← Quay lại trang sách

❖ 10 ❖

Bước chân cô chậm lại khi đến gần nhà. Có không biết Mama muốn cô khuất tầm mắt trong bao lâu. Có lẽ là mãi mãi đi.

Cô nhòm qua hàng cây và thấy Mama đang ngồi trên bậc thềm trước hiên nhà. Mama với thị lực sắc bén chỉ cần vài giây đã nhìn thấy cô. “Raven, lại đây,” bà nói, đứng dậy. “Đừng sợ.”

Raven bước ra khỏi lùm cây. Cô bất ngờ khi Mama gần như chạy đến và kéo cô vào lòng. “Ôi, phép màu của ta. Con gái của Raven yêu dấu! Ta đã lo lắm đấy!”

Khi bà rốt cuộc cũng buông Raven ra, những giọt nước mắt đã lăn dài trên đôi má nhợt nhạt.

“Sao con không về nhà?” Bà hỏi.

“Mama nói con đi cho khuất mắt mà.”

“Ta chỉ có ý như vậy lúc đó thôi. Khi mà ta tức giận.”

“Vậy giờ Mama không giận nữa sao?”

“Ta rất thất vọng về con. Vì con đã nói dối. Vì con đã đến nhà của những người đó và giữ bí mật chuyện đó với ta.” Ngón tay bà nâng cằm Raven lên. “Con có điều gì để nói với ta nào?”

“Con xin lỗi, Mama.”

“Tốt. Giờ hãy vào nhà nào. Chúng ta có nhiều chuyện để bàn bạc đấy.”

Ở trong nhà, Mama đã thay quần áo sạch sẽ. Bà bảo Raven ngồi trên ghế bành ngoài phòng khách, và bà đứng trước lò sưởi bằng đá.

“Cho ta biết vì sao con muốn đến trường. Là vì những bài học, hay vì những đứa trẻ mà con đã gặp đó?”

Raven không dám nói dối lần nữa. “Vì các cậu ấy.”

“Ta cũng nghĩ vậy,” bà nói, giọng đắng chát. “Con gái, rồi con sẽ thấy, rằng đám trẻ ở trường học không phải là điều con mong muốn. Chúng sẽ thấy con khác biệt, và chúng sẽ làm tổn thương con.”

“Họ sẽ không bao giờ làm tổn thương con.”

“Có lẽ không phải chúng, nhưng có những kẻ sẽ làm vậy. Và một khi con đến nơi đó, con sẽ bị mắc kẹt. Con sẽ là đứa trẻ của quạ đen bị mắc trong một cái lồng. Con sẽ cảm thấy mình hệt như một chú chim tuyệt vọng đang dùng mỏ gõ lên mặt kính để thoát ra. Sự tự do của cuộc sống hiện tại, những cái cây, ngọn cỏ con nhìn thấy bên ngoài cửa số trường học, sẽ chỉ là nỗi thống khổ dày vò lấy con mà thôi.”

“Mama sẽ cho con đi chứ?”

Mama thở dài, không nói nên lời mất một lúc.

“Hôm nay là ngày đầu năm học mới,” Raven nói.

“Ta biết.”

Điều này khiến Raven bị bất ngờ.

Mama đi đi lại lại trước lò sưởi bằng đá. Bà dừng lại và nói. “Ta đã quyết định sẽ tin vào trực giác của Con gái của Raven của ta. Như ta đã nói, một ngày nào đó con sẽ giỏi giao tiếp với những linh hồn của mặt đất còn hơn cả ta nữa. Bởi chính con cũng có một nửa là linh hồn. Con là một món quà từ thế giới đó, và ta phải lắng nghe điều mà con và chúng muốn.”

Bà bước lại gần, đôi mắt trắng xanh sáng như vì sao ướt đẫm sương đêm. “Những linh hồn đêm qua đã trừng phạt ta khi mang con đi vào vòng tay chúng. Sự vắng mặt của con thật kinh khủng. Ta đã sợ chúng sẽ không bao giờ đưa con trả lại.”

Cảm giác tội lỗi khiến gò má Raven như cháy bỏng. Cô đã ở bên Jackie mà không phải những linh hồn. Nhưng cảm giác tồi tệ bay biến khi cô nhận ra những linh hồn đã gửi cô tới đó. Chúng đã khiến cỏ lạnh và ướt. Chúng đã gửi cô đến nhà của anh ấy để được sưởi ấm.

Mama nói, “ta đã yêu cầu những linh hồn giúp đỡ một chuyện xảy ra năm con lên năm tuổi. Ta tin rằng việc con và những linh hồn cùng chung giống loài có liên quan đến việc ta tìm kiếm câu trả lời cho mình. Ba lần Câu thông của con - cái lần kết nối con và đám trẻ đó, cùng hai lần mang theo khát vọng đến trường mạnh mẽ - đã cho ta thấy mình phải giải quyết vấn đề này như thế nào.”

“Vấn đề gì cơ ạ?” Raven hỏi.

“Khi con được sinh ra đời, con không có giấy khai sinh - là bằng chứng cho việc con được sinh ra trong thế giới loài người. Thế giới ngoài kia không biết đến sự tồn tại của con. Nhưng chị gái ta và bác sĩ Pat khăng khăng rằng con cần được làm giấy khai sinh nếu không sẽ có rắc rối. Ta thấy được sự khôn ngoan trong việc làm như vậy và để bác sĩ làm giấy khai sinh cho con.”

“Con tưởng chúng ta không được nói về phép màu với ai khác chứ.”

“Chúng ta không được làm vậy. Nhưng không có giấy khai sinh có thể mang đến nhiều ngờ vực còn tồi tệ hơn nữa. Thông tin mà ta đưa ra để làm khai sinh là một phiên bản giả giấy khai sinh của con. Trên đó nói rằng bố của con không rõ danh tính. Ngày tháng và thời gian trên đó cũng không đúng sự thật.”

“Mama có gặp rắc rối khi làm giả điều đó không? Đó có phải vấn đề Mama nói tới không?”

“Vấn đề là việc giờ đây thế giới ngoài kia đã biết đến con. Điều này vốn sẽ phải xảy ra. Ta không thể giấu con mãi được. Một khi có một đứa trẻ được biết đến ở đất nước này thì nó cần được dạy dỗ. Và chính quyền giám sát việc dạy dỗ đó kể cả nếu cha mẹ muốn dạy con tại nhà. Vào những tháng gần đây, chị gái ta đã gửi rất nhiều lời cảnh báo về chuyện này. Chị ấy đã gửi giấy tờ của chính phủ cho ta, trong đó người ta nói ta phải đủ tiêu chuẩn để dạy dỗ con. Ta phải có một chương trình đã lên kế hoạch sẵn. Người ta sẽ tới đây và chõ mũi vào nhà của ta và việc dạy dỗ con của ta. Chúng có thể sẽ nói ta không có năng lực làm người dạy dỗ cho con.”

“Nhưng Mama dạy dỗ con rất giỏi mà!”

“Chúng có luật của mình, Con gái ạ. Ở ngoài kia có một cỗ máy xấu xí muốn kiểm soát tất cả mọi người. Và bây giờ chúng đang nhắm đến con. Chúng sẽ bắt con phải được giáo dục theo cách của chúng, bắt con phải làm giấy tờ cho mọi điều con làm, trả thuế cho chính quyền. Mua mảnh đất này và xây nên căn nhà này là một cơn ác mộng của việc tuân thủ bộ máy chính quyền mà con không thể tưởng tượng được.”

Cô không thể, và cũng không muốn tưởng tượng. Cô chỉ muốn nghĩ đến việc tới trường thôi. Mama thực sự sẽ cho phép cô sao?

“Hôm nay con sẽ được đến trường sao?”

“Không phải hôm nay. Nhưng con sẽ đến trường, ta không thể để đám chính quyền lảng vảng quanh đây được. Ta nghĩ những chuyện xảy ra gần đây là một lời cảnh báo. Khi những linh hồn đưa con đi đêm qua, chúng đã cho ta thấy điều gì sẽ xảy ra nếu con không được đến trường. Con phải đi và giả vờ làm một đứa trẻ loài người để bảo vệ cả hai ta.”

Raven phấn khích đến nỗi không thể ngồi yên. Cô bật dậy khỏi ghế bành. “Khi nào con sẽ được đi ạ? Ngày mai sao?”

“Con đang rất hào hứng mặc cho lời cảnh báo của ta. Con muốn đến trường đến vậy sao?”

“Đúng vậy!”

Ánh mắt Mama trở nên kỳ lạ. “Ngồi xuống, Raven. Ta vẫn còn chuyện muốn nói.”

Raven ngồi xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi.

“Ta đã đưa ra hai quyết định cùng việc cho phép con đến trường. Những linh hồn đã dẫn lối để ta đưa ra quyết định này.”

Từ ánh mắt sắc bén của bà, Raven biết cô sẽ không thích những quyết định này.

“Trước hết, ta cho rằng từ giờ chúng ta sẽ dành mùa hè ở một nơi cách xa nơi này.”

Ngực Raven cảm giác trống rỗng. “Chúng ta sẽ đi đâu ạ?”

“Cha mẹ ta sở hữu một trang trại lớn ở Montana. Khi qua đời, họ để lại nơi đó cho ta và chị mình. Sondra lấy ngôi nhà lớn, còn ta có một ngôi nhà nhỏ. Chỗ đó cách xa ngôi nhà lớn, nằm ở một vùng quê rất đẹp. Nó nằm cạnh một con suối và nhìn ra ngọn núi.”

Bà ngồi cạnh Raven, cầm lấy một bên tay cô. “Ta đã hứa rằng Con gái của Raven sẽ hạnh phúc ở nơi đó. Mẹ ta bắt đầu đưa ta đến căn nhà nhỏ khi ta chỉ hơn con vài tuổi. Sống ở thành phố lớn như Chicago phần lớn khiến ta muốn bệnh. Nhưng ta khá hơn khi ở trong nhà. Mẹ ta đưa ta đến đó mỗi mùa hè, và chúng ta đi mỗi khi ta đổ bệnh. Ta học được cách nói chuyện với các linh hồn của mặt đất ở nơi đó.”

Raven nghi ngờ việc cô sẽ thích ở Montana nhiều như thích khoảng thời gian mùa hè ở bên mấy cậu nhóc.

Mama buông tay Raven ra. “Quyết định thứ hai liên quan đến một lời hứa mà con phải thực hiện với ta. Con sẽ làm như thế chứ?”

“Lời hứa gì ạ?”

“Con sẽ không bao giờ đặt chân lên đất của người giáo viên kia và gặp đám nhóc kia nữa.”

Nước mắt trào dâng trong mắt Raven. “Mama... Tại sao?”

“Ta sẽ không để chúng làm ảnh hưởng đến con, làm con xao nhãng khỏi mối quan hệ đồng loại giữa con và những linh hồn của mặt đất. Ta sẽ không để ả giáo viên kia lảng vảng bới móc đời tư của chúng ta. Chắc chắn cô ta đã hỏi về ta rồi.”

Cô Taft đã đặt câu hỏi, hầu như là cô muốn biết có phải Mama đã đánh đập Raven không.

“Cô ta đã làm vậy phải không?”

Raven gật đầu, nước mắt chảy dài trên má.

“Ta biết mà,” Mama nói bằng giọng giận dữ. “Con còn quá nhỏ để hiểu chuyện này nguy hiểm với con như thế nào. Nếu con dính líu quá sâu đến những người đó, con sẽ nghĩ mình có thể tin tưởng được chúng. Con sẽ cho chúng biết về bố của mình.”

“Con sẽ không làm thế!”

“Ta đã nói chuyện với các linh hồn, và chúng đã xác nhận mối nguy này. Con sẽ không được tới đó nữa. Và khi con gặp những đứa trẻ kia ở trường, con sẽ nói với chúng rằng ta không muốn thấy chúng trên đất nhà ta thêm lần nào nữa. Nói cho chúng biết rằng ta có súng đấy!”

Những giọt nước mắt của Raven rơi nhanh hơn.

Mama lau chúng bằng ngón tay mình. “Con sẽ gặp chúng ở trường mỗi ngày. Con sẽ phải chấp nhận như thế là đủ.”

Liệu như thế có thể đủ được không? Raven nghĩ đến hội con trai nằm chen chúc quanh cô trên ghế bành, cùng chơi trò chơi, cùng cười nói vui đùa. Nhưng Raven chỉ có thể gặp họ vào cuối tuần khi năm học mới bắt đầu. Nếu Raven đến trường, cô sẽ gặp hội con trai và cô Taft năm ngày một tuần.

“Con có muốn đi học từ ngày mai không?” Mama hỏi.

“Có ạ.”

“Ta sẽ gọi cho trường ngay bây giờ. Nhưng đầu tiên hãy nói với ta con sẽ không bao giờ đến ngôi nhà đó nữa. Con có hứa với ta không?”

Raven cảm giác như bị đồng loại linh hồn của mình đánh lừa. Cô có thể có thứ mình muốn từ chúng bằng cả tâm hồn mình. Cô sẽ được đến trường. Nhưng thứ cô sẽ mất đi khiến cô ước gì mình không đưa ra yêu cầu ngay từ đầu.

“Raven, hứa đi nào,” Mama nói, giọng giận dữ.

“Con hứa sẽ không đến nhà của mấy cậu ấy nữa.”

“Không đặt dù chỉ một bước chân lên đất nhà chúng.”

“Không đặt dù chỉ một bước chân.”

Mama đứng dậy. “Những linh hồn sẽ dõi theo con, Con gái của Raven. Chúng sẽ cho ta biết nếu con phá vỡ lời hứa này.”

Trong khoảnh khắc đó, Raven ghét bố mình. Nếu cô ra ngoài và thấy một con quạ rình mò, cô sẽ muốn cầm đá lên và ném nó.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô sợ mất mật rồi.

Con gái của Quạ đen.

Corvidae: họ quạ.

Món ăn làm từ lớp vỏ tortilla bọc nhân và rưới sốt lên trên. (ND)

Tên gốc: Mouse Trap.

Tên gốc: Chutes and Ladders.

Tên gốc: Guess Who?

Sốt hummus bắt nguồn từ vùng Trung Đông và Ả Rập với nguyên liệu chính làm từ đậu gà được nấu chín nghiền nhuyễn trộn với sốt tahini (bơ vừng), dầu ô liu, nước cốt chanh, muối và tỏi.

Taco là món ăn truyền thống của người Mexico được làm từ bột ngô hoặc bột mì cho lớp vỏ giòn bên ngoài, trong khi nhân bên trong với nhiều lựa chọn khác nhau.