❖ 6 ❖
Raven tắt chuông báo thức, vùi mình dưới tấm chăn và quay ra ngủ tiếp.
Mama đánh thức cô dậy vài giờ sau đó, đặt tay lên trán cô để xem cô có bị sốt không. “Con đang không khỏe sao?” Bà hỏi.
“Không hẳn ạ.”
“Từ lớp hai đến giờ con mới chỉ nghỉ học có hai ngày. Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Con không muốn nói về chuyện đó đâu.”
Đôi mắt nhợt nhạt của Mama lóe lên vẻ phẫn nộ. “Ta biết đã xảy ra chuyện gì. Thằng nhóc đó - Chris Williams - đã gây rắc rối cho con, đúng không?”
Raven né tránh ánh mắt của bà.
“Đáng lẽ ta nên bắn rụng bi nó mới phải,” bà lầm bầm.
“Mama!”
“Nó đã làm gì?”
“Anh ta kể cho mọi người biết chuyện, nhưng chỉ là chuyện từ một phía của anh ta thôi. Và anh ta còn nói với họ chuyện Mama cầm súng đe dọa anh ta nữa.”
Mama cười.
“Chuyện này không vui đâu. Mọi người đều đối xử với con khác đi.”
“Chà, con vốn khác biệt mà. Con là một phép màu. Hãy nhớ điều đó và hãy ngẩng cao đầu.”
Dù cô có phải là phép màu hay không thì bây giờ cô ghét việc phải đến trường. Reece là người duy nhất không tỏ ra xa cách với cô. Chris thì cay cú, thậm chí còn không ngồi ở bàn ăn trưa của họ. Jackie và Huck thì như hai người khác vậy. Họ lúc nào cũng nghiêm túc, và khi cả hai cười vì một trò đùa, Raven thấy họ chỉ đang giả vờ như vậy.
Trường học giờ đây chỉ còn là quãng thời gian bảy giờ đồng hồ đầy màu xám xịt. Cô nhớ lại những lời cảnh báo của Mama về trường học khi cô còn bé. “Con sẽ trở thành đứa con của quạ đen bị nhốt trong lồng. Con sẽ cảm thấy mình như một con chim gõ cái mỏ lên lớp kính dày trong tuyệt vọng để thoát thân.”
“Con không muốn quay lại đâu,” Raven nói.
“Ở đất nước này, con phải đến trường cho đến sinh nhật mười tám tuổi. Sau đó con có thể nghỉ học nếu muốn.”
“Lúc đó thì con đã gần như xong chương trình học cấp ba rồi,” Raven nói.
Mama nhún vai.
Raven ngồi bật dậy. “Con sẽ vào đại học sao?”
“Tại sao con phải làm thế? Con có thể học mọi thứ mà một trường đại học dạy thông qua sách vở,” bà nói rồi đứng dậy. “Hãy ăn và ra ngoài nào. Những linh hồn sẽ giúp ích cho con.”
Raven hoài nghi điều này. Mảnh đất chín mươi héc-ta của họ đôi khi cũng chẳng khác một nhà tù so với trường học là mấy.
“Hãy cùng nhau Câu thông các linh hồn ban xuống một đứa trẻ nào,” Mama nói. “Chúng ta còn chưa thử cách đó. Cả hai ta đều cần có con trẻ trong nhà.” Bà vuốt ve má Raven. “Ta biết con còn chưa tưởng tượng được niềm vui từ việc đó. Khi nào chuyện đó xảy ra thì con sẽ hiểu thôi.”
Cuộc nói chuyện về việc có con của Mama luôn làm cô không thoải mái. Raven không khao khát một đứa bé. Cô cảm thấy mình như đang phản bội khi Mama vô cùng mong muốn một đứa bé. Phải cùng Câu thông với Mama cũng khó khăn như học ở trường vậy. Trái tim và linh hồn cô đều không mong muốn điều này chút nào cả.