❖ 5 ❖
Ellis nghe thấy điện thoại của cô vang lên một tiếng “ping” trên đường đi làm. Nếu không phải là tin nhắn rác, hẳn là tin nhắn từ Keith. Anh là người duy nhất cô nhắn tin. Ngay cả Dani cũng biết mà không nhắn tin cho cô.
Cô tấp xe vào chỗ đỗ của nhân viên. Cô đã nghe tin của Keith từ hôm qua. Anh luôn là người liên hệ trước, nhưng hiếm khi nhắn tin nhiều hơn một lần mỗi tháng. Cô cho là anh không muốn mạo hiểm việc Ellis sẽ từ bỏ hình thức liên lạc ít ỏi mà cả hai có.
Những cuộc trao đổi chỉ gồm sáu từ giữa họ đã trở thành một trò đùa giữa họ kể từ tin nhắn đầu tiên của anh từ một năm rưỡi trước. Mỗi người họ nhắn ba chữ, chưa bao giờ chỉ là một hay hai chữ, và anh chưa bao giờ phá vỡ giới hạn một tin nhắn một ngày. Ngay cả khi một trong những câu trả lời của cô có ý muốn khơi gợi để anh tiếp tục cuộc trò chuyện. Giống như cái lần anh hỏi: Em thế nào? và cô nói: Tìm được việc. Anh đợi đến ngày hôm sau mới hỏi: Việc gì vậy? và cô đáp: Vườn ươm cây.
Ellis nhìn vào điện thoại của mình và ngực cô siết chặt. Sắp kết hôn.
Cô nhìn chằm chằm ba chữ này. Keith Gephardt sắp kết hôn. Hôm qua anh hỏi rằng: Em thế nào, và cô đáp: Em rất ổn, bởi cả cuối tuần cô đã hào hứng về một ngôi nhà mà nhân viên tiếp thị bất động sản đã dẫn cô đi xem vào thứ Sáu. Cô định sẽ trở lại đó và xem sau giờ làm việc.
Tin tức này thật khó tiếp nhận. Khi hình dung về Keith, cô không gắn hình ảnh của anh cùng một phụ nữ khác. Mà cô thấy anh ở bàn của họ tại quán Con Ngựa Hồng đang cười với cô, nhìn vào mắt cô sau khi cả hai nhảy một điệu chậm. Cô thấy anh uống rượu cognac trong màn tuyết, bật cười khi anh cởi bỏ từng lớp quần áo của cô trong căn lều.
Có lẽ anh đang chờ một câu trả lời.
Ellis gõ ba chữ. Tuyệt! Chúc mừng! rồi cô nhấn nút “Gửi”.
Anh không thể trả lời. Đó đã là giới hạn trong ngày của họ rồi.
Nhưng có lẽ trò chơi đã kết thúc. Có lẽ đó là lý do anh báo tin cho cô. Anh đang cố để cho cô biết rằng họ phải dừng lại.
Ellis vẫn còn năm phút trước khi cô cần phải vào bên trong vườn ươm.
Em rất mừng cho anh, Keith, nhưng chúng ta nên dừng làm chuyện này, cô viết.
Này, em phá luật rồi nhé!
Vậy là anh không nghĩ đến việc dừng lại.
Chúng ta sẽ phá luật hơn nữa nếu cứ nhắn tin thế này đấy.
Anh không trả lời mất một phút.
Anh đoán là em nói đúng.
Hãy sống tốt nhé. Em nói thật lòng đấy.
Em cũng vậy. Và anh cũng thật lòng đấy.
Cô nhìn chằm chằm vào những lời cuối cùng giữa họ cho đến khi màn hình điện thoại chuyển về màu đen và gương mặt cô phản chiếu trên lớp kính điện thoại. Cảm giác giống như khi cô đặt chiếc điện thoại xuống bên dưới hòn đá dưới lòng sông vậy. Đó là ngày cô đã gặp anh chàng kiểm lâm.
Cô ném điện thoại vào ba lô và ra khỏi xe. Cô có rất nhiều việc phải làm. Cô đang làm các chậu cây trang trí hỗn hợp để trồng hoa cánh bướm, hoa mõm chó và những loài hoa thường thấy mỗi năm vào mùa thu. Và sau đó, một lô hàng hoa lan lớn sẽ được vận chuyển tới. Làm vườn là một thú vui kéo dài suốt năm tại vùng bắc và trung Florida.
Cô chỉ có thời gian để làm một chậu hoa. Cửa tiệm làm vườn bận rộn vào các buổi sáng thứ Hai. Cô đã giúp một khách hàng chọn mười cây bụi để làm một rào chắn và chất chúng lên xe tải nhỏ của khách. Cô đã bàn về nhiều loại tre khác nhau với một khách hàng khác. Một người phụ nữ chống gậy nhờ cô giúp kéo xe đi quanh trong khi lựa chọn các giống hoa thường niên tiêu biểu.
Trưa đến, cô tranh thủ thời gian ăn trưa bởi lô hàng sẽ sớm về. Cô ngồi tại chỗ quen thuộc tại dãy ghế picnic bên dưới một cây sồi to lớn đằng sau cửa hàng. Ellis rất thích nơi này. Có một cái hồ nước nhỏ - một trong bốn chỗ người chủ xây nên để trưng bày các mẫu cây ưa nước - và cả không gian được ngăn cách bởi hoa đỗ quyên nở rộ vào mùa xuân và hoa lan vào mùa thu và mùa đông. Những cây bụi lớn mang đến sự riêng tư tuyệt đối vì chúng được trồng ba mươi năm trước bởi Ruth và Anne, hai chị em sở hữu cửa hàng làm vườn kiêm vườn ươm giống Southern Roots này.
Ruth tiến vào vườn của nhân viên trong khi Ellis đang ăn nửa còn lại của chiếc bánh kẹp.
“Xe tải đến rồi à?” Ellis hỏi.
“Chưa đâu,” Người phụ nữ tóc trắng bước đến bên kia dãy ghế và ngồi xuống. “Có tin tức đây. Chúng ta có khách mua rồi.”
Ellis bỏ miếng bánh kẹp xuống.
“Ừ, tôi biết,” Ruth nói.
“Khi nào thì sẽ bàn giao?” Ellis hỏi.
“Không chắc nữa. Nhưng trước khi chốt hạ, tôi sẽ hỏi lần nữa: Cô chắc là không muốn tìm một đối tác và mua chỗ đó chứ?”
“Tôi không thể. Tôi nghĩ tôi sẽ mua chỗ ở vùng nông thôn đó. Tôi không thể nào đủ tiền mua cả hai được.”
“Đây là chỗ cô đi xem thứ Sáu tuần trước à?”
Ellis gật đầu. “Hai mươi tám héc-ta với một căn nhà cũ và một nhà kho.”
“Nghe có vẻ đắt đấy.”
“Ngôi nhà là một cái chòi và phần lớn khu đất đó ngập nước.”
“Và cô vẫn muốn mua chỗ đó?”
“Chỗ đó đẹp mà. Có những cây sồi lớn, đồng cỏ lâu năm với hoa dại, và thậm chí có cả một cái đầm lầy cỏ đuôi mèo. Cô nên đến xem nó.”
Ruth mỉm cười.
“Tôi đang hy vọng có thể giảm được giá xuống. Người bán là cháu gái của người chủ cũ. Cô ấy sống ở LA, và đã cố bán nơi này bốn năm nay rồi.”
“Cẩn thận đấy. Một chỗ ở trên thị trường lâu như thế hẳn là có vấn đề.”
“Tôi biết vấn đề chính là gì mà. Ngôi nhà đó căn bản là không ở được.”
Ruth trông cảnh giác. “Và cô vẫn mua nó à?”
“Tôi cần một nơi để ở. Hai bạn cùng phòng tôi sắp hoàn tất chương trình tiến sĩ và sẽ rời đi. Đằng nào tôi cũng không muốn sống ở thành phố.”
“Nhưng cô sẽ ở đâu nếu ngôi nhà tệ đến mức đó chứ?”
“Vậy là đủ sống với tôi rồi. Tôi đã quen cắm trại mà.”
“Cô chắc là ngôi nhà đó đáng sửa chứ?”
“Hết giờ làm hôm nay tôi sẽ đưa Max đến đó và xem cô ấy nghĩ thế nào.”
“Tôi thấy ổn hơn rồi đó,” Ruth nói. “Cô ấy sẽ nói thẳng cho cô biết.”
“Nếu cô ấy nghĩ nơi đó có thể sửa, tôi sẽ hỏi xem cô ấy có muốn thuê người để làm một ít việc không.”
“Ý hay đó!” Ruth nói. “Anne và tôi đã lo lắng về cô ấy lắm. Nếu người chủ mới không để cô ấy ở lại đây thì tôi không biết cô ấy có thể kiếm việc ở đâu nữa. Cô ấy đã ở bên chúng tôi mười hai năm nay rồi.”
“Cô ấy có thể kiếm việc ở bất cứ đâu. Cô ấy là một thợ mộc xuất sắc.”
“Tôi biết, nhưng cô nghĩ sao cô ấy làm việc ở đây mà không phải với nhà thầu? Không ai thuê cô ấy cả. Việc giao tiếp bị xem là vấn đề.”
“Chà, tổn thất là họ thôi.”
“Đúng thế. Cá là cô ấy sẽ thích sửa nhà đấy.”
Ellis không định nói với Ruth về ý tưởng của mình, nhưng lời cứ tuôn ra trước khi cô kịp ngăn bản thân lại. “Cô có nghĩ cô ấy sẽ hứng thú điều hành việc kinh doanh cây không?”
“Không đời nào cô ấy có thể mua nơi này. Cô ấy và bố mình cố lắm mới lo thân được.”
“Ý tôi không phải Southern Roots,” Ellis nói. “Tôi đang nghĩ...”
Tất cả đều rất khó có khả năng. Nhưng đó là một mục tiêu. Một ước mơ, là ước mơ đầu tiên cô có sau nhiều năm.
“Tôi đang nghĩ sẽ mở một vườn ươm cây giống bản địa trên khu đất đó.”
“Ellis!” Ruth chỉ có thể nói như vậy.
“Cô đã thấy cách mọi người đến đây hỏi về các cây giống bản địa rồi đó. Chúng đang dần phổ biến.”
“Nhưng cần câu cơm của chúng ta là cây giống phi bản địa mà.”
“Tôi biết. Nhưng những người làm vườn giờ có ý thức về hệ sinh thái hơn rồi. Ngay cả mấy công ty cảnh quan môi trường lớn cũng chọn cây giống bản địa.”
“Cô sẽ ở vùng nông thôn đấy. Ai sẽ lái xe xa đến thế để mua cây chứ?”
“Những người thực sự muốn cây trồng bản địa sẽ tới. Tôi đã thấy người như thế rồi, cũng nói chuyện với họ nữa. Tôi nghĩ vùng này là nơi chín mùi để phát triển cây giống bản địa.”
Ruth cười tươi. “Trời ạ, ước gì cô có thể mua chỗ này. Cô ở đây chưa đến hai năm, giờ nhìn cô xem! Cô có thể dễ dàng tiếp quản nơi này rồi.”
“Cũng là nhờ cô và Anne đấy. Hai người là những giáo viên tuyệt vời. Anne thế nào rồi?”
“Không ổn. Họ nói cô ấy cần một ca phẫu thuật nữa.”
“Tôi rất tiếc,” Ellis nói.
Ruth gật đầu và vỗ nhẹ tay cô. “Tôi thích ý tưởng này của cô đấy. Tôi sẽ giúp cô nhiều nhất có thể. Tôi muốn cô nghỉ sớm hôm nay và cho Maxine xem căn nhà đó đi.”
“Lỡ nơi này bận rộn hơn thì sao?”
“Chuyện này quan trọng hơn.”
Ba giờ sau, Ellis rời đi trên chiếc SUV, Max đi theo cô trên chiếc xe tải cũ. Khu đất đỏ ở vùng nông thôn nhưng chỉ cách Gainesville ba mươi phút lái xe. Cánh cổng cũ kỹ ở lối vào đã mở sẵn khi họ đến nơi. Nhân viên bất động sản đã chờ ở đó.
Ellis lái xe chậm rãi tiến vào con đường sỏi đá dẫn vào ngôi nhà. Phản ứng của cô vẫn căng thẳng như cái lần đến đây hôm thứ Sáu đó. Khi lái xe giữa những cây sồi to lớn phủ đầy rêu, nhưng bụi cây cải bắp và cây thông, cả người cô cảm thấy nhộn nhạo, giống như cô cần nơi này vậy. Nơi đây hoang dã giống như Rừng Hoang, giống như khu rừng nơi cô từng cắm trại nhưng cũng hoàn toàn khác biệt. Không có nơi nào cô sống trông giống với khu rừng ở Florida cả. Không có kí ức nào ở đây hết. Hoàn toàn không có. Đến cả quạ thường cũng không, chỉ có những con quạ mỏ nhỏ, bao gồm giống quạ mới cô chưa thấy bao giờ - con quạ mỏ thon mà chỉ kêu “Ca... Ca...” thay vì “Quạ... Quạ...”
Ellis đỗ xe cạnh ngôi nhà với hiên trước rộng rãi và mái bằng thiếc. Cô có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh mình sống ở đó. Và cô cũng đã biết tên cửa hàng của mình sẽ là gì. Người bản địa ở Rừng Hoang. Cô sẽ chỉ cho phép một ký ức từ quá khứ đó được lưu lại. Không gì khác ngoài hai từ đó.
Ngay cả Keith cũng sẽ bị trục xuất khỏi nơi này. Thật đúng lúc khi những tin nhắn giữa họ kết thúc vào hôm nay. Ellis sẽ xóa đi cuộc hội thoại giữa họ. Cô sẽ xóa số của anh. Và sớm thôi, cô sẽ quên anh đi bởi cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Ellis chào nhân viên bất động sản đứng ở hiên trước, cẩn thận với đám ván gỗ mục ruỗng dưới chân. Max lờ đi người nhân viên, ngay lập tức đánh giá ngôi nhà. Cô ném cho Ellis ánh mắt hứng thú, một vẻ mặt như thể muốn nói “Nghiêm túc đấy à? Cô muốn mua cái đống rác này thật sao?”
Ellis nhún vai.
Maxine mỉm cười, lắc đầu và bước vào nhà.
Người nhân viên đi theo người phụ nữ trung niên chắc khỏe vào bếp. “Nghe nói cô là thợ mộc?” Cô hỏi.
“Cô ấy không nghe được đâu,” Ellis nói. “Cô ấy bị khiếm thính. Nhưng đúng, cô ấy là thợ mộc. Tất cả việc sửa chữa ở vườn ươm giống đều do cô ấy làm cả. Năm ngoái cô ấy làm một cái rạp che mới cho đám cây ưa bóng. Nó rất đẹp.”
“Tôi thấy nó rồi,” người nhân viên đáp. “Cây tôi mua đều là từ Southern Roots. Tôi đã thấy cô ấy làm việc ở đó nhưng không nghĩ là cô ấy khiếm thính.”
Rất nhiều khách hàng của vườn nghĩ Max hoặc là bất lịch sự, hoặc là có vấn đề về tâm thần. Khi họ lên tiếng hỏi, cô thường lờ đi thay vì ra dấu mình không thể nghe họ. Ellis thích điểm này ở cô ấy, thích cái cách cô từ chối giải thích. Cô ấy đã mất phần lớn khả năng nghe và bị sẹo nặng trong một vụ tai nạn cướp đi tính mạng của mẹ cô và khiến cô suýt chết hồi nhỏ. Cô chưa bao giờ nói về chuyện đã xảy ra hay lí do từ chối học ngôn ngữ ký hiệu. Cha cô đã dạy cô những kiến thức về sửa chữa đường ống, điện và nghề mộc với hy vọng những kỹ năng đó sẽ giúp cô nuôi sống bản thân. Nhưng có rất ít những nhà tuyển dụng khác ngoài Ruth và Anne chịu điều chỉnh theo luật im lặng của Max.
Max dành một giờ quan sát ngôi nhà. Cô kiểm tra mọi tủ và chạn, bên dưới mọi bồn nước. Cô lấy thang từ xe tải và đi khắp tấm mái tôn. Cô leo vào gác mái và bò xung quanh nền đất bẩn dưới ngôi nhà. Cô nhìn hệ thống nước và xả thải. Sau đó lại thêm nửa giờ kiểm tra nhà kho.
Nhân viên nhà đất dần mất kiên nhẫn. Ellis nhướng mày về phía Max để hỏi xem cô nghĩ thế nào.
Max lấy sổ tay và bút chì khỏi túi. Tôi thích nó. Cô viết. Phong cách Florida xưa rất tuyệt. Mái và nhà kho vẫn còn khá tốt.
Ellis gật đầu.
Nhưng cần RẤT NHIỀU sửa chữa. Max viết.
Ellis lấy giấy bút và viết. Tôi biết. Nhưng tôi khó khăn lắm cũng chỉ đủ mua nguyên trạng. Và tôi thích khu đất đi kèm. Căn nhà sửa được không?
Max trầm tư nhìn ngôi nhà, sau đó viết. Sẽ thật buồn nếu nó bị phá bỏ. Nó rất đẹp.
Ellis đồng ý, nhưng cô cần nhiều lời khuyên hơn thế. Cô để ánh mắt mình vẫn giữ nguyên vẻ dò hỏi.
Max nhìn xung quanh những cây sồi phủ đầy rêu và cây dừa, hai cây sồi hạt dẻ đầm lầy to lớn mọc đằng sau ngôi nhà. Cô bước vài bước đến hiên trước, ánh nhìn hướng ra xa như thể đang nhìn thấy căn nhà có thể trở thành như thế nào. Rồi cô viết. Có thể sửa. Nhưng sẽ mất rất lâu.
Ellis lấy giấy viết. Liệu cô có muốn nhận việc không? Tôi sẽ trả giá thị trường.
Ánh sáng đột nhiên hiện rõ trong mắt Max. Cô thích ý tưởng đó.
Và sau đó - có lẽ là giúp đỡ ở cửa hàng vườn ươm giống bản địa mà tôi muốn mở ở đây?
Đôi mắt Max sáng hơn nữa. Cô đã tỏ ra chán nản từ khi Ruth và Anne quyết định bán đi Southern Roots. Nơi đó, cùng Ruth và Anne như thể mái nhà và gia đình của cô vậy.
Ellis lật sang trang khác trong cuốn sổ. Người bản địa ở Rừng Hoang, tạo nên bởi Ellis Abbey và Maxine Kidd.
Max nhíu mày, cầm lấy bút chì và gạch một chữ X lớn trên lời Ellis vừa viết.
Ellis cảm thấy tệ. Là cô nghĩ nhiều rồi.
Max lật sang trang kế trong cuốn sổ. Đừng để nhân viên thấy cô nhiệt tình ra sao. Hy vọng là cô chưa nói về những kế hoạch này.
Ellis lắc đầu.
Tốt. Giữ im lặng. Chuyển lời giúp tôi là phải hạ 80000 nữa so với mức giá họ đưa ra thì mới đúng với giá trị thực.
Ellis cầm lấy bút chì. 80000! Giá đã giảm rồi mà.
Max lắc đầu và gõ lên những chữ cô vừa viết.
Ellis viết. Nếu tôi mua, cô có hứng thú với đề nghị vừa rồi của tôi chứ?
Max nhìn ngồi nhà cũ, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi, nhiêu đó đã đủ cho một câu trả lời.