❖ 4 ❖
Raven đã không Câu thông để xin một đứa bé. Cô không muốn điều đó. Mama đã nói cô cần mong muốn một điều bằng cả trái tim và tâm hồn khi Câu thông. Nếu Mama đã cảm thấy như vậy, bà có thể tự mình thỉnh cầu một đứa bé tùy ý bà.
Trong khi đang dạo bước trong rừng, Raven tự hỏi vì sao Mama đột ngột cho phép cô hẹn hò một cậu trai khi nhiều năm về trước bà cực lực phản đối chuyện cô kết bạn. Và cô còn băn khoăn về chuyện cách ly giao phối nữa. Tất cả chuyện này thật kỳ lạ.
Kỳ lạ nhưng tốt đẹp. Tại sao phải nghi vấn thứ tự do mà cô có thể hoàn toàn nắm giữ trong tay chứ?
Ngày hôm sau, Raven nói với Chris rằng mẹ cô biết về quan hệ giữa họ. Cô nói bà hoàn toàn ổn với chuyện đó, và họ có thể ở bên nhau bao nhiêu tùy thích. Chris nói cả hai nên ăn mừng, và nên có một cuộc hẹn hò thực sự. Vào tối thứ Sáu, hai người họ ra ngoài ăn tối và đi xem phim.
Mama tò mò về buổi hẹn vào cái ngày mà cô trở về nhà. Một lần nữa bà lại hỏi liệu cô và Chris đã làm tình với nhau chưa. Raven đáp lại rằng cô chưa làm điều đó. Cô cố không nổi giận vì chuyện Mama soi mói đời tư của mình. Cô tự nhắc mình nhớ rằng Mama rất khác mọi người. Sự quan tâm của bà đến việc Raven bị thu hút bởi Chris hẳn là đến từ mối liên kết sâu sắc của bà với những vòng lặp tự nhiên của sự sinh sản trên thế giới này.
Vào thứ Hai, Chris và Raven đến ngôi nhà nhỏ và gọn gàng của Chris để làm bài tập. Sau đó, anh ta nắm tay cô dẫn vào phòng mình. Căn phòng tương tự phòng Jackie và Huck nhưng thêm nhiều những tấm áp phích và cúp. Raven ngồi ở bàn của anh ta để làm bài tập toán trong khi Chris ngồi trên giường đọc một cuốn sách tiếng Anh mà anh ta phải đọc cho xong.
Raven chưa bắt đầu làm được bao nhiêu thì Chris ngồi dậy, sau đó khóa cửa. “Đến đây nào, người đẹp,” anh ta nói, kéo cô lên giường.
Hai người họ hôn và quấn quít lấy nhau. Raven thích cù léc và chơi đánh trận với anh ta nhiều như việc hôn vậy. Điều đó khiến cô nhớ đến mùa hè chơi đùa cùng đám nhóc. Anh ta luôn để cô thắng mỗi lần đánh trận giả. Raven ngồi trên người Chris và nhìn xuống gương mặt anh ta. Chris đương nhiên là thích cô làm thế.
“Còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau không?” Anh ta nói. “Chúng ta đang chơi bóng mềm thì con chim của em lao xuống đậu vào vai em. Anh chẳng biết có chuyện gì diễn ra cả. Anh đã nghĩ em là một cô gái ma thuật hay gì đó cơ.”
Cô mỉm cười, đưa tay lướt quanh bụng anh ta.
“Reece từng gọi em là Lọ Lem, nhưng với anh em giống như phù thủy và pháp sư trong truyện vậy. Anh thề sẽ không bất ngờ nếu em biến thành một chú chim và bay vào rừng cùng con chim em nuôi đâu.”
Anh ta đã thấy được con người thật của cô - linh hồn của quạ đen trong cô. Cô sợ hãi không thể đáp lời.
Đột ngột, nhưng đầy nhẹ nhàng, anh ta đưa cô nằm xuống giường. Tựa người bên trên cô, anh ta nói. “Anh rơi vào lưới tình với em rồi, cô Gái Ma thuật. Em biết không?”
Anh rơi vào lưới tình với em rồi. Những từ đó không hề tầm thường chút nào. Cô biết điều đó từ những cuốn sách đã đọc. Những lời đó cùng điều anh ta nói về chuyện cô là một chú chim khiến cô không thể nói nên lời.
“Anh muốn làm chuyện đó với em,” anh ta nói. “Thực sự làm tình cùng em.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng vậy. Nếu em sẵn sàng.”
Cô có sẵn sàng không? Một phần trong cô muốn làm điều đó; một phần khác lại không. Hẳn là phần con người và linh hồn trong cô đang mâu thuẫn.
“Không phải để phá hỏng khoảnh khắc, nhưng anh có bao cao su đây,” anh ta nói.
Anh ta dường như xem sự im lặng của cô là sự sẵn lòng. Anh ta nhấc áo cô lên. Anh ta chưa từng làm như vậy trước đây. Cô thích cái cách anh ta nhìn ngực và chiếc áo lót có dây màu hồng của cô chằm chằm. Cô đã đặt mua áo ngực và đồ lót nguyên bộ khi nghĩ đến anh ta. Mama để cô mua những bộ đồ lót đẹp sau khi biết cô có bạn trai.
Anh ta đặt tay và hôn lên ngực cô. “Raven, anh muốn em. Em đẹp lắm.”
Giọng nói và đôi mắt của anh ta khác đi. Thứ sức mạnh cơ thể cô gây nên cho anh ta thật kỳ lạ. Hay nó đến từ phần linh hồn bên trong cô nhỉ?
Chris cởi cúc quần bò của cô và trượt xuống. Anh ta chạm vào cô ở những nơi anh ta chưa từng chạm tới trước đây. Cô cũng chạm vào anh ta. Quả thực lúc này cô muốn làm tình.
Ấy vậy mà thật đáng giận khi một nửa của cô vẫn cứ tỏ ra xa cách. Giống như một con qua đậu ở một cành cây phía xa. Nó không cảm nhận được điều mà cô làm.
Chris ngừng chạm vào cô. Anh ta nghiêng người sang nhìn vào mắt cô. “Em ổn chứ?”
Có không ổn chút nào. Cô không biết vì sao, nhưng cô muốn bay đi. Cô ước gì mình có thể làm thế. Chỉ cân nhấc mình rời khỏi chiếc giường và biến mất trên bầu trời rộng lớn.
“Em sợ sao?” Anh ta hỏi.
“Vâng.” Cô cảm thấy sợ, nhưng không chắc bản thân sợ điều gì.
“Sợ nó sẽ đau sao?” Anh ta hỏi. “Anh sẽ làm chậm rãi thôi.”
Cảm giác thôi thúc muốn bay đi trở nên mạnh mẽ hơn. Phần linh hồn trong cô muốn nói gì với cô đây?
Cô trườn khỏi người anh ta từ bên dưới và mặc áo vào.
“Anh xin lỗi,” anh ta nói.
“Vì sao?”
“Anh nghĩ anh đã thúc ép em.”
“Không sao đâu.”
Anh ta đưa quần bò cho cô và mặc áo lại.
“Em vẫn muốn làm bài tập chứ?” Anh ta hỏi.
“Em không có tâm trạng. Anh đưa em về được chứ?”
“Dĩ nhiên là được rồi.”
Anh ta lên tiếng hỏi, khi đang lái xe được nửa đường đến nhà cô. “Chuyện hai ta vẫn ổn đấy chứ?”
“Vâng. Chỉ là em chưa sẵn sàng.”
“Một số người thì hăm hở muốn làm ở tuổi mười ba. Một số thì chờ đến khi tốt nghiệp cấp ba. Tất cả đều ổn thôi.” Anh ta nhìn cô, mỉm cười. “Nhưng anh có thể đoán được là em sẽ muốn làm chuyện đó sớm thôi.”
Dường như anh ta đang nói từ kinh nghiệm của bản thân. Cả Jackie và Reece đều nói như thế về anh ta.
“Anh đã làm chuyện đó bao giờ chưa?” Cô hỏi.
“Rồi,” anh ta đáp.
“Rất nhiều sao?”
“Thôi nào. Em không nên hỏi anh như thế chứ?”
Cô tự hỏi tại sao lại như vậy.
Chris đậu xe ở chỗ mọi khi, cách xa máy quay ở lối vào nhà. Hai người họ hôn nhau, và mọi thứ lần nữa lại tốt đẹp như thường.
Anh ta nói, “giờ hỏi chuyện này có lẽ không đúng lúc lắm, nhưng em có muốn đi vũ hội với anh không?”
Vũ hội của năm cuối là sự kiện lớn ở trường. Tất nhiên anh ta sẽ hỏi cô rồi. Anh ta nói yêu cô cơ mà.
“Nghe vui đó,” cô đáp.
“Em chắc mẹ em sẽ cho phép em đi chứ? Chúng ta sẽ ở bên ngoài cả đêm, và em còn phải kiếm một bộ váy và các thứ nữa.”
“Em nghĩ bà sẽ cho phép thôi.”
“Tuyệt. Báo cho anh váy của em màu gì để anh chọn lễ phục cùng màu nhé.”
“Được rồi,” cô đáp, mặc dù cô không chắc chuyện đó có nghĩa là gì.
Mama ở nhà khi cô về tới nơi.
“Hôm nay con đi cùng Chris sao?”
“Vâng,” Raven đáp. “Anh ấy mời con đến vũ hội của học sinh năm cuối.”
“Con trả lời như thế nào?”
“Con nói là đồng ý. Nhưng con cần một bộ váy.”
“Và một đôi giày. Ta có thể tìm những thứ đó ở trên mạng.”
“Anh ấy nói bọn con sẽ ở ngoài cả đêm.”
Mama vuốt tóc cô.
“Tất nhiên là thế rồi, cô gái xinh đẹp. Và ta cá rằng đây sẽ không phải là vũ hội duy nhất của con. Con sẽ được mời đi mỗi năm cho mà xem.”
Sự thay đổi nhanh chóng của Mama khiến Raven bồn chồn không yên. Hay đó là suy nghĩ về chuyện ở ngoài cả đêm với một nhóm lớn thanh thiếu niên? Thường mỗi khi tan học cô đều cảm thấy mệt mỏi khi phải cố hòa nhập với mọi người trên lớp, và chuyện đó mới chỉ kéo dài có bảy giờ đồng hồ thôi. Làm sao mà linh hồn của quạ đen trong cô có thể trụ được cả một đêm đây? Cô nghĩ đến cảm giác của bản thân khi ở trên giường của Chris, nghĩ đến mong muốn gấp gáp thôi thúc cô bay đi. Cô gần như ước gì Mama đã nói cô không thể đi đến vũ hội.