❖ 2 ❖
Raven và Mama đang rán thịt nai thì tiếng chuông báo động vang lên. Tiếng “bíp” ồn ào báo hiệu một người đi vào con đường riêng dẫn đến nhà của họ luôn khiến trái tim Raven đập thình thịch. Mama nói rằng một ngày nào đó sẽ có người mang cô đi mất. Con người hiện đại không hiểu được điều kỳ diệu của mặt đất nữa. Người ta sẽ cướp Raven khỏi Mama và bắt cô sống với những con người không sống lối sống cổ xưa nữa.
Mama vội vã nhìn lên màn hình chiếu, và Raven chạy đến nơi ẩn nấu của bà đằng sau một song sắt trông như ống sưởi. Cô bò vào căn phòng nhỏ và đóng cánh cửa bằng kim loại.
“Chết tiệt!” Mama nói khi nhìn vào màn hình chiếu.
Nhịp tim Raven đập mạnh hơn. Là người xấu đến bắt cô sao?
Mama tắt chuông báo động. Có những tiếng gõ ồn ào vang lên từ cửa trước, và rồi tiếng bước chân của Mama hướng về phía tấm lưới thay vì cánh cửa. “Ra ngoài đi Raven,” bà nói. “Là bác của con đấy.”
Raven cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng giờ cô phải chuẩn bị tinh thần cho trận cãi vã luôn xảy ra khi bác Sondra đến. Raven ghét điều đó. Nhưng cô còn ghét cái cách Mama thay đổi khi chị gái của bà ở trong căn nhà của họ hơn. Bà chưa bao giờ tỏ ra chắc chắn vào chính mình khi ở cạnh bác Sondra.
Raven bò ra khỏi chỗ trốn và cẩn thận đóng chặt tấm cửa lưới. Bác của cô bé không bao giờ được biết về nơi này. Bác ấy không bao giờ được biết con gái của em gái mình là đứa con của linh hồn quạ đen. Bác ấy là một trong những người không tin vào sức mạnh của mặt đất. Những người ở thế giới ngoài kia phải tin rằng Raven chui ra từ bụng mẹ cô như hầu hết những đứa trẻ khác. Đó là lý do Raven phải nói với người khác rằng mình mang họ mẹ và là một cô bé với cái tên “Raven Lind”.
“Bác sĩ đang đi cùng bác ấy đấy,” Mama nói.
Như vậy có nghĩa là nhiều kim tiêm hơn. Bác sĩ Pat thường đến cùng bác Sondra. Cô ấy là một bác sĩ nhi khoa, một người nghiên cứu về trẻ em, Mama đã nói vậy. Cô luôn muốn dùng kim để đưa thuốc vào người Raven. Mama sẽ phản đối, nhưng bác Sondra và bác sĩ Pat luôn kiên định cho đến khi bà phải chịu thua.
“Con biết luật rồi đó,” Mama nói trước khi mở cửa trước.
“Vâng ạ,” Raven nói.
Mama tháo ra ba cái khóa và mở cửa ra.
“Xin chào, Audrey,” bác Sondra nói với Mama.
“Sao chị lại tới đây?” Mama hỏi.
Bác Sondra lờ bà đi và bước thẳng vào nhà cùng bác sĩ. Bác ấy là một người phụ nữ cao lớn với cơ thể mềm mại. Gương mặt của bác ấy khá giống Mama, và bác ấy cũng có làn da mịn màng và màu tóc sáng nhạt. Nhưng bác ấy để tóc ngắn, còn Mama thì hay buộc tóc thành hai bím. Đôi mắt của bác Sondra màu xanh dương, nhưng là màu xanh dương bình thường. Mắt của Mama thì màu xanh trắng. Raven thích tưởng tượng rằng đôi mắt của Mama từng có màu xanh như bầu trời giống như chị gái mình, nhưng thời gian ở trong thế giới linh hồn đã thay đổi đôi mắt của bà, khiến chúng trông giống như ánh sao trời.
Bác Sondra mang theo hai chiếc túi giấy có quai cầm. Bác sĩ thì cầm theo chiếc túi da màu đen của mình. Trong đó chứa những mũi kim tiêm.
Bác Sondra và bác sĩ nhìn sang Raven như cái cách họ luôn làm. Giống như thể cả hai trông đợi nhìn thấy điều gì đó cực kỳ tồi tệ xảy ra với cô bé vậy. “Cháu thế nào hả Raven?” Bác Sondra hỏi.
“Cháu khỏe ạ,” Raven đáp.
“Trông cháu khỏe đấy,” bác sĩ Pat nói, mỉm cười. “Cháu đã cao lên từ lần cuối cô thấy cháu.”
“Hôm nay là ngày đi học,” bác Sondra nói. “Ta ngạc nhiên khi thấy cháu ở nhà thế này đấy.”
Những đám mây bão đen kịt đang tập hợp lại trên đầu Mama. Raven muốn làm chuyện này cho xong thật nhanh. Có kéo ống tay áo phải lên tận vai. Cô hướng cánh tay lúc này trần trụi về phía bác sĩ và nói. “Cô đâm kim vào ngay đi ạ. Mama và cháu muốn nấu ăn cho xong, và cô phải đi thôi.”
Mama cười nhẹ và đưa tay che miệng.
“Chuyện này không vui đâu,” bác Sondra nói. “Giờ em dạy con bé nói mấy câu như thế đấy à?”
Cơn bão trong Mama nhanh chóng quay trở lại. “Con gái em tự nói ra suy nghĩ của mình đấy chứ,” bà đáp.
“Tại sao con bé không đi học? Patricia cho con bé tiêm chủng, và chúng ta thống nhất rằng việc đó là để con bé có thể đến trường.”
“Chẳng có thống nhất gì ở đây cả,” Mama đáp.
“Giờ thi con bé lỡ cả mẫu giáo và lớp một,” bác Sondra nói. “Con bé chậm hơn hai năm so với những đứa trẻ cùng trang lứa đấy.”
“Không đúng,” Mama nói. “Bài học của em tốt hơn bất cứ trường học nào.”
“Con học đọc, viết, toán, khoa học, và nghiên cứu xã hội nữa,” Raven lên tiếng.
Bác Sondra còn chẳng buồn nhìn Raven. “Trường học quan trọng hơn những bài học. Patricia và chị đã giải thích tất cả chuyện này vào lần trước tới đây. Con bé cần vui chơi với những đứa trẻ khác. Con bé cần hòa nhập với xã hội.”
“Bọn tôi đến thư viện,” Mama đáp. “Con bé gặp những đứa trẻ khác ở đó.”
“ Gặp? Thế con bé có hẹn hò vui chơi với chúng không?”
“Hẹn hò vui chơi?” Mama nói, bật cười. “Em không nhớ mình từng được như thế đấy.”
“Chính là ý chị muốn nói đấy,” bác Sondra đáp.
Raven không hiểu sao trông Mama đột nhiên như sắp bùng nổ. “Rời khỏi nhà tôi ngay! Tôi muốn các người đừng có can thiệp vào chuyện của con bé nữa!” bà hét lên.
Raven và bác sĩ Pat lùi lại khi Mama bão nổi, nhưng bác Sondra, vẫn như mọi khi, thản nhiên đối mặt, không hề run sợ. “Đừng có can thiệp? Thế lần tới khi con bé bị sốt cao thì sao đây?”
Mama im lặng không nói.
“Chính cô là người kéo chị vào cuộc sống của đứa nhóc này,” bác Sondra nói, chỉ vào Raven. “Chị sẽ chẳng biết nó tồn tại nếu cô không gọi cho chị vào cái ngày nó đổ bệnh. Có nhớ không hả, Audrey? Có nhớ cô đã cầu xin chị đến đây như thế nào không?”
Mama đột nhiên không còn chút sức lực nào, giống như bông hoa héo rũ kẹt trong một cái bình không có nước.
“Và chỉ một năm sau, cô gọi chị đến vì con bé không thể ngừng nôn. Cô có biết cảm giác thế nào khi phải nghe những cuộc điện thoại đó không? Khi nghĩ đến việc đứa cháu gái của chị có thể sẽ chết bởi mẹ nó quá cứng đầu không chịu mang nó đi gặp bác sĩ? Để rồi chị phải bỏ mặc mọi thứ để chạy đến đây? Cô có biết chị phải trả bao nhiêu để đưa Patricia bay từ Chicago đến đây không?”
“Tôi xin lỗi vì làm chị phải tiêu xài một chút trong cả hàng triệu đô của chị,” Mama nói. “Hay giờ chỗ đó phải lên đến hàng tỉ rồi?”
“Chỉ vì có tiền không có nghĩa là nên ném tiền ra ngoài cửa sổ đâu em gái ạ.”
“Tôi sẽ trả tiền để Patricia đến đây nếu chị khó khăn đến thế,” Mama đáp.
“Vậy sao không đưa con bé đến gặp một bác sĩ ở vùng này?”
“Tôi thích cuộc sống của tôi tách bạch khỏi cộng đồng này,” Mama đáp.
“Vì sao chứ? Khi mà cô đang sống ở đây? Nếu cô có thể đến thư viện thì cũng có thể đưa con bé đến một bác sĩ nhi khoa. Cô cũng nên tìm một bác sĩ trong thị trấn đi.”
“Tôi không cần bác sĩ,” Mama đáp.
“Có thể ngày nào đó cô sẽ cần đấy. Và cả hai nên đi gặp nha sĩ đi. Hai người đang dùng nước giếng mà không có florua đấy. Con bé cần điều trị bằng florua không thì răng sẽ hỏng hết.”
Mama nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu. Bà nhấn đầu thật chặt như thể muốn ép ra nỗi đau to lớn. Thường khi bà làm thế sẽ là lúc tâm trạng bà trở nên tồi tệ. Raven biết rất rõ điều đó. Bác Sondra cũng biết, vì trông bác có vẻ lo lắng.
“Audrey, chị chỉ muốn đảm bảo con bé được an toàn và khỏe mạnh,” bác nói bằng giọng nhẹ nhàng. “Chị thấy mình có trách nhiệm. Con bé là cháu gái chị mà.”
Mama không mở mắt, cũng không bỏ tay xuống khỏi đầu.
Rayen cần phải làm gì đó. Điều gì đó khiến Mama vui vẻ. Cô nói. “Bác Sondra, cháu muốn cho bác xem bài tập của cháu.”
Mama đã nói rằng cô nên làm thế. Cô nên cho bác Sondra thấy mình không cần đến trường. Đó là lý do Raven và Mama đã cố gắng hết sức vào việc học khi bác của Raven bắt đầu nói về chuyện trường lớp.
Bác cô nói. “Bác muốn xem bài tập của cháu. Ta cùng xem nào.”
Raven biết vì sao bác ấy đột nhiên tỏ ra tốt tính thế. Bác ấy cũng đang cố ngăn tâm trạng Mama chuyển xấu. Cô dẫn bác mình đến chiếc bàn mới nhìn ra cửa sổ lớn hướng ra cánh đồng và khu rừng. Cô gom hết vở bài tập từ trên giá sách xuống bàn.
Trong lúc bác Sondra xem bài tập Raven làm, bác sĩ Pat bước vào phòng cùng Mama. Trông Mama đã khá hơn rồi.
“Cứ hỏi con bé bất cứ điều gì từ trong mấy bài học đó đi,” Mama nói. “Tôi đảm bảo con bé biết nhiều hơn đám trẻ lớp một trong trường công lập đấy.”
Bác Sondra xem xét kỹ lưỡng đống bài tập của Raven. “Mười một cộng với mười bằng bao nhiêu?” Bác hỏi.
“Hai mươi mốt,” Raven đáp.
“Ba nhân ba bằng mấy?”
Raven dễ dàng hình dung được ba số ba gộp chung vào nhau. “Chín ạ.” Cô bé đáp.
“Giỏi lắm!” Bác sĩ Pat nói.
Bác Sondra nhìn sang những cuốn vở bài tập khác của Raven. “Chữ cháu rất đẹp đấy,” Bác nói.
“Mama nói cháu đánh vần cũng tốt nữa.” Raven nói.
Bác Sondra gật đầu, mắt quét qua một loạt bài tập khác của Raven.
“Cháu sống ở bang nào?”
“Washington ạ,” Raven đáp. “Và thủ phủ của Washington là Olympia. Bang ở phía nam Washington là Oregon, thủ phủ là Salem ạ.”
“Rất tốt!” Bác sĩ Pat khen.
Bác Sondra xem danh mục sich Raven đã đọc. “Cháu thực sự đọc hết chỗ sách này à?”
“Vâng. Nhưng mấy cuốn sách Dr. Seuss đó là sách cho trẻ con. Cháu có thể đọc những cuốn khó hơn cơ.”
Bác Sondra mỉm cười. Sau đó bác chuyển sang mấy bài tập khoa học của Raven. “Ở đây ghi là tuần trước cháu đã học về tiến hóa. Cháu có thể giải thích chứ?”
“Sondra này...” Bác sĩ Pat lên tiếng.
“Gì vậy?”
“Dù con bé được nói cho nghe đi nữa thì việc giải thích vẫn là quá xa vời so với tuổi của con bé.”
“Cháu có thể mà,” Raven nói. “Tiến hóa xảy ra trong rất nhiều năm được gọi là... Từ đó là gì nhỉ? Thiên niên kỷ phải không Mama?” Cô hỏi.
Mama gật đầu.
“Thực vật và động vật có một thứ ở bên trong gọi là DNA,” Raven tiếp tục. “Và trong suốt hàng thiên niên kỷ, nó liên tục thay đổi và khiến chúng sống sót tốt hơn. Đó chính là tiến hóa. Đó là cách chúng ta trở thành con người từ khuẩn amip kể từ vụ nổ Big Bang.”
Bác Sondra và bác sĩ Pat mỉm cười. Quan trọng hơn là, Mama cũng đã mỉm cười. Bà rất vui trước câu trả lời của Raven.
Bác Sondra bỏ chồng bài tập lên bàn. Bác khuỵu gối xuống ngang tầm Raven và đưa tay xoa lên má cô. “Cháu rất tài năng, Raven ạ. Bác nghĩ cháu sẽ thích đến trường đấy. Bác hy vọng cháu và mẹ sẽ cân nhắc chuyện này vào năm tới.”
Raven ước gì bác ấy không nói như vậy. Mama lại nhăn nhó rồi.
“Bác xin lỗi đã bỏ lỡ sinh nhật thứ bảy của cháu,” bác Sondra nói. “Bác có thể ôm chúc mừng sinh nhật cháu một cái được chứ?”
Raven bước vào vòng tay của bác Sondra và ôm lấy bác. Mùi của bác Sondra giống mùi hoa rất nồng, rất khác với mùi của Mama.
“Bác có quà cho cháu đây. Cháu muốn mở nó ra chứ?” Bác Sondra hỏi.
Raven nhìn về phía Mama. Bà gật đầu, ý là không vấn đề gì đâu.
Họ trở lại chỗ Bác Sondra đã đặt những chiếc túi giấy tím và xanh. Trong chiếc túi xanh là rất nhiều mảnh giấy màu tím vo lại. Bên dưới là một cuốn sách về các hành tinh và vì sao. Có một cuốn sách thứ hai tên là Trường học rất vui. Trông nó giống như cuốn Ngày đầu đến trường mẫu giáo, một cuốn sách thiếu nhi khác Bác Sondra đã tặng cho cô.
“Và chị còn buộc tội tôi dạy hư con bé cơ đấy,” Mama nói.
Thứ cuối cùng trong chiếc túi màu xanh dương là một chiếc ba lô nhỏ với hình những chú chim màu xanh dương, xanh lá và vàng bay khắp nơi.
“Nếu cháu quyết định đến trường, cháu có thể bỏ sách vở trong này,” bác Sondra nói.
Mama khoanh tay, môi mím chặt.
Raven hy vọng không có thêm đồ dùng học tập nào nữa bên trong chiếc túi màu tím. Cô lấy ra mảnh giấy màu xanh dương bị vo lại. Bên dưới là một đôi bốt màu nâu rất đẹp với chữ “UGG” trên nó. Kèm theo đó là một chiếc quần legging màu xanh đen và một chiếc áo len màu xanh dương nhạt. Khi Raven mở chiếc áo len ra, cô thấy một con chim đen lớn ở mặt trước.
“Một con quạ,” bác Sondra nói. “Bác nhờ người đan riêng cho cháu đấy.”
Raven thích nó, nhưng cô sợ không dám nói ra cho đến khi cô biết liệu Mama có thích nó không.
“Đẹp lắm,” Mama nói.
“Đúng thế,” Raven nói, ôm chặt chiếc áo vào ngực. “Cám ơn bác Sondra.”
“Không có gì, cháu yêu. Bác để họ đan áo lớn một chút vì bác không biết cháu mặc cỡ nào. Bác có email hỏi mẹ cháu, nhưng mẹ cháu không trả lời.”
“Em không dùng email nữa,” Mama nói.
“Thế tệ quá,” Bác Sondra nói. “Chị muốn giữ liên lạc với em và Raven.”
Mama không đáp.
“Cô cũng có quà cho cháu đây,” bác sĩ Pat nói. Cô mở chiếc túi bác sĩ màu đen ra và đưa cho Raven một chiếc hộp được gói ghém cẩn thận.
Raven gỡ giấy bọc ra. Bên trong là một sợi dây chuyền được làm từ những viên đá mài mịn nhiều màu sắc.
“Đáng yêu đấy,” Mama lên tiếng.
“Cháu thích nó!” Raven đáp. “Cảm ơn bác sĩ Pat.”
Mama mỉm cười vui vẻ vì cô đã lịch sự.
“Giờ cháu được tiêm chứ ạ?” Raven hỏi khi bác sĩ Pat lấy ống nghe ra khỏi túi.
“Không đâu bé yêu, cháu đã được tiêm chủng đúng hạn rồi.” Cô nói.
Raven thấy nhẹ cả người. Không phải vì cô rất sợ những mũi kim. Chúng cũng không đau lắm. Nhưng Mama luôn thấy khó chịu về chuyện thuốc thang.
“Cô sẽ chỉ kiểm tra tổng quát thôi,” bác sĩ Pat nói. “Nếu cháu và mẹ thấy ổn,” cô nhìn về phía Mama.
“Như cô thấy đấy, con bé rất khỏe mạnh,” bà đáp. “Nhưng nếu cần, cô cứ làm đi.”
Bác sĩ Pat dẫn Raven ra chiếc ghế dài. Bác Sondra muốn Mama rời khỏi phòng để cho bác sĩ và Raven chút riêng tư. Mama bước ra góc xa căn phòng cùng chị gái mình nhưng từ chối rời đi.
Bác sĩ để Raven cởi đồ, chỉ chừa lại quần lót. Raven khoanh tay che bộ ngực trần. Cô cảm thấy hơi sợ. Cô hy vọng bác sĩ sẽ thấy cô rất khỏe mạnh . Bởi Mama đã nói như thế.
“Con bé là một đứa trẻ tuyệt vời,” bác Sondra nói thầm với Mama. “Và con bé trông rất khỏe mạnh. Con bé có thích đi quanh nơi này với em không?”
Mama để mắt đến Raven khi bác sĩ nghe nhịp tim con bé bằng chiếc ống nghe. “Có,” bà đáp.
“Audrey này.” Bác Sondra nói bằng giọng rất nhỏ.
Raven căng tai lên nghe.
“Em đang làm rất tốt khi lo việc học của con bé như vậy. Chị tự hào về em. Nhưng mà...”
Bác sĩ Pat thấy Raven đang nghe và hỏi cô có thích chơi ở ngoài trời không. “Có ạ,” Raven đáp. Sự chú ý của cô giờ chỉ tập trung vào cuộc đối thoại bên kia căn phòng.
“Làm ơn đừng dạy con bé mấy thứ em làm,” bác Sondra nói. Mama quay sang đối mặt với chị mình. “Mấy thứ gì cơ?”
“Em biết mà,” bác Sondra đáp, gần như thì thầm. “Ma thuật, hay bất cứ thứ gì mà em gọi nó.”
“Em chưa bao giờ gọi nó là ma thuật cả,” Mama đáp.
“Tín ngưỡng của em, sự cuồng tín của em - chị không biết nó là gì hay em có những ý nghĩ này từ đâu ra, nhưng làm ơn đừng lôi kéo con bé. Sống tách biệt thế này đã đủ khó khăn cho con bé rồi.”
Bác sĩ Pat nói chuyện, cố ngăn Raven nghe lén, nhưng Raven lờ cô đi. Cô bé dùng thính lực sắc bén của quạ, của bố cô, để tập trung vào lời Mama đang nói.
“Ý chị là gì khi nói đã đủ khó khăn cho con bé rồi?” Mama hỏi.
“Em biết ý chị mà! Con bé sẽ không hòa nhập được đâu! Em biết cảm giác đó như thế nào mà! Em không muốn con bé cảm thấy thoải mái trong thế giới nơi con bé trưởng thành sao?”
“Tôi cảm thấy rất thoải mái trong thế giới này,” Mama đáp. “Tôi đã như vậy kể từ khi ngừng việc cố gắng làm hài lòng bố và chị. Mẹ là người duy nhất hiểu tôi. Bà để tôi được là chính mình.”
“Thế em sẽ để Raven được là chính mình chứ?”
Đầu gối Raven cảm thấy kỳ lạ khi bác sĩ Pat gõ lên nó bằng búa cao su, nhưng Raven vẫn tập trung chú ý đến bác và mẹ mình.
“Tất cả bậc cha mẹ đều dẫn đường cho con cái mình,” Mama đáp. “Chị đã làm thế với Josh. Chị đưa nó đến trường và nhà thờ. Chị giáo dục nó theo quan điểm của chị. Chị nuôi lớn nó để ngồi lên chiếc ghế tập đoàn của Bố chúng ta. Việc tôi dạy dỗ con mình thì có gì khác biệt chứ?”
“Chị không nuôi lớn con trai chị để nó trở thành một phần của công ty chúng ta,” bác Sondra nói. “Thằng bé thể hiện hứng thú rõ ràng với kinh doanh từ khi còn bé.”
“Chị chắc là chị không lôi kéo thằng bé vào cái sự ám ảnh của chị với việc kinh doanh của Bố chứ - hoặc là phép thuật, tín ngưỡng của chị, hay bất cứ thứ gì khác mà chị gọi nó?”
Bác Sondra nhìn Mama chằm chằm, đôi mắt nổi lên sóng lớn.
Raven cười. Mama đã thắng. Lần này Bác Sondra không khiến bà trở thành con người yếu đuối mà Raven không nhận ra.
Mama bước đến và giúp Raven mặc lại quần áo.
“Con bé không thể nào khỏe mạnh hơn được,” bác sĩ Pat nói.
“Cô muốn ăn trưa trước khi đi không?” Mama hỏi cô bác sĩ. “Lúc cô đến thì chúng tôi gần nấu xong rồi.”
“Mùi thơm ngon quá,” bác sĩ Pat nói.
“Là thịt nai đấy,” Raven nói. “Mama và cháu tự xẻo đấy.”
Bác Sondra nhăn mặt. “Em giết nai trên đất mình ở à?” Bác hỏi Mama.
“Con kể đi, Raven,” Mama nói.
“Là nó bị xe đâm ạ,” Raven nói.
Giờ thì cả bác sĩ và bác của cô đều trông không mấy thoải mái. “Cháu ăn xác thú chết trên đường à?” Bác Sondra hỏi.
“Nó vẫn còn sống, và người đâm vào nó thì chạy mất,” Raven nói. “Khi nó chết, cháu và Mama mang nó về bằng xe tải. Bọn cháu đưa nó ra sau nhà, rồi Mama dạy cháu cách xẻ thịt. Vẫn còn nhiều phần của nó trong cái tủ lạnh to đấy ạ.”
“Cháu không thấy ghê khi cắt thịt nai sao?” Bác Sondra hỏi.
“Thật buồn vì nó chết sớm như thế,” Raven nói. “Nhưng cháu không ngại cắt thịt đâu. Dùng thịt đó tốt hơn là lãng phí nó chứ. Và Mama dạy cháu hết về các bộ phận cơ thể của nó rồi. Mama gọi đó là giờ học sinh học.”
“Làm sao em biết cách xẻ thịt nai thế?” Bác Sondra hỏi Mama.
“Tôi có nhiều tài mà chị không biết lắm.” Mama đáp. Bà ném cho Raven ánh mắt giữ bí mật, và Raven đáp lại. Bởi chỉ hai người họ mới biết Mama có thể Câu thông mặt đất ban cho một đứa bé và cầu được ước thấy.
“Hai người muốn ăn bánh kẹp thịt nai trước đi khi chứ?” Mama hỏi hai người phụ nữ.
“Không, cảm ơn,” cả hai đáp gần như cùng lúc.
Mama tiễn cả hai ra cửa. Sau khi khóa hết các ổ khóa, bà quỳ xuống, nhẹ nhàng cầm lấy hai bím tóc dài của Raven trong tay, như bà đôi khi vẫn làm. “Con đã làm tốt lắm, con gái của Raven.” Bà nói. “Mama rất tự hào về con. Sau khi ăn xong, ta cùng leo lên đồi nhé.”
“Chúng ta sẽ thỉnh cầu điều gì đó ạ?”
“Con muốn thỉnh cầu điều gì nào?”
“Rằng bác Sondra sẽ không bao giờ quay lại,” Raven đáp.
Mama cười và nhẹ kéo bím tóc của cô. “Không đâu, con gái. Ta sẽ không thỉnh cầu mặt đất làm điều này. Chị gái ta thật sự quan tâm đến con, cho dù chị ta không nên can thiệp vào việc trưởng thành của con. Con phải cẩn thận với thứ mà con thỉnh cầu. Nếu như con cần chị ta trong tương lai thì sao?”
“Tại sao con lại cần bác ấy chứ ạ?”
“Nếu có chuyện xảy ra với ta, con sẽ cần chị ta giúp đỡ,” Mama nói bằng giọng nghiêm túc.
“Có chuyện gì sẽ xảy ra với Mama thế ạ?”
“Mọi thứ sẽ tan biến từ kiếp này và về với đất. Con biết điều này mà.”
Con tim Raven đau khi nghĩ về điều đó. “Sẽ không có chuyện gì xảy ra với Mama hết. Mà cho dù có đi nữa, con cũng sẽ không cần bác ấy. Con sẽ đến chỗ bố con.”
Mama mỉm cười. “Ồ, con sẽ làm thế sao? Con sẽ thỉnh cầu linh hồn vĩ đại và thần bí giúp đỡ sao?”
“Con sẽ làm thế. Và bố sẽ đến, vì con là cô con gái tuyệt nhất bố từng có.”
“Dĩ nhiên con là như vậy rồi,” Mama nói, ôm lấy Raven thật chặt.