❖ 3 ❖
Raven và Chris đã bồ bịch với nhau , theo như cách nói của đám nhóc trong trường. Họ ngồi với nhau trong nhà ăn trưa, và Raven mạo hiểm để anh ta đưa cô về nhà lần nữa. Cả hai đi dạo trong công viên. Một ngày khác cả hai đến một nhà hàng kiểu Mexico vì trời khi đó đang mưa. Khi Mama vẫn không nói gì cả, hai người họ hẹn hò lần thứ tư, trở về rạp chiếu phim trên ô tô Starlite với sữa lắc.
Reece kéo Raven ra một góc trong trường để cảnh báo cô, giống như Jackie đã làm. Ảnh nói Chris sành sỏi hơn cô nhiều. Cô hỏi liệu ảnh có tin Chris không, cùng một câu cô đã hỏi Jackie.
“Vấn đề không phải là anh có tin cậu ta không,” Reece nói. “Quan trọng hơn là liệu anh có thể tin tưởng nhóc hay không,” anh thấy cô nổi giận và nói. “Nhóc biết là nhóc đã sống theo cách rất là... khác so với hầu hết những đứa trẻ khác. Cái bình thường đối với nhóc thì không giống cái bình thường đối với cậu ta đâu. Hiểu ý anh muốn nói chứ?”
Cô không thấy có lí do gì để đáp lại cả. Reece chỉ đang nói chuyện hiển nhiên mà thôi.
“Cậu ta đã cặp kè nhiều cô gái, còn nhóc thì chưa từng ở bên một đứa con trai nào.”
“Vậy thì sao? Ai mà chẳng cần lần đầu tiên chứ.”
“Anh biết. Nhưng cậu ta có thể sẽ tự cho là đúng và tiến triển quá nhanh. Nhóc sẽ nghĩ mình cần phải...”
“Em không phải đồ ngốc đâu, Reece!”
“Anh biết, anh biết. Anh xin lỗi. Anh chỉ lo cho nhóc thôi. Chris... Cậu ta giống như là bị ám ảnh với nhóc vậy. Nhóc nên biết điều đó.”
“Ám ảnh?”
“Ừ. Từ lâu rồi. Nhóc không nhìn ra được à?”
“Không.”
“Chà. Bọn anh đều nhìn ra cả. Chris biết bọn anh nghĩ cậu ta quá lớn tuổi so với nhóc, nên nhóc biết cậu ta làm gì không? Cậu ta đợi đến sinh nhật nhóc để đề nghị hẹn hò với nhóc. Nhóc mới sang tuổi mười lăm - nghe thì lớn hơn nhiều so với mười bốn đấy - còn cậu ta thì đến tháng Tám này mới mười tám tuổi. Nên về số tuổi mà nói, hai người cách nhau có hai năm thôi. Thấy chuyện này kỳ cục đến thế nào chưa? Cậu ta thực sự nghĩ như vậy đã đủ tạo ra chênh lệch rồi nữa kìa.”
“Chuyện này đâu có kỳ cục.”
“Cậu ta lên kế hoạch cho chuyện này đấy.”
“Sao như thế lại là xấu?”
“Vì nó cho thấy cậu ta giống như phát cuồng vì nhóc vậy.”
“Em sẽ muốn ở bên một cậu trai không phát cuồng vì mình sao?”
Cô nghĩ đến Jackie. Trong số những cậu trai cô biết, anh ấy là người mà cô muốn trao cho cô nụ hôn đầu, nhưng anh ấy rõ ràng là không phát cuồng vì cô.
“Hãy chậm rãi thôi, được chứ?” Reece nói.
“Được rồi.”
Anh giơ tay lên. “Vẫn là bạn chứ? Cô Gái Chim?”
“Tất nhiên rồi,” cô đập tay với anh.
Bài diễn văn của Reece đã có tác dụng ngược lại mong muốn của anh. Giờ thì cô tin tưởng Chris nhiều hơn. Vào lần tiếp theo họ ra ngoài sau giờ học, Chris đưa cô đến một căn nhà hoang mà anh ta nghĩ là rất thú vị. Họ đã âu yếm rất nhiều trong đó. Cô đã để anh ta chạm vào thân thể dưới lớp áo của mình.
Kỳ nghỉ xuân đến, và họ phải ngừng gặp nhau một tuần lễ. Raven nhớ cái cảm giác hưng phấn khi hẹn hò với Chris. Cuộc sống của cô với Mama đem so ra thì thật nhàm chán. Cô thường sẽ hồi tưởng lại những khoảnh khắc tuyệt vời nhất với Chris, nhưng vì lý do nào đó mà điều đó thường khiến cô nghĩ đến Jackie. Cô cảm thấy hơi phiền một chút khi không thể ngăn những suy nghĩ về Jackie chen chân vào những lần hồi tưởng đó.
Sáng thứ Hai tuần sau đó, trong giờ ăn trưa, Chris thì thầm. “Anh nhớ em.”
“Em cũng thế,” cô đáp.
“Kỳ nghỉ xuân vừa rồi mẹ em có nói gì về chuyện video không?”
“Không.”
“Vậy hẳn là bà ấy không xem máy quay rồi.”
Raven cũng đưa ra kết luận tương tự. Cô đã đi với Chris sau giờ học năm lần, máy quay hẳn đã cho thấy cô không bắt xe buýt về nhà. Nhưng Mama không nói gì cả, ngay cả những lần bà ở nhà khi Raven về trễ hơn thường ngày.
“Hôm nay ta đi nữa nhé,” Chris nói.
“Vâng.”
“Em muốn đi đâu?”
Cô để ý thấy Jackie đang nhìn cô chằm chằm từ bên kia chiếc bàn ăn.
“Em thích ngôi nhà cũ,” cô thì thầm.
“Thật à?”
“Em thích chỗ đó lắm.”
Họ trở lại ngôi nhà bị bỏ hoang sau giờ học. Chiều hôm đó, trời mát và có mưa. Chris trải tấm thảm trên sàn gỗ, và họ lấy áo khoác cùng áo len của anh ta làm gối. Chris nằm lên trên người Raven và hôn cô, luôn tay vào áo cô và đẩy hông mình thấp xuống. Cô biết anh ta muốn làm tình. Và anh ta càng chạm vào cô nhiều thì cô càng mong muốn điều đó hơn. Nhưng những giờ học giáo dục giới tính khiến cô nghĩ mình không nên làm như vậy. Cô có thể sẽ có con hoặc bị AIDS mất.
Ngày hôm đó cô về trễ hơn hẳn mọi lần. Mama đang chờ cô. Bà mỉm cười một cách kỳ lạ khi Raven bước qua cửa. Con tim Raven đánh trống liên hồi. Cô biết ánh mắt đó. Điều đó nghĩa là mẹ cô sắp sửa làm điều gì đó mà cô có lẽ sẽ không thích chút nào.
“Ở trường vui vẻ chứ?” Mama hỏi.
“Có ạ?”
“Tình hình môn sinh học của con thế nào rồi?”
“Tốt ạ,” Raven đáp, treo áo khoác lên móc.
“Tầm này con học về sinh học cơ thể người rồi nhỉ?”
“Không. Bọn con đang học giải phẫu.”
“Con đã học về cách ly sinh sản chưa?”
Raven không thể nhớ là cô đã học về cụm từ đó chưa.
“Nó có nghĩa là giống loài khác nhau thì không thể tạo ra đời sau,” Mama nói. “Ví dụ như chó thì không thể có con với mèo.”
“Con nghĩ bọn con chưa học đến phần đó đâu.”
Mama gật đầu và trở lại món gì đó bà đang nấu trên bếp.
Trong bữa tối, hai người không nói chuyện nhiều. Raven cảm thấy lo lắng. Mama nhìn cô chằm chằm nhiều hơn mọi khi. Có lẽ bà đủ bén nhạy để cảm nhận được điều Raven đã làm trong ngôi nhà bị bỏ hoang. Thậm chí bà còn có thể ngửi được mùi của Chris trên người cô.
Khi Raven đứng dậy để đi rửa bát, Mama nói. “Ngồi xuống, Con gái.”
Cô ngồi xuống.
“Con có thích cậu nhóc ấy không?”
Raven cố không để lộ vẻ hoảng loạn. “Cậu nhóc nào ạ?”
Mama nở nụ cười gượng. “Cậu nhóc chở con về nhà hôm nay và năm hôm trước đó.”
Raven không biết phải nói gì cả. Sự bình thường của Mama khiến cô bối rối không hiểu ra sao.
“Tên cậu ta là gì?”
“Chris. Chris Williams.”
“Con làm tình với cậu ta rồi phải không?”
“Không có đâu!”
“Con đã hôn cậu ta chưa?”
Cô muốn khóc thét lên. Nói về chuyện đó với Mama sẽ hủy hoại nó mất.
“Ta cho là rồi,” Mama nói.
Raven cúi gằm xuống đĩa thức ăn trống rỗng.
“Ta không giận đâu,” Mama nói. “Đó là một phần rất tự nhiên của việc trưởng thành. Quạ hay con người đi nữa thì thôi thúc tạo nên sinh mệnh mới vẫn là thứ không thể nào chối bỏ được.”
“Đó không phải lý do con hẹn hò với anh ấy.”
“Là như vậy đấy, nhưng lề lối xã hội khiến con nói khác đi. Vào cái thời con người còn hòa mình sinh sống với những sinh vật khác trên Trái đất này, một cô bé tuổi con đã có con rồi. Cô bé sẽ có thai chỉ một thời gian ngắn sau kỳ kinh đầu tiên.”
“Con sẽ không mang thai đâu,” Raven nói.
“Ta biết,” Mama nói. “Bởi vậy nên ta mới có cuộc trò chuyện này. Ta muốn con hãy thoải mái khi ở bên đứa trẻ đó. Làm tình với nó nếu con muốn. Cơ thể con không thể có con với nó đâu.”
Raven sốc đến mức không thể đáp lời.
“Cách ly sinh sản,” Mama nói. “Con và Chris là hai giống loài khác biệt. Sẽ không thể có đứa bé nào được sinh ra cả.”
“Nhưng con chảy máu mỗi tháng mà.”
“Chuyện đó không quan trọng. Tinh trùng của nó không thể thụ thai cho con gái của những linh hồn của mặt đất. Cứ xem thử trong sách sinh học đi.”
Xem thử trong sách sinh học? Cô có thể tìm thấy gì về linh hồn của mặt đất làm tình với con người trong một cuốn sách sinh học cơ chứ?
“Đó là một thôi thúc rất tự nhiên ở lứa tuổi của con,” Mama nói. “Đừng để xã hội đè nén này hủy hoại niềm vui của con.”
“Mama chắc chứ?” Raven hỏi.
“Ta chắc,” Mama đáp. “Và cũng thật đáng tiếc. Ta rất muốn có một đứa trẻ khác trong nhà. Ta đã thỉnh cầu một đứa nhiều năm nay rồi.”
“Mama thỉnh cầu một đứa bé khác sao?”
Bà gật đầu. “Ta cho là các linh hồn chỉ đủ mang đến một lần phép màu thôi,” bà vươn người qua chiếc bàn. “Nhưng con nên thỉnh cầu, Con gái ạ. Ta nghĩ mong muốn của con sẽ được đáp ứng. Ta muốn con thực hiện một nghi thức Câu thông ngay lập tức. Trong tối nay.”
“Mama muốn con cầu xin một đứa bé sao?”
“Đúng thế, tối nay và mọi ngày khác. Cho đến khi con được nhận một đứa bé.”
“Con còn đang đi học. Làm sao con có em bé được?”
“Ta sẽ chăm sóc đứa bé,” Mama đứng lên. “Đi và làm lẽ Câu thông đi. Ta sẽ rửa bát.”
“Nhưng con còn bài tập.”
“Bài tập có thể chờ một lát.”
Mama mang theo áo khoác. Raven xỏ đôi bốt.
Trước khi ra khỏi cửa, Mama nói, “con có thể đi cùng Chris Williams thế nào cũng được. Ta sẽ không can thiệp. Ta muốn con khám phá niềm hoan lạc tự nhiên của dòng máu con người bên trong con.”