Chương IV Con gái củaquạ đen
❖ 1 ❖
Raven đứng cách hàng rào gỗ vài mét. Cô vẫn luôn cẩn thận mỗi khi đi đến ranh giới. Cô đảm bảo bàn chân mình không chạm vào ngọn cỏ nào nghiêng về đất nhà Jackie.
Gia đình Jackie đang bận rộn hối hả ra vào ngôi nhà. Không ai chú ý đến cô đang đứng bên hàng rào. Tất cả đang chuẩn bị chiếc xe của họ cho một chuyến cắm trại dài tới Colorado - công viên quốc gia núi Rocky - mẹ Jackie đã nói chuyện này với Raven vào ngày cuối cùng của năm học.
Raven nhìn bố dượng của Jackie, chú Danner, sắp xếp đồ đạc đằng sau chiếc SUV. Chú ấy là giáo viên thể dục của Raven trong ba năm, bắt đầu từ năm Raven học lớp ba. Chú và cô Taft lập tức phải lòng nhau và kết hôn vào mùa hè sau khi Jackie học xong tiểu học.
Jackie ra khỏi nhà và đưa cho chú Danner gì đó khiến chú mỉm cười và vỗ lên vai Jackie. Raven mừng là Jackie và Huck có một người bố dượng tốt như chú Danner, và cô Taft cũng rất hạnh phúc. Tên cô bây giờ là cô Danner - bởi cô không muốn giữ họ của chồng cũ, Jackie đã nói như thế. Jackie cũng tự gọi mình là Jack Danner . Anh đã bảo bạn bè gọi mình là Jack từ năm lớp năm, nhưng gia đình anh vẫn gọi anh là Jackie . Raven cũng gọi như thế. Anh ấy đã lớn hơn nhiều, nhưng anh vẫn sẽ luôn là Jackie đối với cô.
Raven bước đến gần hàng rào hơn khi Reece ra khỏi ngôi nhà với Huck. Hẳn là anh ấy đã ngủ lại, và nhà Danner sẽ đưa ảnh về trên đường rời khỏi thị trấn.
Reece ngay lập tức nhìn thấy cô. Ảnh nói gì đó với Huck, và cả hai chạy ngang qua bãi cỏ đến chỗ cô.
“Nhóc đang kiểm tra bên cỏ xanh hơn ở bên kia hàng rào à?” Reece hỏi.
“Chắc thế,” cô nói.
Huck trông buồn và giận. Anh vẫn luôn như thế mỗi khi chuyện hàng rào được nhắc lại. Reece đương nhiên đã biến nó thành trò đùa từ ngày cô nói với đám con trai rằng cô không thể đặt một chân sang phía bên kia.
“Khi nào thì em đi Montana đấy?” Huck hỏi.
“Ngày mai,” cô đáp.
“Sao người ta lại đi xem thêm mấy cái khỉ gió ngoài tự nhiên này làm gì nhỉ?” Reece nói, ra dấu về phía cánh đồng và hàng cây. “Anh mà ra khỏi đây thì anh sẽ đến New York.”
“Anh cũng đi cùng,” Huck nói.
Reece giơ tay. “Đi du ngoạn. Ai có xe trước thì triển nhé.”
Huck đập tay với Reece và nhìn qua vai. “Nói đến đi, phải nhét thêm đồ vào xe trước khi Jackie chiếm hết chỗ còn lại mới được.”
“Mấy thứ đồ làm tóc đó hả?” Reece nói.
Huck khịt mũi. “Ừa, và quần áo nữa.”
“Dạo này Jackie quan tâm đến thời trang lắm. Nhóc ấy là nam thần của đám lớp sáu rồi đó.”
Reece nói với Raven.
Raven bây giờ hầu như không biết gì về Jackie cả. Cô chỉ thấy anh thoáng qua vào những dịp hiếm hoi mẹ anh đưa anh đến trường tiểu học.
“Bọn anh phải đi rồi,” Huck nói. “Nghỉ hè vui vẻ nhé.”
“Anh cũng thế nhé,” cô đáp.
Reece ở lại trong khi Huck chạy ngược về nhà. Anh chàng tựa tay lên thanh cao nhất của tấm hàng rào cũ bằng gỗ. “Nhóc biết chuyện này ngớ ngẩn mà, đúng không?”
“Chuyện gì cơ?” Cô hỏi dù đã biết.
“Cái chuyện hàng rào này này. Cứ sang đây đi. Sang chào Jackie một tiếng.”
“Em đã hứa rồi, anh biết mà.”
“Nhóc mới bảy tuổi lúc Maleficent đề ra cái luật đó. Nhóc đủ lớn để biết nó chỉ là chuyện vớ vẩn rồi còn gì.”
“Đừng gọi bà ấy như thế.”
Reece thở dài và cúi người luồn qua khe hở hàng rào. Anh chàng ngồi xuống bãi cỏ dài, và cô ngồi xuống theo.
“Chuyện với bà ấy thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
Reece nhìn vào mắt cô. “Nhóc biết nhóc có thể nói thật với anh mà. Anh cũng đang sống cùng một phiên bản Maleficent của mình đây.”
“Chẳng có gì để nói cả.”
“Anh cá là nhiều chuyện để nói lắm.”
Cô nhìn một con châu chấu leo lên nhánh cỏ. Nếu là năm bảy tuổi, cô sẽ nghĩ đó là một trong những gián điệp của Mama. Giờ thì cô không còn lo nhiều về chuyện đó nữa. Nhưng cô sẽ không bất ngờ nếu Mama đang quan sát cô từ trên cây.
Reece vòng tay qua cô. “Làm ơn đừng để bà ta làm nhóc phát điên. Anh biết cảm giác phải chiến đấu với nó là như thế nào mà.”
Cảm giác đôi tay Reece ôm lấy cô thật tuyệt. Cô đã luôn nhớ điều đó. Reece thỉnh thoảng khoác một tay lên người cô khi cả đám ở trên xe buýt trường học. Hoặc là ở trên sân chơi. Anh chàng chẳng quan tâm nếu những đứa nhóc khác buông lời trêu chọc.
Cô tựa vào Reece và ngửi mùi của tuổi mới lớn trên người anh.
Reece ôm cô chặt hơn. “Anh luôn ở đây vì nhóc, Cô Gái Chim ạ. Hay nhớ lấy. Bất cứ lúc nào.”
“Em biết,” cô mỉm cười. “Anh nhớ ngày đầu tiên em đến sân chơi không?”
“Đấy là ngày thứ hai rồi.”
“Đám nhóc đó không gọi em là Cô Gái Chim thêm lần nào nữa.”
“Đương nhiên là không rồi. Cô Gái Chim là tên gọi của anh. Đã đánh dấu bản quyền. Có quyền trừng phạt hợp pháp bằng nắm đấm nếu có ai khác dùng tên đó.”
Đó cơ bản là những gì anh chàng đã nói với đám nhóc đã trêu chọc Raven sau khi nghe thấy Reece dùng tên gọi yêu đó. Reece và Huck đã nhanh chóng chấm dứt tất cả những lời trêu chọc. Họ và các bạn của mình - và cả Jackie - đã là những người bảo hộ trung thành trong khi cô dần quen với thế giới kỳ lạ được gọi là trường tiểu học.
Cả hai im lặng ngồi nhìn chú Danner gói ghém đồ đạc lên xe.
“Anh vẫn chưa quen được việc chú Danner là bố dượng của họ,” Reece nói.
“Em biết. Sao mọi thứ không thể như xưa chứ?”
“Như thế nào cơ?”
Cô không trả lời vì cô biết điều mình nói ra sẽ thật ngớ ngẩn.
“Ý nhóc là mùa hè bọn anh gặp nhóc ấy hả?”
Khi cô không đáp, Reece vòng tay ôm lấy vai cô chặt hơn và cố nhìn xuống gương mặt cô ở bên dưới. “Ý nhóc là thế đúng không? Điều cuối cùng mà anh và nhóc nên muốn là mong thời gian đứng yên. Chúng ta phải thoát khỏi nơi này - thoát khỏi mẹ của chúng ta.”
Cô thậm chí không thể tượng tượng được tương lai đó là như thế nào.
“Nhóc không thấy hào hứng khi sang năm là lên cấp hai sao?” Cậu hỏi. “Nhóc sẽ lại có Jackie để nói chuyện cùng đấy.”
“Em ước gì anh và Huck sẽ ở đó.”
“Nhóc ước bọn anh bị đúp đấy à?”
Cô mỉm cười. “Không. Em chỉ ước gì anh ở đó thôi.”
“Nếu chỉ ở với nhóc thôi thì anh cũng ước thế đấy.”
“Anh có muốn đi học cấp ba không?” Cô hỏi.
“Có chứ. Một bước gần hơn tới việc rời khỏi cái nơi chết tiệt này.” Reece rút tay trở về. “Vậy cái nơi ở Montana này là thế nào vậy? Nó cũng đẹp như nhà nhóc ở đây sao?”
“Làm sao anh biết nhà em ở đây rất đẹp thế?”
“Người ta nói mà.”
Cô nhớ được Jackie đã nói thế vào lần đầu cô gặp anh.
“Căn chòi ở Montana không giống ngôi nhà ở đây,” cô nói. “Nó bé xíu và không có nước sẵn đâu.”
“Thật à?”
“Bọn em dùng nhà phụ và lấy nước từ máy bơm trước nhà.”
“Trời đất ơi. Chẳng trách nhóc ghét nó.”
“Em chưa bao giờ nói em ghét nó mà.”
“Không, nhưng trên mặt nhóc đầy vẻ buồn bã vào mỗi khi kết thúc năm học.”
“Ở đó thực sự rất đẹp. Có núi ở ngay bên ngoài.”
“Cá là cô đơn lắm,” cậu ta nói.
Đúng là như vậy. Nhưng cô sẽ không nói xấu căn chòi ở Montana. Mama rất yêu chỗ đó.
“Chà, xem ai tới kìa,” Reece nói. “Cậu nhóc với mái tóc tuyệt vời nhất.”
Huck có lẽ đã nói cho Jackie biết Raven ở đó. Cô có thể thấy được Jackie đúng là nam thần của đám lớp sáu. Anh ấy rất đẹp. Nhưng đương nhiên là cô vẫn luôn nghĩ như vậy.
Raven đứng dậy nhưng vẫn chú ý giữ chân không chạm vào giới hạn bãi cỏ.
“Chào Raven,” Jackie nói.
“Chào anh,” cô đáp. “Đã sẵn sàng đi rồi sao?”
“Ừ. Bọn anh sắp đi rồi. Đấy là nếu Huck ngừng chất đống đồ đạc lên xe.”
Raven và Reece ném cho nhau nụ cười tỏ ra đã hiểu.
“Sao thế?” Jackie hỏi.
“Không có gì,” Reece đáp. “Hôm nay tóc đẹp đó, Jacko.”
“Im di,” Jackie nói.
“Thế là hành động tử tế ngẫu nhiên của tui chẳng để làm gì rồi,” Reece nói, và ngay cả Jackie cũng mỉm cười.
“Mẹ anh đã nói về Bé con rồi,” Jackie nói. “Bà nói em nghĩ nó có thể đã chết.”
“Em biết nó đã chết rồi,” Raven nói. “Nó đã không đến ăn đậu phộng từ ba tháng trước.”
“Có thể là nó bay đi nơi khác thôi.”
“Nó luôn đến với em. Ngay cả sau khi nhà em từ Montana trở về mỗi năm.”
Cô không kìm được nước mắt. Hay có thể chấp nhận chuyện sẽ không bao giờ được gặp lại Bé con nữa. Ý nghĩ việc Bé con bị tóm và ăn sống bởi một con ưng ám ảnh cô. Raven đã thấy chuyện đó xảy ra đủ thường xuyên để tưởng tượng ra những chi tiết máu me trong đó.
Reece ôm lấy cô. “Làm tốt lắm, Jackie.”
“Gì chứ? Hôm qua em mới biết mà.”
“Thì nhóc có cần phải nhắc đến đâu,” Reece ôm cô chặt hơn.
“Trời ạ, Reece.”
“Gì chứ?” Reece nói.
“Không có gì. Anh nên tới đi. Chúng ta sắp đi rồi. Tạm biệt, Raven.”
Cô rời khỏi cái ôm của Reece và lau nước mắt.
“Tạm biệt, Jackie. Chúc vui vẻ.”
“Nhất định,” Jackie ném cho Reece ánh mắt kỳ lạ và chạy về phía ngôi nhà.
“Hài thật đãy,” Reece nói.
“Cái gì hài cơ?”
“Nhóc ấy đang ghen tị.”
“Ghen tị vì cái gì chứ?”
Reece cười nhăn nhở. “Nhóc biết mà.”
Raven nhìn chăm chú dáng người cao của Jackie, ước gì điều đó là sự thật.
“Ối trời ơi. Nhóc cũng thế hả?”
“Gì cơ?”
“Giờ anh ước gì mình học cấp hai đấy.”
“Tại sao vậy?”
“Anh muốn xem chuyện này rồi sẽ đi đến đâu.”
“Anh nên đi rồi,” cô nói. “Chú Danner đang nhìn sang bên này đấy.”
“Jackie có đang nhìn không?” Reece hỏi.
“Có.”
Reece ôm lấy Raven và tặng cô một nụ hôn tạm biệt thật lâu lên má.