❖ 3 ❖
Raven ngồi trong túp lều hình hạt đậu làm từ những cành cây và nhìn xung quanh khu vườn đầu tiên của mình. Khoảng đất đã từng chỉ một màu nâu nay đã ngập sắc xanh. Thả những hạt giống xuống đất và ngắm nhìn những cái cây lớn lên cũng kỳ diệu không kém gì việc Mama Câu thông để có được một đứa bé và cầu được ước thấy.
Cô nằm sấp xuống và xem một con bọ cánh cứng bò lên một chiếc lá rau diếp. Những con kiến bận rộn di chuyển như những người cô thấy trong thành phố. Một con bướm trằng bay lượn quanh khu vườn như đám mây trắng đang trôi.
“Raven,” Mama gọi. “Tới đây nào.”
Raven đứng dậy và nhìn Mama khi bà đi dạo từ rừng về. Trên tay bà có cầm theo thứ gì đó. Mama xòe bàn tay ra, và trong lòng bàn tay bà là một chú chim non không lông mà chỉ có vài sợi lông mao.
“Chim giẻ cùi,” Mama nói. “Một con quạ đã giết hết đám con non và chỉ còn sót lại nó. Nó ở trên mặt đất bên dưới tổ.”
“Chúng ta sẽ cho nó ăn giống như đã cho bé chim cổ đỏ ăn ạ?”
“Là con sẽ làm,” Mama đáp. “Vì đồng loại của con đã khiến con chim mất đi nhà và gia đình mình, nên con sẽ bù đắp cho nó.”
“Nhưng bố sẽ không giận nếu con giúp nó chứ? Khi mà đồng loại của bố muốn ăn nó?”
“Ta đã nghĩ đến chuyện đó trước khi giúp nó,” bà nói. “Nhưng con quạ nhìn ta chằm chằm như thể muốn gửi đến một thông điệp. Ta tin là nó muốn ta mang con chim này đến cho con. Tự mình chăm sóc nó cũng sẽ giống như được học từ đồng loại mình vậy. Quạ và giẻ cùi cùng một họ. Con nhớ tên của họ đó chứ?”
“Là Corvidac [2] ạ.” Raven đáp.
Bà gật đầu. “Có thể con quạ muốn con biết cảm giác trở thành một con chim là như thế nào, để con được gần gũi với đồng loại của mình hơn.” Bà chụm những ngón tay xung quanh chú chim. “Nó cần được giữ ấm cho đến khi mọc lông. Nó vẫn được sưởi ấm nhờ cha mẹ và những anh chị em khác cùng tổ.”
“Con sẽ lấy cái túi.” Raven chạy vào nhà để lấy cái “tổ chim” mà họ đã dùng cho chú chim cổ đỏ, một chiếc túi vải với phần đáy bằng xốp được lót những miếng vài flannel mềm có thể rút ra để vệ sinh. Cô vòng cái quai túi quanh cổ, xỏ đôi bốt leo núi và trở ra bên ngoài.
Mama nhẹ nhàng để chú chim vào chiếc túi vải. Raven kéo lại sợi dây rút, chỉ để mở ra một chút. Đôi mắt đen của chú chim nhìn chằm chằm lên cô qua khe hở đó. “Nó sợ con. Con nghĩ nó biết con là con gái của Raven.”
“Sợ hãi và ở nguyên chỗ là hy vọng sống sót duy nhất dành cho nó khi ở trước mặt một kẻ săn mồi. Con sẽ phải giành lấy lòng tin của nó và khiến nó ăn. Con biết mình phải đi tìm gì không?”
“Côn trùng ạ. Gần như mọi loài chim đều cho con của chúng ăn côn trùng vì chúng có rất nhiều protein.” Cô không biết protein là gì cả. Cô chỉ biết đó là thứ gì đó mà con người và chim phải ăn để sống.
“Con sẽ cần gì nữa?” Mama hỏi.
“Một cái mỏ gắp ạ.”
“Con sẽ kiếm nó bằng cách nào?”
“Con sẽ làm nó từ một cái que ạ.”
“Con có dao chứ?”
Raven lấy ra con dao gấp trong túi quần và cẩn thận cho chiếc túi vào áo, để chú chim yên vị gần hơi ấm từ ngực cô.
Mama vỗ nhẹ lên má cô. “Cố lên. Mama Nhỏ. Ta sẽ không gặp con cho đến khi đêm xuống, Chim mẹ cho con của nó ăn cho đến khi ánh sáng biến mất. Nó phải tận dụng mọi nguồn ánh sáng có thể.”
Raven tiến vào khu rừng với một mục đích. Cô bé phải tìm thức ăn cho con mình không thì nó sẽ chết. Cô phải giữ ấm cho nó không thì nó sẽ chết.
Nhưng đầu tiên cô cần một cái mỏ gắp. Cô tìm thấy một cái que nhỏ và chắc, sau đó xoắn nó lại thành một điểm tròn. Sau đó cô lật một cành cây đang rữa ra. Có một con rết ở đó. Có lẽ nó có độc. Cô sẽ không cho con mình ăn thứ đó. Cô lật thêm nhiều khúc gỗ và bới lá, bắt được một con dế mập. Cô bóp chặt để làm nó chết. Xin hãy tha thứ cho tao vì đã đưa linh hồn mày về với mặt đất.
Cô ngồi trên đống lá và bóp phần mềm của con dế lên đầu que của mình. Khi cô mở túi ra, chú chim nhỏ co rúm vì sợ hãi. “Tao là mama của mày mà. Đừng sợ.”
Cô nhớ lại cách mình và Mama để chim cổ đỏ ăn vài lần trước đó. Họ phải ép chim con há mỏ ra bằng cách ấn nhẹ vào khớp nối ở mặt bên cái mỏ.
Cô ấn cái que với con dế sát vào mỏ chim. Nhưng nó không chịu mở. Con dế cứ rơi ra khỏi chiếc que. Cô thử hết lần này đến lần khác. “Tao sẽ không từ bỏ đâu, bé con,” cô nói. “Mày phải ăn đi.”
Chú chim không hiểu được lời cô nói. Cô thử làm tiếng huýt gió Mama từng làm để khiến chim non há mỏ chúng ta. Thế nhưng chú chim non này vẫn quá sợ để có thể há mỏ ra ăn.
Khi chú chim rốt cuộc cũng há mỏ ra đủ rộng, cô đẩy con dế một chút xuống họng nó. Chú chim nuốt. Raven mỉm cười. Cô nghĩ là chú chim non trông có vẻ bất ngờ khi được một cô gái đáng sợ cho ăn. Cô nhét chiếc túi kiêm tổ chim vào áo và đi tìm thêm côn trùng.
Cô đi lang thang trên vùng đất mà cô đã đi với Mama kể từ khi mà cô bắt đầu có nhận thức để nhớ được. Ngôi nhà Mama xây khi Raven còn bé nằm trên một khu đất rộng chín mươi héc-ta toàn rừng và cánh đồng. Có một khu đồi rậm rạp cây mà người ta có thể leo. Có đồng cỏ, và một dòng suối có cá hồi.
Tới khi Raven tới gần con suối, chú chim nhỏ đã ăn được năm, sáu lần. Nó không há mỏ cầu xin được ăn, nhưng cũng không còn kháng cự việc ăn nhiều như lúc đầu nữa. Raven dùng tiếng huýt gió để báo hiệu thức ăn đến mỗi lần cho nó ăn. Chẳng bao lâu sau thì chú chim nhỏ đã hiểu đây là ngôn ngữ giao tiếp của mama mới của mình.
Tiếng cười nói kéo đi sự chú ý vào việc tìm côn trùng của Raven. Cô bò qua bụi cây rậm rạp cho đến khi thấy được có ai đang ở đó. Là một đám gồm ba cậu bé, hai đứa lớn và một đứa nhỏ. Chúng đang đi bộ trong suối, đều mặc quần đùi và đi giày thể dục. Đứa lớn hơn có nước da nhợt nhạt, mái tóc có màu cam và không mặc áo.
“Chuyện này xảy ra từ bao giờ thế?” Đứa nhóc không mặc áo hỏi.
“Cậu ta đến buổi luyện tập đầu tiên hai ngày trước.” Đứa lớn còn lại đáp.
“Không thể nào. Chris chỉ thích bóng rổ với bầu dục thôi mà.”
“Và còn rất giỏi bóng chày nữa. Cuối cùng thằng này cũng thuyết phục được cậu ta đấy.”
“Cậu ta sẽ chơi vị trí nào thế?”
“Chắc là chốt gôn ba. Tay cậu ta rất khỏe.”
“Và cú đánh của ảnh rất tuyệt vời,” đứa nhỏ hơn lên tiếng. “Ảnh đánh được hai cú home-run trong buổi tập đấy.”
“Tay ném giỏi nhất của chúng ta sợ phải ném bóng cho cậu ta đấy,” đứa tóc đen lên tiếng.
Đứa nhóc tóc cam phá lên cười.
Raven chẳng hiểu họ đang nói cái gì. Nhưng cô ước mình hiểu được.
Đám nhóc đã đến chỗ nước sâu trong suối. Hai đứa đang mặc áo cởi áo ra và ném lên bờ.
Cả đám lao xuống nước và trồi lên, vung vẩy mái tóc sũng nước.
“Hô! Sướng thật đấy!” Một đứa lớn hét lên.
“Mừng là con ma sói chết rồi!” Đứa lớn còn lại nói.
“Nhưng cầu Chúa phù hộ linh hồn ngầu hết sảy của nó.”
“Chúng ta còn không biết chắc ma sói đã chết chưa mà,” đứa nhóc nhỏ hơn lên tiếng.
“Nhóc sợ à?” Đứa tóc cam lên tiếng.
“Anh sợ thì có!”
“Thôi im đi.”
Cậu bé không biết đứa nhóc còn lại đã lặn xuống nước để kéo chân cậu ta. Cậu hét lên vì bản thân chưa chuẩn bị tinh thần. Đứa nhóc trồi lên mặt nước, cười phá lên và hét “Ma sói bắt được nhóc rồi kìa Jackie!”
Jackie bị lôi xuống nước, vật lộn với đứa nhóc lớn hơn.
Raven không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Cô rời khỏi chỗ trốn để giúp cậu bé, nhưng cô không biết làm thế nào cả.
Hai đứa nhóc dưới nước trồi lên mặt nước. Đứa lớn hơn cười ngặt nghẽo, đứa nhỏ thì hét lên: “Đồ tồi!” Cậu ta tạt nước vào mặt đứa lớn hơn mình. Cả ba bắt đầu tạt nước vào nhau và cười. Raven nhận ra đứa lớn hơn không hề có ý làm hại đứa nhỏ hơn.
Cậu bé nhỏ nhất đám tên là Jackie phát hiện ra Raven đứng bên bờ hồ. Cậu ta mở to mắt nhìn cô. Vài giây sau đó hai đứa lớn hơn cũng thấy cô. Không ai nói gì mất một lúc lâu.
“Này,” đứa lớn hơn với nước da ngăm và mái tóc đen nói với cô.
Raven không hiểu một đứa con trai nói “này” với cô nghĩa là gì.
Cậu ta lội tới chỗ cô. “Xin lỗi vì bọn này đang ở chỗ riêng tư của em nhé.”
“Ừ, xin lỗi,” đứa nhóc tóc cam lên tiếng. “Bọn này đi đây.”
Raven không muốn bọn họ đi mất. Nhưng hai đứa nhóc lớn đã mặc áo và nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Đứa nhóc cao với mái tóc cam có đôi mắt xanh dương rất đẹp.
Jackie lội đến mép con lạch và mặc áo vào. Cách cậu ta nhìn Raven cũng giống như hai đứa nhóc kia. Cô phải nói gì đó không thì chúng sẽ rời đi mất.
“Con lạch này không phải của tôi,” cô đáp.
“Ồ,” người tóc đen nói. “Em không phải cô bé sống cùng cái cô giàu có đã ly dị sao?”
Anh ta đang nói về Mama sao? Raven không hiểu từ “ly dị” nghĩa là gì, nhưng cô biết “giàu có” nghĩa là rất nhiều tiền, và cô đoán là Mama đúng là có rất nhiều tiền. Cô biết điều đó vào lần cuối bác mình đến thăm.
“Tôi sống ở đây,” Raven đáp. “Nhưng tôi không sở hữu nó. Con lạch này sở hữu chính nó.”
Hai đứa nhóc lớn nhe răng cười. “Tức là kiểu, không ai có thể sở hữu mặt đất và mấy thứ tương tự hả?” Đứa tóc cam hỏi.
Raven gật đầu.
“Mẹ nhóc này cần gặp mẹ của chú đó,” người tóc cam nói.
“Ừ,” người còn lại đáp.
Sau một khoảng im lặng nữa, cậu ta lên tiếng. “Chúng ta nên đi thôi.”
“Mấy người có thể bơi nếu muốn.”
Cả ba không nói gì. Họ không muốn bơi trước mặt cô. Cô sẽ phải rời đi thì họ mới ở lại, nhưng cô không muốn như vậy. Chẳng biết vì lý do gì, cô lại thích nhìn họ. Và cô cũng thích nghe họ trò chuyện khi còn chưa biết cô ở đó. Giá như cô đã không ra khỏi chỗ trốn của mình.
Nhưng giờ cô thấy được bọn họ đang trông chờ cô nói điều gì đó với mình. Có lẽ nếu cô nói thì họ sẽ ở lại. “Em cũng thích bơi ở đây nữa,” cô nói. “Nhưng hôm nay em đang đi tìm côn trùng.”
“Côn trùng á?” Cậu tóc cam nói.
“Em đang cho chim ăn,” cô kéo cái túi kiêm tổ chim khỏi áo. Cả đám đến gần khi cô kéo sợi dây rút, để lộ ra con chim giẻ cùi bên trong.
“Giống chim gì đây?” Cậu tóc đen lớn hơn hỏi.
“Giẻ cùi,” cô đáp.
“Em để nó trong áo để giữ ấm cho nó sao?”
“Đúng thế.”
“Sao nhóc lại bắt nó ra khỏi tổ?” Anh chàng tóc cam hỏi.
“Một con quạ ăn thịt hết những con non khác rồi. Chỉ còn con này sót lại.”
“Đám quạ chết tiệt,” anh ta nói.
Cô không thích việc anh ta chửi rủa bố cô, nhưng cô không thể nói gì về chuyện đó với người ngoài. Cô đã hứa với Mama rồi.
Jackie đưa một ngón tay đến gần con chim nhỏ. Khi nó há mỏ, cậu ta nhanh chóng rụt tay lại.
“Đó là lần đầu nó làm như vậy đấy!” Raven nói. “Nó đang đòi được cho ăn đấy.”
“Thật sao?” Jackie nói.
“Chúng ta nên cho nó một con côn trùng để nó thấy rằng ăn rất ngon.”
“Tìm đâu ra côn trùng đây?”
“Nơi nào cũng có mà.”
Jackie trèo lên con lạch và giúp đỡ. Raven nhét chú chim vào áo và chỉ cho cậu ta nơi tốt nhất để tìm. Hai người kia cũng tham gia.
“Đây là một con bướm đêm,” cậu chàng tóc cam nói. Cậu ta mang nó đến cho Raven, tay kẹp lấy hai cánh của nó.
Raven lấy chú chim khỏi áo và mở cái túi ra. Cô lấy cái que móc khỏi túi. Ba người kia nhăn mặt lại khi Raven cầm con bướm đêm và nhẹ nhàng bóp. Rồi cô giật cánh của con bướm đêm và đập phần thân của nó lên cái que đang cầm.
“Chưa từng thấy đứa con gái nào làm thế cả,” cậu chàng tóc cam lên tiếng.
Raven cầm lấy cái tổ chim bằng một tay và đưa thịt con côn trùng trên cái que đến gần mỏ chú chim. Chú chim non tỏ ra sợ hãi khi có nhiều người đang đứng xung quanh như vậy. Raven bặm môi, làm ra tiếng huýt gió. Chú chim há mỏ ra, và cô nhanh chóng nhét thịt con côn trùng vào miệng. Chú chim nuốt phần thịt của con bọ và yên vị trong tổ của mình.
“Tuyệt thật,” Jackie nói. “Có một con ấu trùng đây.” Cậu ta cầm con ấu trùng màu nâu trên tay.
“Muốn cho nó ăn chứ?”
“Cho ăn bằng tay sao?”
“Nó còn chưa đủ lớn cho chuyện đó.”
“Cậu làm đi,” Jackie nói, đưa con ấu trùng cho Raven.
Cậu chàng tóc cam bật cười. “Nhóc ấy không muốn bóp nát nó.”
“Vậy sao? Thế anh làm đi,” Jackie đáp.
“Không cảm ơn,” cậu ta từ chối.
Raven giết con ấu trùng, đặt nó lên cái que và đưa cho Jackie. “Sẵn sàng,” cô nói.
Jackie đưa thức ăn đến gần mỏ chú chim còn Raven thì làm ra tiếng huýt gió. Chú chim hơi hé cái mỏ của mình, nhưng Jackie quá chậm, và con ấu trùng rơi xuống lòng tổ.
“Ôi không,” Jackie kêu lên.
“Chuyện đó đôi khi xảy ra mà,” Raven đáp. Cô cầm lấy cái que, làm con chim mở miệng và đẩy con ấu trùng vào đủ sâu để nó nuốt lấy.
“Được rồi. Anh nghĩ mình đã thấy đủ bọ bị bóp nát trong ngày rồi đấy,” cậu chàng tóc cam lên tiếng.
Người còn lại thì nhe răng cười.
“Tên cậu là gì?” Jackie hỏi.
“Raven,” Cô đáp. Mama đã nói cô không được phép nói tên đầy đủ cho mọi người biết vì cô không bao giờ được nói về việc cô là con gái của một linh hồn quạ đen.
“Em đùa à?” Cậu chàng tóc đen hỏi.
“Không có,” cô đáp.
“Một con chim nuôi một con chim khác,” cậu chàng tóc cam lên tiếng. “Hoàn toàn hợp lý luôn,” cậu ta nói, nhe răng cười với cậu tóc đen.
“Tớ là Jack,” Jackie nói.
“Nhưng bọn này đều gọi nó là Jackie,” cậu tóc đen nói, xoa tay lên mái tóc ướt sũng của Jackie.
Jackie quạt tay cậu ta ra.
“Anh là Huck, anh của Jackie,” cậu nhóc tóc đen nói. “Còn đây là Reece.”
“Rất vui được gặp các anh,” cô nói, giống như cách Mama đã dạy.
Reece đáp: “Anh thường sẽ bắt tay, nhưng trên ngón tay nhóc đầy ruột côn trùng đấy.”
Raven mỉm cười, trong khi cả đám cười lớn. Giờ cô đã hiểu vì sao bác Sondra nói cô nên chơi cùng những đứa trẻ khác. Chuyện này thật vui.
“Cậu bao nhiêu tuổi?” Jackie hỏi.
“Bảy,” cô đáp.
“Thật à? Anh cứ nghĩ em lớn tuổi hơn,” Jackie nói. “Anh tám tuổi.”
Raven nhìn Huck, tự hỏi cô có thể hỏi tuổi của anh không. Huck dường như hiểu được cô muốn gì. “Reece và anh mười tuổi,” cậu ta đáp. “Hôm nay bọn này đi trông trẻ.”
“Im đi,” Jackie nói.
“Đúng thế còn gì. Mẹ bảo đưa em ra ngoài đi dạo đó.”
“Em lúc nào chẳng tự đi một mình.”
“Mẹ nhóc để nhóc ra đây một mình à?” Reece hỏi Raven.
“Đúng thế.”
“Nhóc không sợ sao?”
“Sợ cái gì?”
Đám nhóc liếc mắt nhìn nhau.
“Mẹ em không cảnh báo em về người lạ và mấy thứ như thế sao?” Huck nói.
Mama tất nhiên là có làm vậy. Nhưng Raven không thể nói với chúng rằng Mama đã khiến vùng đất của cô được an toàn thông qua giao tiếp với linh hồn của mặt đất. Bà nói chúng trông chừng con gái của Raven, và Raven biết điều đó là thật. Cô từng sợ hãi khi Mama rời khỏi thế giới thực để tiến vào thế giới linh hồn, nhưng những linh hồn chưa bao giờ để chuyện gì tồi tệ xảy ra khi Mama đi vắng. Nếu mấy cậu nhóc này ở trên mảnh đất của Mama, những linh hồn hẳn đã có lý do khi dẫn lối chúng tới đây. Đó là lý do Raven không sợ khi thấy chúng. Lần duy nhất Raven sợ hãi khi ở trên vùng đất của Mama là khi tiếng chuông báo động vang lên.
“Em ấy nên sợ con ma sói,” Jackie nói.
“Đó là cái gì?” Raven hỏi.
“Là con chó của Hooper,” Huck nói.
“Hooper?”
“Là cái gã sống trên mảnh đất bên cạnh chỗ nhóc đó,” Reece nói.
“Con chó của gã đó nhìn y chang một con sói,” Huck nói. “Nó từng đuổi theo bọn anh khi cả đám cố băng qua nhà Hooper để đến đây đi bơi. Jackie và anh sống ở bên kia nhà của Hooper, nhưng nhà bọn anh không có con lạch nào cả.”
“Chẳng ai có cả. Nó sở hữu chính mình mà,” Reece nói.
Raven mỉm cười vì cô hiểu anh đang trêu mình.
“Sao em không đi học?” Jackie hỏi.
Raven đã học được từ trong cuốn Ngày đầu đến trường mẫu giáo và Trường học thật vui rằng những đứa trẻ khác ngồi học trong một căn phòng cùng một giáo viên.
“Em học ở nhà,” cô đáp.
“Ồ, một trong những người đó ,” Reece nói.
“Reece...” Huck lên tiếng.
“Sao chứ? Nhóc ấy chấp nhận được một câu đùa mà, phải vậy không?”
Raven chẳng biết trả lời thế nào cả, nên cô chỉ nói, “Phải.”
“Em sẽ cứ học tại nhà như vậy à?” Huck hỏi.
“Em không biết nữa,” cô đáp.
“Em không muốn đến trường của bọn anh sao?” Jackie hỏi.
“Em... có,” cô đáp.
Hai chữ đó đột nhiên từ đâu xuất hiện. Cô không biết vì sao mình lại nói thế. Mama sẽ không thích như vậy.
“Thế thì em nên đến trường đi,” Jackie nói.
Cô không biết nói gì cả. Cô thậm chí chẳng bao giờ có thể nói đến chuyện trường học với Mama. Điều đó sẽ khiến bà nổi giận như cái cách bác của cô từng làm khi bác ấy nói về điều đó.
Huck nhìn vào mắt cô. “Mẹ em không cho em đi à?”
Raven giữ im lặng.
“Mẹ bọn anh là giáo viên lớp năm,” anh ta nói. “Bà có thể nói với mẹ em về chuyện đó.”
“Huck sẽ học lớp của mẹ bọn anh năm nay,” Jackie nói.
“Anh cũng thể,” Reece nói. “Và sẽ rấtttttt tuyệt cho xem.”
“Sẽ rất tệ thì có,” Huck nói. “Bà sẽ khó tính với bọn này hơn tất cả mọi người.”
“Không phải với anh,” Reece nói. “Bà quý anh mà.”
“Không. Chú thì như người nhà rồi. Chú cũng sắp tiêu tùng giống anh thôi.”
“Chết tiệt thật,” Reece nói.
Raven thích cái cách họ nói cười và làm mặt trêu nhau. Cô không muốn họ rời đi. Nhưng chú chim nhỏ của cô đang giãy dụa không yên. Nó muốn ăn côn trùng cũng như cái cách Raven muốn mấy cậu nhóc ở lại.
Huck nói với Jackie. “Mà nói đến Mẹ, ta nên đi thôi. Mẹ muốn ta về ăn tối sớm.”
“Hôm nay bà làm món gì thế?” Reece hỏi.
“Enchiladas [3] .”
“Anh ở lại được không?” Reece hỏi.
“Enchiladas chay đấy nhé,” Huck nói.
“Biết rồi,” Reece nói. “Món mẹ chú nấu tuyệt lắm. Mẹ anh làm một cái pizza đông lạnh thôi là anh thấy may mắn lắm rồi.”
Raven để ý thấy Huck nhìn về Reece như thể đang thương hại anh ta vậy. “Ừ, ở lại đi,” anh nói. “Mẹ sẽ muốn chú ở lại đấy.”
“Vì bà quý anh mà,” Reece nói.
Jackie nhìn Raven chằm chằm. Anh ta có đôi mắt đẹp, to với nhiều màu sắc trộn lẫn. Xanh lá, vàng, nâu, thậm chí có một chút màu cam nữa. Nhưng hơn cả điều đó là cách mà anh ta vui thích khi nhìn cô. Raven nghĩ đó hẳn là cách một người nhìn bạn mình, và cô thì chưa từng có bạn bao giờ.
“Bọn anh phải đi rồi,” Jackie nói.
Raven có thể nhận ra Jackie không muốn đi. Cô cũng cảm thấy thế. “Em có thể gặp lại anh chứ?”
Đôi mắt Jackie sáng hơn nữa. “Ừ,” anh ta đáp.
“Khi nào đây?” Cô hỏi.
Jackie nhìn về phía anh trai. Huck nhún vai.
“Anh có thể tới bơi bất cứ lúc nào anh muốn,” cô nói. Nhưng cô tự hỏi Mama sẽ phản ứng ra sao khi bà thấy một đám con trai trên đường đi dạo mỗi ngày. Con lạch này cũng là một trong những nơi yêu thích của bà.
“Nhất định bọn anh sẽ quay lại,” Jackie nói. “Hoặc lúc nào em có thể tới nhà bọn anh.”
Raven để ý thấy Reece và Huck nhe răng cười với nhau nhưng không hiểu điều đó nghĩa là gì. Cô thấy sợ khi nói cô có thể đến nhà Jackie. Cô có linh cảm Mama sẽ không thích điều đó. Nhưng mấy cậu này dường như hoàn toàn không biết cô là con gái của một linh hồn quạ đen. Miễn là cô giữ bí mật, vậy thì tại sao không đến nhà họ một lần chứ?
Huck và Reece bước đi. “Đi thôi nào, Jackie,” Huck nói.
Reece quay lại và nói. “Rất vui được gặp nhóc, Cô Gái Chim.”
“Đúng đó,” Jackie nói. “Anh phải đi rồi. Tạm biệt nhé.”
“Tạm biệt,” cô nói, bắt chước anh ta vẫy tay theo.
Ba cậu trai bước vào con lạch vì trên bờ quá nhiều cây bụi. Raven nhìn theo cho đến khi cả ba biến mất sau khúc quanh.
Cảm giác vừa buồn nhưng lại vừa thú vị - bởi những điều họ đã nói và làm không thể nào biến mất theo cả ba được.