← Quay lại trang sách

❖ 7 ❖

Mama ở trong thế giới của các linh hồn gần hai ngày. Khi trở lại, bà buồn bã và run rẩy. Trở lại thế giới loài người luôn khó khăn với bà.

Sáng hôm sau, Raven đi đến Bả Sói. Jackie không có ở đó. Bé con bay lên một cái cây bên bờ suối nơi nhà Hooper và gọi cô. Raven nghĩ nó muốn cô đến nhà của Jackie. Cô đi xa hơn theo dòng nước, đi qua Bả Sói và nói với Bé con. “Tao không thể đến đó nữa. Tao đã chạy trốn ngay trước mặt mẹ anh ấy.”

Bé con vẫn liên tục gọi cô.

“Không,” Raven nói. Cô quay lại và nhìn thấy thứ đó ngay lập tức: một mẩu giấy màu xanh dương được đính trên gạc của con hươu bên trong chiếc TV “cổ”. Trên mẩu giấy có chữ viết. Cô rút nó ra từ gạc hươu. Chữ viết của Jackie lớn hơn và ngoằn ngoèo hơn của cô. Trên mẩu giấy là dòng chữ Gặp anh vào trưa Chủ nhật.

Bé con đậu lên vai cô.

“Đây là lí do mày bay đến đây à? Mày muốn tao nhìn thấy thứ này sao?”

Bé con nhẹ kêu lên một tiếng và vỗ vỗ đôi cánh.

“Cảm ơn mày,” cô cho nó một hạt đậu phộng.

Raven không chắc hôm đó là ngày nào. Cô hy vọng mình không bỏ lỡ ngày Chủ nhật trong khi cô đang giúp đỡ Mama. Cô vo mẩu giấy lại và giấu nó dưới một khúc gỗ trên đường về nhà.

Mama đang nấu ăn trong bếp. Thật tốt khi thấy bà làm vậy.

“Con đi bộ vui vẻ chứ?” Mama hỏi.

“Con có ạ.” Cô không thể nói rõ điều đó tuyệt vời như thế nào. Bởi Jackie đã viết cho cô một mẩu giấy nhắn và muốn gặp lại cô.

Raven đến chỗ cuốn lịch treo tường mà Mama yêu cầu cô đánh dấu mỗi ngày để dạy cho cô biết về ngày, tháng, năm. “Con quên đánh dấu lịch rồi,” cô nói. “Mama biết hôm nay là ngày nào không?”

“Mama mất dấu ngày rồi. Để xem.” Bà đi vào phòng làm việc để xem trên máy tính.

“Hôm nay là thứ Bảy.” Bà chỉ vào ngày trên lịch.

Raven gạch đi những ngày đã qua. Cô ước gì mình có thể bay như một chú chim thẳng đến ngày hôm sau và gặp Jackie ngay lập tức.

Raven dành thời gian còn lại trong ngày để chăm sóc khu vườn, giúp Mama giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa. Cô học rất nhiều để đảm bảo Mama không bắt cô ở nhà ngày hôm sau. Cô lên giường đi ngủ, trong đầu nghĩ đến Jackie và tất cả những trò chơi mà anh dạy cô. Cô nhìn lên trần nhà bằng gỗ và ước gì trên đó cũng có những ngôi sao phát sáng lấp lánh.

Ngày hôm sau, Raven rời khỏi nhà trước khi Mama trở về từ chuyến đi bộ sáng với các linh hồn phòng khi bà yêu cầu cô học thêm hoặc làm việc nhà.

Raven chờ rất lâu, ngồi trên bờ suối đầy những hòn sỏi bên cạnh Bả Sói. Khi thời tiết ấm dần, cô cởi đôi bốt và nhúng chân xuống nước. Bé con đã ăn ở nhà ban sáng rồi những vẫn chưa xuất hiện. Raven hy vọng là nó không sao cả.

Raven và Jackie nhìn thấy nhau cùng lúc khi anh từ khúc quanh rẽ vào. Jackie mỉm cười, trên tay cầm theo đôi bốt của cô. Raven đứng bật dậy.

“Xin chào,” Jackie nói. “Em nhận được thư của anh chứ?”

“Em có.”

“Bốt của em đây,” Jackie nhìn đôi bốt mà cô tháo ra. “Anh đoán là em không cần đôi này nhỉ?”

“Em có nhiều bốt lắm.” Mama đã mua rất nhiều bốt cho cô để đảm bảo cô luôn có bốt khô để đi lại.

Jackie đặt đôi bốt cạnh đôi còn lại của Raven. “Mẹ anh lo là em sẽ cần chúng. Bà cố đến nhà em để đưa chúng, nhưng không làm sao qua cổng được.”

Chỉ có Mama và bác Sondra biết mã số để mở cửa từ bên ngoài.

“Mẹ em nói gì khi em về nhà mà không có giày thế.” Jackie hỏi.

“Em bảo đã làm mất chúng khi tháo chúng ra ở bờ suối.” Và điều đó đã giúp cô giải thích được chuyện tại sao tối hôm đó cô về nhà trễ. Cô nói mình mải tìm bốt.

“Mẹ em không giận à?”

“Không.”

“Mẹ anh bảo đôi giày đó của em là đôi giày leo núi đắt tiền đấy.”

Raven không biết điều đó nghĩa là gì. Cô chỉ biết Mama đặt đồ và chúng đến tận cổng nhà họ trong những chiếc hộp.

Jackie nhìn quanh. “Bé con đâu mất rồi?”

“Em không biết.”

Rayen cảm nhận được sự lo lắng của anh. Anh chưa từng như thế với cô.

“Em xin lỗi vì đã bỏ chạy,” cô nói.

“Không sao đâu mà.”

“Mẹ anh có giận em không?”

“Không. Không hề.” Jackie nhặt lên một hòn đá và nhìn nó. “Bà giống như là lo lắng hơn.”

“Tại sao?”

Jackie ngước lên khỏi viên đá. “Lo cho em, mẹ em, và mọi thứ.”

Mẹ cô và mọi thứ . Anh ấy có ý gì? Mẹ anh ấy đã phát hiện ra Raven là con gái của linh hồn của đất sao? Mấy cậu trai chưa từng tỏ ra là chúng biết, nhưng có lẽ một người lớn có thể nhìn thấu được điều gì đó mà Raven đáng lẽ phải giấu đi.

“Mẹ anh không hiểu vì sao em không muốn bà ấy gặp mẹ em.”

“Mẹ em không thích gặp người khác.”

“Tại sao lại không chứ?”

Raven không có câu trả lời. Cô không có câu trả lời mà cô có thể cho anh biết.

“Bố của Reece mất rồi, mẹ ảnh uống nhiều lắm. Vậy nên giờ ảnh gần như là sống ở nhà anh luôn rồi.”

Raven không biết uống nhiều lắm nghĩa là gì cả.

“Mẹ anh sẽ hiểu nếu có chuyện như thế xảy ra với mẹ em,” Jackie nói.

Cô Taft sẽ chẳng hiểu được gì về Mama cả. Hai người họ gần như sống trong hai thế giới khác nhau.

Jackie đưa ra viên đá trong tay. “Những đường màu trắng trên này nhìn giống một chữ R. Tức là Raven đấy.”

Cô cầm lấy viên đá. Đúng là có chữ R trên đó. Cô đưa trả lại viên đá, nhưng Jackie nói. “Em giữ lấy nó đi.”

Viên đá chắc hẳn là thông điệp từ linh hồn của mặt đất, nhưng Raven không biết chúng đang nói gì cả. Cô nhét viên đá vào túi quần soóc.

“Vậy là... mẹ anh muốn anh mời em đến nhà chơi,” Jackie nói.

“Mẹ anh biết anh đến đây à?”

“Không phải chính xác là ở đây,” Jackie đáp. “Bà nói là mời em đến nếu anh gặp lại em. Anh đã tìm em để nói điều đó đấy.”

Cô cảm thấy như có hai cánh chim khác biệt trong người mình. Một con thì vui vẻ vì được đến nhà Jackie. Nó đang bay loạn xạ, khiến bụng cô có cảm giác kỳ lạ. Con còn lại thì giống như thể trái tim cô lao xuống nấp trong bụi cây mâm xôi để né tránh kẻ săn mồi. Raven sợ rằng cô Taft sẽ lại muốn đến gặp Mama. Nếu Mama biết cô đã giữ bí mật chuyện về Jackie với bà thì có lẽ bà sẽ nhắm mắt lại và không bao giờ mở ra nữa mất.

Như thể biết được ý nghĩ của cô, Jackie nói, “mẹ anh bảo bà không cần nói chuyện với mẹ em. Bà chỉ muốn biết em ổn thôi là được.”

“Em ổn mà.”

“Anh biết. Nhưng hãy đến và để mẹ anh xem em. Bà lo cho em đấy.”

Raven không thích việc cô Taft lo lắng cho mình. Mama đã đúng về những người ngoài. Họ chẳng hiểu gì cả. Họ ngó lơ những điều quan trọng và làm rối tung những thứ chẳng hề quan trọng.

“Được rồi,” cô nói.

“Em sẽ đến nhà anh à?”

“Vâng.” Raven sẽ tới đó và cho mẹ của Jackie thấy mình không phải là người mà cô ấy cần lo lắng. Cô là con gái của Raven. Bố của cô là một linh hồn mạnh mẽ của đất. Mẹ của cô bước đi trong thế giới linh hồn mà rất ít người biết cách bước vào. Mà cho dù biết đi nữa thì họ cũng sẽ quá sợ hãi mà không dám tới đó.

Cô xỏ đôi bốt ướt vào, để đôi mà Jackie mang tới tại chỗ đá sỏi gần Bả Sói. Khi cả hai bắt đầu đi trên con lạch, Bé con lao vút xuống và đậu trên vai cô.

“Mày đây rồi. Mày đã đi đâu thế?”

Jackie vỗ vỗ ngón tay lên lưng của Bé con, và nó hỏi xin đồ ăn. Raven cho anh một viên đậu phộng để cho nó ăn, và nó bay đi mất.

“Anh Reece có đến đấy,” Jackie nói. “Ảnh cũng hỏi em suốt đó.”

“Vì sao?”

“Ảnh thích em.”

“Vì sao?”

Jackie ném về phía cô một nụ cười khi cả hai bước đi. “Anh không biết. Ai cũng thích em. Mẹ anh nói em có khí chất mạnh mẽ . Anh không chắc nó nghĩa là gì, nhưng bà thích em đó.”

Raven cũng chẳng biết cô Taft có ý gì, nhưng từ mạnh mẽ khiến cô lo lắng. Có thể cô ấy đã nhìn ra một phần linh hồn trong cô. Raven sẽ phải đảm bảo mình hành xử như một cô bé bình thường xung quanh cô ấy. Có lẽ cô nên cho mẹ của Jackie thấy cô biết bao nhiêu bài học trên trường.

Cả hai im lặng lội qua vùng nước lúc này đã trở nên sâu hơn. Khi đến được chỗ cây bạch dương, Raven hỏi. “Tại sao anh nói mẹ của Reece uống rất nhiều ? Bà ấy uống gì?”

“Anh Reece nói bà ấy là một con sâu rượu.”

“Đó là gì thế?”

“Là một người uống bia, whiskey và mấy thứ giống thế quá nhiều. Bà ấy còn dùng thuốc nữa.”

Thứ thuốc duy nhất mà Raven biết là những viên màu trắng mà Mama cho cô uống để hạ sốt. “Vì sao điều đó lại khiến Reece phải ở nhà anh?”

“Vì mẹ ảnh phê pha rất nhiều. Bà ấy không chăm sóc tốt cho ảnh.”

“Phê pha?”

“Say. Phê thuốc. Em chưa từng thấy người như thế sao?”

“Chưa từng.”

Jackie im lặng mất một lúc. “Vậy thì anh đoán là mẹ anh không cần phải lo về chuyện mẹ em là người như thế rồi.”

Raven không hiểu bất cứ điều gì anh ấy đang nói, nhưng cô sẽ không hỏi thêm nữa. Ngôi nhà của Jackie đã ở trong tầm mắt. Cô phải hành xử như một cô bé bình thường biết hết những điều mà những đứa trẻ khác biết mới được.