← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Đám trẻ ở trường cấp ba nghĩ rất nhiều về tình dục. Chúng cũng nói rất nhiều về chuyện đó, và còn cười khẩy và đùa giỡn về điều đó nữa. Đã vậy lại còn đoán già đoán non xem ai đã làm chuyện đó với người nào. Raven không thể hiểu được tất cả sự hứng thú này là sao. Cô cho rằng đó là bởi cô là Con gái của Raven. Trong thế giới của quạ, hành động giao phối tạo nên đời sau đơn thuần chỉ là để sinh tồn. Nếu một sinh vật sống không thể truyền đi bộ gen của mình cho thế hệ sau trước khi chết, bộ gen của chúng sẽ mãi biến mất vào đất. Sinh sản là chuyện nghiêm túc, và luôn xảy ra ở bất cứ đâu, có thể ở trên những cánh đồng, rừng rậm và dòng sông.

Khi lớn hơn, đôi khi cô tự hỏi sự thật về xuất thân của mình. Cô chưa từng gặp một ai nắm giữ sức mạnh cổ xưa của mặt đất như Mama mình, dù cô đương nhiên sẽ không biết phải tìm họ ra sao cả khi mà họ cũng che giấu con người thực sự của mình. Nhưng Raven không thể nghi ngờ về xuất thân của mình lâu khi cô vẫn luôn cảm nhận rất rõ ràng những khác biệt của bản thân so với người khác. Ở trường, khi xa rời sự dễ chịu trên những cánh đồng và khu rừng của Mama, cô cảm thấy xa cách với những đứa trẻ khác và các giáo viên. Cô có thể thực sự cảm thấy linh hồn của quạ đen tách biệt khỏi họ, quan sát họ với sự dè dặt và tiêu cực ngày một lớn dần, có lẽ đến từ sự dung hợp giữa linh hồn của quạ và linh hồn của con người.

Cô ngờ rằng nhiều học sinh cũng nhìn cô bằng sự hoài nghi tương tự. Cô đã cảm thấy sự soi mói của họ kể từ tuần đầu tiên cô tới trường tiểu học. Những đứa trẻ đều tò mò, thậm chí ghen tị với nhóm con trai bảo hộ cô, và điều đó khiến Raven quá mức nổi bật. Mẹ của Jackie cũng bảo vệ cô như vậy, có lẽ cô ấy còn nói cho các giáo viên khác biết về xuất thân của Raven. Raven biết một vài giáo viên đặc biệt chú ý đến vì cảm thấy thương cảm: một cô bé phải học tại nhà không được phép dùng điện thoại, máy tính hay TV và chỉ có thể dùng mạng Internet cho việc học khi thực sự cần thiết. Mama đã cương quyết ở điểm đó khi đưa Raven đến văn phòng trường để đăng ký cho cô vào lớp hai. Raven đã cảm thấy mình bị hiệu trưởng và các nhân viên trong trường nhìn với ánh mắt kỳ lạ và thương hại chỉ trong vòng có mấy phút nhập học.

Raven ăn trưa và cố lờ đi tiếng thì thầm trò chuyện về cô. Hoặc đúng hơn là về Chris. Gần đây anh ta ngồi với cô và nói chuyện với cô nhiều hơn. Raven có thể thấy nhiều người ở phòng ăn trưa đang quan sát mọi thứ mà họ làm.

Là một học sinh cấp ba năm đầu là một phần lớn dẫn đến sự quan tâm này. Chris sắp tốt nghiệp. Huck, Reece, và Jackie không nghĩ rằng một học sinh cuối cấp nên tán tỉnh một học sinh mới lên cấp ba. Đặc biệt là họ không nghĩ Chris nên tán tỉnh Raven. Họ nghĩ cô quá mức ngây thơ để đối phó với mấy cậu chàng cuối cấp.

Cô rất biết ơn khi có họ gánh vác sau lưng , theo lời họ nói, nhưng cô có chút u oán vì họ vẫn còn xem cô là đứa trẻ ngây thơ vô tội được một phụ nữ điên khùng nuôi nấng. Cách mọi người nhìn nhận như vậy càng lúc càng làm cô phiền muộn. Cô muốn các anh ấy đối xử với cô như cách họ đối xử với những người bạn khác.

Khi Raven ăn xong miếng bánh kẹp. Chris nghiêng người sang và thì thầm. “Chúc mừng sinh nhật.” Anh ta lấy ra một miếng bánh đã giấu từ trước cho cô. “Xin lỗi vì nó hơi bị bẹp nhé.”

Raven giấu đi vẻ ngạc nhiên. Cô đã quên ngày Mười hai tháng Ba là ngày sinh Mama ghi trên giấy khai sinh của cô. Cô và Mama luôn mừng sinh nhật của cô vào ngày lập xuân.

Miếng bánh gây náo động trong đám nhóc đang ăn trưa.

“Cậu nên mang cho mọi người nữa chứ!” Reece nói với Chris.

“Nay là sinh nhật em ấy cơ mà,” Chris nói.

Mọi người ở bàn đồng thanh. “Sinh nhật vui vẻ, Raven!” Jackie lầm bầm gì đó về chuyện xin lỗi vì đã quên. Mẹ anh ấy là người đầu tiên biết về sinh nhật của Raven. Khi Raven học lớp hai, cô Taft kiểm tra ngày sinh của cô bé trong hồ sơ của trường. Cô đưa quà sinh nhật của mình ra phát cho lớp vào bữa trưa - là một nghi thức quan trọng ở trường tiểu học. Đó là cách mọi người biết về ngày sinh nhật giả của cô.

“Sao mà cậu nhớ được chứ?” Huck hỏi Chris.

“Dễ ợt. Sinh nhật tớ cũng là ngày 12,” Chris đáp.

“Là hôm nay sao?” Ai đó ở bàn hỏi.

“Tháng Tám. Hy vọng em thích bánh sô cô la,” cậu ta hỏi Raven.

“Em thích nó.”

Cô không muốn ăn chiếc bánh trước những ánh mắt quan sát của mọi người, nhưng cô vẫn làm vì Chris.

“Muốn một chút không?” Cô hỏi.

“Có lẽ một miếng thôi,” anh ta cắn một miếng bên cạnh chỗ Raven đã cắn và đưa bánh trở lại.

Hành động đó dẫn đến rất nhiều cái nhăn mày, và Chris thì ném tới ánh mắt thách thức. Raven thích như thế. Để cùng nổi loạn, cô lau một vết sô cô la trên khóe miệng Chris bằng chiếc khăn giấy.

Reece quạt quạt cái áo sơ mi đang mặc. “Là tui tưởng tượng hay trong đây nóng vậy ta?” Anh chàng nói.

Nhiều người ở bàn cười khúc khích.

“Nóng mà,” Chris nói, nhìn vào Raven.

“Đi thôi nào,” Jackie nói với Raven. “Chuông sắp reo rồi đó.”

Anh luôn đưa cô đến lớp học toán vì lớp của anh ở chung hành lang.

Khi Jackie đứng lên, Sadie, bạn gái của anh từ tháng Mười hai, làm dáng hôn chào tạm biệt. Raven thấy cách tạo dáng đó thú vị. Giống như khi cô xem một bầy sóc đất ở trên vùng núi Montana vậy.

Jackie im lặng khi cả hai rời khỏi nhà ăn. Khi đến gần lớp học, anh hỏi. “Em thích Chris à?”

“Tất nhiên em thích Chris rồi.”

“Thích như một người bạn sao?”

“Anh biết ảnh là bạn em mà.”

“Em hiểu ý anh mà,” anh ấy nói.

“Sao anh lại hỏi em chuyện này?”

“Bởi... Anh chỉ muốn em chắc chắn biết mình đang làm gì. Chris sành sỏi hơn em nhiều lắm.”

“Anh muốn nói anh không tin anh ấy sao?”

“Không phải thế. Ảnh là người tốt.”

Cô dừng bước, đối mặt với Jackie. “Thế thì có vấn đề gì chứ?”

Jackie quan sát ánh mắt cô như muốn tìm tòi, cố gắng hiểu cảm xúc của cô với Chris. “Không có vấn đề gì,” anh nói. “Anh sẽ gặp em trên xe buýt.”

“Anh không về với anh Huck sao?”

“Ảnh phải tập bóng chày rồi.”

Raven ngồi tại bàn và mở ba lô ra. Cô lướt ngón tay trên bản sao của cuốn Kỳ Vọng Lớn cô đã lấy từ thư viện trên đường đi ăn trưa. Cô không thể đọc sách trên xe buýt vì Jackie sẽ muốn nói chuyện với cô. Và điều đó sẽ khiến Jackie ghen tị và bắt đầu lải nhải để thu hút sự chú ý của anh ấy. Chuyện đó luôn xảy ra mỗi lần Jackie đi xe buýt. Raven thích ở cạnh Jackie, nhưng cô gần như ước rằng anh sẽ không lên xe buýt.

Raven đã bắt đầu đọc sách thư viện trên xe buýt từ lớp năm, là năm đầu tiên cô đi xe buýt một mình vì các bạn cô đã lên cấp hai. Cô thích đắm mình trong tiểu thuyết, đặc biệt là những câu chuyện tình, và cô vẫn giấu Mama về sách thư viện. Mẹ cô nói đọc truyện tình cảm thật ngớ ngấn và phí thời giờ. Nhưng bà hẳn sai lầm về điều đó. Romeo và Juliet, Kiêu Hãnh và Định Kiến là những câu chuyện tình, và cô đã học về chúng ở lớp tiếng Anh. Từ tiểu thuyết, Raven đã học được nhiều điều về con người và những mối quan hệ của họ mà cô không thể nào biết được từ chỗ của Mama hay các linh hồn của mặt đất.

Chris đang chờ cô ở trước cửa dẫn ra xe buýt. Và nhờ mọi thứ học được từ tiểu thuyết, Raven biết vì sao anh ta ở đó. Cô hiểu được rằng anh ta thích cô nhiều hơn mức một người bạn, và giờ anh ta quyết định làm gì đó với cảm xúc ấy. Cô tự hỏi anh ta có cố hôn cô không. Trái tim cô đập nhanh.

“Chào,” Chris nói.

“Chào,” cô đáp.

“Anh tự hỏi em có muốn về cùng anh thay vì đi xe buýt không,” anh ta nói. “Chúng ta có thể dừng ở quán của Bear và mua gì đó ăn mừng sinh nhật em. Anh mời.”

“Anh đã tặng quà cho em rồi.”

“Cái đó tính là gì.”

“Nó rất tuyệt.”

“Vậy hãy để anh tuyệt hơn đi.”

“Chris... Anh biết chuyện đó như thế nào mà. Ở nhà em.”

Một vẻ oán giận quen thuộc lóe lên trong mắt anh ta. Chris, Jackie, Huck và Reece là bốn người duy nhất cô nói về lời hứa của cô về chuyện không được đặt chân lên đất nhà Taft. Cô nói với họ chủ yếu để cảnh báo cả đám đừng đến nhà mình - bởi mẹ cô đã nhắc đến khẩu súng bà có. Chuyện đã xảy ra từ lâu, nhưng vẫn khiến cả đám tức giận.

“Em lo về máy quay ở lối vào sao?” Chris hỏi.

Cô gật đầu.

“Anh sẽ thả em xuống ở nơi máy quay không thấy được. Anh sẽ đưa em về đúng giờ như mọi khi. Chuyến xe buýt sẽ đi lâu đấy.”

Kể cả nếu anh ta có làm thế, máy quay cũng sẽ bắt được cảnh xe buýt đi qua lối vào nhà Raven mà không thả cô xuống. Raven không biết liệu Mama có xem những đoạn băng đó không. Nếu có, bà sẽ biết Raven về nhà với một đứa con trai. Cô không đoán được phản ứng của bà khi ấy.

“Em chưa bao giờ muốn nói dẹp hết tất cả chuyện đó đi sao?” Chris nói.

Cô chưa từng có lý do để làm vậy, nhưng giờ có lẽ cô đã có rồi.

“Cứ thử đi,” anh ta nói. “Em nói bà ấy chưa bao giờ đánh em. Chuyện tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ?”

Cơn giận của Mama là thứ sẽ xảy ra. Nó khiến cô sợ hãi hơn kết thảy khi cô còn bé. Nhưng giờ cô không còn bé nữa. Cô đã đủ lớn để một anh chàng lớp trên đẹp trai có thể muốn hôn cô.

“Được rồi,” cô đáp.

“Được à? Thật chứ?”

Cô gật đầu. Cô thích cách anh ta trông hạnh phúc.

Họ cách cửa vài bước chân khi Jackie bắt kịp cô. “Em không lên xe buýt à?”

“Chris sẽ đưa em về,” cô đáp.

“Thế mẹ em thì sao?”

Cảm giác như thể họ nhìn thấy hai người khi nhìn vào Raven: cô và cái bóng của mẹ cô. Cô đã quá mệt mỏi khi không thể chỉ là Raven đối với họ.

“Đoán là mẹ em sẽ phải chấp nhận chuyện đó thôi,” cô nói.

Jackie trông choáng váng. Chris cười.

“Mai gặp lại.” Cô nói với Jackie.

“Kẻ nổi loạn trỗi dậy rồi!” Chris nói. “Anh thích thế!”

Xe anh ta đỗ ở khu dành cho học sinh năm trên. Rất nhiều người nhìn họ chằm chằm. Một số chào Chris, chỉ rất ít người chào Raven.

Điều này khiến cô cảm thấy khác biệt, giống như cô đã ít giống một kẻ ngoại lai hơn, và có lẽ còn xinh đẹp hơn cách cô tự nhìn chính mình. Chris là người nổi tiếng, anh ta là một cầu thủ bóng chày.

Cô đột nhiên chú ý tới việc mình mặc gì. Cô mừng vì đã mặc chiếc quần bò yêu thích, áo len và đi bốt. Raven đã cố để trông giống các bạn cùng trang lứa từ khi đi học, và vì mục tiêu đó, Mama đã để cô đặt hàng gần như bất cứ loại quần áo nào cô thích.

“Quán Bear nhé?” Chris hỏi khi bắt đầu lái đi.

“Nghe nói sữa lắc ở đó rất ngon,” cô nói.

“Tuyệt vời luôn. Bánh quy và kem là món khoái khẩu của anh đấy.”

“Em sẽ chọn nó,” cô nói.

“Em đã tới đó bao giờ chưa?” Anh ta hỏi.

“Rồi, em đến đó suốt. Là đồ ăn vặt yêu thích của mẹ em đấy.”

Anh ta bật cười khi nhận ra cô đang đùa. Anh ta liếc sang cô khi đang lái xe. “Hôm nay em khác mọi khi.”

Tốt, anh ta để ý rồi. Cô tựa lên ghế và nhìn khung cảnh cô không thường được thấy.

Khi tấp vào bãi đỗ xe của quán Bear’s Burgers, cô thấy nhiều học sinh từ trường của họ. Cả đám đang nhìn chằm chằm.

“Chết tiệt, hôm nay đông quá,” Chris nói. “Em muốn ăn ở đây hay mua mang về? Ta có thể đến nơi nào đó yên tĩnh hơn và ăn.”

“Làm như vậy đi,” cô nói. Cô không thích mọi hành động của mình đều bị người soi mói.

Tại một ô cửa sổ nhỏ, anh ta đặt hai suất sữa lắc. Raven quan sát mọi thứ diễn ra. Cô chưa từng đến chỗ bán đồ mang về. Mama gói thức ăn để ăn trên xe tải khi họ lái xe đến Montana vào mỗi mùa hè.

Anh ta đưa cô một hộp sữa lắc. “Ngon không?” Anh ta hỏi khi có nhấp một ngụm.

“Rất ngon. Chúng ta đi đâu đây?”

“Em sẽ thấy. Bất ngờ ngày sinh nhật đấy.”

Cô được ngắm nhìn nhiều nơi hơn trong thị trấn khi chiếc xe chở cả hai đi. Cô hiếm khi nhìn thấy chúng, và chuyện đó đã xảy ra từ lâu về trước. Mama đã đưa cô đến thư viện vài lần bởi bác Sondra đã nói Raven cần giáo dục và hòa nhập xã hội. Nhưng khi Raven đến trường, Mama đã không còn làm điều đó nữa.

Chris lái xe khỏi thị trấn. Nhưng đi trên con đường cao tốc không bao xa thì anh ta rẽ sang một con đường đất đầy vết lún bánh xe. Một tấm biển rất cũ ghi Rạp chiếu phim trên xe Starlite . Anh ta tấp vào một khu đất trống với những cây cột kim loại han gỉ như mọc trên đất. Anh đậu xe giữa khu đất đối diện một màn hình chữ nhật lớn trống không đã đồ nát. “Anh nghĩ hôm nay nó có gì đó khá hay đấy.” Anh ta nói, tắt máy xe.

“Đó là gì thế?”

“Một màn hình chiếu phím. Nơi này từng là rạp chiếu phim trên xe.”

Cô biết rạp chiếu phim là gì, nhưng cô chưa từng biết đến việc xem phim ngoài trời. Không có cuốn sách nào của cô nhắc đến chuyện đó cả.

Raven nhìn quanh khu đất đầy rác. Cô không cảm nhận được linh hồn của mặt đất hiện diện ở nơi đây. Có lẽ chúng đã rời đi.

“Anh đã muốn đưa em đến nơi nào đó đẹp hơn,” anh ta nói. “Nhưng ta không có thời gian để đi xa hơn được.”

“Thế này là được rồi,” cô đáp. Cô thích việc những linh hồn của mặt đất không có ở đây theo dõi cô và nói cho Mama biết cô làm gì.

“Em uống sữa lạnh vậy thì ra ngoài ăn có bị lạnh quá không?” Anh ta hỏi. “Anh có mang thảm để ta ngồi đấy.”

“Em thích ra ngoài,” cô nói.

“Anh nghĩ em sẽ muốn vậy.”

Anh ta lấy một tấm thảm từ thùng xe, trải nó cách chiếc xe một khoảng. Cả hai ngồi đối diện màn hình và uống sữa. “Vậy ta đang xem gì đây?”

Cô nhìn vào màn hình trắng vỡ vụn. “Chẳng gì cả.”

“Nào, dùng trí tưởng tượng của em đi. Là thể loại phim gì đây. Khoa học viễn tưởng à? Hay kinh dị?”

Cô không quen chơi những trò như thế, nhưng cô muốn thử. “Chuyện tình yêu,” cô đáp.

“Thật à? Em để anh xem chuyện phim tình yêu? Em hẳn là rất biết thuyết phục người ta đấy.”

“Đúng vậy mà.”

“Em thích xem nó chứ?”

“Là bộ phim hay nhất em từng xem,” cô nói.

Chris cười, phần hài hước nhất là câu nói của cô đúng. Cô thích màn hình trống rỗng hơn là những bộ phim cô và đám trẻ đã xem vào mùa hè từ lâu về trước. Khi cả đám mở phim lên xem, tất cả hầu như ngừng nói và nhìn chăm chú vào chiếc TV. Cô thích chơi trò chơi, nói chuyện, hoặc là đùa giỡn với chúng hơn.

Chris giơ cốc sữa lắc lên làm bộ cạn ly. “Mừng sinh nhật tuổi mười lăm,” anh ta nói khi cả hai cụng ly. Đôi mắt đen của anh ta không rời cô. “Anh thú nhận một chuyện được chứ?” Anh ta hỏi.

“Được thôi.”

“Starlite là một điểm làm tình nổi tiếng đấy.”

“Vậy sao?” Cô không biết phải nói gì khác nữa.

“Đó không phải lý do anh đưa em tới. Chỉ là chỗ này gần thôi, và anh biết không ai sẽ ở đây. Người ta phần lớn đến đây vào buổi tối thôi?”

Anh ta vẫn nhìn cô không rời mắt. Có điều gì đó ngoài đồ uống lạnh và không khi mát lạnh khiến cô thấy run. Cô bỏ cốc sữa xuống và vòng tay ôm lấy người.

“Em lạnh rồi,” anh ta đến gần và hỏi. “Thế này được chứ?” và vòng tay ôm cô.

Cô nghĩ đến Reece, người hay làm vậy. Và cái đêm Jackie đã phủ chăn lên người cô và xua tan đi sự lạnh lẽo.

“Anh đang nói thật khi anh nói anh đưa em đến đây không phải để làm tình,” anh ta nói. “Nhưng một nụ hôn thì được chứ?”

Cô không thể tin chuyện đó thực sự sẽ xảy ra. Nhưng cô không biết làm thế nào cả. Cô quá sợ để đưa ra câu trả lời.

Anh ta tiến sát gần cô. “Em đã bao giờ hôn ai trong những chuyến đi đến Montana chưa?”

Cô lắc đầu.

“Vậy em chưa hôn ai đâu nhỉ? Anh biết em không hẹn hò với ai quanh đây mà.”

Anh ta mỉm cười khi thấy cô không trả lời. “Đoán là em chưa hôn rồi,” anh ta nhìn môi cô. “Anh muốn là nụ hôn đầu của em. Nhiều hơn bất cứ điều gì.”

“Anh... muốn vậy sao?” Cô cảm thấy kỳ lạ. Cơ thể cô nhẹ tựa lông hồng. Gần giống như đang bay vậy. Cứ như thể cô đã trở nên giống như một nửa của mình, một linh hồn với đôi cánh.

Anh ta nhìn vào mắt cô. “Anh có thể tặng em nụ hôn chúc mừng sinh nhật chứ?”

“Được,” cô đáp.

Anh ta áp môi lên môi cô.

Cảm giác ban đầu khi chạm môi thật kỳ lạ. Trước đó chỉ có Mama làm vậy. Nhưng cách anh ta làm thì khác. Nó kéo dài hơn. Và anh ta hơi hé miệng, có vị như bánh và kem vậy.

Anh ta lùi lại và nhìn vào mắt cô lần nữa. Đồng tử của anh ta như thủy tinh màu đen. “Thích chứ?”

“Vâng.”

Anh ta chạm đôi bàn tay ấm lên gương mặt cô. “Em đẹp lắm. Em có bao giờ biết điều đó không?”

Trước đây cô không biết, nhưng giờ cô tin mình xinh đẹp.

Anh ta hôn cô lần nữa. Một nụ hôn mạnh hơn và lâu hơn. Chuyện này dễ dàng hơn cô tưởng, cả người cô cảm thấy thoải mái, như khi cô đọc sách về những cặp yêu nhau hôn nhau. Ngoại trừ một việc cảm giác lúc này tuyệt hơn nhiều khi nó đang thực sự diễn ra. Và với cô.

Sau nụ hôn, cả hai ôm nhau. Cảm giác thật tuyệt, nhưng anh ta buông tay quá sớm. “Anh nghĩ nên đưa em về thì hơn,” anh ta nói. “Anh hy vọng em không gặp rắc rối.”

Cô nhận ra mình phải đi ngay. Có lẽ xe buýt sẽ sớm qua nhà cô thôi. Nhà Jackie là điểm dừng sau nhà cô. Cô tưởng tượng ra cảnh anh ấy nhìn qua cửa sổ vào cổng nhà cô và con đường khi chiếc xe buýt đi ngang qua. Cô tự hỏi anh sẽ nghĩ gì, liệu anh ấy có một chút ghen tị hay không.

Họ cuộn tấm thảm lại và cất vào xe. Raven nhìn lần cuối địa điểm kỳ lạ nơi diễn ra nụ hôn đầu của mình.

“Mẹ em có xem máy quay khi em về đến nhà không?”

“Em không biết.”

“Hy vọng là không đi,” anh ta nhìn cô khi đang lái xe. “Nếu chuyện suôn sẻ và bà ấy không phát hiện ra, em có muốn hẹn hò lần nữa không?”

“Có,” cô đáp, dù cô không tưởng tượng được chuyện đó sẽ xảy ra lần nữa như thế nào.

Khi đến gần nhà Raven, cô để anh ta dừng cách cổng đủ xa để máy quay không bắt được cảnh cô ra khỏi xe. “Chúc may mắn,” anh ta nói.

“Ngay mai gặp lại.”

Anh ta lái xe đi ngang cánh cổng thay vì quay lại. Sẽ tốt hơn nếu anh ta không đi qua cánh cổng trước khi cô xuất hiện trong ống kính máy quay, nhưng đã quá muộn để sửa lại rồi.

Cô nhập mã vào bảng số để mở cổng và men theo con đường ngoằn ngoèo đến căn nhà gỗ. Khi đã ở phía sau cánh cổng bảo vệ, cô thường cảm thấy mình như trở lại là chính mình, Con gái của Raven. Nhưng sau khi ở bên Chris, cô cảm thấy khác biệt. Khác biệt theo kiểu vui vẻ và phấn khích.

Mama không trả lời khi cô gõ cửa. Bà đã ra ngoài với các linh hồn của mặt đất. Chuyện này xảy ra khá thường xuyên. Raven tắt chuông báo động mà cô làm kích hoạt.

Sự im lặng của căn nhà khiến cô thoải mái. Mama không biết cô về muộn.

Raven sẽ làm gì đó đặc biệt cho bữa tối. Hôm nay là sinh nhật của cô ở thế giới loài người. Hôm nay cô đã được hôn. Cô cảm thấy mình giống con người nhiều hơn mọi khi, giống như thể chú quạ bên trong cô đang chìm trong giấc ngủ.