← Quay lại trang sách

❖ 9 ❖

Việc nói dối trở nên dễ dàng hơn, và tự mình lo cho ngôi nhà cũng không hề khó. Cô ít khi dùng đến lửa để tiết kiệm ga, mặc nhiều quần áo và chỉ đốt lò sưởi khi cô lo rằng đường ống sẽ bị đông cứng. Cô cẩn thận không dùng thức ăn trong chiếc tủ lạnh lớn. Cô thường đi ăn với Jackie sau giờ học, và có vài lần nhờ anh đưa đến cửa hàng tạp hóa để mua thức ăn gần hết hạn. Chiếc thẻ tín dụng Mama đưa cô vẫn còn hoạt động.

Cô đến trường hằng ngày, làm bài tập, được điểm cao. Cô đi chơi với Jackie và bạn bè thường xuyên như trước đây. Cô đảm bảo rằng không ai có lý do để nghi ngờ rằng có điều gì đã thay đổi trong cuộc sống của cô.

Khi kỳ nghỉ xuân bắt đầu, nhà cô bị mất nước. Có gì đó đã xảy ra với ống bơm ở giếng. Chuyện này đã từng xảy ra, nhưng Raven không nhớ cần phải sửa gì. Cô biết sửa nhiều thứ như ống nước bị tắc, ống thoát chất thải nhà bếp bị kẹt, bể nước nhà vệ sinh bị rò, nhưng chuyện lần này vượt quá tầm hiểu biết của cô.

Dù cô biết Mama nhờ thợ sửa ống nước nào, cô không chắc người đó có sửa giếng hay không. Và vì Mama không ở đây nên cô cũng chẳng có điện thoại. Mama tin rằng điện thoại là thiết bị thực dụng cần được quản lý nghiêm ngặt. Bà chỉ dùng điện thoại để gọi đồ hoặc dịch vụ sửa chữa. Điện thoại của bà luôn khóa, còn Raven thì không biết mật mã.

Cô sẽ phải nhờ Jackie gọi thợ sửa ống nước. Anh ấy đang đến chỗ cổng nhà cô cùng Huck và Reece để đón cô đi ăn trưa. Kỳ nghỉ xuân ở trường của Huck trùng khớp với kỳ nghỉ của trường họ, còn Reece thì được nghỉ làm.

Cô thay quần áo mà không đi tắm. Cô pha trà và đánh răng bằng chai nước khẩn cấp Mama để trong tủ chạn.

Trên đường đi ra cổng, cô nghĩ đến việc sẽ giải thích thế nào khi cần đến điện thoại của Jackie.

Mấy cậu trai đến hơi muộn một chút. Reece thò ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe giảm tốc độ. “Cần đi nhờ không, người đẹp?” Anh hỏi.

Raven vò rối bù mái tóc của Reece.

“Này, anh mất một tiếng mới làm được quả đầu này đấy!”

Cô ngồi lên ghế sau cùng Jackie. Ngay lúc Huck khởi động xe đi, cô hỏi. “Có ai biết cần gọi cho ai khi máy bơm giếng không hoạt động không?”

“Nó bị làm sao à?” Reece hỏi.

“Em không biết, chỉ là không có nước để tắm thôi.”

“Vậy anh đang ngửi cái mùi đó đấy à?” Huck nói.

“Cứ tưởng chúng ta đang lái xe qua một cái ống cống đang xì khói cơ,” Reece phụ họa.

Jackie hôn lên má cô. “Mùi em thơm lắm.”

“Mẹ nhóc phải biết gọi cho ai chứ?” Reece hỏi.

“Bà ấy không có nhà.”

Cả ba trợn mắt ngạc nhiên nhìn cô.

“Bà ấy đâu rồi?” Jackie hỏi.

“Bà ấy đến chỗ bác em một thời gian.”

“Chỗ đó là ở đâu thế?”

“Ở Chicago.”

“Bà ấy để nhóc ở đây một mình à?” Reece nói.

“Em đủ lớn rồi mà.”

Không khí trong xe yên lặng. Jackie nhìn vào mắt cô với vẻ dò hỏi.

Anh ấy đã hứa sẽ không nói cho ai biết mẹ cô bị ốm. Và giờ khi Huck và Reece ở đây thì anh không thể hỏi xem làm sao mẹ cô đi xa được khi ốm nặng.

“Nhóc có nói với bà ấy máy bơm hỏng rồi không?” Reece hỏi.

“Em không thể. Bà ấy đang được điều trị.”

Jackie không kìm được mà hỏi. “Bà ấy đi bác sĩ sao?”

“Sau cùng thì em cũng thuyết phục được bà ấy. Bà gọi cho bác em, và bác ấy biết một bác sĩ rất giỏi ở Chicago.”

“Bà ấy bị sao vậy?” Huck hỏi.

“Bọn em không chắc nữa. Bà ấy đang làm kiểm tra.”

“Tốt rồi!” Jackie nói.

“Em biết,” cô đáp.

“Sao nhóc không đi với bà ấy?” Reece hỏi.

“Vì trường học. Mẹ em đi từ trước kỳ nghỉ xuân.”

“Em đã sống một mình à?” Jackie nói. “Sao em không cho anh biết chứ?”

“Anh biết mà. Mẹ em không thích em nói chuyện trong nhà ra ngoài.”

Cô cảm thấy tự hào về câu chuyện của mình. Nó rất đáng tin, nhưng thật đau khi phải nói dối những người cô yêu thương.

Cô tự nhủ đó không phải lời nói dối xấu xa. Mama đang được chữa lành. Raven phải tin rằng như vậy, bằng cả trái tim và tâm hồn mình. Chỉ có cách đó cô mới chịu đựng được nỗi đau khi thiếu vắng Mama.

“Quay xe lại,” Reece nói với Huck.

“Tại sao?”

“Vì thằng này sẽ xem thử cái máy bơm đó.”

“Anh biết về giếng à?” Raven hỏi.

“Reece cái gì cũng sửa được cả,” Jackie nói.

“Trừ mẹ anh,” Reece đáp.

Giờ Raven đã hiểu anh ấy hơn rồi. Nỗi đau khi phải nhìn bậc cha mẹ duy nhất của mình vật lộn vì bệnh tật trong khi bản thân vô lực giúp đỡ.

Huck quay xe lại. “Bọn anh vào nhà em được chứ?” Anh hỏi. “Mẹ em sẽ không giận khi bà ấy trở về và xem máy quay ghi hình lại sao?”

“Em nghĩ sẽ ổn thôi,” cô đáp.

Cô nhập mã mở cống, và Huck đánh xe đi qua.

“Không thế tin được. Anh bước vào Vương quốc Cấm rồi này.” Reece nói.

Ngôi nhà gỗ hiện ra trước mắt họ.

“Ngôi nhà tuyệt thật!” Reece nói. “Bọn anh xem bên trong được không?”

Cô mở khóa để tất cả cùng vào. Cô đã tắt chuông báo động khi mới rời đi.

Thật lạ khi nhìn họ đi quanh nhà mình, háo hức xem xét những nơi riêng tư trong cuộc đời vốn được bao bọc tách biệt với bên ngoài của cô. Cô đã nỗ lực rất nhiều để che giấu đi việc để hai thế giới của cô va vào nhau khó khăn như thế nào.

“Anh thích cái phòng này ghê!” Reece nói, lúc này đang trong phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ lớn hướng ra cánh rừng, đồng cỏ và những ngọn núi phía xa. Đó cũng là căn phòng Raven ưa thích. Nó có những cột và xà nhà gỗ, một lò sưởi bằng đá, sàn gỗ trải thảm, và ghế mềm cùng ghế ngồi. Thư viện được nối với căn phòng thông qua cửa kéo bằng kính.

Jackie và Huck ở trong thư viện, lướt qua những cuốn sách khoa học và hướng dẫn trồng cỏ.

Reece gia nhập cùng, chợt dừng lại nhìn vào những khúc xương sọ trên chiếc bàn bằng xương. “Cái này là mấy cái sọ tong teo của những gã cuối cùng xâm nhập vào Vương quốc Cấm sao?”

“Đúng rồi đó, nên anh đi đứng cẩn thận vào,” Raven nói.

Huck giơ lên xương đầu hải ly “Đầu của chú sẽ như thế này khi Raven xong chuyện với chú đấy,” anh nói với Reece.

“Khá là tiến bộ rồi đấy,” Jackie nói.

“Thật đấy à?” Reece nói, chìa hàm răng trên ra. “Anh nghĩ giờ anh trông cũng khá giống thế còn gì.”

Raven dần cảm thấy thoải mái hơn khi có họ trong nhà. Những tiếng chí chóe vui vẻ của họ lấp đầy sự trống rỗng tồi tệ luôn ám ảnh cô từ ngày Mama đi xa.

Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng. Hai ngày nữa là sinh nhật Reece. Khi ảnh tan làm, cả đám sẽ gặp nhau tại nhà Jackie.

“Chúng ta thỏa thuận đi,” cô nói với Reece. “Nếu anh sửa được máy bơm nước, chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho anh ở đây.”

“Ngon!” Reece đáp. “Bắt đầu gửi lời mời nhóm đi.” Anh chàng nói với Huck. “Chúng ta sẽ gọi nó là ‘Tiệc quẩy của Raven dành cho Reece’.”

“Tên hay đó,” Huck nói, rút điện thoại từ túi quần.

“Không được!” Raven nói, tóm lấy chiếc điện thoại.

“Họ đùa đấy,” Jackie nói.

“Nên như thế. Em từng thấy mấy bữa tiệc kiểu đó đi đến đâu rồi.”

“Xem thử máy bơm và bắt đầu tiệc tùng thôi nào,” Reece nói.

Raven đưa anh chàng ra ngoài. Chỉ mất vài phút Reece đã phát hiện vấn đề với chỉ một vài dụng cụ trong nhà. Anh chàng nói rằng công tắc đã hỏng, và sửa chữa thì quá dễ dàng.

“Phần công tắc thay thì rẻ thôi, với lại anh không lấy công mấy đâu,” Reece nói. “Chỉ cần một bữa tối sinh nhật trong ngôi nhà gỗ trong mơ của anh là được rồi.”

“Anh thích bữa tối ăn món gì?” Cô hỏi.

Reece nhìn sang Huck và Jackie với vẻ có lỗi. “Sườn lợn.”

Jackie và Huck rên lên.

“Em cũng thích món đó,” Raven nói.

“Tuyệt. Ta sẽ cho mấy thanh niên ăn chay ăn cỏ hết, chúng ta mở tiệc thôi.”

“Anh thích khoai tây nướng không?” Raven hỏi.

“Thích lắm luôn,” Reece nói. “Bơ và kem chua. Salad thay rau. Thêm lớp phủ pho mát Bleu. Bánh kem cho bữa tráng miệng.”

“Uầy,” Huck nói. “Chú có định sống qua sinh nhật tuổi mười chín không thế?”

“Qua một hai ngày là được rồi,” Reece đáp.

“Anh có thể chở em đến hàng tạp hóa,” Raven bảo Jackie. “Chúng ta sẽ chuẩn bị món chay cho anh và anh Huck.”

“Em nấu ăn được phải không?” Huck hỏi cô.

“Tất nhiên là em nấu ăn được.”

“Nhìn nhà bếp sang chảnh là rõ,” Reece nói. “Phải thay đổi hình ảnh về nhóc thôi. Anh sẽ chả tưởng tượng ra được cảnh nhóc nướng thịt sóc xiên que nữa rồi.”

“Em cũng có thể làm vậy nữa,” cô nói.

Đám con trai phá ra cười.

“Đấy là kỹ năng sinh tồn tốt mà,” Raven nói.

“Ta làm thực đơn không phải sinh tồn được chứ hả?” Reece nói.

Được chuẩn bị thực đơn cho bữa tiệc khiến cô vui vẻ hơn nhiều so với những tuần trước đó. Việc nấu ăn cũng có tác dụng tương tự.

Vào buổi tối tổ chức tiệc, Raven mở cổng. Thật lạ và cũng có chút sợ khi để nó mở và vào trong nhà. Jackie và Huck đến trước. Cô Danner gửi nến và một chiếc bánh chay được trang trí một chút với dòng chữ Chúc mừng sinh nhật Reece . Huck mang loa đến để bật nhạc, và Jackie mang theo một cái túi đựng quà cho Reece.

Reece đến vào khoảng sáu giờ. Anh chàng đã lái xe một quãng đường dài từ chỗ làm về và trở về nhà để tắm trước. Anh bước qua cửa trước, tay cầm chai rượu sâm-panh và tuyên bố. “Chúng mừng sinh nhật anh.” Không ai nghĩ anh chàng sẽ mang rượu đến vì dù gì Reece vẫn ít khi uống rượu.

“Chú lấy đâu ra cái đó thế?” Huck hỏi.

“Tất nhiên là từ chỗ bà già,” anh chàng đáp.

Reece còn mang theo một chiếc túi giấy nhưng không chịu cho cả đám xem có gì bên trong. “Đấy là đồ giải trí phục vụ sinh nhật,” anh chàng đáp.

“Pháo bông à?” Jackie đoán.

“Không phải.”

“Âm nhạc?” Raven đoán.

“Không phải.”

“Chồn hôi đi xe đạp?” Huck hỏi.

“Gần đúng rồi đấy,” Reece nói.

Raven rất hào hứng với bữa tối. “Anh thích món thịt nấu thế nào?”

Cô hỏi Reece.

“Ùm bòoooo [1] .” Anh chàng đáp.

“Gớm quá đi,” Jackie nói.

Raven để mọi người ngồi trong phòng khách cạnh lò sưởi khi cô nấu ăn. Cô thích nghe tiếng nhạc, giọng nói, và tiếng cười đùa của họ trong nhà. Cô chưa từng hình dung ra cảnh bạn bè đến nhà mình. Cô tự hỏi Mama sẽ nghĩ gì về bữa tiệc của mình. Một trong những điều cuối cùng bà nói với Raven là hãy vui vẻ khi còn trẻ. Có lẽ linh hồn của Mama vẫn ở bên cô dưới hình dạng nào đó. Có lẽ bà đã làm hỏng công tắc máy bơm nước để tất cả những chuyện này diễn ra.

“Rồi, Jackie, xem nửa kia của chú nấu ăn thế nào nhé,” Reece nói khi bữa tối đã sẵn sàng.

Tất cả đều ấn tượng trước bình cây thường xanh, những cành cây mâm xôi và cỏ trên bàn. Huck bật nắp sâm-panh và rót ra bốn cốc. Cậu nâng ly với Reece. “Chúc mừng sinh nhật thằng cạ cứng tuyệt nhất đây từng biết.”

“Thằng cạ cứng này cảm ơn nhé!” Reece nói, bật dậy và phô phần mông ra trong một giây. “Nhìn thấy điệu cười nửa miệng chưa nào?”

Tất cả đều cười, và Jackie nói, “em mất cả hứng ăn uống rồi.”

Sau bữa tối, họ thắp nến và hát bài “Chúc mừng sinh nhật”. Raven nghĩ cô đã thấy một vệt nước mắt trong đôi mắt xanh da trời của Reece, nhưng sau khi hát xong, anh chàng nói. “Chúng ta thử hát lại đúng tông được không? Mấy đứa nghe cứ như một đám mèo động dục ấy.”

Reece bị choáng khi thấy Raven làm bánh kem từ đầu đến cuối thay vì mua đồ làm sẵn.

“Tất nhiên là em nướng nó rồi” cô nói. “Và em còn quả mâm xôi phơi khô em làm với mẹ để cho lên trên bánh nữa.”

“Ôi Chúa ơi, nhóc cưới anh được không?” Anh chàng nói.

Cô cảm thấy vui vì trò đùa đó vì cô gần như muốn khóc khi nghĩ đến quả khô cô làm với Mama.

Cả đám di chuyển sang phòng khách, ở đó Reece mở ra hai món quà chơi khăm từ Jackie và Huck, sau đó là hai món quà thật. Raven tặng anh một sợi dây chuyền cô tự làm, một hòn đá nhỏ tối màu với lỗ ở giữa. Cô buộc nó với một sợi dây làm từ da hươu lấy từ con hươu mà cô cùng Mama đã giết khi cô còn bé.

“Một hòn đá với lỗ hình tròn tự nhiên như cánh cửa rất hiếm đấy,” Cô nói. “Nó có thể mang sức mạnh to lớn nếu anh dùng nó đúng cách.”

“Đẹp lắm,” Reece nói, vòng sợi dây lên đầu. “Anh thấy có gì đó xảy ra rồi này.”

“Tốt rồi,” Raven nói. “Hãy dùng nó cho tốt.”

“Sức mạnh từ đá càng lớn, trách nhiệm càng cao!” Anh chàng nói bằng giọng trầm hay dùng trong kịch nghệ.

“Trật tự và lấy con chồn hôi ra khỏi túi xem nào,” Huck nói, đưa cho Reece chiếc túi bí ẩn của anh chàng.

“Rồi,” Reece nói, lấy ra một chồng trò chơi.

Chúng là những trò cho người lớn, và vẫn vui không khác chút nào những trò họ đã chơi khi còn bé. Raven suýt nữa thì tè ra quần vài lần vì cười.

Khoảng mười giờ đêm, Reece cùng Huck hỏi Raven và Jackie có muốn đi chơi chung với vài người bạn đại học đang trong thị trấn không. Raven cảm thấy nhẹ nhõm khi Jackie nói muốn ở nhà với cô hơn. Cô cũng muốn chút thời gian riêng tư bên anh.

Reece hôn lên má cô. “Cảm ơn nhé. Sinh nhật tuyệt nhất đời anh đấy.”

“Rất tiếc về chồng bát đĩa bọn anh bỏ lại nhé,” Huck nói, khoác áo lên. “Tốt nhất là nên xử lý chúng đi nhé, Jackie.”

“Rồi, làm ngay đây,” Jackie đáp.

“Anh đề nghị là tạp dề khỏa thân,” Reece nói.

“Nhưng em thì làm đủ rồi, Raven,” Huck nói. “Em đứng xem là được.”

“Từ đằng sau,” Reece bồi thêm.

“Bọn em rất cảm ơn mấy lời đề nghị nhé,” Jackie nói, nhẹ đẩy Reece ra phía cửa.

Ngay khi chiếc xe cũ của Reece lăn bánh dọc con đường nhỏ, Jackie ôm cô vào lòng. Cả hai trao nhau một nụ hôn dài và thỏa mãn.

“Có phiền nếu em hạ nhiệt xuống không?” Cô hỏi.

Jackie kéo cô lại gần hơn. “Hạ nhiệt sao,” anh nói, mỉm cười.

“Cái máy điều nhiệt. Em đang cố tiết kiệm ga khi mẹ đi vắng.”

“Không phải bà để đủ tiền lại cho em sao?”

“Em phải chi tiêu hợp lý chứ,” cô nói.

“Được rồi, em cứ hạ nhiệt đi,” cậu nói. “Ta sẽ tìm cách giữ ấm thôi.”

Cô hạ nhiệt chiếc máy điều nhiệt và dẫn anh đến phòng ngủ.

“Em vẫn giữ nó,” Jackie nói, cầm trong tay viên đá đen với chữ R màu trắng viết tắt của Raven, viên đá anh đưa cho cô khi cả hai còn bé.

“Món quà tuyệt vời nhất mà,” cô nói.

Anh mỉm cười, nhìn cô kéo ga trải giường xuống. “Sao em lại tháo nó ra? Cái giường trông khá thoải mái mà.”

“Em sẽ cho anh thấy kiểu ngủ yêu thích của em khi mẹ em đốt lửa. Lấy gối đi.”

Họ mang chăn và gối ra phòng khách. Cô chỉnh chiếc chăn bông thành một cái giường bên cạnh đống lửa. “Mẹ nói em bắt đầu cuộn mình bên bệ sưởi đá như một chú cún khi em còn bé xíu. Khi lớn lên, em thường làm giường như thế này.”

Cô bỏ thêm củi vào lò và tắt đèn trong nhà.

“Em định quyến rũ anh đấy à?” Jackie hỏi.

“Tất nhiên rồi.”

“Tốt.”

Cả hai nằm dài trên chiếc chăn bông gấp và phủ chăn lên, nghiêng người nhìn về phía ngọn lửa. Jackie cuộn mình ôm lấy cô từ phía sau.

“Bữa tiệc tuyệt lắm,” cậu nói. “Lâu rồi anh chưa thấy anh Reece vui đến thế.”

“Em biết. Giống như Reece của ngày xưa vậy.”

“Ảnh không thể chờ đến ngày ra khỏi trường, nhưng giờ khi đã ra trường, ảnh khổ sở lắm. Ảnh ghét công việc của mình, và dành phần lớn thời gian rảnh lo cho mẹ của ảnh.”

Hai người nhìn một khúc củi mới bén lửa.

“Thật lạ khi ở trong nhà em như thế này,” Jackie nói.

“Em cũng thấy thế.”

“Em biết khi nào mẹ em quay về không.”

“Em không biết.”

“Em nói chuyện với bà nhiều không?”

“Không thường xuyên lắm,” cô quay lại và hôn để ngăn những câu hỏi của anh.

Ở trong nhà mà không có ánh mắt soi xét của người lớn là trải nghiệm mới mẻ với cả hai. Thường thì cả hai âu yếm nhau trong phòng ngủ của Jackie hoặc khu rừng sau nhà anh, nhưng họ không thể khám phá lẫn nhau như ý thích ở những chỗ như thế. Vào ngày Giáng Sinh, ở trong xe Jackie, cả hai đã nói về chuyện làm tình nhưng rồi quyết định rằng không muốn lần đầu tiên của nhau là ở trên xe. Đêm đó, Jackie đã nói với cô rằng anh chưa từng làm chuyện đó bao giờ. Anh nói cô là người duy nhất anh muốn làm chuyện đó cùng.

Sự tự do khi ở một mình đã thay đổi mọi thứ. Jackie cởi áo và quần cô và cô cởi đồ của anh. Giữa họ lúc này chỉ còn lại đồ lót. Cô cảm nhận được tấm chăn mềm bên dưới, làn da ấm áp của anh trên người cô, và hơi nóng từ ngọn lửa nhảy múa xung quanh họ.

Jackie nằm nghiêng trên người cô. Mái tóc đen của anh lòa xòa trên trán. Anh ấy thật đẹp, với đôi mắt xanh màu phỉ thúy lấp lóe ánh lửa bập bùng được phản chiều lại bên trong đó.

“Em muốn không?” Anh hỏi.

“Có chứ,” cô đáp.

“Anh cũng thế. Nhưng anh phải ra xe.”

“Để lấy bao cao su sao?”

“Vẫn còn một ít trong hộp đựng găng tay từ Huck.”

“Anh không cần nó đâu.”

Jackie trông choáng váng. “Em dùng thuốc tránh thai à?”

“Cơ thể em không thể có em bé được.”

“Vì sao?”

Sau vài giây suy nghĩ, cô đáp. “Vì em sinh ra đã khác biệt.”

“Raven, anh rất tiếc.”

Jackie thực sự cảm thấy như vậy. Cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Cô ước gì có thể nói cho anh sự thật, rằng cô có thể có em bé một ngày nào đó khi cô Câu thông bằng cả trái tim và linh hồn mình.

“Em không phiền đâu,” cô nói. “Đâu phải chuyện gì to tát.”

Cô đã làm hỏng bầu không khí. Giờ đây anh nhìn cô với sự quan tâm và cảm thông nhiều hơn là ham muốn.

“Điều đó có thay đổi suy nghĩ của anh về em không?” Cô hỏi.

Jackie đưa tay lên má cô, ánh mắt dịu lại. “Không. Không hề. Anh vẫn yêu em như vậy.”

“Nó khiến mọi thứ dễ dàng hơn nhiêu, phải không?”

“Chắc chắn rồi.”

Cô ngồi dậy và trượt chiếc áo ngực ra.

Jackie tập trung trở lại vào chuyện trước mắt. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống và hôn cô.

“Ai được lên trên đây?” Cậu hỏi.

“Cả hai ta,” Raven đáp.

“Cơ thể con người làm được như thế sao?”

“Anh không nghĩ chúng ta chỉ làm một lần thôi đấy chứ?”