← Quay lại trang sách

❖ 6 ❖

Ellis chạm nhẹ vào đôi bốt của Max để báo hiệu bữa tối đã sẵn sàng. Max chui ra từ dưới bồn rửa và nhiệt tình nhận lấy miếng bánh kẹp Ellis đưa. Họ ngồi khoanh chân trên ván sàn đầy cát. Ăn xong, Max nghiêng đầu về phía bồn rửa và gật đầu để nói rằng cô đã làm gần xong.

“Wow, nhà bếp có nước rồi,” Ellis nói. “Vậy là sang lắm đó.”

Max mỉm cười.

Ellis đã biết được Max có thể đọc khẩu hình rất nhiều từ, hoặc ít nhất là hiểu được căn bản lời Ellis muốn nói. Max lắc đầu và giơ một ngón lên để nói rằng, Một phút nữa. Hai người họ vẫn có việc để làm ở Southern Roots nhưng cố gắng nhét thêm thời gian để sửa chữa nhiều nhất có thể vào buổi tối và ngày nghỉ.

Ellis bước ra hiên trước để ngắm hoàng hôn buông xuống tán cây. Max đã sửa lại tấm bảng ở hiên trước khi Ellis mua ngôi nhà hai tuần trước. Ellis ngồi lên một trong hai chiếc ghế mà Dani và Brad tặng làm quà mừng nhà mới.

Bên trên cô, một trong hai con cú lông sọc kêu “Whoo-a!” Bạn tình của nó đáp lại một tiếng từ dưới đồi. Ellis có cảm giác chúng làm tổ trong một cái lỗ lớn ở một trong hai cây sồi hạt dẻ đằng sau nhà, gần chỗ hiên che. Ellis đã trải thảm trên sàn ở đó. Cô thích nghe tiếng lũ cú, ếch và châu chấu kêu khi ngủ.

Cô tự hỏi Quercus đã ở đâu. Thường nó ngồi ở hiên cùng cô vào buổi tối.

Ellis đã nhận nuôi Quercus tại trung tâm kiểm soát động vật. Cô bảo người phụ nữ tại trung tâm dẫn cô tìm một chú chó lớn đã ở đây lâu. Ngay khi Ellis để mắt đến giống Newfoundland, cô biết nó là con mình muốn. Rất ít người muốn chó to như vậy, và ở cái tuổi từ bốn trở lên thì nó đã sống qua một nửa số tuổi của giống chó lớn.

Quercus đang sủa thứ gì đó bên đường. Có lẽ là cô gái cưỡi ngựa thỉnh thoảng cất vó ngang qua đây.

Ellis đứng lên khi tiếng chó sủa gần và lớn hơn. Có ai đó trên đất của cô. Cơn hoảng loạn thường thấy ập xuống cô. Cảm giác vẫn luôn như vậy. Ngực cô thắt lại, và vết sẹo từ vết đâm kia nhói lên.

Cô nhắc nhở chính mình rằng Max ở đây, và cô ấy mang theo súng trong xe tải. Ellis chạy lên đồi để xem có chuyện gì. Khi cô còn nửa đường là đến chỗ hàng rào. Quercus ngừng sủa. Tiến thêm vài bước, Ellis nhìn thấy con chó. Nó đang đứng trên một người đàn ông nằm ngã ngửa dưới đất. Quercus thì ra đang liếm mặt của người này.

“Quercus!” Ellis gọi.

Con chó nhìn cô vài giây, cái đuôi xù vẫy tít, rồi lại hướng sự chú ý đến người đàn ông.

Ellis chậm rãi đến gần. “Đây là đất tư nhân đấy,” cô nói người đàn ông.

“Anh cần em giúp đấy Ellis,” người đàn ông nói. “Anh sắp chết ngạt rồi đây.”

“Keith?”

“Đúng rồi, là Keith. Sớm sẽ thành Keith Quá Cố...”

Ellis chạy vội đến. “Quercus, tới đây!” Cô nói, kéo cái vòng cổ của con chó.

“Quercus [2] . Tên hay đấy,” Keith nói từ bên dưới con chó. “Anh cảm thấy như thể bị một cây sồi đè lên ngực vậy.”

Ellis nhấc con chó khỏi người Keith và anh đứng dậy. Nhưng ngay khi cô buông vòng cổ của con chó, Quercus suýt nữa lại đè anh ngã lăn ra đất.

“Không! Không!” Ellis nói.

“Quercus, ngồi xuống!” Keith nói, giọng chắc nịch.

Con chó ngồi xuống và nhìn chằm chằm lên, lưỡi lè ra từ cái miệng nhăn nhở.

“Sao anh làm được vậy?” Cô nói.

“Giọng phải chắc mới được. Nó cần phải biết em thực sự có ý như thế.”

“Chà, sẽ không tốt nếu ai đó có ý đồ xấu biết dùng cách này.”

Anh nhìn cô, tay xoa đầu con chó. “Anh cho là vì vậy nên em mới nuôi nó.”

Lời bình phẩm của anh làm cô khó chịu. Từ khi cô mua mảnh đất này, cô đã nghe những lời cảnh báo tương tự như hồi cô cắm trại một mình. Điều đó gợi lại những nỗi sợ cô đã phải rất nỗ lực để vượt qua.

“Làm sao anh vào được đây thế?” Cô hỏi.

“Cổng bị khóa, nên anh leo qua hàng rào. Dani cho anh địa chỉ của em - nhưng lại không cho anh tẹo thông tin nào về con Behemoth [3] canh gác nơi em sống này.”

Behemoth . Sao cô có thể nổi giận với một người dùng một từ tuyệt như thế được? Cô đã tức giận về chuyện anh đột nhiên xuất hiện ở cửa trước nhà mình sao? Và tại sao anh lại đến đây? Cô thực sự không thể làm rõ được cô cảm thấy ra sao về chuyện Keith Gephardt đang ở đó.

“Anh đến nhà cũ của em à?”

“Ừ, và anh không thể gọi điện để hỏi xem anh có thể đến không vì theo lời Dani nói, em chẳng bao giờ bật điện thoại cả.”

“Không phải không bao giờ. Chỉ khi em phải làm vậy thôi.”

“Tức là gần như không bao giờ.”

Đúng vậy. Từ khi ngừng liên lạc với Keith, cô đã không có lý do để bật điện thoại lên. Nó luôn bị tắt đi trừ khi cô cần gọi điện thoại.

“Chuyện này đúng là bất ngờ lớn đấy,” cô nói.

Anh quan sát ánh mắt cô. “Bất ngờ xấu sao?”

“Chỉ là bất ngờ thôi.”

Cô thấy điều đó hẳn là làm anh buồn.

“Anh nên đi sao?” Keith hỏi.

“Tất nhiên là không? Tới nhà em đi.”

“Mà nói đến bất ngờ, anh thấy khó mà tin nổi khi Dani bảo em mua nhà đấy.”

“Vì sao vậy?”

“Em biết vì sao mà. Em là nữ hoàng lang thang còn gì.”

“Con người ta thay đổi mà.”

Cái nhìn cảm thông của anh làm cô thấy cấn. Bởi anh biết điều gì khiến cô thay đổi. Thỉnh thoảng Dani cũng nhìn cô như thế.

Cô ngừng bước và đối mặt anh. “Sao thế?”

“Em đã không giết gã đó.”

“Gã nào cơ?”

“Em không cần giấu anh. Anh chưa nói cho ai cả.” Khi cô không đáp, anh nói tiếp. “Anh biết em đã đâm một trong hai kẻ tấn công em.”

“Làm sao anh biết được?”

“Anh là kiểm lâm viên. Anh biết giới cảnh sát. Anh cũng có tìm hiểu nữa.”

Cảm giác của cô về chuyện đó cũng làm cô bối rối nhiều như cái cách anh đột ngột xuất hiện vậy.

“Hắn và gã đi cùng xuất hiện ở chỗ phòng cấp cứu khẩn cấp. Chúng nói mình bị hành hung. Tên đó đã gần như suýt chết. Hắn cần phẫu thuật vùng bụng khẩn cấp.”

“Sao anh lại nói cho em chuyện này?”

“Để giúp em an lòng. Và cho em một cái kết. Có thể em muốn biết rằng giờ hắn vào tù rồi.”

“Ôi trời. Hắn tấn công người phụ nữ khác sao?”

“Hắn trộm xe và cướp có vũ trang một cửa hàng. Đây không phải lần đầu hắn phạm tội. Hắn bị tuyên án hai mươi năm rồi.”

Ai đó có thể đã chết trong vụ cướp. Ellis cảm thấy có lỗi về chuyện đó - cái khả năng việc cô không tố giác tội phạm có thể dẫn đến cái chết của một người khác. Hoặc là một vụ hãm hiếp.

“Gã còn lại thì chết rồi,” Keith nói.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Không chắc nữa. Một vụ ẩu đả vượt tầm kiểm soát, theo anh được biết.”

“Sao anh lại tìm hiểu về chúng nếu anh không định tố giác chúng? Sao anh lại quan tâm nhiều thế?”

Trong mắt anh lóe lên vẻ kì lạ. “Em biết tại sao mà.”

“Em biết gì chứ?”

“Là bùa mê em yểm lên anh lúc ở quán Con Ngựa Hồng. Còn nhớ chứ?”

Cô vẫn nhớ điều đó.

“Nó không chịu tan đi dù anh có cố thế nào. Anh tới là để nhờ em lấy nó ra.”

“Thế cái người mà em chưa biết tên có biết anh ở đây không?”

Môi Keith hơi cong lên. “Không. Chloe không biết anh ở đâu cả vì anh đã hủy hôn rồi.”

Ellis cố giấu cảm xúc khi cô nghe được tin đó - chủ yếu là giấu khỏi chính mình. “Vì sao anh lại hủy hôn?”

“Em không nghe anh nói à?”

“À, là bùa mê.”

“Đúng, là bùa mê.”

“Anh lái xe đến tận Florida để yêu cầu một phù thủy rút bùa yểm khỏi anh sao?”

“Một phù thủy xinh đẹp.”

“Cho anh biết nhé, tâng bốc cũng không đưa anh tới đâu cả với một phù thủy đâu.”

“Vậy điều gì mới được? Anh không chịu được lâu hơn nữa đâu. Em giúp anh đi.”

Cô nhìn được trong mắt anh rằng anh không hề đùa. Chàng kiểm lâm đã phải lòng cô. Nhưng làm sao cô có thể vờ như không biết điều đó? Anh chạy đến giúp đỡ cô từ cách xa hàng chục cây số giữa đêm khuya. Anh dành cả ngày lái xe đưa cô đến Florida. Anh còn nhắn tin cho cô suốt những tháng ngày đó khi đang sống với một người phụ nữ khác.

“Này... Ellis... Có ai đó đang chĩa súng vào chúng ta đấy.”

Cô hướng theo mắt của anh. Đó là Max.

“Thực ra cô ấy đang chĩa súng vào anh,” Ellis nói.

“Anh cho là em biết cô ấy chứ?”

“Đó là Maxine.”

“Có thể nào bảo cô ấy hạ súng xuống được không? Đi dạo trước quỷ môn quan hai lần trong năm phút thì có hơi quá với anh rồi đó.”

Ellis ra dấu hạ xuống. Max hạ súng nhưng vẫn giữ nó bên mình và khóa chặt mắt về hướng Keith.

Anh nhìn sang Ellis. “Giờ em đang sống với người khác à? Cô ấy là...”

“Cô ấy không phải bạn gái em đâu.”

Anh lại nhìn chằm chằm vào Max.

“Cô ấy và em đang sửa chữa nơi này - cái chòi đằng sau cô ấy. Cô ấy đang dạy em một ít kỹ thuật nghề mộc.”

“Chuyện sao rồi? Cô ấy có vẻ căng thẳng...”

“Vẫn ổn,” Cô đưa tay lên má Keith để chuyển hướng sự chú ý của anh khỏi Max và súng của cô. “Chúng ta quay trở lại chuyện bùa yểm được chứ?”

“Được chứ, chắc chắn rồi. Em giúp anh chuyện đó được chứ?”

Cô vẫn để tay trên mặt anh, và anh nghiêng tới. Gương mặt anh thật thích, thật quen thuộc. Cứ như thể họ chỉ mới xa nhau có vài tháng vậy.

“Trước khi em giúp anh, thì anh cần phải biết về em. Em không phải một phù thủy tốt đâu.”

Anh mỉm cười.

“Nghiêm túc đấy. Em là một phù thủy xấu. Anh phải chấp nhận chuyện đó mới được.”

“Xấu như kiểu em sẽ biến anh thành con cóc ấy hả?”

“Xấu như kiểu em sẽ hối hận và không bao giờ nói về nó nữa.”

Trông anh có vẻ không yên.

“Đồng ý không?”

“Em lại làm như vậy nữa rồi. Giống như em đã làm đêm đó khi mời anh vào rừng. Anh chẳng biết mình sắp lao vào chuyện gì nữa.”

“Caveat emptor.” Cô nói.

“Nó nghĩa là gì vậy?”

“Người mua hàng hãy cẩn trọng [4] .”

“Trời ạ. Em là người phụ nữ bí ẩn nhất anh từng gặp đấy.”

Cô vuốt ve má anh. “Anh có thích thế không?”

“Hiển nhiên là anh thích rồi. Anh không thể ngừng nghĩ về em được. Em đã hủy hoại anh rồi.”

Cô ra dấu anh đi theo. “Đi nào.”

“Đi đâu vậy?”

“Giúp anh gỡ bùa yểm chứ sao.”

“Ở trong căn chòi à?”

“Ở trong căn chòi.”

“Chỗ này thực sự giống nhà của phù thủy đấy,” anh nhìn quanh khu đất trong ánh chiều dần buông khi cả hai bước đi. “Rồi còn những cái cây to bự với rêu rủ xuống. Nơi này hợp với em đấy, Ellis.”

“Em gọi nó là Rừng Hoang.”

Max đang lên xe để về nhà. Cô đã thấy Ellis chạm vào má Keith, giờ cô đã biết rằng cô có thể rời đi và để họ một mình bên nhau. Cô mỉm cười khi Ellis vẫy tay từ cửa trước. Quercus nằm phịch xuống hiên nhà, thở hổn hển vì cái nóng.

Trong căn phòng khách trống vắng, Keith lập tức nhìn thấy Gep ở trên bệ lò sưởi. Con ngựa đồ chơi màu xanh là một trong những tư trang ít ỏi của Ellis.

Anh lấy nó xuống khỏi bệ. “Đây là lý do anh ở đây đấy, em biết không?”

“Em tưởng anh đến để được giải thoát khỏi bùa yểm chứ.”

“Đúng vậy, nhưng anh quyết định mạo hiểm tiến vào thế giới của nàng phù thủy vì nhóc ngựa này đấy. Khi anh thấy em vẫn giữ nó, anh đã nghĩ hẳn phải có một lý do.”

“Em đã nói với anh rồi. Nó là bùa may mắn.”

“Sao một nữ phù thủy mạnh mẽ lại cần một bùa may mắn chứ?”

“Em dùng bất cứ thứ gì hiện ra trước mắt để làm phép nhé.”

“Nếu anh lấy lại nó, thì bùa yểm sẽ bị gỡ bỏ chứ?”

Cô lấy con ngựa từ tay anh và để lại bệ. “Em sẽ không tiết lộ bí mật nào đâu.”

Bên ngoài, một con cú lông sọc kêu lên. “Whoo-a!” Keith mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía khu rừng. “Con cú đó là sủng vật của em à?”

“Có một cặp hẳn đã làm tổ ở đằng sau. Đến xem đi.”

Cô dẫn anh đến chỗ mái hiên che. “Tổ của chúng hẳn là trong cái lỗ ở cây sồi hạt dẻ lớn đằng đó. Em ngủ ngoài này để ở gần đám cú và những thanh âm ban đêm khác. Anh nên đợi đến lúc bầy vịt bụng đen bay qua vào ban đêm.”

Anh nhìn tấm chiếu, một cây đèn và nhiều túi quần áo của cô trên sàn nhà. “Vậy cơ bản là em lại cắm trại trong rừng.”

“Nhưng có nhà vệ sinh, nhà tắm và bếp ở gần. Và một cây quạt nữa.” Cô kéo sợi xích để bật cây quạt trên đầu lên.

“Văn minh làm sao. Nhưng ở đây không có điều hòa à?”

“Nó hỏng rồi, và em chưa đủ tiền mua mới. Hiện tại thì em cứ không mặc quần áo thôi.”

Anh nhe răng cười. “Thật sao?”

“Không ai nhìn thấy được ngôi nhà này cả. Và nếu có ai cố làm như thế, Quercus sẽ chấm dứt nhanh chóng cái trò nhìn lén đó thôi. Nó nghe được mọi di chuyển ngoài đó.”

“Anh thấy rồi.”

Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ buổi đêm cô cũng thấy được hơi nóng và hơi ẩm làm anh đổ mồ hôi nhiều thế nào. Keith đang mặc trang phục cho mùa đông tháng mười ở Ohio, với quần ka-ki, áo sơ mi dài tay thả cúc, áo phông và giày phủ kín. Cô thì đi chân trần, mặc quần ngắn kèm áo ba lỗ với không đồ lót bên dưới. Khi Max ở đây, cô phải mặc đồ, nhưng cô mặc càng ít càng tốt trong thời tiết nóng ẩm ngột ngạt sẽ không dịu lại cho đến gần tháng Mười hai.

“Nói đến quần áo, anh cần cởi bớt ra đấy,” cô nói.

Anh nhướng mày. “Anh cần sao?”

“Trông anh nóng lắm.” Cô ra dấu về tấm chiếu trên sàn. “Ngồi đi. Đó là ghế dài, ghế ăn cơm, ghế dựa đọc sách kiêm giường của em đấy. Anh cứ tự nhiên mà chọn một.”

“Anh có cần nói mình chọn gì không?”

“Đó sẽ là bí mật của anh.”

Keith ngồi xuống. Cô ngồi cạnh trong khi anh cởi giày và tất. Cô gỡ áo phông và sơ mi của anh xuống. “Khá hơn chưa?”

“Hơn nhiều. Chúng ta bắt đầu gỡ bỏ bùa yểm chưa?”

Cô chọc ngón tay vào ngực anh. “Anh biết không, anh quá tin người đấy.”

“Anh đã như vậy sao?”

“Anh đang ở đây, tại hang ổ của nữ phù thủy giữa đêm khuya, và anh cho rằng em sẽ giải trừ bùa yểm đó sao?”

“Em sẽ không làm vậy à?”

Cô nhỏm dậy bằng đầu gối và gần như, nhưng vẫn chưa hôn lên môi anh. “Có lẽ em sẽ biến bùa yểm trở nên mạnh mẽ thay vì giải trừ đấy.”

“Thế thì tệ lắm,” anh nói, ôm lấy cô trong vòng tay.

“Em đã nói em là vậy mà.”

Anh kéo cô nằm xuống chiếu, ôm cô vào ngực. “Nữ phù thủy xấu xa thích được nằm trên, nếu anh nhớ không lầm.”

“Trí nhớ anh tốt đấy.”

“Nó vẫn tốt quá trời luôn.”

“Em có thể sửa nó,” cô cởi chiếc áo ba lỗ ra.

“Anh thấy khá hơn rồi đó. Phép thuật của em thật là mạnh.”

“Anh không biết đâu. Đã sẵn sàng hưởng thụ thêm chưa nào?”

“Sao phải hỏi khi bùa yểm của em đã khiến anh đầu hàng vô điều kiện rồi?”

“Hình như em nhớ được là anh cũng có ma thuật khá mạnh của riêng mình đấy.”

“Em biết sao?” Anh hỏi.

“Em biết chứ. Ma thuật của anh ở bên trong em cũng không tầm thường chút nào đâu,” cô đè lên anh bằng cả thân mình. “Chúc cho ma thuật mạnh nhất sẽ thắng.”

Ibuprofen: Thuốc kháng viêm giảm đau.

Quercus trong tiếng Anh có nghĩa là cây sồi.

Behemoth là một loài sinh vật thần thoại được đề cập đến trong tác phẩm Sách Job, 40:15-24. Theo thần thoại, nó là con thú to lớn nhất trên cạn, sánh ngang với Leviathan dưới biển và Ziz trên không. (ND)

“Caveat emptor” là một thuật ngữ tiếng Latinh có nghĩa là “Hãy để người mua thận trọng”. (“Let the buyer aware”). Đây là một nguyên tắc của luật hợp đồng mà ở đó, các phạm vi quyền hạn đặt trách nhiệm lên người mua để họ thực hiện việc thẩm định trước khi mua hàng. Nói cách khác, người mua hàng phải xem xét, đánh giá, kiểm tra hàng hóa vì lợi ích của mình và phải chịu trách nhiệm về hàng hóa đã nhận và không thể truy đòi người bán nếu sản phẩm bị lỗi hay hư hỏng. Trong câu này, ý của Ellis có nghĩa rằng Keith tự chịu trách nhiệm về quyết định của mình. (BTV)