❖ 8 ❖
Lần cuối Ellis nhìn thấy bãi đậu xe lưu động Forest View là vào cái ngày cô rải tro của mẹ mình ở dòng sông phía sau. Sam đứng đó và nhìn, vẫn im lặng như mọi khi, gương mặt cứng rắn không để lộ bất kỳ cảm xúc gì trước cái chết của con gái mình. Sau đó, cả hai lên chiếc xe tải của ông, gói ghém thêm vài món đồ của Ellis, và rời đến Youngstown.
Đoạn cuối con đường cũng chính là đoạn đường dành cho xe buýt. Cô biết nó rất rõ, nhưng nhiều thứ đã thay đổi. Một trạm xăng mới. Một siêu thị nhỏ ở nơi từng là lô đất trồng cây. Cửa hàng kem yêu thích của cô thì đã trở thành một tiệm làm móng.
Cô dừng xe tại nơi trước đây vốn là lối vào bãi đậu xe. Có một vỉa hè mới và một điểm dừng xe buýt với hàng ghế ngồi cùng mái che bằng kính ở nơi trước đây từng là con đường lỗ chỗ ổ gà. Ở phía xa điểm dừng xe buýt là ba tòa chung cư cao lớn vươn lên bầu trời.
Ellis tiếp tục lái cho đến khi cô tìm được lối vào. KHU CĂN HỘ RIVER OAKS. CÓ SẴN CĂN HỘ STUDIO TỪ 1 ĐẾN 2 PHÒNG NGỦ. KHUNG CẢNH VEN SÔNG TUYỆT ĐẸP. CHO PHÉP NUÔI THÚ CƯNG. HÃY ĐẾN VÀ THAM QUAN MÁI NHÀ MỚI CỦA BẠN!
Cô muốn tin rằng mình đã đến nhầm chỗ. Trông nó không thể nào khác biệt đến mức này được.
Cô đánh xe vào khu căn hộ, đi theo con đường uốn lượn đến một bãi đỗ xe rải nhựa đường bên cạnh tòa nhà số một. Nhà xe lưu động của cô đâu rồi? Khu rừng đâu mất rồi?
Cô nhìn thấy vài cây sồi trơ trọi phía xa bên ngoài một bãi cỏ lớn được cắt tỉa. Những cái cây mỏng manh mọc thành hàng. Nơi đó hẳn là một dòng sông.
Cô lái xe đến cuối con đường rải nhựa, đậu xe và bước xuống. Một vài cây non được trồng trên bãi cỏ với dây và cọc quấn quanh. Forest View thực sự đã không còn, cả cánh rừng cũng vậy. Cũng như Edith và Ed, những người từng cho Ellis ăn khi cô đói bụng. Libby và hai đứa con nhỏ. Larry, người cựu chiến binh Việt Nam đã làm một con dốc nối với ngôi nhà lưu động của mình để tiện cho xe lăn di chuyển. Năm nào ông cũng đổ cả hộp kẹo vào túi Ellis mỗi khi đến dịp Halloween. Tất cả bọn họ đã đi đâu hết rồi?
Cô bước vào bãi cỏ được cắt tỉa phủ đầy tuyết. Cô cần phải nhìn thấy thứ người ta không thể xóa bỏ. Chính là dòng sông.
Cô bước trên bãi cỏ dài đã được cắt tỉa. Cô không hiểu vì sao người ta không giữ lại nhiều rừng hơn. Muốn bảo dưỡng một bãi cỏ lớn thì đắt đỏ vô cùng. Cô cho là những người quy hoạch đã lo rằng khu rừng trông sẽ quá hoang dã. Quá đáng sợ. Một nơi ngập tràn rắn. Một nơi mà đám tội phạm có thể lẩn trốn bên trong.
Ellis suýt bật khóc khi thấy số lượng cây ít ỏi mà mấy tay quy hoạch đã để lại quanh dòng sông. Chúng cũng đã bị nhổ trụi ở phía bên kia bờ, nhường chỗ cho nhiều bãi cỏ, bãi đậu xe và tòa nhà hơn. Ở bên đó, những tòa nhà mang màu sắc khác, có lẽ là do một công ty xây dựng khác xây nên.
Dòng sông trông nhỏ bé hơn nhiều so với khi cô còn nhỏ. Nó rất nông, mực nước thường như thế vào mùa đông. Dòng nước chảy giữa hai bờ phẳng lì trơ trọi khiến nó giống một con suối hơn là dòng sông. Tiếng nước yếu ớt len lỏi qua những tảng đá với Ellis nghe thật buồn. Giống như thể con sông biết rằng nó đã mất đi điều gì.
Cô trèo từ bờ sông xuống lòng sông. Tình trạng rác thải tệ hơn nhiều so với khi cô còn sống ở đây. Có thêm nhiều chai và lon bia hơn. Trên các tảng đá cũng có nhiều rêu hơn do ô nhiễm. Cô đi xuôi dòng nước, hy vọng có thể tìm thấy nơi rải tro của mẹ. Một khúc ngoặt sang trái, và một khúc gỗ lớn xuất hiện.
Cô bước xuống, để nước ngập đến mắt cá chân, ngấm vào đôi bốt leo núi của mình. Cảm giác dòng nước lạnh ngắt trên da cô lúc này thật tuyệt. Cô đã được trở về với đồng loại của mình.
Dòng sông đối với cô giống như một người cha vậy. Cái tên cô đặt cho cậu con trai đầu lòng của mình chính là để tôn vinh dòng sông. Jonah không biết Ellis đã chọn tên cho hai đứa con trai như thế nào. Anh ta sẽ không hiểu được. Jasper được đặt tên theo người duy nhất giống như một người mẹ thực sự với Ellis, là mặt đất xanh màu cây cối bao quanh dòng sông, đặc biệt là những viên đá dưới đáy sông. Cô từng thường xuyên chạm vào, thu thập và học cách tĩnh tâm nhờ những hòn đá muôn màu ấy.
Ellis bước đi, ánh mắt đảo quanh, hy vọng bắt gặp bất cứ loại cây ưa thích nào đó của cô có thể sống qua những đợt gió buốt lạnh đầu mùa. Cô đặc biệt muốn thấy chiếc lá có hình trái tim của loài hoa violet đã từng mọc ở đó. Nơi đó từng có những bông hoa màu tím, màu oải hương, trắng và vàng. Ở đại học, cô được học rằng danh pháp của chi hoa violet là một từ Latin rất đẹp, Viola - là cái tên duy nhất cô cân nhắc đặt cho con gái mình.
Jonah cũng thích cái tên đó. Anh ta gắn nó với nhân vật chính trong Đêm thứ mười hai, một trong những vở kịch Shakespeare yêu thích của mình. Anh ta cũng vui vẻ trao cho Ellis toàn quyền đặt tên cho hai cậu con trai. Cha mẹ anh ta đã hy vọng đứa cháu đầu lòng của họ sẽ tên là Jonah Đệ Tứ, nhưng Ellis và Jonah không muốn một đứa trẻ nữa phải kế thừa cái di sản của sự cố chấp không khoan nhượng gắn liền với hai Jonah kia. Khi Ellis chọn tên River và Jasper, cha mẹ Jonah đã nổi trận lôi đình. Mary Carol thậm chí còn làm ầm lên tại bệnh viện vào ngày Ellis điền thông tin vào giấy khai sinh. Bà nói rằng Ellis đã ép con trai bà phải từ bỏ truyền thống gia đình để chọn lấy “những cái tên hippie lố bịch của cô ta.” Ellis chẳng bận tâm chút nào khi phải hứng chịu chỉ trích như vậy. Cô nói với Mary Carol, “Nếu tên lũ trẻ làm mẹ khó chịu, thì mẹ biết cửa ra ở đâu rồi đó.” Một cô y tá đã đập tay với Ellis khi Mary Carol đùng đùng ra khỏi phòng.
Ellis không tìm thấy cây hoa violet nào cả. Chúng đã chìm vào giấc ngủ đông im lìm hoặc là đã lụi tàn cùng với sự phá hủy của khu rừng.
Cô bước đến một khúc ngoặt sang bên trái. Cô khá chắc rằng đó là nơi cô đã rải tro của mẹ mình, mặc dù khúc gỗ đánh dấu địa điểm đã không còn. Cô ngồi xuống mặt đá giữa lòng sông và dùng tay nhặt lấy vài viên. Cô nhìn về khúc quanh của dòng sông, dường như nhìn thấy tờ giấy nhắn đầu tiên mình gửi đang trôi xa dần khỏi tầm mắt. Xin hãy quay lại đi.
Cô nghĩ về một Viola sẽ không bao giờ trở lại. Ellis biết đó là sự thật, rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại con gái mình nữa. Không ai trở lại một khi đã biến mất ở khúc quanh đó. Zane là người đầu tiên cho cô thấy điều đó. Cô học được từ ông cách cẩn thận với việc nên yêu một người nhiều như thế nào.
Ellis không nhớ nhiều về cuộc đời mình trước khi gặp Zane. Ngày trước khi cô còn đi học, ông sẽ đến ngôi nhà lưu động thăm cô nhưng chẳng bao giờ ở lại qua đêm. Ông là một đầu bếp, một trong nhiều những người bạn ở nhà hàng của mẹ, thường xuyên đến để tiệc tùng. Nhưng hồi đó Ellis hầu như xem ông là bảo mẫu yêu thích của mình. Một nhóm bạn - khoảng sáu người hoặc hơn - thường chăm sóc Ellis khi mẹ cô làm công việc bồi bàn, nhưng Zane là người duy nhất biết tạo ra phép màu.
“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây, nữ hoàng của ta?” Ông hỏi khi mẹ cô rời đi.
“Cháu không biết.”
“Cháu không biết? Trong khi có hàng tỉ thứ tuyệt vời chúng ta có thể làm?”
“Thứ tuyệt vời gì ạ?”
“Chúng ta có thể sống trong lều ở sa mạc Sahara. Chúng ta có thế cưỡi ngựa vằn đi du ngoạn. Chúng ta có thể dong thuyền vượt qua Đại Tây Dương bão tố...”
“Được ạ,” Ellis nói.
“Vậy là cái nào đây?”
“Tất cả.”
Thế là họ đã làm tất cả. Sa mạc Sahara là một túp lều làm bằng vải bạt ở sân sau. Cưỡi ngựa vằn đi du ngoạn là cô ngồi trên vai ông trong khi cả hai đi dạo quanh xóm, tìm kiếm những con chim và sóc. Còn dong thuyền vượt qua Đại Tây Dương bão tố là những con thuyền nhỏ được gấp và đẩy quanh những vũng nước mưa đọng lại trong cái rãnh nước lớn trước nhà.
Mẹ cô rất tức giận khi trở về nhà và thấy Ellis lấm lem bùn đất. “Cái quái gì thế hả Zane? Tôi đang mệt chết đi được, đó còn là bộ đồ sạch sẽ cuối cùng của con bé rồi đấy. Giờ thì tôi lại phải đến tiệm giặt ủi.”
Ellis không hiểu tại sao mẹ mình lại nói vậy. Thường bà toàn để cô mặc quần áo bẩn hàng tuần liền.
“Để tôi mang quần áo đi giặt cho,” Zane đáp.
Mẹ cô đốt một điều thuốc, hít sâu một hơi. “Tôi chắc là anh có nhiều thứ hay ho hơn để làm vào ngày nghỉ sau khi đã trông con cho tôi cả ngày đấy.”
Ông bước đến rất gần bà. Ông thường hay làm thế. “Tôi không có,” ông nói. “Và tôi sẽ mua pizza cho chúng ta trên đường về. Giờ thì em nghỉ đi.”
Mẹ cô gác chân lên và uống whiskey. Ellis ngồi trên bậc thang, chờ đợi Zane quay lại. Cô sợ đến gần mẹ khi tâm trạng bà không được tốt. Nhưng khi Zane trở lại, ông sẽ khiến bà thấy vui vẻ hơn. Ông sẽ nói, “Đến đây nào, người đẹp,” và mát xa đôi chân đau nhức của bà trong khi họ cùng xem TV. Đôi khi mẹ cô cởi áo ra và ông sẽ xoa bóp lưng cho bà.
Lần đầu tiên Zane ở lại qua đêm là khi Ellis học mẫu giáo. Đó là khi ông bắt đầu nói, “Anh yêu em, cưng à” với mẹ cô. Không gì khiến Ellis hạnh phúc hơn câu nói này, bởi vì khi nói điều đó, ông ở bên họ nhiều hơn. Ông sẽ đưa Ellis và mẹ cô đi ăn kem và đi bơi ở hồ lớn. Đôi khi ông đưa Ellis đến những nơi chơi thật vui khi mẹ cô đi làm, giống như cái đêm hai người họ đến hội chợ của Hạt và chơi đu quay.
Zane cũng bắt đầu làm những việc mẹ cô đã từng làm. Khi đưa Ellis đi mua đồ, ông để cô bỏ vào giỏ mua hàng những thứ mà mẹ cô sẽ không đời nào cho phép.
“Ồ, chúng ta có Bugles [4] và Cap’n Crunch [5] cho bữa tối sao?” Ông hỏi như vậy.
“Có được không ạ?”
“Sao lại không? Đó đều là những nhóm thực phẩm quan trọng đấy!”
Ông lái xe chở cô đến trường suốt những năm cô học mẫu giáo vì ông nói rằng cô còn quá bé để đi xe buýt. Một buổi sáng nọ, Ellis lén nghe được một giáo viên hỏi giáo viên lớp mầm non của cô, “Đó là ai thế?” khi Zane thả cô ở trường. Giáo viên của cô trả lời, “Đại khái là bố của con bé.”
Đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt nhất cuộc đời cô. Khi biết rằng người khác cũng xem Zane hài hước và ngọt ngào đại-khái-là-bố của cô vậy. Từ ngày đó, Zane chính là như thế. Gần như là người bố của cô, và như thế đã là quá đủ với cô rồi.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi sau vụ tai nạn. Khi Ellis sáu tuổi rưỡi, mẹ cô ngã cầu thang khi đang phục vụ bàn dẫn đến gãy mắt cá chân và đau lưng. Quản lý nhà hàng sa thải bà và không cho bà nhận tiền đền bù lao động vì ông ta nói bà bị ngã do quá phê pha. Mẹ Ellis đã thuê luật sư, người này nói bà bị ngã vì làm việc trong điều kiện nguy hiểm. Bà phải bưng một cái khay lớn, còn cầu thang lên phòng ăn tối trên tầng thì hẹp và trơn.
Vị luật sư giành chiến thắng, và mẹ cô nhận được tiền. Bà có thể ở nhà cả ngày nếu muốn. Ban đầu, đây dường như là chuyện tốt với Ellis. Nhưng vài tháng sau, chuyện trở nên tồi tệ. Mẹ cô uống và chơi thuốc nhiều hơn khi giờ đây bà không cần phải duy trì sự tỉnh táo để làm việc nữa. Bà và Zane cãi vã nhiều hơn mọi khi.
“Cả ngày hôm qua em làm gì vậy?” Ông hỏi, lục lọi đám quần áo, cố tìm một chiếc quần sạch cho Ellis.
“Anh biết lưng em đau không bê được giỏ quần áo mà.”
“Nhưng lại không đau đến mức không lái xe nổi đến cửa hàng rượu đúng không?”
“Anh đang buộc tội em nói dối đấy à?”
“Mẹ kiếp, con bé không có quần áo sạch! Trong khi em ở nhà cả ngày. Anh phải làm năm ca đôi liên tục đấy.”
“Em chưa bao giờ nhờ anh giúp cả.”
“Anh biết. Ngày nào em cũng trút trách nhiệm làm bố này lên đầu anh.”
Ellis muốn khóc, nhưng nếu vậy ông sẽ buồn bực hơn khi thấy mình đã làm cô buồn. Ông sẽ bỏ đi mãi mãi mất. Cô siết chặt từng thớ cơ trong người để ngăn dòng nước mắt trào ra.
“Anh không thích ở đây thì đi đi!” Mẹ cô hét lên. “Đi đi và đừng có quay lại nữa!”
“Có lẽ đấy!” Zane hét lên. “Anh mệt mỏi vì cái mớ chết tiệt này lắm rồi!”
Những lời đe dọa đó luôn khiến Ellis cảm thấy như thể trái tim cô đã rơi khỏi lồng ngực. Cô tìm thấy một chiếc quần legging bẩn dưới giường và giơ lên. “Zane, con tìm thấy đồ sạch rồi! Chú đưa con đến bến xe buýt được không?”
“Mẹ con vừa mới bảo ta đi đi đấy.”
“Đừng đi mà!” Ellis nói, xỏ chân vào chiếc quần legging bẩn. “Con sẵn sàng rồi. Chúng ta có thể đi mà.”
Zane ném cho mẹ cô ánh nhìn dò hỏi.
“Đưa con bé đi đi,” mẹ cô làu bàu. Bà muốn phê pha hơn là tự mình đưa cô đi học.
Ban đầu mẹ Ellis còn có thể kiểm soát được Zane bằng lời đe dọa bắt ông rời đi. Ông sẽ xin lỗi, dỗ dành bà, và ông sẽ ở lại. Nhưng từ sau vụ tai nạn, mẹ cô càng phê pha và la hét thì Zane càng bỏ đi nhiều hơn. Có lần ông bỏ đi đến chín ngày liền. Nhưng rồi ông quay lại và nói, “Anh yêu em,” vào tai mẹ cô như ông vẫn luôn làm, rồi cả hai tiến vào phòng ngủ. Ellis nghe thấy tiếng họ cười cùng những âm thanh khác lạ khiến cô an lòng, bởi vì điều đó có nghĩa là Zane sẽ ở lại.
Năm Ellis lên tám tuổi, mẹ cô bắt đầu dùng kim tiêm chích một thứ thuốc mới vào tay. Zane không muốn bà làm vậy, và những cuộc cãi vã trở nên tồi tệ hơn. Ellis lo rằng Zane sẽ bỏ đi mãi mãi. Ông đã không còn nói, “Anh yêu em, cưng à.”
“Em thực sự cần giúp đỡ đấy,” Zane nói khi tìm thấy mẹ Ellis nằm dài trên giường trong cơn mê man.
“Giúp gì cơ?” Mẹ cô nói.
“Em biết mà! Em đang tự giết mình bằng cái thứ chết tiệt đó! Và em còn chẳng vờ như mình đang chăm sóc cho Ellis nữa!”
Bà loạng choạng đứng dậy. “Nếu anh không thích thì biến đi.”
“Không, đừng mà,” Ellis kêu lên, kéo tay Zane. “Con có thể tự lo cho mình. Con đã làm thạch Jell-O dâu và bỏ mứt đào vào nữa. Chú đến xem đi.”
Nhưng ông buồn bực đến mức không có tâm trí để nhìn nữa. Ông nắm lấy tay cô và nói, “Nào, ta đi ăn hamburger nhé.”
“Tôi đâu có nói anh được đưa con gái tôi đi đâu,” mẹ cô gọi với theo khi cả hai ra khỏi cửa.
Zane lầm bầm mấy tiếng chửi rủa. Ông không cố an ủi để làm Ellis vui lên như xưa nữa. Ông chỉ im lặng và chở cô đi mua đồ ăn tại cửa hàng phục vụ tại xe.
“Zane...?”
“Sao vậy?”
“Mai chú đến trường xem con diễn kịch nhé?”
Ông trả tiền cho người phụ nữ tại quầy bán đồ ăn nhanh. Ông không trả lời cô.
“Con sẽ đóng vai một bông hoa nói về lý do mọi người nên bón phân. Chú có đến xem không?”
“Ta không biết nữa, Ell.”
“Xin chú đấy?”
Tiếng thở dài nặng nề của Zane như một gánh nặng đè lên trái tim Ellis. “Ta sẽ cố,” ông nói.
Ngày hôm sau, Ellis gần như không đọc nổi lời thoại của mình khi không thấy Zane ở hàng ghế khán giả. Cô chẳng quan tâm đến vở diễn nữa. Cô sợ rằng Zane đã ra đi mãi mãi, và tất cả những gì cô muốn là òa lên khóc. Mẹ cô cũng không có mặt trong số những phụ huynh đang tươi cười dưới kia. Nhưng cô đã đoán trước được điều đó.
Zane ở lại bên mẹ con cô thêm một tháng nữa. Một vài ngày sau khi Ellis lên chín, sau một trận cãi vã lớn chưa từng có, Zane bỏ đi và không bao giờ quay lại. Ông không nói lời tạm biệt với cô hay mẹ cô. Ông cứ như vậy mà biến mất. Ellis phải nghe mẹ nói những lời khó nghe nhất mà bà nghĩ ra được về Zane. Cô không muốn nghe những điều đó, nhưng mẹ cô thì không bao giờ ngừng ghét ông cho đến ngày bà chết.
Mẹ Ellis chết vào tháng cuối cùng khi Ellis đang học lớp bảy. Vào một ngày Chủ nhật đẹp trời của tháng Năm, tháng đẹp nhất tại Rừng Hoang. Đó là thời điểm những bông hoa dại nở rộ, lá cây, chim chóc, ếch nhái và mọi thứ khác sinh sôi trở lại. Ellis mang theo một túi ngũ cốc ra sông để ăn vào buổi sáng hôm đó. Khi những đám mây từ trận mưa đêm qua tan đi, ánh mặt trời chiếu rọi trên những tán cây đầy những chiếc lá non, phủ một lớp ánh vàng như làn sương lên khắp khu rừng. Ellis đã qua độ tuổi tin vào phép thuật, nhưng trong một thoáng, cô tìm lại được niềm tin của mình. Cô ngồi im, tập trung cao độ. Cô muốn khắc ghi hình ảnh ánh nắng vàng vào tâm trí mình. Khung cảnh quá hoàn hảo như thế này không nên bị lãng quên. Khi cô trở về nhà một giờ sau đó, mẹ cô vẫn chưa rời giường. Ellis thò đầu vào phòng và hỏi xem bà có cần cô pha một bình cà phê không. Mẹ cô nằm bất động và xám ngoét trên giường. Bà đã chết. Bên cạnh bà là một ống kim tiêm heroin đã rỗng lấp lánh trong ánh sáng mặt trời chiếu rọi từ khung cửa sổ.
Ellis lướt qua từng viên đá trong tay khi đang hồi tưởng. Viên trong tay cô lúc này trông như một gương mặt người. Gương mặt của một người phụ nữ già nua độc địa, đôi mắt chìm vào những nếp da nhăn nhúm, cái mũi tròn hơn vì tuổi tác. Ellis cẩn thận bỏ viên đá với khuôn mặt già nua kia xuống, nó là một trong những viên đá đánh dấu nơi cô rắc tro của mẹ mình.
Cô đứng đó và trở lại với thực tại nơi cánh rừng chỉ còn là dĩ vãng. Mảnh đất của cô, người mẹ thực sự của cô đã rời bỏ cô, đã biến mất sau khúc quanh cùng tất cả những thứ khác, biến mất cùng tro tàn, cùng những mẩu giấy nhắn. Biến mất cùng Zane và tất cả những người khác.
Rừng Hoang sẽ không bao giờ quay trở lại, có lẽ là cả Viola striata, loài hoa violet màu trắng với những đường sọc tím thường thấy mà cô yêu thích. Tất cả những gì còn lại chỉ là đá và dòng sông. Cô đã làm tốt khi đặt tên cho các con trai mình như vậy. Chúng sẽ mạnh mẽ. Chúng sẽ kiên cường khi không có cô ở bên.
Ellis còn một mẩu giấy nhắn cuối cùng dành cho khu rừng của mình. Cô lấy điện thoại ra khỏi túi. Cô đã định sẽ chôn nó dưới một khúc gỗ hoặc một tảng đá lớn gần nơi cô rải tro của mẹ. Nhưng giờ thì chẳng còn khúc gỗ hay tảng đá nào nữa.
Ellis mở phần ảnh chụp ra. Tấm cuối cùng mà cô chụp là một tấm cận mặt Viola, khi đó mới hai tháng tuổi, và một tấm khác chụp Jonah đang bế con bé. River và Jasper cùng nhau bế con bé trên chiếc ghế dài.
Có phải dừng lại thôi. Nếu cứ tiếp tục khiến chính mình tổn thương như thế này, cô sẽ chìm đắm quá sâu vào nỗi đau mất. Và có lẽ cô cũng sẽ muốn biến mất dưới làn nước kia.
Cô nhấn nứt, và màn hình điện thoại tối đen. Mặt kính phản chiếu gương mặt cô và vài cái cây ít ỏi còn sót lại để chứng kiến lời nhắn cuối cùng của cô. Cô chọn một tảng đá lớn giữa dòng nước, nhấc nó lên và nhét chiếc điện thoại dưới lòng suối. Cô nhìn dòng nước cuốn lấy chiếc điện thoại, bong bóng nhỏ nhảy múa trên màn hình điện thoại như những vì sao trong màn đêm đen thẫm. Cô thả hòn đá xuống, và nó biến mất.
Cô không muốn làm ô nhiễm nguồn nước, nhưng cô không nhìn nhận việc đó là vậy. Đây là một nghi lễ thủy táng. Là cái kết cho gia đình cô, cho quá khứ của cô, cho tương lai cô từng thấy. Mọi thứ cô từng mất đi mãi mãi hòa vào mảnh đất cô yêu quý. Và ngay cả mảnh đất đó, cùng tình yêu cô dành cho nó, giờ đây cũng được chôn vùi.
Cô trèo lên bờ sông. Cô nhận thức một cách rõ ràng rằng con người trước đây của mình đã biến mất, và sự trống rỗng bên trong khiến cô phát bệnh chỉ càng thêm bành trướng sau mỗi bước chân rời khỏi dòng sông. Giờ đây cô giống như một cái cây mục ruỗng, đang chết dần từ bên trong.
Một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi đội chiếc mũ nồi màu xanh dương rảo bước đến chỗ cô, dắt theo một chú chó. “Tôi thấy cô từ sông đi lên,” cô ấy nói, thở hồn hển.
“Vâng, tôi đang đi dạo,” Ellis đáp.
“Cô có biết kế hoạch của bọn họ không? Bọn họ định làm rào chắn ngăn cách con sông với chúng ta đấy.”
Ellis cho rằng từ chúng ta mà người phụ nữ này nói đến là chỉ những ai đang sống trong những tòa nhà quanh đây.
“Một người phụ nữ ngu ngốc nào đó bên tòa số hai đã để con mình ngã xuống nước. Thế rồi cô ta phàn nàn rằng con sông này rất nguy hiểm. Tôi nghe nói thằng nhóc bị rơi xuống nước tầm nửa mét thì phải. Chẳng có nguy hiểm gì hết.”
Ellis chẳng có gì để nói.
“Cô có biết về vụ hàng rào không?” Người phụ nữ hỏi.
“Tôi không.”
“À, vài người chúng tôi đang phản đối việc đó. Cô nên đến tham gia. Có tờ rơi dán ở sảnh mỗi tòa nhà đấy.” Khi Ellis không đáp lại, người phụ nữ nói tiếp. “Họ không có quyền hủy hoại con sông này ngay trước mắt chúng ta. Tự nhiên rất quan trọng đối với sức khỏe. Hẳn là cô cũng biết điều đó khi đi bộ dưới kia.”
“Vâng,” Ellis đáp.
“Cây cối và dòng sông rất quan trọng với người nuôi chó như tôi.”
Người phụ nữ vỗ lên đầu chú chó của mình. “Mimi không hành sự tự do được. Nó cần một chỗ kín đáo để giải quyết . Nó lao thẳng đến chỗ mấy cái cây ngay khi chúng tôi ra ngoài. Đó cũng là một trong những lý do tôi thuê chỗ này. Để dẫn nó đi dạo bên sông.”
Ellis thoáng lo rằng cô sẽ bật khóc trước mặt người phụ nữ này mất, nhưng giờ đây cô đã trống rỗng đến độ không thể rơi nước mắt được nữa.
“À đấy,” người phụ nữ mỉm cười nói, “nó phải đi giải quyết rồi,” và để Mimi kéo cô ta đi về phía con sông.
Ellis nhanh chóng quay lại. Cô không muốn lần cuối mình nhìn thấy cây cối và dòng sông nơi đây sẽ gắn liền với hình ảnh người phụ nữ này và thói quen tiểu tiện của con chó cô ta nuôi. Nhưng cô cho là điều đó đã xảy ra mất rồi.
Cô trở lại xe và mở một lọ thuốc.