❖ ❖ ❖
Trong phần còn lại của năm học, cô chủ yếu chỉ muốn một mình. Cô tìm những nơi yên tĩnh để ăn, tránh khỏi tầm mắt mọi người. Reece thỉnh thoảng đi tìm lôi cô về bàn ăn trưa. Cô đi theo không chút kháng cự, chủ yếu là vì cô thích gặp Jackie. Anh ấy đang dần hồi phục lại. Trong quá trình đó, anh ấy rất chú ý đến Raven khi họ ở cùng chỗ. Anh ấy dường như không còn quan tâm đến điều gì khác nữa, và vì thế khiến Sadie nổi giận. Raven tự hỏi có phải nghi thức cô làm vì anh đã quá mức gắn kết anh với cô hay không. Điều đó khiến cô cảm thấy có lỗi một chút.
Vào tháng Sáu, Huck và Reece tốt nghiệp. Huck sẽ học về kỹ thuật môi trường tại trường Đại học Washington vào mùa thu. Reece thì đi làm kiếm tiền học đại học và giúp đỡ mẹ. Như mọi khi, cuộc sống của Raven với những cậu trai thay đổi quá nhanh. Cô không thể tưởng tượng được trường học mà thiếu đi Reece vào năm sau. Nhưng cô thấy mừng vì năm đầu cấp ba của cô đã kết thúc. Lần đầu tiên trong đời, cô muốn tới Montana để nghỉ hè.
Mùa hè trong căn chòi bé xíu vẫn luôn như thế suốt bảy năm qua. Đến năm thứ tám, cuộc sống của mẹ con cô đã thay đổi theo hướng xấu đi, giống như mọi điều khác đã xảy đến gần đây. Mama gặp khó khăn khi leo lên con đường núi mà bà đã đi từ khi con bé. Bà thở hổn hển và phải chậm lại. Nhưng khi Raven hỏi, bà khăng khăng rằng minh không sao cả.
Khi mùa hè kết thúc, Mama thừa nhận rằng bà cảm thấy rất khác. Nhưng bà từ chối đến gặp bác sĩ hay nói về chuyện đó với bác Sondra biết. Bà nói những linh hồn của mặt đất sẽ chữa lành cho bà. Raven đã thực hiện nghi thức Câu thông nhiều lần, cầu xin những linh hồn chữa lành vấn đề xảy ra với trái tim của Mama, dù nó là gì đi nữa. Raven biết vấn đề ở ngực bởi thỉnh thoảng Mama đặt tay lên ngực. Trong những lần Câu thông, Raven dùng mọi thứ trông giống hình trái tim mà cô tìm được - một hòn đá, một chiếc lá, một chút vỏ ốc. Và cô cầu nguyện bằng cả trái tim và linh hồn mình.
Nhưng bệnh tình của Mama vẫn không thuyên giảm khi họ trở về Washington. Bà lạc trôi vào thế giới linh hồn thường xuyên hơn, bị cuốn vào những bùa phép xấu, và Raven phải cho bà ăn, cho bà mặc quần áo như thể bà là một đứa bé. Mama càng bị kéo vào thế giới linh hồn thì Raven càng cảm thấy như thể linh hồn của cô cũng bị kéo theo cùng bà.
Cô ước gì mình không phải đi học. Cô muốn trông chừng Mama. Cô muốn đến những khu rừng và đồng cỏ để nhờ đồng loại của mình giúp đỡ. Nhưng mỗi ngày cô đều phải lên xe buýt đến trường vì Mama nói cô phải làm vậy.
Cô ngồi tại bàn ăn trưa cùng Jackie và bạn của anh ấy. Từ khi Chris Williams và sự độc hại của anh ta rời đi, họ lại đối xử tốt với cô. Chuyện xảy ra ở tang lễ dường như đã bị lãng quên. Nhưng Raven không quá để tâm đến họ. Thường cô sẽ đọc sách để phân tâm, không còn nghĩ về Mama nữa.
Cô sẽ làm gì nếu Mama đến thế giới linh hồn đây? Cô sẽ sống như thế nào? Có lẽ những người xấu mà Mama cảnh báo sẽ tìm đến cô khi cô không còn nhận được sự bảo vệ từ linh hồn mạnh mẽ của Mama nữa.
Raven ép mình tập trung vào cuốn sách. Âm thanh của những dòng suy nghĩ cuồng loạn trong cô và căng-tin hỗn loạn dần bị xua đi khi cô đắm mình vào những con chữ.
“Em đang đọc gì thế?”
Cô nhìn lên và thấy Jackie. Đôi mắt nhiều màu của anh thật đẹp. Đôi khi cô cảm thấy khó có thể nhìn vào đôi mắt ấy. Theo một cách nào đó, Jackie cũng là căn bệnh trong trái tim cô, một cơn đau thực sự khiến cô muốn đưa tay lên ngực như cái cách Mama làm.
Cô cho anh xem bìa cuốn sách.
“Trăm năm cô đơn,” Anh nói. “Nghe như cuộc đời em ấy nhỉ.”
Đó là kiểu đùa của Reece. Nhưng Jackie thì không giữ được vẻ đùa giỡn lâu. Anh lập tức trông như có lỗi.
“Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên nói như thế.”
“Sao lại không? Vui mà.”
Anh liếc sang những người khác tại bàn để đảm bảo họ không nghe thấy. “Em ổn chứ?”
“Em ổn,” cô đáp.
Anh thi thầm. “Chẳng ai quan tâm đến chuyện Chris nói hồi mùa xuân đâu. Đã kết thúc rồi.”
“Em biết.”
“Vậy sao bây giờ em lúc nào cũng yên lặng thế?”
Cô ước gì mình có thể nói cho anh biết. Cô muốn cảm nhận lại cái cảm giác cô đã có vào cái đêm cô lén chui vào nhà anh. Hơi ấm của thân thể anh bên dưới lớp chăn. Vòng tay của anh ôm lấy cô.
“Raven?”
“Không có gì đâu.”
Vẻ mặt của anh nói rằng anh không tin lời cô nói.
Sau giờ học, anh tìm đến trước khi cô lên xe buýt. “Để anh chở em về,” Jackie nói.
Những lời đó gần như một mệnh lệnh vậy. Cái chết của bố Jackie đã thay đổi anh. Năm ngoái anh ấy không mạnh bạo như thế. Có lẽ chỉ đơn giản là anh ấy trưởng thành mà thôi. Và cả sự thiếu vắng một cô bạn gái nữa khi anh đã chia tay Sadie trong kỳ nghỉ hè.
“Như thế sẽ ổn thôi mà, phải không?” Anh nói. “Năm ngoái mẹ em đã để em về cùng Chris mà.”
“Anh hẳn đã nghe chuyện xảy ra vào lần cuối anh ta chở em về rồi.”
“Ừ, khẩu súng.”
“Anh chắc là sẵn sàng cho việc đó đấy chứ?”
Trông anh tỏ ra lo lắng. “Em có nghĩ bà ấy sẽ...”
“Em đùa thôi. Đi nào.”
Jackie đã tiếp quản chiếc xe cũ mà Huck từng lái. Raven chú ý đến những học sinh tại bãi gửi xe nhìn cô bước lên xe của anh, nhưng cô chẳng buồn lãng phí đầu óc mà nghĩ về họ. Giờ đây cô đã biết hậu quả của việc quan tâm đến “bộ não tổ ong” theo cách gọi của Reece. Cô sẽ không để bị “những con ong” đốt nữa đâu.
“Vậy em dạo này thế nào rồi?” Jackie hỏi. “Dạo này anh chẳng có cơ hội nói chuyện riêng với em.”
“Chúng ta không nói chuyện riêng kể từ khi em bảy tuổi còn anh thì tám tuổi đấy.”
“Có lẽ vậy,” cậu nói.
“Mẹ anh sao rồi?” Raven hỏi.
“Mẹ anh khá hơn rồi. Nhưng bà ấy che giấu nỗi buồn của mình rất tốt.”
“Thế còn anh thì sao?”
“Anh rất nhớ ông ấy, nhưng anh đã khá hơn trước rồi,” Jackie liếc sang cô trong khi đang lái. “Anh đã hỏi dạo này em thế nào. Tại sao em không nói cho anh biết đang có chuyện gì đi?”
“Em đã nói với anh...”
“Anh biết em lâu rồi. Có chuyện gì đó không ổn.”
“Em không nói được.”
“Tại sao lại không? Mẹ em nói em không được làm vậy à?”
“Nếu bà ấy làm thế thì sao em lại nói về nó chứ?”
“Anh biết. Bà ấy bảo em không bao giờ được đặt chân sang đất nhà anh lần nữa, và em đã không bao giờ làm như vậy. Em quá mức nghiêm túc chấp hành lời hứa của em với bà ấy đấy Raven.”
“Gì đây? Anh là Reece mới đấy à?”
“Màu tóc anh đâu có giống.”
“Em nhớ ảnh,” cô nói.
“Anh biết. Ảnh chẳng mấy khi ghé qua nữa, khi Huck rời nhà đi học.”
“Ít nhất anh thi thoảng vẫn còn được gặp ảnh. Và Huck ở đủ gần để về thăm.”
“Ừ, nhưng ngôi nhà chỉ có anh và mẹ thì cảm giác nó kỳ lắm,” cậu nói thêm. “Anh nghĩ là em đã quen với chuyện đó.”
Quả thực cô đã quen như vậy. Cô sẽ làm gì nếu Mama đi về thế giới linh hồn? Cô nhìn ra ngoài cửa sổ để giấu đi những giọt nước mắt. Khi nghĩ anh không chú ý, cô nhanh chóng lấy tay lau mặt.
“Em đang khóc đấy à?”
“Em không có.”
“Raven...”
“Chúng ta có thể im lặng một lúc được không?”
Phần còn lại của quãng đường đã trôi qua như thế. Cả hai người họ im lặng. Cô hấp thụ và giữ lấy ánh sáng từ Jackie càng nhiều càng tốt cho đến khi chuyến đi kết thúc. Cô tự hỏi liệu anh vẫn còn giữ những ngôi sao bằng nhựa trên trần phòng ngủ hay không.
Jackie dừng xe trước cổng, không cố né tránh máy quay.
“Em có muốn đi cùng anh lần nữa không?” Cậu hỏi. “Như thế em có thể về nhà nhanh hơn là đi xe buýt.”
Vậy là cô sẽ được về sớm hơn để xem tình hình của Mama. “Em có,” cô đáp.
“Được rồi, tốt.” Jackie nhìn qua cửa kính ô tô về hướng nhà mình ở cách đó một dặm dọc theo con đường quê. “Anh muốn đưa em đến trường vào buổi sáng, nhưng anh không có cách nào để cho em biết khi anh không đến trường. Em sẽ lỡ xe buýt mất.”
Anh ấy đã nghỉ học hai hôm, và lúc đó còn là đầu năm học. Mỗi lần trở lại thì đều nói mình bị ốm.
“Đôi khi chỉ là anh không thể đi được,” Jackie nói.
Raven nhớ lại cái ngày cô quá suy sụp để đến trường.
“Vì anh buồn quá phải không?” Cô hỏi.
Jackie tránh ánh nhìn của cô. “Đại loại thế. Suốt mùa hè anh bị vài cơn hoảng loạn. Anh còn đi gặp bác sĩ tâm lý nữa.”
Cô đã nghe người khác nói về những cơn hoảng loạn. “Chuyện đó rất tệ khi nó xảy ra phải không?”
Jackie gật đầu. “Anh mất một thời gian mới có thể lái xe được. Bởi bố anh...”
“Em có thể hiểu được. Chuyện đó có thể xảy ra.”
“Anh thích có ai đó trong xe cùng mình. Điều đó rất có ích.”
“Em sẽ đi cùng anh bất cứ lúc nào anh muốn,” cô nói.
Trông Jackie tỏ ra lo lắng, “Hôm nay anh rủ em về cùng vì anh muốn nói chuyện với em. Anh không đề nghị như vậy chỉ vì muốn có người đi cùng xe thôi đâu.”
“Em biết.”
Jackie nhìn ra cửa sổ về phía lối vào. “Mẹ em có đang nhìn chúng ta không? Như thế này sẽ ổn chứ?”
“Không sao đâu, nhưng em phải đi thôi.”
“Gặp em ngày mai nhé,” Jackie chờ đến khi cô qua cổng rồi lái xe đi.
Sau ngày hôm đó, hai người họ về cùng nhau ba đến bốn lần một tuần. Đôi khi Jackie đi cùng những người bạn của minh, nhưng theo Raven thấy thì anh không đặc biệt hứng thú với cô gái nào cả.
Ban đầu khi mới đi cùng nhau, anh sẽ hỏi cô có muốn dừng mua đồ ăn ở quán Bear hay một quán bán đồ ăn mang về khác không. Câu trả lời của cô luôn là không. Mama đang ngày càng ốm yếu và hành động kỳ lạ hơn. Raven phải ở nhà càng nhiều càng tốt.
Jackie biết có chuyện gì đó không ổn nhưng không còn hỏi nữa. Cả hai nói về chuyện trường lớp, hoặc là anh sẽ cho cô biết về sự kiện gì đó trên bản tin hoặc là về một bộ phim anh ấy thích xem. Còn cô thì sẽ miêu tả cuốn sách bất kỳ mình đang đọc. Đôi khi cả hai hầu như không nói chuyện. Cô đã không còn lo lắng về chuyện không nói gì khi ở bên anh nữa. Thực tế thì cô cảm thấy được yên lặng ở bên anh khiến cô cảm thấy được an ủi, và anh có vẻ cũng vậy.
Ngày thứ hai sau kỳ nghỉ lễ Tạ ơn, Raven thức dậy và thấy Mama đang nằm trên sàn. Đôi mắt bà trừng trừng, nhưng bà vẫn còn thở. Lúc này bà đã tiến vào thế giới của các linh hồn.
Mama đã sút cân rất nhiều, nhưng Raven vẫn phải dùng hết sức để kéo bà đứng lên và đỡ lấy bà cho đến khi đưa được bà lên giường. Cô đắp chăn cho bà. “Mama... Mama có sao không? Có muốn con pha trà không?”
Mama vẫn nhìn chằm chằm như thể Raven không ở đó. Bà đã tiến vào thế giới linh hồn nhiều lần từ khi Raven còn bé, nhưng lần này cô sợ rằng cơ thể bà quá yếu đuối để có thể quay lại. Cô quyết định rằng hôm nay mình sẽ không đến trường.
Cô đỡ Mama dậy và đưa cốc trà lạnh lên môi bà. “Mama uống đi. Món yêu thích của Mama đấy. Trong này có pha cam thảo nữa.”
Cô nhẹ nhõm khi Mama nhấp một ngụm và ánh mắt bà dần tập trung vào cô.
“Con gái...” Bà nói.
“Gì vậy Mama?”
“Những linh hồn không giúp chữa lành cho ta. Ta không hiểu... Ta không hiểu...” Nước mắt trào ra từ đôi mắt màu nhạt của bà.
“Vậy đã đến lúc gặp bác sĩ rồi,” Raven nói. “Chúng ta hãy gọi cho bác Sondra và nhờ bác ấy đưa bác sĩ Pat tới. Cho con biết số điện thoại bác ấy và mật khẩu điện thoại của Mama đi. Con sẽ gọi điện ngay bây giờ.”
“Không!” Ý chí một lần nữa lóe lên trong đôi mắt bà. “Con hãy hứa không được mời bác sĩ nào hết! Mau hứa với ta đi!”
Raven nghĩ đến điều Jackie trước đó đã nói với cô. Em quá nghiêm túc thực hiện lời hứa với bà ấy.
Mama thấy được cô không muốn hứa. “Đây là cơ thể và linh hồn ta, Con gái ạ,” bà nói với sự mãnh liệt bất ngờ. “Ta sẽ không để bất cứ ai táy máy lên nó. Ta sẽ không bị gắn với những cỗ máy và kim đâm. Ta sẽ không để chúng làm cái điều mà chúng đã làm với mẹ ta!”
“Họ đã làm gì vậy ạ?”
“Chúng lấy đi hết phẩm giá và ý chí chiến đấu khỏi bà ấy. Bà ấy muốn ra đi trên đất của chúng ta ở Montana, và chúng không cho phép bà làm vậy.”
Gương mặt Mama mờ đi vì nước mắt. “Mama muốn nói là Mama nghĩ mình sẽ chết sao?”
Mama nắm lấy tay cô. Làn da bà lạnh lẽo. “Ta đang chiến đấu với thứ này, Raven ạ. Ta vẫn đang nói chuyện với các linh hồn. Nếu con đưa ta đến một trong những bệnh viện ngoài kia thì ta chắc chắn sẽ chết giống như mẹ mình vậy. Hứa với ta không được gọi bác sĩ tới. Không đời nào.”
“Nhưng nếu như...”
“Con hứa đi!”
“Con hứa, Mama.” Nước mắt lăn dài trên má Raven.
“Con gái... Ta hoàn toàn thoải mái với việc đến với các linh hồn. Chúng đã luôn đối tốt với ta. Chúng ban con cho ta. Và ta cần phải ở lại thế giới này cũng là vì con. Những linh hồn chắc chắn sẽ thấy được. Con vẫn chưa sẵn sàng để ở một mình.”
“Con biết. Con sợ lắm.”
Mama nắm chặt tay cô. “Đừng sợ. Có ta ở đây rồi. Ta sẽ giữ cho con an toàn.”
Nhưng sẽ là bao lâu đây? Nếu những linh hồn đến giờ còn chưa giúp đỡ bà, vậy liệu chúng có định giúp đỡ bà hay không?
Đôi mắt Mama lại lần nữa mất đi tiêu cự. Nhưng bà dường như đang nhìn thứ gì đó phía sau Raven. Cô quay lại nhưng không thấy gì cả. Đó hẳn là một linh hồn Mama có thể thấy. Nhưng những linh hồn của mặt đất khó mà tiến vào một ngôi nhà. Chúng sẽ cảm thấy như bị giam cầm bên trong đó.
“Ta cần giữ con bé an toàn,” Mama thì thầm với các linh hồn. “Để ta giữ con bé an toàn.” Một thoáng im lặng, bà lo lắng nói. “Ta không làm gì sai! Con bé được ban cho ta. Đừng trừng phạt ta! Ta không làm gì sai cả!”
Raven nắm chặt lấy tay bà. “Không ai trừng phạt Mama đâu.”
Mama quay sang, nhưng ánh mắt bà dường như xuyên thấu qua người cô. “Họ có thể sẽ trừng phạt ta. Ta không chắc nữa. Ta không nhớ ta đã làm gì... như thế nào mà có con. Họ có lẽ tức giận vì điều ta đã làm. Có lẽ vì thế mà ta đổ bệnh.”
“Ý Mama là gì? Họ đã trao con cho Mama cơ mà.”
“Đúng thế... Họ đã trao con cho ta. Một đứa bé hoàn hảo. Một phép màu.” Bà nắm chặt tay Raven đến mức cô thấy đau. “Đừng bao giờ để người đó nói con là của ông ta! Ông ta là kẻ xấu! Ông ta giết những linh hồn của mặt đất! Ông ta giống cha của ta với tập đoàn và hóa chất đầu độc vùng đất. Con chưa bao giờ nên thuộc về ông ta!”
“Ai cơ ạ? Người nào ạ?”
“Tay thượng nghị sĩ đó. Bauhammer!” Mama nhấn tay lên trán. “Ông ta chết rồi. Ta nhớ ra rồi. Ông ta không bao giờ có thể đến được đây. Ông ta không thể bắt con đi.”
Raven không hiểu bà đang nói gì về người thượng nghị sĩ kia. Nhưng Mama thường lẫn lộn ký ức khi bà đang chơi vơi giữa thế giới thật và thế giới linh hồn. Raven có thể dễ dàng thấy chuyện như vậy xảy ra.
Cả người Mama bất chợt mềm nhũn, đôi mắt khép lại. Raven nhấn bàn tay loạn xạ trên ngực Mama. Cô không cảm thấy được tiếng tim đập. Cô ép tai lên ngực bà và lắng nghe.
Cô nghe được nó, tiếng tim đập. Mama còn chưa chết, ấy vậy mà trông bà nhợt nhạt và không còn sức sống.
Khi đã chắc chắn Mama vẫn còn thở, Raven rời đi nấu bữa sáng, sau đó là bữa trưa và bữa tối. Khi đêm xuống, Mama vẫn chưa thức dậy để ăn. Raven ngủ trên giường bà, tay ôm lấy Mama để cảm nhận hơi ấm từ cơ thể bà.
Raven chưa từng nghỉ học vì những lần Mama trôi dạt sang thế giới linh hồn. Những lần chuyện đó xảy ra, cô đủ lòng tin vào sức khỏe của bà để rời đi. Mama sẽ ở trong thế giới linh hồn một ngày, đôi khi là hai. Lần trôi dạt này đã bắt đầu từ thứ Ba, và Raven vẫn đang ở nhà chăm sóc bà vào thứ Năm. Cô đã nghỉ học ba ngày, nhưng tâm trí cô hốt hoảng vì lo cho Mama nên cũng chẳng bận tâm đến nữa.
Cô đang cố bón nước canh cho Mama thì tiếng chuông báo động vang lên. Có ai đó đang ở chỗ lối vào nhà. Có lẽ là một con hươu hoặc một con cáo hoang, chuyện này đã từng xảy ra rồi. Nhưng trái tim cô vẫn đập mạnh như cái thời cô còn bé.
Nhưng có lẽ bác của cô đến. Bác ấy là người duy nhất biết mật mã - để bác ấy có thể vào khi tới thăm cùng bác sĩ Pat.
Raven bỏ bát súp xuống và chạy đến chỗ màn hình máy quay. Máy quay thứ hai đã gia nhập vào máy quay thứ nhất, nghĩa là bất cứ ai, hay bất cứ thứ gì trên đường đi đang đến gần. Ở nhà cô tổng cộng có ba lớp cảnh báo.
Cô nhìn chằm chằm máy quay số ba. Đó là một người đàn ông. Cô dựa gần hơn để nhìn vào hình ảnh mờ mờ. Đó là Jackie, lúc này đang đi rất nhanh.
Cô bật tung cửa trước ra. Người khác bị cấm hoàn toàn ở gần nhà cô. Luật lệ này đã in sâu đến mức cô hốt hoảng chạy ra mà không mang cả giày. Cô hầu như chẳng cảm thấy sự lạnh lẽo hay hòn đá trên đường đi làm chân cô bầm tím.
Cô gặp được Jackie ở chỗ mà chuông báo động cuối cùng vang lên. Giờ thì cả ba tiếng chuông đều vang lên trong nhà. Đáng lẽ cô nên tắt chúng đi mới phải. Nhưng cô không nghĩ Mama đủ để tâm tới để mà nổi giận.
“Jackie!” Cô hốn hển.
Anh ngừng bước, cách cô khoảng mười mét. “Em thấy anh đến qua màn hình máy quay sao?”
“Phải.”
Anh nhìn chằm chằm ngôi nhà, giờ đã lọt vào tầm mắt anh cách đó một khúc quanh. “Tiếng gì thê?”
Cô đã để cửa mở. Ba chiếc chuông báo động tạo ra âm thanh khác nhau để cho thấy vị trí của kẻ xâm nhập. Vẫn còn hai chiếc khác ở phía sau sẽ được bật lên sau khi mẹ con cô đi ngủ.
Cô còn chẳng muốn giải thích nữa.
“Anh nhảy qua hàng rào đấy à?” Cô hỏi.
“Ừ. Anh xin lỗi, nhưng mà anh lo lắm. Em nghỉ học hẳn ba ngày nay. Anh chỉ muốn biết là em vẫn ổn.”
“Em ổn mà.”
Anh nhìn về phía ngôi nhà. “Đấy là tiếng chuông báo động à?”
“Ừ.”
“Mong là không phải chuông báo cháy.”
“Không phải đâu.”
“Vậy thì tại sao...”
“Mẹ em bị ốm.”
Thường thì cô sẽ không tiết lộ bất kỳ điều gì về mẹ mình. Nhưng cô nghĩ nếu nói ra thì sẽ khiến anh ấy rời đi nhanh hơn.
“Bà ấy bị cúm à? Giờ ở trường đang cúm khắp nơi đấy.”
“Ờ, là bị cúm,” cô nói. “Anh không nên đến gần mẹ con em đâu.”
Theo cái cách anh đang nhìn cô thì có thể anh ấy biết rằng cô đang nói dối.
“Để em mở cửa cho anh ra ngoài,” cô nói.
Cả hai chỉ mới bước đi được tầm năm bước về phía cổng thì phía sau vang lên tiếng hét yếu ớt của mẹ Raven. “Cậu là ai? Cậu nghĩ cậu đang đi đâu với con bé thế hả?”
Hai người quay lại. Trái tim Raven suýt ngừng đập khi thấy Mama loạng choạng bước xuống bậc thềm trong bộ váy ngủ, khẩu súng trường bà giữ bên cạnh ngăn kéo chứa đồ đang chĩa vào Jackie.
“Không được mang con bé đi!” Mama nói, loạng choạng bước đến chỗ họ. “Cậu không có quyền gì với con bé! Trả nó lại, không ta thề là ta bắn đấy!”
Raven nhảy tới trước mặt Jackie, hai tay giang rộng. “Mama, dừng lại! Anh ấy là bạn con! Anh ấy là bạn học ở trường!”
“Không, hắn đang lừa con!” Mama nói. “Đừng đi theo hắn! Ta biết hắn là ai! Hắn từ New York! Ta nhận ra hắn!”
“Mama, làm ơn! Anh ấy sống gần nhà mình. Anh ấy không phải từ New York.”
Mama gần như ngã xuống. Bà cố đứng thẳng, nhưng Raven thì kinh hãi vì lo khẩu súng có thể cướp cò.
“Tên anh ấy là Jack Danner,” cô nói. “Con đi dự tang lễ của bố anh ấy. Mama nhớ không? Mẹ anh ấy dạy ở trường mà con từng học.”
Mama đứng thẳng, xoay sang nhìn Jackie chằm chằm. Mái tóc vàng pha trắng của bà rối tung, gương mặt thì hốc hác và nhợt nhạt. Ánh chiều tà chiếu sáng toàn thân xương xẩu của bà qua lớp vải mỏng của chiếc váy ngủ. Bà trông giống như con ma hình người trong truyện kể vậy.
Raven chậm rãi bước đến chỗ bà. “Để con cầm khẩu súng cho.”
“Ta nghe thấy tiếng chuông báo động,” bà nhẹ giọng nói. “Ta thức giấc. Ta không biết con ở đâu cả.”
“Con biết. Hẳn là Mama đã bối rối.” Cô cẩn thận lấy khẩu súng từ tay Mama và chỉnh lại chốt an toàn.
Cô quay sang Jackie đang đứng chết trân tại chỗ. “Mẹ em bị sốt cao lắm. Em xin lỗi.”
“Không sao đâu,” cậu nói.
“Sao cậu lại ở trên đất nhà tôi?” Mẹ Raven hỏi. Bề ngoài và giọng nói của bà đã nghe giống chính mình hơn nhiều. Bà đã hoàn toàn rời khỏi thế giới linh hồn.
“Cháu lo cho Raven. Em ấy đã nghỉ học ba ngày nay.”
“Nếu cậu đi học, ta cho là cậu biết từ Cấm xâm phạm nghĩa là gì.”
“Vâng, cháu biết. Cháu rất xin lỗi thưa cô Lind.”
Mama vẫn tiếp tục nghiêm khắc nhìn cậu.
“Mama, anh ấy đã nói xin lỗi rồi,” Raven nói. “Trời lạnh lắm, Mama còn đang bệnh nữa. Mama vào nhà đi.”
“Ta không bệnh,” Mama nói.
“Mama vào đi. Con sẽ dẫn anh ấy ra.”
Bà chĩa một ngón tay vào Jackie. “Đừng bao giờ quay lại đây nữa.”
“Cháu sẽ không làm thế,” cậu nói.
Raven cảm thấy như mình có thể thở lại khi Mama trở lại căn nhà. Cô và Jackie đi đến con đường bên ngoài trong im lặng. Cô vẫn giữ súng trong tay. Cô nhập mã vào bảng để mở cổng ra.
“Bà ấy có nghe được chúng ta không?” Jackic hỏi, nhìn vào máy quay ở gần nhất.
“Không đâu.”
Anh bắt đầu nói gì đó, nhưng rồi ngừng lại. Thay vào đó, anh vòng tay qua người Raven và ôm cô. Anh chưa làm thế bao giờ. Cô không thể ôm lại anh vì đang cầm súng trong tay. Cô cho rằng cái ôm này chủ yếu là một cái ôm thương hại, nhưng cảm giác vẫn rất tuyệt.
Anh buông cô ra và nói. “Anh hy vọng em sớm trở lại trường. Anh nhớ em,” Jackie vào xe và lái đi khi cánh cổng đóng lại.
Mười phút trước đó còn tệ hại bao nhiêu thì bây giờ Raven lại mừng rỡ bấy nhiêu khi Mama đã trở lại thế giới loài người. Jackie đã khiến chuyện đó xảy ra. Có lẽ những linh hồn đã dẫn lối để anh xâm nhập vào đất nhà cô. Nếu có một thứ có thể kéo Mama khỏi thế giới linh hồn thì đó chỉ có thể là một mối đe dọa rõ ràng đến con gái của bà.
Tiếng chuông báo động vang lên khi cô trở lại nhà.
“Đó là bạn trai mới của con à?” Mama hỏi.
“Anh ấy là một người bạn.”
Bà mỉm cười tinh quái. “Ta đã thấy cậu ta ôm con.”
“Sao Mama lại theo dõi tụi con?” Raven hỏi.
Bà ôm lấy gương mặt Raven bằng bàn tay gầy guộc. “Bởi con là kho báu của ta. Ta sẽ dõi theo con trong kiếp này và cả kiếp sau nữa.”