❖ 4 ❖
Raven không nói cho Mama biết chuyện gặp mấy cậu trai kia. Cô cảm thấy tệ vì chuyện đó. Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy vui. Cô thích nghĩ về họ. Chỉ tưởng tượng ra gương mặt của cả ba đã khiến cô vui vẻ rồi.
Tối đó Raven đã mở cuốn từ điển lớn ra và tra trong đó vài từ mà ba người kia đã nói. Cô bực bội khi không tìm thấy những từ như Ngừi xói hay Ăn tray . Cô phát hiện ra mình phát âm từ Luy dị sai khi tìm thấy từ chính xác là Li dị . Trong từ điển đưa ra hai định nghĩa cho từ này là: Kết thúc cuộc hôn nhân với người bạn đời của mình và sống tách biệt . Raven không hiểu ý nghĩa đầu tiên. Cô cho rằng mấy cậu trai nói đến nghĩa thứ hai khi họ hỏi cô có phải đứa nhóc sống chung với người phụ nữ xinh đẹp đã ly dị không. Mama luôn giữ cho mình và Raven sống tách khỏi người khác bởi những bí mật mà họ biết về mặt đất.
Nhưng làm sao mấy người đó biết được chứ? Điều này khiến cô lo lắng một chút.
Sáng hôm sau, Mama đánh thức Raven dậy khi tia sáng đầu tiên vừa ló dạng. Bởi đó là lúc chim mẹ cho các con của mình ăn. Raven mừng vì có cớ để rời khỏi căn nhà và những bài học. Khi không khí ấm dần và cái bụng của chú chim giẻ cùi non đã no nê, Raven đến chỗ con suối. Cô hy vọng ba người kia sẽ lại đến bơi. Đến buổi chiều thì ngoài trời đã đủ nóng rồi.
Thế nhưng hôm đó cả ba đã không đến. Cả ngày hôm sau cũng vậy. Đến ngày thứ ba mà cả ba vẫn không quay lại, Raven quyết định nghiêm túc Câu thông. Cô làm chuyện đó ngay bên cạnh con suối. Đó chắc hẳn là nơi tốt nhất để cầu xin thứ mà cô muốn.
Bên dưới cây tuyết tùng, cô để bốn chiếc lá có màu khác nhau theo hình bông hoa chạm nhau. Xanh lá, vàng, nâu và cam, tất cả đều là màu sắc trong đôi mắt của Jackie. Bên cạnh “mắt” của bông hoa, cô đặt một cây nấm màu cam đại diện cho Reece với mái tóc đẹp của mình. Ở bên kia phía “mắt” của Jackie, cô đặt một viên đá màu nâu đại diện cho Huck với đôi mắt màu đen và cơ thể khỏe mạnh của anh.
Cô xem xét tỉ mỉ các vật phẩm Câu thông của mình. Dường như chuyện này còn cần thêm điều gì đó. Nhưng nó là gì?
Tất nhiên là nó cần cô rồi.
Có lấy ra con dao và cắt vài sợi tóc ở một bên bím tóc của mình. Có rắc tóc của mình lên những thứ tượng trưng cho ba cậu con trai, để kết nối bản thân mình với họ. Cô cảm thấy chuyện này khá tốt. Rất tốt là đằng khác. Cô biết cả ba rồi sẽ quay lại. Ngày mai hoặc là ngày kia.
Bé con, là tên Raven đặt cho chú chim non, đang kêu đòi ăn. Nó đã hoàn toàn chấp nhận Raven là mẹ nó.
Khi mặt trời lặn sau ngọn đồi rậm rạp, Raven trở về nhà, tranh thủ bắt côn trùng trên đường trở về.
“Xem bé con của con lớn thế nào kìa!” Mama nói khi cô trở vê. “Con đang cho nó ăn rất tốt đấy. Con giờ chắc là đói rồi nhỉ.”
Đúng vậy. Mama đưa cô bữa trưa mang theo khi cô ra ngoài kiếm thức ăn cho chú chim, nhưng cô lúc nào cũng thòm thèm.
Raven làm sạch tổ cho Bé con và đặt nó vào tấm sưởi mỗi đêm.
Mama đặt một đĩa lớn đầy thức ăn trên bàn. “Hôm nay con đã thấy và học được gì rồi?” Bà hỏi.
“Con học được rằng chim non thì luôn đói bụng ạ,” Raven đáp.
“Giờ con đã trân trọng công sức mà một chú chim bỏ ra rồi đấy. Và hãy hình dung rằng sẽ còn nhiều việc hơn nữa chứ không chỉ làm tổ chim thôi đâu.”
“Thế thì khó quá ạ!” Raven nói.
“Con còn thấy được gì nữa?”
“Con thấy một con sói đồng cỏ. Con còn thấy một con nai và con của nó. Con thấy rất nhiều chim. Con thấy một con quạ và nói với nó con đang chăm sóc tốt cho đứa bé nó trao cho con.”
Mama gật đầu, mỉm cười.
“Con thấy một bông hoa màu trắng con chưa thấy bao giờ. Con thấy một con rắn chết bị bầy kiến ăn thịt. À, vào buổi sáng, có một cái mạng nhện trông như thể các mảnh thủy tinh găm trên đó. Nhìn đẹp lắm ạ.”
“Tuyệt vời,” Mama nói.
Raven nhìn xuống đĩa thức ăn. Cô cảm thấy có lỗi khi giấu chuyện đã Câu thông. Nhưng cô sợ bà cấm cô gặp họ lần nữa. Raven không thể để chuyện đó xảy ra được.
Sau đó, Mama đưa Raven đi ngủ và hôn lên má cô. “Ngủ ngon nhé, Con gái của Raven, phép màu yêu quý của ta.”
“Mama ngủ ngon.”
Raven gần như không ngủ được vì phấn khích khi nghĩ đến việc gặp được ba cậu nhóc vào hôm sau.
Thế nhưng họ không tới. Nơi cô Câu thông vẫn nguyên vẹn bên cạnh bờ suối.
Ngày hôm sau, cô đến thẳng chỗ con suối và chỉ tìm côn trùng quanh đó. Khi mặt trời lên cao và Bé con đã say ngủ, Raven ăn bữa trưa mà Mama chuẩn bị. Sau đó, cô nằm xuống, đưa tay lên đầu, nhìn lên mặt trời đang chiếu sáng qua tán cây tuyết tùng.
Cô ngồi dậy khi nghe thấy ai đó nói. “Xin chào, Raven.” Jackie và anh trai mình đang lội qua con suối.
“Con chim thế nào rồi?” Jackie hỏi, lội đến gần hơn.
“Nó đang lớn dần,” cô đưa Bé con cho Jackie và Huck xem. Điều đó khiến Bé con thức giấc và mở miệng đòi ăn.
“Nó nhiều lông hơn rồi,” Jackie nói.
“Giờ nó rất thạo đớp côn trùng rồi. Nó nghĩ em là mẹ nó.”
Huck nhìn Raven với vẻ tò mò. “Em đợi bọn anh à?” Cậu ta hỏi.
“Đúng thế.”
“Trong bao nhiêu ngày?”
“Mỗi ngày.”
“Biết mà!” Jackie nói.
“Reece đâu rồi?” Raven hỏi.
“Hôm nay cậu ấy phải giúp mẹ,” Huck đáp.
Bé con lại cất tiếng đòi ăn.
“Muốn anh giúp em tìm gì đó cho nó ăn không?” Jackie hỏi.
“Có chứ.”
Huck ngồi bên bờ suối. “Anh không ở đây lâu đâu, Jackie,” Anh nói.
Tâm trạng Huck hôm nay không được tốt như lần trước. Nhưng như vậy cũng không sao cả. Raven đã quen với điều đó khi ở cùng Mama rồi.
“Ảnh có vẻ giận về chuyện đến đây đấy,” Jackie thì thầm vào tai Raven khi cả hai đi cùng nhau.
“Vì sao?”
“Không biết nữa. Anh đoán là Reece hoặc một trong những người bạn khác của ảnh không có ở đây. Ảnh cứ nói em sẽ không ở đây, nhưng anh có linh cảm là em sẽ đến.”
Raven mỉm cười. Là việc cô Câu thông khiến anh ấy cảm thấy như vậy. Cô đã nghĩ về Jackie nhiều nhất khi Câu thông, nên cũng hợp lý khi anh ấy là người cảm nhận được điều đó mạnh mẽ nhất.
Cả hai cho Bé con một con ruồi nước chân dài, vài con dế, và một con ấu trùng. Trong khi chú chim đang ngủ, cả hai ngồi trên một khúc gỗ. Họ có thể thấy Huck đang nằm ngửa trên bờ suối, nhưng họ đã ở ngoài tầm nghe của anh ấy rồi.
“Ở đây cách nhà em bao xa?” Jackie hỏi.
“Cũng xa, nhưng không quá xa.”
“Trên đường đi ngang qua chỗ em, bọn anh không thấy nó.”
Jackie im lặng, tay gỡ vỏ của một đoạn cành cây. Cô có cảm giác bản thân nên nói cái gì đó, nhưng cô chẳng biết mình nên nói gì cả.
Một lát sau, Jackie nói. “Hôm qua lúc mẹ anh lái xe qua cổng nhà em, anh hỏi bà từng nhìn thấy nhà em bao giờ chưa. Bà nói là chưa, nhưng bà nghe nói chỗ đó rất đẹp.” Anh nhìn cô. “Anh không biết làm sao mà bà lại biết được. Có lẽ do đám thợ xây nhà em nói vậy đi. Mọi người xung quanh đây đều nói chuyện với nhau mà.”
Raven chưa bao giờ nghĩ về mọi người sống ở đây cho đến khi cô gặp ba người Jackie.
“Mẹ anh nói mẹ em phá ngôi nhà cũ,” cậu nói. “Em không nhớ chuyện đó vì em còn bé. Em sống trong một ngôi nhà lưu động mà mẹ em mang về trong lúc nhà chính được xây dựng.”
“Nhà lưu động là gì thế.”
“Một ngôi nhà có thể dịch chuyển được ấy.”
Cô cố gắng tưởng tượng ra điều đó.
Jackie ném đoạn cành cây mà cậu đang lột vỏ đi. “Bố mẹ anh cũng ly dị như bố mẹ em đấy,” cậu nói.
“Em đã tra từ đó trong từ điển ở nhà rồi,” cô nói.
“Từ ly dị sao?”
Cô gật đầu. “Ý anh là gì khi nói thế?”
“Em không biết à? Anh tưởng mẹ em ly dị?”
Cô sợ phải nói bất cứ điều gì về việc Mama “ly dị” với thế giới bên ngoài.
“Từ đó nghĩa là bố và mẹ chia tay nhau. Họ không còn sống với nhau nữa. Mẹ em không nói với em là bố em đi đâu sao?”
Cô không thể nói gì về chuyện đó. Cô lắc đầu để tỏ ý không biết.
“Em có bao giờ gặp ông ấy không?”
Kể cả khi được phép nói thì cô cũng không thể nào trả lời được câu hỏi này được. Cô nhìn thấy những con quạ gần như mỗi ngày, nhưng chúng không phải bố cô. Chúng chỉ là hiện thân của bố cô, và Mama nói thế. Cô vẫn còn chưa hiểu được từ đó.
Jakie xem sự im lặng của cô là câu trả lời. “Anh cũng chưa gặp bố mình bao giờ. Ông ấy không còn đến nữa từ khi anh còn bé. Anh còn chẳng nhớ nổi mặt ông ấy nữa.”
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Liệu Jackie và Huck có phải được sinh ra từ những linh hồn của đất không? Có phải đó là lý do họ cũng sống ở nơi đó và không có bố ở cùng không?
“Anh có biết gì về bố mình không?” Cô hỏi.
“Không. Mẹ anh không thích nói về ông ấy. Anh Huck cũng vậy.”
“Bố anh trông như thế nào?”
Jackie ngẫm nghĩ về điều đó. “Đại khái là trông giống Huck đi.”
Raven trông giống bố của mình một chút. Tóc đen và mắt đen. Nước da của cô cũng được thừa hưởng một chút từ ông. Đó là Mama nói với cô như vậy.
“Làm sao mà anh biết bố anh trông như thế nào?” Cô hỏi.
“Anh xem những bức ảnh. Mẹ em không giữ tấm ảnh nào của bố em à?”
Cô lắc đầu.
“Hẳn là mẹ em giận ông ấy lắm.”
Raven cho là Jackie không phải là con của linh hồn của đất nếu anh ấy có ảnh của bố mình và Huck thì trông giống ông ấy. Nhưng cái ý nghĩ trước đó của cô sẽ thật tuyệt nếu là thật. Cô vẫn ước gì có thể nói chuyện với một người khác giống mình.
Jackie đứng dậy khỏi khúc gỗ. “Em có muốn xem một thứ rất hay không?”
Anh ấy từng dùng từ rất hay (cool) này rồi, và cô khá chắc rằng từ đó không có nghĩa là “lạnh” (cold).
Khi cả hai trở lại con suối, anh nói, “anh đoán là nó hài hước hơn là hay.”
Huck đứng dậy khi Jackie bước xuống suối. “Em đi đâu thế?”
“Cho em ấy xem Bả Sói,” Jackie nói. “Giày em sẽ ướt đấy,” anh nói với Raven. “Em nên đi giày xuống suối vì nếu không mấy viên đá có thể giết người nếu em đi chân trần đấy.”
Cô không biết và cũng chẳng quan tâm nếu đôi bốt của mình bị ướt hay không. Chúng dù sao cũng bị ướt mỗi sáng do sương sớm. Chỉ là cô tự hỏi “Bả Sói” là gì thôi.
Huck đi theo cả hai vào con lạch. “Lỡ em ấy mách mẹ thì sao?” Cậu ta hỏi.
“Em ấy sẽ không làm thế đâu,” Jackie nói.
“Nhưng nó ở trên đất nhà em ấy mà.”
Jackie dừng bước và nhìn về Raven. “Em sẽ không nói cho mẹ em biết phải không?”
“Không đâu,” cô đáp.
“Em có nói chuyện bọn này bơi ở con lạch nhà em không đó?” Huck hỏi.
“Không mà.”
“Thấy chưa?” Jackie nói với anh trai mình.
“Vậy là em không nói tí gì với mẹ em về bọn này hả?” Huck hỏi.
Raven lắc đầu.
“Bạn anh cũng không nói với mẹ mình,” Jackie nói. “Bọn anh không nghĩ mẹ sẽ thích chuyện cả hai đi chơi xa trên đất nhà người khác?”
Vậy ra những đứa trẻ khác cũng giữ bí mật với mẹ chúng. Giờ cô đã thấy khá hơn khi không nói cho Mama biết.
Khi cả ba đi xuôi dòng nước, cô đã hiểu vì sao hai người kia lội nước để đến chỗ đi bơi. Hai bên bờ toàn là những bụi cây mâm xôi đầy gai và cây bụi nên không thể men theo bờ. Cô chưa từng đi xuôi dòng xa đến thế.
Sau một dải nước nông dài nhỏ giọt qua kẽ đá, kèm theo một khúc quanh sâu hơn nữa, Raven dừng lại khi cô thấy một thứ kỳ lạ ở phía trước. Hai anh em nhà kia nhe răng cười khi thấy cô bất ngờ.
Ở giữa một con lạch nông và rộng khác là một chồng đồ vật với một hình thù trông như con người ở trên đỉnh.
“Nhìn từ đằng trước đẹp hơn đó,” Jackie nói.
Cô đi theo cả hai đến bên kia cái thứ mà Jackie gọi là “Bả Sói”. Đặt ở giữa dòng nước là hai thùng sữa bằng nhựa, một đỏ và một xanh. Bên trên là một thứ giống hộp với mảnh thủy tinh vỡ gắn phía trước. Cô đoán đó là một cái TV vì cô từng thấy nó trong những bức ảnh trong sách. Bên trong chiếc TV hỏng là đầu lâu một con hươu với chỉ một bên gạc. Bên trên chiếc TV là một chiếc lò vi sóng màu đen đã rỉ sét với cửa đóng mở bằng thủy tinh đã vỡ. Và bên trên đó nữa là tượng đá hình phụ nữ. Người đó được tạc trông như đang đội một tấm áo choàng từ trên đầu đến tận đôi chân trần. Cô giơ tay cao, lòng bàn tay hướng lên trời, nhưng một bên tay đã bị vỡ đến phần cùi chỏ. Bên vai kia có một mảnh đã bị mất. Người phụ nữ từng có màu xám, nhưng giờ hầu như có màu xanh do bị rêu bao phủ.
“Reece, Huck và anh làm thứ này năm ngoái đấy,” Jackie nói. “Để đuổi con ma sói đi. Reece gọi nó là Bả Sói vì nó giống thứ có thể xua đuổi ma sói như trong phim ấy.”
“Không phải là thứ,” Huck nói. “Bả sói là một loài cây.”
Raven chẳng hiểu hai người này đang nói cái gì. Cô cảm thấy nhỏ bé trước một chồng thứ cao hơn cả Huck. Gương mặt màu xanh của bức tượng đá là phần mà Raven không thể rời mắt được.
“Con chó đuổi bọn anh dọc theo con suối,” Jackie nói. “Bọn anh chạy qua bên đó,” anh nói tiếp, chỉ vào rừng. “Và bọn anh tìm được một núi đồ phế thải. Có một cái ô tô cũ và bọn anh trốn trong đó. Nhưng khi đó thì con chó đã đi mất rồi.”
Raven còn chẳng thấy chiếc xe hay bãi rác mà Jackie đang nói.
“Đây là chỗ cuối mảnh đất của Hooper và là điểm đầu mảnh đất nhà em,” anh ta nói. “Bọn anh dựng cái này để đuổi con chó tránh xa chỗ bọn anh muốn đi bơi.”
“Là Reece và anh xây nên chỗ này,” Huck sửa lại. “Vì em quá sợ và muốn về nhà. Bọn anh phải làm gì đó để giữ em lại.”
“Em đâu có sợ lắm đâu,” Jackie nói.
“Có đó,” Huck nói, bật cười. “Em suýt tè ra quần còn gì.”
“Anh im đi!” Jackie nói.
“Không sao mà,” Huck đáp. “Con chó đó có thể dọa bất cứ ai tè ra quần.”
Raven nhìn kỹ hơn bức tượng cô gái bằng đá. Đôi mắt cô đang nhìn xuống, gần như khép lại.
“Reece tìm thấy tượng Madonna bị vỡ trong bãi rác,” Jackie nói. “Đó là khi bọn anh nảy ra ý tưởng làm Bả Sói. Bởi bà ấy có thể xua đuổi những linh hồn xấu xa.”
Raven chỉ vào người phụ nữ màu xanh. “Cái này được gọi là Madonna à?”
Huck nhe răng cười, “Em không biết Madonna là ai sao?”
“Không biết.”
“Bà ấy là mẹ của Chúa Jesus, Đừng nói là em không biết Chúa Jesus là ai đấy nhé.”
Raven lắc đầu.
“Ôi Chúa ơi!” Cậu ta nói.
“Kệ ảnh đi,” Jackie bảo Raven.
Nhưng cô không thể làm vậy. Có quá nhiều thứ cô không hiểu, và cô thì không thể hỏi Mama vì cô không dám hé nửa lời với bà về mấy cậu trai này.
“Em thích nó à?” Jackie hỏi.
Raven xem xét đồng đồ vật trước mặt mình, từ cái thùng đến sọ con hươu và Madonna. Cô không thích, nhưng cũng không hẳn. Nó kỳ lạ, và có lẽ có chút đáng sợ.
“Em nghĩ thứ này dùng để dọa thứ gì đó thì rất tốt,” cô nói.
“Anh biết mà, đúng không?” Jackie nói. “Bọn anh không còn gặp ma sói lần nào nữa kể từ khi làm nó. Thứ này hiệu quả tuyệt đối đấy!”
“Anh nghĩ con ma sói chết rồi,” Huck nói. “Nó đuổi theo anh và Reece suốt hai năm, và rồi đột nhiên biến mất.”
“Là nhờ Bả Sói còn gì,” Jackie nói.
Raven chợt nhận ra, thứ này cũng là một dạng của nghi thức Câu thông. Giờ khi đã biết nó là gì, cô cảm thấy thích nó nhiều hơn.
“Anh về đây,” Huck nói.
Tiếng cầu xin nho nhỏ của Bé con lớn dần.
“Em về chứ?” Huck hỏi.
“Em sẽ giúp em ấy tìm côn trùng cho con chim trước đã,” Jackie nói.
“Đừng ở lại quá lâu,” Huck nói. “Nếu Mẹ hỏi em ở đâu, anh sẽ bảo em ở bên ngoài. Nhưng nếu mẹ phát hiện em ra ngoài chơi, thì đấy là vấn đề của em rồi nhé.”
Jackie và Raven tìm được côn trùng và cho Bé con ăn. Ban đầu cả hai chỉ nói chuyện một chút. Nhưng cô sợ cậu sẽ đi mất nếu cô không nói gì đó. Cô hỏi tại sao cậu không đến trường, và cậu nói mình đang nghỉ hè. Jackie dường như kinh ngạc khi cô không biết về nó.
“Mẹ em không nói cho em biết nhiều nhỉ?”
Mama nói cho cô biết nhiều điều hơn cậu biết. Một thế giới mà cậu không thể thấy được. Nhưng Raven cũng dần nhận ra cô cũng gần như không biết gì về thế giới của Jackie.
Cả hai đến một bãi rác và quan sát mọi thứ ở đó. Họ tìm thấy một con ngựa nhún và một chiếc xe đạp một bánh cùng một cái máy tính đã hỏng. Có rất nhiều chai lọ và một vài chiếc lốp xe ô tô. Jackie nói rằng chỗ rác này ở trên đất của Mama nhưng có lẽ là do Hooper hoặc ai đó sống cách một hoặc hai khu đất ném vào. Cậu nói vài thứ trong bãi rác này đã cũ rồi. Reece còn nói rằng chiếc TV họ dùng để tạo ra Bả Sói là đồ cổ rồi. Chiếc xe han gỉ thì có từ những năm 1950, theo lời cậu thì nó là một chiếc Invicta. Jackie đưa cô vào xe và cho cô xem bảng điều khiển. Cậu liên tục nói mọi thứ về chiếc xe đều rất tuyệt.
Sau khi khám phá bãi rác, cả hai cho Bé con ăn thêm côn trùng. Họ thấy một chú chim bói cá và cố tìm tổ của nó ở gần bờ suối. Đây là ý tưởng của Raven, và Jackie thích nó.
Cả hai biết được Jackie đã ở suối quá lâu khi ánh nắng bắt đầu ngả sang màu vàng sậm.
“Anh phải về thôi,” Jackie nói. “Huck đang đỡ cho anh, nhưng có lẽ mẹ anh sẽ để ý thấy anh vắng mặt mất rồi.”
“Bà ấy sẽ giận à?”
“Bà sẽ lo lắng,” Jackie đáp. “Mẹ em không lo khi em ra ngoài quá lâu sao?”
“Bà thích em ở bên ngoài.” Raven không thể nói Mama muốn cô hòa mình và gần gũi với đồng loại bằng cách học cho chim non ăn. Mama sẽ không hy vọng thấy cô ở nhà cho đến khi đêm xuống, cũng là lúc chim đi nghỉ.
“Mẹ anh cũng thích anh và anh Huck ra ngoài chơi,” Jackie nói. “Bọn anh không được phép nghịch điện thoại hay chơi điện tử, hoặc là xem TV nhiều. Em thì sao?”
“Em không có,” cô đáp. Cô không biết trò chơi điện tử là gì. Trong nhà cô không có TV, nhưng Mama có điện thoại và máy tính để đặt những thứ hai người cần. Raven thậm chí còn không được phép động vào chúng.
“Em muốn chúng ta gặp lại chứ?” Jackie hỏi.
Bụng và ngực cô đột nhiên nhộn nhạo như thể có một mặt trời bừng sáng bên trong cô vậy.
“Có chứ,” Raven đáp.
“Em không thể đợi anh mỗi ngày đâu,” Jackie nói, mỉm cười. “Vậy chúng ta gặp nhau tại Bả Sói vào khoảng trưa Chủ nhật nhé?”
“Được,” cô đáp.
“Đừng quên đó,” cậu nhắc nhở.
“Em sẽ không quên đâu.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cảm giác phải nhìn Jackie biến mất sau khúc quanh con suối còn đau hơn cả lần đầu tiên. Raven cảm nhận được nỗi cô đơn dâng trào khiến cõi lòng cô nhức nhối. Khi trời chuyển sang màu xám, khi mà chim mẹ trở về nghỉ ngơi, cô cũng về nhà. Cô đã làm thế nhiều ngày liên tiếp rồi.
Cô và Mama ăn tối, và bà hỏi những câu quen thuộc về những gì cô đã thấy và học được. Sau khi Raven nói cho bà biết tất cả, chỉ trừ chuyện của Jackie và Huck, cô đã đủ can đảm để hỏi bà một câu.
“Mama đã bao giờ thấy một con chó bên bờ suối chưa ạ?” Cô hỏi.
Vẻ bất ngờ cô thấy trong mắt Mama cho cô biết bà đã từng thấy. “Con nhìn thấy một con chó sao?”
“Vâng ạ.”
“Vào mùa hè năm ngoái phải không?”
“Vâng.”
“Ta không nhận ra năm ngoái con đã đi xa đến vậy đấy.”
Raven không đi xa như vậy, nhưng cô không nói ra.
Mama đặt tay lên tay Raven trên bàn. “Đừng lo lắng,” bà nói. “Con chó đó sẽ không làm con sợ nữa đâu.”
“Tại sao lại không ạ?” Trong đầu Raven nhìn thấy linh hồn của chú hươu, chiếc TV, lò vi sóng, và bức tượng Madonna xua đuổi ma sói.
“Nó tấn công ta hai lần,” bà nói. “Ta rất lo cho con gái, nên để bảo vệ con, ta đã tiễn linh hồn của con chó về với đất.”
“Bằng cách nào ạ?” Raven hỏi.
“Bằng một khẩu súng.”
“Khi nào ạ?”
“Cuối mùa hè năm ngoái.”
Raven cố giấu phản ứng của mình, ngoại trừ việc cô không chắc mình cảm thấy ra sao về việc Mama giết con ma sói. Nếu bà không làm vậy, có lẽ mấy người Jackie đã không đến chỗ suối để bơi.
Nhưng Jackie tin rằng nghi thức Câu thông bằng Bả Sói của anh ấy đã khiến con ma sói chạy mất. Và điều đó khiến anh ấy hạnh phúc. Raven quyết định sẽ không đời nào nói cho anh ấy biết điều mà Mama cô đã làm. Bởi cô muốn Jackie luôn được hạnh phúc.