❖ 7 ❖
Tiếng chuông cuối cùng báo hiệu kỳ nghỉ đông vang lên. Trong sảnh rộn rã những tiếng chúc mừng.
Cứ mỗi năm Raven lại tự hỏi sẽ như thế nào khi được sống trong thế giới đó, được trông ngóng tất cả những ngày lễ vui vẻ đó. Suốt cả ngày cô nghe về việc người khác nhận được món quà gì, những chuyến viếng thăm gia đình, những kỳ nghỉ tại khu trượt tuyết và biển...
Raven chẳng có gì để trông ngóng cả. Những ngày không đến trường chẳng có niềm vui nào cả. Ban đầu thì thật tốt khi có thể nghỉ ngơi mà không cần học hành, nhưng rồi sự đơn điệu dần thành hình. Và năm nay sẽ còn khó khăn hơn nữa khi Mama đổ bệnh. Thay vì có vài giờ để thoát khỏi nỗi lo lắng triền miên trong vài tiếng ngắn ngủi, thì giờ đây nỗi lo ấy sẽ luôn thường trực mỗi ngày.
Và sẽ không có Jackie. Trong gần hai tuần lễ.
Cô gặp anh tại xe. “Trông em không được vui,” anh nói, khởi động chiếc xe.
“Em không thích kỳ nghỉ đông.”
“Em không thích được ngủ trong nhà thỏa thích sao?”
“Cái đó là người ta làm quá lên thôi.”
“Thế còn ông già Nô-en?”
“Ông già Nô-en chưa ghé qua nhà em bao giờ.”
“Em không được nhận quà gì sao?”
“Bác em sẽ gửi quà đến.”
“Không có món quà nào từ mẹ em sao?”
“Không có.”
Jackie đánh xe đến chỗ hàng dài xe đang chờ ra khỏi khu đỗ xe trong trường. “Anh biết một thứ sẽ khiến em thích kỳ nghỉ đông đấy.”
“Là gì vậy?”
“Một bữa tiệc Giáng sinh nho nhỏ tại nhà anh với tổ đội quen thuộc của chúng ta: Reece, Huck, mẹ anh và anh. Vào thứ Sáu này.”
“Reece sẽ đến sao?”
Anh ấy mỉm cười. “Anh biết em sẽ thích mà. Ảnh sẽ ngủ lại. Bữa tối sẽ vào khoảng sáu giờ.”
Sao anh ấy phải tra tấn cô bằng cách nói cho cô biết điều này chứ?
“Thôi nào! Đừng nói là em không thể đến nhé. Mẹ em để em đi với Chris suốt hồi đầu năm còn gì.”
“Đấy là Chris. Còn đây...”
“Anh biết. Vùng đất cấm. Không được bước sang một bước, bla bla bla...”
“Chuyện này không vui đâu. Em thực sự muốn đến đấy.”
“Vậy thì đến đi. Anh sẽ đón em. Anh sẽ ở trước cổng nhà em lúc sáu giờ kém mười lăm.”
“Em chưa hỏi bà ấy nữa.”
“Chúng ta phải lên kế hoạch trước vì em không có điện thoại.”
“Em không cần đi nhờ.”
“Đi bộ thì lâu lắm. Nước suối thì quá lạnh để em lội qua. Cứ để anh đến đón em đi.”
“Anh biết em không thể đồng ý bây giờ mà.”
Jackie im lặng. Sự im lặng trong xe lúc này không còn là bầu không khí thoải mái của hai con người đồng hành cùng nhau nữa. Raven để mình quay mặt đi, nhìn ra ngoài khung cửa sổ vào cánh rừng và đồng cỏ đã phủ đầy tuyết.
Jackie đỗ xe trước cổng nhà Raven. Cô cầm lên chiếc ba lô từ sàn xe.
“Em sẽ hỏi bà ấy về chuyện bữa tiệc chứ?”
“Em phải xem bà ấy thế nào đã.”
“Có phải bà ấy...?”
“Có phải bà ấy làm sao cơ ?”
“Có phải bà ấy luôn giống như cái hôm đó không?”
Anh chưa từng nói gì về ngày hôm đó. Và cô chắc rằng anh cũng không nói cho ai về chuyện Mama cầm súng đe dọa anh - điều mà Chris đã làm ngược lại.
“Làm ơn, ít nhất thì cũng hỏi bà ấy nhé,” Jackie nói.
Cô ra khỏi xe. “Em không hiểu tại sao anh làm thế này khi anh đã biết tình huống thực tế ra sao suốt những năm qua. Như thế này có chút xấu tính đấy, Jackie.”
“Xấu tính sao? Huck và anh muốn em cùng Reece làm chuyện gì đó vui vẻ vào dịp Giáng Sinh. Mẹ ảnh cũng chẳng làm gì vào ngày nghỉ lễ cả. Sao có thể gọi là xấu tính được?”
“Reece có biết đấy là bữa tiệc thương hại không?”
“Chúa ơi! Em nghiêm túc đấy à?”
“Ảnh có biết không?”
“Em biết gì không? Reece có biết bọn anh rủ ảnh đến nhà suốt những năm qua là để giúp ảnh có khoảng trống thoát khỏi mẹ của ảnh. Và ảnh hoàn toàn ổn với điều đó vì ảnh hiểu được. Ảnh biết là bọn anh thực sự quan tâm. Và ảnh cũng rất quan tâm đến bọn anh. Nếu em cảm thấy như thế có gì đó là sai, vậy thì anh xin lỗi,” Jackie nghiêng sang ghế ngồi và kéo cửa lại.
Cô lùi lại khi anh sang số xe và lái đi. Đôi chân cô gần như quá nặng để có thể cất bước.
Mama không có ở trong nhà. Dạo gần đây bà ngày nào cũng ra ngoài, có lẽ là để thỉnh cầu các linh hồn chữa lành cho bà.
Raven làm bữa tối. Khi Mama trở về nhà, bà thở dốc và nắm lấy ngực. Bà im lặng và hầu như không ăn gì. Raven không hỏi về chuyện bữa tiệc. Cô không dám mạo hiểm khiến Mama tức giận hay phản ứng quá khích.
Vài ngày sau, Raven dành nhiều giờ liền đi dạo quanh vùng đất. Cô thực hiện nghi thức Câu thông, không phải để được đi dự tiệc, mà để xin chữa lành cho Mama. Cô đã nghĩ rất nhiều về Jackie và ước gì mình đã không gọi lời mời của anh ấy là một bữa tiệc thương hại. Cô mới là người đã xấu tính. Dù là thứ gì đã đầu độc Mama thì nó cũng đang dần thẩm thấu vào cô.
Vào thứ Sáu, ngày diễn ra bữa tiệc, Raven quyết định hỏi Mama. Cô muốn gặp Jackie. Cô muốn đến căn nhà nhỏ màu vàng của anh và gặp Huck, Reece cùng cô Danner. Cô muốn trở lại những ngày hè tuyệt nhất trong đời ấy.
Mama thức giấc trong tâm trạng lo lắng, thì thầm với những linh hồn mà Raven không nhìn thấy được. Bà đôi khi làm thế trước khi gục xuống, trước khi tiến vào thế giới của những linh hồn. Raven phải chờ để hỏi về chuyện đi dự tiệc.
Nhưng Mama rời khỏi nhà và vẫn đang thì thầm. Raven ở nhà và đợi. Cô muốn lập tức tìm thấy Mama khi bà trở về, hy vọng tâm trạng của bà khi đó tốt hơn sau khi đã ở bên những linh hồn của mặt đất.
Trong khi Raven đang đọc sách được yêu cầu cho lớp tiếng Anh, tuyết bắt đầu rơi dày vào cuối chiều. Cô cảm thấy lo lắng cho Mama ở ngoài trời tuyết lạnh lẽo trơn trượt. Cô làm món súp để bà có thức ăn nóng.
Khi Mama trở lại, tuyết đã rơi dày hơn 5cm. Bà vẫn hổn hển như mọi khi, vẫn nhợt nhạt và toát mồ hôi đầm đìa mặc cho cái lạnh. Nhưng bà đã không còn thì thầm nữa.
“Con làm súp thịt bò và lúa mạch cho Mama đây,” Raven nói. “Để con cho bánh mì vào lò.”
“Không cần bánh mì.” Mama nói. “Ta chỉ ăn súp thôi.”
Raven đặt một bát súp lên bàn. Cô không ăn vì Jackie đã nói họ sẽ ăn tối trong bữa tiệc.
“Con không ăn sao?” Mama hỏi.
“Con ăn một ít trong lúc nấu rồi. Con không đói.”
Tay Mama run nhẹ khi bà đưa từng muỗng súp lên miệng.
“Tuyết rất đẹp phải không ạ?” Raven hỏi.
“Ừ,” bà nhìn Raven, ánh mắt lóe lên. “Ta thấy được một linh hồn ta chưa thấy bao giờ. Nó trông giống mẹ của ta, tạo ra từ những làn khói trắng. Bà ấy đang gọi ta.”
Một cục tuyết lạnh lẽo dường như lăn tròn trong bụng Raven. “Mama chưa từng nói cho con biết linh hồn của bà ở đây. Tại sao bà ấy lại đến đây?”
Ánh sáng lập lòe trong mắt Mama lụi tắt. “Ta không biết đó có phải bà ấy không. Có lẽ chỉ là một giấc mơ. Ta nghĩ là mình đã ngủ. Không, nhưng... Không, ta không nhớ nữa.”
Mama đẩy ghế ra và đứng dậy, vẫn run rấy. “Ta cần nghỉ ngơi. Làm ơn đừng làm phiền ta.” Bà đi về phòng mình và đóng cửa lại.
Raven dọn dẹp món súp và dọn bếp. Cô phủi sạch bụi trên đồ đạc ngoài phòng khách bằng một tấm khăn dù đã làm như thế hai ngày trước. Cô cứ nhìn ra màn tuyết ngoài cửa sổ. Nó cũng đang vẫy gọi cô, nhưng tiếng gọi không đến từ người đã chết. Tiếng gọi đó ngập tràn sự sống, mời gọi cô bước ra ngoài.
Cô khoác áo, xỏ đôi bốt và viết một mẩu giấy nhắn cho Mama: Con ra ngoài đi dạo trong tuyết. Con sẽ về nhà sau. Cô để mẩu giấy tại vị trí quen thuộc trên tủ lạnh với nam châm gắn trên đó.
Đêm đen nhanh chóng hòa cùng màn tuyết trắng. Raven tìm được đèn pin cùng đôi găng và chiếc mũ ấm áp nhất cô có.
Cô sải bước qua làn tuyết hướng về phía con suối. Cô còn chưa quyết định liệu có đến bữa tiệc của Jackie không. Lời mời của tuyết có lẽ đã đủ với cô rồi. Trước giờ cô chưa từng đi dạo trong tuyết vào buổi tối. Những bông tuyết trông như những vì sao đang rơi trong ánh sáng vàng từ chiếc đèn pin của cô.
Phải đi khá lâu Raven mới tới được con suối. Cô đã mải mê ngắm những ngôi sao đang rơi. Bóng tối cùng màn tuyết trắng đã đánh lừa, dẫn cô đi sai đường.
Cô chiếu đèn vào dòng suối chảy róc rách. Nước sâu sẽ làm ngập đôi bốt của cô. Chân cô sẽ bị ướt, lạnh và nặng nề. Cô hoặc là sẽ bước xuống dòng nước, đến thẳng nhà Jackie và phá vỡ lời hứa, hoặc cô sẽ quay đi.
Tiếng ùng ục của nước đang bảo cô đi xuôi dòng, hướng về phía Jackie. Nhưng dòng nước vẫn luôn làm vậy, đi đến những nơi nó muốn mà không cần suy nghĩ đến hậu quả.
Nhưng hậu quả có thể là gì đây? Cô không nghĩ ra được điều gì cả. Mama đã kiệt sức. Bà sẽ ngủ rất lâu. Nếu bà thức dậy thì sẽ thấy mẩu giấy nhắn và vui lòng khi con gái bà muốn đi dạo trong trời tuyết. Dù sao đi nữa thì bà cũng đã quá ốm bệnh để đi tìm cô rồi.
Raven bước xuống làn nước, đôi bốt ngập trong dòng nước lạnh. Đôi chân cô đau nhức, và rồi tê dại. Cô bước đi nhanh nhất có thể. Cô soi đèn lên Bả Sói. Suốt những năm qua vẫn ở đó, xua đuổi ma sói.
Cô nhanh chóng chạy lên chỗ đất bằng, đi qua những cây bạch dương, đi qua cánh đồng cỏ. Cô đã thấy hàng rào phía trước. Vượt qua nơi đó là ngôi nhà màu vàng với khung cửa sổ vàng giống như một giấc mơ đẹp giữa màn tuyết đang rơi.
Cô bước đến hàng rào. Cô không còn biết có phải là đôi bốt của cô đang chạm xuống mặt cỏ nghiêng về bên kia ranh giới hay không. Tuyết đã che phủ mọi thứ. Cô cúi xuống và trườn qua tấm ván gỗ hàng rào. Cô bước thêm vài bước và quay lại, soi đèn về phía hàng rào và dấu chân trong tuyết. Thật dễ dàng làm sao.
Cô chạy nốt quãng đường còn lại đến căn nhà, bật cười khi vấp vào thứ gì đó và ngã sấp mặt. Cô chạy đến cửa trước và nhấn chuông. Hơi thở gấp của cô phả ra thành từng làn khói trắng.
“Để cháu ra xem!” Tiếng Reece vang lên từ bên trong.
Cánh cửa mở ra. “Không thể tin được!” Reece kêu lên. “Nhóc phá được ma thuật hàng rào rồi!”
“Đúng thế.”
“Và nhóc vẫn còn nguyên vẹn!”
“Em nghĩ em mất ngón chân rồi. Không cảm nhận được nữa.”
“Tới đây nào, Cô Gái Chim điên rồ!” Anh ôm lấy cô và nhấc bổng lên xoay một vòng.
Jackie ôm cô, rồi đến Huck và cô Danner. Họ cởi áo và mũ cô ra, còn giúp tháo đôi bốt.
Ngôi nhà tràn ngập mùi hương thơm ngát của táo, gia vị, thường xanh và củi lửa đang cháy rực trong lò sưởi. Raven không chịu để cô Danner dẫn cô đi thay quần áo khô cho đến khi cô nhìn thấy cây linh sam với kim tuyến, bóng đèn và những vật trang trí phủ đầy trên nó. Điều đó khiến cô cảm thấy kỳ lạ, khi bản thân nhìn thấy cái cây tội nghiệp đang chết dần trong ngôi nhà của con người ngay cả khi vẻ đẹp lấp lánh của nó làm trái tim cô bừng sáng lên.
“Nhà anh bắt đầu có cây thông Giáng Sinh khi mẹ anh tái hôn,” Jackie nói. “Bố anh thích chúng lắm.”
“Cô vẫn chẳng thích lắm đâu,” cô Danner nói. “Nhưng hai đứa muốn duy trì nghi lễ.”
“Đi thay quần áo khô đi,” Reece nói. “Bọn anh chỉ mới chuẩn bị ăn thôi.”
“Và đừng đùa với Reece khi tên này đói,” Huck nói.
“Trừ khi nhóc là Cô Gái Chim,” Reece nói, xoa đầu Raven.
Sau khi Raven thay đồ, cô Danner rót cho cô một cốc nước táo nóng. Theo đề nghị của Reece, bữa tối là taco và bánh sừng bò chay, giống với bữa ăn cuối cùng của Raven ở nhà họ.
Sau khi ăn tráng miệng, Reece nhét miếng bánh quy thứ ba vào miệng và khoác áo lên.
“Mấy đứa đi đâu vậy?” Cô Danner nói.
“Đi chơi bóng tuyết mềm ạ,” Reece đáp, miệng vẫn ngậm bánh quy.
“Là truyền thống đấy ạ,” Huck nói.
Cũng là một truyền thống mà Raven muốn góp mặt. Cô cầm áo khoác cùng bốt. Reece bật đèn ngoài hiên chiếu sáng cơn mưa bụi tuyết đang rơi ngoài sân sau.
Trò bóng mềm rất nhanh trở thành trò ném bóng tuyết. Ban đầu là hỗn chiến, sau đó thì chia đội Jackie - Raven đối đầu Huck cùng Reece. Sau đó là trò bôi tuyết lên cả tóc và mặt. Cảm giác khá đau nhưng Raven chẳng hề bận tâm. Cô đang có quãng thời gian tuyệt nhất. Reece bắt đầu nhét tuyết vào áo mọi người, thế là Raven, Jackie và Huck hội đồng Reece và kéo anh chàng lăn xuống tuyết. “Tháp cún nào!” Raven hét, thế là cả đám nằm úp lên người Reece. Đó là một trong những trò yêu thích của cô với đám con trai khi cô còn bé.
Trong khi cả đám đang nằm trên đất, Raven nhét một quả bóng tuyết vào lưng Jackie.
“Em sẽ phải trả giá!” Jackie nói.
Cô chạy quanh sân, cười lớn. Jackie vật cô ra, và cô hét lên vì cái lạnh choáng váng khi anh trả đũa. Cô lăn sang bên và cố bôi tuyết lên mặt anh nhưng bị anh giữ chặt tay. Cả hai thở mạnh, gương mặt kề sát lại. Hơi ấm và mùi ướt át từ anh khiến cô trầm mê.
“Chơi tháp cún nữa không Jackie?” Reece gọi sang.
“Không,” Jackie đáp lại.
Reece và Huck phá ra cười.
“Hai đứa cần giúp đỡ thì bọn anh ở trong nhé,” Reece gọi.
Cả hai vừa vào nhà vừa cười khúc khích. Ánh đèn ngoài hiên vụt tắt.
Bóng tối đột ngột ập tới bao trùm. Nhưng cảm giác khi bờ môi Jackie chạm vào môi cô thì không. Cô đã biết hai người rồi sẽ hôn nhau.
“Như thế này có ổn không?” Anh hỏi.
“Nếu không ổn thì anh sẽ biết thôi mà,” cô đáp.
“Anh sẽ bị sưng môi mất.”
“Còn tệ hơn cơ.”
Jackie vẫn giữ chặt tay cô.
“Em muốn thử cái này,” cô lăn lên trên người anh, giữ chặt tay anh và hôn.
“Em thích thế nào hơn?” Jackie hỏi.
“Em thích thế này.”
“Anh nghĩ anh cũng thích thế. Nhưng mà anh cần em làm lại lần nữa thì mới chắc chắn được.”
Cô làm theo yêu cầu đó của anh.
“Em xin lỗi vì đã nói anh xấu tính,” cô nói.
“Anh biết lúc đó em chỉ là đang khó chịu thôi mà.”
Jackie ngồi dậy và ôm lấy cô. “Thật lạ khi chuyện này lại dễ dàng đến thế.”
“Em biết. Nhưng có lẽ không lạ đến thế đâu.”
Jackie giữ cô trong tay và nhìn vào cô. Ánh sáng từ ngôi nhà hắt ra đủ để cô thấy hình bóng của anh và ánh sáng lóe lên trong đôi mắt. Anh ấy đang mỉm cười.
“Em không thấy bất ngờ chút nào sao?” Jackie hỏi.
“Em nghĩ là em đã muốn hôn anh từ năm em bảy tuổi rồi.”
“Anh nghĩ anh cũng vậy.”
Cô hôn anh lần nữa. Jackie nói đúng. Ở bên anh ấy thật dễ dàng, giống như cái cách cô dễ dàng phá đi thứ phép thuật hàng rào đã luôn giữ chân cô vậy.
Jackie tháo găng tay và vuốt tuyết khỏi tóc cô. “Cuối cùng anh cũng được chạm vào tóc em.”
“Anh thích tóc của em à?”
“Anh yêu nó. Nó luôn làm anh nhớ đến màu lông quạ đen bóng mượt - cũng bởi tên em nữa, tất nhiên rồi.”
Chris cũng nhìn thấu được phần quạ đen bên trong cô. Có lẽ việc linh hồn tiếp xúc ở khoảng cách gần khiến điều đó xảy ra. Nhưng cô không cảm thấy linh hồn mình gắn kết với Chris dù chỉ một chút xíu như khi cô ở bên Jackie.
“Muốn vào không?” Anh hỏi.
“Em có thể ở ngoài này cả đêm cũng được.”
Anh mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cô. “Anh cá là em có thể. Anh đã luôn nhìn thấy em như thế. Thuộc về bên ngoài, ngay cả khi em ở trường. Em giống như một khoảng rừng thỉnh thoảng xuất hiện trong trường vậy.”
“Em cũng cảm thấy như thế rất nhiều khi ở trường,” cô hôn nhẹ lên môi anh. “Em đến đó là vì anh đấy, anh biết không. Và vì Huck cùng Reece nữa.
“Anh biết. Bọn anh đều biết. Em đã trả giá quá nhiều. Vì vậy nên những năm qua bọn anh luôn khó chịu vì điều đó, và cảm thấy có lỗi nữa.”
“Sao mọi người lại thấy có lỗi?”
“Huck diễn đạt điều này tốt nhất. Ảnh nói bọn anh dụ dỗ em đến trường, nơi đó giống như bẫy giam vậy. Khi cánh cửa đóng lại, bọn anh chỉ có thể thấy em ở đó, giống như là đi thăm em ở trong một cái lồng sắt vậy. Em mất đi sự tự do vì bọn anh.”
“Đừng nói về chuyện đó nữa. Em đã ở đây rồi.”
“Mẹ em có biết không?”
“Không. Bà ấy ngủ rồi.”
“Khi nào thì em quay về?”
“Em cũng không muốn nói về chuyện đó. Em muốn anh hãy hôn em đi.”
Jackie chạm môi với cô và nói. “Anh sẽ làm vậy. Anh sẽ làm nhiều nhất có thể cho đến khi em phải đi.”
Họ chỉ ở bên ngoài thêm vài phút nữa. Cả hai đã ướt sũng và lạnh cóng. Khi cả hai bước vào cửa sau, Jackie nói. “Mấy trò đùa của Reece về chuyện này sẽ không bao giờ dứt cho xem.”
“Em không quan tâm.”
“Anh cũng không.”
Cô Danner bước ra cửa khi cả hai tháo giày và áo khoác. “Mẹ cũng nghĩ hai đứa sẽ ướt như Huck và Reece vậy. Cô để quần áo khô vào nhà tắm cho cháu rồi đó Raven.”
“Cảm ơn cô,” Raven đáp. “Cháu xin lỗi vì bọn cháu làm cô phải giặt nhiều đồ như vậy. Cháu có thể bỏ quần áo vào máy giặt cho cô.”
“Cháu thật tốt bụng, nhưng cứ đi chơi đi. Khi nào cháu phải về nhà?”
“Không có thời gian cố định ạ.”
Cô Danner nhíu mày.
“Mẹ cháu có biết cháu đang ở đây không?”
Raven lắc đầu.
“Vậy bây giờ bà ấy hốt hoảng lắm đấy!”
“Bà ấy ngủ rồi ạ. Nếu bà thức dậy thì cháu đã để lại một mẩu giấy nhắn nói rằng cháu đi dạo.”
“Vào ban đêm, giữa bão tuyết sao?”
“Cháu và bà ấy luôn làm thế mà.”
“Làm gì cơ?”
“Đi ra ngoài ạ.”
Mẹ Jackie nhìn sang cậu. “Mẹ thấy lo đấy. Chở con bé về sớm nhé, được chứ?”
Anh gật đầu. Nhưng khi bà không nhìn, anh liếc mắt tinh nghịch sang Raven như muốn nói rằng về sớm không phải là điều anh ấy nghĩ trong đầu.
Raven và Jackie gặp nhau trong phòng khách sau khi thay đồ. Huck và Reece đang xem phim. Căn phòng khách đẹp đẽ tuy không có đèn nhưng có những ngọn nến và bóng đèn nhiều màu sắc trên cây thông Nô-en.
“Bị lạc trong bão hả?” Huck hỏi.
“Đúng,” Jackie đáp.
“Hy vọng cậu mang theo mình la bàn đạo đức đấy nhé, chàng trai trẻ,” Reece nói bằng giọng của giáo viên.
Jackie kéo Raven đến ngồi cạnh mình trên chiếc ghế ngồi hình chữ L. “Mẹ đi đâu rồi?” Cậu hỏi Huck.
“Mẹ đang đọc sách trong phòng rồi.”
Jackie gỡ một tấm chăn mềm và phủ lên mình cùng Raven, anh nhích đến gần, để Raven yên vị trong lòng mình.
“Uầy, cái gì đấy?” Reece nói. “Hai đứa tiến triển nhanh thế hay sao?”
“Không hẳn đâu,” Huck nói. “Hai đứa nó ngủ chung với nhau rồi.”
Reece giả vờ bị sặc một miếng bỏng ngô. “Và đồng chí không nói gì với thằng này à?”
“Thằng này bị ép không được nói nhé.” Huck nói, nhìn sang Jackie.
“Vậy mà anh vừa mới nói rồi đấy,” Jackie nói.
“Chuyện từ khi nào thế?” Reece hỏi.
“Một thời gian trước rồi,” Jackie đáp.
Reece nhìn sang Raven. “Bị cáo không định bào chữa sao?”
“Em không cần làm vậy. Em mới có bảy tuổi.”
“Anh biết chắc một chuyện là Lọ Lem luôn về nhà trước nửa đêm hồi hè năm đó đấy nhé,” Reece nói.
“Em ấy chui vào giường Jackie giữa đêm đấy,” Huck nói.
“Con quỷ nhỏ này!” Reece nói với Raven.
Tất cả đều phì cười.
“Nhưng hỏi thật đấy, em làm như vậy sao?” Anh chàng hỏi Raven.
“Thật đấy. Mẹ nổi giận với em, và em bỏ đi.”
“Và em chui vào giường với nhóc ấy?”
“Đúng thế,” Jackie nói, ôm Raven chặt hơn. “Em ấy lạnh cóng và ướt sũng.”
“Là vì em ngủ ở chỗ cánh đồng nhà Hooper.”
“Em chưa từng nói với anh chuyện đó,” Jackie nói.
“Vì em còn bận run quá mà,” cô đáp.
“Chuyện hay à nha,” Reece nói. “Anh có thể xin bản quyền khi anh trở thành nhà văn nổi tiếng không?”
“Bọn em sẽ cân nhắc chuyện đó,” Jackie đáp.
“Anh vẫn viết lách sao?” Raven hỏi Reece.
“Anh viết khi anh không mệt muốn chết sau khi đi làm, lái xe đi đi về về, giặt giũ, và đảm bảo mẹ anh ăn nhiều hơn là whiskey mỗi ngày. Và điều đó nghĩa là không, cơ bản là anh chẳng viết lách gì hết.”
“Tệ thật,” Jackie nói.
“Anh biết, và anh vẫn chịu khổ rất tốt đấy, phải không nào?” Reece nói.
“Đáng ngưỡng mộ luôn,” Huck lên tiếng. “Giờ ta xem phim hay sao đây?”
“Tua lại đoạn lúc đôi chim cu đi vào đi,” Reece nói.
Cô và Jackie không ở lại lâu. Sau vài phút, anh thì thầm. “Muốn lên phòng anh không?”
Cô gật đầu.
“Nói với mẹ là làm bài tập về nhà hả?” Huck hỏi khi Jackie và Raven đi ra cầu thang.
“Ừ, chắc là mẹ sẽ tin đấy,” Jackie đáp.
“Đừng chăm học quá nhé.” Reece nói, rồi cùng Huck cười khùng khục.
Jackie bật đèn lên và đóng cửa lại. Anh ấy đã sơn lại phòng, một màu xanh xám bão giờ đây thay thế màu xanh nhạt. Giường đã lớn hơn, khiến căn phòng như nhỏ lại. Trên bàn và tủ đồ là ảnh chụp của anh cùng bố và gia đình từ chuyến đi cắm trại. Đồ trang trí duy nhất trong phòng là một tấm gương treo trên tủ đồ và tấm bảng gắn lên tường phủ đầy những tấm ảnh chụp với bạn bè và những dịp đáng nhớ khác từ tận hồi tiểu học. Rải rác khắp tấm bảng là những tấm sticker từ những nơi Jackie đã đến như núi Rainier, Yellowstone, Grand Canyon - và những thông điệp bảo vệ môi trường: Nghĩ xanh - năng lượng tái tạo - tái chế. Jackie nói sẽ học về bảo tồn sinh học khi lên đại học.
“Phòng anh vẫn còn những ngôi sao,” Raven nói, nhìn lên trần phòng màu trắng đầy những ngôi sao bằng nhựa.
“Anh đã muốn bỏ chúng khi lên cấp hai, nhưng chúng làm lột cả mảng sơn tường khi anh gỡ được vài cái. Thế là anh quyết định giữ chúng lại thay vì phải sửa lại cả cái trần nhà.”
“Em thích chúng.”
“Vậy thì anh mừng là chúng vẫn còn đây,” Jackie ôm lấy cô. “Em muốn làm gì bây giờ?”
“Ta có thể chơi trò Dù và Thang.”
“Anh không nghĩ nhà anh còn trò đó đâu.”
“Vùng đất Kẹo?”
Anh ấy cười. “Nghe như mật mã cho thứ gì đó khác vậy.”
“Đúng thế. Chơi nào,” cô cầm gốc áo của anh và kéo lên đến ngực.
“Em đúng là nhanh thật đấy.”
“Em chỉ muốn nhìn thôi.”
“Vậy à? Thật mong chờ đến lượt của anh.”
Cô tỉ mỉ nhìn xem bộ ngực trần của Jackie. Cô nghĩ tới ngày cô gặp anh lần đầu tiên khi anh, Huck, cùng Reece bơi ở chỗ nước sâu nơi con suối. Cơ thể rám nắng của anh mềm mại và láng mịn. Giờ anh đã có một ít lông trên ngực, và dáng người thì đã giống một người đàn ông hơn, được tô điểm bởi những múi cơ đẹp mắt.
Jackie dễ dàng để cô nhìn anh như cái cách mà anh hôn cô vậy. Có lẽ là vì anh ấy từng ở bên người con gái khác. “Em nghĩ sao?” Jackie hỏi, đưa tay ra.
“Nhớ khi Huck từng nói anh là Jolly ở Vùng đất kẹo không? Giờ anh là Vua Kẹo rồi đó.”
“Anh đoán anh nên coi đó là một lời khen nhỉ?”
“Nên như vậy,” cô lướt ngón tay dọc theo phần lông bên dưới rốn anh. “Từ khi nào anh có cái này thế?”
Jackie nhẹ cười. “Anh không nhớ rõ nữa.”
“Thích lắm.”
“Em cứ chạm vào chỗ đó thì sẽ hơi bị thích quá đấy nhé,” Jackie lấy tay cô ra và kéo cô lại gần rồi hôn. “Đến lượt của anh chưa?”
“Anh sẽ cởi áo len của em à?”
“Anh rất muốn được chiêm ngưỡng Núi Kẹo Cao Su. Nhưng nếu mẹ anh lên đây thì bà sẽ phát hoảng đấy.”
“Mẹ anh sẽ lên đây sao?”
“Anh không biết.”
“Em muốn ngắm sao.”
Cô tắt đèn trên đầu đi. Một chòm sao phát ra sắc xanh nhạt pha trắng trên đầu họ. Cô nằm ngửa nhìn lên chúng. “Em luôn muốn được nhìn thấy chúng lần nữa.”
Jackie nằm bên cạnh cô. “Chỉ những ngôi sao thôi à?”
“Và cả anh nữa.”
Jackie nghiêng người sang hôn cô. “Ta có thể gặp nhau vào kỳ nghỉ chứ?”
“Em muốn lắm.”
“Anh biết. Chúng ta phải nghĩ cách.”
Cô tưởng tượng ra cảnh hỏi Mama liệu mình có thể hẹn hò với Jackie không. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu anh không phải là cậu trai sống trong ngôi nhà cô bị cấm đến. Nhưng có lẽ bây giờ Mama đã không quan tâm đến chuyện đó nữa. Bà không còn sức để quan tâm đến quá nhiều thứ nữa rồi.
Jackie đưa tay vuốt ve má cô. “Raven?”
“Vâng?”
“Cho anh biết chuyện gì đang xảy ra được chứ? Anh biết có gì đó không ổn từ khi em từ Montana về.”
“Mẹ em bị bệnh.”
“Bệnh thể chất đó hả?”
“Phải. Là tim của bà.”
Tất cả những lời bị coi là cấm kỵ, giờ đã tuôn ra. Cô chẳng biết vì sao mình làm như vậy nữa.
“Em nghĩ bà sẽ chết, Jackie ạ.”
“Raven, anh rất tiếc. Bác sĩ nói như thế sao?”
“Bà ấy không chịu đi bác sĩ.”
“Bà ấy phải đi chứ! Có thể người ta sẽ phẫu thuật cho bà ấy.”
“Bà ấy không chịu làm đâu. Em đã cố thuyết phục rồi.”
“Sao bà ấy lại không chịu chứ?”
“Em nghĩ là do mẹ của bà. Bà ấy chết trong bệnh viện, mẹ em nói bà chết mà không có tự tôn của mình.”
“Nhưng người ta có thể chữa cho bà ấy, như thế bà ấy sẽ không chết.”
“Em biết. Em đã cố thuyết phục... Bà ấy bắt em hứa...” Tất cả gánh nặng trên vai Raven lúc này bùng nổ. Tất cả nỗi đau òa ra theo từng tiếng nức nở.
Jackie ôm lấy cô. “Anh rất tiếc. Anh rất tiếc,” anh nói.
“Em sẽ đi đâu nếu bà chết đây? Em sẽ phải làm gì đây?”
“Sẽ không sao đâu. Có lẽ bà ấy sẽ không chết đâu.”
“Nhưng bà càng lúc càng bệnh nặng hơn.”
“Em nói em có một người bác. Bác ấy có thể giúp không?”
“Em không được phép nói cho bác ấy biết.”
“Có lẽ em nên phá bỏ lời hứa đó đi.”
“Em không thể. Bác ấy sẽ đưa mẹ em vào viện. Họ sẽ gắn bà vào những cổ máy. Bà ấy không muốn thế. Bà ấy có quyền kiểm soát chuyện gì xảy đến với cơ thể mình mà, phải không?”
“Anh không biết. Bà ấy ép em vào đường cùng mất rồi.”
Raven khóc lớn hơn.
Ai đó gõ lên cửa.
“Jackie?” Cô Danner hỏi. “Có chuyện gì vậy? Sao Raven lại khóc?”
“Chết tiệt!” Jackie thì thầm. Anh mặc lại áo len và bật đèn bàn trước khi mở cửa.
Mẹ anh nhìn Raven đang lau nước mắt với vẻ dỏ xét. “Mẹ không muốn soi mói, nhưng mẹ thấy lo.”
“Raven nói chuyện với con...” Jackie nói.
Raven lắc đầu, và cô Danner nhìn thấy.
“Là chuyện riêng ạ,” Jackie nói.
“Mẹ hiểu,” bà nói. “Mẹ lên để bảo Raven nên về nhà. Mẹ nghe thấy tiếng con bé khóc. Mẹ không định nghe lén.”
“Không sao đâu ạ,” Raven nói.
“Cô có thể giúp gì cho cháu không?” Cô Danner hỏi.
“Không, nhưng cháu cảm ơn ạ,” Raven đáp.
“Cháu yêu, cô lo là mẹ cháu không biết cháu ở đâu trong cơn bão này. Cô thực sự nghĩ cháu nên về sớm.”
“Vâng,” Raven đáp.
Cô Danner ôm lấy Raven. “Chúng ta luôn ở đây vì cháu, Raven. Nếu cháu cần bất cứ điều gì thì cứ nói với chúng ta.”
Raven ôm cô, nghĩ đến cái đêm từ lâu về trước khi cô nói ước gì mình sống ở nơi này. Nói ra điều đó khiến cô vô cùng tội lỗi và phải chạy đi mất. Bằng cách nào đó, giờ đây cô vẫn cảm thấy mình là cô bé đang chạy qua cánh đồng của nhà Hooper.
Huck và Reece thấy Raven khóc bèn kìm lại những trò đùa hiển nhiên về chuyện cô cùng Jackie làm trên tầng. Cả hai đều ôm chào tạm biệt Raven. “Nhóc ổn chứ?” Reece thì thầm vào tai cô.
“Em ổn.”
“Nói dối, quần cháy rồi kìa,” anh thì thầm, và cô cười với cái mũi còn đang nghẹt.
Ở bên ngoài, tuyết đã dày hơn 10cm.
“Đừng đưa em đến chỗ cổng,” Raven nói với Jackie khi anh nổ máy xe.
“Anh phải đưa em đến đâu?”
“Để em chỉ cho. Dừng xe trước khi đến cổng nhé.”
“Tại sao?”
“Em sẽ leo qua hàng rào. Chuông báo động sẽ đánh thức bà ấy nếu em đi theo đường vào nhà.”
Anh nhìn cô, và cô biết anh muốn cô giải thích về chuyện còi báo động.
“Chúng ta nên đi thôi. Và chắc rằng anh quay xe trên đường - đừng đi ngang qua lối vào nhà em.”
Jackie chậm rãi lái trên làn đường một chiều để Raven tìm được một chỗ trèo qua hàng rào. Cô để anh dừng ở chỗ không có quá nhiều bụi rậm.
“Sẽ phải đi bộ khá dài đấy,” Anh nói.
“Không sao.”
Jackie rời xe để chào tạm biệt. Cả hai hôn nhau giữa màn tuyết rơi được soi sáng bởi ánh đèn pha.
“Khi nào anh mới được gặp em?” Jackie hỏi.
“Em không biết nữa.”
“Em không thể nói thế được. Anh chẳng có cách nào liên lạc với em cả. Giờ chúng ta phải có kế hoạch mới được.”
“Em sẽ hỏi bà ấy xem có thể hẹn hò với anh không. Nhưng em không thể đoán được bà ấy sẽ trả lời như thế nào.”
“Thôi thì ta gặp nhau ở đây vào ngày kia nhé. Lúc nào gặp thì em thấy ổn?”
“Em sẽ nói với bà ấy là anh muốn đưa em đi ăn tối.”
“Anh có muốn làm vậy đấy,” Jackie nói.
“Mấy giờ đây?”
“Năm rưỡi nhé.” Anh nói.
“Nhưng đừng trông mong gì đấy.”
Anh hôn cô. “Anh sẽ mong chứ. Từng phút một luôn. Để anh đẩy cho em lấy đà leo qua hàng rào.”
“Em không cần lấy đà.”
“Anh hy vọng được sờ mông em thôi.”
“Được rồi, vậy em cần lấy đà.”