← Quay lại trang sách

❖ 9 ❖

Viên thuốc có tác dụng khi Ellis lái xe đi qua thị trấn quê nhà trước đây của cô. Cô phải uống gì đó thì mới đủ khả năng điều khiển được chiếc xe, chỉ vừa dủ để làm lu mờ đi nhận thức của cô về cái vực thẳm mà cô cảm nhận được bên trong mình. Cô tin rằng mình sẽ lái xe an toàn khi dùng thuốc hơn là không.

Cô gần như không thấy gì xung quanh mình, bởi lẽ cô chẳng buồn quan sát nữa. Cô hướng đến một cửa hàng điện thoại mà cô thấy trên đường vào. Cô sẽ giữ một chiếc điện thoại được sạc pin đầy đủ ở trong xe để phòng khi cần gọi cứu hộ hay gặp phải tình huống nào khác.

Và có thể là...

Có thể là để liên lạc với anh chàng kiểm lâm kia. Ý nghĩ này đã xuất hiện trong tâm trí cô khi cô rời khỏi khu căn hộ River Oaks. Khi ấy sự trống rỗng đã gần như xóa bỏ cô. Cô hầu như không còn cảm nhận được các bộ phận trên cơ thể mình để có thể điều khiển chiếc xe nữa. Và vì lý do nào đó, cô nghĩ đến anh chàng kiểm lâm và tưởng tượng cảnh anh ta chạm vào mình. Tất nhiên không phải chạm vào theo kiểu gợi tình. Anh ta không nhìn cô như thế. Mà anh ta nhìn cô một cách... dịu dàng. Đó là từ mà Ellis sẽ sử dụng để miêu tả sự ấm áp cô thấy được trong ánh mắt của anh ta. Và nếu anh ta có thể chạm vào cô như thế - một bàn tay mềm mại trên tay cô, hay thậm chí là một sự đụng chạm thân thể tình cờ - thì cô hy vọng rằng cô có thể lần nữa cảm nhận được cơ thể mình.

Cô biết những cảm giác này có lẽ chỉ mang tính chủ quan từ một phía. Gần đây cô không còn tin vào mắt nhìn đàn ông của mình nữa. Có lẽ chỉ là vì cô không nhìn thấy sự bất mãn trong mắt người kiểm lâm đó. Kể từ vụ bắt cóc, cô đã quen với việc bị người khác ném cho những ánh nhìn chỉ trích và soi mói rồi.

Cô mua một chiếc điện thoại và rời khỏi thị trấn nhanh nhất có thể. Cái ý tưởng gọi cho Keith Gephardt vẫn bám riết lấy cô. Cô cảm thấy kinh ngạc khi muốn mời một người lạ đi uống một ly với mình, nhưng cô không nghĩ ra lý do tại sao mình lại không nên làm vậy. Cuộc hôn nhân của cô đã kết thúc trước cả hai tuần định mệnh đó rồi, trước cả khi cô kịp nhận ra. Gọi điện mời một người đàn ông đi uống nước thì có gì kì quặc chứ. Cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ăn mừng khi mà cô đã không gần gũi với ai hơn một năm nay rồi. Chỉ là một ly mà thôi. Chắc chắn là cô cần điều đó.

Cô muốn chờ mặt trời buông xuống, nhưng chuyện đó lại xảy ra sớm ở khu vực phía bắc vào mùa đông. Cô đổ xăng và ngồi tại trạm uống nước, mắt nhìn xuống tấm danh thiếp của người kiểm lâm.

Cô lấy chiếc điện thoại mới khỏi hộp. Ellis Rosa Abbey đã có một số điện thoại mới. Một địa chỉ thanh toán mới. Cô thậm chí còn bỏ đi cái tên Bauhammer. Dù sao nó cũng chưa từng hợp với cô.

Cô mở chiếc điện thoại. Không có số liên lạc nào cả. Không có lịch sử cuộc gọi. Không có ảnh. Quá khứ của cô đã được chôn vùi nơi lòng sông rồi.

Cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Cô có thể gọi cho anh chàng kiểm lâm với ánh mắt dịu dàng, và cô sẽ không cảm thấy tội lỗi về điều đó.

Cô nhập số của anh ta vào điện thoại. Ngay khi cô nghĩ Keith sẽ không trả lời thì anh ta nhấc máy, “A lô?”

Lẽ ra cô nên lên kế hoạch sẽ nói gì trước mới phải.

“A lô?” Anh ta nhắc lại.

“Vậy quanh đây có chỗ nào ổn để đi uống một ly không?” Cô hỏi.

Sau vài giây, anh ta hỏi lại, “Tôi có biết cô không nhỉ?”

“Người cắm trại kỳ quặc đây.”

Lại một khoảng ngừng khác. “Tôi chưa bao giờ nói cô kỳ quặc mà.”

“Nhưng có lẽ anh nghĩ thế.”

“Vậy người cắm trại kỳ quặc này có tên không nhỉ?”

“Ellis.”

“Đó là họ sao?”

“Là tên.”

“Không có họ sao?”

“Sẽ không, cho đến khi tôi biết anh cảm thấy thế nào về việc uống một ly với một người cắm trại kỳ quặc.”

“Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ làm thế cả. Nhưng tôi sẵn lòng đón nhận những trải nghiệm mới.”

“Họ của tôi là Abbey.”

“Tôi nghĩ là cô y tá đã viết ngược tên cô khi điền thông tin vào giấy chứng sinh đấy.”

“Tôi từng nghe qua trò đùa này rồi,” cô đáp.

“Chết tiệt thật, tôi cứ nghĩ nó rất hay cơ.”

“Lần tới anh sẽ làm tốt hơn thôi.”

“Vậy tôi cho là chuyến thăm mộ thứ hai đã không diễn ra suôn sẻ nhỉ?” Anh ta nói.

“Có thể nói là không thể tệ hơn được.”

“Tôi đang cố mường tượng ra điều đó đây. Là đám xác sống rượt cô chạy té khói khỏi nghĩa trang sao?”

“Đó là một câu ví von khá hay cho chuyện đã xảy ra đấy.”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Anh ta hỏi.

“Tôi không thể nói về chuyện đó cho đến khi tôi được uống ít nhất một ly rượu mạnh không pha.”

“Cô ở đâu?”

“Đâu đó giữa nơi tôi nhìn thấy anh lần cuối và ngôi mộ thứ hai.”

“Thông tin rất hữu ích đấy, Ellis.”

Cô thích nghe anh ta gọi tên mình. “Tôi gặp anh ở đâu cũng được.”

“Được rồi. Thế quán Con Ngựa Hồng thì sao?”

“Con Ngựa Hồng?”

“Chuẩn rồi.”

“Làm ơn nói với tôi anh không phải một tên lập dị thích chơi đồ chơi My Little Pony nhé.”

“Điều đó thì có gì lập dị chứ?”

“Có lẽ tôi nên cân nhắc lại dự định tối nay của mình.”

Một tiếng cười nhẹ. “Quán Con Ngựa Hồng là một quán rượu. Tôi thề đấy. Nó không nằm trong thị trấn - đại khái là nằm giữa cánh đồng ngô. Có thể hơi khó tìm một chút, nhưng tôi có thể nhắn địa chỉ cho cô.”

“Được rồi. Vậy mấy giờ đây?”

“Tôi sẽ gặp cô ở đó lúc bảy giờ. Như thế có quá sớm không?”

“Sẽ không nếu ở đó người ta có đồ ăn.”

“Họ sẽ có những món na ná thức ăn.”

“Thế là được rồi.”

“Được, vậy gặp cô sớm nhé,” anh ta nói.

Vài phút sau, Keith nhắn cho cô đường đến quán rượu. Nơi đó ở xa hơn cô tưởng. Tận một giờ lái xe. Nhưng nếu cô rời đi ngay thì sẽ đến quá sớm. Cô đến nhà vệ sinh của trạm xăng để thay đồ. Cô thay quần leo núi bằng quần bò và mặc một chiếc áo phông mới. Cô mặc thêm chiếc áo sơ mi vải flannel ra ngoài. Cô không muốn quần áo bẩn chất thành một đống quá nhanh. Đôi giày leo núi của cô đã khô, nhưng cô vẫn đi một đôi tất mới.

Cô đánh răng và nhìn mình trong gương. Đôi mắt cô rực sáng với sự phấn khích kèm theo lo lắng. Có lẽ cũng là do ảnh hưởng của thuốc nữa. Cô nghĩ mình trông ổn hơn mọi khi, ít nhất là so với gần đây. Cô mừng là sáng hôm nay mình đã gội dầu. Giờ tóc cô đã khô hẳn, những lọn xoăn sóng nhẹ nhàng buông lơi. Cô không gói theo đồ trang điểm khi rời New York, nên anh chàng kiểm lâm sẽ phải học cách hài lòng với những gì mình nhìn thấy thôi.

Trở về chiếc xe, Ellis tra cứu những điểm cắm trại gần quán Con Ngựa Hồng. Cô cần phải biết được mình sẽ ngủ ở đâu, chuyến đi sẽ kéo dài bao lâu, và cô có thể uống bao nhiêu. Nơi cắm trại mà cô đã gặp anh chàng kiểm lâm nằm cách quán rượu bốn mươi phút lái xe. Cô không muốn quay trở lại đó. Có một nơi khác nhỏ hơn gần một hồ câu cá chỉ cách quán hơn mười cây số. Tuyến đường một chiều tới đó hẳn sẽ vắng vào một đêm đông giữa tuần. Thật lý tưởng.

Cô chậm rãi lái xe. Những bông tuyết mỏng manh đang rơi. Hầu hết tuyến đường là đường nông thôn. Những ngôi nhà vùng quê lấp lánh ánh đèn Giáng Sinh tỏa sáng trong khung cảnh ban đêm như những viên ngọc. Mỗi ngôi nhà trong số đó đều là một gánh nặng đè lên trái tim cô. Cô nghĩ đến River và Jasper. Chúng đã tổ chức sinh nhật năm tuổi mà không có cô. Còn Viola giờ đã được chín tháng. Người phụ nữ đã bắt đi con bé có tổ chức Giáng Sinh không? Cô ta sẽ tặng con bé cái gì đây?

Đáng lẽ ra Ellis không nên để suy nghĩ của mình đi theo chiều hướng đó. Mọi phỏng đoán về kẻ bắt cóc Viola sẽ luôn kéo theo những hình ảnh về sự ngược đãi. Ellis cảm thấy phát ốm, suýt nữa phải tấp xe vào lề. Cô buộc mình nghĩ đến những hình ảnh tích cực, tưởng tượng rằng Viola đang bò, đang khúc khích cười, gõ lên những phím đàn piano cho em bé giống cây đàn mà cặp sinh đôi được nhận vào mùa Giáng Sinh thứ hai.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má Ellis. Niềm mong nhớ đứa con thơ đến quặn lòng trào dâng một cách dữ dội đến mức khiến cô bất ngờ. Cô bật đài thật to để nhấn chìm dòng suy nghĩ của mình.

Tới khi đến được quán rượu, cũng được trang hoàng trong ánh đèn Giáng Sinh, cô cảm thấy trống rỗng gần như không khác gì lúc mới rời khỏi dòng sông. Chưa gì cô đã thấy mình cần thêm một liều thuốc nữa rồi.

Cô nhìn tấm biển hiệu cũ sáng ánh đèn neon với hai con ngựa màu hồng nhạt đứng bằng chân sau, với dòng chữ CON NGỰA HỒNG màu đỏ sậm ở giữa. Tại sao cô lại ở đây nhỉ? Cô nghĩ gì mà đi gặp một người đàn ông trong tình trạng này? Anh ta sẽ hỏi những câu cô không thể trả lời. Anh ta sẽ muốn ngủ với cô, và cô chưa sẵn sàng. Cô nên rời đi thì hơn.

Một quán rượu tối đèn. Môt ly rượu trong tay. Những món ăn thực sự đầu tiên trong cả ngày hôm nay. Một người đàn ông tốt bụng đã trao cô cốc cà phê và sự bầu bạn khi cô cần.

Cô nhận ra mình muốn ở bên người đàn ông này hơn là muốn uống rượu. Và điều đó khiến cô bất ngờ.

Cô vuốt lại tóc khi nhìn vào gương chiếu hậu. Ngay cả khi đang ở trong xe, cô cũng nghe được tiếng nhạc đồng quê. Bãi đậu xe đã kín chỗ, một đám đông đáng kể đối với một ngày trong tuần.

Khi bước vào quán rượu, mùi rượu nồng tỏa ra làm ướt đầu lưỡi cô. Cô nhìn quanh căn phòng tối, những chiếc bàn bi-a ở bên trái, một quầy bar dài phía trước mặt, và một ban nhạc gồm hai người đàn ông cùng một người phụ nữ đang chơi trên một sân khấu nhỏ bên tay phải. Ellis đưa mắt nhìn những chiếc bàn gỗ rải rác khắp căn phòng.

Keith Gephardt ngồi đối diện cửa ra vào, đang hướng ánh nhìn về phía cô. Anh mỉm cười khi cô tìm được anh. Cô mừng vì anh đã chọn một chỗ cách xa tiếng nhạc. Điều này có nghĩa là anh muốn nói chuyện.

Cô bước tới, cởi chiếc áo khoác ngoài ra.

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Anh ta hỏi.

“Vẫn ổn.”

Anh ta ăn mặc giống cô, với quần bò, bốt và một chiếc áo sơ mi flannel màu xanh dương nhạt khoác ngoài một chiếc áo phông trắng. Mái tóc ngắn màu nâu của anh ta gọn gàng hơn ban sáng, nhưng đôi mắt đen trông vẫn vậy, ấm áp và mời gọi.

Cô treo áo khoác lên chiếc ghế cạnh anh ta tại chiếc bàn vuông. Khi ngồi xuống, cô để ý thấy một món đồ chơi My Little Pony bằng nhựa màu xanh dương nắm cạnh chai bia của anh ta.

“Không thể nào!” Cô nói.

Anh ta nhìn cô và con ngựa con. “Sao chứ? Tôi không đi đâu mà không mang nó theo cả.”

“Anh đã hứa anh không phải một gã lập dị cơ mà.”

“Tôi đâu có.”

Cô cầm nó lên. Nó đã cũ, bẩn và đầy vết xước.

Anh ta nhìn cô, mỉm cười và nhấp một ngụm bia.

“Đã nhiều năm rồi tôi chưa thấy con này,” cô nói. “Anh kiếm được nó ở đâu vậy?”

“Chúng tôi mua nó cho con gái của bạn gái tôi tại một phiên chợ bán hàng giảm giá.” Rồi anh ta nói thêm, “Bạn gái cũ.”

“Hai người chia tay bao giờ?”

“Ba tháng trước.”

Chà, anh ta đúng là ruột để ngoài da, chẳng thèm che giấu gì cả.

Cô đặt con ngựa nhỏ lên bàn. “Tôi hỏi anh một chuyện hơi riêng tư được chứ?”

Anh ta nhướng mày.

“Anh có chào tạm biệt con gái cô ấy khi hai người chia tay không?”

“Tất nhiên là có. Tôi đã ở bên mẹ con bé gần hai năm đấy.”

“Anh vẫn gặp cô bé chứ?”

“Tôi muốn vậy, nhưng mẹ con cô ấy đã chuyển đi. Giờ họ sống ở Missouri rồi.”

“Anh nên gọi cho con bé. Để con bé biết anh nhớ nó.”

“Tôi không nghĩ mẹ con bé và bạn trai mới của cô ấy sẽ thích chuyện đó đâu.” Anh ta uống một ngụm bia lớn. “Cô đúng là nghiêm túc đi sâu vào chủ đề ngay từ đầu nhỉ?”

Cô chỉ vào con ngựa con. “Là anh bắt đầu trước.”

“Chỉ là đùa mà thôi.”

“Vậy sao?”

Anh ta nghiêng người về phía cô. “Ellis Abbey, tôi nghĩ cô cần một ly rượu. Những ngôi mộ đó khiến cô nghiêm túc quá mức rồi.”

“Tôi nghĩ anh nói đúng.”

Anh ta giơ tay với một cô bồi bàn đi ngang qua. “Làm ơn mang cho người bạn đây của tôi bất cứ thứ gì cô ấy muốn.”

Người phụ nữ mỉm cười và nháy mắt với anh ta, hiển nhiên là biết anh ta. “Cô muốn dùng gì?” Cô hỏi Ellis.

“Một ly Old Fashioned đi. Và cho tôi xem thực đơn được chứ?”

“Chắc chắn rồi.”

Keith uống bia, rõ ràng không hề dao động trước cuộc trò chuyện lệch pha giữa họ. “Cô nói là cô sẽ không kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra tại khu mộ cho đến khi cô đã có một ly rượu trong tay, nên tôi đoán là mình phải chờ đợi rồi.”

“Anh lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn thế này à?”

Anh ta khoanh tay trước ngực và tựa người vào ghế. “Thực ra thì kiên nhẫn là đức tính tốt của tôi đấy.” Anh ta giả vờ nhìn chăm chú quanh quán rượu trong khi chờ đợi.

“Nếu anh muốn biết thì...”

Anh ta nghiêng người về phía cô, hai cùi chỏ đặt trên bàn.

“Đã không còn nữa rồi.”

“Ngôi mộ sao?”

“Không có ngôi mộ nào cả. Là một khu rừng và con sông đằng sau nơi tôi lớn lên. Tôi rải tro của mẹ mình ở đó năm tôi mười ba tuổi. Toàn bộ nơi đó giờ là một tổ hợp những tòa chung cư.” Nói ra thành lời với một người khác khiến sự nặng trĩu trong lòng cô giảm bớt.

Anh ta nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay cô, giống như cô tưởng tượng rằng anh ta sẽ làm vậy. “Tôi rất tiếc. Tôi đoán là lẽ ra tôi nên để cô uống trước.”

“Tôi đã có vài giờ để chấp nhận rằng mọi thứ đã không còn, dù cảm giác vẫn rất kỳ lạ.”

“Lần cuối cô ở đó là khi nào?”

“Ngày mà tôi rải tro. Hôm đó tôi đến sống với ông mình ở Youngstown. Ngôi mộ tôi đến thăm đầu tiên là mộ ông.”

Tay anh ta vẫn đặt trên tay cô, và anh ta giữ chặt lấy nó thêm vài giây nữa trước khi buông ra. “Giờ cô sẽ trở về New York sao?”

“Tôi sẽ đi về phía tây.”

“Đi đâu?”

“Bất cứ đâu cơn gió dẫn tôi đi.”

“Thật sao? Cô sẽ đi cắm trại à?”

Cô gật đầu.

“Cô không có công việc phải trở lại sao?”

“Không.”

“Gia đình thì sao?”

“Không.”

“Cô sẽ lang thang bao lâu nữa?”

“Tôi không biết.”

Anh ta lùi lại và nhìn cô chăm chú.

“Kỳ lạ sao?” Cô nói.

“Dũng cảm, rất thú vị... và đúng, tôi nghĩ một người phụ nữ làm thế một mình đúng là kỳ lạ thật.”

“Thế còn một người đàn ông làm thế một mình thì sao?”

“Vẫn thú vị thôi,” anh ta nói.

“Nhưng không dũng cảm hay kỳ lạ?”

“Chỉ là ít hơn thôi.”

Cô gật đầu.

“Không định thuyết giáo về tiêu chuẩn kép sao?”

“Không, anh nói đúng. Tôi cũng đồng ý là một người phụ nữ đi đến những nơi vắng vẻ một mình thì nguy hiểm hơn là một người đàn ông. Phụ nữ gặp bất lợi hơn về thể lực trong quá trình tiến hóa. Trong hầu hết trường hợp thì một người đàn ông có thể áp đảo một người phụ nữ về mặt thể chất. Và cấu tạo cơ quan sinh dục của con người khiến bất lợi đó còn tệ hơn nữa.”

“Đây là chủ đề cô thường nói đến khi lần đầu gặp người ta sao?”

“Tôi xin lỗi. Là kiến thức của một nhà sinh vật học trong tôi thôi. Tôi không kìm được.”

“Cô là nhà sinh vật học sao?”

“Đáng lẽ ra là vậy.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Đời ấy mà.”

Cô không định trả lời sáo rỗng như thế, nhưng nó vẫn có tác dụng. Anh ta không cố đào bới sâu hơn.

Đồ uống và thực đơn của cô đã đến, và anh ta nâng cốc bia lên để cạn li. “Nâng ly vì người cắm trại kỳ lạ tuyệt vời nhất tôi từng gặp.”

Cô cụng ly với anh ta. “Nâng ly vì gã lập dị chơi với My Little Pony tuyệt nhất mà tôi từng gặp.”

Anh ta cầm món đồ chơi lên và nói vào tai nó, “Đừng ghen nhé cưng. Cưng vẫn là số một.”

Cô thích khiếu hài hước của anh ta. Anh ta khiến cô nhớ đến một vài sinh viên ngành sinh vật học mà cô và Dani đã chơi cùng hồi còn ở Cornell.

Ly Old Fashioned không phải loại ngon nhất cô từng uống, nhưng vẫn có đủ nguyên liệu cần thiết: một lượng lớn rượu bourbon. Cô đang uống quá nhanh. Cô phải bỏ bụng thứ gì đó.

Cô gọi một đĩa salad và bánh kẹp pho mát nướng. Anh ta gọi thêm ly bia thứ hai, và cô lại gọi thêm một ly Old Fashioned.

“Tôi đoán là cô cần uống nhỉ,” anh ta nói.

Cần hơn anh ta tưởng nhiều. Cô đang cảm thấy rất tuyệt, những viên thuốc và rượu mạnh kết hợp hài hòa với nhau. Và anh chàng kiểm lâm này còn tuyệt hơn kỳ vọng của cô. Cô mừng vì bản thân không phải uống rượu một mình trong lều ở khu cắm trại.

“Thường tôi sẽ không hỏi điều này sớm như vậy,” anh ta nói, “nhưng vì chúng ta đã bàn đến cơ quan sinh dục rồi, tôi cho là chúng ta đã biết nhau đủ để cùng nhảy một điệu chậm rãi đấy.”

“Chính xác thì chúng ta đâu có bàn về chuyện đó,” cô đáp.

Anh ta đứng lên và đưa tay về phía cô. “Chúng ta có thể nói thêm về chuyện đó trong lúc nhảy. Thôi nào - tôi thích bài này lắm.”

Ellis không quá muốn nhảy, nhưng cô vẫn nắm tay anh ta và đi theo. Dù sao thì cô mời anh ta gặp mình cũng là vì cô muốn anh ta chạm vào mình mà.

Anh ta ôm lấy cô nhưng không áp sát vào. Cô thích bài hát này, dù nó là gì đi nữa. Ly rượu bourbon đang làm đầu cô chếnh choáng. Cô để bản thân được thả lỏng trong sự mơ hồ và tiếng nhạc, trong bước nhảy, và cả anh ta nữa. Anh ta rất thơm, rất khác với Jonah. Cô bắt đầu tưởng tượng sẽ thế nào nếu cô làm tình với anh ta.

Như thể đoán được ý nghĩ của cô, anh ta kéo cô lại gần hơn. Khi bài hát kết thúc, cô nghĩ có lẽ họ sẽ hôn nhau. Nhưng như thế là quá sớm. Anh ta đặt tay lên má cô và mỉm cười với cô.

Ellis trở về bàn, say trong sự gần gũi vẫn còn xa lạ như thể đang say một ly whiskey vậy. Cô uống li cocktail mới của mình và ăn tối. Lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng, ăn uống không còn là việc cô ép bản thân mình phải làm nữa. Cô gần như cảm thấy đói bụng.

“Cô học về sinh vật học ở đâu thế?” Anh ta hỏi.

“Cornell.”

“Sao cô lại quyết định tới đó?”

“Trường đó là tốt nhất trong số những trường cấp học bổng toàn phần.”

“Ô, cô hẳn là thông minh lắm.”

“Học bỗng đó hỗ trợ sinh viên khó khăn hơn là sinh viên học tốt. Nhà tôi nghèo, tôi mất mẹ từ bé, và chuyển đến sống với ông ngoại với đồng lương ít ỏi.”

“Thế cô không thông minh tí nào à?” Anh ta mỉm cười hỏi.

“Tôi đang uống rượu cùng một người hoàn toàn xa lạ mang theo một con ngựa đồ chơi bằng nhựa. Tôi có thể thông minh đến mức nào đây?”

“Tôi đâu phải người hoàn toàn xa lạ. Chúng ra đã gặp nhau, cô cũng thấy tôi mặc đồng phục ở chỗ tôi làm việc. Cô thông minh hơn nhiều so với những gì cô đang thể hiện ra đấy.”

“Thế còn con ngựa thì sao?”

Anh ta đưa tay lên môi. “Chúng ta không nên nói về ngựa con khi nó đang ở đây.”

“Vậy thì hãy nói về anh đi. Một người sẽ trở thành kiểm lâm bằng cách nào vậy? Thông qua một chương trình cụ thể sao?”

“Tôi được có bằng khoa học môi trường, nhưng có những cách khác để trở thành kiểm lâm.”

“Ngay từ đầu anh đã biết đó là nghề nghiệp anh muốn làm sao?”

Anh ta gật đầu: “Khi còn bé, tôi muốn làm cảnh sát - bởi vì ông tôi là cảnh sát trưởng. Nhưng tôi lại cảm thấy hạnh phúc nhất khi được chạy nhảy trong khu rừng và nô đùa bên những con lạch nhỏ trong vườn táo của bố mẹ tôi. Đại khái là tôi kết hợp cả hai ước mơ đó lại và trở thành một kiểm lâm.”

“Anh lớn lên ở vườn táo sao? Có vẻ là một cuộc sống điền viên nhỉ.”

“Tôi đoán vậy.”

“Nơi đó ở đâu thế?”

Anh ta uống hết cốc bia. “Một thị trấn nhỏ ở Pennsylvania. Chắc là cô chưa nghe về nó bao giờ đâu.”

“Pennsylvania? Anh có hâm mộ đội Steelers không?”

“Tất nhiên rồi. Cô cũng thế à?”

“Tôi phải thế thì mới sống cùng ông mình được. Bố ông ấy sống ở Pittsburgh mà cũng hâm mộ cuồng nhiệt đội đó đấy.”

“Giờ thì tôi hiểu rồi. Trí thông minh của cô là được thừa hưởng từ gia đình bên ngoại.”

Ellis mỉm cười trước câu bông đùa nhưng không nói thêm gì về gia đình bên ngoại của mình. Cô không chắc về chuyện được thừa hưởng trí thông minh, nhưng chắc chắn là cô đã thừa hưởng khuynh hướng dễ sa đà vào nghiện ngập từ họ.

Cô ăn hết thức ăn đã gọi. Cô muốn gọi thêm một ly, nhưng rồi tự hỏi anh ta sẽ nghĩ gì. Và còn chuyện lái xe khi dùng chất kích thích nữa. Anh ta về cơ bản cũng là người thi hành pháp luật nhỉ?

Cô tạm thời gạt sự lưỡng lự sang một bên khi anh ta hỏi, “Cô muốn nhảy nữa chứ?”

Cô đồng ý bởi ban nhạc đang chơi một bản nhạc chậm khác.

Lần này họ gần gũi nhau hơn khi nhảy. Khi bài hát đi đến hồi kết, anh ta ngập ngừng vùi đầu vào cổ cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy điều gì tuyệt như thế. Cô rướn cổ lên để anh ta vùi vào sâu hơn nữa. Khi bài hát kết thúc, anh ta cúi xuống và hôn cô. Nụ hôn mãnh liệt hơn cô nghĩ. Căn phòng, mọi người, âm nhạc và mọi thứ như tan biến. Tất cả nhường chỗ lại cho mình anh ta.

Khi cả hai tách ra, anh ta nhìn vào mắt cô. Đồng tử anh ta màu đen, hai con ngươi giống như hai vầng trăng nhuốm sắc đen của nguyệt thực.

“Anh muốn ghé qua chỗ em uống chút rượu cognac không.” Cô hỏi.

Anh ta mỉm cười. “Chỗ của em à? Ở đâu?”

“Em không nhớ được tên. Hình như sát một cái hồ. Nó ở gần đây thôi. Anh có thể uống cognac trong khi em dựng lều.”

“Anh biết chỗ cắm trại em nói tới. Nhưng em không muốn đến chỗ anh sao?”

“Không.”

“Bên ngoài tuyết đang rơi nặng hạt đó.”

“Em biết.”

Anh ta vẫn nhìn chăm chú vào mắt cô. “Tại sao anh lại có cảm giác như thể một nữ phù thủy xinh đẹp đang dụ dỗ anh sa chân vào khu rừng tăm tối vậy nhỉ?”

“Tuyệt, bùa chú phát huy tác dụng rồi.” Cô nắm tay anh ta kéo về bàn. “Nếu không sợ thì anh cứ đi theo đi.”

Và anh ta đi theo. Hai người thanh toán, mặc áo khoác, và bước ra ngoài trời tuyết.

“Em có chắc là em không muốn đến chỗ anh không?” Anh ta hỏi. “Ở đó có hệ thống sưởi. Có điện, đồ nội thất thoải mái, nhà vệ sinh xả nước...”

“Có rượu cognac Pháp không?”

“Anh nghĩ là anh hết sạch rồi.”

“Anh đã bao giờ uống rượu cognac Pháp trong rừng tuyết vào ban đêm chưa?”

“Để anh suy nghĩ...”

“Em cũng chưa thử bao giờ đâu. Đi nào.”

“Theo anh,” anh ta nói. “Anh biết chỗ cắm trại tuyệt nhất ở đó?”

Cô mừng vì không cần phải bận tâm đến chuyện tìm đường. Cô đi theo anh ta trên con đường đầy tuyết, cần gạt trên ô tô gạt đi những bông tuyết đang rơi. Tại lối vào khu cắm trại, Keith ra khỏi xe và trả tiền cho một chỗ. Anh ta lái xe xuống một con đường ngoằn ngoèo và dừng lại tại một chỗ cắm trại trong rừng có lẽ là có tầm nhìn hướng về phía hồ thật, nhưng cô không thể nhìn xa hơn những cái cây dưới màn tuyết dày này.

Cô bắt đầu dựng lều theo bản năng. Cô bật hai chiếc đèn lồng bằng điện, tìm thấy tấm lót lều mặc cho lớp tuyết dày, và trải lớp phủ cách nhiệt xuống. Cô lấy chiếc lều ra khỏi cái túi nằm trên cùng. Keith cố gắng giúp, nhưng Ellis có thể làm nhanh hơn khi không cần giải thích gì. Cô nhanh chóng dựng lều lên rồi trang bị chăn, gối, túi ngủ và những vật dụng thiết yếu khác.

Cô lấy ra hai chiếc cốc từ hộp chứa dụng cụ nấu ăn và tìm thấy chai cognac bị vùi dưới một hộp thức ăn dự trữ. Cô đã để dành chai cognac Pháp đắt tiền cho một dịp đặc biệt. Cô tìm thấy tủ rượu bí mật của Jonah khi đang gói ghém vài thứ cô cần từ nhà anh ta. Anh ta đã giấu chúng tránh xa tầm tay cô ở trong tủ phòng ngủ, và cô không cảm thấy áy náy gì khi lấy đi vài chai.

Cô tắt một chiếc đèn và để chiếc còn lại trong lều để ánh sáng dịu đi. Cô đưa cho Keith cốc rượu cognac. “Lần này ta nên uống mừng vì điều gì đây?” Cô hỏi.

“Vì những nữ phù thủy xinh đẹp dụ dỗ đàn ông vào rừng tuyết giữa đêm nhé?”

Cô nâng cốc. “Vì những nữ phù thủy xinh đẹp và con mồi cũng xinh đẹp không kém của nàng.”

Anh cụng chiếc cốc kim loại với cô.

Trong khung cảnh đó, rượu brandy mạnh và lạnh có vị như độc dược từ tay phù thủy, một hỗn hợp kỳ diệu của màn đêm đen màu nhựa đường, tuyết rơi trắng màu đường cát, và một chúc gia vị của những vì sao ẩn mình phía sau cơn bão.

“Ngon không?” Cô hỏi.

“Rất ngon.” Anh hôn cô, và cô lần nữa nếm được vị ngọt trên môi anh.

Họ uống, rồi hôn, rồi uống, rồi lại hôn cho đến khi cốc của cả hai cạn sạch.

“Nữa nhé?” Cô hỏi.

“Có lẽ là không nên. Lái xe trong tình trạng này đã đủ nguy hiểm rồi.”

“Anh sẽ đi sao?”

Thay vì trả lời, anh vuốt thẳng mái tóc cô. Lúc này những lọn tóc xoăn đã ướt đẫm vì tuyết. “Anh yêu mái tóc của em. Nó cũng hoang dã như em vậy.”

“Em đang nuôi dài đấy.”

“Thế thì sẽ đẹp lắm. Em ướt sũng rồi. Em không thấy lạnh sao?”

“Chưa đâu. Còn anh thì sao?”

“Không lạnh.”

“Keith...”

“Sao?”

“Anh phải biết rằng - nếu chúng ta vào lều, ngày mai em vẫn sẽ rời đi.”

“Anh cho là chuyện vốn sẽ như thế mà,” anh ta đáp, giọng nói thoáng chút bâng khuâng.

Bầu trời tuyết, vẫn lặng lẽ bao phủ bầu không khí tịch mịch lên khắp khu rừng, lúc này dường như cũng là những lời mà cả hai đều không thể nói ra.

“Anh sẽ đi sao?” Cô hỏi.

“Có lẽ anh nên đi.”

“Em hiểu.”

Anh ôm ghì cô vào ngực. “Làm sao em lại thành ra thế này?”

“Thế nào cơ?”

“Giống như ở đây mà không hề ở đây. Giống như tuyết anh không thể chạm vào mà không khiến nó tan chảy trong tay mình.”

“Lúc rượu vào anh cũng khá là văn thơ đấy nhỉ?”

Anh nhẹ đẩy cô ra và nhìn vào mắt cô. “Chuyện gì đã thôi thúc em làm điều này?”

“Điều gì cơ?”

“Đi vào rừng một mình giữa mùa đông.”

“Tại sao anh lại nghĩ chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra?”

“Sáng nay điều đó đã đập vào mắt anh. Sâu thẳm trong lòng em là một nỗi buồn chất chứa.”

“Không phải ai cũng vậy sao?”

“Anh không biết. Có lẽ.”

Tuyết vẫn rơi quanh họ.

Cô hôn lên má anh, da anh đã lạnh đi và ẩm ướt, có chút châm chích vì những sợi râu mới mọc. “Em rất thích ở bên anh đêm nay. Điều này có ý nghĩa với em nhiều hơn anh biết đấy.”

“Anh mừng là em đã gọi anh.”

Cô trao anh một nụ hôn phớt lên môi. “Em vào lều đây. Em bắt đầu thấy lạnh rồi.”

Cô rời khỏi anh.

“Tạm biệt nhé, Ellis.”

Khi cô mở khóa lều và cởi bốt ra, cô thấy anh biến mất trong màn đêm đen phủ đầy tuyết trắng. Cô kéo khóa lều trước khi anh hoàn toàn biến mất. Cô cởi quần áo ra và mặc đồ lót giữ ấm, một chiếc quần ngủ, một chiếc áo len chui đầu bằng lông cứu, và xỏ một đôi tất len. Có sẽ để tóc mình khô một chút trước khi đội mũ lên. Cô chui vào chiếc túi ngủ giữ nhiệt và tắt đèn.

Cô muốn ngủ. Ngay lập tức. Cô không muốn nằm đó, cõi lòng khao khát Keith, hay nghĩ về khu căn hộ River Oaks, hay nhìn thấy điện thoại của cô với hình của lũ trẻ giờ đang nằm dưới đáy sông.

Nhưng giờ đây điều đó đã không còn nữa, thường thì cô phải uống gì đó mới ngủ được. Cô mò mẫm trong bóng tối để tìm lọ thuốc và nước.

“Ellis?”

Keith đang đứng gần lều. Giống như buổi sáng hôm đó khi anh cất tiếng gọi cô lần đầu tiên.

“Anh chẳng quan tâm đến chuyện sẽ không bao giờ được gặp em nữa,” anh nói. “Anh muốn ở bên em. Nếu đó cũng là điều em muốn.”

Cô kéo khóa lều xuống. “Đó là điều em muốn,” cô nói. “Thậm chí em sẽ để anh mang con ngựa đồ chơi đó vào đây.”