❖ 10 ❖
Mama đã đúng về niềm vui thú giao hợp giữa các sinh vật. Cảm giác đó giống như được nhấm nháp làn nước mát lạnh từ con suối trên dãy núi ở Montana khi khát nước vậy. Nó là sự thỏa mãn theo cách tuyệt vời nhất.
Nhưng làm tình với Jackie còn hơn cả sự thỏa mãn đơn thuần, cũng là nhờ điều khiến cô đem lòng yêu anh. Khi ở bên Chris, phần quạ trong cô tách ra và né tránh, nhưng khi ở bên Jackie, cô và phần linh hồn trong mình hòa làm một thể. Phần quạ trong cô hoàn toàn tin tưởng linh hồn dịu dàng của anh. Còn phần con người của cô thì đương nhiên yêu anh bằng cả thân thể và tâm hồn.
Cả hai ước gì kỳ nghỉ xuân sẽ không bao giờ kết thúc. Cô và Jackie dành thời gian cho nhau nhiều nhất có thể. Cô Danner biết mẹ Raven đi vắng, nhưng không hề biết Jackie đã dành bao nhiêu thời gian ở nhà Raven và cùng cô đi dạo khắp vùng đất. Nếu cô ấy mà biết thì sẽ không đời nào cho phép chuyện đó khi mà cô đã miễn cưỡng lắm mới đồng ý cho bọn họ tổ chức một bữa tiệc không có người giám sát cho Reece.
Vào Chủ nhật, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, thời tiết ấm áp, đầy nắng với hương vị ngọt lành của mùa xuân trong không khí. Jackie đến vào buổi trưa sau khi giúp việc cho mẹ. Hai người họ làm một bữa trưa kiểu dã ngoại và đi ra con suối. Jackie muốn làm tình ở nơi đó, nơi mà họ đã gặp nhau lần đầu tiên.
“Anh khá là lãng mạn đấy nhỉ,” cô nói khi nghe anh đề nghị như vậy.
“Anh lãng mạn mà, nhưng đừng cho ai biết nhé,” cậu nói.
Khi đến được suối, Raven trải tấm thảm ra. “Đây chính là chỗ em đứng khi chúng ta lần đầu nhìn thấy nhau đấy.”
Hai người họ ăn trưa, rồi làm tình. Cả hai nằm ôm nhau ngắm nhìn những áng mây.
“Tuần sau là tròn một năm tai nạn của bố anh rồi,” Jackie nói. “Có lẽ hôm đó em có thể đến.”
“Tất nhiên rồi,” cô nói. “Hôm ấy anh muốn làm gì?”
“Chúng ta cần ở bên mẹ anh. Huck thì sẽ ở trường. Anh nghĩ ba người thì sẽ đỡ cô đơn hơn là hai. Như thế có được không em?”
“Tất nhiên là được rồi,” cô vuốt tóc mái của anh khỏi trán và hôn lên đó.
“Đã một năm từ lần cuối anh nói chuyện với ông. Đôi khi anh cảm thấy lâu hơn, nhưng đôi khi cảm thấy như vụ tai nạn mới chỉ xảy ra ngày hôm qua vậy.”
“Mọi người đều yêu quý chú ấy. Chú là người tốt.”
Jackie vươn người lên đối diện cô, trong mắt lấp lóe giọt nước. “Em còn nhớ lúc ở lễ an táng em đã nói gì không?”
Cô nhớ điều đó rất rõ.
“Em đặt tay lên ngực anh và nói gì đó như ‘Em trao cho anh sức mạnh từ linh hồn mình.’ Em còn nói em yêu anh nữa.”
“Anh thấy khó chịu sao?”
“Gì cơ? Không! Thật vớ vẩn khi mọi người nổi giận với em như thế. Nó khiến anh nhận ra hầu hết những mối quan hệ anh có trống rỗng như thế nào. Em là người duy nhất ngoài mẹ từng khiến anh cảm thấy khá hơn.”
Trông Jackie lúc này nghiêm túc hơn hết thảy những lần cô thấy anh. “Điều em làm đã thay đổi anh. Anh chia tay Sadie vì cô nàng cứ nói xấu em. Và anh cũng nghỉ chơi với bất cứ ai đối xử với em như vậy. Từ ngày đó anh nhận ra rằng anh chỉ muốn ở bên em thôi.”
“Thật sao?”
“Em không thấy anh chú ý tới em nhiều thế nào sao? Nhưng em khác nhiều lắm từ khi em từ Montana về. Anh đã không nghĩ là anh có thể được ở bên em như bây giờ đâu.”
“Em cũng thể.”
Jackie ôm lấy cô. Dòng nước chảy xiết vội vàng như thầm thì những điều không ai hiểu. Những cơn gió thổi rì rào qua những tán cây tuyết tùng. Nhưng cô và Jackie vẫn ôm chặt lấy nhau.
Cô thử làm Jackie vui lên trên đường về nhà. Cô hôn anh, nhét cỏ lên tóc anh và làm anh bật cười. Khi ngôi nhà hiện lên trong tầm mắt, cô hét. “Ai chạy đến bậc thang trước là thắng!” Một trò mà họ đã chơi ở nhà Jackie khi còn bé.
“Không công bằng! Anh mang thùng giữ lạnh mà,” Jackie nói khi cô chạy vụt về phía trước.
Raven đang mang theo hai tấm thảm. Cuộc đua này hoàn toàn công bằng.
Cô đến bậc thang sau nhà trước và chạy vào, “Em thắng rồi!”
“Em chạy trước anh mà,” Jackie hổn hển đáp.
Raven thảy tấm thảm vào phòng giặt giũ và cầm lấy thùng giữ lạnh trong tay anh. Cô mang nó vào nhà bếp, giật mình khi một bóng người trồi lên từ chiếc ghế tại bàn. Là một người phụ nữ tóc trắng với làn da nhợt nhạt.
Đó không phải là Mama trở về từ thế giới linh hồn, mà là bác Sondra.
“Raven...” bác của cô lên tiếng. “Bác lo lắm. Bác thấy cổng mở và nhà thì không khóa.”
Raven đã quá bận rộn với Jackie nên chẳng có tâm trí để khóa cửa nữa.
Bác Sondra bước đến chỗ Jackie và giơ tay ra. “Ta là Sondra Lind Young, bác của Raven.”
“Cháu là Jack Danner,” cậu nói, giọng lo lắng và bắt tay bác.
“Rất vui được gặp cháu, Jack,” bác nói.
Jackie tin rằng mẹ của Raven đang ở với bác của cô ở Chicago để được điều trị. Sự xuất hiện của bác ấy tại nơi này mà không có mẹ của Raven chỉ báo hiệu một kết quả duy nhất mà anh nghĩ đến, được chứng thực qua vẻ buồn bã trên mặt anh.
Bác của Raven nói. “Chúng ta cần nói chuyện đấy, Raven.”
Jackie nhìn sang Raven. “Em muốn anh rời đi không?”
“Có lẽ cháu nên rời đi thì hơn,” bác Sondra nói.
Có lẽ cháu nên rời đi thì hơn. Điều này nghĩa là có tin xấu. Bác của cô đang cầm trong tay một phong bì lớn có dây buộc. Phong bì đề địa chỉ gửi đến bác của cô bằng chữ của Mama.
“Cháu muốn bác rời đi,” Raven nói với bác cô.
“Raven...”
“Bác đi đi!” Nước mắt òa ra trong mắt cô dữ dội như ngọn lửa, và chảy dài như băng giá trên má cô.
Jackie ôm chặt cô vào ngực.
“Mẹ cháu mất tích bao lâu rồi?” Bác Sondra hỏi, giọng trầm xuống.
Raven khóc ướt đẫm áo Jackie.
Khi thấy Raven không trả lời, bác cô nói. “Cháu có biết không hả Jack?”
“Raven nói mẹ em ấy ở với bác ở Chicago.”
Raven rời khỏi lòng Jackie. “Bà ấy sẽ trở về. Bác quá mù quáng để hiểu được!”
Nước mắt lấp lóe trong mắt bác Sondra. “Cháu biết là không phải mà. Mẹ cháu đã gửi cho ta di chúc và giấy chỉ định thừa kế tài sản.”
“Cháu không quan tâm bà gửi cho bác cái gì,” Raven nói. “Bà ấy sẽ trở lại.”
“Mẹ cháu đã dặn luật sư gửi phong bì này cho ta vào một ngày định sẵn. Ta nghĩ mẹ cháu đã chờ đến khi cái này được gửi đi - cho đến khi nó thực hiện điều mình muốn. Nhưng khi thứ này đến nơi thì ta đi du lịch cùng chồng mình. Phải đến tối hôm qua lúc ta trở về thì ta mới thấy nó.”
Jackie nhìn Raven chằm chằm. Giờ thì anh đã biết thời gian qua cô đã nói dối anh.
Nhưng cô không làm vậy. Không hẳn là như vậy. Mama sẽ trở về.
“Làm ơn cho bác biết chuyện gì đã xảy ra đi,” bác Sondra nói. “Con bé là em bác. Bác cần phải biết.”
Jackie cầm tay Raven và nhìn vào mắt cô. “Đó là chuyện đã xảy ra vào cái đêm em đến nhà anh, toàn thân ướt sũng và bẩn thỉu đó sao? Bà ấy đã chết sao?”
“Không. Em không biết. Em không biết!” Cô khóc.
“Cháu không tìm thấy xác bà ấy sao?” Bác Sondra hỏi.
“Cháu đã đi tìm, tìm khắp mọi nơi nhưng không tìm thấy bà ấy. Vậy nên cháu biết bà sẽ quay lại. Bà sẽ không đi mà không từ biệt nếu như bà không quay trở lại.”
Raven cảm thấy bữa trưa cô vừa ăn đang trào lên cổ họng. Cô chạy vào nhà vệ sinh chỉ vừa kịp lúc. Jackie lấy khăn ướt lau mặt cho cô.
“Không sao đâu,” anh nói. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Jackie và bác Sondra đỡ cô đến ghế dài rồi ngồi hai bên cô. Bác Sondra hỏi, “Raven, bác rất, rất tiếc. Nhưng cháu làm ơn giải thích chuyện đã xảy ra đi. Cháu có nghĩ là mẹ cháu tự sát không?”
“Bà ấy không tự sát,” Raven nói. “Bà sẽ không bỏ cháu mà đi như thế.”
“Bà ấy bị bệnh,” Jackie nói. “Có lẽ là bệnh liên quan đến tim. Chuyện bắt đầu từ năm ngoái. Bà ấy bắt Raven hứa không được nói cho bác hay bác sĩ.”
Bác Sondra vỗ tay lên trán. “Audrey! Tại sao chứ? Tại sao em phải làm như thế?”
“Bác biết mà.” Raven đáp. Cô liếc sang Jackie, sợ mình sẽ nói quá nhiều. “Bà đang cố tìm cách giải quyết.”
“Với ai chứ? Mấy con ma đất chết tiệt đó sao?”
“Đừng gọi chúng như thế! Bà ấy biết mình đang làm gì!”
“Raven...”
“Bác không thể bắt cháu rời khỏi đây! Bà ấy muốn cháu chờ đợi.”
Bác Sondra thở dài, mở phong bì và lấy ra một lá thư viết tay. “Ta không biết liệu nó có ý muốn để cháu nhìn thấy không, nhưng ta nghĩ cháu nên đọc nó.”
Raven không muốn, nhưng bác ấy đã dúi nó vào tay cô. Jackie đứng dậy và đứng gần cửa sổ để cô được riêng tư.
Sondra, Mama viết bằng nét chữ run run. Trong phong bì này là di chúc và giấy ủy thác tài sản của em, tất cả đã được ghi nhận lại bởi luật sư của em. Em để lại mọi thứ mình sở hữu cho con gái em, Raven. Em muốn con bé giữ và ở tại ngôi nhà ở Washington cho đến khi con bé đủ tuổi sống ở đó một mình. Em biết chị sẽ có cách làm được điều này. Nếu chị không thể làm người giám hộ cho con bé cho đến khi nó bước sang tuổi mười tám, làm ơn hãy tìm một người đáng tin cậy để trông nom nó. Người đó sẽ được trả tiền từ phần thừa kế của Raven.
Cô không muốn đọc thêm nữa. Tại sao Mama lại nói những điều này? Có lẽ lá thư chỉ là một kế hoạch dự phòng nếu bà gặp phải rắc rối khi tìm đường trở về từ thế giới linh hồn.
Đoạn tiếp theo ghi rằng: Nếu Raven có con cái, chúng sẽ thừa kế mọi thứ Raven sở hữu. Nếu hiện tại con bé đang mang thai, chị sẽ không được đoạt đứa bé đó khỏi con bé. Em kiên quyết về điểm này đấy, Sondra. Mặc dù con bé còn là “vị thành niên” trong xã hội này, con bé hoàn toàn có đủ khả năng nuôi nấng một đứa trẻ theo cách sống mà em và nó mong muốn. Một lần nữa, em biết chị và các luật sư của chị sẽ biết cách để con bé cùng đứa trẻ được chăm sóc đầy đủ và được giám hộ hợp pháp cho đến khi con bé đủ tuổi.
Nếu hiện tại con bé đang mang thai? Tại sao Mama lại nói thế khi bà chắc chắn rằng cơ thể Raven không thể có em bé?
Raven đột nhiên ngộ ra. Cô chưa từng thú nhận với Mama rằng cô không Câu thông một đứa bé như bà yêu cầu nhiều tháng trước. Hẳn bà đã nghĩ những linh hồn của mặt đất sẽ sớm mang đến cho Raven một đứa bé, và đương nhiên bà sẽ phải vờ như một đứa bé đến từ thế giới linh hồn là do con gái của bà sinh ra.
Lá thư vẫn tiếp tục: Yêu cầu cuối cùng của em sẽ khó cho chị đấy, Sondra, nhưng chị cần hiểu rằng đây là quyết định của em, và của chỉ mình em mà thôi. Mẹ của chúng ta muốn ra đi ở dãy núi Montana. Bà muốn trút hơi thở cuối cùng của mình ở đó và được nằm lại vẹn nguyên như vậy để trở thành một phần trong vòng tuần hoàn của đất. Thay vì đáp ứng nguyện vọng đó, chị và bố đã buộc bà phải nhập viện và để bà phải chết trong đống thuốc và bị gắn vào những cỗ máy. Chị chôn bà tại khu mộ ở New York bên cạnh mộ của cha mẹ bà, dù bà chưa từng một lần trong đời yêu cầu điều đó. Em không bao giờ tha thứ cho chị về tội lỗi ấy. Đó là vết thương sâu đậm mãi mãi không thể chữa lành của em.
Đó cũng là một lời cảnh báo dành cho em. Trong những tháng gần đây, em đã chuẩn bị nơi an nghỉ cuối cùng trên đất của mình tại Washington. Em đã cẩn thận chọn lựa, khai quật, thanh tẩy nơi chôn cất này theo những nghi thức thuộc đức tin của em. Khi luật sư của em chuyển giao lá thư này cho chị, thì em đã yên nghỉ ở đó, bằng chính đôi tay mình được một tuần hoặc lâu hơn. Chị không được phép đi tìm em.
“Không!” Raven khóc.
“Bác xin lỗi,” bác Sondra nói.
Raven tiếp tục đọc giữa những giọt nước mắt làm nhòe đôi mi. Đừng bao giờ để con bé thấy thân xác đã chết của em. Em muốn thấy nó giữ mãi hình ảnh của em xưa kia, ở vùng đất mà nó cùng em biết và yêu mến. Chúng em sẽ ở lại vùng đất đó cùng nhau. Hãy nói với con bé rằng không có gì thay đổi cả. Em ở đó với con bé, luôn luôn và mãi mãi.
Lá thư được ký bởi Audrey E. Lind.
“Bác rất xin lỗi,” Sondra lặp lại khi Raven buông thõng cánh tay cầm bức thư.
“Bác đâu cảm thấy có lỗi,” Raven ném bức thư về phía bà. “Mẹ cháu không muốn cháu đọc lá thư đó. Bà ấy đã viết rõ ở cuối thư như thế! Bác đã sai khi cho cháu xem nó! Tại sao bác không bao giờ làm theo mong muốn của bà ấy chứ? Tại sao bác lại làm thế với mẹ của bà ấy? Cháu không muốn dính dáng gì đến bác hết! Cháu muốn bác ra khỏi đây ngay bây giờ!”
Sondra đứng lên. “Ta phải cho cháu xem nó. Cháu từ chối tin rằng mẹ cháu sẽ không trở về nữa.”
Raven vẫn tin Mama có thể sẽ trở về. Mama đã gửi thư nói rõ mong muốn của bản thân trong trường hợp không tìm được đường trở về với Raven. Bà biết mình phải nói rõ ràng điều mình muốn vì điều sai trái mà chị gái của bà đã làm với mẹ của hai người.
“Raven...” Jackie nói. “Em có muốn anh rời đi không?”
Trong mắt anh là nỗi buồn mãnh liệt. Ngày kỉ niệm ngày mất của bố anh giờ nặng nề hơn nhiều lần bởi tất cả những gì anh đã chứng kiến suốt mười lăm phút vừa rồi. Và giờ anh còn biết Raven đã nói dối mình.
Raven bước đến bên Jackie và nằm trọn trong vòng tay anh. “Em xin lỗi vì đã nói dối anh,” cô thì thầm.
“Không sao đâu. Anh hiểu vì sao em làm như vậy.”
Thực sự anh ấy không hiểu, nhưng Raven biết ơn sự tha thứ của anh.
“Sao Audrey lại nhắc đến một đứa bé?” Bác Sondra hỏi.
Raven từ trong vòng tay Jackie xoay sang. “Đó không phải chuyện của bác!”
“Tất nhiên đó là chuyện của ta khi em gái ta đã nhắc đến nó trong lá thư gửi đến cho ta,” Sondra nhìn Jackie rồi lại nhìn sang cô. “Có thật vậy không?”
“Không!”
“Vậy là tốt rồi.” Sondra cầm lá thư lên và nhét lại vào phong bì, “ta đã nói chuyện với luật sư của em ấy. Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát. Em gái ta để lại cho cháu toàn bộ bất động sản của mình, chuyện này quan trọng đấy.”
“Cháu không cần ai làm người giám hộ hết,” Raven nói. “Nhưng nếu đó là cách duy nhất để ở lại đây thì cháu sẵn sàng làm theo. Giờ xin bác hãy đi đi. Cháu muốn ở một mình.”
Sondra hít một hơi thật sâu và lại thở ra. Raven biết điều đó nghĩa là gì. Sondra đang chuẩn bị cho một trận chiến, giống như bà vẫn thường làm với Mama.
“Chuyện không đơn giản như thế đâu Raven. Mẹ cháu không thể cứ biến mất như thế này được. Sẽ có rất nhiều nghi vấn. Cảnh sát rồi sẽ phải can thiệp.”
“Bác phải để bà ấy yên!” Raven hét lên.
“Làm sao ta làm như thế được? Ta cần giấy báo tử để cháu thừa kế. Làm sao mẹ cháu lại bỏ qua chuyện như thế được?”
“Bác biết thế giới đó như thế nào. Bác sẽ nghĩ ra cách thôi.”
“Chúa ơi, cháu nói nghe chẳng khác gì con bé cả.”
“Bác đi đi!” Raven nói.
“Không! Em gái ta để lại cho ta trách nhiệm dọn dẹp cái mớ hỗn độn nó để lại giống như nó đã làm cả đời. Và ta sẽ làm thế.”
“Mẹ cháu có thể giúp,” Jackie nói. “Cháu tin bà sẽ đồng ý làm người giám hộ cho Raven. Em ấy có thể đến sống với gia đình cháu nếu em ấy không được phép sống ở đây.”
Cô Danner. Thật là giải pháp hoàn hảo!
“Đó là điều cháu muốn,” Raven nói với bác mình. “Cô Danner sống ngay cuối con đường thôi.”
Sondra gật đầu. “Thế còn bố của cháu?”
“Bố của cháu thì sao ạ?”
Sondra tò mò nhìn cô. “Ông ấy cần được biết chuyện đã xảy ra. Cháu biết ông ấy là ai không?”
“Cháu không biết.”
“Suốt từng ấy năm không có chút manh mối nào sao?”
Raven lắc đầu. Cô không thích cái cách bác Sondra nhìn vào mắt cô, như thể biết rằng cô đang nói dối.
Bác Sondra đến gần hơn. “Khi cháu còn bé, Audrey từng một lần nhờ ta đến giúp đỡ khi cháu bị sốt cao. Đó là lần đầu tiên ta thấy cháu. Ta còn chẳng biết em gái ta đã có thai.” Sondra nhìn sang Jackie vài giây. “Con bé lên cơn khi ta ở đó. Cháu hiểu ta muốn nói đến điều gì chứ?”
“Vâng,” Raven đáp.
“Em gái ta nói cho ta biết một điều rất lạ, về việc bố của cháu là ai.”
Trái tim Raven gần như hẫng một nhịp. Cô có thể dễ dàng thấy được cảnh Mama nói về bố cô là một con quạ khi bà đang dung nhập bên trong thế giới linh hồn. Đôi khi bà không kiểm soát được suy nghĩ của mình khi đang ở giữa thế giới loài người và thế giới linh hồn.
“Con bé nói với cháu chuyện đó phải không? Về con quạ ấy?” Bác cô hỏi.
Raven cố che giấu vẻ hoảng loạn. Nếu bác cô biết niềm tin của Raven về bố của mình, bác ấy sẽ đưa cô vào nơi dành cho người bị tâm thần. Mama từng nói rằng bác cô và bố của cả hai từng cố đưa bà vào một trong những nơi như thế - bởi bà làm theo tín ngưỡng của mặt đất mà họ không hiểu. Từ khi Raven nhận thức được thì bà đã cấm cô nói về chuyện bố cô là một linh hồn, hết lần này đến lần khác cảnh báo về những hậu quả nghiêm trọng. Raven sợ rằng cô sẽ bị bắt đi khỏi nhà mình nếu cô nói cho bất kỳ ai sự thật. Bác cô sẽ nói rằng cô bị bệnh và không thể tự chăm sóc bản thân.
Cô cần nói điều gì đó bác cô có thể tin. Cô nhớ lại một người đàn ông Mama gần đây đã nhắc đến. “Mẹ cháu nói bố cháu là người mà bà không muốn cho cháu biết. Một người xấu. Một thượng nghị sĩ.”
“Một thượng nghị sĩ!” Bác Sondra nói. “Ta rất hoài nghi chuyện này đấy, Raven!”
Cái tên Mama đã nói vào cái ngày bà ở lưng chừng thế giới linh hồn là gì nhỉ? Nếu Raven nói ra, bác cô hẳn sẽ tin là Raven đang kể cho bà về người cha con người của mình, rằng thượng nghị này sẽ bằng cách nào đó có liên quan đến bố của cô, và bà sẽ tin rằng em gái của mình biết về người đó. Và người đó sẽ không thể mang đến nguy cơ gì cho Raven vì ông ta đã chết.
“Bonhammer, cháu nghĩ là cái tên đó,” Raven nói.
“Bauhammer? Thượng nghị sĩ Bauhammer?” Bác cô nói.
“Vâng. Là ông ta.”
Sondra choáng váng đến mức không nói nên lời.
“Ông ta chết rồi. Cháu không có bố.”
“Ta biết ông ta đã chết. Bố của ta - là ông của cháu - đến dự đám tang của ông ta mà.”
Raven nhẹ nhõm khi nghe được xác nhận từ bác Sondra.
“Ông ta đã kết hôn rồi, Raven,” bác Sondra nói. “Và ông ta lớn tuổi hơn mẹ cháu nhiều lắm.”
“Chuyện đó thì có vấn đề gì chứ?”
“Em gái ta sẽ không đời nào...”
Bác Sondra đột ngột yên lặng. Trông bác rất lạ, giống như đang kinh sợ tột độ.
“Có chuyện gì vậy?” Raven nói.
“Chúa ơi!” Bác Sondra lầm bầm, lấy điện thoại và gõ gì đó lên nó. Trong lúc bà đang lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, Raven và Jackie nhìn nhau. Anh cũng bối rối về hành động của bác cô giống như cô vậy.
Bác cô ngừng lướt ngón tay và nhìn chằm chằm vào điện thoại, tay che lấy miệng.
“Sao vậy ạ?” Raven nói. “Bác đang đọc gì thế.”
“Chúa ơi... Audrey. Em đã làm gì thế này?” Nước mắt trào ra từ khóe mắt bác Sondra, người cứng cỏi nhất Raven từng biết đang khóc.
“Sao bác lại khóc?”
Bác Sondra đưa điện thoại ra cho Raven xem. Trên đó là một tựa đề bài báo.
Cháu gái của Thượng nghị sĩ Bauhammer bị bắt cóc. Việc tìm kiếm được mở rộng ra ngoài phạm vi New York.
“Chuyện xảy ra từ mười sáu năm trước. Con bé đã bắt cóc cháu, Raven.”
“Bác sai rồi! Chuyện này chẳng liên quan gì đến cháu hết!”
Bác cô lại gõ vào điện thoại và lướt màn hình thêm một lát. Bà thì thầm “Chúa ơi,” sau đó đưa điện thoại cho Raven xem. “Người phụ nữ này trông có quen không?”
Dòng chú thích trên ảnh nói người phụ nữ này tên là Ellis Bauhammer.
Raven nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ. Giống như đang nhìn vào một tấm gương vậy.
Có thể hiểu là Reece muốn ăn món tái chín.