Chương V Con gái củavũ trụ diệu kỳ
❖ 1 ❖
RAVEN
Chiếc Limousine dừng tại một tòa nhà bằng đá xám với những chữ màu vàng lấp lánh ghi York, Bauhammer & Schief LLP . Tài xế mở cửa xe. “Tôi không biết chúng tôi sẽ ở bên trong bao lâu nữa.” Bác của Raven nói với ông ta.
“Tôi sẽ ở gần đây thôi,” người tài xế đáp.
Raven đi theo bác vào tòa nhà, tiến vào một căn phòng nhỏ khiến Raven lo lắng. Đây là lần đầu cô được đi thang máy.
“Sondra Lind Young. Tới để gặp ông Bauhammer.” Bác Sondra nói với lễ tân sau chiếc bàn. Người phụ nữ đưa họ đến chỗ cánh cửa gỗ dưới sảnh. Bảng tên trên đó ghi là Jonah M. Bauhammer III, ESQ . Lễ tân gõ nhẹ lên cửa trước khi mở ra. “Bà Lind Young đến rồi ạ.”
“Cho vào đi,” người đàn ông ở bên trong lên tiếng.
Bác Sondra đi trước Raven. Một người đàn ông đang đứng cạnh chiếc bàn lớn. Mái tóc đen dày của ông ta lấm tấm những sợi bạc, và vẻ ngoài của ông ta trông hơi giống vẻ ngoài mà Jackie sẽ trở thành khi lớn lên, ngoại trừ màu mắt xanh dương. Ông mặc một bộ vest xám, áo sơ mi trắng và cà vạt họa tiết màu tím. Phía sau ông ta là khung cửa sổ cao nhìn ra bầu trời và những tòa nhà trong thành phố.
“Cảm ơn anh đã đồng ý gặp tôi đột ngột như vậy,” bác Sondra nói, đưa tay ra. “Cha tôi đã có nhiều dịp gặp cha anh. Ông đánh giá ông ấy rất cao.”
Người đàn ông bắt tay bác Sondra, liếc nhìn sang Raven, rồi lại nhìn cô kỹ hơn.
Bác Sondra bước sang một bên để quan sát phản ứng của ông ta.
Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm, và trái tim Raven đập như thể con chim bị cầm tù trong cô bay ra khỏi lồng ngực cô.
Bác Sondra thở dài. “Tôi đã nghĩ vậy mà.”
“Cô đã nghĩ gì cơ? Đây là ai?” Người đàn ông hỏi.
“Cô bé trông có quen không?”
“Cô bé trông như...” Ông ta chăm chú nhìn Raven, bỏ lửng câu nói.
“Vợ cũ của ông?”
Cũ . Raven không biết hai người họ đã ly dị. Cô gần như chẳng được cho biết gì cả, và cô cũng chẳng hỏi. Cô không muốn biết bất cứ điều gì về những người này. Cô chỉ muốn được trở về nhà, về với Jackie và trường học mà thôi.
“Cô bé này là ai?” Người đàn ông hỏi.
“Tôi nghĩ con bé có thể là con gái anh.”
Người đàn ông lần nữa nhìn Raven chằm chằm.
“Tất nhiên chúng ta sẽ phải làm xét nghiệm DNA.”
“Viola...” Người đàn ông nói, bước về phía Raven.
Raven lùi lại. Nếu ông ta nghĩ ông ta sẽ ôm cô, thì ông ta nhầm to rồi.
“Tên tôi là Raven,” cô nói.
“Raven?” Ông ta nói.
“Con bé được gọi như thế từ khi còn bé,” bác Sondra đáp.
“Cô tìm thấy con bé ở đâu? Cô đã báo cảnh sát chưa?”
“Tôi muốn nói chuyện với anh trước khi cảnh sát bị lôi vào cuộc. Tôi muốn làm xét nghiệm DNA cho con bé trước. Nếu con bé là con gái anh, tôi hy vọng chúng ta giữ im lặng chuyện này nhất có thể. Con bé đã trải qua những ám ảnh tồi tệ rồi. Nó không biết mình đã bị bắt cóc. Và con bé sống ở ngoài Washington từ đó đến nay.”
“Washington! Cô có biết ai bắt cóc con bé không?”
“Người phụ nữ con bé tin là mẹ mình đã chết rồi.”
“Bà ấy là mẹ cháu!” Raven nói.
“Thấy chưa?” Bác Sondra nói với người đàn ông, “Chúng ta cần giữ vụ này không trở thành tin sốt dẻo với đám truyền thông để con bé có thể chấp nhận mọi chuyện trong bầu không khí yên tĩnh.”
Raven không thích cách bác Sondra nói về cô như thể một đứa bé không hiểu chuyện.
“Nhưng ai đã bắt cóc con bé?” Người đàn ông hỏi. “Có phải là người đã nuôi lớn con bé không?”
Bác Sondra cúi mặt xuống vài giây. Lúc ngẩng lên, bác nói. “Tôi rất tiếc khi phải nói rằng, em gái tôi, người cả đời đã có vấn đề về thần kinh, rất có thể đã bắt cóc con bé.”
“Bà ấy không có vấn đề về thần kinh!” Raven hét lên.
“Làm ơn hạ giọng xuống,” bác cô nói.
“Cháu muốn về nhà!”
Người đàn ông lấy tay bóp trán và thì thầm. “Chúa ơi.”
“Phải, tình huống sắp tới sẽ khó khăn đấy,” bác Sondra nói. “Vậy nên tôi mới nói chuyện riêng với anh thế này. Tôi hy vọng chúng ta có thể thống nhất một kế hoạch để bảo vệ con bé. Và tôi thừa nhận là tôi muốn giữ công ty của mình tránh liên quan nhất có thể.”
Người đàn ông ném đến ánh nhìn nghiêm túc.
“Tôi chắc rằng anh không muốn đào bới cái mớ hỗn độn này lên nữa,” bác Sondra nói. “Điều đó chỉ mang đến sự chú ý tiêu cực cho gia đình anh và hãng luật của anh.”
“Làm sao lại như thế?” Người đàn ông nói bằng giọng sắc bén. “Tôi là người có con bị bắt cóc ở đây đấy.”
“Anh muốn các con trai và mẹ chúng lại bị kéo vào chuyện này nữa sao?”
“Chuyện đó không thể tránh được.”
“Nhưng có thể giảm thiểu tối đa. Anh làm luật sư cho người nổi tiếng. Anh hẳn là biết cách làm thế nào.”
Người đàn ông một lần nữa trông giận dữ.
“Em gái tôi để lại mọi thứ nó sở hữu cho Raven - những tài sản và khoản đầu tư quan trọng, bao gồm hai mảnh đất lớn. Tôi sẵn lòng để việc thừa kế giữ nguyên giá trị mà không phản đối, kể cả nếu như con bé không phải cháu của tôi.”
“Cô đang đút lót để tôi giữ im lặng chuyện này đấy à?”
“Tôi chỉ đang nói thực tế thôi. Việc chuyển giao sao cho thuận lợi nhất có thể phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người.”
“Em gái cô cần phải chịu trách nhiệm cho những gì cô ta đã làm.”
“Em gái tôi đã chết rồi.”
“Cô chắc chứ?”
“Đó lại là một vấn đề khác.”
“Vấn đề gì cơ?”
“Tôi chắc rằng con bé đã chết - tôi có di chúc và giấy chỉ định quyền thừa kế ở đây - nhưng tôi không tìm được thi thể. Tôi tin là con bé đã kết liễu đời mình đâu đó trên đất của nó ở Washington, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm thấy thi thể của nó. Tôi sẽ phải để cảnh sát và chó nghiệp vụ vào cuộc.”
“Không được!” Raven hét lên. “Bác đã đọc mong muốn cuối cùng của bà ấy. Bà ấy muốn được yên! Và bác sai rồi! Bà ấy không tự sát!”
Một người đàn ông tóc trắng mở cửa và nhìn vào. “Mọi chuyện ổn cả chứ, Jonah?”
“Vẫn ổn, cảm ơn,” ông ta đáp.
Khi cửa đóng lại, bác Sondra nói. “Tôi đang cố gắng giảm thiểu hết mức có thể áp lực từ tình huống này, chủ yếu là vì Raven. Tôi hy vọng hai ta có thể cùng nhau tìm cách giải quyết chuyện này. Nếu anh muốn mẹ con bé cũng tham gia vào chuyện này thì tùy anh.”
“Người đó không phải mẹ cháu,” Raven nói.
“Ellis và tôi không còn liên lạc với nhau nữa,” ông nói.
“Sao trước tiên chúng ta không bắt đầu từ xét nghiệm huyết thống đã nhỉ?” Bác Sondra nói.
Người đàn ông bước đến bàn và gần như ngã ngửa ra sau ghế.
“Cuối cùng cũng thông suốt rồi chứ?” Bác Sondra nói.
Ông ta không trả lời mà chỉ dán mắt vào Raven.
“Cho tôi biết anh muốn lấy mẫu của con bé ở đâu đi. Anh có biết phòng thí nghiệm nào trả kết quả nhanh không?”
“Có,” ông ta viết gì đó lên mẩu giấy và đưa cho bác Sondra.
Bác Sondra đưa cho ông ta một tấm danh thiếp với số điện thoại và viết tên khách sạn họ đang ở vào mặt sau. “Gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Ông ta gật đầu, vẫn nhìn Raven như thể cô là một loài thú kỳ lạ nào đó.
Cô biết ông ta không phải bố mình. Cô không cảm nhận được sự kết nối hay bất cứ điều gì với ông ta và thành phố xấu xí này. Raven trông giống vợ cũ của ông ta thì sao chứ? Rất nhiều người trông giống người khác mà; đám trẻ ở trường gọi đó là người song trùng. Nhưng Raven vẫn sợ rằng Sondra và Jonah sẽ không bao giờ để cô về nhà. Mọi thứ Mama cảnh báo cô đang xảy ra.
Hai người trở lại chiếc Limousine. Raven sợ phải kiểm tra, nhưng người phụ nữ làm xét nghiệm chỉ cọ chiếc que thử vào má cô mà thôi.
“Vài ngày tới trong khi chờ đợi thì chúng ta nên làm gì đây?” Bác Sondra hỏi. “Chúng ta ở gần Thành phố New York. Cháu có muốn tới đó không?”
Raven nhớ lại Reece từng nói muốn tới đó, nhưng cô ghét bỏ tất cả những gì nhìn thấy cho đến bây giờ.
“Cháu muốn làm gì cũng được,” bác lại nói.
“Cháu muốn về nhà,” cô đáp. “Cháu không thể nghỉ học nhiều thế này được.”
“Bác đã nói chuyện với trường rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Raven lên giường khách sạn và ngủ dù mới chỉ giữa trưa. Cô không chịu thức dậy khi bác cô cố gắng đánh thức. Hầu hết thời gian trong ngày bác cô nói chuyện trên điện thoại, chỉ đạo mọi người ở công ty. Đôi khi bác nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn với ai đó, có lẽ là chồng hoặc con trai.
Ngày tiếp theo vẫn như vậy, Raven trên giường, bác cô thì nghe điện thoại. Raven không thể ăn được gì. Bác cô đã đặt đủ loại thức ăn, nhưng Raven không muốn ăn. Cô chỉ muốn Mama không chết, muốn được ở trong vòng tay Jackie.
Ngày hôm sau, bác Sondra ngồi trên giường cô. “Raven, làm ơn nhìn bác. Bác có tin tức đây.”
Cái bụng trống không của Raven quặn lại. Tất cả những nỗi sợ hãi và ngờ vực đã không ngừng quay cuồng trong đầu cô suốt một tuần. Chúng sẽ trở thành sự thật sao?
“Raven..”
Raven không nhúc nhích. “Cháu không muốn nghe tin của bác.”
“Bác biết cháu không muốn. Đương nhiên là cháu không muốn rồi.” Bác đặt tay lên lưng cô. “Kết quả xét nghiệm đã có rồi. Jonah Bauhammer là bố của cháu.”
Cả căn phòng chỉ còn tiếng phố thị ngập tràn. Những giọt nước mắt của Raven nhanh chóng thấm đẫm gối.
“Làm ơn, hãy nói về chuyện này đi,” bác cô nói.
“Chẳng có chuyện gì để nói cả. Ông ta không phải bố cháu.”
“Một nửa DNA của cháu đến từ Jonah Bauhammer,” bác cô nói. “Và bác biết cháu hiểu DNA là thế nào. Cháu đã nói cho bác nghe về nó khi cháu mới bảy tuổi.”
Raven không thực sự hiểu về DNA cho đến khi học cấp hai. Đó là khi cô từng hỏi Mama xem có phải bản thân có một nửa DNA của quạ trong mình không. Câu hỏi đó khiến Mama nổi giận. Mama nói rằng Raven là phép màu, và ai mà biết được trong cô có những gì khác biệt so với người thường chứ? Đó là lý do cô bị giữ tránh xa khỏi các bác sĩ khác ngoại trừ bác sĩ Pat. Cố gắng đào bới vào bí ẩn về sự tồn tại của Raven sẽ chỉ gây nguy hiểm cho chính cô và hai mẹ con cô nữa.
Raven từ đó không còn hỏi về DNA của mình. Cô chỉ tò mò không biết cơ thể mình có gì bất thường - bởi cô biết chắc bản thân mình khác người - kể cả Mama. Cô đã cảm nhận được hai phần linh hồn bên trong mình từ khi cô còn bé tí.
Nhưng bây giờ kết quả kiểm tra nói rằng Jonah là bố cô. Cô cảm thấy tin tức đó như đổ ập xuống đầu mình, giống như ngọn gió bão đánh bật gốc cây trong rừng. Một cây đổ xuống, làm đổ cây thứ hai, và cái cây đó lại kéo đổ một cây khác. Nếu Jonah là bố của cô thì Mama hẳn đã trộm cô từ ông ta và vợ. Và điều đó dẫn đến sự thật tồi tệ nhất giáng lên đầu cô: Mama đã nói dối cô về mọi thứ. Mọi thứ.
Sự thật này quá mức đau đớn để Raven có thể tin. Cô cuộn mình lại và khóc.
Bác Sondra thở dài, nhấn mạnh hơn lên lưng cô. “Bác rất tiếc, Raven, nhưng chúng ta không thể chối bỏ sự thật khoa học từ một xét nghiệm DNA.”
Raven ước gì mình có thể chạy đi, chạy khỏi bác Sondra, chạy khỏi khách sạn và thành phố, khỏi mọi thứ đã xảy ra từ cái ngày Mama ngồi trên giường cô và nói cô là mười sáu năm tuyệt vời nhất trong đời bà.
Cô không muốn Mama là một người xấu. Cô muốn được là phép màu của bà. Cô muốn là đứa trẻ của một linh hồn của đất mạnh mẽ.
Cô cảm thấy bản thân như bị tước đoạt đi linh hồn, cả phần quạ và phần người. Cô còn không thể khóc thêm được nữa. Cô nằm bất động bên dưới lớp chăn, ước gì cơ thể mình cũng đi theo linh hồn.
Vài tiếng sau đó, bác cô trở lại căn phòng. “Cháu phải dậy đi,” bác nói. “Một thám tử muốn nói chuyện với cháu. Chúng ta sẽ gặp bố cháu ở đó. Sau đó, ông ấy muốn cháu dùng bữa tối tại nhà ông ấy và các thành viên còn lại trong gia đình.”
“Đừng gọi ông ta là bố cháu,” Raven nói với cái gối của mình.
“Được, vậy ta gọi ông ấy là Jonah. Làm ơn dậy đi nào, Raven.”
“Không.”
“Cháu có thể vượt qua được. Cháu mạnh mẽ mà. Cháu rất xuất sắc ở trường, cháu kết bạn và trưởng thành trở thành một cô gái trẻ đáng yêu - mặc cho tất cả...”
Raven ngồi dậy. “Mặc cho cái gì cơ?”
Bác cô trông buồn bã và mệt mỏi. “Ta biết sống cùng em gái ta là như thế nào. Những lần lên cơn. Nói chuyện với linh hồn. Biến mất trong rừng. Hẳn cháu thấy đáng sợ lắm.”
“Không hề.”
“Làm ơn, ít nhất cũng gặp gia đình cháu. Xem thử cháu có thích họ không.”
“Nếu cháu không thích họ, cô Danner có thể làm người giám hộ cho cháu không?”
“Ta cho đó có thể là một khả năng.”
“Thật sao?”
“Làm ơn đi tắm và thay đồ đi đã.”
Raven chóng mặt vì nằm trên giường và không ăn gì suốt hai ngày, nhưng ý nghĩ về việc được mẹ Jackie làm người giám hộ đã tiếp thêm cho cô sức mạnh. Cô làm mọi thứ Bác Sondra yêu cầu, thậm chí uống một cốc nước màu xanh lục cung cấp năng lượng.
Một chiếc Limousine đưa họ đến gặp thám tử. Jonah đã ở đó. Hai vị thám tử, một nam và một nữ, muốn trò chuyện riêng với Raven. Họ hỏi rất nhiều câu về Mama. Raven có thể nhận ra họ ghét bà. Thứ nước uống màu xanh lục vẫn còn đặc quánh và lạnh lẽo trong dạ dày cô, và cô sợ mình sẽ nôn ra mất. Khi họ hỏi về điều cô biết về cái chết của Audrey Lind, Raven bắt đầu khóc và không thể ngừng lại.
Họ đưa cô về lại chỗ bác Sondra và Jonah, nhưng sau đó lập tức mang theo bác vào phòng, để lại Raven một mình với Jonah.
“Ta nghe nói con đã sống trong một căn nhà gỗ ở vùng thôn quê,” ông ta nói. “Hẳn là rất tuyệt nhỉ.”
“Tôi đang sống trong một căn nhà gỗ,” cô nói. “Tôi sở hữu nơi đó, và sẽ quay về càng sớm càng tốt.”
Vài phút sau, Jonah lại nói. “Các anh con rất háo hức được gặp con. Tên chúng là River và Jasper, là một cặp song sinh, lớn hơn con bốn tuổi.”
Raven quay đi để cho ông ta biết cô không có hứng thú chút nào với các con trai ông ta. Jonah không nói thêm lời nào nữa.
Bác Sondra trở lại, trông bực bội giống như Raven khi cô mới bước ra khỏi phòng. Bác hỏi Raven. “Cháu muốn ta đi cùng đến nhà Jonah hay muốn đi một mình hơn?”
“Cháu muốn bác đi cùng.”
“Ta cũng thấy như thế thì tốt hơn.”
Bác Sondra bảo người lái xe đi theo xe của Jonah. Chuyến đi rất dài, và theo lời Jonah nói, là đi về khu “ngoại ô.”
Căn nhà của Jonah rộng lớn với rất nhiều bãi cỏ được cắt tỉa xung quanh. Có một vài cái cây và bụi cỏ được cắt tỉa trông giống như hình dạng trong sách hình học. Khi tất cả đi về phía cửa trước, Jonah trông căng thẳng, hệt như cảm nhận của Raven lúc này vậy.
Hai chàng trai và một người phụ nữ lớn tuổi đang chờ ở cửa. Hai người này nhìn giống cha của họ, mặc dù một người trông giống hơn người còn lại. Đó là người có đôi mắt xanh dương. Tên anh ta là Jasper. Người còn lại, River, có màu mắt nhiều sắc xám hơn, và làn da cũng ngăm hơn một chút giống Raven.
Người phụ nữ lớn tuổi rất gầy, ánh mắt màu xanh dương của bà sắc bén như một con ưng săn mồi. Mái tóc bà màu nâu xen lẫn ánh vàng, hiển nhiên là đã nhuộm. Gương mặt bà khiến Raven không thoải mái bởi nó quá mịn so với tuổi của bà, có lẽ là do phẫu thuật. Jonah giới thiệu bà với Raven biết rằng đó là bà nội cô, Gram Bauhammer. Bác Sondra thì gọi bà là Mary Carol và bắt tay như thể trước đây cả hai đã gặp nhau.
“Đây là Raven, theo như cách con bé thích được gọi,” Jonah nói.
River cười khẩy. Raven lập tức không thích anh ta và cái vẻ mặt móc mỉa kia.
“Vớ vẩn,” Gram Bauhammer nói, giang rộng đôi tay bước đến Raven. “Con bé là Viola yêu dấu đã trở về với chúng ta. Con bé sẽ sớm quen với tên mình thôi.”
Raven lui lại, tránh khỏi bà. “Nếu mấy người gọi tôi là Viola, tôi sẽ không trả lời đâu.”
River khịt mũi. Jasper cũng trông hứng thú, nhưng che giấu tốt hơn.
“Và tôi không trở lại với mấy người,” Raven nói. “Tôi chỉ đến thăm mà thôi. Tôi sẽ sống tại nhà mình ở Washington.”
Bác Sondra nói. “Raven...”
“Bây giờ đừng bàn đến chuyện đó vội?” Jonah xen ngang. “Ta muốn cho Raven đi xem xung quanh.”
Jonah đưa Raven đi xem một vòng căn nhà. Jasper đi theo trong khi những người còn lại ngồi trong phòng khách.
Ở tầng trên, Jonah đưa cô vào một căn phòng với chiếc TV treo tường lớn. “Đây là phòng cho em bé. Trước là cho hai đứa nhóc, sau đó là cho con.”
“Nó từng có màu xanh dương nhạt,” Jasper nói. “Với chim chóc và hoa vẽ trên tường, và mây trắng trên trần nhà. Mẹ của chúng ta đã sơn chúng.”
Raven không thể tưởng tượng ra việc bản thân ở trong căn phòng đó, hoặc là bên trong căn nhà này. Cô không thích phong cách của nó. Nơi này mang đến cảm giác quá sạch sẽ và hào nhoáng, rất không giống không gian tự nhiên nơi rừng rậm như căn nhà gỗ của cô. Và khung cảnh ngoài cửa sổ toàn là bãi cỏ, ngôi nhà và con đường. Cô không muốn sống ở một nơi không nhìn ra khu rừng và những cánh đồng.
Cả ba trở về phòng khách, và Raven ngồi trên ghế cạnh bác mình. Những người còn lại ngồi đối diện họ.
“Bác của con nói với ta rằng ở trường con học rất giỏi,” Jonah nói, cố gắng khỏa lấp sự im lặng khó xử.
“Sẽ không như vậy nếu tôi không sớm trở về trường,” Raven nói.
Hai cậu trai lần nữa mỉm cười, điệu cười của River thì rõ ràng hơn người anh em của mình.
“Chúng ta sẽ giải quyết chuyện đó,” bác Sondra nói. “Cháu đừng lo.”
“Em học năm mấy rồi?” Jasper hỏi.
“Năm hai phổ thông.” Cô nói.
“Em thích môn học gì?”
Anh ta đang thực sự quan tâm hay chỉ là thêm vào cho có?
“Tôi thích môn tiếng Anh và sinh học,” Cô đáp.
Jasper gật đầu. “Anh học ở Cornell, nơi bố mẹ chúng ta gặp nhau. Chuyên ngành của anh là sinh vật học.”
Raven không có gì để đáp lại cả, và sự im lặng khó xử lại trở về.
“Chắc giờ đến phiên anh rồi nhỉ,” River nói. “Anh bỏ học đại học cộng đồng chuyên về...” Anh ta nháy mắt với Raven và giơ cốc lên như để chúc mừng vậy.
“River!” Bố anh ta nạt ngang.
“Gì chứ?”
“Con biết mà.”
“Đây là dịp đặc biệt mà, phải uống chứ. Ý con là, mấy khi bọn con được gặp lại đứa em gái bị bắt cóc từ lâu cơ chứ?”
Anh ta đang say. Raven khá chắc anh ta đang phê thuốc hút hoặc là thuốc uống nữa. Cô đã thấy cái điệu bộ đó ở trường đủ nhiều rồi.
“Cháu có đi nhà thờ không?” Gram Bauhammer hỏi Raven.
Cô lắc đầu.
“Thế người đã bắt cóc cháu...”
“Audrey không có đức tin nào cụ thể cả,” bác Sondra cắt ngang.
“Tôi nhớ điều đó ở cha mẹ cô,” Gram Bauhammer nói. “Họ từ bỏ đức tin của mình, điều đó dẫn đến việc ly dị.”
Bác Sondra tỏ ra nổi nóng trước lời chỉ trích trần trụi nhắm vào cha mẹ mình nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. “Không đúng đâu bà,” bác nói. “Chỉ có mẹ cháu rời khỏi nhà thờ thôi.”
“Bà ta dính vào mấy thứ tôn giáo phương Đông đúng không? Hẳn là cô và em gái thấy bối rồi lắm.”
“Với cháu thì không,” bác Sondra nói. “Nhưng có lẽ với Audrey thì có.”
“Chẳng trách,” River nói. “Chẳng trách bà ta bắt cóc con của người khác.”
“Tôi không bị bắt cóc ,” Raven nói.
Anh ta vừa tỏ ra hứng thú vừa tức giận. “Nhóc không phải con của bà ta. Bà ta bắt nhóc đi và mang nhóc bỏ trốn. Anh đây nghĩ như thế người ta gọi là bắt cóc đấy.”
“Tôi là con của bà ấy,” Raven nói.
River uống cạn ly. “Nhóc bị Stockholm [1] nặng rồi đấy, em gái ạ.”
“Tôi rất xin lỗi,” Jonah nói với bác Sondra và Raven. “Con trai tôi có chút vấn đề.”
River loạng choạng đứng dậy. “Đúng thế. Ly của con khô cong rồi này.”
“Jasper...” Jonah nói, hướng River gật đầu.
Jasper đỡ lấy tay anh mình.
“Và đi nào,” River nói trong khi được em trai mình đưa ra khỏi phòng.
“Ta tin là bữa tối đã sẵn sàng,” Jonah nói. “Hãy tới phòng ăn nào.”
Hai người phụ nữ mặc đồng phục bước ra từ bếp để phục vu họ. Thịt thăn bò, khoai tây nghiền và đậu xanh. Gram Bauhammer cầu nguyện, hầu hết là sự biết ơn đến vị thần của bà vì đã “Trả lại Viola về với tình yêu và sự dẫn lối của gia đình đích thực của con bé.”
Rayen chỉ muốn ném đĩa thức ăn của mình vào bà ta.
River và Jasper quay trở lại. “Xin lỗi về hành động bất lịch sự vừa nãy,” River nói với Raven.
Anh ta cùng em trai ngồi bên kia Raven và bác Sondra. Jasper được mang cho một bữa tối khác hẳn. Theo Raven thấy thì anh ta là người ăn chay. Anh ta thậm chí còn trông giống Jackie một chút. Raven nhìn xuống đĩa thức ăn để ngăn cơn thôi thúc muốn khóc lên.
Jonah và Jasper cố gắng giữ cuộc trò chuyện được liền mạch. Họ hầu hết nói về việc Jasper làm gì ở trường đại học. Gram Bauhammer xen vào ý kiến mạnh mẽ của bà ta xuyên suốt câu chuyện. Bà ta nói với bác Sondra. “River sẽ học chung với em trai nó nếu người ta không trao học bổng cho những kẻ không có quyền được ở một ngôi trường thuộc top Ivy League.”
“Con không có quyền, cũng chẳng muốn ở Cornell,” River nói. “Bà nhớ là con không có nộp đơn đâu.”
“Chỉ vì con biết người ta sẽ ưu tiên cho cái đám...”
“Mẹ à, làm ơn giữ ý kiến của mẹ cho mình mẹ đi,” Jonah nói gọn lỏn.
Gram Bauhammer ném cho con trai cái nhìn giận dỗi nhưng không nói gì nữa.
Raven không có bụng dạ nào để ăn hay quan tâm đến gia đình kỳ lạ đang ngồi quanh cô lúc này. Cô chỉ ăn vừa đủ để tỏ ra lịch sự và giữ im lặng.
Khi đồ tráng miệng được dọn ra, Jonah hỏi. “Raven, có điều gì con muốn hỏi chúng ta không?”
Cô muốn hỏi rằng tại sao họ cưỡng ép tiến vào cuộc sống của cô. Cô muốn hỏi rằng liệu cô có thể đi và không bao giờ gặp lại họ nữa hay không. Nhưng cô tò mò về một chủ đề mà mọi người khác trừ Jasper tránh đi: người phụ nữ trông giống cô, người đã sơn hình chim chóc và hoa lên tường phòng cho em bé. “Tôi muốn biết về Elis,” cô nói.
“Còn được biết đến là mẹ của nhóc ,” River lầm bầm.
“Chúng ta đã mất liên lạc với bà ấy từ lâu,” Jonah nói.
“Không lâu sau khi nhóc bị bắt cóc,” River nói, giọng châm chọc. Anh ta nhìn cô chằm chằm, chờ đợi cô phản bác về từ bị bắt cóc kia.
Cô không có ý muốn chơi trò chơi với kẻ ham chú ý đang say xỉn kia. “Bà ấy sống ở đâu?” Cô hỏi.
Jonah trông không hề thoải mái. “Ta không biết.”
River cười khùng khục, đổi lại là ánh mắt tối sầm từ bố anh ta.
Hành động đó của cả hai cho thấy Jonah có biết. Cô tự hỏi vì sao ông ta lại nói dối.
Raven nhẹ nhõm khi bữa tối kết thúc. Cô thì thầm với bác mình rằng cô muốn đi. Bác Sondra hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra, dấu hiệu quen thuộc cho một cuộc chiến đang đến. “Tới phòng khách ngồi với chúng ta đi,” bác cô nói.
Raven đến phòng khách nhưng từ chối ngồi xuống.
“Tình hình là thế này...” bác cô nói. “Ta phải trở về làm việc và với gia đình mình ở Chicago, còn cháu thì không có nơi nào để sống ngoài nơi này cả. Ít nhất là trong lúc này.”
“Cháu có nhà ở Washington! Cháu không ở lại đây đâu!”
“Cháu còn chưa sở hữu căn nhà đó. Nó thuộc về em gái ta cho đến khi ta chứng minh được nó đã chết.”
“Cô Danner sẽ là người giám hộ cháu. Cháu sẽ sống ở nhà cô ấy.”
“Cả cô ấy và thẩm phán sẽ không đồng ý chuyện đó khi cháu có người giám hộ hợp pháp. Bố của cháu ở đây vì cháu, Raven. Ông ấy ở đây để giúp đỡ và chỉ dẫn cho cháu.”
Raven nhìn sang Jonah. Nụ cười của ông ta quá yếu ớt để khơi dậy sự tin tưởng.
“Đây là gia đình của cháu,” bác nói. “Cháu cần thời gian để hiểu về họ.”
Raven cảm nhận được sự tuyệt vọng mà cô biết rất rõ, khi linh hồn quạ trong cô muốn bay đi. Nhưng rồi cô nhớ ra mình chẳng có linh hồn quạ nào cả. Cô cảm thấy giống như lúc ở trên giường khách sạn, lạnh lẽo, yếu ớt và trống rỗng.
“Jonah đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý để giúp cháu quen với gia đình mới,” bác Sondra nói.
“Bác để cháu ở lại đây à?” Raven nói. “Lúc ở khách sạn bác nói dối cháu sao?”
“Cháu có một gia đình đã mất đi cháu suốt mười sáu năm qua, và cháu không có nơi nào khác để đi cả. Đây là hiện thực mà ta không thể thay đổi được.”
“Cháu sẽ không bao giờ quay lại Washington được sao?”
“Cháu sẽ trở về, nhưng ta không biết là khi nào. Ta sẽ gửi đến cho cháu bất kỳ thứ gì cháu muốn. Ta hứa người vận chuyển sẽ làm việc cẩn thận với đồ tùy thân của cháu.”
Cô không muốn khóc trước mặt họ nhưng không thể kìm được. “Bà ấy không thích bác là vì thế này phải không? Bác nói dối bà ấy, bắt nạt bà ấy và chẳng bao giờ làm điều bà ấy muốn. Chẳng trách bà ấy không tin bác!”
Cô thấy vẻ có lỗi xẹt qua trong mắt bác mình.
“Cháu cá bác nói dối về chuyện để thi hài bà ở nơi bà muốn. Cháu cá là bác đã để cảnh sát vào cuộc rồi.”
“Ta chưa,” bác cô nói.
“Vẫn chưa. Nhưng bác sẽ làm thế khi trở lại đó. Bác sẽ để cháu lại đây và lờ đi mọi thứ bà ấy yêu cầu trong thư. Bà ấy muốn cháu sống ở đó. Với linh hồn của bà. Bà ấy muốn cháu có một người giám hộ và ở lại nơi đó.”
Bác cô nhìn sang Jonah cầu cứu.
“Raven,” Jonah nói. “Điều Audrey Lind muốn cho con dựa trên một lời nói dối. Bà ta cướp đi con khỏi chúng ta. Suốt những năm qua con đáng lẽ phải ở đây.”
“Tôi mừng vì tôi đã không ở đây!” Raven nói. “Ai mà muốn sống ở cái gia đình này chứ?”
“Ha!” River nói, nâng cốc để chúc mừng cô.
Mọi người lơ anh ta đi.
“Ta xin lỗi vì con không thích ở đây.” Jonah nói. “Điều đó hoàn toàn có thể hiểu được khi con đã quen với một cách sống khác. Nhưng ta có thể thấy được con là con người mạnh mẽ có thể vượt qua quãng thời gian khó khăn này. Bác của con cũng biết như thế. Bác sĩ tâm lý con sẽ gặp rất giỏi. Chuyện con đã trải qua là chuyên môn của cô ấy.”
“ Chuyện tôi đã trải qua? Chuyện tôi đã trải qua là cả cuộc đời tôi. Ông đang cố đoạt đi cả cuộc đời tôi!”
Cả Jonah và bác Sondra không đáp lại. Raven có thể thấy từ vẻ u ám trên mặt họ rằng họ sẽ không cho phép cô trở về Washington. Nhưng cô không thể chịu được việc sống với những con người kỳ lạ này ở ngôi nhà xấu xí vùng ngoại ô này được.
Cô quay sang River. “Ellis đang ở đâu?”
River liếc sang bố mình nhưng không nói gì.
“Tôi biết anh biết bà ấy ở đâu. Nói cho tôi đi.”
Jonah nói. “Trước khi đi, bà ấy yêu cầu ta ký giấy đảm bảo không được tìm hay liên hệ với bà ấy.”
“Tại sao chứ?” Raven hỏi.
“Vì nó là một đứa rất có vấn đề,” Gram Bauhammer nói. “Nó bỏ cháu lại một bãi đỗ xe - vậy nên cháu mới bị bắt cóc. Đã ai nói cho cháu chuyện đó chưa? Và rồi nó bỏ lại con trai mình và không bao giờ nói chuyện với chúng nữa. Tin ta khi ta nói cháu không muốn dính dáng gì đến ả đàn bà đó đâu.”
Jasper và River khó chịu trước những lời cay nghiệt đó.
“Ellis Rosa Abbey sống ở Florida,” River đột ngột nói. “Bà ấy sở hữu một cửa hàng gọi là Người bản địa ở Rừng Hoang.”
“Làm sao con biết được chuyện đó?” Jonah hỏi.
“Chà, bố à, nhờ cái thứ người ta gọi là mạng Internet đấy,” anh ta cười cợt trước cơn tức giận của bố mình. “Gì chứ, bố tức giận vì con biết được chuyện này không tốn một đồng à? Bố bỏ bao nhiêu cho đám thám tử để tìm bà ấy thế?”
“Anh biết mẹ ở đâu và chưa từng nói cho em biết sao?” Jasper nói.
“Thôi nào nhóc, Internet đấy còn gì,” River nói.
“Em chẳng biết tên bà để mà tra tìm nữa,” Jasper nói.
“Và tại sao lại thế ấy nhỉ?” River nói. “Tại sao chúng ta đến tên bà ấy còn chẳng biết thế? Tại sao anh đây phải lén lút đào bới đống giấy tờ của bố để tìm được tên của bà thế? Cái chuyện vớ vẩn gì vậy chứ?”
“Bà ấy đã nói rất rõ là không muốn liên lạc,” Jonah nói. “Bố chỉ tôn trọng mong muốn của bà ấy thôi.”
“Nhưng bố biết còn gì?” Jasper hỏi bố mình. “Kể cả những lần con hỏi bố đấy thôi?”
Jonah trông mệt mỏi. “Ban đầu ta cũng không biết. Bà ấy hoàn toàn biến mất rất lâu. Như River nói, ta để thám tử tư cố tìm bà ấy. Bởi ta sợ bà ấy sinh chuyện. Mấy đứa con có thể không nhớ mẹ của cả hai ra sao khi rời đi.”
“Ta có, đúng là nhẹ nợ mà,” Gram Bauhammer lầm bầm.
“Đủ rồi mẹ!” Jonah nói. Ông quay sang Jasper. “Khi bà ấy mua đất và bắt đầu kinh doanh thì bà ấy lần nữa xuất hiện trên hồ sơ xã hội.”
Raven không thích sự căng thẳng và giận dữ liên tục cô cảm nhận được từ những người này. Cô không thể sống với họ. Và cô không muốn ở bên cạnh bác Sondra khi chính bác ta gây ra nhiều đau đớn trong đời Mama như vậy. Hy vọng duy nhất vào một cuộc sống có thể chấp nhận được của cô chỉ còn lại Ellis. Một hy vọng mong manh thôi, nhưng thà có còn hơn không.
“Tôi muốn nói chuyện với Ellis,” Raven nói.
“Ta không thể liên lạc với bà ấy để sắp xếp chuyện đó,” Jonah nói. “Dù ta bị thỏa thuận trói buộc không được can thiệp vào cuộc sống của bà ấy, những năm gần đây ta đã cố thử. Ta có vấn đề tài chính cần bàn bạc với bà ấy. Nhưng bà ấy không có email, cũng không trả lời điện thoại gọi đến số của cơ sở kinh doanh. Ta đã thử gửi gì đó đến qua thư nhưng chưa từng nhận lại phản hồi.”
“Làm sao bà ấy kinh doanh mà không nghe điện thoại chứ?” River hỏi.
“Hẳn là mẹ con lọc các cuộc gọi và chỉ trả lời những số mình biết.”
“Bà ấy sẽ để mất nhiều khách hàng nếu làm thế đấy,” River nói.
“Mẹ con chưa bao giờ làm theo những quy chuẩn thông thường của xã hội cả.”
Raven cảm thấy hứng thú với người phụ nữ đã ly dị gia đình và tách biệt khỏi xã hội giống như Mama đã từng. “Ông có biết địa chỉ của bà ấy không?” Cô hỏi.
“Có địa chỉ đến vườn ươm giống của bà ấy đây,” Jonah nói.
“Vậy ta có thể tới đó,” Raven nói với bác mình.
“Nghe không được hứa hẹn lắm,” bác cô nói. “Bà ấy rõ ràng không muốn liên hệ với gia đình mình.”
“Cháu không quan tâm. Cháu sẽ đi.”
“Và cháu muốn ta đưa cháu đi?”
“Nếu bác không làm thế thì cháu sẽ tự đi. Cháu không ở đây đâu.”
“Để anh chở em tới đó,” River nói.
“Không được!” Bố anh ta nói.
Raven cảm thấy River chỉ đang cố gây rối, nhưng bác Sondra liếc sang cậu ta với vẻ không thoải mái chút nào. “Ta sẽ đưa cháu đi,” bác nói. “Nhưng chỉ khi cháu hứa sẽ ở với gia đình mình sau khi gặp được bà ấy.”
Lại một lời hứa khác, giống như bị giam trong một cái lồng. Giống như Mama vậy. Có lẽ bà học được cách áp đặt lời hứa lên người khác từ chị gái mình.
“Cháu có hứa không?” Bác Sondra hỏi.
“Cháu hứa.”