❖ 9 ❖
Jackie và Huck không thể chơi đùa nữa. Vào ngày sau bữa tiệc, cả hai đến bác sĩ khám sức khỏe và mua sắm đồng phục cùng đồ dùng học tập. Ngày hôm sau, cả hai phải đến trường cùng mẹ trong khi cô sắp xếp phòng học.
Raven thì nấu ăn và dọn dẹp cùng Mama. Hai người nói về chuyện học hành của Raven và đi dạo như vẫn thường làm. Mama dường như không để ý thấy rằng dạo gần đây Raven ở nhà nhiều hơn mọi khi. Ngay cả khi bà ở cùng chỗ với Raven, một phần trong bà vẫn chìm đắm trong thế giới của các linh hồn. Raven cảm thấy cô đơn hơn mọi khi khi mà Mama của cô luôn tìm đến các linh hồn. Cô không biết mình thiếu thốn điều gì cho đến khi cô gặp được những cậu trai kia. Sự thiếu vắng họ khiến cô đau đớn như thể có một lỗ hổng trên người cô vậy. Điều này khiến Raven càng thêm kiên định về chuyện thực hiện nghi thức Câu thông để được đến trường.
Trong những lần đi bộ với Mama, Raven hỏi bà để đảm bảo không còn gì khác cần học về nghi thức Câu thông. Mama nói rằng cô cần quyết tâm mạnh mẽ và lòng tin vào điều cô muốn. Raven biết mình sẽ không gặp vấn đề gì với việc đó cả. Cô muốn đến trường với đám con trai và cô Taft hơn bất cứ điều gì.
Mama nói một khi Raven biết được điều bản thân mong muốn bằng cả tâm hồn mình, thì điều quan trọng nhất của nghi thức Câu thông là sự kết nối sâu sắc với năng lượng của mặt đất. Bà nói với Raven rằng cô chắc chắn có được điều đó. Mama đã bắt đầu đưa Raven ra ngoài trời từ khi cô còn bé, bà đã đặt những viên đá vào bàn tay bé xíu của cô và để cô nếm thử sức mạnh tự nhiên từ chúng. Bà đã đưa cô lên núi để hít thở mùi hương của những linh hồn sống ở đó. Bà đã để cô trên mặt đất và để những linh hồn của cây cối ru cô vào giấc ngủ.
“Người khác đặt con cái của họ vào những nhà tù nhỏ gọi là nôi và đồ chơi,” Mama nói với cô. “Họ nhốt chúng ở trong nhà. Còn cái nôi và đồ chơi của con là rừng cây, lạch nước và cánh đồng. Cái nôi duy nhất của con là vòng tay ta - nhưng chỉ cho đến khi con biết đi. Khi con mạnh mẽ, ta để con tự do.”
“Con đi vào rừng một mình khi con còn bé ạ?” Raven hỏi.
“Không đâu, con gái. Con cần học rất nhiều điều trước khi có thể được ở một mình. Ta dạy cho con hiểu biết về mặt đất, dạy con điều gì là tốt và điều gì là nguy hiểm. Nhưng trong khi dạy con những bài học đó, hầu hết thời gian ta để con lang thang. Ta sẽ kiểm tra con mỗi ngày để đảm bảo con biết cách trở về nhà.”
“Khi nào thì con ra ngoài một mình lần đầu tiên vậy ạ?”
“Ngay trước khi con lên sáu tuổi,” bà nói. “Con không nhớ hôm đó sao?”
“Cái ngày mà con rời đi vào sáng sớm khi Mama đang ngủ sao?”
“Đúng vậy,” bà đáp, mỉm cười. “Con nhớ đã mang gì về cho ta khi con trở về nhà không?”
“Một cái sọ chồn rác ạ.”
Bà gật đầu. “Những linh hồn của mặt đất đã nói chuyện với ta thông qua món quà đó. Chúng nói Con gái của Raven đã sẵn sàng để lang thang như một chú chồn rác mạnh mẽ và dũng cảm.”
Mama vẫn còn giữ cái sọ đó. Nó ở trên một cái bàn bằng xương. Đó là nơi họ đặt xương sọ, xương, răng, mai và vỏ mà bà từng dùng để dạy Raven về các loại động vật.
Ngày thứ hai sau bữa tiệc tại nhà Jackie, Raven thực hiện nghi thức Câu thông đầu tiên để được đến trường. Cô làm điều đó ở bên bờ con lạch nơi cô lần đầu gặp Jackie, Huck và Reece. Nghi thức mà cô làm để xin mấy cậu trai trở lại đã diễn ra ở đó và đã được đáp ứng trọn vẹn.
Ngày hôm sau, Raven lại thực hiện một nghi thức khác. Cô làm nó ở gần nhà để được gần bên Mama khi bà đang nấu cơm trưa, hy vọng rằng việc đó sẽ giúp tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô dồn tất cả mong muốn của bản thân vào việc Câu thông, Jackie và đám con trai bắt đầu năm học vào ngày hôm sau. Cô sẽ phải nói chuyện với Mama vào tối hôm đó.
May mắn là hôm đó tâm trạng Mama rất tốt. Raven giúp bà thu hoạch rau từ vườn và nấu chúng cho bữa tối. Nhưng cô chẳng ăn được bao nhiêu vì bụng dạ cô cồn cào.
Khi cả hai gần như ăn xong, cô nói. “Mama...?”
Mama thấy được nỗi sợ hãi trong cô. Đôi mắt màu như ánh sao của bà dường như nhìn thấu tận trái tim của Raven.
“Con muốn nói điều gì vậy, Con gái của Raven?” Chưa gì giọng nói của bà đã nghe như giận dữ. Như thể bà đã biết hết trước cả khi Raven cất lời.
Raven nghĩ đến những điều cô Taft nói với mình. “Cháu còn nhỏ, nhưng cháu có quyền yêu cầu điều mình muốn.”
“Con muốn đến trường,” Raven nói.
Đôi mắt Mama trông giống như cái lần bác Sondra nói về trường học. “Con đã đến trường rồi,” bà đáp.
“Con muốn đến nơi những đứa trẻ khác đến trường.”
“Tại sao con lại muốn thế? Những bài học của ta còn không đủ sao?”
“Những bài học đó đều rất tốt! Con hiểu biết hơn nhiều những đứa nhóc bằng tuổi con.”
Mama đứng bật dậy. “Ai đã nói với con điều đó? Con đã nói chuyện với ai hả?”
Raven cứng người, không thể nói tiếp. Đôi mắt của Mama trông thật lạnh lẽo, giống như là băng hơn là ánh sao.
“Con đã nói chuyện với ai hả?” Mama hét lên.
“Con không có...”
“Đừng có nói dối ta! Ta chưa bao giờ nghe con nói cái từ ‘những đứa trẻ’ đó trước đây. Con nghe được nó từ đâu hả?”
Raven nghĩ đến Jackie. Cô sẽ không để Mama ngăn cách cô khỏi cậu ấy.
Cô đứng dậy. “Con đã gặp một cậu con trai.”
“Một đứa con trai! Ở đâu?”
“Anh ấy đến bơi ở chỗ nước rộng trong con suối.”
“Chuyện từ bao giờ?”
“Con không biết. Khi Bé con vẫn còn trong tổ.”
“Đứa con trai đó đi cùng một đứa khác đúng không?”
“Hai người khác.”
“Một đứa có tóc đỏ phải không?”
“Đúng vậy.”
“Ta thấy chúng ở đó hè năm ngoái,” Mama nói. “Ta để mặc chúng vì chúng cũng có quyền tiếp nhận món quà từ mặt đất giống như chúng ta. Đáng lẽ con cũng nên để mặc chúng. Ta đã nói chuyện này với con rồi!”
“Mama chưa từng nói với con rằng con không thể nói chuyện với người khác. Mama chỉ nói là con không được nói về những linh hồn của mặt đất và bố của con thôi.”
“Và con đã không nói gì về chuyện đó?”
“Con biết là con không được làm thế, Mama!”
“Con nói chuyện với chúng bao lâu? Tại sao chúng lại bảo con đến trường?”
“Con kết bạn với họ. Vậy nên họ bảo con hãy đến trường của họ.”
Mama bước đến gần hơn, đôi mắt bà lạnh lẽo đến mức Raven có thể cảm thấy. “Tình bạn không xảy ra chỉ trong một lần gặp.”
“Chuyện đó có xảy ra chỉ trong một lần gặp. Con muốn gặp lại họ. Con rất muốn điều đó, đến mức con đã thực hiện nghi thức Câu thông.”
Đôi mắt bà mở lớn. “Một nghi thức Câu thông!”
“Đúng thế, và con dùng tóc của mình, cũng là công cụ mạnh mẽ nhất, và nó có tác dụng, nó đã gắn kết con và họ.”
Miệng Mama mở lớn.
Sự bất ngờ của bà khiến Raven cảm thấy mạnh mẽ. “Con đến nhà của họ,” cô nói. “Con kết bạn với mẹ của họ. Cô ấy là giáo viên ở trường. Cô ấy nói con đã học vượt xa người khác. Cô ấy nói con có thể học lớp hai.”
Cơn bão trong đôi mắt Mama tồi tệ theo cái cách Raven chưa từng thấy trước đây.
“Con đến nhà của chúng và nói chuyện với mẹ chúng?” bà hét lên. “Chuyện này thật bất cẩn! Cô ta đã có thể cướp con đi và bắt con sống với những kẻ tồi tệ!”
“Cô ấy không biết gì về các linh hồn cả. Chẳng có ai biết hết! Giống như Mama đã nói!”
“Đúng thế, và con sẽ trở nên giống chúng! Con sẽ chẳng muốn gì khác ngoài TV và trò chơi điện tử! Chúng sẽ xóa bỏ hết mọi thứ ta đã dạy cho con!”
“Không đâu! Con rất giỏi những gì Mama đã dạy. Con đã rất nỗ lực. Ngày hôm qua và hôm nay con đều đã Câu thông!”
“Con Câu thông điều gì mà cần đến hai lần?”
“Để được đến trường.”
“Để tác động đến ta, để ta cho phép con đến trường?”
“Đúng vậy.”
“Con dùng tri thức tâm linh của ta để chống lại ta sao?” bà hét lên.
Tim Raven đập nhanh đến mức toàn thân cô run rẩy. Cô muốn bỏ chạy khỏi cơn thịnh nộ của Mama. Nhưng cô nghĩ đến Jackie và cố gắng mạnh mẽ.
“Mama... Mama đã nói rằng con nên luyện tập. Mama đã nói chỉ cần tâm hồn con biết con muốn gì, vậy thì con có thể Câu thông.”
“Con chỉ là một đứa trẻ không biết tâm hồn mình muốn gì!” bà hét lên. “Nhưng như thế còn chưa đủ tệ, vì con đã nói dối ta suốt những ngày qua! Ta đã thấy có gì đó khác biệt ở con, nhưng ta chỉ nghĩ đó là sự trưởng thành. Vậy mà suốt thời gian qua tất cả lại là do những đứa nhóc ngu ngốc đó!”
“Bọn họ không có ngu ngốc! Bọn họ thông minh và tốt bụng!”
“Tránh xa ta ra!” Bà hét lên. “Đi ngay cho khuất mắt ta!”
Bà chưa từng nói như thế. Ngay cả khi những lần tâm trạng tồi tệ nhất bà cũng không nói vậy. Những giọt nước mắt dường như bị ép từ trong tim Raven lên đến đôi mắt cô.
“Ta nói là đi đi mà!” Mama gào lên.
Raven chạy khỏi căn nhà. Hướng về phía dòng suối. Cô có ánh trăng sáng dẫn đường.
Cô ngừng chạy khi đôi chân sưng phù do dẫm lên đá và que củi. Cô lúc này chỉ mang độc một đôi tất. Cô bước đến dòng suối và ngồi bên bờ, gối cằm lên đầu gối.
Cô không hiểu vì sao hai nghi thức Câu thông mà cô làm bằng cả tâm hồn lại có thể khiến mọi chuyện tồi tệ như vậy. Mama không hề khoan dung chút nào cả. Dù chỉ một chút thôi cũng không. Thật chẳng hợp lý chút nào cả. Cô là con gái của linh hồn mạnh mẽ của mặt đất. Tại sao điều đó không giúp đỡ cô chứ?
Cô đứng dậy và đi đến nơi thực hiện nghi thức Câu thông để được đến trường lần đầu tiên. Ánh trăng sáng chiếu rọi những bông hoa, lá và cục đá được cô sắp xếp cẩn thận. Cô vung chân đạp, khiến tất cả văng tung tóe.
Cô bước vào con lạch và đi xuôi dòng nước. Mặt nước lạnh lẽo khiến chân cô tê cứng. Khi đến được chỗ Bả Sói, cô đi ra mặt trước của nó. Ánh trăng chiếu sáng lên nó. Chiếc sọ hươu trong chiếc TV tỏa ánh sáng nhất vì nó có màu trắng, và những lỗ đen trong hai tròng mắt của nó trông có chút đáng sợ dưới ánh trăng. Raven nghĩ có lẽ linh hồn của hươu đã tức giận với cô vì đã sử dụng tri thức tâm linh của Mama để chống lại bà.
Cô nhìn vào gương mặt của Madonna, nhưng bức tượng quá tối không thể nhìn được do bị rêu bám đầy. Raven tháo một bên tất ướt và nhẹ nhàng chà lên chỗ rêu trên mặt bức tượng người phụ nữ cho đến khi cô nhìn thấy nó. Khi làm xong, gương mặt Madonna phát ra ánh sáng xám nhạt. Trên mặt là những vệt nước nhỏ sáng lên như những giọt nước mắt. Trông người phụ nữ cũng buồn như Raven lúc này vậy.
“Tao chỉ muốn được đến trường như những người khác,” Raven nói với bức tượng người phụ nữ. “Tao đã nghĩ Mama sẽ hiểu nếu tao kể cho bà về nghi thức tao đã làm. Bà sẽ biết được tao muốn đi học nhiều như cái cách bà muốn có em bé vậy.”
Madonna không đáp.
Con lạch là linh hồn duy nhất trong khu rừng đáp lại điều Raven nói. Những tiếng nước chảy nghe như thể nó vẫn luôn làm vậy, luôn vội vã đi tới nơi muốn tới. Nó không có vẻ giận cô, nhưng nó cũng không an ủi cô. Dòng nước lạch di chuyển quá nhanh để có thể quan tâm đến bất cứ điều gì nó lướt qua.
Phía xa hướng nhà Jackie vang lên một tiếng chó sủa. Raven nghĩ đến con ma sói. Vì đã biết nhiều hơn về đám nhóc nên cô biết ma sói là một người hóa thành sói vào những đêm trăng tròn. Đám nhóc nói đó chỉ là chuyện bịa đặt. Nhưng nếu chúng tin rằng nó không có thật, vậy thì tại sao chúng tạo nên Bả Sói để xua đuổi ma sói?
Tiếng chó sủa vẫn vang vọng. Raven muốn chiếc giường của minh. Cô lạnh quá. Hơi ấm mùa hè đã theo đám nhóc đi mất rồi.
Có nhìn về hướng nhà mình. Mama đã bảo cô hãy đi cho khuất mắt bà. Raven không thể quay lại, thậm chí là không thể để bị nhìn thấy.
Cô bước về hướng ngôi nhà của Jackie. Khi đến hàng rào ngăn cách mảnh đất nhà Hooper và nhà Taft, cô ngồi trên lớp cỏ cao. Cô ở bên phía nhà Hooper, nhìn qua hàng rào đến chỗ khung cửa sổ còn sáng đèn ở nhà Jackie.
Cô giật mình tỉnh lại, cả người run lên vì lạnh. Cô không ngăn được quai hàm mình khiến hàm răng run cầm cập. Chúng cứ va vào nhau liên hồi như một con chim gõ kiến gõ cái mỏ lên thân cây vậy.
Ngôi nhà của Jackie lúc này rất tối, chỉ còn có ánh sáng trước hiên nhà. Raven hình dung ra Jackie đang ngủ trong nhà với những ngôi sao giả đang tỏa sáng trên đầu. Cô tưởng tượng ra cảnh chui vào chăn của Jackie và cảm nhận anh ấy ấm nhường nào. Cô tưởng tượng ra anh ấy nói rằng. “Không sao đâu, Raven. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Cô trườn qua thành rào chắn. Cô đang rất lạnh, hầu như không thể nghĩ được phải làm gì nữa. Cô chỉ có thể đi đến chỗ Jackie thôi.
Ánh trăng chiếu sáng ngôi nhà nhỏ màu vàng của anh ấy như thể nó là một hình vẽ thật đẹp trong một cuốn sách. Cô lặng lẽ đến cửa sau. Cánh cửa đã bị khóa. Cô đi đến chỗ bức tượng gà trống nơi họ giấu chìa khóa và tìm được nó ở bên dưới bức tượng. Tay cô run rẩy đến mức gần như không tra nổi chìa vào ổ khóa.
Nhiệt độ bên trong căn nhà lúc này thật thích. Raven rón rén đi đến cầu thang, cố gắng không làm sàn gỗ đã cũ vang lên những tiếng cọt kẹt. Raven đi đến cầu thang mà không phát ra tiếng ồn, nhưng các bậc thang kêu lên vài lần khi cô đi lên trên lầu.
Cánh cửa phòng Jackie để mở, và ánh đèn sáng lên từ trong nhà vệ sinh anh ấy dùng chung với Huck. Cô đi vào phòng của Jackie và nhẹ nhàng khép cánh cửa phía sau.
“Jackie,” cô thì thầm, chạm vào tay anh.
“Gì thế?” Jackie nói bằng giọng ngái ngủ.
“Em lạnh quá,” cô nói.
Jackie ngồi dậy và nhìn cô. “Raven?”
“Suỵt!”
“Em làm gì ở đây vậy?”
“Em đã hỏi mẹ liệu em có thể đến trường không.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Bà nổi giận. Bà nói em đi đi cho khuất mắt bà.”
Anh ấy nhìn cô chằm chằm, gương mặt trắng bệch dưới ánh trăng.
“Em lạnh quá. Em vào chăn được không?”
“Em ở bên ngoài cả đêm luôn à?”
“Đúng thế.”
“Chúng ta phải nói với mẹ anh!”
“Không được. Cô ấy sẽ đưa em về mất! Sẽ có cãi nhau to đấy!”
“Raven...”
“Làm ơn đừng nói cho mẹ anh biết. Em chỉ muốn sưởi ấm một lúc thôi.”
Jackie lui lại và nhấc chăn lên. Raven cởi đôi tất ướt sũng và nằm quay lưng về phía anh. Jackie thả chăn trùm lên người cô. Cảm giác thật là tuyệt.
“Em ướt hết cả rồi,” Jackie nói.
“Do nước suối và cỏ đấy.”
“Em đang run đấy à?”
“Phải.”
Jackic vòng tay qua người cô. “Thế đã tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn rồi.”
Họ không nói thêm gì thật lâu. Cơn run rẩy của Raven rốt cuộc đã ngừng.
“Sao những ngôi sao của anh lại không sáng nữa?” Cô hỏi.
“Chúng hấp thụ ánh sáng và sẽ mất đi ánh sáng sau một lúc vào ban đêm.
“Vì sao vậy?”
“Anh không biết.”
Cô mừng là những vì sao thực sự không mất đi ánh sáng.
“Chúng ta sẽ nói gì vào buổi sáng đây?” Jackie hỏi.
“Em sẽ đi trước khi mẹ anh nhìn thấy em.”
“Chúng ta nên cho bà biết.”
“Không được.”
Hơi ấm nhẹ nhàng phả vào căn phòng khiến Raven cảm thấy buồn ngủ.
“Anh đoán là em rốt cuộc cũng được ngủ lại một lần rồi đó,” Jackie nói.
“Em muốn chuyện đó phải thật vui cơ,” cô nói, gần như sắp khóc.
Jackie ôm cô chặt hơn. “Chà, thật tốt... khi em ở đây.”
“Thật sao?”
“Ừ. Anh luôn muốn em ở lại qua đêm mà.”
Cô sẽ không bao giờ có thể làm điều đó thêm lần nữa. Cô sẽ phải giống như những ngôi sao trên trần nhà của anh, hấp thụ cảm giác đắm trong ánh sáng và hơi ấm lâu nhất có thể. Sau đó, tất cả sẽ chìm vào bóng tối. Có lẽ sẽ là mãi mãi.
Cô ngủ thiếp đi trước khi được cảm nhận trọn vẹn cảm giác ở cùng Jackie trong phòng anh suốt đêm. Cô bị đánh thức bởi mùi cà phê và tiếng cô Taft bận rộn nấu ăn dưới nhà. Mặt trời đã lên cao, chiếu sáng cả bầu trời.
Cô trèo ra khỏi giường và nhìn xuống các bậc thang. Cô giờ đã bị bẫy. Cô Taft sẽ thấy Raven nếu cô cố gắng rời đi. Cô trở lại phòng của Jackie và đóng cửa lại, ngồi lên chiếc ghế hạt đậu, ngắm nhìn Jackie ngủ. Cô xỏ lại đôi tất giờ đã gần khô hẳn.
Bậc thang vang lên từng tiếng kẽo kẹt. Cô Taft đang lên. Raven chạy về phía cánh tủ, chui vào đó và đóng lại.
Cô nghe thấy tiếng cô Taft đang nói trong phòng Huck. “Tới lúc dậy rồi đó, Huck. Hôm nay là ngày đầu năm học. Năm nay con có một giáo viên rất tuyệt vời đấy.”
Huck rên lên một tiếng ngái ngủ. Anh ấy hành động như thể không muốn mẹ là giáo viên của mình, nhưng Raven nhận ra cả anh và Reece đều vui mừng vì chuyện đó. Raven sẵn sàng trả giá bất cứ điều gì để được học cùng cô Taft.
Sau đó cô Taft bước vào phòng Jackie. “Tới giờ dậy rồi đó, Jackie. Hôm nay là ngày đầu năm học đó con yêu.”
Jackie hẳn đã lao khỏi giường rất nhanh bởi mẹ cậu nói rằng, “Ồ, sáng nay con hưng phấn quá nhỉ. Đã biết con sẽ mặc gì chưa?
“Rồi ạ,” cậu đáp.
Khi Raven nghe tiếng cửa đóng lại, cô nhòm từ cửa tủ ra. Jackie nhìn cô với đôi mắt mở lớn.
“Em ngủ quên mất,” cô nói. “Mẹ anh sẽ lại lên nhà nữa à?”
“Sẽ không, trừ khi Huck không chịu rời giường.
“Đi đánh thức ảnh dậy đi.”
“Chắc ảnh dậy rồi. Ảnh thường dậy nhanh hơn anh mà.”
Cánh cửa mở ra quá nhanh trước khi Raven kịp trốn đi, “Em đang nói chuyện với ai thế?” Huck nói trong khi xông vào. Anh há hốc mồm nhìn Raven.
“Suỵt! Đóng cửa lại mau!” Jackie nói.
Huck đóng lại cánh cửa sau lưng. “Sao em lại ở đây?” Anh thì thầm.
“Em bị lạnh,” cô nói.
“Đêm qua mẹ em ấy đuổi em ấy ra khỏi nhà,” Jackie nói. “Bà ấy tức giận vì Raven xin được đến trường.”
“Ôi Chúa ơi,” Huck nói. “Bà ấy có đánh em hay gì không?”
Raven lắc đầu.
“Nếu mẹ mà biết thì có lẽ bà sẽ gọi cảnh sát mất,” Huck nói.
“Cảnh sát!” Jackie kêu lên.
“Đúng vậy đó. Đối xử với con mình như thế là bất hợp pháp.”
Bụng dạ Raven cảm thấy như phát ốm, đôi chân cô mềm nhũn.
Huck thấy Raven đang sợ. “Anh không nói với bà ấy đâu,” anh nói, nhìn về phía cửa để chắc chắn mẹ mình đang ở dưới nhà. “Ở trên này khi bọn này ăn sáng và rời đi sau khi bọn này đi. Dùng cửa sau và nhớ là khóa cửa lại. Chìa khóa ở dưới bức tượng con gà trống ấy.”
“Em thay đồ trong phòng anh được không?” Jackie hỏi.
Huck mỉm cười. “Được chứ.”
Jackie lấy quần áo và cặp rồi rời khỏi phòng. Raven ngồi trong tủ phòng khi cô Taft quay lại. Sau khi hai người họ xuống nhà dưới được một lúc, Huck trở lại và thì thầm. “Raven!” Cô thò đầu ra nhìn về phía cửa.
Huck giơ ra một cái bát. “Đồ ăn này.”
Trong bát là ngũ cốc với dâu và sữa đậu nành ngọt.
“Ăn sạch trước khi đi không là mẹ anh có thể sinh nghi đó,” anh dặn.
“Được rồi.”
“Em sẽ về nhà sau khi rời khỏi đây chứ?”
“Em không biết.”
“Đừng bỏ trốn hay gì hết,” anh nói. “Mẹ anh sẽ giúp.”
Raven biết cô Taft sẽ làm thế, nhưng điều đó chỉ có thể khiến mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.
“Đi nào Huck!” Cô Taft gọi với lên cầu thang.
“Tạm biệt,” Huck nói.
“Tạm biệt.”
Khi Raven nghe tiếng xe rời đi, cô ngồi xuống và ăn ngũ cốc. Nhưng ở trong nhà mà không có họ thật sự quá buồn. Cô phải rời đi, tránh khỏi sự im lặng tồi tệ này. Cô đổ phần lớn ngũ cốc vào nhà vệ sinh, rửa bát và đặt lên chạn. Sau đó cô khóa cửa, để chìa khóa xuống dưới bức tượng gà trống và rời đi.
Cô bước về hướng nhà mình vì cô lạnh và chẳng có nơi nào khác để đi. Bầu trời buổi sáng xám xịt và lạnh lẽo. Những chiếc lá đã dần thay màu. Những linh hồn của mặt đất đang nói với cô rằng mọi thứ đang thay đổi.
Cô thả bước lội qua dòng suối, dừng lại ở chỗ Bả Sói. Madonna trông rất khác vào ban ngày khi không có rêu trên mặt. Một gương mặt tròn, nhợt nhạt bao phủ bởi màu xanh. Như thể ánh trăng sáng đêm qua đã biến nó trở thành một linh hồn với gương mặt tròn như mặt trăng của khu rừng.
Làm ơn, Madonna Mặt Trăng, đừng để Mama đuổi tao đi lần nữa. Tao không biết mình phải đi đâu cả.