← Quay lại trang sách

❖ 4 ❖

Dani đi theo cô ra xe. “Làm ơn nghĩ lại đi mà,” cô nói. “Chỉ mới một tuần thôi. Cậu cần thêm thời gian phục hồi.”

“Tớ đã phục hồi rồi,” Ellis đáp. “Tớ thấy ổn.”

“Về thể chất mà nói, đúng là cậu đã khá hơn, nhưng như thế không có nghĩa là cậu đã phục hồi. Cậu vẫn còn chẳng thể nói về chuyện đó nữa.”

“Sao cậu lại nói thế?”

“Vì cậu vẫn chẳng nói cho tớ biết cái gì cả? Tại sao lại có người đánh cậu? Đó là ai? Cảnh sát có bắt được hắn không?”

“Sao cậu lại cần phải biết những chuyện đó? Tại sao cậu lại muốn biết chứ?”

“Bởi tớ quan tâm! Tớ là bạn cậu. Tớ có thể giúp cậu.”

“Tớ ổn rồi. Tớ chỉ cần quay lại cuộc sống trước kia.”

“Là gì chứ, sống một mình ở các khu cắm trại sao?”

“Phải, tớ cần những ngọn núi, tớ sẽ đến dãy Appalachians.”

“Ellis...”

“Sao?”

“Cậu phải ngừng trốn chạy khỏi chuyện đã xảy ra với Viola đi. Cậu cần quay về với các con.”

“Tớ phải đi đây,” Ellis trao Dani một cái ôm mà Dani không đáp lại. “Cảm ơn cậu đã để tớ ở lại.”

“Cậu vẫn có thể tiếp tục ở mà. Bọn tớ cần một bạn cùng phòng nữa.”

“Vậy tớ sẽ làm gì ở đây?” Ellis hỏi.

“Trở lại trường. Nếu cậu không thể tham gia chương trình UF cho sinh viên đã tôt nghiệp ngay thì trước hết cậu có thể kiếm việc làm.”

“Sao cậu lại cho rằng cái tớ muốn là trường cao học chứ?”

“Bởi cậu đã nói thế mà!”

“Con người ta sẽ thay đổi, Dani ạ. Tớ không có ý xấu, nhưng giờ cậu đã không thực sự hiểu về tớ nữa rồi, và tớ cũng không còn biết nhiều về cậu. Tớ đã kết hôn, là mẹ ba con và đã ly hôn. Tất cả đều xảy ra khi cậu còn đang học cao học.”

“Vậy thì sao chứ? Ước mơ của cậu đã thay đổi nhiều đến thế sao?”

Ellis sẽ không nói thật cho Dani biết, rằng cô đã không còn mơ ước gì nữa. Cô không biết mình muốn gì cho tương lai. Cuộc đời cô đã trở thành một khoảng trống to lớn. Cô không biết tại sao hay liệu sẽ có ngày điều đó thay đổi hay không. Có lẽ cô sẽ giống như Caleb và lang thang cả một đời.

“Tớ phải đi rồi,” cô nói. “Cảm ơn cậu. Và chuyển lời cảm ơn của tớ đến Brad luôn nhé.”

Dani rốt cuộc đã ôm lấy Ellis khi nhận ra bạn mình đã quyết rời đi. Đôi mắt cô ngập nước.

“Thôi nào! Sao cậu lại khóc thế?”

“Tớ lo cho cậu lắm. Tớ sợ tớ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.”

“Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Bởi không ai biết cậu đã ở đâu suốt một năm rưỡi, và khi cuối cùng cũng xuất hiện, cậu lại trông như suýt bị người ta suýt giết chết!”

“Nhớ lấy, nếu Jonah gọi đến, đừng nói bất cứ điều gì với anh ta. Đừng nói tớ đã ở đây. Cậu hứa rồi đấy.”

“Đấy là tất cả những gì cậu quan tâm lúc này à?”

“Tạm biệt, Dani.”

Ellis lái xe đi, để lại Dani đứng trên bãi cỏ, tay khoanh trước ngực. Cô muốn để Florida lại sau lưng. Không phải vì cô ghét tuần lễ mình ở lại Gainesville. Dani và Brad đều chào đón cô, thành phố tuy bình thường nhưng là đặc trưng của một thành phố với trường đại học, và thời tiết ấm áp là một sự thay đổi không tệ. Nhưng mọi thứ về Gainesville, Florida làm cô nhớ lại lý do mình ở đó, và cô muốn quên điều đó đi.

Cô còn một quãng đường dài lái xe phía trước đến khu cắm trại Georgia. Cô nhìn đồng hồ. Đáng lẽ cô không nên để Dani níu chân. Phải đến đêm cô mới tới được nơi đó, thậm chí muộn hơn nếu như cô bị kẹt xe.

Chuyện đó không quan trọng. Cô đã thường xuyên dựng lều trại vào ban đêm rồi.

Ellis hít sâu một hơi, rồi lại một hơi nữa. Cô không hiểu được cái cảm giác kỳ lạ trong đầu mình lúc này. Đầu cô giống như thể chứa đầy những con ong đang vo ve. Cô cảm thấy chóng mặt. Cô chuyển xe khỏi chế độ hệ thống kiểm soát hành trình. Một chiếc xe bán tải sượt qua cô ở làn bên phải. Quá gần. Thực sự quá gần rồi. Cô chậm lại hơn nữa, nắm chặt lấy vô lăng bằng cả hai tay.

Môi cô tê cứng, cũng như cả gương mặt vậy. Cô hít sâu một hơi nhưng không đưa được không khí vào phổi. Cô thử lại lần nữa, nhưng giống như là ngực cô không mở ra đủ rộng vậy. Cô cần thêm không khí.

Hẳn là cô đang phản ứng không tốt với thuốc kháng sinh. Cô đã uống liều cuối vài giờ trước đó. Chiếc xe tải lớn bên phải gầm rú vọt qua cô. Thế rồi một chiếc xe, người lái xe nhìn cô chằm chằm. Mọi người đang vây xung quanh cô. Cô cảm thấy phát bệnh. Cô sắp ngất xỉu mất.

Rất nhiều người lao vút qua cô. Cô không thế bẻ lái sang phải. Cô đạp phanh mạnh hơn nữa. Cô đang chỉ đi với tốc độ ba mươi lăm cây số một giờ. Cô đang làm gì vậy? Đi như thế trên đường cao tốc là rất nguy hiểm. Cô muốn khóc, nhưng cô quá sợ không dám mạo hiểm để cảm xúc lấn át.

Khi rốt cuộc cũng có khoảng trống, cô tấp sang lề bên phải, đạp phanh, và rẽ vào đường tránh cao tốc.

Toàn thân cô run rẩy, đẫm mồ hôi. Cô đã tin chắc mình sẽ chết. Nhưng cô không hiểu tại sao cả. Rốt cuộc cô bắt đầu sụt sùi.

Chiếc SUV của cô rung lên khi những chiếc xe khác phóng qua. Họ đang đi quá gần. Hơi thở của cô lại lần nữa không đủ. Cô bị làm sao thế này? Hẳn là bị sốc phản vệ do thuốc. Cô cầm điện thoại và nhập số của Dani.

“A lô?” Dani nói.

“Dani... có gì đó không ổn với tớ. Tớ không thở được, là do thuốc. Tớ sẽ ngất xỉu mất!”

“Ellis! Tớ có nên gọi 911 không?”

“Không. Tớ không chắc là có chuyện gì. Cậu tới được không? Cậu tới đây được không?”

“Cậu đang ở đâu?”

“Trên đường 75. Không xa lối vào nhà cậu, ở chỗ đường tránh.”

“Chờ tớ! Tớ sẽ tới nhanh nhất có thể! Tớ phải cúp máy nhưng cố giữ bình tĩnh nhé.”

Ellis tắt máy xe. Cô đẩy lui ghế khỏi vô lăng và hạ phần lưng ghế xuống. Cô cuộn mình lại, quay mặt khỏi giao thông bên ngoài. Cô nhắm mắt lại và tập trung thở.

Cô không mất ý thức, cũng không trở nên tệ hơn. Giờ cô đã hiểu vấn đề là gì. Là do cô bị hoảng loạn. Cô từng bị như thế trước đây nhưng chưa bao giờ tệ đến mức cô nghĩ mình sẽ chết mất.

Sự thật này khiến cô sụp đổ. Đó là điều trong lòng cô biết rõ nhưng không muốn tin. Cô quá sợ hãi để có thể đi cắm trại một mình.

Thứ công cụ duy nhất cô có, thứ có thể cứu rỗi cô, đã bị hủy hoại mãi mãi.

Cô đang khóc khi Dani đến được bên ghế phụ của xe, gõ liên hồi lên cửa kính. “Mở cửa ra, Ellis! Mở khóa xe đi!”

Ellis ngồi dậy và mở khóa. Dani nhảy vào ghế ngồi và đóng cửa ngăn âm thanh giao thông huyên náo.

“Cậu thế nào rồi? Cậu chắc tớ không cần gọi 911 chứ?”

“Tớ bị hoảng loạn. Một cơn tệ cực kỳ.”

“Ellis!” Cô ôm lấy Ellis qua bảng điều khiển. “Giờ cậu thấy đỡ hơn chưa?”

“Rồi, mà không. Bởi tớ nghĩ tớ biết tại sao rồi.”

“Tại sao vậy?”

“Nó bắt đầu lúc tớ nghĩ đến chuyện tới khu cắm trại vào buổi tối.”

Dani nhìn vào mắt cô. “Đó là nơi cậu bị kẻ đó tấn công sao? Ở một khu cắm trại vào ban đêm à?”

“Có hai gã đàn ông. Vào ban ngày. Nhưng khu cắm trại vắng người vì hôm đó là ngày trong tuần và trên đó rất lạnh.”

Dani cầm tay Ellis. “Sao chúng lại đánh cậu?”

“Cậu biết mà.”

“Ôi không. Không...” Nước mắt đã ngập tràn đôi mắt Dani.

“Bọn chúng còn chưa làm thế đâu, Ellis nói.

Mắt Dani mở lớn. “Cậu đánh đuổi chúng sao?”

“Tớ đâm một tên. Đâm sâu. Tên còn lại phải mang hắn đi.”

“Chúa ơi!”

“Tớ nghĩ có thể hắn đã chết rồi.”

“Cậu không biết à? Cảnh sát không nói cho cậu sao?”

“Tớ chưa bao giờ nói cho cảnh sát biết.”

“Cái gì? Tại sao cậu không nói?”

Ellis đưa tay lên mặt. “Dani, có nhiều thứ cậu không biết lắm.” Cô bỏ tay xuống và nhìn vào mắt Dani. “Ngay cả từ hồi ta thân nhau ở trường.”

“Tớ biết,” Dani nói.

“Tớ xin lỗi. Không phải vì cậu đâu. Là tớ khó làm thân với người khác.”

“Tớ cũng biết điều đó,” Dani siết chặt tay Ellis. “Tớ đã luôn ngưỡng mộ cậu. Cậu luôn mạnh mẽ trong mọi chuyện. Nhưng giờ tớ hiểu. Đáng lẽ tớ không nên ngưỡng mộ điều đó.” Cô cười điệu cười bẽn lẽn quen thuộc. “Đáng lẽ tớ nên cố gắng giúp đỡ để cậu không cần tỏ ra mạnh mẽ như vậy, để cậu thỉnh thoảng có thể thả lỏng.”

“Cậu đã cố rồi. Tớ thấy được điều đó. Nhưng là tớ không thể.” Nước mắt khiến đôi mắt Ellis bỏng cháy. “Tớ thảm hại lắm, Dani. Tớ đã như thế thực sự lâu lắm.”

Dani lần nữa ôm lấy cô. “Tớ yêu cậu, Ellis. Xin hãy tin tớ. Trở về nhà rồi ta nói chuyện nhé, được chứ?”

Ellis nhìn ra cửa xe, nhìn ra ba làn xe đang lao vùn vụt. “Tớ sợ lắm.”

“Sợ đi trên đường cao tốc sao?”

“Ừ.”

“Chúng ta có thể để một xe lại đây.”

“Không,” cô nói, trong đầu nhớ lại cảnh hai gã đàn ông phá cửa xe mình.

“Hay chúng ta đều bật đèn tín hiệu và đi chậm ở làn bên phải? Lối ra tiếp theo không xa lắm đâu. Chỉ cần đi theo tớ thôi? Cậu làm được không? Chỉ cần nhìn tớ thôi, không cần nhìn gì khác đâu được không?”

“Tớ sẽ cố.”

“Cậu làm được mà. Nghĩ đến những ngọn núi cậu đã leo đi. Cứ vờ xem đường cao tốc là ngọn núi và cậu chỉ cần leo lên đến đỉnh là được.”