❖ 5 ❖
Raven nằm trên giường thật lâu, nghĩ về chuyện đã xảy ra với Chris lúc trước và lý do vì sao cô không chắc chắn về chuyện ở bên ngoài cả đêm với anh ta. Linh hồn của quạ đen bên trong cô hẳn là đang khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Cô không nên để nó làm vậy. Cô có quyền được cảm nhận như một con người với đàn ông. Mama đã nói cô nên trải nghiệm niềm vui đó.
Sáng hôm sau, cô mặc chiếc áo len mà Chris thích. Cô không thể đợi để báo cho anh ta biết mình đã đặt mua ba bộ váy dạ hội; cô định sẽ xem bản thân thích bộ nào nhất.
Chiếc xe buýt hôm nay yên tĩnh hơn mọi khi. Bạn gái của Jackie, Sadie, bước lên xe và trông như thể đã khóc. Cô nàng đến thẳng chỗ Raven. “Cậu đã nghe tin gì chưa?” Cô nàng nói.
Raven lắc đầu.
“Bố của Jackie qua đời trong một vụ tai nạn xe đêm qua rồi.”
“Chú Danner... chết rồi sao?”
“Đúng vậy,” Sadie nói, giọng lạc đi.
Cô nàng và vài cô gái khác bắt đầu khóc. Họ cũng đã được học môn thể dục do chú Danner dạy từ hồi tiểu học. Raven muốn khóc cùng họ. Cô muốn khóc vì Jackie, Huck và mẹ của hai người. Nhưng cô không thể. Một lần nữa bởi phần quạ bên trong cô sẽ không cho phép. Nó chỉ một mình một cõi, tách bạch khỏi nỗi buồn trong lòng cô.
Mọi người trong trường đều nói về chú Danner. Jackie và Huck không có ở đó. Giờ ăn trưa trôi qua trong im lặng. Ngay cả Reece cũng thế, nhưng một vài người thì thầm về vụ tai nạn. Họ nói chú Danner bị đâm trực diện sau khi ai đó lái xe lấn sang làn của chú ấy trên đường cao tốc. Khi đó chú đang trên đường về nhà từ cửa hàng tạp hóa.
Chris rất yên lặng. Anh ta không rủ Raven sang ngồi, dù gì thì cô cũng không muốn đi. Mọi thứ lúc này đều quá mức đau buồn.
Tối hôm đó, lúc hoàng hôn, Raven bước đến hàng rào trước khu đất nhà Hooper, giữ một khoảng cách với phần rìa. Cô ngồi trên bãi cỏ và nhìn chằm chằm khung cửa sổ sáng đèn trong ngôi nhà nhỏ màu vàng của Jackie. Rốt cuộc con quạ trong cô cũng để cô được khóc. Cô khóc cho đến khi trời tối hẳn và trở về nhà dưới ánh trăng chiếu rọi.
Jackie và Huck không trở lại trường cả tuần sau đó. Chris rủ Raven đi cùng đến buổi tưởng nhớ sau tang lễ. Người ta tổ chức buổi lễ vào thứ Bảy vì có rất nhiều người muốn chào từ biệt chú Danner.
Chris đã đến nhà Jackie. Anh ta nói Jackie, Huck và mẹ của hai người đang tan vỡ. Anh ta dùng từ đó, tan vỡ . Trái tim Raven đau nhói khi nghe đến đó. Cô thực hiện nghi thức Câu thông vào thứ Tư, thứ Năm, và thứ Sáu, thỉnh cầu những linh hồn của mặt đất làm ơn hãy chữa lành con tim tan vỡ của ba người cô yêu thương. Cô Câu thông lần cuối trước chỗ Bả Sói và bức tượng Madonna với chỉ hai vật liệu duy nhất: những hòn đá và tóc của cô. Cô thỉnh cầu các linh hồn ban cho Jackie sức mạnh từ linh hồn của chính cô để giúp anh chữa lành. Cô cũng thỉnh cầu cả Madonna vì có thể nó hiểu được thế giới của Jackie rõ hơn cô.
Buổi tưởng nhớ tại nhà thờ đông người tới dự đến mức mọi người phải đứng chen nhau trên hành lang. Con quạ bên trong Raven cảm thấy lo lắng giữa một đám người trong một không gian chật hẹp. Chris và Reece đưa cô đến một cái ghế gần hàng trên của nhà thờ. Jackie, Huck, và mẹ của cả hai ngồi ở phía trước họ. Sau khi cha xứ nói những lời cho những người cùng chung đức tin, nhiều người đến chỗ chiếc micro và kể những câu chuyện vui vẻ và ngọt ngào về chú Danner.
Jackie khóc rất nhiều, và Raven thỉnh cầu những linh hồn của mặt đất giúp đỡ anh ấy. Mama có thể đã nói cô không được làm như thế trong nhà thờ, bởi những người theo đạo Thiên Chúa là đối nghịch với các linh hồn của mặt đất. Nhưng Raven chọn tin rằng những thực thể quyền năng luôn bao dung bất kể ai tin vào họ đi nữa.
Jackie và Huck là hai trong sáu người khiêng quan tài. Trái tim Raven gần như ngừng đập trước vẻ đẹp của cả hai trong bộ đồ đen và găng tay trắng mang theo quan tài.
Cha xứ nói thêm nhiều điều tại nơi hạ huyệt. Ông nói rằng chú Danner sẽ được lên thiên đường. Raven tự hỏi liệu con người ta có được đi đến kiếp sau gì đó mà họ tin vào hay không. Cô và Mama sẽ trở thành những linh hồn của mặt đất khi cả hai chết đi. Nếu Jackie được lên thiên đường, liệu cô có được gặp lại anh không sau khi cô chết đi? Liệu những linh hồn trên thiên đường có thể tiếp xúc với những linh hồn của mặt đất không?
Raven mang một bó hoa dại đến đặt trên mộ. Trong đó chủ yếu là cây thường xanh và thảo mộc khô cùng cỏ bởi thời tiết vẫn còn lạnh. Sau buổi lễ, Jackie đến chỗ cô và nói. “Cảm ơn em vì bó hoa, và vì em đã ở đây.”
Trông Jackie khác trước nhiều lắm. Gương mặt anh xanh xao và tím nhạt. Cô cảm nhận rõ ràng nỗi đau của anh, và cô hiểu tại sao. Cô đã thỉnh cầu những linh hồn của mặt đất trao cho anh một phần linh hồn của cô để giúp anh chữa lành. Linh hồn trĩu nặng bên trong anh đang nghiền nát phần linh hồn mà cô trao, nỗi đau của anh quá lớn so với một phần nhỏ cô dành cho anh. Cô phải trao cho anh nhiều hơn nữa.
Cô đặt tay lên ngực anh. “Em trao cho anh thêm sức mạnh từ linh hồn của em,” cô thì thầm.
“Sao cơ?” Jackie nói.
“Em yêu anh, Jackie,” cô đáp.
Khi lùi lại, cô cảm thấy một luồng bóng tối sôi sục, như thể một cơn bão đột ngột nổi. Những đứa nhóc nghe được lời cô nói với Jackie nhíu mày về phía cô. Ngay cả Reece cũng trông không vui. Tệ hơn cả là, Jackie đang nhìn cô như thể anh không biết đó là cô vậy.
Có phải cô không nên nhắc đến linh hồn trước mặt những người theo đạo Thiên Chúa? Nhưng cô chỉ nói là trao cho anh ấy sức mạnh từ linh hồn cô. Cô không nói thẳng ra điều gì về những linh hồn của mặt đất cơ mà.
Sadie cầm tay Jackie, vẫn ném cho Raven ánh mắt dữ dội. Chris nhìn Raven với sự tức giận tương tự. Đột nhiên Raven hiểu ra. Bọn họ tức giận vì cô đã nói “Em yêu anh.” Những lời ấy đến tự nhiên như là hít thở vậy. Cô từ chối cảm thấy có lỗi. Cô đã nói điều đó bằng cả trái tim và linh hồn mình. Đó là một dạng không thường thấy của việc Câu thông, nhưng Câu thông thì luôn thuần khiết, vượt lên trên sự nhỏ mọn của những đứa nhóc tuổi thiếu niên này.
Mẹ Jackie nhìn ra được tình huống khó xử ở chỗ Raven. Cô cầm tay Raven và nói. “Cháu sao rồi? Cháu yêu? Đã lâu lắm cô mới gặp cháu. Cô nhớ cháu lắm đấy.”
“Cháu cũng nhớ cô,” Raven nói, để cô Danner dẫn đi khỏi mộ “Cháu rất tiếc về chuyện chú Danner.”
“Cảm ơn cháu,” Cô nói, xoa đầu Raven.
Khi đến được chỗ đậu xe, Chris nói cục cằn. “Đi thôi.”
Chris ủ dột trong sự im lặng khi lái xe rời khỏi nghĩa trang.
“Vừa rồi là sao?” Anh ta rốt cuộc lên tiếng.
“Sao cơ?”
“Đặt tay lên ngực. Rồi cái câu Em yêu anh .”
Cô từ chối giải thích.
“Em nói thật đi,” Anh ta nói. “Em yêu nó à?”
Tất nhiên là cô yêu Jackie. Cô đã luôn yêu từ khi mới bảy tuổi.
Chris nhìn cô, vẫn đang lái xe. “Em biết Reece nói em yêu nó, và ngược lại. Cậu ta đùa về chuyện đó bao lâu nay rồi.”
“Reece luôn đùa giỡn về mọi thứ mà,” cô nói.
“Anh biết. Anh cũng nghĩ thế. Nhưng anh đã thấy em thế nào khi ở bên nó. Mọi người đều đã thấy.”
“Em chỉ cố giúp anh ấy thôi.”
“Chuyện đó khá xấu hổ đấy Raven ạ. Chúng ta đang hẹn hò. Ai cũng cho là như thế.”
“Vậy như thế nghĩa là em không thể là mình sao?”
“Như thế nghĩa là em không công khai thể hiện tình cảm với người đàn ông khác.”
“Anh ấy đang đau lòng. Anh ấy cần giúp đỡ mà.”
“Chúa ơi! Em nghiêm túc đấy à? Anh thì nghĩ em lấy tang lễ làm cái cớ để tán tỉnh nó đấy.”
Cô chỉ nhớ được một lần duy nhất trong đời khi cô cảm thấy giống như lúc này. Đó là cái ngày Mama nói cô không bao giờ được đặt chân lên đất nhà Jackie nữa. Ngày đó Raven đã nguyền rủa linh hồn của quạ đen đã tạo nên cô.
Giờ cô chỉ có thể nguyền rủa Chris và những người khác thôi. Họ đều nông cạn và không hiểu được thế giới tâm linh của cô. Cô lúc này không muốn điều gì khác hơn là tránh khỏi anh ta.
“Chúng ta đang ở đâu đây?” Cô nói. “Sao anh không đưa em về nhà?”
“Chúng ta được mời đến ăn trưa ở nhà hàng. Anh đã nói điều này với em rồi.”
“Mau đưa em về.”
“Chết tiệt thật, Raven!”
“Đưa em về!”
Anh ta phanh xe gấp khiến lốp xe rít lên. Anh ta lái xe bất cẩn, điều đó làm cô sợ, nhưng cô không nói gì cả. Cô đã mở cửa xe ra trước cả khi anh ta dừng hẳn xe trên đường gần cổng nhà cô.
“Quay lại đây mau!” Anh ta hét lớn.
“Vì sao? Để anh có thể xúc phạm tôi hơn nữa sao? Mau đi đi!”
Anh ta lái xe bên cạnh cô.
“Anh hiểu rồi. Đây là lý do em không thể làm chuyện đó với anh. Là bởi nó. Đúng vậy không? Có phải là như vậy không?”
“Tôi nói là đi đi mà!”
Anh ta dừng lại trước cổng khi cô nhập mã. “Chúng ta có còn đi vũ hội không?”
“Không!” Cô hét lên.
Anh ta nhảy khỏi xe và theo cô vào cổng. Nếu Mama nhìn vào màn hình máy quay, bà sẽ thấy anh ta đang trên đường tới nhà họ, và điều đó là tuyệt đối cấm kỵ.
“Anh không thể ở đây được!” Cô nói.
“Anh chả quan tâm mấy chuyện rác rưởi đó,” anh ta nói.
“Ra ngoài!”
“Anh chỉ muốn nói về chuyện này thôi.”
“Tôi thì không. Tôi đã thấy anh là người như thế nào. Và giờ tôi đã biết rằng mình không muốn ở bên cạnh anh.”
“Em đùa đấy à?” Anh ta nói. “Mới có năm phút và em đá anh như thế?”
“Đúng. Giờ thì đi đi. Tôi phải đóng cửa.”
“Thế thì đóng cái cửa chết tiệt đó đi!” Anh ta nói.
Cô nhìn ra sau lưng, sợ rằng sẽ thấy Mama đi đến.
“Raven...” Anh ta vò đầu. “Chỉ là... Điều anh nói hôm trước là sự thật. Anh, anh yêu em. Chỉ là nó khiến anh phát điên khi thấy cách em nhìn Jackie. Và lại còn trước mặt mọi người nữa.”
“Tôi có thể thấy điều đó,” cô nói. “Vậy nên tôi không thể ở bên anh được nữa.”
Anh ta bước đến trước cô. “Hãy nói về chuyện này đi đã.”
“Chúng ta còn gì chưa nói nữa sao? Anh buộc tội tôi lợi dụng cái chết của chú Danner để làm ảnh hưởng đến Jackie. Anh nói tôi không được phép nói Em yêu anh với Jackie khi anh ấy cần cảm nhận được tình yêu thương nhất.”
“Vậy là em có yêu Jackie sao?”
Cô bước nhanh trên con đường về nhà, hy vọng anh ta sẽ quay lại xe, nhưng anh ta đi theo cô. Anh ta chạy đuổi theo và chặn cô lại.
“Anh làm cái gì vậy?” Cô nói.
Anh ta tóm lấy tay cô. “Quay lại xe mau.”
“Anh cần phải đi đi.”
“Cứ quay lại xe đi xem nào, chết tiệt!”
“Buông con bé ra!” Mama kêu lớn. Bà đang vội vã chạy đến, khẩu súng săn chĩa vào Chris. Khi đến gần, bà nói. “Tao tin là con gái tao đã bảo mày rời đi.”
Anh ta lùi lại. “Bà già, bà điên rồi, bà biết chứ?”
Mẹ Raven lên cò súng. “Đúng thế đấy, và mày không biết một bà già điên sẽ làm gì đâu,” bà bước đến chỗ anh ta. “Mày đang ở trên đất của tao, và biển báo ở đây nói rõ rằng nơi này cấm xâm nhập.”
Anh ta rời đi, lầm bầm những câu chửi rủa, Raven đóng cổng lại, và Chris rời đi, để lại tiếng lốp xe rít lên khi lăn bánh.
Mama hạ súng xuống. “Thằng nhóc này đúng là đồ trẻ con.”
“Con biết,” Raven nói. “Con cũng mới phát hiện ra.”
Mama một tay cầm súng, tay còn lại vòng sau lưng Raven khi cả hai trở về nhà. “Điều gì ở thằng nhóc đó đã thu hút con vậy?” Bà hỏi.
“Con không biết. Có lẽ chỉ là vì anh ta thích con. Linh hồn của quạ đen bên trong con luôn giữ khoảng cách khi con ở bên anh ta. Nó dường như sợ anh ta vì lý do gì đó.”
“Tên đó muốn chiếm hữu con, nhốt con vào lồng,” Mama nói.
Đúng là như vậy, Raven chợt nhận ra. Phần quạ bên trong cô đã cố gắng nói cho cô như thế ngay từ những ngày đầu.
“Bộ váy cho vũ hội đã được chuyển đến lúc con đi vắng đấy.”
“Hãy tìm hai cặp kéo lớn nào,” Raven nói.