← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖ ELLIS

Ellis giúp Tom chuyển những chậu cỏ Fakahatchee cuối cùng lên xe tải. Cô lùi lại và xem xét đám cây bản địa dày trong không gian tối bên trong chiếc xe tải. Cô sẽ gửi thêm nhiều cây, cây bụi, cỏ và hoa dại hơn nữa cùng Tom và đội quản lý môi trường đô thị trong những tháng sắp tới. Những cây giống của cô sẽ được chuyển đến một phân khu cao cấp hơn, và đó cũng là đơn hàng lớn nhất Rừng Hoang Bản Địa từng thực hiện.

“Cảm ơn chị đã giúp đỡ nhé,” Tom nói.

“Không có gì,” Ellis đáp.

“Trời ạ, nóng thật đấy,” anh ta nói. “Giống tháng Tám hơn là tháng Tư đấy.” Anh ta kéo áo lên để lau mặt, để lộ ra phần bụng và ngực cơ bắp.

Ellis quay đi, đổ đầy một cốc nước từ bình giữ lạnh lớn của anh ta. Cô uống nước thật nhanh, để nước chảy từ cằm xuống chiếc áo phông đẫm mồ hôi.

“Tôi thích một người phụ nữ biết cách uống đấy.”

“Xem ra là tôi không biết uống rồi,” cô lau cằm rồi đáp.

Anh ta ra dấu về thứ gì đó đằng sau cô. “Anh chàng kiểm lâm đến rất đúng lúc đấy.”

Keith đang lững thững đi từ trong nhà ra, vẫn còn mặc bộ đồng phục. Quercus Đệ Tam bước từng bước nặng nề theo sau, cái lưỡi dài thè ra.

“Tôi đến để giúp,” Keith nói.

“Trễ rồi,” Tom nói. “Ellis làm việc bằng hai người trong đội tôi mà chỉ mất nửa thời gian thôi đấy.”

Keith vòng tay qua eo Ellis và hôn cô.

Tom đóng thùng xe lại và đánh xe đi.

“Nói thật thì, anh đến để đá đít tên đó ra khỏi đây,” Keith nói, nhìn chiếc xe tải rời đi khu vườn ươm.

Ellis khịt mũi.

“Đừng nói là anh đang tưởng tượng. Cái cách tán tỉnh của tên đó quá rõ ràng mà.”

Anh không hề tưởng tượng. Nhưng Ellis biết phải đối phó với Tom ra sao.

“Anh ta là một gã thân thiện mà,” Ellis nói.

“Quá mức thân thiện,” Keith kéo cô sát anh hơn nữa. “Và anh có thể hiểu. Em quyến rũ chết đi được khi đầy bụi đất và mồ hôi như thế này.”

Cô cọ xát với anh mạnh hơn. “Em nghĩ anh nên thường xuyên về nhà sớm hơn đấy.”

“Chúng ta có thời gian sao?”

“Luôn có thời gian mà.”

Cô dẫn anh đến bụi cây gần nhất, kéo chiếc quần ngắn và quần lót xuống, và tì ngực vào cây sồi lớn.

“Chúa ơi, Ellis. Sao em vẫn có thể làm thế này với anh vậy?”

“Làm gì cơ?”

Cô nghe thấy tiếng anh nhanh chóng tháo đai lưng phía sau cô. “Em biết mà, Nàng Phù Thủy.”

Cô mỉm cười. Ngay cả sau từng ấy năm, anh thỉnh thoảng vẫn gọi cô là Nàng Phù Thủy.

Quercus lăng xăng quanh họ và sủa loạn lên, như thể nó nghĩ việc hai người làm tình là một trò chơi.

“Nhớ nhắc anh nhốt con chó vào nhà lần tới lúc ta hành sự nhé,” Keith nói sau đó.

“Thế thì sẽ làm hỏng sự ngẫu hứng mất,” cô đáp.

Họ nắm tay trở lại ngôi nhà. Ở bên trong, Keith đưa cô chồng thư mới. Có một tấm thiệp từ Dani. Thêm nhiều tấm ảnh của con cậu ấy.

Keith cầm bức ảnh lên. “Òa, con bé đáng yêu thật nhỉ?”

“Đúng vậy,” Ellis đáp.

Anh để tấm ảnh lên tủ lạnh với những đứa bé khác. Giờ trên đó đã rất nhiều ảnh, từ ảnh của cháu trai và hai đứa cháu gái đủ mọi lứa tuổi của anh, cho đến những tấm ảnh chụp con cái của những người bạn gửi đến suốt nhiều mùa Giáng Sinh, và giờ đây là ảnh chụp con của Dani trong suốt mười tháng. Ellis thì muốn một chiếc tủ lạnh sạch sẽ, nhưng cô sẽ không xem đây là chuyện to tát; dù sao anh ấy thích truyền thống này mà.

Trong khi cô tắm, Keith đổi sang quần lửng và áo phông.

Họ cho Quercus vào nhà và khóa cửa lại.

Cả hai ngồi trên chiếc SUV cũ mà họ sắp trao đổi lấy một chiếc bán tải cỡ lớn. Cô hy vọng chiếc xe cũ có thể đến được chỗ người buôn xe. Keith đã để nó chạy vượt xa quãng đường thông thường, nhưng giờ nó chắc chắn đã nhả ra những tiếng nổ máy cuối đời rồi.

“Hào hứng sao?” Keith hỏi.

“Anh biết em không phải kiểu hào hứng với mấy thứ xe cộ còn gì.”

“Khó mà bỏ được nó nhỉ?”

Cô lướt tay trên vô lăng đã bạc màu và dính. “Ừ, nó trèo đèo lội suối cùng em suốt đấy.”

“Và chồng em tặng nó cho em nữa. Hẳn là nó quan trọng rồi.”

“Nó là một phần trong thỏa thuận ly hôn. Không phải vấn đề tình cảm hay gì đâu.” Cô nổ máy và lái dọc theo con đường để tránh cuộc trò chuyện. Keith đã để cổng mở khi đi vào. Họ trở nên lười để ý đến nó vì Quercus Đệ Tam không chạy loạn như những người tiền nhiệm của nó. Khi cả hai ra đến cổng, một chiếc ô tô đang rẽ vào lối đi của họ.

“Có lẽ là ai đó không biết giờ giấc ở vườn ươm,” Ellis nói.

Cô hạ cửa kính ô tô xuống. Người phụ nữ ngồi ở ghế lái cũng làm tương tự.

“Vườn ươm chỉ mở cửa từ thứ Tư đến thứ Bảy thôi,” Ellis nói với người phụ nữ.

“Chúng tôi không đến vì vườn ươm,” người phụ nữ nói. “Cô là Ellis Abbey phải không?”

“Vâng.”

“Chúng tôi đến để nói chuyện với cô.”

Ellis có thể thấy ai đó đang ngồi ở ghế sau. Là một cô gái trẻ.

“Chúng tôi đang rời đi rồi.”

“Tôi sẽ biết ơn nếu cô có thể gặp chúng tôi. Chúng tôi đã đi một quãng đường dài.”

Biển số xe của người này là từ New Jersey. Nhưng như thế chẳng nói lên điều gì cả. Có thể đây chỉ là xe đi thuê thôi.

“Lạ thật,” Keith nói.

“Ừ. Tốt nhất là họ không nên bán cái gì.”

Cô quay xe lại và đỗ bên cạnh ngôi nhà. Cô và Keith đứng trên con đường sỏi và nhìn người phụ nữ kia đỗ xe. Hai cánh cửa bật mở. Người phụ nữ lớn tuổi hơn có nước da và mái tóc sáng màu, ăn mặc đẹp đẽ. Ellis không nhận ra cô ta. Giờ thì cô nhận ra người phụ nữ trẻ kia là một thiếu niên. Cô bé mảnh mai với mái tóc đen dài lượn sóng cùng nước da ngăm. Đôi mắt đen của cô đang chăm chú nhìn Ellis và Keith.

Cô bé trông có điểm quen thuộc...

Không, điều cô đang nghĩ không thể nào là thật. Đó chỉ là sự tình cờ mà thôi. Jonah sẽ báo tin cho cô biết nếu người ta tìm thấy con gái cô. Anh ta biết Ellis sống ở đâu, đã từng cố liên lạc với cô về gói chính sách bảo hiểm trọn đời vài năm về trước, nhưng cô đã ngó lơ anh ta.

Người phụ nữ và cô bé đứng trước mặt Ellis. Tại sao họ lại nhìn cô chằm chằm như thế?

“Tôi thích ngôi nhà này đấy,” cô gái nói. “Và cả khu rừng này nữa. Ở trên cây kia là rêu sao?”

“Đó được gọi là rêu Tây Ban Nha, nhưng nó không phải là rêu, mà là cây dứa dại, nếu cháu biết đó là gì.”

“Ở chỗ chúng tôi có nhiều rêu trên cây lắm.”

“Nơi đó ở đâu vậy?” Ellis hỏi.

“Washington.”

“Rêu ở đó rất đẹp. Ta đã thấy rồi.”

Người phụ nữ lớn tuổi hơn đưa tay ra trước mặt Ellis. “Tôi là Sondra Lind Young.”

Ellis bắt tay cô ta, rồi nhìn sang cô bé đang chờ để được giới thiệu.

“Đây là Raven Lind,” Sondra nói. “Cô bé... có lẽ chúng ta nên vào nhà nói chuyện.”

“Tại sao chúng ta phải làm thế?” Ellis hỏi.

“Bởi tôi đã từng là Viola,” cô bé nói.

Ellis cảm giác như cô vừa bước vào một ngọn lửa vậy, bởi gương mặt cô nóng đến mức như thế đấy.

Raven. Hẳn bọn họ đã có được thông tin đó từ Jonah. Anh ta là người duy nhất biết về tiếng quạ kêu vào cái ngày Viola bị bắt đi.

“Thật ghê tởm,” Ellis nói với Sondra.

Sondra tỏ ra bị choáng.

“Tại sao cô lại làm thế này?” Ellis tra hỏi.

“Làm gì cơ?”

“Cố lừa tôi rằng con bé là con gái tôi. Cô muốn làm cái gì?”

“Cô bé là con gái cô,” Sondra nói. “Chuyện này đã được chứng minh thông qua xét nghiệm DNA. Chúng tôi tới đây từ nhà của Jonah ở New York.”

Ellis cảm thấy trống rỗng, giống như cảm giác của cô vào cái ngày cô nhìn chằm chằm vào khoảng đất trống nơi cô lần cuối nhìn thấy con gái mình. Giống như thể thân thể và linh hồn của cô đã biến mất cùng đứa bé. Giờ đây cánh cổng đã lần nữa mở ra, đẩy đứa con giờ đã trưởng thành trở lại thế giới của cô. Nhưng Ellis đã mất đi quá nhiều thứ và chúng không bao giờ có thể trở lại như cũ được nữa.

Sondra lấy ra chiếc điện thoại. “Cô có muốn nói chuyện với Jonah để xác nhận không? Tôi sẽ gọi cho anh ta ngay bây giờ.”

Gương mặt con bé chính là gương mặt của cô, chỉ là trẻ hơn mà thôi. Ellis thậm chí còn thấy được vẻ đau đớn trong ánh mắt của con bé. Con bé đã trải qua những gì suốt từng ấy năm chứ?

“Đừng gọi anh ta,” Ellis nói. “Tôi tự biết. Con bé là Viola.”

Cô gái nghểnh cằm lên phản đối. “Tôi muốn được gọi là Raven. Tôi đã được gọi như thế từ khi còn bé.”

“Ai đặt tên con như thế?”

“Là em gái tôi đặt,” Sondra nói. “Tôi rất tiếc phải nói rằng em gái tôi là người đã bắt cóc con gái cô.”

Con quạ. Cô ta đặt tên cho đứa bé theo con quạ chết tiệt đó. Con bé chắc hẳn được đặt tên theo nó. Ellis sợ rằng mình sẽ ngất xỉu mất. “Cô ta đâu? Em gái của cô đâu? Cảnh sát bắt được cô ta chưa?”

“Nó qua đời rồi,” Sondra nói.

“Ellis...”

Cô quay lại và thấy Keith. Làm sao cô lại quên anh đang ở đó. Và đâu phải chỉ con gái cô mới có ánh mắt bị tổn thương thôi đâu.

“Chuyện gì thế này? Em có con gái sao?”

“Em... Đúng vậy. Con bé bị bắt cóc. Mười sáu năm về trước.”

“Sao em có thể không nói cho anh biết chuyện này?”

“Em không thể giải thích...” Cô nhìn sang cô bé, con gái của cô. “Không phải bây giờ.”

“Vậy anh sẽ đi,” Keith nói bằng giọng run run. “Hiển nhiên em cần thời gian ở riêng với con bé.”

Keith vào nhà và quay trở ra với chìa khóa xe của mình.

Ellis theo anh đến chỗ chiếc xe. “Em xin lỗi,” cô lặng lẽ nói.

“Xin lỗi có lẽ không đủ đâu, Ellis,” anh mở cửa xe.

Cô sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Cô chắc chắn điều đó. Cô đã lường được chuyện này xảy ra từ lâu rồi.

“Trước khi anh đi... Em muốn nói cho anh biết phần còn lại của câu chuyện. Khi con gái em còn bé, em đã bỏ nó lại một bãi đậu xe. Khi đó em buồn bực vì... mà nguyên nhân cũng không quan trọng. Em bỏ quên con bé và lái xe đi. Đến lúc em nhớ ra thì con bé đã biến mất.”

“Lúc đó em phê pha sao?”

“Chuyện đó chỉ xảy ra sau khi em đã để mất con bé. Chuyện đó xảy ra là do con bé bị bắt cóc.”

“Chúa ơi, Ellis. Em thật sự đã giấu anh quá nhiều rồi đấy.”

Nước mắt nóng hổi trào ra. “Còn tệ hơn cơ.”

“Làm sao còn có thể tệ hơn được chứ?”

“Em có hai đứa con trai. Em rời bỏ chúng. Em không biết tại sao nữa. Em không biết mình bị cái gì nữa. Và rồi em không thể sửa chữa lại mọi chuyện, hay nói cho anh biết. Chỉ là em không ổn chút nào, chưa từng ổn chút nào hết. Em luôn nghĩ rằng anh rồi sẽ phát hiện ra sự thật và bỏ đi. Em không thấy nói với anh sẽ có ích gì khi đằng nào anh cũng sẽ bỏ đi.”

“Em có ba đứa con sao?”

Cô gật đầu, lấy tay lau má.

“Suốt bấy lâu... đó là lý do em không chịu có con với anh sao?”

“Phải.”

“Là lý do em từ chối kết hôn với anh?”

Những giọt nước mắt rơi nhanh hơn.

“Anh chuyển đến sống với em mười năm về trước, Ellis ạ. Mười năm rồi. Và hai ta đã bên nhau còn lâu hơn thế.”

“Em đã cố cảnh báo anh vào đêm đầu tiên anh tới đây.”

“Vậy anh cần phải nhìn ra tất cả những điều đó trong những câu đùa của em đêm đó sao? Caveat emptor? ”

“Đó không phải một câu đùa.”

“Anh là trò đùa duy nhất trong tất cả chuyện này đấy! Làm sao anh lại có thể tin tưởng em được chứ?”

“Em xin lỗi.”

“Em không thấy nó kỳ khôi thế nào khi em nói ra điều đó sao? Anh lãng phí bao nhiêu năm vì lời nói dối của em đấy!”

Keith vào xe và đóng sập cửa lại. Anh lái xe đi và mất dạng sau những hàng cây.

Sau lưng Ellis vang lên tiếng rào rạo của sỏi đá. Là con gái cô và Sondra. Ellis không chắc hai người họ đã nghe được bao nhiêu.

“Tôi xin lỗi,” Sondra nói.

Tôi xin lỗi. Keith đã đúng. Những lời đó thật ngu ngốc. Em gái của người phụ nữ này đã hủy hoại cả cuộc đời cô, và cô ta chỉ có thể nói ra nhiêu đó thôi sao?

Ellis nhìn sang con gái mình. “Giờ con sống với Jonah sao?”

“Tôi muốn sống với cô.”

“Con bé nghiêm túc sao?” Ellis hỏi Sondra.

“Con bé từ chối sống với bố mình. Nó không thích ở đó.”

“Làm ơn cho tôi sống ở đây với cô đi,” con gái cô nói.

“Con phải đến chỗ của bố con.”

Lại một lần nữa cô nhìn thấy cái nghiêng đầu đầy quyết tâm của mình, chỉ là nó đến từ con gái cô. “Tôi không đi.”

“Con có nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi chút nào không? Ta để con lại một bãi đậu xe và lái xe đi.”

“Tôi biết,” cô bé nói.

“Ta bỏ lại các con trai của mình.”

“Tôi biết.”

“Con không muốn ở với ta đâu. Ta không có khả năng làm mẹ.”

“Tôi không muốn một người mẹ. Tôi có mẹ rồi.”

Ellis mừng là trái tim cô đã bị xé toạc và lấy đi từ lâu. Những lời đó đã có thể giết chết cô nếu cô vẫn còn lại một chút bản năng làm mẹ.

“Ta tưởng người nuôi con lớn đã chết rồi?”

Một vẻ kỳ lạ lóe lên trong ánh mắt Raven. “Linh hồn bà ấy vẫn ở bên tôi.”

Sondra phản ứng bằng một ánh mắt không thoải mái về phía cô bé.

“Tôi chỉ muốn sống ở đây một thời gian,” cô bé nói. “Khi nào họ để tôi trở về nhà mình thì tôi sẽ rời đi ngay.”

Ellis nhìn sang Sondra, tìm kiếm một lời giải thích.

“Em gái tôi để lại căn nhà ở Washington cho con bé,” Sondra nói. “Nhưng nó sẽ không trở thành tài sản hợp pháp của con bé cho đến khi những chuyện khác được giải quyết xong. Và Jonah, người giám hộ của con bé, không muốn nó sống một mình ngoài đó khi mới mười sáu tuổi.”

“Con bé có thể thừa kế ngôi nhà cho dù không có quan hệ máu mủ với em gái cô sao?”

“Tôi có thể phản đối điều đó, nhưng tôi sẽ không làm thế. Em gái tôi đã phá hoại rất nhiều cuộc đời. Tôi đã thấy điều đó ở nhà Jonah, và tôi thấy được điều đó ở đây. Tôi biết mảnh đất em gái tôi để lại cho con gái cô không thể sửa chữa lại cuộc đời của mọi người, nhưng nó có thể là một khởi đầu.”

Cô bé mở cửa chiếc xe thuê, vung một chiếc ba lô lên vai và kéo theo một va li lớn.

“Mấy người đang đùa tôi,” Ellis nói.

“Con bé không có nơi nào khác để đi,” Sondra nói.

“Thế còn trường học?”

“Tôi đã nói chuyện với trường con bé. Họ nắm được tình hình và sẽ để con bé kết thúc học kỳ từ xa. Như thế con bé có thể học xong chương trình cấp ba.”

Ellis ra dấu về hướng khu rừng xung quanh cô. “Nhìn nơi này hoang vu thế nào xem. Một đứa trẻ mới lớn sẽ không muốn sống ở đây đâu.”

Sondra nhẹ mỉm cười. “Đứa bé này sẽ muốn. Và đây là nơi lý tưởng nếu như việc con bé xuất hiện lại gây ra một scandal sốt dẻo cho đám truyền thông.”

“Cô lường tới việc đó sao?”

“Tôi không biết phải lường tới điều gì nữa. Jonah và tôi định sẽ giữ mọi chuyện yên lặng nhất có thể.”

“Cảnh sát đã biết chuyện chưa?”

“Raven, Jonah, và tôi đã nói chuyện với thám tử ở New York.”

“Tôi vào xem nhà được không?” Raven hỏi.

“Sao chúng ta không vào nhà nhi?” Sondra nói với Ellis. “Tôi chắc rằng cô có rất nhiều câu hỏi.”

Chỉ có hai câu hỏi hiện lên trong đầu Ellis lúc này: Làm sao mày có thể làm chuyện này hả Ellis? Làm sao mày mới có thể không làm tổn hại đến con bé nhiều hơn thế này nữa?