← Quay lại trang sách

❖ 6 ❖

Ngày hôm sau, Raven đến chỗ Bả Sói và đợi Jackie thật lâu. Cô muốn khóc khi anh không đến. Cô đã làm hỏng tất cả. Cô vẫn nhớ vẻ mặt của cô Taft và mấy cậu trai ngay trước khi cô chạy đi. Cái nhìn ấy giống như thể họ đang nhìn vào một con thú rất khác so với họ vậy.

Bé con ở bên Raven nhiều hơn mọi khi. Dường như nó biết Raven cần sự an ủi.

Raven đáng lẽ chỉ nên ở bên đồng loại của mình, ở bên mặt đất và chim muông, thay vì bắt đầu muốn kết nối với con người. Cô cảm thấy mình như một chú chim khi ở bên cạnh họ, luôn khó hiểu trước những việc họ làm, luôn quan sát từng hành động của họ, luôn sẵn sàng bay đi. Ngay cả Mama cũng khiến cô cảm thấy như vậy khi bà trở nên thất thường.

Cô nhìn về phía Bả Sói và nghĩ về Jackie. Anh ấy là người duy nhất khiến cô không cảm thấy mình cần bay đi. Cô cho rằng phần người bên trong đã khiến cô thích anh.

Nhưng cô ước gì mình không làm như vậy. Cảm giác ấy thật đau đớn quá.

“Đi tìm côn trùng cho mày nào,” Raven nói với Bé con.

Cô chạy khỏi chỗ Bả Sói, vờ như mình đang bay, và Bé con bay cùng cô.

Khi cô về nhà, Mama đang buồn. Raven sợ những lần bà buồn hơn là giận dữ. Mama đang nằm trên mặt đất ở sau nhà. Đôi mắt bà mở lớn, nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Raven quỳ xuống bên cạnh bà. “Con về rồi, Mama,” cô nói.

“Ta là một người mẹ tồi,” Mama nói, không nhìn cô. “Lẽ ra ta nên để con lại rừng.”

“Mama đã Câu thông để có con mà. Con là của Mama. Mama phải đón nhận con chứ.”

“Đúng là ta đã làm vậy.” Những giọt nước mắt dâng trào trong mắt bà. Và khi bà nhắm mắt, chúng bị ép ra giống như hai lạch nước bé xíu chảy dài trên má.

“Mama là người mẹ tốt,” Raven nói. Cô hôn lên má bà. “Con sẽ đi làm bữa tối.”

Mama không nói gì, đôi mắt bà nhắm lại. Điều đó khiến Raven thấy sợ. Mỗi lần chuyện này xảy ra, cô lại sợ rằng Mama sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.

Raven vào nhà và hâm lại món súp còn thừa bằng lò vi sóng. Khi cô trở lại nói với Mama bữa tối đã sẵn sàng, mặt trời đã lặn phía sau khu rừng và ngọn đồi. “Mama, để con giúp Mama đứng dậy nhé? Mama phải vào.”

Cô kéo nhấc Mama dậy, nhưng bà không chịu di chuyển. Raven vào nhà và đổ súp ra đĩa. Cô rót một chút sữa và ngồi ăn bên cạnh Mama trong bóng tối đang dần bao phủ.

Sau khi đã dọn dẹp hết đồ ăn tối, cô lần nữa cố gắng kéo Mama dậy, nhưng bà vẫn không nhúc nhích. Raven lấy ra hai chiếc gối và một chiếc chăn. Cô nằm xuống, đắp chăn, vòng tay ôm lấy Mama. Một con cú lông sọc nói chuyện với Raven một lát, nói với cô rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Raven thức dậy trong bóng tối, ướt sũng vì sương sớm. Cô đặt tay lên má Mama. Làn da bà lạnh toát. “Mama, chúng ta phải vào thôi. Mama, Mama...

Cô cứ gọi như vậy đến khi Mama cuối cùng cũng ngồi dậy. Raven đỡ lấy một bên để giúp bà đứng lên và đưa bà vào nhà. Cô đưa Mama về giường, mặc cho bà một chiếc váy ngủ, xỏ đôi tất cho bà. “Con sẽ làm bữa sáng cho Mama nhé,” Raven nói với bà.

“Không,” Mama nói, ánh mắt nhìn trừng trừng.

Raven luôn tự hỏi Mama nhìn thấy gì khi ánh mắt bà trừng trừng như vậy. Chuyện này hẳn là có liên quan đến các linh hồn của đất. Raven sợ rằng một ngày nào đó các linh hồn sẽ kéo bà rơi quá xa vào thế giới của chúng. Chúng sẽ ngày càng mong muốn Mama hơn khi bà càng biết rõ về chúng.

Cả ngày hôm đó Raven giữ cho Mama ở lại với thế giới của con người. Cô nói chuyện với bà, mang cho bà thức ăn và nước uống, dẫn bà đi vệ sinh. Cô học bài trên giường của Mama, vừa làm vừa kể cho bà về bài tập cô đang làm. Cô còn đọc sách cho bà nghe nữa.

Raven ra ngoài vài lần để cho Bé con ăn. “Mama đang ở với các linh hồn,” Raven nói với nó. “Hôm nay tao không đi với mày được đâu.”

Bé con bay xuống khỏi cây và đậu trên hàng rào bảo vệ vườn rau củ khỏi thỏ và nai. “Ước gì mày hiểu được những gì tao nói,” Raven nói. “Tao sẽ nhờ mày đến Bả Sói để xem Jackie có ở đó không. Nếu anh ấy ở đó, mày có thể nói với anh ấy là hôm nay tao không đến được. Tao không thể đến đó cho đến khi nào Mama khỏe lại.”

Bé con nghiêng đầu nhìn Raven. Đôi mắt đen sáng của nó tỏ ra nghiêm túc, như thể nó hiểu được lời cô nói. Nó vỗ đôi cánh và bay lên khỏi hàng rào.

“Nói với anh ấy là tao xin lỗi nhé,” Raven gọi với theo khi vệt màu xanh biến mất trong rừng cây.