← Quay lại trang sách

❖ 8 ❖

Mama không biết Raven đã ra khỏi nhà.

Raven quá mức bấn loạn đến mức không ngủ được. Cô thắp lửa trong lò sưởi và cuộn mình trong chăn và gối bên cạnh ngọn lửa đang nhảy múa. Mọi thứ xảy ra với Jackie không ngừng hiện lên trong đầu cô. Cô thực sự đã ở bên anh sao? Cuối cùng cô cũng có thể rồi sao?

Cô thức dậy khi trời sáng, bên cạnh lò sưởi đã tắt lửa. Mama đang đứng trước cửa sổ phòng khách lớn nhìn ra cánh đồng bao quanh bởi hai hàng cây. Cơn bão đã tan, còn bà thì đứng bất động giữa vùng đất giờ được phủ một lớp tuyết trắng.

Raven đến bên cạnh bà. “Hôm qua con đã ra ngoài giữa cơn bão. Đẹp lắm ạ.”

“Ước gì ta vẫn đủ khỏe để đi dạo trong tuyết cả ngày như trước đây,” bà nói.

“Con có thể đi cùng nếu Mama muốn.”

“Ta không cần giúp đỡ, Con gái ạ,” bà nói. “Nhưng ta hãy đi sau khi ăn sáng.”

Đi dạo trong tuyết và hít thở không khí mát lạnh tiếp thêm sinh lực cho Mama khi trông bà gần như đã khỏe. Raven quyết định hỏi bà về cuộc hẹn với Jackie trong khi bà đang có tâm trạng tốt.

“Mama còn nhớ cái anh đến nhà ta không?”

“Có, ta nhớ được Jack Danner, đứa nhóc đưa con từ trường về hầu như mỗi ngày.”

Vậy là bà vẫn xem lại đoạn băng quay hình lối vào.

“Ngày mai con có thể đi hẹn hò với anh ấy không? Anh ấy mời con đi ăn tối.”

“Ăn tối!” Mama nói. “Ta cứ nghĩ con và nó phải đi xa hơn cái bước đó rồi mới phải chứ.”

“Ý Mama là sao?”

“Con đã ở bên nó hai tháng. Ta cứ cho là cả hai đứa đã làm tình rồi cơ.”

“Làm sao mà bọn con làm tình được chứ? Mama thấy anh ấy đưa con về lúc mấy giờ rồi đó. Bọn con từ trường về thẳng nhà mà.”

“Con chưa làm tình với nó sao?”

“Chưa. Đây là cuộc hẹn đầu tiên của bọn con. Đấy là nếu Mama cho con đi.”

“Thằng bé này lịch sự hơn đứa lúc trước. Con có thích nó không?”

“Con thích anh ấy rất nhiều.”

“Nó sống ở cuối con đường phải không?”

“Vâng.”

“Mẹ nó là người đã can thiệp vào việc học của con.”

“Chuyện đó lâu rồi mà. Và cô ấy không can thiệp. Cô ấy chỉ nói là con rất thông minh và nên đến trường. Tất nhiên một giáo viên sẽ nói như thế mà.”

Mama im lặng bước đi. Raven sợ là cuộc nói chuyện về mẹ Jackie đã hủy đi cơ hội của mình.

Mama ngừng bước, quay sang đối mặt với cô. Lúc này bà đã thở dốc. “Được. Hãy đi với nó. Nhưng quá đủ mấy thứ nghi thức ăn tối và hẹn hò ngu ngốc này rồi. Cứ để phần con trong con được tự do và tận hưởng sự sung sướng xác thịt với nó đi. Đó cũng là điều nó muốn chứ không phải mấy bữa tối ngớ ngẩn đâu.”

Raven khịt mũi. “Con cá Mama là người mẹ duy nhất ở trường con khuyên con gái mình làm tình hơn là đi hẹn hò đấy.”

“Con khác biệt. Raven. Trò chơi giao phối của con người sẽ không thu hút phần quạ hoang dã trong con đâu.”

“Không phải như thế. Quạ cũng trải qua nhiều nghi thức trước khi giao phối. Chúng lao vụt từ trên không xuống cùng nhau, nhảy múa và rỉa lông cho nhau. Chúng tạo ra những âm thanh nhỏ như tiếng tâm tình vậy. Và con cũng thấy những con đực mang thức ăn tới làm quà cho con cái. Như thế cũng giống như con đi ăn tối với Jackie thôi.”

Mama bật ra một tràng cười kết thúc bằng một trận ho.

“Con thắng rồi đó, Con gái. Ta nghĩ đứa nhóc này đã bắt được linh hồn quạ đen trong con rồi.”

Cô sợ khi phải nói rằng anh ấy đã bắt lấy nhiều như thế nào. Mama có thể sẽ ghen tị, giống như khi bà biết chuyện cô đến gặp Jackie và nhà anh ấy.

“Vậy hãy đi hẹn hò đi,” Mama nói. “Âu yếm, nhảy múa và làm bất cứ điều gì con và linh hồn của quạ đen bên trong con muốn đi.”

Hai người lại tiếp tục bước đi.

Trong khi Raven còn đang để bản thân hưng phấn về cuộc hẹn hò ngày mai, cô nhận ra rằng sự hứng thú kỳ lạ của Mama về chuyện tình dục cho cô lợi thế để yêu cầu thêm một việc khác.

“Nếu bọn con muốn làm chuyện đó thì cũng phải có chỗ để làm mới được,” cô nói. “Con có thể đến nhà anh ấy sau đó nếu anh ấy mời con không?”

“Aha, vậy là con có muốn ngủ với cậu ta.”

“Có thể con sẽ muốn ạ.”

“Chà, vậy đừng đưa nó đến đây.”

“Con biết. Thế ở nhà anh ấy thì sao ạ?”

“Mẹ của nó sẽ cho phép sao?”

“Bọn con có thể lén lút mà,” cô cảm thấy tồi tệ khi nói ra điều đó. Nhưng được Mama cho phép đến nhà Jackie hoàn toàn xứng đáng để nói dối, và cả với sự tội lỗi này nữa.

Một lần nữa, Mama lại cười và ho.

“Vâng?” Raven hỏi.

“Được, hãy tới nhà của nó,” Mama cười với cô. “Con vẫn luôn thích lén lút. Con có nhiều linh hồn của một chú quạ ngang tàng trong mình đó.”

“Con lén lút lúc nào ạ?”

“Vào mùa hè khi con còn bé. Và với Chris Williams,” bà nhìn vào mắt cô. “Và cả đêm qua nữa.”

Raven sợ không nói nên lời, điều đó khiến Mama lần nữa bật cười. Cô chưa từng thấy Mama vui đùa như thế này đã nhiều tuần, thậm chí nhiều tháng rồi.

“Đúng vậy. Ta biết được,” Mama nói. “Ta biết con đã đi vắng nhiều giờ liền đêm qua. Và bây giờ con hỏi ta để được đi hẹn hò. Con đã gặp nó trong cơn bão, đúng chứ?”

“Vâng.”

“Hẳn là rất vui nhỉ,” bà nói.

Raven cảm nhận được ghen tị trong giọng của bà. “Vâng.”

Mama vỗ lên vai Raven, vẫn khúc khích. “Con gái của Raven yêu dấu, đi và vui vẻ đi khi con còn trẻ. Papa của con sẽ muốn con làm như vậy.”

Mọi chuyện thật dễ dàng. Giống như chuyện với Jackie đêm qua vậy. Thật nhẹ nhõm vì Mama vui lòng với chuyện như vậy. Có lẽ linh hồn của bố cô đã tác động đến mọi chuyện. Dù sao thì bố cô đã đưa cô tới với Jackie. Con quạ để lại một con giẻ cùi còn sống, để nó cho Mama đưa cho cô. Bé con đã đưa Raven đến với Jackie tại con suối ngày đó, và Raven đã cảm thấy điều gì đó sâu trong lòng từ khoảnh khắc cô nhìn vào đôi mắt màu xanh phỉ thúy của anh. Có lẽ đó là một điềm báo.

Ngày hôm sau, Raven gặp Jackie trên đường lúc năm rưỡi. Anh cũng choáng như cô khi cô nói cho anh về phản ứng của Mama.

Raven có kỳ nghỉ đông tuyệt nhất trong đời. Cô đến nhà Jackie vào ngày Giáng Sinh và mở quà. Lễ mừng Năm mới là bữa tiệc tại nhà một người bạn của Huck. Raven đã uống rượu lần đầu vào đêm đó, nhưng Reece ngăn lại khi cô cười quá nhiều. Cô không phiền lòng chút nào. Cô biết anh ấy không thích rượu vì mẹ anh ấy nghiện rượu. Jackie cũng chếnh choáng, rồi họ nhảy và đùa giỡn cùng nhau.

Khi năm học mới bắt đầu. Mọi người đều biết cả hai là một đôi và bắt đầu mời họ chơi cùng. Họ đi xem phim, dự tiệc và ăn ở nhà hàng. Mama đưa cho cô một chiếc thẻ tín dụng để chi trả cho mọi thứ. Có những lời đùa giỡn gọi cô là “Raven giàu có” do tấm thẻ. Raven học được cách hành động giống như Jackie trong những tình huống như thế. Cô chỉ việc trêu chọc lại họ là xong.

Nhưng giữa niềm vui ngập tràn chính là bóng tối âm u rộng lớn âm thầm bao trùm. Mama ốm nặng hơn. Bà không cho Raven chăm sóc mình. Bà sẽ nói “Ta không muốn con nhìn thấy ta như thế này” và “Đi hẹn hò cùng Jack đi. Nắm bắt lấy niềm vui của tuổi trẻ đi.” Raven phản đối, nhưng Mama nổi giận và ốm nặng hơn. Raven phải làm theo ý bà và rời đi.

Khi Raven về muộn vào ngày lễ Tình Nhân, cô thấy Mama nằm trên sàn. Bà không ở trong thế giới linh hồn; bà bệnh rất nặng. Raven muốn gọi xe cấp cứu nhưng Mama không cho phép. Bà nhắc cô nhớ lại lời hứa giữa cả hai. Thế là Raven ngồi bên giường Mama cả đêm, nhìn từng hơi thở khó nhọc. Cô không đến trường ngày sau đó. Cô lại nghỉ một hôm vào tuần sau, và thêm hai ngày vào cuối tháng Hai.

Vào một buổi sáng tháng Ba lạnh lẽo, Mama đánh thức cô dậy sớm hơn mọi khi. Bà ngồi trên giường Raven và vuốt ve tay cô. “Ta yêu con, Con gái của Raven,” bà nói. “Con là phép mầu của ta. Con chính là mười sáu năm hạnh phúc nhất trong đời ta.”

“Con còn chưa mười sáu mà,” Raven ngái ngủ đáp.

“Con đã khởi đầu từ một giấc mộng đẹp từ lâu trước khi đến với ta. Đã là hơn mười sáu năm rồi.”

“Hôm nay Mama khỏe hơn rồi à?”

“Đúng vậy. Rất khỏe. Con sẽ hẹn hò với Jack sau giờ học sao?”

“Con không biết nữa.”

“Ta muốn con hãy làm vậy. Hãy ra ngoài và vui vẻ. Giờ khi đã già đi, ta thấy được mình lẽ ra nên làm như thế khi ở tuổi con. Ta đã luôn quá nghiêm túc. Ta mừng vì con có linh hồn ngập tràn sức sống của bố con mà không phải của ta.”

“Con có cả hai mà. Con yêu linh hồn của Mama.”

Nước mắt trào lên như những giọt sương sớm trên đôi mắt nhợt nhạt của Mama. Bà đặt tay lên má Raven. “Con sẽ luôn có linh hồn của ta ở bên, con yêu. Con chỉ cần nhìn vào vẻ đẹp của mặt đất, và ta sẽ ở đó.”

Raven không thích nghe bà nói như thế. Cô ngồi dậy và cầm tay Mama. “Con chỉ cần nhìn thấy Mama ở trước mặt con ngay lúc này thôi. Mama sẽ khỏe lên. Con biết mà.”

“Đúng là như vậy,” bà nói. “Ta đã nói chuyện với những linh hồn. Chúng sẽ cho ta thứ ta cần. Giờ hãy dậy và đến trường đi. Và hãy vui vé với Jack.”

Raven không thể ngừng nghĩ về Mama cả ngày hôm đó. Sau giờ học, Jackie muốn gặp vài người bạn của họ ở quán Bear. Raven đi vì Mama nói cô nên làm vậy, nhưng cô chỉ muốn về nhà thôi. Trong khi cô uống lon Coke ở bàn bên ngoài, một con quạ đậu trên cây ở chỗ đậu xe. Nó ở đó và không ngừng cất tiếng kêu. Một cảm giác u ám tồi tệ bao trùm cô. Cô sợ rằng mình sẽ nôn ra mất.

“Em phải về,” cô thì thầm vào tai Jackie.

“Sao vậy?”

“Em thấy không khỏe.”

Anh dẫn cô ra xe. “Hẳn là đồ dầu mỡ làm em khó chịu đấy,” anh nói, đánh xe ra khỏi bãi đậu xe.

Cô vẫn nghe được tiếng quạ kêu. Cô có cảm giác như bản thân đang ở trong một giấc mộng tệ hại, như thể đang nhớ lại một cơn ác mộng từ khi cô còn rất bé vậy.

“Em ổn chứ?” Jackie hỏi.

“Em phải về nhà. Phải nhanh.”

Cô chào tạm biệt mà không hôn anh. Cô mở cổng và chạy dọc theo lối vào. Cô mở khóa cửa trước và tắt chuông báo động mà cô làm chúng khởi động. Nếu Mama không tắt chúng, vậy thì bà không có ở nhà. Hoặc là do bà bệnh quá nặng.

Raven nhanh chóng lướt đi khắp ngôi nhà. Mama không có ở đó. Một mẩu giấy trên tủ lạnh lọt vào tầm mắt cô:

Raven. Hãy nhớ những gì chúng ta nói sáng nay. Ta sẽ ra ngoài một thời gian. Con sẽ gặp ta sớm thôi. Yêu con. Mama.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm đến mức gần như muốn khóc. Mama đã đủ khỏe để ra ngoài và thực hiện nghi thức Câu thông. Bà sẽ sớm trở về thôi.

Màn đêm buông xuống, nhưng Mama vẫn chưa về nhà. May mắn là nhiệt độ không lạnh tới mức gây nguy hiểm. Và Mama còn thường xuyên về muộn nữa.

Nhưng đó là chuyện của nhiều tháng trước khi mà Mama vẫn khỏe mạnh.

Đến chín giờ tối, Raven tin chắc rằng có chuyện không ổn đã xảy ra. Cô cầm đèn pin ra ngoài và tìm quanh ngôi nhà theo hình vòng tròn. Nhiệt độ đã hạ thấp. Nếu Mama bất tỉnh ngoài đó thì bà thực sự gặp rắc rối mất. Raven đi suốt nhiều giờ liền trước khi từ bỏ và trở về nhà.

Mệt mỏi khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng chỉ kéo dài được vài giờ. Cô thức dậy vào sáng sớm và bắt đầu tìm kiếm cẩn thận hơn nữa. Cô sẽ trễ học nhưng cũng chẳng quan tâm. Tại sao ngày bé cô lại nghĩ trường học rất quan trọng cơ chứ? Tại sao suốt những ngày qua cô lại xa cách người quan trọng nhất với mình cơ chứ? Tất cả những gì cô muốn lúc này chỉ có Mama thôi. Cô sẵn sàng bỏ học nếu như cô tìm thấy bà vẫn còn sống. Thậm chí cô sẵn sàng từ bỏ Jackie nếu những linh hồn nói cô phải làm như vậy để đưa Mama trở về.

Nhưng cô không thấy dấu hiệu nào từ những linh hồn, cũng chẳng có dấu vết nào của Mama. Cô tìm kiếm đến tận tối và loạng choạng trở về căn nhà nhỏ, toàn thân yếu ớt vì kiệt sức và đói. Cô phải buộc mình đi ăn trước khi ngã nhào xuống giường.

Khi bình minh lên, cô lại lần nữa đi tìm. Lần này cô mang theo một chiếc bánh kẹp để lấy sức. Cô tìm kiếm hết những nơi Mama yêu thích trong khoảnh đất rộng chín mươi héc-ta của họ, không ngừng gọi. “Mama! Mama! Mama!”

Ngay cả khi không nói ra miệng, tên của bà vẫn luôn vang vọng không ngừng trong tâm trí Raven. Mama. Mama. Mama. Con cần Mama! Làm ơn quay lại đi!

Khi mặt trời khuất dạng, cô tìm kiếm gần con suối và hồ nước lần thứ hai. Mama rất thích nơi đó. Cô cẩn thận lần mò đám cỏ dại và bụi rậm. Cô lội xuống suối và tìm kiếm quanh những bụi cây hai bên bờ. Khi tới chỗ bãi rác, cô tìm kiếm kỹ lưỡng, ngay cả bên trong chiếc Invicta cũ. Cô không nghĩ Mama từng tới đó - như thế lẽ ra cô sẽ thấy dấu vết trên mặt đất - nhưng lúc này Raven đã tuyệt vọng. Cô đã tìm kiếm toàn bộ vùng đất suốt hai ngày rưỡi mà chẳng thấy chút dấu hiệu nào của Mama cả.

Bóng tối chậm rãi nuốt chửng lấy cô. Khi đã hoàn toàn kiệt sức, cô thả mình vào dòng suối phía trước Bả Sói. Cô nhìn lên tòa tháp kỳ lạ tạo nên từ những đồ vật, tức giận khi nó vẫn ở đó còn Mama thì không.

“Mày không dọa sợ con ma sói,” cô nói với bức tượng Madonna “Mama giữ tao và mọi người an toàn. Mama đã giết con ma sói. Mày chưa từng làm gì hết!”

Cô gục đầu giữa hai đầu gối sũng bùn và khóc.

Không có ánh trăng hay vì sao dẫn lối cô, và cô đã quá mệt để trở về nhà. Dù sao cô cũng không muốn ở nhà mà không có Mama. Có lẽ cô sẽ nằm xuống trên bờ đá và để những linh hồn đưa cô đi. Đó hẳn là điều Mama đã làm. Bà đã đến thế giới linh hồn. Đó là lý do không có dấu vết nào của bà trên vùng đất nhà họ.

Tất nhiên bà đã làm như vậy. Mama hiểu biết rất sâu về mặt đất ít ai sánh kịp. Bà rất mạnh mẽ. Bà đã đưa một đứa bé, một đứa bé toàn vẹn khỏi thế giới linh hồn, và giờ đây bà đã khám phá ra cách để đưa thân xác mình tới nơi đó.

Raven nghĩ đến cuộc trò chuyện cuối cùng của cô với Mama.

Con là phép màu của ta. Con chính là mười sáu năm hạnh phúc nhất trong đời ta.

Con sẽ luôn có linh hồn của ta ở bên, con yêu. Con chỉ cần nhìn vào vẻ đẹp của mặt đất, và ta sẽ ở đó.

Khi đó bà đang nói lời từ biệt. Giờ thì Raven đã hiểu.

Khi bà nói, “ta đã trò chuyện với các linh hồn. Chúng sẽ cho ta thứ ta cần,” bà muốn nói rằng bà đã tìm ra cách đến thế giới của chúng. Vì vậy nên trông bà mới sáng sủa và hạnh phúc như thế. Raven hiểu được vì sao bà muốn đi. Hẳn Mama rất khổ sở khi phải sống trong thân xác ốm yếu ở thế giới con người. Và bà ghét cái cảnh để Raven nhìn thấy mình như thế.

Tờ giấy nhắn Mama để ở trong bếp là những lời cuối cùng bà để lại cho cô: Ta sẽ ra ngoài một thời gian. Con sẽ gặp ta sớm thôi. Yêu con. Mama.

Raven tự hỏi ý của bà là gì. Tại sao bà lại nói sẽ trở về nếu đó không phải sự thật. Hẳn bà đã tin chắc mình sẽ trở về. Có lẽ bà biết rằng sẽ tốn một ít thời gian để chữa lành và tìm đường trở về, vì vậy nên bà mới nói là sẽ ra ngoài một thời gian.

Con tim Raven đập mạnh. Mama sẽ trở về, vì thế bà mới không nói lời từ biệt, vậy nên bà không để lại hướng dẫn cách chăm lo cho ngôi nhà mà không có bà ở đó.

Raven đứng dậy, đầu ong ong vì chóng mặt. Cô hầu như không ăn gì trong suốt quá trình tìm kiếm không ngừng nghỉ. Bóng tối sẽ khiến cô khó mà định vị đường về nhà. Một phần trong cô muốn nằm xuống và hòa làm một với thế giới của Mama. Phần còn lại, phần con người trong cô, muốn Jackie.

Niềm khao khát có anh ở bên trong cô trỗi dậy như linh hồn của mọi con thú đói khát trong cánh rừng đó. Nhà anh ở gần cô hơn là nhà cô, nhưng đến đó mà không có ánh trăng hay sao sẽ rất khó, cô gần như sẽ phải dựa vào cảm giác mà tìm đường tới đó.

Cô có thể làm được. Kể cả nếu cô mù, cô vẫn sẽ biết cách tìm đến ngôi nhà nhỏ ngọt ngào đó.

Đến khi tới được hàng rào, toàn thân Raven bầm tím, trầy xước và phủ đầy bùn đất. Cô dừng lại bên hàng rào phía nhà Hooper và nhìn về tia sáng chỉ đường, ánh sáng từ cửa sổ ngôi nhà.

Cô sẽ nói gì với họ đây? Cô không thể giải thích chuyện đó được, dù là với Jackie đi nữa.

Cô cúi người luồn qua hàng rào, tập tễnh đi về phía cửa trước và rung chuông. Cô Danner chạy ra. “Raven!” Cô nói. “Mau vào đi!”

Jackie và mẹ nhìn cô chằm chằm.

“Có chuyện gì với em thế?” Jackie hỏi.

“Em bị lạc. Em đi dạo và quên mang đèn pin. Đêm nay không có trăng hay sao trời.”

Anh biết cô đang nói dối. Cô thấy được điều đó từ trong mắt anh.

Cô Danner cũng nhíu mày. “Lấy quần áo khô cho cháu trước đã,” cô nói.

Raven đi theo. Cô vấp vào ghế và suýt bị ngã, nhưng Jackie đỡ được cô.

Cô mang một chồng quần áo của Jackie vào nhà tắm. Khi nhìn vào gương cô mới hiểu sao họ lại lo lắng trước vẻ ngoài của cô như thế. Tóc cô vương đầy lá và dây leo. Mặt cô thì nhem nhuốc bùn đất, một bên má bị xước do dây leo cây mâm xôi. Quần áo thì ướt sũng và bẩn thỉu.

Cô mở vòi nước và hớp một ngụm nước hứng trong tay. Thế rồi cô lấy nước lau mặt. Cô gần như không đủ sức thay quần áo sạch nữa. Chiếc áo len mềm thơm mùi xà phòng của Jackie giống như cái ôm ấm áp cho cô vậy.

“Cháu có đói không?” Cô Danner hỏi.

“Một chút ạ,” Cô nói. Cô cần phải ăn cho dù không cảm thấy muốn đi nữa.

“Em ở lại một chút được chứ?” Jackie hỏi.

“Được mà.”

“Lên trên nhà đi.”

Anh ấy sẽ hỏi có chuyện gì. Cô cần đảm bảo mình không bật khóc như đã làm hồi tháng Mười hai.

Jackie đóng cửa lại. Raven ngồi bên giường anh, bên cạnh đám bài tập về nhà.

“Anh lo cho em lắm đấy!” Jackie nói. “Hôm trước em vội vàng đi mất và nghỉ học hai ngày liền. Hôm qua em còn bỏ lỡ sinh nhật em nữa.”

Ngày mười hai tháng Ba, sinh nhật giả của cô. Nghĩa là hôm đó là thứ Sáu.

“Sao anh lại ở nhà làm bài tập vào tối thứ Sáu vậy?” Cô hỏi.

“Sao em lại hỏi điều đó chứ?” Jackie nói, giọng giận dữ. “Em biết vì sao mà. Bởi anh không nghe được tin tức gì từ em suốt hai ngày. Em thực sự nghĩ anh có tâm trí đi ra ngoài tối nay mà không có em sao? Hôm nay anh gần như đã sang nhà em rồi đấy.”

“Nhưng mà anh sợ súng.”

“Đương nhiên! Anh đã nghĩ hôm đó mẹ em sẽ giết anh rồi cơ.”

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Cô không thể cho phép điều đó. Cô cuộn mình lại trên giường và nhắm chặt mắt lại.

“Có chuyện gì vậy? Bà ấy lại đuổi em khỏi nhà à?”

“Không phải,” cô nói, vẫn nhắm chặt mắt.

“Vậy tại sao em lại trông như sống trong rừng suốt hai ngày qua? Và anh thề em đã sút cân rất nhiều đấy.”

“Dừng lại đi. Em mệt lắm. Em chỉ muốn yên tĩnh.”

“Mẹ anh sẽ hỏi xem có chuyện gì. Bà ấy biết vì thế anh mới đưa em lên đây.”

“Em bị lạc.”

“Làm như anh sẽ tin rằng em, trong ngần ấy người, có thể bị lạc trên chính nhà em vậy. Em đã nói với anh là em được tin tưởng để đi lang thang một mình từ năm em lên sáu tuổi đấy.”

Raven cắn môi dưới để cơn đau sẽ ngăn dòng nước mắt.

Jackie ngồi trên giường bên cạnh cô. Anh vuốt ve mái tóc cô. “Anh xin lỗi vì lời anh nói nghe tức giận như vậy. Anh không giận đầu. Anh đã lo lắng lắm.”

Cô không dám nói gì, không thì cô sẽ khóc mất.

“Chúc mừng sinh nhật” anh nói. “Anh có quà cho em đây. Em muốn mở nó không?”

“Không phải bây giờ,” cô khó khăn đáp lại.

Cậu thở dài. “Anh không biết vì sao em không đủ tin tưởng để nói cho anh biết đã có chuyện gì.” Ngón tay anh ngừng vuốt ve tóc cô. “Raven... Mẹ của em... Có phải bà ấy... mất rồi không?”

Đúng vậy, bà ấy đã mất, như cách người ta thường nói. Bà đã đi sang một thế giới khác. Và nếu bà không thể tìm đường quay về, Raven sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa.

Bà sẽ tìm được đường thôi. Bà đã nói như vậy mà.

“Có phải không?” Anh hỏi.

Cô nhắm chặt mắt lại. “Không phải.”

“Bà ấy ốm lắm sao?”

“Bà ấy đang khá hơn rồi.”

“Nếu đúng là thế, vậy thì sao em rời khỏi quán Bear và bỏ chạy khỏi anh?”

“Em quên làm việc mẹ dặn.”

Cô đau lòng khi phải nói dối anh, nhưng cô phải làm thế. Cô có lẽ không được phép sống một mình ở tuổi mười sáu. Cảnh sát sẽ đưa cô ra khỏi nhà. Mama sẽ không tìm được cô khi bà trở lại.

“Dù có chuyện gì đi nữa, anh mừng vì em ở đây,” Jackie nói.

“Em cũng thế,” cô đáp.

Anh ôm lấy cô chặt hơn.

Cô xua đi hết suy nghĩ trong đầu. Cô chỉ để bản thân cảm nhận hơi ấm từ anh và nghe hơi thở nhẹ đều đặn của anh. Cô chìm vào giấc ngủ mà không nhìn lên những ngôi sao bằng nhựa dù chỉ một lần.