❖ 3 ❖
Cổ tay của Ellis bị gãy, còn mũi của cô bị nứt. Vết dao đâm bị nhiễm trùng nhưng không cần phẫu thuật. Bác sĩ nói đó là một vết cắt sâu chỉ vừa hay chệch khỏi buồng trứng và phần ruột. Ông nói Ellis đã rất may mắn.
Gần như mọi thứ Ellis không mong muốn đã xảy ra. Cô được điều trị đắt đỏ với không một đồng bảo hiểm chi trả. Cô được truyền dịch và đơn thuốc giảm đau khiến cô lờ đờ.
Nhưng cô ngăn họ liên lạc với người thân. Cô nói với họ rằng cô không có gia đình, và họ chấp nhận điều đó. Jonah, đám nhóc, thượng nghị sĩ và vợ ông ta sẽ không bao giờ được biết về lần gần nhất cô vướng vào rắc rối.
Một giờ sau khi cô được đưa vào phòng cấp cứu, hai sĩ quan cảnh sát bước vào.
“Vậy cô đang nói là cô không nhớ gì về chuyện bị đâm?” Một người hỏi. “Cô đã ở đâu, kẻ tấn công như thế nào, cô không nhớ chút gì sao?”
Ellis cảm nhận được cơn đau bỏng rát từ vết dao đâm trên người. Cô như thấy cái gã với mái tóc vàng pha đỏ đứng trên người mình. Sự hưng phấn hoang dại trong đôi mắt xanh khi hắn cởi khóa quần ra.
Cô cố gắng kìm lại những giọt nước mắt chực chờ trào ra.
“Cô biết người đó, đúng chứ?” Người sĩ quan còn lại hỏi. “Người đó là bạn trai cô, hay người trong nhà?”
“Không phải,” cô đáp.
“Nếu cô biết đó không phải là người quen của cô, vậy cô hẳn phải nhớ vụ tấn công chứ,” người sĩ quan nói.
Lẽ ra cô không nên trả lời. Nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi.
Cô gần như cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Keith bằng cả cơ thể. Anh biết cô nói dối vì điều cô đã nói trên xe.
Ellis tưởng tượng ra việc nói cho họ mọi điều. Gã tóc vàng tấn công cô có lẽ đã chết. Đồng bọn của hắn hẳn sẽ chôn hắn ở nơi không ai tìm được, và giờ hắn có thể ở bất cứ nơi đâu. Những kẻ đó sẽ biến mất mãi mãi trong khi Ellis chịu khổ sở vì tội lỗi của chúng. Cũng giống như khi Viola bị bắt cóc vậy.
Chuyện rồi sẽ lại là lỗi của cô. Chẳng phải nhiều năm qua người ta đã nói với cô rằng một người phụ nữ thì không nên đi cắm trại một mình hay sao?
Cô không thể kìm chế và bật khóc giữa những tiếng nấc nghẹn ngào.
“Cô ấy cần nghỉ ngơi,” Keith nói với hai cảnh sát. “Hãy nói chuyện ở bên ngoài đi.”
Anh kéo họ ra ngoài, và Ellis không còn thấy họ lần nào nữa.
Cô khăng khăng đòi rời bệnh viện sau chưa đến một ngày được chuyển tới. Phía bệnh viện không phản đối khi biết cô không có bảo hiểm y tế. Nhưng cô lúc này hoàn toàn không thể lái xe được. Cô phải dựa vào Keith.
Anh để cô ngồi ghế sau xe với chăn và gối. Cô mụ mị đến mức mất vài phút mới nhận ra đó là chiếc SUV của cô.
“Xe của anh đâu?” Cô hỏi.
“Đừng lo. Giờ thì an toàn rồi. Và anh mang hết đồ của em từ nhà nghỉ theo rồi.”
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Về nhà.”
“Nhà anh à?”
“Em nằm nghỉ đi,” Keith nói. “Bác sĩ bảo em nên ngủ càng nhiều càng tốt trong những ngày tới. Ông ấy nói đó là điều duy nhất em sẽ muốn làm.”
Đó đúng là điều duy nhất cô muốn làm.
“Ngủ đi,” Anh nói. “Trời sắp tối rồi, và chuyến đi này dài đó.”
“Dài bao lâu?”
“Em an toàn rồi, Ellis. Mọi chuyện ổn rồi.”’
Vậy là cô ngủ, ngủ, và lại ngủ. Cô thức dậy trong bóng tối, cần đi vệ sinh. Keith đưa cô đến nhà vệ sinh của quán McDonald’s, sau đó bắt cô uống thuốc giảm đau.
Sau khi anh đổ xăng, cô hỏi. “Chúng ta còn cách nhà anh bao lâu nữa?”
“Vẫn còn xa. Em ngủ tiếp đi.”
Thuốc giảm đau đã có tác dụng. Cô không quan tâm cảm giác lúc này tốt như thế nào nữa. Cô chỉ muốn làm ngơ mọi điều đã xảy ra tại khu cắm trại đó.
Trời vẫn tối vào lần thứ hai cô cần đi vệ sinh. Cô cảm thấy bối rối không biết mình đã ở trong xe bao lâu rồi. “Sao lại lâu như vậy?” Cô hỏi.
“Chúng ta cần đi đường vòng một chút,” Keith đáp. “Cơn đau thế nào rồi?”
“Đang quay lại.”
“Em nên uống thêm viên giảm đau nữa kèm theo thuốc kháng sinh.”
Cô uống viên thuốc. Một cách quá mức tình nguyện. Cô lại quen với cảm giác này rồi.
Khi mặt trời lên, cô vẫn còn trong xe.
“Sao trời đã sáng rồi?” Cô hỏi.
“Đó là chuyện thường xảy ra sau ban đêm mà,” Keith đáp.
“Nghiêm túc đấy. Chúng ta đang làm gì thế? Chúng ta đã ở trên xe quá lâu rồi.”
“Đó là một đợt nghỉ ngơi rất tốt cho em mà.”
Keith đã lái xe cả đêm để cô ngủ sao? Đôi khi Ellis cũng làm thế khi đi với lũ trẻ. Khi chúng ngủ trong xe, cô vẫn tiếp tục lái. Cô không muốn đánh thức chúng, và cô luôn cần quãng thời gian yên tĩnh. Cô chưa bao giờ phải làm thế với Viola cả. Con bé ngủ rất ngon, ngay cả khi được bế ra khỏi xe. Ellis tự hỏi con bé bây giờ có còn như vậy nữa hay không.
Hai người họ lúc này đang ở một thị trấn ở đâu đó. Cô để ý thấy chiếc xe liên tục dừng lại.
Ellis nhìn thấy một hàng cây dừa lướt qua khung cửa sổ xe. Và lại một hàng nữa. Làm sao cau lại mọc ở Ohio được? Cô ngồi dậy.
“Sắp tới rồi.”
“Ta đang ở đâu đây?”
“Em không nhận ra à?” Keith nhìn cô từ kính chiếu hậu.
Cô dáo dác nhìn quanh. Những cây dừa. Những tấm biển báo cá sấu. Mọi thứ chỉ toàn “cá sấu này” rồi lại đến “cá sấu nọ”. Tiết trời không hề giống đầu xuân mà giống mùa hè hơn.
Một chiếc xe tải với dòng chữ Gainesville #1 Florist chạy ngang qua.
“Anh đang làm gì thể?” Cô hỏi.
“Đưa em về nhà.”
“Đây không phải nhà em!”
“Chúng ta sắp tới rồi.”
“Đừng nói vậy nữa! Dừng xe lại! Dừng lại!”
“Chúng ta sắp đến nhà em rồi. Đến đó rồi ta sẽ nói chuyện.”
Cô không thể tin nổi. Cô đã tin tưởng anh tuyệt đối. Và giờ thì anh làm điều này với cô. Anh để cô lên xe của chính cô, chuốc thuốc cô, nói dối cô, và lái xe đưa cô về tận đến Florida.
Keith tấp xe tại lối vào một ngôi nhà làm từ gạch xỉ màu xanh nhạt với cửa chớp giả màu trắng. Ellis nhận ra địa chỉ này. Đây là địa chỉ cô đã đưa cho ngân hàng, là địa chỉ nhà của Dani.
Lần cuối Ellis và Dani ở bên nhau, Dani đã cố giúp cô vực dậy sau khi đã để mất Viola. Ellis không thể đối diện với cô ấy trong tình trạng này. Không thể lại như vậy lần nữa. Một người bạn thì không nên phải giải quyết một mớ hỗn độn lớn như thế này.
Keith đậu xe và tắt máy.
“Sao anh có thể làm vậy với em chú?” Ellis nói.
Anh quay lại nhìn cô. “Anh cho là em biết chỗ này?”
“Em chưa thấy nó bao giờ cả! Em không sống ở đây!”
Trông anh trở nên cảnh giác.
“Anh hy vọng là em đang đùa.”
“Em không có!”
“Chết tiệt!” Anh nói, đưa tay vò lấy đầu.
Cô thấy anh mệt mỏi ra sao. Dưới mắt anh là những quầng thâm đen và râu đã không cạo ít nhất hai ngày.
“Anh cần duỗi chân tay một chút,” anh nói, sau đó ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
Cô bò ra khỏi chiếc giường mềm mại anh làm cho và ra khỏi xe.
Lúc này Keith đang đứng ở lối vào, nhìn ngôi nhà chằm chẳm. Anh quay sang cô. “Đây là địa chỉ trên bằng lái xe của em. Đây cũng là địa chỉ em đưa cho bệnh viện. Và để cho chắc ăn thì anh cùng cảnh sát đã xác thực lại nó từ biển số xe của em.”
“Sao anh dám làm thế chứ?”
“Một vụ phạm tội đã xảy ra! Em bị đánh đập và bị đâm. Họ cần chắc chắn không còn gì khác nữa.
“Còn cái gì nữa chứ?”
“Bất cứ điều gì!” Anh sải bước đến gần cô. “Em không có gia đình, không có công việc, không có bảo hiểm. Và vì một lí do nào đó anh không hiểu nối, em sống ở các khu cắm trại. Nhưng bây giờ em không thể làm như thế nữa. Em ốm nặng lắm rồi. Anh biết em quá cứng đầu để nhận ra điều đó, nhưng anh không thể đưa em về nhà anh được. Giờ anh sống cùng người khác rồi. Anh không có lựa chọn nào khác ngoài đưa em tới đây. Anh nghĩ là sẽ có ai đó có thể giúp được em.”
Cô đã quá ốm yếu để ngăn nước mắt không trào ra. Cô quay đi, cố gắng giấu chúng, nhưng anh ôm cô vào lòng. Người anh đã có mùi do lái xe nhiều ngày, nhưng mùi của anh vẫn rất thơm. Giống như cái đêm cả hai làm tình trong lều của cô vậy.
“Đừng khóc,” anh nhẹ giọng. “Chúng ta sẽ nghĩ ra nên làm gì?”
“Giờ anh đang sống cùng ai rồi?”
Anh kéo cô ra và nhìn cô, mỉm cười. “Đừng nói với anh là em khóc vì chuyện này đấy nhé?”
“Không. Đó là chuyện tốt mà. Nhưng cô ấy sẽ không giận khi anh ở bên em suốt như vậy sao?”
“Cô ấy đi vắng rồi - đang dành cuối tuần với gia đình ở Michigan. Nhưng anh đã nói với cô ấy anh cần phải giúp một người bạn. Cô ấy biết anh đi cùng em.”
“Cô ấy thật may mắn khi có anh.” Cô quệt bàn tay không bị quấn băng để lau nước mũi. “Em xin lỗi vì lại như thế này sau tất cả những gì anh đã làm.”
“Không sao đâu,” anh nói. “Ở đây có ai mà em biết không?”
“Có một người bạn. Cô ấy và em là bạn cùng phòng ba năm ở Cornell.”
“Có lẽ cô ấy có thể giúp chứ? Hẳn là cô ấy biết em dùng địa chỉ nhà cô ấy.”
“Vâng.”
“Vì sao vậy? Vì sao em lại làm thế khi em chưa từng tới đây?”
Cô không đáp.
“Tại sao em không báo cảnh sát chuyện mình bị tấn công ngay khi chuyện đó xảy ra? Tại sao em thà gần như suýt chết trong nhà nghỉ còn hơn là gọi giúp đỡ? Anh không hiểu nổi tí gì trong chuyện này cả, Ellis ạ.”
“Em cũng không hiểu nữa.”
Cô thực sự không hiểu. Cô cảm thấy mình giống như một trong những mảnh giấy nhắn trôi nổi trên sông kể từ khi cô biết tin mình mang thai cặp sinh đôi. Cô đã để dòng đời mang cô tới bất cứ nơi nào mà nó ném cô đi.
“Em thấy không ổn,” cô bước đến bãi cỏ và xuội xuống.
Keith, khuỵu gối và đưa tay lên trán cô. “Em đang sốt cao quá.”
Cánh cửa trước ngôi nhà bật mở, một người đàn ông bước ra khoảnh hiên xi măng nhỏ. “Hai người cần giúp đỡ sao?” Anh ta hỏi, hẳn là đã nhìn thấy họ từ cửa sổ.
“Dani có ở đây không?” Ellis hỏi.
“Có. Tôi nên báo lại là ai đang hỏi cô ấy đây?”
“Ellis.”
Anh ta biến mất. Vài giây sau, Dani lao vọt ra cửa, rõ ràng là mới từ giường ra. Cô đi chân trần, mặc áo phông rộng kèm một cái áo sơ mi khoác hờ, mái tóc dài ngang vai cô thì rối bù.
“Ellis! Chuyện gì xảy ra với cậu vậy! Ôi Chúa ơi!”
Ellis được Keith đỡ đứng dậy.
“Tớ gặp một chút rắc rối,” Ellis đáp.
“Một chút sao! Tớ ôm cậu được không? Tớ không muốn làm cậu đau đâu.”
Ellis dang rộng vòng tay.
Dani nhẹ ôm lấy cô. Trên người Dani mang mùi của những thứ mà Ellis đã quên từ lâu. Mùi của dầu gội thảo mộc, xà phòng Dove, mùi nước xả vải và mùi của thức ăn được nấu trên bếp.
“Tớ lo cho cậu lắm đấy,” Dani nói vào tai cô. “Cái ngày cậu gọi điện... nó làm tớ sợ chết đi được. Thế rồi Jonah gọi điện đến.”
Ellis đẩy cô ra. “Anh ta gọi từ khi nào?”
Dani liếc sang Keith. “Từ tháng bảy năm ngoái.”
“Anh ta đã nói gì?”
“Anh ta muốn biết tớ có biết cậu ở đâu không. Tớ nói là tớ không biết.”
Dani đang quan sát Keith, hiển nhiên là muốn biết anh ta là ai.
“Dani, đây là Keith Gephardt,” Ellis nói. “Keith, đây là Danielle Yoon.”
“Gọi Dani là được rồi,” cô nói, giơ tay ra. “Rất vui được gặp anh.”
Dani liếc sang Ellis, muốn nghe thêm giải thích từ cô.
“Keith đã tốt bụng chở tớ tới đây,” Ellis đáp.
Ellis phát hiện một chút hứng thú trong mắt Keith.
“Anh ấy là một người bạn,” Ellis nói. “Và giờ chúng ta phải nghĩ cách để anh ấy trở lại Ohio.”
“Anh sẽ lái xe thuê để về,” Keith đáp. “Anh sẽ bắt taxi đến điểm cho thuê xe gần nhất.”
“Tôi có thể đưa anh đi,” Dani nói.
“Không cần vậy đâu,” anh đáp.
“Có lẽ là không cần,” cô nói. “Nhưng Chủ nhật là ngày dọn dẹp và giặt giũ, và tôi là kiểu bạn cùng phòng sẽ kiếm mọi cái cớ để không phải làm chuyện đó.”
“Anh đã đi đường cả đêm rồi,” Ellis nói với anh. “Anh cần nghỉ ngơi trước đã.”
“Đúng là vậy,” anh thừa nhận.
“Chúng tôi có phòng trống,” Dani nói. “Một người bạn cùng phòng của tôi chuyển đến sống với bạn trai, nhưng giường của cô ấy thì vẫn ở đây. Tôi có thể kiếm đệm sạch cho anh.”
“Để giường cho Ellis đi,” Anh nói. “Nếu cô có ghế sô pha thì để tôi ngủ trên đó vài giờ là được rồi.”
“Tốt, giờ tôi có lý do để không hút bụi phòng khách rồi,” Dani nói. “Hai người có đói không?”
Ellis lắc đầu, còn Keith im lặng, có lẽ là đang đói.
“Anh ăn trứng và thịt xông khói chứ?” Dani hỏi.
“Có. Nhưng tôi không muốn làm phiền.”
“Anh muốn làm phiền thế nào cũng được. Anh đã đưa Ellis tới đây mà,” Dani vòng tay qua vai Ellis và hôn lên má cô. “Vào đi. Ellis có thể lấy kẹp quần áo kẹp lên mũi khi tôi chiên thịt xông khói.”
Keith hỏi dùng nhà vệ sinh, và Dani chỉ cho anh chỗ gần nhất, không quên cảnh báo. “Tôi không chịu trách nhiệm cho tình trạng của cái nhà vệ sinh này đâu nhé. Chỗ này là của Brad đấy.”
Brad bước ra từ bếp, đang ăn ngũ cốc. “Anh ta không quan tâm đâu. Đều là đàn ông với nhau mà.” Anh ta đưa tay bắt lấy tay Keith và giới thiệu bản thân. Anh ta cố không nhìn chằm chằm vào gương mặt bầm tím của Ellis khi bắt tay cô.
“Anh phải nhìn thấy gã đàn ông kia cơ,” Ellis nói.
“Tôi hy vọng cô đã làm thịt hắn,” Brad nói.
Keith ném cho Ellis ánh mắt sắc bén khi trước khi vào nhà vệ sinh.
“Tớ nói chuyện với cậu một chút được chứ?” Ellis nói.
Dani đưa cô đến phòng ngủ của mình và đóng cửa lại. “Một người đàn ông thực sự làm thế với cậu sao?”
“Câu chuyện chính thức là tớ không nhớ,” Ellis nói.
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Không có gì,” Ellis hạ thấp giọng. “Giúp tớ một chuyện. Đừng nói gì khác về gia đình tớ trước mặt Keith.”
Mắt Dani mở to. “Cậu ngủ với anh ta và anh ta không biết cậu đã kết hôn và có cả con sao?”
“Tớ không ngủ với anh ấy. Tớ hầu như chẳng biết anh ấy. Vậy nên tớ không muốn anh ấy dính líu đến chuyện này.”
“Cậu hầu như không biết anh ta, nhưng anh ta đưa cậu từ tận Ohio về đây?”
“Anh ấy là người tốt.”
“Ellis, chuyện gì đang xảy ra vậy? Những chuyện bí mật này là sao - Jonah gọi điện khắp nơi tìm cậu, cậu xuất hiện với gương mặt bầm tím cùng một anh chàng mà cậu nói là không biết? Cậu đang gặp rắc rối với cảnh sát à?”
“Không có. Rắc rối chỉ của mình tớ thôi.”
“Cậu ngưng cái trò làm bộ làm tịch bí ẩn đi được không? Chúng ta là bạn cơ mà! Chúng ta từng kể cho nhau nghe mọi thứ!”
Về điểm này thì Dani đã sai. Cô không biết Ellis giữ nhiều bí mật đến mức nào. Dani có thể biết chuyện Ellis được ông ngoại nuôi lớn ở Youngstown, nhưng Ellis chưa bao giờ nói về bãi đậu xe lưu động, chuyện mẹ cô là một con nghiện và chết vì sốc thuốc, hay chuyện cô không biết bố mình là ai. Cô không muốn bạn đại học của mình biết bất cứ chuyện nào cả. Jonah là người duy nhất cô đã kể, và cô đã bắt anh ta thề giữ bí mật. Bố mẹ anh ta chỉ biết chuyện khi tay thượng nghị sĩ thuê một thám tử tư điều tra cô, về món quà của cô khi mang thai cặp sinh đôi với con trai của họ.
“Hứa với tớ cậu sẽ không nói về Viola hay bất cứ chuyện gì khác,” Ellis nói.
“Chuyện đó quan trọng gì nếu cậu hầu như không biết anh ta?”
“Là cậu thì cậu có muốn để người ta biết cậu để con mình lại trong rừng rồi lại bỏ rơi con trai mình không?”
Dani trông như sắp khóc. “Ellis...”
“Hứa với tớ cậu sẽ không nói gì với anh ấy đi!”
“Được rồi, tớ hứa.”
“Tớ phải đi nằm đây. Tớ đang sốt cao quá.”
“Sao cậu lại bị sốt chứ?”
Ellis không thấy có lý do gì để nhắc đến vết dao đâm. Như thế sẽ chỉ làm Dani phiền muộn hơn thôi.
“Tớ không biết,” cô nói dối. “Có lẽ do cổ tay gãy của tớ.”
Trước khi Dani có thể hỏi thêm, Ellis mở cửa và đi vào bếp. Keith và Brad đang nói chuyện về nghiên cứu của Brad liên quan đến bảo vệ rùa biển.
“Anh là nhà sinh vật học à?” Dani hỏi Keith.
“Là kiểm lâm,” anh đáp.
“Tôi đoán đó là lý do anh biết Ellis. Cô ấy thích đi cắm trại lắm.”
“Đúng vậy.”
Dani trông như muốn hỏi thêm, nhưng cô liếc sang Ellis và giữ im lặng.
Ellis biết Dani sẽ không bới móc quan hệ giữa cô và Keith. Và cô ấy cũng sẽ không nói cho Keith về Viola hay các con trai của Ellis. Dani là kiểu người sẽ mang bí mật của bạn xuống mồ cùng mình. Ellis có thể tin tưởng để Keith ở lại chỗ Dani khi cô ngủ. Và nếu Keith để lộ chuyện vết dao đâm hay chuyện đã xảy ra ở nhà nghỉ thì cứ vậy đi. Cô cần phải rời khỏi nhà bếp trước khi ngã quỵ.
“Nếu em vẫn ngủ lúc anh sắp đi thì gọi em dậy nhé,” cô nói với Keith.
Khi Ellis nhắm mắt lại, cảnh tượng vẫn không ngừng xuất hiện kia lại cuốn lấy cô. Hai con quái vật. Đuổi theo cô và đè cô xuống như một con cừu chờ bị đánh dấu. Cưng nên biết rằng ở một mình ở một nơi như thế này thì không an toàn đâu. Mũi dao xoay lơ lửng trên lớp da mềm trên bụng cô. Thằng này biết đâm vào đâu để cô em đau đớn tột cùng nhưng muốn chết cũng không được.
Cô chôn sâu mặt vào gối, cố gắng xua đi ký ức đó.
Cô thức dậy khi nghe thấy tiếng gỗ nhẹ lên cửa. Cô đang mụ mị, hẳn là đã ngủ hàng giờ rồi. “Vâng?” Cô nói.
Keith ngồi cạnh giường, trên tay cầm một cốc nước và thuốc của cô. “Đã quá giờ uống ba viên rồi,” anh nói, đưa ra viên kháng sinh, Ibuprofen và thuốc giảm đau. Cô nhớ đến lúc khi Jonah đẩy viên con nhộng đầu tiên vào miệng cô.
“Không uống thuốc giảm đau nữa,” cô nói.
“Sao phải chịu đau nếu thuốc này giúp ích chứ?”
“Anh bỏ nó ra đi.”
Anh quan sát ánh mắt cô. “Em đang hồi phục rồi? Khỏi việc nghiện dùng thuốc ấy?”
Cô không trả lời anh.
“Anh nghĩ anh đã thấy điều đó vào đêm ta bên nhau. Có vẻ như em phê pha không chỉ vì rượu.”
Cô không chối bỏ chuyện này.
“Em sẽ khá hơn nếu dùng thuốc chứ?”
“Đã từng như vậy. Cho đến khi...”
Keith bỏ cốc nước cùng thuốc xuống, đặt bàn tay lên má cô và nói. “Anh xin lỗi.”
Một tiếng nức nở vang lên, một tiếng rồi lại một tiếng. Giống như cơ thể cô đang cố gắng tống khứ chất độc ra ngoài vậy.
Anh ôm cô vào lòng. Lúc này anh đã tắm và thay đồ, trên người có mùi như sữa tắm Dove của Dani. “Em cần nói về chuyện đó,” anh nói. “Đừng giữ trong lòng nữa, không thì nó sẽ hủy hoại em, giống như vết thương ở bụng ấy.”
Ellis khóc to hơn.
Keith ôm cô vào ngực vỗ về. Cái cách anh vỗ về cô cũng giống như Zane từng đôi lần vỗ về cô vậy.
Có hiểu rằng anh đến để nói lời tạm biệt. Có không nên giữ anh lại khi anh vẫn còn một quãng đường lái xe dài phía trước.
Có rời khỏi lòng anh và lau mặt. “Dani sẽ đưa anh đến công ty cho thuê xe sao?”
“Ừ, anh đặt một chiếc rồi.”
“Vậy em đoán là anh nên đi thôi.”
“Em làm một chuyện cho anh nhé?” Keith hỏi.
“Chuyện gì vậy?”
“Cho anh biết em ra sao. Trả lời tin nhắn của anh.”
“Em không thích nhắn tin.”
“Một từ. Chỉ cần gửi một từ thôi. Em hứa sẽ trả lời anh chứ?”
“Được rồi,” cô không thể nói không sau tất cả những gì anh đã làm cho cô.
“Tốt. Nhưng chúng ta đổi thành ba từ đi được không?”
“Anh đâu thể thay đổi điều kiện như thế.”
“Một từ sẽ không đủ để truyền tải được hết. Nếu hai ta được phép nhắn ba từ, vậy anh có thể nói là ‘Em thế nào?’ Và em thì có thể nói ‘Em vẫn khỏe.’ Còn nếu em đang trên đường, anh có thể hỏi. ‘Em ở đâu?’ và em có thể đáp ‘Em ở Saskatchewan’.”
Cô bật cười qua cái mũi vẫn còn nghẹt. “Nghe thật nhàm chán quá đi.”
“Không hề. Anh thực sự muốn biết tình hình của em.”
“Luật của em là không được gửi nhiều tin nhắn. Như thế sẽ phá luật ba từ mất.”
“Được rồi. Chỉ nhắn không quá sáu từ trong hai mươi bốn giờ.”
“Chúng ta sẽ làm chuyện này bao lâu?”
“Anh không biết. Hãy cứ làm và xem thế nào.”
“Bạn gái anh sẽ làm gì nếu cô ấy thấy anh nhắn tin cho em đây?”
“Để anh lo chuyện đó đi,” anh nói.
“Nếu chuyện này làm anh lo , đáng lẽ ra ta không nên làm mới phải.”
“Anh hy vọng em sẽ nói nhiều thế này khi nhắn tin.”
“Em sẽ chỉ nhắn ba từ thôi.”
Keith hôn lên má cô. “Tạm biệt nhé, Ellis.” Anh ngồi dậy và đột ngột rời khỏi phòng mà không bắt cô uống thuốc.
Cô còn chẳng có cơ hội nói lời từ biệt nữa. Giống như cô đã không thể từ biệt Zane, từ biệt mẹ, hay từ biệt Viola.
Và xác suất cô có thể gặp lại anh cũng không nghiêng về phía cô.