← Quay lại trang sách

Chương II Con gái củaquạ đen
❖ 1 ❖

Mama hôm nay sẽ về sớm. Kaven cảm nhận được điều đó. Nhưng cô không thể đoán được tâm trạng của Mama. Tính khí bà thay đổi nhanh như tiết trời mùa xuân dạo gần đây vậy, ngày thì lạnh cóng, ngày thì lại đủ ấm áp để đi chân trần.

Mama đã rời khỏi nhà vào một trong những lần tâm trạng bà lặng im như bão sắp nổi. Bà trông như những đám mây đen kịt mỗi lúc như vậy. Trước khi ra ngoài, bà nói Raven rằng cô phải làm bài tập. iiVà phải làm cho bằng hết.iii

Raven làm xong câu hỏi cuối cùng cho môn toán. 10+12=22. Thật đơn giản. Cô xếp bài tập của mình thành chồng gọn gàng theo thứ tự hoàn thành chúng: đọc, khoa học, nghiên cứu xã hội, và toán học.

Cô nhìn bầu trời xám xịt nặng trĩu những hạt mưa bên ngoài cửa sổ. Đúng vậy, Mama sẽ về sớm thôi. Cô không biết tâm trạng của bà sẽ như thế nào, nhưng cô có thể hướng nó đi theo hướng mình muốn.

Cô xỏ đôi ủng cao su, áo mưa và rảo bước vào rừng. Trong một thoáng, cô ngừng lại và nhắm mắt, hình dung ra điều mình muốn, như cái cách Mama đã dạy. Cô tưởng tượng ra cảnh Mama về nhà với nụ cười trên môi. Hạnh phúc. Cười nói thay vì im lặng. Khi hình ảnh trở nên rõ ràng trong tâm trí, cô mở mắt. Cô bước đi chậm rãi, chờ đợi mặt đất cho cô thấy cách biến điều cô muốn thành sự thật.

Đó là cách Mama có được cô. Bà đã luôn muốn có một đứa bé, bằng cả trái tim và linh hồn mình, thế nên bà hỏi mặt đất rằng phải làm gì thì một đứa bé mới có thể đến với bà. Mama rất giỏi việc Câu thông. Bà đã làm thế nhiều năm nay rồi. Nhưng một đứa bé là một điều ước rất lớn. Mama phải cầu xin, cầu xin, rồi lại cầu xin, cho đến một ngày mặt đất trao cho bà một đứa con gái với đôi mắt đen đúng như bà mong muốn. Một con quạ đen đã mang đứa trẻ đến với bà. Linh hồn của nó chính là cha của Raven. Đó là lý do vì sao cô bé được gọi là Con gái của Raven [1] .

Ánh mắt của Raven rơi vào một cái que trông như một chữ M dẹt. Đó là một dấu hiệu. Là chữ “M” trong “Mama”. Cô cầm cái que lên và tìm kiếm nhiều dấu hiệu hơn nữa. Cô tìm được một hòn đá màu xanh. Màu xanh là màu yêu thích của Mama. Và rồi một sợi lông màu trắng bé xíu. Mama rất yêu chim.

Khi cô nhìn thấy bông hoa nhỏ trồi lên từ mặt đất, cô biết mình đã tìm thấy nơi để thực hiện nghi thức Câu thông. Mama nói cô sẽ biết khi nào thì đã tìm được địa điểm phù hợp nếu cô chú ý sát sao đến cảm nhận của cơ thể mình. Nơi chính xác để Câu thông sẽ khiến lòng cô đột nhiên bừng sáng, giống như một ngọn lửa lóe lên thành hình.

Giờ thì cô phải nghĩ ra cách tốt nhất để cầu mong thứ mình muốn. Cô sẽ cải thiện dần dần nếu luyện tập không ngừng. Một lần nữa, cô lại hình dung điều mình muốn: Mama hạnh phúc trở về nhà.

Raven để mặt đất dẫn lối cho việc Câu thông của mình. Cô để cái que hình chữ M nằm cạnh bông hoa. Cô cảm thấy tiếp theo phải là cọng lông. Nhưng nó đã mắc vào da cô do cơn mưa. Cô giũ nó khỏi ngón tay mình bằng viên đá màu xanh, và cô thích vẻ ngoài của nó khi dính lên mặt đá ướt sũng. Cô cẩn thận đặt viên đá và cọng lông tạo thành một khoảng hình chữ V giữa bông hoa và cái que. Cô ngồi xổm để xem xét nghi lễ Câu thông của mình. Mọi thứ trông đều ổn cả. Cô cảm thấy như thế này là được rồi. Mama nói cô sẽ biết được nếu cô lắng nghe cơ thể mình.

Cô đứng lên và trở về nhà.

Mama đã đi dạo về. Hai bím tóc của bà ướt nước mưa khi bà cúi người để tháo đôi bốt ở cửa sau. Khi nhìn thấy Raven, bà mỉm cười dang rộng vòng tay, và nói, “Tới đây nào, Con gái yêu.”