❖ 8 ❖
Huck tung một đường chuyền ngắn cho Raven. Cô đỡ lấy quả bóng bầu dục làm bằng xốp và chạy đến vạch đích. Cô đã rất gần vạch đích, nhưng khi Reece lao lên và bám theo Raven, anh mất đà và ngã lên người cô. Chris ở rất sát phía sau cũng ngã lên người Reece và Raven. Hơi đau một chút, nhưng cô thích cảm nhận trọng lượng của hai người họ. Và cả mùi đất lẫn mùi mồ hôi. Và cả cách họ hỏi cô có sao không, và rồi cười, nói rằng cô mạnh mẽ ra sao.
Cô Taft chạy từ vườn ra. “Cháu có sao không Raven?”
“Nhóc ấy không sao đâu mà cô!” Reece nói, kéo Raven đứng lên.
“Đáng ra chỉ được chơi va chạm nhẹ thôi mà Reece.”
“Chỉ là tai nạn thôi mà cô.”
Cô Taft lườm Reece, vừa nói cô vừa phủi đi cỏ và đất dính vào Raven.
“Cháu không sao,” Raven. “Cháu cũng không quan tâm chuyện bị đè lên đâu.”
Đám con trai đứa thì phá lên cười, đứa thì mỉm cười. Có bảy đứa tất cả, là con số đông nhất từng ở nhà cô Taft một lúc. Jackie đã mời đến hai người nữa, còn Huck thì mời thêm ba người. Đây là một bữa tiệc ngủ, hay theo cách Reece gọi thì là Tiệc mai táng mùa hè , bởi chỉ còn vài ngày nữa là năm học mới bắt đầu.
“Pha bắt bóng rất tuyệt đấy,” Huck nói, đưa tay lên, và Raven đập tay với anh.
“Phạt cho Rexes,” Jackie nói. “Nửa khoảng cách đến cột gôn.”
The Dacs, là viết tắt của Khủng long bay - là tên cho Cô Gái Chim - đã ghi điểm, nhưng đội Khủng long bạo chúa vẫn giành chiến thắng chung cuộc.
Tất cả vào nhà ăn tối. Cả đám tự làm bánh taco [8] và bánh sừng bò từ rất nhiều bát thức ăn mà cô Taft bày ra. Ban đầu Raven bị bất ngờ khi nhìn thấy món thịt nghiền, nhưng Jackie nói nó được làm ra từ thực vật. Raven đã quen với lối ăn chay và thậm chí còn thích nó.
Đám con trai bật một bộ phim về những người có thể làm phép bằng những cái que được gọi là đũa phép. Phần tuyệt nhất chính là chen chúc trên chiếc sô pha giữa Jackie và Chris, cùng những người còn lại ngồi cùng một chỗ, trêu chọc và đùa giỡn, thỉnh thoảng ợ và đánh rắm. Raven có thể ợ to ngang bất kỳ ai trong bọn khi cô uống một lon nước ngọt có ga.
“Raven...” Cô Taft nói. “Trời sắp tối rồi.”
Raven đã luôn sợ khoảnh khắc đó suốt cả ngày hôm nay. Bữa tiệc này thật đúng là một lễ mai táng mà. Mùa hè tuyệt nhất trong tất cả mùa hè đã chết. Các bạn của cô sẽ đi học, và cô sẽ không được gặp họ bất cứ lúc nào mình muốn.
Giờ thì ngay cả cô Taft cũng sẽ không ở nhà. Cô là một giáo viên nên phải đến trường cả ngày. Jackie và Huck thì đến khu chăm sóc sau giờ học cho đến khi cô xong việc. Jackie nói rằng vào mùa đông họ chỉ về nhà khi trời đã tối. Như thế nghĩa là Raven hoàn toàn không thể gặp được họ vào những ngày đi học. Cô Taft không cho phép Raven đến hay đi từ nhà cô trở về lúc trời tối. Đó là một luật duy nhất mà cô ấy đề ra.
Khi Raven xuống khỏi ghế, một trong những cậu trai mới đến hỏi:
“Em không ngủ lại sao?”
“Không đâu.” Cô đáp.
“Sao lại không?” Cậu ta hỏi.
Reece nói. “Vì xe ngựa và ngựa kéo của nhóc ấy biến thành bí ngô và chuột nếu nhóc ấy không trở về khi trời tối đấy.” Anh chàng đã nói mấy điều như thế từ cái ngày cô bỏ chạy mà không mang theo đôi bốt. Khi mặt trời khuất bóng sau rừng cây, anh chàng sẽ nói: “Tốt nhất là phải đi thôi, Lọ Lem,” hoặc “Xe ngựa của nhóc đang chờ đó, Lọ Lem.”
“Thực ra em ấy là ma cà rồng, và đến giờ em ấy đi kiếm ăn rồi,” Huck nói.
“Tưởng em ấy là ma sói chứ?” Chris phụ họa.
Cả ba đang đùa giỡn để Raven không phải giải thích cho mấy người mới đến vì sao cô phải về sớm. Raven đều rất quý bọn họ. Cô không muốn đi. Cô không muốn năm học mới bắt đầu.
Jackie đứng dậy. “Anh sẽ dẫn em ra chỗ hàng rào.”
Anh ấy thường xuyên làm vậy, nhưng cô Taft nói. “Không, để mẹ. Mấy đứa ở lại xem phim đi.”
Sự cương quyết khi cô nói ra câu này khiến Jackie đáp “Vâng” và ngồi xuống.
“Tạm biệt,” Raven nói.
Tất cả đám con trai đều chào tạm biệt cô.
Mặt trời đã khuất bóng sau rừng cây, và những đám mây mang màu sắc hồng pha tím thật đẹp.
“Mẹ cháu có hỏi cháu đã ở đâu khi cháu đến đây không?” Cô Taft hỏi khi cả hai trên đường đến chỗ hàng rào.
Raven không biết phải trả lời như thế nào. Mama đã quen với việc Raven đi vắng cả ngày trong những tuần cô cho Bé con ăn, và chuyện đó khiến việc đến nhà Jackie mà không cho bà biết thật dễ dàng. Một ngày sau khi Bé con học được cách tự kiếm ăn, Mama nói: “Con có thể ở một mình trong rừng thoải mái hơn vì con đã nuôi dưỡng chú chim đó. Con phải tận hưởng thời gian ở một mình bên đồng loại nhé.”
“Vâng ạ.” Raven đáp. Bụng cô lúc này có cảm giác như một nút thắt cứng bằng gỗ vậy. Bởi cô đã không ở một mình trong suốt nhiều lần rời khỏi ngôi nhà của Mama.
Mama không hề chú ý đến cảm giác tội lỗi cuộn trào mà Raven đang cảm nhận. Bà mỉm cười, đặt tay lên má Raven. “Ta biết được niềm vui của việc đơn độc bên mặt đất khi ta tầm tuổi con. Ta rất vui khi thấy con liên kết được với các linh hồn. Nuôi chú chim đó là một bài học quan trọng dành cho con.”
Cô Taft ngưng chờ đợi một câu trả lời. Giống như Jackie, cô đã học cách không ép hỏi Raven những câu liên quan đến Mama. “Cháu đã nghĩ đến chuyện chúng ta nói lần trước chưa?” Cô hỏi. “Về trường học ấy?”
“Cháu đã nghĩ rất nhiều,” Raven đáp.
“Cháu đã nói chuyện đó với mẹ chưa?”
“Chưa ạ.”
Cô ngừng bước, đối mặt với Raven. “Cô đã nói chuyện với hiệu trưởng ở trường. Còn nhớ cô đã nói với cháu rằng đó là người đưa ra các quyết định chứ?”
Raven gật đầu.
“Cô đã nói với cô ấy về cháu - về cách mà việc học tại nhà của cháu vượt trội thế nào - và cô ấy nói sẵn sàng để cho cháu học lớp hai. Cháu chỉ cần làm vài bài kiểm tra đơn giản để chứng minh mình có thể làm bài tập của học sinh lớp hai là được.”
“Cháu sẽ học cùng Jackie chứ ạ?”
“Thằng bé lớn hơn cháu một tuổi và học lớp ba. Cháu sẽ học với các bạn lớp hai.”
“Cháu sẽ được gặp anh ấy chứ ạ?”
“Cháu sẽ gặp thằng bé ở sân chơi. Tất nhiên là cả Huck, Reece và Chris nữa,” cô mỉm cười. “Không có nhiều bé gái tuổi cháu có thể theo kịp một đám con trai như cháu đã làm hôm nay đâu. Cô tin là sân chơi sẽ dễ dàng cho cháu thôi. Tất cả trường học cũng sẽ như vậy.”
Raven muốn đi. Cô muốn đến sân chơi. Cô thậm chí còn muốn những bài tập đọc, những bài toán và bài thi khó mà đám con trai đã nhắc đến. Cô muốn cho tất cả thấy cô thật thông minh.
“Cô có thể nói chuyện với mẹ cháu về chuyện đó,” cô Taft nói.
Raven không còn lo chuyện cô Taft ép yêu cầu một cuộc gặp gỡ nữa, cô đã để Raven đến nhà chơi cả mùa hè mà không nói chuyện với Mama. Nhưng chuyện đó không thể xảy ra được. Chỉ chuyện đi vào cánh cổng đã là một vấn đề. Rồi còn chuông báo động nữa. Và cả sự bất ngờ của Mama khi bà biết cô Taft là bạn của Raven. Đôi khi Raven nghĩ cô Taft hiểu rõ bản thân Raven hơn là Mama. Điều đó vừa buồn lại vừa vui.
“Được rồi. Cô có thể thấy cháu không muốn cô nói chuyện với bà ấy,” cô Taft nói. “Nhưng cháu hãy cố gắng.”
Khi Raven vẫn im lặng, cô nói. “Cô biết cháu muốn điều này mà Raven. Cháu còn nhỏ, nhưng cháu có quyền yêu cầu điều mình muốn.”
Yêu cầu điều mình muốn. Raven đã biết mình sẽ làm gì. Cô sẽ làm nghi thức Câu thông. Cô sẽ nhờ những linh hồn của mặt đất giúp đỡ mình. Nếu Mama có thể Câu thông xin một đứa trẻ và được như ý, vậy thì chẳng lẽ con gái của bà không thể cầu xin được đến trường và được như ý hay sao?
“Trời đang tối rồi. Cháu về đi.” Cô Taft nói.
Cô đưa Raven đi nốt đoạn đường đến hàng rào. Ở trong nhà, cả đám nhóc phá ra cười. Raven nhìn ánh sáng vàng trên cửa sổ ngôi nhà nhỏ màu vàng. Cô tự hỏi đã có chuyện hài hước gì được kể, và ai là người đã nói điều đó. Có lẽ là Reece. Anh chàng luôn có thể khiến người khác cười mà.
“Một ngày nào đó cháu cũng sẽ được ngủ lại thôi,” Cô Taft nói.
Raven thì thấy điều đó là không thể.
Cô Taft cầm tay Raven và ôm cô. Cô ấy đã làm thế vài lần từ khi cả hai biết họ có thể tin tưởng lẫn nhau. Raven ôm cô thật chặt, hít chút mùi hương ngọt ngào cuối cùng của cô và của ngôi nhà trong ngày. “Cô Taft...”
“Sao vậy cháu?”
“Đôi khi cháu ước gì mình được sống ở nhà cô.”
Cô Taft nhìn Raven, vẫn giữ chặt cô bé trong vòng tay. Những giọt nước mắt pha lẫn sắc trời hồng ướt đẫm gương mặt cô. “Ước như vậy cũng không sao. Đôi khi cô cũng ước gì cháu sống ở nhà cô đấy.”
Ngực Raven cảm thấy thật đau. Giống như những lời đó mang sức nặng quá lớn lên trái tim cô bé. Cô trườn qua tấm ván hàng rào và chạy. Khi đã chạy đi thật xa thì Raven mới nhận ra mình đã quên nói lời tạm biệt.