← Quay lại trang sách

❖ 10 ❖

Ellis lấy con ngựa đồ chơi ra khỏi túi. Cô đặt nó lên một tảng đá, xung quanh là dãy núi phủ đầy tuyết, Ellis gọi nó là Gep . Sau cái đêm tuyết rơi cô ngủ cùng Keith Gephardt trong lều, cô tìm thấy nó được nhét trong túi áo khoác của mình: Keith đã giấu nó ở đó trước khi rời đi.

Ban đầu, tên nó là Gephardt , nhưng đã được rút gọn lại, cũng giống như mọi chuyện xảy ra trong đời cô khi hàng tuần, rồi lại hàng tháng trôi qua. “Mày nghĩ sao hả Gep?” Cô hỏi con ngựa. “Chúng ta đang ở đỉnh núi đấy. Khung cảnh đẹp lắm phải không?”

Con ngựa im lặng nhìn về phía những ngọn núi. Ellis lấy ra chai nước và giơ lên làm bộ uống mừng. “Uống vì mười ngày tỉnh táo,” cô nói trước khi nhấp một ngụm. “Mày nghĩ sao? Lần này tao có thể làm được không?”

Nụ cười của con ngựa trông có vẻ mai mỉa hơn là ủng hộ.

Cô đã không thành công vào lần đầu cố gắng tỉnh táo, vào thời điểm cô vẫn đang cắm trại trên những ngọn núi tại New Mexico. Lần đó cô gần như đã tỉnh táo được trong hai tuần. Cô phát hiện ra rằng mình khó có thể leo núi một cách tử tế khi đang say hoặc đờ đẫn do dùng thuốc. Điều này có nghĩa là cô có hai lựa chọn: ở trong lều và ngóng trông về phía những ngọn núi trong khi đang phê pha, hoặc là giữ cho mình tỉnh táo và leo núi. Nhưng kể cả cho dù đã chọn leo núi, cô vẫn sẽ mệt mỏi và lại uống thật nhiều trong lều vào ban đêm.

Nhưng lần này cô tràn đầy quyết tâm. Nếu có thể vượt qua ngày hôm nay mà không cần đến thuốc hay hơi men, có lẽ cô rốt cuộc cũng đủ khỏe để duy trì sự tỉnh táo của bản thân.

Cô nói với con ngựa. “Đoán xem hôm nay là ngày gì nào?”

Gep cười.

“Hôm nay là kỉ niệm một năm ngày tao bỏ con mình lại trong rừng đấy.”

Nụ cười màu xanh của nó vẫn không đổi.

“Thật đấy. Tao để con bé lại một bãi đỗ xe và lái xe đi mất. Tao đã để con mình lại cho một kẻ điên khùng nào đó.”

Hai người đàn ông và hai người phụ nữ đang đi lên từ con đường mòn. Họ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ họ đã nghe thấy những lời cô nói. Phải một lúc sau Ellis mới muộn màng nhớ ra mình đang nói chuyện với một con ngựa đồ chơi.

“Tôi từng có một con như thế,” người phụ nữ đội mũ tai gấu nói.

“Khung cảnh này lên ảnh sẽ đẹp lắm đấy,” người phụ nữ còn lại lên tiếng. “Cô định gửi nó cho con gái mình à?”

“Vâng,” Ellis đáp. Cô lấy Gep xuống khỏi tảng đá và nhét nó vào túi.

Khoảng một phần tư con đường ngoằn ngoèo xuống núi, Ellis vỗ lên túi, và khi phát hiện khóa túi đã bị kéo ra, cô hoảng loạn trong vài giây. Gep là vật duy nhất không thể thay thế được. Cô cho tay vào sâu trong túi và cảm nhận được phần bờm mềm mịn. Cô kéo khóa túi.

Ellis đã ngủ với hai người đàn ông khác kể từ sau khi gặp Keith, và cả hai đều không tuyệt vời bằng một nửa anh chàng kiểm lâm. Cô cảm thấy điều này thật khôi hài. Những người cô gặp trên đường và chỗ cắm trại hòa hợp với cô hơn nhiều. Bọn họ muốn làm tình và hạn chế sự đồng điệu về mặt tâm hồn nhiều nhất có thể. Keith thì ngược lại. Anh hầu như chỉ muốn được bầu bạn. Anh còn chẳng nghĩ đến chuyện làm tình khi họ gặp nhau tại quán rượu. Thậm chí trước đó anh mới là người chủ động rời đi.

Một tiếng quạ vang lên trong rừng khi cô đến nơi cắm trại. Cô vẫn ghét âm thanh đó. Nhưng những tiếng ồn khác mới là thứ làm cô phân tâm. Một nhóm sáu người đã dựng lên ba căn lều tại hai chỗ cắm trại bên cạnh chỗ của cô. Bọn họ trẻ tuổi và ồn ào, tiếng cười không ngớt và mùi “cỏ [6] ” phảng phất bay vào lều của cô.

Cô đã từng cắm trại ở những chỗ gần như còn tệ hơn thế. Ellis thậm chí đã có thể tham gia cùng họ, một người trẻ trung và tràn đầy nhiệt huyết nếu cuộc đời của cô rẽ sang một hướng khác. Cô ghét tiếng ồn chủ yếu vì cô muốn một đêm thanh tĩnh vào ngày kỉ niệm Viola bị bắt cóc.

Cô nổi lửa và hâm nóng một bữa tối nhỏ. Một anh chàng từ chỗ cắm trại gần đó đi ngang qua và vẫy tay với cô. Cô giơ tay lên đáp lại nhưng tránh giao tiếp bằng ánh mắt nhiều nhất có thể.

Ellis ngồi xuống một khúc gỗ và ăn. Cô nhìn chằm chằm vào đống lửa, để dáng hình của ngọn lửa đang nhảy múa dẫn dắt dòng suy nghĩ. Thường cô sẽ ngồi bên đống lửa và uống whiskey, nhưng cô cố gắng không nghĩ về chuyện đó. Và cô cũng cố không nghĩ đến chuyện giờ Viola đang ở đâu, hay River và Jasper đang làm gì ở phía bên kia đất nước. Chúng sẽ bắt đầu học mẫu giáo vào mùa thu. Cô biết chúng sẽ làm tốt thôi. Nhưng River hẳn sẽ gặp vấn đề nếu giáo viên của thằng bé quá mức độc đoán. Ellis mong là Jonah sẽ đảm bảo chuyện đó không xảy ra. Mary Carol sẽ không cẩn thận suy xét chuyện đó đâu. Hay bây giờ Irene đã giống mẹ chúng hơn rồi nhỉ?

Cô cảm thấy màn đêm dần buông đang tìm đường len lỏi vào trong cô, một nỗi u sầu khủng khiếp mà cô có thể cảm nhận từ trong xương tủy. Tại sao cô lại để mình nghĩ về các con chứ? Cô đặt chiếc bát xuống, không còn tâm trạng gì để ăn nữa.

Trời ạ, cô cần uống một ly. Nhưng cô đã leo núi trong hai ngày trời để chắc chắn rằng cô sẽ không thể dễ dàng trở về xe của mình. Sao cô lại tin rằng cô có thể vượt qua ngày hôm nay mà không cần sự giúp đỡ cơ chứ?

Cô mở khóa kéo túi áo trái và lấy Gep ra.

Nó cười thật tươi với cô.

“Thái độ tích cực thái quá của mày làm tao chỉ muốn ném mày vào đống lửa,” cô nói với nó.

Cô tưởng tượng ra cảnh con ngựa đồ chơi tan chảy thành một vũng nhựa màu xanh dương trong ngọn lửa màu cam. Đôi khi cô nghĩ mình nên làm thế, chấm dứt chứng nghiện ngập kỳ quặc này.

Nhưng vẫn còn đó những cơn nghiện tồi tệ hơn. Cô lấy tay vuốt lại cái bờm màu tím đã phai của con ngựa, giống cái cách mà Keith đã vuốt tóc cô trong màn tuyết.

“Xin chào,” có ai đó cất giọng.

Ellis nhìn lên. Đó là người đã đi ngang qua chỗ cắm trại của cô trước đó. Cô nhét Gep lại vào túi và kéo khóa lại.

“Muốn làm một điếu không?” Cậu ta hỏi.

“Không, cảm ơn,” cô đáp.

Bụng cô chùng xuống khi cậu ta lấy ra một chai rượu từ trong túi.

“Vậy uống một chút nhé?”

Cô nghĩ đến điều mình đã nói với River và Jasper. Mẹ sẽ ở những nơi đẹp đẽ để bình phục lại.

Nhưng điều chúng nghĩ thì quan trọng gì, khi mà cô sẽ không bao giờ gặp lại chúng nữa? Cô cần điều này. Chỉ một đêm nữa thôi. Để giúp cô vượt qua ngày kỷ niệm này.

Chàng trai bước đến cạnh đống lửa, giơ một tay không cầm gì về phía cô, tay còn lại giữ lấy chai rượu.

“Tôi là Caleb.”

“Ellis,” cô đáp, bắt tay cậu ta.

“Ellis sao?”

“Đúng vậy.”

“Uống một chút chứ?” Cậu ta hỏi, giơ chai rượu ra.

“Không,” cô nói, cảm thấy bất ngờ trước sự vững vàng trong giọng mình.

“Trong này không bỏ thuốc hay gì đâu,” cậu ta mở nắp chai và làm một ngụm lớn, sau đó chĩa nó về phía cô.

“Tôi đã nói là không rồi mà.”

Cậu ta nghe ra sự tức giận trong giọng cô. “Được rồi,” cậu ta nhét cái chai vào túi. “Cô muốn nhập hội với chúng tôi không? Chúng tôi chỉ nói chuyện với làm mấy trò linh tinh thôi.”

Chính mấy trò linh tinh đó là thứ mà cô không tin mình có thể vượt qua được.

“Cảm ơn, nhưng tôi mệt rồi,” cô đáp. “Tôi chuẩn bị đi ngủ đây.”

Cậu ta nhìn căn lều nhỏ cô mang theo. “Cô đi một mình thôi à?”

Thỉnh thoảng người ta sẽ hỏi câu đó kể từ khi cô đi cắm trại và leo núi một mình vào những năm còn học đại học. Điều này luôn khiến cô khó chịu. Cô đáp lại bằng một câu trả lời quen thuộc. “Tại sao cậu lại hỏi như thế?”

“À thì, tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp ở bên này, và tôi tự hỏi liệu cô có đi cùng ai không. Tôi cho là có, nhưng rồi lại chẳng thấy ai cả. Thế nên tôi ở đây, tự biến mình thành một tên khốn. Tôi xin lỗi. Tôi đi đây.”

Cậu ta bỏ đi.

Cô sợ rằng mình đang dần trở thành bản sao của mẹ. Một con người khốn khổ hủy hoại người khác bằng tâm trạng độc hại của bản thân.

“Tôi không có ý thô lỗ,” cô nói.

Cậu ta quay lại.

“Chỉ là tôi đang có một đêm tồi tệ thôi.”

“Thế à?” Cậu ta nói. “Vì sao vậy?”

“Hôm nay là ngày kỉ niệm một người đã khuất.”

Cô không biết vì sao mình lại dùng từ như thế nữa. Nhưng đó không phải là một lời nói dối. Một năm trước, vào đúng ngày này, con người trước đây của cô đã chết. Và có lẽ cả con của cô cũng thế.

Caleb nhìn vào mắt cô. “Chết tiệt thật. Cô có muốn nói về chuyện đó không?”

“Tôi không thể.”

Cậu ta bước tới và ngồi bắt chéo chân bên cạnh khúc gỗ. “Vậy cô có muốn không nói về chuyện đó không?”

“Như thế thì tốt hơn. Những không uống gì đâu. Tôi đang cố bỏ rượu.”

“Ôi trời. Tôi đúng là tên khốn mà.”

“Là do cậu không biết thôi.”

Cậu ta nhìn cô chăm chú, sự lo lắng chân chành hiện rõ trong mắt. Cậu ta là một người thu hút. Mái tóc dày lượn sóng, đôi mắt đen, gương mặt như tượng tạc. Và còn trẻ.

“Cô ở đây bao lâu rồi?”

“Hai ngày. Thế còn cậu?”

“Hôm nay là ngày thứ tư của chúng tôi,” cậu ta nói. “Cô đang đi nghỉ sao?”

“Không phải.”

“Vậy là... cô đang đi phiêu bạt?” Cậu ta hỏi.

“Cứ cho là vậy đi.”

“Tôi biết mà. Tôi nhận ra một tâm hồn đồng điệu ngay khi nhìn thấy cô. Cô phiêu bạt thế này bao lâu rồi?”

“Từ tháng Mười Hai.”

“Cô đã đi những đâu thế?”

“Nhiều nơi không kể hết,” cô nói. “New York đến New Mexico, California rồi tới đây - và rất nhiều bang ở giữa mỗi cuộc hành trình.”

“Tuyệt vời. Tôi đã đi phiêu bạt từ năm mười chín tuổi đấy.”

“Trong bao lâu?”

“Ba năm. Tôi không thể sống theo kiểu nào khác. Không ai trong số chúng ta được sinh ra để sống như thế cả. Cô biết điều đó mà, phải không? Nông nghiệp biến chúng ta thành tù nhân. Chúng ta chưa bao giờ muốn trồng trọt và sống trong những ngôi nhà. Chúng ta đã là những kẻ du mục hàng triệu năm nay rồi.”

Cậu ta xoay người về phía cô. “Cô biết cái cảm giác khi sống trong một ngôi nhà quá lâu chứ? Dù là một căn hộ nhỏ, một ngôi nhà, hay một biệt thự cũng thế thôi. Cô sẽ cảm nhận được. Cô hiểu tôi muốn nói gì không?”

Cô gật đầu. Quả thực cô đã cảm nhận được điều đó rồi.

“Những ký ức trong bộ gen của ta khiến ta thấy, nghe, ngửi, chạm và khao khát được sống theo cách con người đã sống qua hàng trăm thế hệ. Sâu bên trong, chúng ta là giống loài du mục. Tất cả mọi người đều cảm nhận được điều đó, nhưng hầu hết bọn họ đều không biết điều gì đã khiến họ luôn mong mỏi một thứ nằm ngoài tầm với. Người ta mua những chiếc xe sang trọng hơn, những căn nhà lớn hơn, nhưng điều đó không bao giờ khiến họ cảm thấy khá hơn. Họ chỉ ngày càng suy sụp cho đến chết.”

Cậu ta thú vị hơn cô nghĩ nhiều. Và đang thành công trong việc khiến cô xao nhãng để không phải suy nghĩ về Viola nữa.

Cậu ta đặt tay lên đầu gối cô. “Này, tôi xin lỗi. Tôi không nên làm cô buồn thêm khi mà cô vốn đã không vui thế này.”

“Không sao đâu.”

Cậu ta bỏ tay khỏi đầu gối cô và lấy từ trong túi ra một cuốn sách. Đó là một bản sao đã cũ nát của cuốn Leaves of Grass của Walt Whitman. “Cô có biết bài ‘Song of the Open Road [7] ’ không?”

“Biết một chút.”

“Vậy để tôi đọc cho cô nghe nhé? Bài thơ đó luôn khiến tôi cảm thấy khá hơn khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.”

Với đôi mắt đen đượm buồn, Caleb lại càng thêm phần hấp dẫn. Sao cô có thể nói không với một chàng trai đáng yêu muốn đọc thơ cho mình chứ? Và có lẽ là còn nhiều hơn...

Nhưng Caleh trông có vẻ không được sạch sẽ cho lắm bên dưới những lớp quần áo kia.

“Tôi rất muốn nghe cậu đọc thơ đấy,” cô nói. “Nhưng bây giờ trời đã tối rồi, tôi định ra suối tắm qua một chút. Cậu muốn đi cùng tôi chứ?”

Cậu ta cười. Ellis rõ ràng đã gãi đúng chỗ ngứa của cậu ta. Ánh mắt cậu ta sáng rực. “Chắc chắn rồi,” cậu ta đáp. “Tôi thích ngâm mình trong nước mát ở một dòng sông trên núi. Đặc biệt là cùng một người phụ nữ xinh đẹp.”

“Và sau đó, sẽ là ‘Open Road’.”

Cậu ta siết lấy tay cô. “Mãi mãi sống, mãi mãi tiến về phía trước.”

Những lời đó có ý nghĩa với cô nhiều hơn cậu tưởng. Cô có cảm giác rằng buổi tối mà cô vẫn luôn sợ hãi có lẽ sẽ không quá tệ. Thậm chí sẽ còn tuyệt nữa kia.

Caleb vẫn nắm tay cô không rời khi họ bước về phía thác nước. Thanh âm của dòng nước xiết lớn hơn mọi thứ âm thanh khác trong khu rừng lúc này. Lần đầu tiên trong vòng một năm qua, Ellis cảm thấy mình đang đi đúng hướng.

Ngoài là tên riêng trong truyện thì Hammer còn có nghĩa là cây búa. (ND)

Old Fashioned: Cocktail kiểu cũ, được làm từ rượu Rye Whiskey, rượu đắng Angostura Bitter, đường và vỏ cam để trang trí.

Là một thể loại trò chơi gồm 2 hoặc nhiều người tương tác trực tiếp với nhau. Board game thường sử dụng vật dụng đi kèm như các lá bài, xí ngầu, quân cờ... để hỗ trợ cho cuộc chơi.

Một loại đồ ăn vặt.

Một loại ngũ cốc từ ngô và yến mạch.

Ở đây hiểu là cần sa. (ND)

Tạm dịch: Khúc ca con đường mở.