❖ 2 ❖
Ellis không thể ngừng nhìn thấy một con hươu chết.
Zane, và một đầu bếp khác mà người ta gọi là Rocky, đã mang nó đến cho mẹ cô xem hồi cô tám tuổi. Zane chưa bao giờ đi săn, và Rocky cũng không phải người dùng súng giỏi. Con hươu không may bị đạn bắn trúng bụng , theo lời Zane nói.
Khi hai người đàn ông và mẹ Ellis đùa giỡn về chuyện họ sẽ gây ra một mớ lộn xộn thế nào khi giết con hươu, cô nhìn chằm chằm vào con thú đã chết nằm xụi lơ sau xe kéo của Rocky. Phần đầu với cặp gạc lớn là thứ đẹp nhất cô từng thấy. Cô đã từng nhìn thấy hươu ở Rừng Hoang nhưng chưa nhìn gần như vậy bao giờ. Đôi mắt con hươu mở ra, lưỡi thè ra ngoài. Ellis nhớ cái lỗ máu ở một bên bụng nó. Cô muốn khóc khi nghĩ đến việc vết thương đó sẽ đau đớn như thế nào, nhưng cô biết mẹ cô sẽ trêu chọc nếu cô làm như thế. Cô chỉ có thể im lặng và khóc ở trong lòng.
Ellis ôm vết đâm trên bụng và loạng choạng rời khỏi giường. Cô chỉ đến nhà vệ sinh vừa kịp lúc. Sau khi nôn thốc nôn tháo, cô nằm dài trên sàn cạnh nhà vệ sinh. Nền gạch lạch lẽo thật tuyệt cho làn da đang nóng phừng phừng vì sốt của cô.
Cô lẽ ra không nên nghĩ đến con hươu bị bắn. Cô nôn là vì thế. Nhưng cơn mê sảng khi bị sốt khiến cô nghĩ và thấy đủ thứ mà cô không hề muốn.
Ellis tỉnh lại trên sàn gạch, run lên vì lạnh, và xoay xở kéo mình đứng lên. Cô để một cái thùng rác ở cạnh giường để lần tới không cần chạy vào nhà vệ sinh nữa. Cô uống thêm Ibuprofen, uống thêm nước, rồi lại chìm vào giấc ngủ không chút yên lành.
Cô thức dậy, toàn thân như bị thiêu đốt. Tại sao thuốc hạ sốt lại không giúp cô hạ sốt? Có lẽ cơn sốt của cô có liên quan đến cổ tay cô. Nó đã sưng lên to gấp đôi bình thường và đang nhức nhối ngay cả khi cô đã uống một liều lớn Ibuprofen. Vết dao đâm còn đau hơn thế. Cô kéo chăn ra và vén áo lên. Cô lột băng dán và băng cứu thương ra. Vết thương đã chuyển màu tím tái và phần rìa thì đỏ sậm. Trông nó thật tồi tệ.
Cô cần giúp đỡ. Một ai đó mà cô tin tưởng.
Cô ra khỏi giường, tập tễnh bước đến chiếc xe đỗ trước cửa phòng nhà nghỉ của cô. Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Gep khiến cô khá hơn nhiều. Cô gỡ nó khỏi miếng băng dính trên bảng điều khiển, trở về phòng và cuộn mình ôm lấy nó dưới tấm chăn. “Mày nghĩ tao có nên gọi Keith không?” Cô hỏi nó.
Cô không nhìn, nhưng cô biết nó đang mỉm cười.
Gep đã đúng. Keith sẽ giúp cô. Anh ấy sẽ mang thuốc kháng sinh cho cô.
Cô lấy điện thoại từ thành giường và mở mục tin nhắn. Có một đoạn hội thoại từ hai năm về trước. Đoạn thứ nhất là tin nhắn chỉ đường đến quán Con Ngựa Hồng, và bốn dòng tin nhắn từ một người gửi.
Ngày 28 tháng 12: Mọi chuyện sao rồi? Anh hy vọng em đã rời khỏi vùng trung tây trước khi trận bão lớn đó đổ bộ. Cho anh biết em ở đâu nhé. (Nhân tiện, là Keith đang nhắn đây.)
Ngày 10 tháng 1: Em đang ở đâu? Đang ngắm nhìn những thứ tuyệt vời chứ hả?
Ngày 24 tháng 1: Chào Ellis. Em có thể gửi cho anh một từ để anh biết em vẫn ổn không?
Ngày 2 tháng 2: Một chữ thôi. Hoặc có thể gõ chữ nào đó bất kỳ cũng được.
Ngày 2 tháng 2, một phút sau: Gửi lời chào đến ngựa con giúp anh nhé.
Ngón tay cô lơ lửng trên bàn phím. Cuộc gọi riêng duy nhất mà cô từng gọi là cho anh. Cô nhấn ngón tay xuống. Tiếng chuông điện thoại trong tai cô nghe như ảo giác trong cơn mê sảng hơn là âm thanh thực sự.
Keith nhấc máy từ tiếng chuông thứ ba. “Ellis?”
“Anh còn nhớ em à?”
“Tất nhiên rồi.”
Cô bắt đầu khóc.
“Có chuyện gì vậy?” Keith hỏi. “Nói anh nghe đi. Đừng khóc nữa, nói chuyện với anh. Có chuyện gì vậy? Em cần giúp không?”
“Có, có,” cô sụt sùi.
“Em đang ở đâu.”
“Nhà nghỉ Giấc Mơ Đẹp. Phòng 133.”
“Chỗ đó ở đâu? Ở thị trấn nào?”
“Em không biết.”
“Thế chỗ đó là bang nào?”
“Em ở gần anh. Em nghĩ em đã cố đến chỗ anh sau khi chuyện đó xảy ra... Nhưng em sợ, rồi em dừng lại ở đây, và giờ em không thể rời đi được.”
“Anh không hiểu. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao em lại sợ hãi thế?”
“Em cần thuốc kháng sinh. Anh mang cho em một ít được chứ?”
“Em bị ốm à?”
“Vâng,” cô lại bắt đầu khóc.
“Em sẽ ổn thôi. Anh đến đây. Nếu tìm được nhà nghỉ thì anh sẽ đến đó nhanh nhất có thể.”
“Thật sao?”
“Thật. Chờ anh một chút. Để anh tra địa điểm trên máy tính.”
Cô chờ đợi. Cô sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác trong cơn sốt cao. Anh ấy đã nói là sẽ đến phải không?
“Anh tìm được rồi,” Keith nói. “Trên đường Long Lake phải không?”
“Em không biết. Vâng, em nghĩ vậy. Anh sẽ đến thật chứ?”
“Tất nhiên anh sẽ đến mà.”
“Anh sẽ mang thuốc kháng sinh chứ?”
Keith đáp, sau một khoảng ngừng. “Có, anh sẽ mang.”
“Keith này?”
“Sao vậy?”
“Hứa với em anh sẽ không báo cảnh sát đi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao em lại nói thế?”
Sự cấp bách trong giọng nói của anh làm cô sợ hải. “Hứa với em đi, không thì anh không thể đến đây!”
“Được rồi, anh hứa. Cố gắng lên. Đừng đi đâu cả.”
“Em không đi đâu đâu.”
“Anh ra cửa rồi. Anh đi đây.”
Điện thoại chỉ còn lại sự im lặng. Ellis nhìn nó chằm chằm cho đến khi màn hình chuyển màu đen.
Cô để Gep tựa vào ngực và cố gắng ngủ. Vài phút sau cô nôn vào thùng rác, và rồi lại ngủ.
Những chiếc lá màu nâu điên cuồng phất phơ. Cô chạy, rồi lại chạy trong một cánh rừng. Có ai đó đang hét lên. Đang hét vào tai cô.
“Thùng, thùng!” Âm thanh ngừng lại một lát, rồi lại vang lên.
“Chúng tôi vào đây,” ai đó lên tiếng.
Ellis mở mắt.
Ánh điện trần nhà sáng lên và Keith lao vào. Mọi thứ quá mức chói mắt. Anh sáng tỏa ra từ người anh, và cô phải nheo mắt lại để nhìn. Có một người đàn ông khác đang đứng cạnh cửa.
“Ellis!” Keith kêu lên khi thấy gương mặt cô. “Người này nói em bị tai nạn xe. Có đúng vậy không?”
Cô đã nói dối nhân viên lễ tân khi làm thủ tục nhận phòng. Cô sợ ằng anh ta có thể gọi cảnh sát khi nhìn thấy cô tơi tả ra sao.
“Người em nóng quá!” Anh nói.
“Em... biết.” Cất lời lúc này mới khó khăn làm sao. “Anh có mang thuốc theo không?”
“Đây đâu phải do tai nạn xe! Là ai làm chuyện này?”
Keith lôi tấm chăn ra để kiểm tra cô. Anh nhìn thấy Gep đang được cô nắm chặt trong tay và nhìn chằm chằm nó vài giây.
“Là ai làm em bị thương”
“Em không biết.”
“Sao em lại quấn băng trên bụng?”
Cô cố kéo áo sơ mi đang mặc lên phần được quấn băng.
“Cho anh xem đi. Xin em đấy.” Keith nhẹ nhàng kéo áo cô lên, tháo lớp băng và gạc ra. “Ôi Chúa ơi.” Anh thì thầm. “Đây là vết dao đâm. Nó bị nhiễm trùng rồi. Em phải đến bệnh viện nhanh lên.”
“Không!” Đột nhiên sức lực cô bùng lên và cô nói lớn. “Anh đã hứa rồi mà!”
“Anh chưa bao giờ hứa sẽ không cứu mạng em!”
“Không được báo cảnh sát!”
Cô đã đâm người. Cảnh sát sẽ hỏi cô hàng trăm câu hỏi. Cô đã có thể thấy được ánh mắt phán xét của họ khi biết cô đi một mình đến một chỗ cắm trại hoang vắng. Cô không thể chịu đựng thêm những gì cô đã trải qua khi bỏ lại Viola.
Keith kéo cô vào vòng tay mình. “Ví của em đâu?” Anh hỏi. “Ellis, ví của em đâu rồi?”
“Ở trong ba lô,” cô đáp.
“Làm ơn mang giúp tôi cái ba lô đó đến được chứ?” Anh nói với lễ tân nhà nghỉ. “Và đừng bỏ đi thứ gì trong căn phòng này. Cứ giữ phòng cho cô ấy.”
“Tôi biết rồi,” chàng trai trẻ đáp.
Keith để cô ngồi lên ghế sau xe và khoác áo cho cô. Khi anh luồn tay cô qua tay áo, cô đã buông Gep ra. “Anh bỏ nó vào ba lô cho em được chứ?”
“Nó?” Anh nói, mỉm cười. “Không thể tin được em vẫn mang theo nó đấy.”
“Nó là vật cầu may mà.”
Biểu cảm trên mặt Keith nói rằng con ngựa dường như không có hiệu quả cầu may tí nào.
“Chuyện này không liên quan đến nó.”
“Thế chuyện này liên quan đến ai? Cho anh biết ai làm chuyện này với em đi.”
“Vì sao? Điều đó thay đổi được gì chứ?”
“Kẻ đó xứng đáng bị trừng trị trước pháp luật!”
“Em đã làm điều đó rồi.”
“Ý em là sao?”
Cô chìm xuôi xuống ghế, cuộn người lại và run rẩy.