❖ 3 ❖ RAVEN
Ellis Abbey ổn hơn so với những gì Raven hy vọng. Cô không muốn Raven ở nhà mình. Điều này đã quá rõ. Nhưng như vậy cũng không sao bởi Raven cũng không muốn ở đó.
Nhưng Raven thích căn nhà bằng gỗ, thích khu rừng xung quanh, và cả những cái cây to lớn với phần “tóc” dài đung đưa trong gió. Cô nhẹ nhõm vô cùng khi những cái cây lâu năm tạo nên sự đồng điệu với mặt đất mà cô quen thuộc ở khu rừng của Mama. Cô không cảm nhận được sự hiện hữu của những linh hồn của mặt đất tại nhà Jonah hay bất cứ nơi nào khác kể từ khi rời Washington. Cô đã lo rằng sẽ không bao giờ cảm nhận được sự hiện diện của chúng nữa. Có lẽ Mama đã nhầm về những nghi thức cổ xưa của mặt đất, giống như cái cách bà nhầm lẫn về việc Raven đến với bà ra sao. Nhưng vùng đất xung quanh nhà của Ellis chắc chắn là một nơi có những linh hồn. Raven cảm nhận được chúng trước cả khi cô bước ra khỏi xe.
Họ đi theo con đường lát đá đến một hiên nhà lớn lộ thiên. Ở đó có hai chiếc ghế gỗ nhìn ra cây cối xung quanh.
Khi Ellis mở cửa, một con chó to lớn lao ra và sủa về phía Raven cùng bác của cô.
“Im lặng, Quercus!” Ellis nói. “Nó hiền lắm. Con không có vấn đề gì với chó chứ?”
Raven không thể trả lời. Con chó duy nhất cô từng biết - hoặc không hề biết - là con ma sói.
Con chó liếm tay cô. “Quercus là một cái tên hay đấy,” cô nói.
“Con biết nó nghĩa là gì sao?” Ellis hỏi.
“Có, là chỉ chi thuộc họ cây sồi.”
Ellis dường như ngạc nhiên khi Raven biết được điều đó.
Raven vui vẻ khi nhìn thấy ngôi nhà có tường và sàn gỗ giống như ngôi nhà gỗ của cô. Nội thất bên trong cũng không nhiều và đơn giản giống như ý thích của Mama. Ngôi nhà này nhỏ hơn, nhưng mang đến cảm giác dễ chịu. Thậm chí còn có một lò sưởi bằng đá trong phòng khách.
Ellis dẫn Raven và Sondra đi một vòng căn nhà. Có một phòng khách nơi Ellis đặt va li của Raven ở đó. Chiếc chăn bông có họa tiết và giường gỗ với cọc đều rất đẹp. Bác Sondra nói, “tôi thích không khí thôn quê ở nơi này. Những món đồ nội thất cổ là sự bổ trợ hoàn hảo cho nơi này.”
“Hầu hết mấy món đồ này giống rác hơn là đồ cổ khi tôi tìm thấy chúng,” Ellis nói. “Đối tác làm ăn của tôi là một thợ mộc có thể hô biến bất cứ đống phế liệu nào tôi tha về nhà.”
Raven thích hiên nhà có mái che ở đằng sau. Nơi đó nhìn xuống khu vườn đầy cây giống bản địa, theo lời Ellis nói - và ở phía xa là cánh rừng và đồng cỏ.
“Những cánh đồng ngoài kia cũng là đất của cô sao?” Cô hỏi Ellis.
“Phải. Đó là khu đất cũ ta gieo giống cây cỏ bản địa. Và bên ngoài nơi đó là khu rừng với nhiều cây sồi lớn và một khu đầm lầy.”
“Cô sở hữu bao nhiêu héc-ta đất vậy?” Bác Sondra hỏi.
“Hai mươi tám. Và khoảng năm héc-ta trong đó dùng để làm vườn ươm giống.”
“Nơi này hoàn hảo dành cho cháu đấy” Bác Sondra nói với Raven.
Chỉ có vùng đất của Mama ở Washington mới là nơi hoàn hảo cho cô. Nhưng vùng đất Florida này cũng ổn cho đến khi cô được phép trở về nhà.
“Con sống ở vùng quê ở Washington sao?” Ellis hỏi.
“Chúng tôi sống trong vùng rừng và cánh đồng rộng chín mươi héc-ta,” Raven đáp.
“Nơi đó rất đẹp,” Bác Sondra nói.
Anh mắt Ellis lạnh lẽo. “Tôi đoán là nơi đó tách biệt?”
Bác Sondra gật đầu.
“Cô ta đưa con bé từ New York đến thẳng chỗ đó sao?”
“Tôi cho là vậy. Con bé mua khu đất vào khoảng thời gian đó. Nó sống trong một nhà xe lưu động tại khu đất trong khi ngôi nhà được xây dựng.”
“Mấy người không nghi ngờ chút nào khi cô ta đột ngột có em bé sao?”
Bác Sondra nói. “Raven, cháu đi soạn quần áo trong khi ta nói chuyện với Ellis được chứ?”
Raven gần như muốn từ chối để họ nói về Mama sau lưng cô. Nhưng cô cũng muốn biết họ sẽ nói gì. Cô giả vờ rời khỏi hiên nhà nhưng nấp ở một góc nơi cô có thể nghe được họ nói chuyện.
“Tôi sống ở Chicago,” bác cô nói. “Tôi không thường xuyên gặp em gái mình. Tôi cho là nó đã đến thăm mộ mẹ chúng tôi vào cái ngày nó bắt cóc con bé. Nghĩa trang đó nằm rất gần khu rừng nơi cô bỏ lại con bé.”
Chỉ có sự im lặng bao trùm.
“Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên dùng từ như thế,” bác Sondra nói.
“Sao lại không? Đó là sự thật mà,” Ellis nói, giọng cứng nhắc.
“Mãi đến khi Raven bảy tháng tuổi tôi mới biết. Audrey hốt hoảng gọi cho tôi vì con bé bị sốt cao. Tôi bay đến cùng bác sĩ để giúp đỡ.”
“Cô ta sợ đưa đứa bé mình bắt cóc đến chỗ bác sĩ. Như thế đáng lẽ nên khiến mấy người nghi ngờ mới phải.”
“Không, nỗi sợ đó là bình thường với con bé. Từ ngày bé nó đã có chứng sợ bác sĩ. Bố chúng tôi gửi nó đến gặp bác sĩ vật lý trị liệu để giúp con bé chữa bệnh tâm lý. Những nỗi sợ phi lý đó trở nên cực đoan khi mẹ chúng tôi chết. Audrey rất thân thiết với bà ấy và bị ám ảnh bởi cái chết của bà. Con bé tin rằng bác sĩ, thuốc và bệnh viện đã giết bà ấy.”
“Mấy người không nghĩ thật lạ khi con bé không có giấy khai sinh hay bằng chứng rằng nó có bố sao?”
“Cái đó một lần nữa rất phù hợp với cuộc đời Audrey. Con bé là kẻ cô đơn thích sự hoang dã hơn là xã hội. Có một lần chúng tôi gặp nhau - tôi nghĩ khi đó nó ba mươi hai tuổi - nó nói với tôi rằng đang cố có thai. Đột nhiên nó bị ám ảnh bởi chuyện có con cái.”
“Cô ta có người thương sao?”
“Không. Theo như tôi thấy được thì nó ngẫu nhiên gặp gỡ đàn ông và cố gắng có thai. Tôi thấy lo về chuyện đó, nhưng còn lo hơn khi không biết con bé có năng lực chăm sóc cho đứa bé không. Khi tôi phát hiện ra đứa bé, thì Audrey nói với tôi rằng nó không biết tên bố đứa bé. Nó nói nó sinh con một mình trong rừng. Vì vậy nên con bé mới không có giấy khai sinh.”
“Con bé không có giấy khai sinh và trường học vẫn nhận nó sao?”
“Tôi nhờ bác sĩ tiêm chủng và khám sức khỏe cho Raven làm một cái cho nó.”
“Cô và bác sĩ này thường xuyên tới đó sao?”
“Một hoặc hai lần một năm.”
“Và mấy người chưa từng thấy điều gì bất thường?”
“Tôi thừa nhận là tôi có thấy, vào lần đầu tiên tới đó. Ngôi nhà được bảo vệ bằng máy quay, chuông báo động, và khóa. Nhưng như tôi nói. Audrey có những nỗi sợ phi lý khác, nên chuyện con bé làm không có gì quá bất thường cả. Ngày nay nhiều người giám sát đất ở của mình bằng máy quay mà.”
“Nhưng nếu cô chỉ đến thăm một hay hai lần thì cô không thực sự biết chuyện gì đã xảy ra ở đó cả.”
“Tôi biết sống với em gái mình là như thế nào. Con bé từ nhỏ đã có vấn đề về tâm lý. Vậy nên đúng, tôi có lo lắng. Tôi đã làm mọi thứ có thể để khiến cuộc sống của Raven được bình thường. Sau khi Raven lên năm tuổi, tôi đã gây áp lực hàng năm trời cho đến khi Audrey rốt cuộc chịu từ bỏ việc giáo dục tại nhà và để Raven đi học lớp hai. Chuyện đó rất quan trọng. Việc hòa nhập ở trường công đã giúp đỡ Raven nhiều lắm.”
Sau sự im lặng kéo dài, Raven sắp sửa đi ra phòng khách thì Ellis nói. “Suốt những năm qua, tôi bị tra tấn bởi cái suy nghĩ rằng có ai đó làm tổn thương đến con bé.”
“Bác sĩ và tôi chưa bao giờ thấy bất cứ dấu hiệu bạo hành nào cả. Tôi sẽ không nói Raven có một tuổi thơ bình thường, nhưng tôi có thể đảm bảo với cô rằng con bé đã được yêu thương.”
Raven lấy ra che miệng để giấu đi tiếng nức nở. Dù cho người ta có nói xấu Mama như thế nào đi nữa, thì bà ấy chắc chắn yêu thương cô. Và Raven cũng yêu thương bà.
Cô cảm thấy cuộc nói chuyện đã kết thúc và vội vã ra phòng cho khách, lau đi nước mắt. Cô lấy ra chồng quần áo được gấp và xếp chúng trên giường. Cô mở tủ và tìm được móc treo cho cái áo len yêu thích của mình.
“Ta không nghĩ cháu sẽ cần đến nó sớm đâu,” Bác Sondra nói từ ngoài cửa. “Ở đây đã là mùa hè rồi.”
“Cháu đoán vậy,” cô đáp.
“Raven, ta phải đi rồi.” Bác cô nói, bước vào phòng. “Cháu có số điện thoại của ta, và Ellis có điện thoại. Cứ gọi điện nếu cháu cần gì.”
Raven không nói gì. Bởi lẽ Sondra và Jonah đã giữ lại mọi thứ mà cô cần.
“Chúng ta sẽ gửi thứ cháu muốn từ nhà sau. Trước hết hãy xem ở đây như thế nào đã.”
Raven nhìn ra hàng cây để ngăn mình lại bật khóc.
“Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”
Sẽ không, cho đến khi cô về nhà. Cô muốn Jackie nhiều đến độ ngực cô nhói đau.
Bác Sondra ôm cô. Raven dù tức giận nhưng vẫn đáp lại.
“Ta thấy yên lòng khi cháu ở đây hơn là với bố cháu,” Bác Sondra nói. “Bà cháu là kẻ xấu tính, và Jonah thì hoàn toàn không kiểm soát được River nữa. Đó không phải là môi trường tốt để chữa lành.”
Ellis bước ra cửa.
“Tôi sẽ mua vé máy bay và lái xe về Orlando,” bác Sondra nói.
“Cô đi rồi sao?”
“Tôi phải đi. Ở công ty còn việc.”
Ellis liếc sang Raven. Raven cũng cảm thấy giống như cô. Cô không muốn bị bỏ lại một mình với Ellis.
Bác Sondra đặt vé máy bay và vội vã rời đi.
Raven nhốt mình trong phòng ngủ cho khách, lấy nốt phần quần áo còn lại ra ngoài và nhét va li xuống gầm giường. Cô cầm viên đá với chữ R trong tay. Hôm nay là kỉ niệm một năm ngày mất của bố Jackie. Và cô không có ở đó để giúp đỡ anh. Tệ hơn nữa là sự vắng mặt của Raven khiến ngày này còn phiền muộn hơn với anh ấy.
Cô nắm chặt viên đá trong tay và cuộn mình trên giường. Cô cảm thấy như mình chẳng có trái tim nào trong lồng ngực ngoại trừ hòn đá nhỏ lạnh lẽo Jackie trao cho cô.
Ellis không ở trong nhà. Raven nhìn ra cửa sổ trước nhà và thấy Ellis đang ngồi trên một cái ghế tựa, nhìn chằm chằm cây cối. Quercus nằm ườn dưới chân cô. Ở trên những tán cây, bầu trời là một mảnh hồng, đỏ và cam.
Ellis không nói gì khi Raven ngồi xuống ghế bên cạnh. Raven thích cái cách Ellis biết giữ im lặng, giống như Mama và Jackie.
Sắc trời chuyển sang màu tím, và rồi một màu buồn và không thể diễn tả thành lời đánh dấu một ngày đã kết thúc.
“Người đàn ông ở đây...” Raven nói.
“Tên chú ấy là Keith Gephardt.”
“Chú ấy sẽ quay lại chứ?”
Ellis đáp sau vài giây. “Ta không biết.”
Người đó rời đi là bởi Raven. Và bởi Raven đã từng thuộc về Ellis, cô phải rời xa Jackie. Hai người họ xem như hòa nhau.
Những tia sáng ban ngày biến mất không còn tăm tích. Ánh đèn hắt qua khung cửa sổ bao trùm lên không gian.
“Muỗi đang nhiều lên rồi,” Ellis nói. “Ta vào thôi.”
Cô bật đèn chiếu sáng hiên nhà trước khi cả hai vào. Có lẽ là để dành cho Keith.
“Ta đã làm bữa tối,” Ellis nói. “Ở trong bếp, vẫn còn ấm đấy.”
Raven đi theo Ellis vào bếp.
Mặc dù Raven không nói muốn ăn, Ellis bày ra đĩa và đặt lên bàn. Đó là một món súp với salad rau xanh và đậu tương.
“Ta ăn chay,” Ellis nói. “Hy vọng con thấy ổn với chuyện đó.”
“Một người bạn của tôi cũng ăn chay,” Raven nói. Cô ngồi xuống và ăn, nghĩ đến Jackie. Anh hẳn sẽ thấy vui khi cô ở trong một ngôi nhà ăn chay.
Raven hầu như không có tâm trạng để ăn, nhưng cô ăn gần hết thức ăn và nói với Ellis rằng chúng ngon. Cô cũng giúp rửa và lau khô bát đĩa. Ellis có máy rửa bát nhưng rửa số bát ít ỏi bằng tay. Đó cũng là điều Mama thường làm.
Sau khi cất đi cái đĩa cuối cùng, Ellis tựa vào bàn bếp và đối mặt với Raven. “Giờ... chúng ta cần nói chuyện một chút,” cô nói.
“Vấn đề gì vậy?”
“Tên của con.”
Raven chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Ellis nhìn vào mắt cô. “Ta biết. Đó là cái tên duy nhất mà con biết. Nhưng ta không thể gọi con như vậy.”
“Tại sao không? Tôi gọi cô là Ellis được mà.”
“Cái ngày con bị bắt cóc...” Ellis ngưng lại và nhìn ra cửa sổ đen kịt vài giây. Có lẽ là để ngăn bản thân không khóc. Cô nhìn Raven. “Khi những chuyện ám ảnh xảy ra, người ta nhớ đến đủ loại chi tiết kỳ quái. Chúng trở thành những liên hệ tồi tệ - và kéo dài mãi mãi, với ta là như vậy. Và một trong những liên hệ tồi tệ mà ta có vào ngày hôm đó là con quạ. Có một con đã không ngừng kêu vào cái ngày ta bỏ con lại trong rừng.”
Một cú sốc dường như chạy khắp người Raven.
“Ta gần như thấy rằng... Điều này nghe sẽ thật điên rồ, nhưng về sau ta cảm thấy rằng con quạ đó đã làm ta phân tâm bằng những tiếng kêu của nó. Nên ta có trách nó một chút vì chuyện đã xảy ra.” Ngừng lại một chút, Ellis nói tiếp. “Ta đoán đó là một dạng tự vệ. Ta phát bệnh vì tội lỗi, và ta cần phải trách cứ ai đó hoặc thứ gì đó khác ngoài bản thân mình.”
Mama đã nói thật về chuyện một con quạ mang em bé đến cho bà! Linh hồn quạ đã biết Jonah và Ellis không phải bậc cha mẹ phù hợp cho đứa trẻ họ gọi là Viola. Nó đã làm Ellis phân tâm và trao cô cho Mama. Raven muốn bật khóc vì nhẹ nhõm.
“Ta vẫn ghét tiếng quạ kêu,” Ellis nói. “Nhưng giờ ta không phải nghe thấy tiếng chúng nữa. Quạ không sống ở Florida.”
Như vậy thì thật tệ. Raven sẽ nhớ chúng, nhất là khi cô đã biết một linh hồn quạ đã thực sự trao cô cho Mama. Mama nghĩ đứa bé được sinh ra từ thế giới linh hồn, nhưng tất nhiên bà sẽ nghĩ thế khi một con quạ kêu và chỉ cho bà thấy một đứa bé ở một mình trong rừng. Raven vẫn có thể xem như linh hồn quạ là bố của mình.
“Con đã hiểu vấn đề chưa?” Ellis hỏi.
“Rồi.”
“Con có nghĩ được giải pháp nào không?”
“Tức là gọi tôi bằng một cái tên khác sao?”
“Con có thể để ta gọi con là Viola. Nếu con biết Quercus là chi sồi, có lẽ con cũng biết Viola là chi của...”
“Hoa violet. Tôi biết điều đó từ khi còn bé. Mẹ tôi và tôi hái chúng để nấu ăn mỗi mùa xuân.”
Ellis nhăn mặt một chút khi Raven nói hai từ mẹ tôi. “Vậy có lẽ bà ấy sẽ thích việc con được đặt tên theo chi của loài hoa đó.”
“Bà ấy có thể thích như vậy, nhưng bà sẽ muốn tôi giữ cái tên bà đã đặt cho tôi.”
Ánh mắt Ellis đanh lại. “Bà ta không có quyền đặt tên cho con của người khác.”
“Tôi đã không còn là của cô nữa khi bà ấy đặt tên cho tôi. Tôi là của bà ấy. Tôi được trao cho bà ấy.”
“Con nói được trao cho là sao chứ? Bà ta cướp đi con khỏi ta!”
“Không phải cướp. Là cô bỏ tôi lại, và bà ấy tìm thấy tôi. Bà đã mơ về chuyện có con từ lâu. Và tôi đã ở đó. Đó không phải là tình cờ. Chắc chắn phải có lý do nào đó.”
“Sao con dám nói như vậy chứ!” Ellis hét. “Con có biết cái người con gọi là Mẹ đó đã gây ra bao nhiêu đau đớn cho ta và gia đình ta không? Con phải chấp nhận sự thật rằng con đã bị bắt cóc. Điều bà ta làm là sai, và bà ta sẽ phải ở trong tù nếu bị người ta bắt được.”
“Nhưng bà ấy không bị bắt. Tại sao lại như thế?”
Ellis run rẩy. “Sao? Con nghĩ có phép mầu nào can thiệp để bà ta thoát được khi cướp đi con à?”
“Tôi nghĩ hẳn đã có lý do nào đó.”
“Lý do gì chứ?”
Raven không thể nói cô tin những linh hồn của mặt đất đã giúp đỡ bà. Đó là chủ đề bị cấm.
“Bà ta có nói với con vì sao lại đặt tên con là Raven không?”
“Có.”
“Bà ta đã nói gì?”
Giờ thì mọi người đều biết Raven không phải được sinh ra bởi Audrey Lind. Cô có thể nói cho Ellis biết sự thật. “Bà nói với tôi rằng bà nghe thấy tiếng quạ gọi mình ở trong rừng. Khi bà ấy đến để xem nó muốn gì, thì tôi đã ở đó, một bé gái với đôi mắt và mái tóc giống như màu của quạ - đúng như mong muốn của bà. Bà ấy đặt tên tôi theo con quạ đã đưa chúng tôi đến với nhau.”
“Chúa ơi,” Ellis thì thầm. “Con vốn luôn biết bà ta không sinh ra con? Và con không nói cho ai biết sao?”
“Tôi không phải do bà ấy sinh ra thì có vấn đề gì? Tôi được sinh ra để ở bên bà ấy.”
“Con được sinh ra là để ở bên ta!” Ellis hét. “Ở bên bố con và các anh của con!”
“Không. Tôi đã gặp họ rồi. Và người bà tồi tệ đó. Tôi chưa bao giờ vốn nên ở bên họ, hay trong căn nhà xấu xí đó. Linh hồn tôi sẽ bệnh tật, thậm chí chết đi nếu tôi sống với họ. Tôi nghĩ đó cũng là lý do mà cô rời đi.”
Ellis há miệng nhìn chằm chằm Raven.
“Nếu cô thích một nơi đẹp như thế này, vậy thì ngôi nhà đó và những người đó đang giết chết linh hồn cô. Cô vốn cũng không thuộc về nơi đó. Nhưng tôi rất tiếc khi phải đến lúc tôi bị mang đi khỏi cô thì cô mới thấy được điều đó.”
Ellis bám lấy bàn bếp và trượt xuống sàn. Raven hẳn đã đánh trúng sự thật.
“Con là thật sao? Là ta đang tưởng tượng ra con sao?” Ellis nói.
Raven mỉm cười lần đầu tiên sau nhiều ngày. “Tôi là thật,” cô ngồi xuống sàn gỗ bên cạnh Ellis, nắm lấy hai bàn tay cô. “Tôi chưa bao giờ muốn làm cô buồn. Tôi cũng không muốn tới đây. Nhưng tôi mừng vì được gặp người đã sinh ra mình.”
“Ta không làm được,” Ellis nói. “Con phải đến sống với bố con.”
“Tôi đã nói rồi. Tôi không thể sống ở đó.”
“Vậy trở về Washington đi.”
“Cô có thể khiến họ cho phép tôi không?”
“Không. Ta không có tiếng nói trong chuyện đó.”
Raven nhìn xuống bàn tay cả hai đang đan vào nhau. Làn da Raven có màu rám nhẹ hơn của Ellis một chút. “Tôi có thể sống ở đây một thời gian chứ? Có lẽ cô có thể chỉ cần gọi tôi là R thay vì Raven.”
“Không chỉ là về cái tên của con thôi đâu. Chỉ là... con cần nhiều hơn những gì ta có thể cho con.”
“Tôi không cần gì cả. Làm ơn để tôi ở lại đây nếu như tôi không thể về nhà.”
Nước mắt trào ra từ mắt Ellis. “Ta nói thật đấy. Ta không thể ở đây vì con được.”
“Không sao.” Raven nói. “Tôi đã quen với điều đó rồi.”