Chương III Con gái củaRừng Hoang
❖ 1 ❖
Rời khỏi vùng núi phía tây giống như rời khỏi nhà vậy. Trong vòng một năm rưỡi, Ellis đã đứng trên đỉnh của chúng, uống nước thẳng từ nước sông chảy xiết, tắm dưới thác nước, thiền định nơi đồng cỏ điểm xuyết những bông hoa dại đỏ rực như ánh lửa bập bùng, dành hàng giờ liền để xem những sinh vật của vùng núi như sơn dương, thỏ cộc, nai sừng tấm, gấu, chim giẻ củi, chim đào và chim ruồi. Vùng núi phía tây giống như những căn phòng trong một ngôi nhà thân quen vậy.
Nhưng cô không muốn một mái nhà.
Đi nào! Tiến bước, đừng ngừng,
Ngọt lành trước mặt há dừng nơi đây
Dầu cho êm ấm chốn này,
Chân ta không thể một ngày dừng thêm...
Những lời này luôn khiến cô nhớ lại cái đêm Caleb giới thiệu với cô về “Song of the Open Road”. Cậu ta đọc nó trong căn lều sáng đèn của cô sau khi cả hai tắm ở dòng sông trên núi, sau khi làm tình, ban đầu tê dại và chìm trong làn nước buốt giá, nhưng rất nhanh đã ngập trong mồ hôi và cần một lần tẩy rửa, nhưng thay vì làn nước thì lại đắm mình trong những lời ca của Whitman.
Cô tìm được một bản sách bìa mềm cũ của cuốn Leaves of Grass tại một cửa hàng sách ở Montana một tháng sau đêm với Caleb. Phần bìa của nó cũng giống như cuốn sách của cậu ta vậy. Cô thường đọc bài thơ trước khi say giấc trong lều. Một cách xoa dịu bản thân tốt hơn nhiều so với rượu whiskey.
Cô chuyển hướng lên một xa lộ mới. Trong hai tuần, cô đã chậm rãi tiến về phía đông, cắm trại trên đường đi. Cô phải rời miền tây, ít nhất là trong một thời gian. Cô không muốn quá thân thuộc với một nơi nào cả. “Mãi mãi còn sống, mãi mãi tiến bước,” như lời Caleb đã nói.
Cô rất háo hức muốn được thấy khu rừng thuở nhỏ của cô và cả những năm đại học. Cuộc trò chuyện của cô với những người leo núi cô gặp ở Colorado đã khiến cô nảy ra ý tưởng leo dãy núi Appalachian vào mùa xuân hoa nở, với vẻ đẹp của muôn loài hoa từ hoa giáp trúc đào, cỏ duyên linh, hoa phong lan cho đến hoa chuông. Cô chưa thấy những loài hoa dại mọc ở phía đông đó đã gần hai năm kể từ ngày Viola bị bắt cóc.
Nhưng cô sẽ không nghĩ về chuyện đó. Cô sắp sửa vượt qua sông Mississipi. Cô đã thấy cây cầu phía trước.
Cô nhấn lên chân phanh. Cô không rõ vì sao mình lại làm vậy nữa. Cô muốn quay xe lại, trở về phía tây. Tất cả những bóng ma vẫn ở đó, chờ đợi cô phía bên kia bờ Mississipi.
Càng đến gần cây cầu thì càng cảm thấy chúng đến gần chính mình hơn. Mùi hương ngọt ngào của em bé được cuộn trong khăn sau khi tắm. Jasper leo lên đùi cô để ngủ. Mái tóc mềm mại của lũ trẻ. Sức nặng của cơ thể Viola khi cô bế bồng con bé. Hai vết tàn nhang gần mũi River. “Heckle và Jeckle, tàn nhang yêu thích của mẹ đấy,” Ellis từng nói vậy, ngón tay trêu chọc hai vết tàn nhang đó.
Không, cô sẽ không để một hướng đi, một hành động hướng về phía đông đơn giản khiến mình như vậy. Cô đã khá hơn, đã khá hơn nhiều lắm. Cô đã tỉnh táo được ba tháng rồi, cũng là quãng thời gian lâu nhất mà cô từng giữ cho bản thân tỉnh táo. Cô khỏe mạnh nhờ leo núi. Cô có thể đi về phía đông nếu muốn. Sẽ không gì ngăn được cô cả.
“Nhìn xem cây cầu kìa,” Cô nói với Gep. “Tuyệt ra trò đấy nhỉ?”
Con ngựa con màu xanh đã ở trên bảng điều khiển ô tô của cô từ hè năm ngoái. Ellis đã lo cô sẽ làm mất nó mỗi khi cô cắm trại. Cô sẽ nhét nó vào bảng điều khiển với những mảnh keo dính gắn vào dưới mỗi móng guốc của nó. Tiếp xúc với ánh mặt trời khiến màu sắc xanh nhựa của nó phai đi, nhưng không gì xóa đi được nụ cười vô tư của nó.
Ellis hít thật sâu khi đến được bờ đông con sông.
“Đây là địa bàn cũ của mày đấy,” cô nói với con ngựa.
Nụ cười của Gep như muốn thể hiện rằng nó cảm thấy ổn với chuyện đó hơn cả cô.
Cô nói chuyện với con ngựa đồ chơi quá nhiều. Giống như cô từng làm trước khi trở nên khá hơn. Cô cần nghỉ ngơi. Cô dậy từ sớm, leo núi bốn giờ đồng hồ và ở trên đường lâu hơn dự kiến vì bị kẹt xe. Cô đang hướng đến một chỗ cắm trại ở một rừng quốc gia gần đó. Nơi đó có một dòng suối để cô tắm rửa.
Cô tìm thấy nơi đó lúc hoàng hôn, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy nơi đó không có ai. Định hướng trên một con đường ngoằn ngoèo sỏi đá không dễ dàng chút nào. Và người ta ít khi cắm trại vào ngày trong tuần trong thời tiết lạnh. Cô đã lo rằng những tay thợ săn gà tây có thể sẽ ở đó. Không phải cô không tin những người thợ săn, nhưng cô muốn tránh những người đàn ông mang theo vũ khí và rượu khi cô ở một chỗ cắm trại hoang vu. Trước kia có vài lần cô đã có linh cảm xấu về điều đó rồi.
Cô dựng cái lều nhỏ hơn trong hai cái lều cô mang theo và cầm sách vào chỗ ngủ. Đọc sách vào buổi tối đã thay thế thói quen uống rượu. Cô không thể chợp mắt nếu không đọc ít nhất vài trang sách. Nếu quá mệt để dành tâm trí đọc sách, vậy thì cô sẽ chuyển đọc thơ.
Cô đã ngủ nhiều giờ khi cô bị đánh thức bởi tiếng cửa xe ô tô đóng sầm lại. Một người đàn ông chửi thề về chuyện thời tiết lúc này lạnh ra sao. “Đi kiếm phòng ở Hilton di,” tiếng một người khác vang lên.
Cô nhìn ra bên ngoài. Ba người đàn ông, có lẽ là thợ săn, đang đứng chỉ cách cô vài chỗ cắm trại.
Tiếng ồn dần tán đi, và cô ngủ trở lại. Cô thức giấc khi mặt trời lên, ăn sáng, sau đó bỏ đồ dùng tắm rửa vào ba lô và đi thẳng lên con đường rừng.
Từng đám mây lớn xám xịt bao trùm lên cả khu rừng. Con suối trong rừng thật đẹp với những hòn đá trồi lên trên mặt nước. Vùng nước chỗ bờ đá vừa trong vừa sâu. Khi cách xa khu trại, cô tắm bằng xà phòng chay để không làm hại đến hệ sinh thái. Cô dọn dẹp và thay quần áo nhanh chóng sau nhiều lần tập luyện. Thế rồi cô giặt quần áo bẩn và cho chúng vào túi ni lông, sau đó nhét vào ba lô.
Cô lấy lược chải tóc, nhặt chỗ tóc rụng và ngồi lên một tảng đá để gỡ những đoạn rối. Những lọn tóc xoăn rối bời của cô giờ đã dài quá vai. Đã nhiều năm rồi cô không để tóc dài như thế. Kể từ khi Zane gọi cô là Nữ Hoàng Sư tử và giả giọng gầm gừ chơi đuổi bắt với cô, hay kể từ khi Mick nói rằng ông thấy một con chim bay ra từ đó.
Ellis đã cắt tóc vào mùa thu năm hai tại Đại học Cornell. Cô nghĩ như thế sẽ khiến cô trông chuyên nghiệp hơn. Người lớn hơn. Nhưng thứ cô thấy khi nhìn vào mái tóc bị xén cụt lủn trong gương tại tiệm làm tóc là một người đàn ông. Cô đã tự ti về bộ ngực nhỏ và những đường cong vô hình trên cơ thể kể từ thời cấp ba, và mái tóc ngắn càng khiến cô ý thức rõ sự thiếu hụt trên cơ thể mình. Cô òa khóc khi trở về ký túc. Nhưng Dani lại nói rằng trông cô rất tuyệt, rằng đôi mắt và xương gò má của cô khiến tất cả mọi người phải trầm trồ khi chúng không bị che giấu sau mái tóc.
Có lẽ mái tóc đã thay đổi cuộc đời cô, có lẽ nó đã đưa cô đến chính hòn đá trong khu rừng này, bởi vì ngày hôm sau, Dani đã kéo Ellis đến một bữa tiệc Halloween để cố làm cô vui lên. Bữa tiệc mà cô suýt đã từ chối tham gia là nơi cô đã gặp Jonah.
Ellis khi đó hóa trang thành đám mây, một bộ đồ cô làm trong nửa tiếng bằng cách dính ruột gối vào một chiếc váy trắng ngắn mà Dani định quyên tặng cho Gioodwill. Jonah thì hóa trang thành Zeus trong chiếc áo dài trắng đặc trưng của người Hi Lạp cổ, chân đi dép xăng đan, đeo một bộ râu, tất cả đều là đồ từ cửa hàng cho thuê. Mỗi khi ở gần cô, anh ta sẽ chọc cây tầm sét bằng nhựa vào đám mây trên bộ đồ của cô.
“Mình đang cố tạo sấm sét đấy,” anh ta nói.
“Biểu tượng này không phải hơi lộ liễu rồi sao?” Cô nói.
“Không, cậu giải thích ý của cậu đi,” anh ta cười nói.
Lần thứ ba anh ta chọc cô, cô cầm lấy lưỡi tầm sét và nhét nó vào mớ lùng bùng trước ngực. Anh ta nói trông nó rất hợp với cô đến mức anh ta sẵn sàng để cô giữ nó. Anh ta lấy lại nó sau buổi tiệc đêm đó khi cả hai đã say. Hai người nói chuyện với nhau một lát và anh ta hôn cô.
Nụ hôn đến một cách bất ngờ. Cô trông kỳ cục trong bộ đồ hóa trang của mình, lại chẳng hề quyến rũ chút nào. Cô giấu đi việc bản thân không đủ nở nang bên dưới đám mây, chỉ để lộ toàn bộ đôi chân dài mà theo cô nghĩ đó là điểm nổi trội nhất của mình.
Sau hai tháng hẹn hò với Jonah, khi anh ta nói anh ta đã phải lòng cô, cô bắt đầu cắt tóc thường xuyên hơn. Cô mặc những bộ đồ bó sát phô ra dáng người mảnh mai đã trói được trái tim của một chàng sinh viên trường luật thông minh và cuốn hút.
Nhưng thân hình cô đã thay đổi không lâu sau đó. Chỉ tám tháng sau khi hẹn hò, ngực cô nở nang, những đường cong mới xuất hiện. Tại thời điểm đó cô đã mang bầu bốn tháng và kết hôn được một tháng. Họ trao nhau lời thề ước tại một tòa án chỉ trước sự chứng kiến của những người bạn thân. Vị thượng nghị sĩ và vợ ông ta thì từ chối lời mời của Jonah.
Ellis bỏ cây lược vào ba lô và trèo xuống khỏi tảng đá. Cô phải vận động để tạo chút hơi ấm. Cô leo lên một con dốc đứng và nhìn xuống khe núi. Cây cối đã bắt đầu thay lá. Sắc xanh đầu xuân ở khu rừng nơi bờ đông đất nước khiến hình ảnh Rừng Hoang ùa vào tâm trí Ellis. Nhưng cô không dừng lại tại nơi đó. Mãi mãi tiến về phía trước, cô tự nhủ thầm như vậy.
Cô đi theo con đường mòn trở về trại nhưng rồi khựng lại như bị đông cứng ngay gần tại nơi cắm trại của mình. Mạch cô lạc đi, và đột ngột đập nhanh khiến đầu óc cô quay cuồng. Có hai gã đàn ông đang ở chỗ cắm trại của cô. Một gã đang canh chừng trong khi gã còn lại phá cửa vào xe của cô.
Gã đàn ông đang canh chừng trông thấy cô gần như cùng lúc cô trông thấy hắn. Cô quay lưng bỏ chạy, không có thời gian để suy tính liệu có nên làm vậy hay không. Cô ngoái lại nhìn trong khi lao vào khu rừng, phát bệnh khi thấy hai gã đàn ông đuổi theo cô. Tại sao chúng lại đuổi theo cô mà không bỏ chạy khi cô đã nhìn thấy chúng cố cướp xe của cô?
Có lẽ cô không nên bỏ chạy. Có lẽ chúng nghĩ cô có thứ gì quý giá ở trong ba lô. Có thể là một cái máy ảnh, hoặc là ống nhòm.
Cô đúng là có ống nhòm, nhưng chúng cũng có thể có nó. Dù sao thì ba lô của cô đang khiến cô chậm lại. Cô tháo ra và để nó rơi lại phía sau trong khi vẫn đang chạy. Cô giữ con dao của thợ săn bên người như vẫn luôn làm, nhưng nó vẫn trong bao, đính chặt vào đai lưng quần leo núi của cô. Cô rút dao khỏi vỏ và giấu trong túi. Nhưng cái bao đằng nào cũng sẽ để lộ sự tồn tại của con dao. Cô bật mở cái đai giữ lấy vỏ dao và để nó rơi đi.
Vài giây sau, một gã tóm được cô. Động lực từ cú va chạm khi hắn tóm được cô đẩy cô ngã sấp mặt trên nền đất, cơ thể hắn đè lên người cô. Hắn nhanh chóng di chuyển và giẫm chân lên tấm lưng nhỏ bé của cô. Tư thế của hắn phản ánh mọi nỗi sợ hãi trong cô. Cô lo rằng mình sẽ nôn ra mất.
“Bắt được ả rồi,” gã nói, thở hồn hển.
“Ả này nhanh đấy,” Gã còn lại đáp, bước đến.
Ellis phải đứng dậy. Cô trông quá mức yếu đuối trên mặt đất. Cô dồn sức vào thân thể đang run rẩy, cố lăn ra khỏi chiếc giày đang giẫm trên lưng và đứng bật dậy. Hai gã dàn ông không ngăn cô lại.
Cô đứng đối diện với chúng. Chúng là hai gã gần ba mươi, thân hình khá cao lớm. Tên cao hơn có bộ râu ngắn màu đen và đôi mắt nâu, tên còn lại có bụng bia. Hắn vẫn đang thở hổn hển, tay cầm ba lô của cô. Tên giẫm lên lưng cô có gương mặt gai góc với bộ râu đỏ pha vàng để một hai ngày không cạo. Hắn thon gọn hơn kẻ kia, và đôi mắt xanh xám của hắn khiến bụng cô quặn đau trở lại. Có điều gì đó trong cách mà hắn nhìn cô giống như việc bắt được cô khiến hắn hưng phấn.
“Giờ thì, sao cưng lại chạy?” Hắn hỏi, tay gãi gãi mái tóc mới cắt, ra vẻ bối rối.
“Mấy người biết vì sao. Tôi thấy mấy người làm gì mà.”
Hắn nhe răng cười. “Thằng này làm cái gì cơ?”
“Đột nhập xe tôi. Cứ lấy nó đi. Lấy tất cả đi, kể cả chiếc xe. Chìa khóa trong ba lô đấy.”
“Cướp mọi thứ?” Hắn ném cái nhìn dò xét sang tên còn lại.
Cô muốn bật khóc, nhưng không thể thể hiện ra sự yếu nhược. Tay cô ấn lên một bên người. Con dao vẫn trong túi của cô.
“Chúng ta đường ai nấy đi được chứ?” Cô nói. “Tôi không có điện thoại, tôi không thể gọi cảnh sát.” Cô quay nửa người lại, làm bộ muốn rời đi. “Tôi sẽ đi. Cứ lấy chiếc xe đi.”
Tên tóc vàng pha màu đỏ dâu tóm lấy tay cô.
Cô giật tay ra. Một lần nữa lại chỉ là do hắn cho phép. “Thôi đi, thả tôi ra,” cô nói.
“Thẳng này không thể để một cô nàng đi vào rừng một mình được” hắn nói. “Như thế không được đâu. Cưng nên biết rằng ở một mình ở nơi như thế này thì không an toàn đâu.”
Chuyện này còn tệ hơn cô tưởng nữa. Cô cưỡng ép biểu lộ tự tin để che giấu cơn hoảng sợ điếng người.
“Tôi không đi một mình,” cô nói. “Tôi là một nhà sinh vật học đang nghiên cứu khu vực này, và đồng nghiệp của tôi sẽ đến gặp tôi sớm thôi. Mấy người nên đi đi trước khi họ đến.”
“Trời, đồng nghiệp của cô nàng đang đến kìa,” hắn nói với gã đi cùng.
Gã đàn ông có râu nhe răng cười.
“Thằng này nghĩ cưng đang nói dối đấy,” tên tóc vàng nói với Ellis.
“Tại sao một nhà sinh vật học lại ngủ một mình trong rừng lạnh lẽo thế này?”
“Các nhà sinh vật học nghiên cứu sinh vật trong rừng đều sẽ ngủ lại trong rừng.”
“Thế cưng nghiên cứu sinh vật gì vậy?”
“Cây hồ đào,” cô nói, bởi có một cây như vậy ngay sau lưng hắn.
“Thế cưng nghiên cứu gì về chúng vậy?”
Cô cố gắng ném cho hắn anh mắt dữ dội để không phản bội tâm thần đang hỗn loạn như mớ bòng bong của mình. “Tôi chịu đủ rồi,” cô nói mạnh mẽ nhất có thể. Cô đi vòng qua hắn, nhưng bị hắn chắn lại.
“Thằng này đã nói muốn nghe thêm về cây hồ đào cơ mà,” hắn nói. “Sinh học là môn yêu thích của thằng này đấy nhé.”
Đồng bọn của hắn cười rộ lên, và khi tên tóc vàng nhìn sang hắn cười nhăn nhở, Ellis luồn tay vào túi. Cô cảm nhận được cán dao đang trong tay mình.
Tên tóc vàng chà bàn tay lên phần trước chiếc quần bò đang mặc. “Cây hồ đào dưới này của thằng này đang nhìn cưng chằm chằm đấy. Cưng là nhà sinh vật học xinh đẹp nhất thằng này từng thấy đấy.”
Hắn liếc sang tên đồng bạn đang cười cợt của mình. Ellis có thể đoán được hai tên trao đổi tín hiệu với nhau. Cô nắm lấy cán dao. Cô phải bình tĩnh, phải thông minh, nhưng não cô thì đang tràn ngập các luồng andrenaline đang không ngừng điên cuồng chảy xuôi như muốn hét lên bảo cô hãy chạy ngay đi.
“Chúng ta nghiên cứu mấy cái cây một lát chứ hả?” Tên tóc vàng pha đỏ nói.
Hai gã đàn ông lao vào cô. Ellis đâm con dao vào ngực tên tóc vàng. Hắn né được và tóm lấy tay cô. Cô đấm hắn bằng tay còn lại và đá vào hạ bộ hắn. Gã còn lại tóm tay trái cô và lôồi cô ra khỏi tên tóc vàng. Có gì đó trong cổ tay cô đã nứt ra, nhưng cô không cảm thấy đau. Cô hét, đá và điên cuồng chống trả.
Nhưng nỗ lực chống trả của cô vẫn có kết cục như vậy, giống như kết quả của những người phụ nữ chống lại những gã đàn ông hành hung họ vẫn luôn không thay đổi suốt cả ngàn năm qua. Hai gã đàn ông đè cô xuống mặt đất. Tên tóc vàng ngồi lên chân cô. Tên có râu thì giữ tay cô để trên đầu. Máu túa ra xối xả từ một bên mũi. Môi cô có vị mặn, sưng phù lên, và má phải của cô thì nhức nhối.
Gã tóc vàng giơ lên con dao có cán bằng gạc hươu, trưng nó ra và xem xét. “Con dao thợ săn đẹp đấy. Một con dao đã có tuổi rồi.” Hắn nhìn vào mắt cô. “Cưng có biết dùng nó không? Cưng có đi săn không?”
Cô quay mặt đi không nhìn vào hắn.
“Xem ra là không rồi,” hắn nói. “Cưng không nên đùa nghịch vũ khí mà cưng không biết cách dùng.” Dừng lại một lúc lâu, hắn nói tiếp. “Hay để thằng này dạy cưng một bài học nhỉ?”
Cô nhắm mắt lại. Cô sẽ không xem. Cô không thể.
“Thằng này biết hết về những thứ bên trong thân thể đấy. Hươu. Thú có túi. Con người. Thằng này biết cách đâm con dao thật đau nhưng không làm chết người. Đây không muốn cưng chết khi bọn này hành sự. Nhưng cưng phải trả giá cho sự ngu ngốc vì đã chơi dao trước mặt một kẻ biết dùng nó.”
Hắn kéo áo cô lên, để lộ phần bụng, và kéo xuống chỗ quần che phần eo của cô. Hắn xoay xoay mũi dao phía trên phần bụng trái của cô.
Ellis nhắm mắt thật chặt. Cô nghĩ mình sẽ chết vì sợ mất. Điều đó có khả thi không? Cô muốn được như vậy, hoặc ít nhất cũng là mất đi ý thức.
“Ngay đây,” Hắn nói. “Thằng này có thể đâm con dao vào ngay đây mà vẫn tránh được hết động mạch. Sẽ chỉ đau mà thôi. Hứa đấy. Cưng sẽ không chết đâu.”
“Này,” gã có râu cất tiếng. “Mày không thực sự định...”
Lưỡi dao đâm vào người cô. Nóng. Nóng quá. Cô hét lên.
“Chúa ơi!” Tên có râu kêu lên.
Tên tóc vàng cười rộ lên. “Đừng có nôn ra đây. Ít nhất thì đừng nôn lên người cô ta. Tao không muốn phải xử lý cái chỗ đó khi đang trên người ả đâu.”
Ellis nghe thấy lời chúng, nhưng không hiểu nổi. Cô có cảm giác như đang ở trong một căn phòng tối. Một căn phòng nhỏ không có không khí. Đau đớn đã thay không khí để thở, và cô thì không thể hô hấp bằng đau đớn. Cô đang chết dần. Hắn nói cô sẽ không chết, nhưng cô hẳn là phải chết rồi.
“Thả cô ta ra đi,” tên tóc vàng nói.
Cô cảm thấy sức nặng của cả hai gã đàn ông dời đi khỏi thân thể mình. Tay cô giờ đã tự do, cô theo bản năng tìm đến cán con dao nhô ra từ bụng cô.
Tên tóc vàng tóm lấy tay cô. “Không, thứ đó cần ở nguyên đó. Cưng mà cố rút nó ra thì thằng này sẽ tìm chỗ khác cho nó đấy. Giữ nguyên vậy thì sẽ không đau lắm đâu.”
Hắn nói đúng. Cảm giác không quá đau khi cô không di chuyển.
Nhưng tay hắn đang tháo đôi bốt của cô, và rồi đến quần cô.
Hắn sẽ không làm chuyện đó chứ.
Hắn sẽ không. Giữa cơn đau, tâm trí cô đột nhiên trở nên thanh tỉnh. Lần này cô phải lập kế hoạch tốt hơn mới được. Cô sẽ có cơ hội. Chỉ một cơ hội thôi. Cô phải làm điều đó vào thời khắc hoàn hảo.
“Cưng dưới đó ổn chứ hả?” Hắn hỏi, lúc này đang đứng trên người cô, tay tháo thắt lưng quần.
Cô nức nở. Cô phải khiến hắn nghĩ cô đã từ bỏ chống cự. Nhưng cô đang quan sát từng hành động của hắn, chuẩn bị sẵn sàng.
Quần hắn bật mở, bị kéo xuống lưng chừng. Hắn sẽ giữ nó ở đó khi hành sự. Như thế có lẽ tốt hơn. Thứ đó sẽ bó chân hắn lại.
“Nằm yên để thằng này không động vào cán dao nhé.” Hắn cảnh báo.
Cô chuẩn bị sẵn sàng. Một cơ hội. Chỉ một mà thôi. Cô rên rỉ như một chú cún bị thương, nhưng trong lòng thì đang tính toán xem làm thế nào để xé rách họng hắn.
Cô đã đúng. Mặc quần chính là sai lầm của hắn. Hắn phải dồn toàn bộ trọng lượng vào hai tay để giữ thăng bằng. Ellis rút con dao và đâm hướng lên trên, thẳng vào ngực hắn. Hoặc là phần bụng. Cô không biết nó đâm vào đâu, nhưng cô đâm mạnh hết sức bình sinh, và cô rất khỏe nhờ leo núi và bơi lội. Con dao cắm phập sâu.
Cô không còn tâm trí nghe tiếng hắn hét, cô đang tuyệt vọng tìm cách thoát ra từ bên dưới hắn. Cô đẩy hắn ra, và hắn ngã sang một bên, mắt trợn trừng nhìn con dao nhô ra từ bên bụng phải. Là con dao của cô. Con dao thợ săn được truyền từ đời cụ sang đời ông rồi đến cô.
Ellis loạng choạng đứng dậy và rút con dao khỏi người hắn. Hắn la lên thảm thiết.
“Tao biết cách dùng dao thợ săn!” Cô hét lên. “Tao biết cách dùng nó!”
Gã có râu đấm vào mặt cô. Và rồi một cú đấm khác. Má trái và mắt phải cô như nổ tung, Cô thấy màu đỏ giống như máu văng tung tóe và những đốm sáng trắng và rồi ngã lăn ra đất.
Tên tóc vàng thở hổn hển, máu chảy xuống từ bụng hắn, “Dean, giúp tao!” Hắn bù lu bù loa, “Đưa tao lên xe!”
Ellis đứng dậy và chạy. Chạy vào rừng. Càng lúc càng sâu hơn.
Mãi đến khi cô đụng vào một khúc gỗ thì mới dùng lại. Cô vấp ngã và nằm sõng xoài trên nền đất đầy những chiếc lá héo rũ, hơi thở hổn hển. Tất cả những gì cô làm lúc này chỉ có thở mà thôi.
Lũ chim cho cô biết khi cần đứng dậy. Chúng đang ríu rít trên đầu cô. Những con chim bạc má đó. Chúng cảm nhận được bạo lực giữa những con thú săn mồi đột ngột bùng lên trong rừng. Nhưng khi mối đe dọa không còn nữa, chúng có thể lần nữa cất cánh bay.
Cô mạo hiểm ngồi dậy, làm đống lá kêu lạo xạo. Khi đứng dậy được, cô cảm nhận thương tích trên người mình. Bên phía trái sườn cô đau nhức nhối. Cổ tay bên trái bị trật, có lẽ đã gãy. Mắt cô thì sưng híp lại. Má, mũi, miệng cô thì phập phồng và đầy máu. Đôi chân trần của cô lạnh toát và trầy xước khi chạy qua những cành cây và gai.
Cô nhận ra tay phải mình đang cầm cái gì. Là con dao đẫm máu. Cô cầm nó phòng khi chúng vẫn còn ở đó.
Cô mất một phút để lấy lại đồ đạc của mình. Trước đó cô đã chạy xuống ngọn đồi, giờ thì cô phải leo lên lại. Chuyện này thực sự khó khăn, khó hơn nhiều so với khi cô lần đầu leo núi. Nhưng cô đi từng bước và vẫn leo đến nơi.
Khi đến được đỉnh đồi, cô lặng lẽ đứng đó, cầm dao trên tay, lắng nghe tiếng của hai gã đàn ông. Cô nghĩ là đã thấy nơi cắm trại ở phía xa, thấy được một chỗ cây gãy. Khi cô đến được chỗ cắm trại, chiếc xe tải đỗ lại đêm hôm trước đã không còn. Có lần mò ngược đường trở lại cho đến khi tìm được ba lô, đôi bốt và quần của mình. Ngoài ra còn có cả vỏ dao của cô nữa.
Ellis mặc đồ và đi về phía khu trại, bàn tay ấn lên vết cắt trên bụng đang chảy máu. Cô phải cầm máu mới được. Có lôi hộp y tế dự trữ từ đằng sau chiếc SUV ra và đổ cồn lên viết thương, bặm chặt môi để không hét lên. Khi phần da chỗ vết thương se lại, cô bôi kem chống nhiễm trùng lên vết thương, dán gạc và cố định lại bằng băng keo cứu thương. Để chắc chắn miếng dán không bị tuột, cô buộc nguyên một cuộn băng keo quanh bụng, sau đó nuốt trôi ba viên Ibuprofen [1] bằng nước.
Cô ngồi trên nền đất, mắt nhắm lại, chờ đợi viên thuốc có tác dụng. Cô cố gắng nghĩ xem phải làm gì. Cô không có bảo hiểm y tế. Nhưng nếu có người phát hiện ra vết thương bằng dao, họ sẽ bắt cô đi viện. Bác sĩ sẽ đặt câu hỏi. Cô đã đâm một người, và có lẽ đã giết hắn. Cảnh sát sẽ vào cuộc. Lịch sử của cô sẽ bị đào bới lên. Họ sẽ móc nối cô với Jonah và Thượng nghị sĩ Bauhammer. Đám nhóc sẽ phát hiện ra.
Tất cả một lần nữa sẽ chẳng khác nào cái ngày mà Viola bị bắt cóc.
Và đương nhiên là bác sĩ cho cho cô thuốc giảm đau. Cô không muốn như vậy. Cô không thể mạo hiểm đánh mất sự tỉnh táo lúc này. Nhưng họ sẽ bắt cô làm vậy, thậm chí còn có thể cho cô một mũi IV bất tỉnh để khâu lại vết thương. Khi cô tỉnh lại, Jonah sẽ đứng bên giường bệnh của cô. Lại là ánh mắt ấy, giống như một tấm gương phản chiếu thứ anh ta nhìn thấy. Một người mẹ tồi. Một kẻ thất bại. Rác rưởi xe lưu động.
Cô không cần phải đến bệnh viện. Gã đã đâm cô nói hắn biết đâm đúng chỗ. Hắn nói cô sẽ không chết, chỉ cần đảm bảo vết thương không bị nhiễm trùng thì nó sẽ lành lại thôi.
Cô hy vọng cổ tay cô chỉ bị trật mà không phải gãy. Cô có thể nhúc nhắc một chút. Nó sẽ ổn thôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn. Cô chỉ cần một nơi an toàn để nghỉ ngơi một vài ngày. Không phải ở một khu cắm trại. Cô sẽ tìm một nhà nghỉ, tắm rửa và ngủ trên giường.
Khi viên Ibuprofen xua bớt đau đớn, cô gói ghém đồ cắm trại. Nhưng việc cúi người và bê đồ khiến ruột gan cô như muốn trào ra ngoài. Cô phải di chuyển thật chậm rãi và cẩn thận. Khi lều được hạ, cô dùng nước và giẻ lau để rửa sạch vết máu và bùn đất trên mặt. Cô trùm áo khoác ra ngoài bộ quần áo đẫm máu của mình.
Cô vào xe và khởi động máy.
Gep đang mỉm cười trên bảng điều khiển. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.