← Quay lại trang sách

❖ 5 ❖

Bé con cất tiếng kêu gọi Raven và Jackie từ trên một cây phong. Một con giẻ cùi khác đã nghe thấy và tấn công nó. Bé con trốn thoát và bay mất dạng.

“Nó sẽ không sao chứ?” Jackie hỏi. Anh ấy cũng lo cho nó nhiều như Raven vậy. Thỉnh thoảng Raven gọi anh ấy là bố của Bé con, và điều đó luôn khiến anh ấy mỉm cười.

“Hy vọng nó sẽ ổn.”

“Những con chim khác sẽ quen với nó chứ?” Jackie hỏi.

“Em không biết nữa.”

Mama nói thường một chú chim sẽ nhận được sự bảo vệ từ lãnh thổ của cha mẹ nó. Nhưng khi Bé con đi theo Raven khắp khu vực này, nó đã đi qua lãnh thổ của rất nhiều con chim, và thỉnh thoảng chúng tấn công nó. Cô cảm thấy thực sự rất buồn khi phải nhìn nó bị xua đuổi và không được chấp nhận. Tệ hơn nữa là, nó từng bị một con ưng tấn công. Raven chưa từng ngừng lo lắng cho nó. Nhưng Mama nói đó là một phần của việc làm mẹ.

Raven không mặc áo mưa, và những giọt nước mưa đã làm ướt quần áo, khiến chúng dính vào người cô.

“Em muốn đến nhà anh chứ?” Jackie hỏi.

Họ đã gặp nhau tại Bả Sói được ba tuần, nhưng anh ấy trước đó chưa từng hỏi như vậy.

Jackie nhìn lên những đám mây xám. “Trời sẽ không ngừng mưa đâu.”

“Thế mẹ anh thì sao?”

Cô đã học được cách dùng từ Mẹ khi ở cùng anh ấy. Cô cũng gọi Mama của mình là mẹ khi ở cùng anh luôn.

“Mẹ anh tốt bụng lắm. Bà không phiền đâu,” anh nói.

“Anh đã nói bà ấy sẽ giận khi anh đến đây mà.”

“Chúng ta sẽ nói là gặp nhau ở gần nhà anh.”

Raven chẳng biết nói gì nữa. Cô chưa từng rời khỏi khoảnh đất này khi không ở bên Mama. Liệu cô có an toàn khi làm vậy không? Và lỡ như Mama phát hiện ra thì sao?

“Nào,” Jackie nói. “Nhà anh có nhiều trò chơi lắm. Bẫy Chuột [4] , Dù và Thang [5] , Đoán xem ai đây? [6] Em có thích trò nào trong đó không?”

Như mọi khi, Raven chẳng hiểu gì cả.

Jackie đã học được sự im lặng của cô nghĩa là gì. “Em chưa bao giờ chơi mấy trò đó sao?”

“Chưa.”

“Anh sẽ chỉ cho em.”

Cơn mưa nặng hạt thêm. Cả hai cảm thấy lạnh. Hoặc là Raven cùng Jackie đến nhà anh ấy, hoặc là hai người họ ai về nhà nấy.

Cô không muốn chia tay anh ấy lúc này. “Được rồi,” cô nói.

Nụ cười của Jackie lúc này lớn như muốn kéo đến mang tai vậy. Cô đi theo anh vào suối, đi qua bà Sói, đi ngang đất của Hooper, cảm gác này thật lạ. Cô chưa từng làm như thế bao giờ. Cô quay lại và nhìn Madonna. Cánh tay duỗi ra của bức tượng như muốn nói rằng: Đúng rồi, đi lối đó. Đi đi. Đi đi.

“Bé con sẽ đi cùng chúng ta chứ?” Jackie hỏi.

“Em không biết nữa.”

Họ đi trên con đường suối đầy đá qua đất của nhà Hooper. Bờ suối bên đó vẫn dày và rậm rạp. Khi con lạch rẽ sang trái, Jackie bước lên bờ. Cả hai đi qua một khoảnh đất đấy những cây bạch dương vỏ trắng và một con đường bộ dẫn đến một cánh đồng.

“Nhà của anh ở đằng đó,” Jackie nói.

Anh chỉ vào một ngôi nhà ở bên kia hàng rào gỗ. Ngôi nhà có mái bằng kim loại cũng giống như nhà của Mama, chỉ là nhỏ hơn. Nhà của Mama có những khúc gỗ tự nhiên ở bên ngoài, còn những khúc gỗ ở nhà Jackie trông như những tấm ván gỗ vàng nhạt.

Họ trèo qua thanh hàng rào. Bụng Raven nhộn nhạo. Cô hy vọng mẹ của Jackie sẽ không giận. Raven sẽ không bao giờ đưa ai về nhà. Không thể nào đoán được Mama của cô sẽ phản ứng như thế nào cả.

Cả hai đi qua một bãi cỏ mọc thấp và đi vào bằng cửa sau như ở nhà Raven, Cánh cửa mở ra một phòng giặt giũ bên cạnh nhà bếp. Cả hai cởi đôi giày ướt ra và để chúng lên một tấm thảm.

Cô nghe thấy tiếng con trai cười nói ở phòng bên cạnh.

“Anh Huck có bạn đến chơi đấy,” Jackie nói.

Raven nghĩ là Jackie trông có vẻ lo lắng. Cô tự hỏi tại sao anh ấy lại như thế.

“Lên phòng anh đi,” Jackie nói.

Jackie dẫn cô đến bậc cầu thang, nhanh chóng đi ngang qua Huck, Reece, và một cậu trai khác đang xem TV trong phòng khách, nhưng ba người đã nhìn thấy họ.

“Là cô nàng chim kìa!” Reece nói.

“Hai đứa đi đâu mà nhanh thế?” Huck hỏi.

Jack dừng bước, “Lên phòng em.”

Reece và Huck nhe răng cười. Cậu trai với những lọn tóc đen xoăn và nước da nâu nhìn Raven với vẻ tò mò.

“Đây là Raven,” Huck nói với cậu ta. “Đây là Chris.” Huck nói với Raven.

Cô nhớ mấy người họ có nói về ai đó tên là Chris vào cái ngày đầu tiên họ gặp nhau. “Rất vui được gặp anh, Chris,” cô nói.

Chris chỉ nhẹ gật đầu. Raven tự hỏi tại sao mẹ anh ta không dạy anh ta phải nói gì khi gặp người mới.

“Con chim của nhóc đâu rồi?” Reece hỏi.

“Ở bên ngoài,” cô đáp.

“Thật sao? Bây giờ nó bay được rồi à?”

“Đúng thế.”

“Giờ nhóc còn cho nó ăn côn trùng nữa không?”

“Thỉnh thoảng. Em chủ yếu cho nó ăn đậu phộng khi nó tập tự kiếm ăn.” Đó là ý của Mama.

“Nào,” Jackie nói với Raven, ra dấu về phía cầu thang.

“Jackie...” Giọng một người phụ nữ vang lên. Người này đã bước vào phòng khách với một giỏ quần áo trên tay. Cô nhìn Raven chằm chằm.

Trống ngực Raven đập loạn xa. Cô biết người này là mẹ của Jackie. Anh nhìn rất giống bà.

“Mẹ không biết là con có bạn đến chơi đấy,” bà nói. Bà để giỏ quần áo trên ghế và bước tới. Gương mặt bà thật đẹp, giống hệt Jackie, bà cũng có làn da hơi rám nắng và mái tóc màu nâu đen. Bà để tóc đuôi ngựa, mặc quần bò và một chiếc áo sơ mi xanh da trời cài cúc với phần tay được xắn lên đến cùi chỏ. Raven nhìn rõ mắt bà màu nâu pha xanh lá khi bà bước đến gần.

“Đây là Raven ạ,” Jackie nói.

“Xin chào Raven, cô là mẹ của Jackie. Gọi cô là cô Taft nhé.”

“Rất vui được gặp cô, cô Taft,” Raven đáp.

“Cháu đến đây bằng cách nào vậy?” Cô hỏi, mỉm cười.

“Em ấy đi qua rừng,” Jackie đáp. “Bọn con gặp nhau ở sau nhà.”

Huck và Reece lại nhe răng cười. Cả hai biết Jackie đang nói dối mẹ. Còn Raven thì tự hỏi tại sao hai người kia lại cười.

“Vậy cháu sống ở gần đây à?” Mẹ Jackie hỏi.

“Vâng ạ,” Raven đáp.

“Em ấy sống ở bên kia khu nhà ông Hooper đấy ạ,” Jackie nói.

“Mẹ cháu có biết cháu ở đây không?” Cô hỏi.

“Bà ấy không cần phải biết đâu ạ,” Raven đáp. “Bà rất thích cháu ra ngoài và khám phá những điều mới mẻ.”

“Nhưng có lẽ cháu nên gọi điện và cho mẹ cháu biết cháu ở đâu,” bà khuyên.

“Cháu không thể ạ,” Raven nói.

“Tại sao không thể?”

“Bà ấy không dùng điện thoại, trừ khi cần đặt đồ đến nhà thôi.”

“Cháu biết số của bà ấy chứ?”

Raven lắc đầu.

Cô Taft nhìn Jackie và hơi nhướng mày.

“Không sao đầu mẹ,” Jackie nói. “Bọn con mới về tránh mưa được một phút thôi à.”

“Mẹ hiểu rồi,” cô nói, nhìn vào mớ quần áo đang sũng nước ra sàn của cả hai.

Mama không thích nước chảy trên sàn gỗ như vậy. “Cháu sẽ dọn ạ,” Raven nói, “trong bếp có khăn không ạ?”

“Đừng lo về chuyện đó,” bà Taft nói. “Cô sẽ lấy quần áo khô cho cháu. Cháu không phiền mặc tạm đồ của Jackie trong khi cô cho quần áo của cháu vào máy sấy chứ?”

Raven không muốn cởi quần áo trong một ngôi nhà lạ lẫm. Nhưng cô đang ướt sũng, và cô ngồi đâu thì chỗ đó cũng sẽ ướt.

“Để cô dẫn cháu ra nhà tắm,” bà nói. “Cháu có thể thay đồ ở đó.”

Raven mặc quần thụng màu xám và áo sơ mi màu xanh đen. Cô đã thấy Jackie mặc chiếc áo đó. Trên áo có chữ Công viên Quốc gia Núi Rainier với hình vẽ ngọn núi. Cô xõa bím tóc của mình và rải tóc ra như những làn sóng để hong khô. Jackie nói thích cô để tóc như thế.

Mẹ Jackie cho cả đám sốt hummus [7] , bơ, và bánh kẹp rau củ. Bà nói với Raven rằng nhà họ ăn chay, tức là thức ăn không liên quan đến động vật. Món hummus có vị lạ, nhưng Raven vẫn ăn để tạo thiện cảm.

Jackie và Raven lên phòng anh sau khi ăn xong. Phòng của Jackie nhỏ hơn của cô nhưng trông rất đẹp với những bức tường màu xanh da trời, trần nhà có điểm chấm sáng như những vì sao, và những bức ảnh chụp những gì Jackie thích. Trong số đó có khủng long, các hành tinh, và nhân vật trong phim Chiến tranh giữa các vì sao . Có một vài tấm biểu ngữ ghi Seattle Seahawks , tên đội bóng bầu dục yêu thích của Jackie. Jackie kéo rèm cửa sổ lại và tắt đèn đi để cho Raven thấy những ngôi sao trên trần nhà phát sáng như những ngôi sao thực thụ vào buối tối.

Thế rồi cậu chỉ cô cách chơi Dù và Thang. Cô thích nó đến mức cả hai chơi trò đó hai lần. Sau đó họ chơi Candy Land, rồi đến Bẫy Chuộc, trò yêu thích của Raven. Huck bước vào và hỏi cả hai có muốn đá bóng không. Trời đã ngừng mưa, và mặt trời đã ló dạng.

Sau khi Raven thay lại quần áo của mình, cô cùng Jackie ra ngoài bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng sau nhà, và đám con trai giải thích về trò bóng đá cho cô hiểu. Cả đám để Jackie và Raven cùng Huck làm một đội đấu với Reece và Chris. Trận đấu không được ổn lắm vì vốn dĩ mỗi đội cần thêm người và chẳng có ai giữ cầu môn cả. Raven thích trò này, nhưng cô không lấy được bóng từ đám con trai. Jackie cũng hiếm khi nào giành được bóng, nhưng khi giành được thì đều chuyền bóng sang cho cô.

Sau trận bóng, đám con trai dạy Raven chơi bóng mềm. Trong hiệp thứ hai, khi Raven đang ngồi ngoài sân, Bé con bay xuống đậu vào vai cô và xin ăn. Đám con trai tập trung lại và thay nhau cho nó ăn đậu phộng. Cả đám đều nói Bé con rất “ngầu” và “tuyệt vời”. Huck và Chris bắt đầu gọi Raven là “Cô Gái Chim,” cũng giống như cách Reece gọi. Raven thích sự chú ý như vậy, kể cả nếu như điều đó khiến Bé con lo lắng.

Cô Taft gọi cả đám vào nhà ăn tối. Raven cảm thấy vui khi nghe đám con trai đùa giỡn và trêu chọc nhau đến mức cô không hề biết ngày hôm nay - ngày tuyệt nhất trong đời cô - sắp sửa kết thúc.

Sau bữa tráng miệng, Jackie đưa Raven ra phòng khách. Anh nói, “Reece và Chris sẽ ngủ lại, và mẹ anh nói em cũng có thể ở lại nữa.”

“Ngủ lại sao?” Raven nói.

Jackie đã quen với việc cô chẳng biết gì cả. Giờ thì anh chẳng còn tỏ ra ngạc nhiên nữa.

“Nghĩa là em có thể ở lại qua đêm. Giống một buổi hẹn đi chơi dài thôi.”

Cuộc hẹn đi chơi. Raven nhớ bác Sondra đã nói Raven nên có những cuộc hẹn đi chơi.

“Vui lắm đó,” Jackie nói. “Chúng ta chơi trò chơi, xem phim và thức đến muộn luôn.”

Cô Taft đến gần. “Cháu có muốn ngủ lại không?” Cô hỏi.

“Cháu muốn ạ...” Raven đáp. Cô không thể nhớ đã từng muốn điều gì nhiều như lúc này. Nhưng Mama sẽ không vui nếu cô không về nhà.

“Ta hãy đi hỏi mẹ cháu đi,” cô Taft nói. “Cô sẽ chở cháu qua nhà.” Tay cô đã cầm sẵn chìa khóa xe.

Raven không thể để cô nói chuyện với mẹ mình được. Chuông báo động sẽ kêu, và Mama sẽ không vui, thậm chí tức giận khi biết Raven đã đến nhà của Jackie.

Cô Taft thấy được vẻ lo lắng của Raven. “Cô không thể để cháu ở lại nếu không hỏi mẹ cháu trước,” cô nói. “Cô nghĩ cô nên gặp bà ấy. Bà ấy nên biết cháu đã ở đây cả ngày.”

“Cháu phải về nhà,” Raven nói.

“Được rồi. Cô sẽ chở cháu về,” cô Taft nói.

“Cháu sẽ đi bộ về ạ,” Raven đáp.

Jackie, Huck, Reece và Chris nhìn cô chằm chằm.

“Trời tối rồi,” cô Taft nói. “Không đời nào cô để cháu đi xa như vậy một mình đâu.”

Không đời nào cô để cháu ... Điều đó khiến Raven sợ. Cô nhìn Jackie. Cô sợ mình sẽ không bao giờ được gặp lại anh ấy nữa nếu cô làm việc mà mình phải làm.

“Cháu sẽ đi với cô chứ?” Cô Taft nói.

“Không. Cháu sẽ tự về nhà.”

“Raven... cháu yêu, cháu không thể...”

Cánh cửa trước ở gần Raven nhất, cô chạy đến, bật tung cửa và nhanh chân chạy xuống các bậc thang. Cô đã chạy được nửa đường đến chỗ hàng rào khi Reece gọi với theo. “Này! Lọ Lem! Nhóc quên đôi bốt này!”

Cô chui vọt qua hàng rào và cứ thế chạy.