❖ 4 ❖ ELLIS
Nhiệt độ là hơn ba mươi độ khi trời lặn. Hôm đó là ngày mùng Một tháng Sáu. Ellis sẽ phải lần nữa tưới nước cho những chậu cây chưa được tưới nước. Khi đi đến vườn ươm giống, cô nhìn thấy Max. Cô ấy vừa mới tưới nước xong.
Max ra hai cái dấu quen thuộc, một động tác bay và một dấu hiệu thể hiện một câu hỏi. Dấu hiệu bay là cách để cô nói Raven. Cô muốn biết Raven đang ở đâu. Thường thì con bé sẽ cầm một cái vòi nước khác để giúp đỡ.
Ellis ra dấu rằng cô không biết. Max gật đầu trong khi cuộn lại vòi nước. Ellis hiểu Max đủ rõ để thấy cô ấy đang thất vọng. Max và Raven đã thu hút lẫn nhau gần như ngay từ khoảnh khắc hai người gặp nhau. Max vốn không thường có hứng thú kết bạn, nhưng cô chú ý đến Raven khi cô bé ở đó nhiều hơn tất cả những người khác, cả Ellis cũng không ngoại lệ.
Ellis tiếp tục trò chuyện bằng ký hiệu mà cô và Max đã hoàn thiện sau nhiều năm. Ellis nói cô đã kết toán sổ sách xong và mọi thứ đều ổn. Cô cũng nói Tom sẽ đến mua thêm một loạt cây nữa sau ba ngày và hỏi việc sửa chữa lại ngôi nhà thế nào rồi.
Max nói mọi chuyện đều thuận lợi và bảo Ellis gửi lời chào đến Raven giúp cô.
Khi Ellis trở về nhà, Raven không có ở đó. Con bé cũng độc lập như cô đã từng khi lang thang ở Rừng Hoang phía sau khu đỗ nhà xe lưu động. Nhưng Ellis hơi lo lắng một chút vì cô đã không thấy con bé từ bữa sáng.
Cô gọi Quercus. Con chó nhổm dậy, vẫy đuôi, lập tức cảm nhận được cả hai sẽ đi dạo. Cả hai đi về hướng đông. Vùng đất nhẹ nhàng dốc xuống từ ngôi nhà trên ngọn đồi đầy cây cối, qua những đồng cỏ, một bãi cỏ ướt và khu rừng ngập nước, và cuối cùng là đến một đầm lầy ở phía tận cùng vùng đất của cô. Đầm lầy đã rộng lớn hơn và cũng sâu hơn do những trận mưa lớn. Khi cả hai đến rìa nước. Quercus đi tới thứ gì đó màu trắng và ngửi nó.
Là áo phông của Raven, bên dưới là quần và giày mặc đi leo núi.
Ellis nhìn chằm chằm vào mặt nước đầm lầy tĩnh lặng. Con bé chết đuối rồi sao. Địa ngục, cái khoảnh khắc cô phát hiện đứa con của mình bị bắt đi, một lần nữa nuốt chửng lấy cô. Tại sao bọn họ lại ủy thác con bé cho cô chứ? Ellis còn chưa chứng minh cô không thể làm một người mẹ hay sao?
Một tiếng đập nước vang lên.
“Raven?” Ellis gọi.
Chỉ có tiếng côn trùng và những tiếng hồng hạc từ phía xa.
“Raven? Con có ở đó không?” Cô hét.
Raven trồi lên từ chỗ nước sâu và nhìn Ellis.
“Ta đã nói con không được lội nước ở chỗ này mà!” Ellis nói.
“Không có. Cô chỉ nói Quercus không được lội thôi.”
“Ta nói với con là ta huấn luyện tất cả chó của mình không được xuống vùng nước đó vì chỗ này có cá sấu. Ra khỏi chỗ đó mau!”
“Cô nói cá sấu thích ăn thịt chó.”
“Đôi khi chúng ăn cả người nữa đấy.”
Raven lội dưới mặt nước, vẫn nhìn chằm chằm Ellis.
“Làm ơn ra khỏi đó đi. Trời tối là lúc cá sấu hoạt động đấy.”
Raven bơi ếch về phía Ellis và đứng ở nơi nước nông. Trên người cô chỉ có áo và quần lót. Ellis giật mình khi thấy con bé gầy ra sao. Con bé đã mảnh mai khi tới đây, và nó đã giảm cân nhiều hơn là Ellis nhận ra được.
Chân của Raven bị kẹt trong lớp bùn sâu ngập đến bắp chân. Cô bước một bước và bùn ngập đến gần đầu gối.
“Đấy là một nguy hiểm khác ở chỗ đất bùn này đấy. Con có thể bị kẹt trong bùn, thậm chí là ngập sâu quá không ra được đâu.”
Ellis lội xuống, bùn ngập đến bắp chân. Cô nắm lấy tay con gái mình và cố gắng kéo, nhưng rồi bị trượt tay khỏi bàn tay trơn trượt của Raven. Cú trượt khiến cô mất đà và ngã ngửa ra vùng nước đầm lầy ven bờ.
Raven bật cười.
“Rất hài hước đấy,” Ellis nói.
Raven cười to hơn khi Ellis vật lộn để đứng dậy từ đống bùn.
“Ta đáng lẽ nên để con lại với đám cá sấu cho rồi.”
Raven lê chân khỏi vũng bùn và kéo tay Ellis. Khi cô nhấc lên thì chân cô đã kẹt quá sâu để làm đòn bẩy đẩy Ellis lên. Cô ngã xuống bãi bùn lầy cạnh Ellis, và rồi cả hai ngồi bệt xuống bãi bùn bốc mùi, phá ra cười.
“Làm thế quái nào mà con đến được chỗ này vậy?” Ellis hỏi.
“Lúc tôi thấy mình bị chìm trong bùn, tôi duỗi người và bơi ra chỗ nước sâu.”
Ellis từ bỏ việc đứng dậy và bò theo một cách rất kỳ cục ra khỏi đầm lầy. Raven cũng làm tương tự. Cả hai bật cười khi thấy mình ngớ ngẩn ra sao.
Cùng chung vui với họ còn có cả đám muỗi nữa. Và mặt trời thì đang lặn. Ellis không mang theo đèn pin.
“Chúng ta nên về thôi,” cô nói.
Raven mặc áo vào nhưng không buồn xỏ đôi chân ướt của mình vào quần. Cô xỏ tất, dường như không bận tâm đến lũ muỗi lơ lửng xung quanh đôi chân trần.
“Mày rất ngoan khi không xuống nước đấy,” Ellis nói với Quercus. Cô vò cái đầu lớn của nó và trét bùn lên. “Giờ chúng ta phải huấn luyện Raven rồi.”
“Tôi nghĩ mình sẽ không vào đó lần nữa đâu.”
“Tốt nhất nên thế.”
Raven đứng bằng một chân và xỏ chân còn lại vào chiếc bốt. “Nhưng quanh đây có chỗ nào đi bơi không? Tôi thích nghịch nước khi trời nóng thế này.”
“Ta biết. Ta cũng thích được nghịch nước. Nhưng ở vùng này thì chẳng có chỗ nào để đi bơi cả.”
Bầu trời vẫn còn đủ sáng để đi về nhà. Cả hai mới đi được một đoạn ngắn thì Raven hét lên. “Không được! Quercus, không!”
Cô tuyệt vọng lôi con chó khỏi thứ gì đó. Ellis nhìn xuống chỗ đá và lá cây được sắp xếp tỉ mỉ, với một hộp sọ chồn rác ở giữa.
“Cái gì thế?” Ellis hỏi.
“Không có gì.”
Quercus muốn khúc xương đó.
“Không được!” Raven hét lên.
“Quercus, ngồi xuống!” Ellis nói bằng giọng nghiêm khắc nhất của mình.
Con chó ngồi xuống. Keith đã chỉ cho cô cách làm điều đó.
“Tới đây!” Ellis nói, dẫn con chó tránh xa khúc xương.
Raven bình tĩnh lại khi họ trở về, bỏ lại cái không có gì mà cô đã làm. Việc sắp xếp những đồ vật tự nhiên đó trông giống như một nghi lễ pha lẫn sự u ám. Giống như một lễ hiến tế. Ellis nhớ lại lời nói kỳ lạ của Raven về chuyện con bé bị bắt cóc, giống như con bé cho rằng đó là một sự kiện thần thánh nào đó vậy. Hiển nhiên là do ảnh hưởng từ Audrey Lind.
“Lúc ở Washington con có đi nhà thờ không?” Ellis vừa đi vừa hỏi.
“Sao người ta lại hỏi điều này nhỉ?” Raven đáp.
“Còn ai hỏi nữa?”
“Gram Bauhammer.”
Tất nhiên bà ta sẽ hỏi rồi. Ellis chưa từng gặp ai phát cuồng vì niềm tin của bản thân hơn Mary Carol cả.
“Tôi không đi nhà thờ,” Raven đáp.
“Con có theo đức tin nào cụ thể không?”
Sau một thoáng ngừng lại, Raven đáp. “Không.” Ellis cảm nhận được sự căng thẳng trong con bé. Cô tự hỏi vì sao lại như vậy.
Quercus sủa và lao vút lên đồi. Nó tiếp tục sủa. Có người đang ở đó. Hẳn là Keith. Cửa đã được đóng lại rồi mà.
Cô tự nhủ bản thân không được hưng phấn lên, nhưng con tim đang đập thình thịch của cô từ chối lắng nghe. Một tháng rưỡi sau ngày Raven tới, Keith đã trở lại lấy đồ đạc của mình. Anh nói với Ellis rằng cô cần thời gian ở riêng với con gái. Anh từ chối không nói thêm gì khác nữa.
Giờ thì anh đã trở lại. Hẳn là anh ấy đã đủ bình tĩnh để nói chuyện.
Nhưng lỡ như anh đến để nói từ biệt thì sao? Một lời từ biệt mãi mãi?
Ellis dừng bước. Hai người đàn ông đang ở trước lối vào nhà cô, xoa đầu Quercus. Cô không nhìn rõ họ dưới ánh chiều tà, nhưng dù họ là ai thì cũng đã trèo qua hàng rào để vào được đây.
Ellis tóm lấy tay Raven và kéo cô bé ra sau. “Đừng đi lên đó,” cô thì thầm.
“Tại sao? Đó là ai vậy?”
“Có thể là cánh phóng viên.”
Raven nhìn chằm chằm hai người đàn ông.
“Tuần trước, Sondra cảnh báo ta chuyện một vài phóng viên muốn nói chuyện với con.”
“Tại sao chuyện đó lại xấu?”
Raven thực sự không biết. Con bé không được tiếp cận điện thoại hay máy tính. Người bắt cóc Raven đã giữ con bé tránh khỏi mạng Internet để chắc chắn rằng con bé không bao giờ phát hiện được mình là ai. Con bé không hề biết truyền thông có thể biến cuộc đời mình thành một mớ hỗn độn như thế nào.
“Ở lại đây,” Ellis nói. “Con còn chẳng mặc quần nữa kìa.”
“Thế thì sao chứ?”
“Cứ ở lại đây.”
Ellis bước lên bậc thang Max đã làm để dễ dàng đi lên con dốc. Hai người đàn ông quay lại khi nghe thấy tiếng chân cô. Cả hai đều rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi.
Ellis ngừng bước. Cả hai nhìn chằm chẳm cô. “Mẹ?” Jasper nói.
Mẹ. Thằng bé gọi cô như vậy. Sau từng ấy năm.
Cô và hai đứa con trai chỉ đứng cách nhau vài mét. Giờ chúng đã hai mươi tuổi. Cả hai đều trông giống Jonah, nhất là Jasper.
Ký ức ùa về như dòng thác. Về cô của những ngày cũ. Một cô sinh viên đại học bồi rối làm bài thi cuối kỳ với những cơn nôn nghén; một cô vợ mới cưới - Jonah sờ tay lên bụng cô trong khi nói chuyện với con; người phụ nữ la hét trong phòng sinh nở; người mẹ bế bồng, quấn băng lên vết thương cho con, hứa với con mình rằng quái vật không có thật; kẻ nghiện ngập bỏ rơi những đứa con nhỏ của mình - những lời cuối cùng dành cho chúng - một lời nói dối tồi tệ về tình mẫu tử sẽ kéo dài mãi mãi. Tất cả cùng lúc ùa về, tất cả những con người đó ùa về bên trong cô.
Nhưng lần này không giống với khi Viola trở về. Cú sốc khi nhìn thấy con gái cô không một lời báo trước đã tốt bụng giết chết giác quan của cô. Giống như khi Keith rời đi. Một chút xíu cảm giác cô cảm nhận được qua sự tê liệt đó đến từ vụ bắt cóc. Nhưng lần này tệ hơn thế rất nhiều, có lẽ bởi hai đứa con trai của cô không bị cướp đi giống như Viola. Là Ellis đã làm điều đó. Là cô đã tự tước đi lũ trẻ khỏi chính mình.
Và cũng tước đi người mẹ khỏi những đứa con của cô nữa. Tại sao chúng lại ở đây, nhìn vào cô với sự đau đớn mà cô đã thấy trong đôi mắt chúng vào cái ngày mà cô rời đi?
Cô cần bình tĩnh lại. Tìm hiểu vì sao chúng tới đây. Có lẽ Jonah gửi chúng mang đến một lời nhắn.
“Jonah có biết các con ở đây không?” Gô hỏi.
Cô giận dữ tự mắng chính mình. Đó đáng lẽ không nên là lời đầu tiên cô nói ra.
“Ông ấy không biết,” Jasper nói.
“Thế Jonah nghĩ các con ở đâu?”
“Outer Banks,” Jasper đáp. “Tuần trước trường con đã bắt đầu cho nghỉ hè rồi.”
Raven đến bên Ellis. Con bé lúc này trông ngoạn mục khi toàn thân ướt sũng và bùn đất. Chiếc áo phông bẩn không che được quần lót. Đôi chân dài của con bé trông khẳng khiu khi chẳng có gì khác ngoài đôi tất và đôi bốt leo núi to. Ellis nhận ra cái bộ dạng đầy bùn của mình lúc này trong mắt hai đứa con hẳn là kỳ dị lắm, và đó không phải cách cô muốn chúng nhìn thấy cô. Ấn tượng từ lần gặp cuối cùng đã đủ tồi tệ rồi.
“Yo, Raven,” River lên tiếng chào. “Hay giờ là Viola rồi nhỉ?”
“Raven,” cô đáp.
River ném cho Ellis ánh mắt châm chọc. Thằng bé không thay đổi quá nhiều kể từ lần cuối cô nhìn thấy nó. “Mẹ ổn khi gọi con bé như thế sao?”
Dĩ nhiên Ellis không hề ổn. Cô ghét cái tên đó. Nhưng cô gái quay trở lại với cô sau mười sáu năm đã không còn là Viola Bauhammer. Ellis không có quyền áp đặt cái tên cho con bé. Cô đã chấp nhận sự thật đó từ ngày đầu tiên rồi.
“Xem ra là không rồi,” River nói khi Ellis không trả lời lại.
“Mọi chuyện ổn cả chứ mẹ?” Jasper hỏi.
“Ổn,” Cô nhìn xuống quần áo lấm lem bùn đất. “Bọn mẹ hẳn là trông tệ thật nhỉ.”
“Con tưởng người Florida đều trông như thế cơ,” River nói.
Jasper lườm cậu ta.
“Bọn tôi đã ở trong đầm lầy,” Raven nói.
“Trong đầm lầy á?” River nói với vẻ khó tin. “Gì đây? Đấu vật cá sấu tối thứ Sáu sao? Ở đây có cả cái trò này à?”
“Bọn mẹ đi leo núi,” Ellis nói.
River khịt mũi. Cũng đúng thôi. Tại sao Raven lại đi leo núi mà không mặc quần chứ?
“Bọn mẹ phải tắm rửa đã,” Ellis nói. “Các con muốn vào chứ?”
Cô đang làm cái gì thế này? Mời các con mình vào nhà như thể chúng là hàng xóm mới đến giới thiệu bản thân sao? Cái cuộc nói chuyện lịch sự này thật chẳng đúng chút nào hết. Nhưng cô còn có thể làm gì đây?
“Xe bọn con đang đậu ở cổng chắn mất đường đi,” Jasper nói.
“Không sao đâu,” Cô nói. Cô chẳng có lý do gì để tin rằng Keith sẽ trở lại, dù là bây giờ hay về sau đi nữa.
River và Jasper từ chối khi cô mời chúng nước hoặc trà đá. Cả hai chờ ngoài phòng khách trong khi Ellis và Raven tắm rửa. Ellis vội vã, hoảng loạn đến không thể bình tĩnh lại.
Ellis ra phòng khách trước Raven, dù cô không chắc rằng con bé có chịu ra hay không nữa. Con bé hầu như rất khép kín, đặc biệt là vào buổi tối, lại còn nói rằng không thích họ hàng New York của mình.
“Mẹ xin lỗi vì các con phải thấy cảnh như thế khi mới tới đây,” cô nói. “Để bọn con thấy cảnh không hay rồi.”
“Không sao,” River nói. “Thế là bên nào thắng vậy? Hai người hay là cá sấu thế?”
“Còn tốt là bọn mẹ thắng. Raven không biết là con bé không nên bơi trong đầm lầy. Mẹ đã phải vớt con bé ra đấy.”
“Mẹ đùa à?” River nói.
“Con bé đến từ phía bắc. Nó không hiểu được nguy hiểm - hay sự khó chịu.”
River và Jasper mỉm cười.
Ellis bất ngờ khi cô dang rộng vòng tay, chờ đợi một cái ôm. “Mẹ có thể không?”
Jasper lập tức bước tới và ôm cô thật chặt. Đây là cái ôm của một người đàn ông. Nước mắt cô tuôn rơi khi nghĩ đến những cái ôm của hai đứa khi còn bé mà cô đã bỏ lỡ.
Đôi mắt Jasper ươn ướt khi cả hai buông nhau ra. Cô nhìn sang River: Lần cuối cô gặp, thằng bé đã từ chối ôm từ biệt cô.
“Con không thích,” cậu ta nói.
“Cái quái gì vậy, River?” Jasper nói.
“Không sao, mẹ hiểu,” Ellis đáp.
“Chỗ này tuyệt đó,” River nói. “Con định hỏi mẹ có thích ở đây không, nhưng nếu mẹ đã chẳng hề quay lại thì con đoán là mẹ thích chỗ này rồi.”
“Phải. Mẹ thích ở đây, nhưng thật sự thì mẹ ở chỗ này cũng là tình cờ thôi.” Cô nghĩ đến lần mình bị đâm, Keith chở cô đến Florida trong khi cô ngủ, những cơn hoảng loạn đã giữ chân cô ở Gainesville hơn một năm. Tất cả đã hao mòn theo năm tháng.
“Mẹ có tái hôn không?” River hỏi.
“Không. Bố các con thì sao?”
“Không.”
Sự im lặng bị đè nén bao trùm không khí.
“Ở đây mẹ có đồ uống không?” River hỏi.
Jasper ném cho anh trai ánh mắt trách cứ.
“Ý con là đồ uống có cồn à?”
“Phải.”
“Có lẽ có vài chai bia trong tủ lạnh ở nhà kho đấy.”
“Gì chứ? Cái đó để cho lũ bò sao?”
“Chúng là của bạn trai mẹ.”
“Ổng không phiền nếu con vọc cái tủ một chút chứ?”
“Chú ấy không sống ở đây nữa.” Trước đó cô còn chưa nói hẳn ra như vậy, chỉ là đang cố để tiếp nhận sự thật mà thôi.
Ellis cầm đèn pin và dẫn cả hai đi theo con đường đất đến chỗ nhà kho.
“Đối tác kinh doanh của mẹ là thợ mộc,” Ellis nói, đẩy cửa nhà kho ra. “Cô ấy biến chỗ này thành nhà cho khách với đầy đủ nhà bếp và bồn tắm.”
“Tuyệt thật đấy!” Jasper nói.
“Trên gác xép còn một phòng ngủ nữa,” cô nói. “Nhưng nhà tắm duy nhất thì ở dưới này.”
“Mẹ dùng chỗ này làm gì thế?” River hỏi.
“Em gái của bạn trai mẹ, cùng chồng và ba đứa con của cô ấy đến đây tối thiểu một năm một lần. Họ lấy chỗ này làm điểm dừng chân khi đi biển, hoặc là đến công viên giải trí Orlando.”
“Mẹ ở với chú ấy bao lâu rồi?” Jasper hỏi.
“Chú ấy sống ở đây mười năm rồi.”
“Hai người chia tay bao lâu rồi?”
“Khoảng sáu tuần trước.”
River lập tức đoán ra. “Là lúc Raven tới.”
“Đúng thế.”
“Tại sao lúc đó chú ấy lại rời đi chứ?” Jasper hỏi.
Cô muốn né tránh câu hỏi. Sự thật sẽ khiến chúng tổn thương. Nhưng cô biết việc cô bỏ đi đã gây ra một vết thương khác. Cô vẫn luôn nhìn thấy nó mỗi khi nhìn vào mắt các con của mình.
“Mẹ chưa từng nói với chú ấy là mẹ có con,” cô đáp.
Đúng, thật là đau. Lại một vết cứa đau đớn nữa hằn trong ánh mắt chúng.
“Vậy là... cơ bản thì mẹ xóa bỏ bọn con giống như tập tin trên máy tính của mẹ vậy đó,” River nói.
“Con nghĩ con có thể hiểu vì sao chú ấy rời đi,” Jasper nói.
“Mẹ cũng thế,” cô nói. Cô mở tủ lạnh và chỉ cho River bộ sưu tập, một lốc sáu chai bia, ba chai bia của một hãng khác. River cầm lấy lốc bia.
“Con không thể uống hết chỗ đó nếu tối nay con định lái xe,” cô nói.
“Con sẽ lái,” Jasper nói.
“Nhưng sao phải lái chứ?” River nói. “Cứ ở đây đi.”
“River...” Jasper nói.
“Gì?”
“Mẹ còn chưa mời chúng ta đâu.”
“Ổn mà phải không?” River nói. “Chúng ta còn định tìm khách sạn ở Gainesville nữa kìa.”
“Ngồi xuống đi,” Ellis nói. “Chúng ta cần nói chuyện.”
River khui một chai bia và nhét phần còn lại vào tủ lạnh. Hai đứa con cô ngồi trên ghế dài, còn Ellis ngồi đối diện chúng trên chiếc ghế tựa của Keith mà anh dùng để xem bóng bầu dục trên chiếc TV mà anh mua cho mình nhưng vờ như đó là quà cho cô.
“Mẹ muốn biết vì sao bọn này tới đây,” River nói.
“Đúng,” cô đáp. “Và mẹ cũng muốn biết vì sao các con nói dối bố.”
“Câu sau dễ hơn.” River lên tiếng, uống một ngụm lớn bia. “Bọn con không nói cho ổng vì ổng sẽ nói bọn con không thể đến đây.”
“Vậy sao hai đứa còn tới?”
River nhìn sang Jasper.
“Là chủ ý của con sao?” Cô hỏi Jasper.
“Đúng thế. Bao lâu nay bố đã nói dối con. Ông ấy nói không biết mẹ ở đâu. Khi Viola trở về thì con mới biết ông ấy đã biết mẹ sống ở đâu từ lâu. Cả anh River cũng biết nữa.”
“Internet đấy,” River nói trước khi tu thêm một ngụm dài.
Jasper ném cho Ellis ánh mắt cứng rắn. “Tại sao mẹ lại hỏi lý do bọn con ở đây chứ? Mẹ là mẹ bọn con cơ mà.”
Ellis đã không uống kể từ khi bỏ rượu bia trong thời gian trên núi. Nhưng giờ cô muốn một chai bia.
Jasper nói tiếp. “Con ở đây vì con nghĩ rằng thật vớ vẩn khi Viola được gặp mẹ còn bọn con thì không. Bố nói em ấy ở đây để trốn tránh đám phóng viên, nhưng con biết ông ấy chỉ đang nói dối thêm thôi. Giờ em ấy sống cùng mẹ rồi, phải không?”
“Đúng vậy, nhưng con bé không muốn. Con bé chỉ muốn trở về Washington thôi.”
“Mẹ có muốn em ấy ở đây không?” Jasper hỏi.
“Câu đó quá phức tạp để mẹ trả lời.”
“Mẹ cố gắng đi.”
“Được rồi. Trước hết, mẹ sẽ nói là mẹ thấy nhẹ nhõm vì con bé vẫn ổn. Suốt bao nhiêu năm nay mẹ đã tưởng tượng ra đủ loại nỗi sợ về chuyện sẽ xảy ra với con bé. Nhưng đây cũng không phải một cuộc hội ngộ hạnh phúc hay gì cả. Con bé không muốn dính dáng gì đến mẹ hết. Việc phải ở đây giống như một bản án tù giam mà con bé phải thi hành cho đến khi có thể trở về nhà mình ở Washington. Vậy nên... Mẹ có muốn con bé ở đây không ư? Mẹ không biết nữa.”
“Không biết nhà của con bé như thế nào nhỉ?” River nói. “Bố nói nó sẽ giàu lắm khi thừa kế hết chỗ tài sản đó.”
“Con nghiêm túc đấy à?” Ellis nói.
“Mẹ không biết hả? Cái người đã bắt cóc con bé đến từ một gia đình tỷ phú ở Chicago đấy.”
Chẳng trách Audrey Lind thành công giấu đi Viola suốt ngần ấy năm. Cô ta có nguồn lực vô tận để làm chuyện đó. Và giờ Ellis cũng hiểu vì sao chị gái cô ta sốt sắng để lại Raven ở nơi rừng rậm Florida hoang vu này. Cô ta không muốn tin tức về chuyện em gái mình đã làm phá vỡ cái vòng hoàn hảo mà cô ta tạo dựng cho mình.
River nhanh chóng uống nốt chai bia và lấy một chai khác từ tủ lạnh. “Giờ con hỏi mẹ một câu được không?” Cậu ta hỏi.
“Con hỏi đi.”
“Mẹ vẫn chơi thuốc đấy chứ?”
“Ai nói với con như thế?”
“Đương nhiên là bà rồi. Mà nghĩ lại thì cũng khá rõ ràng còn gì.”
“Mẹ đã bỏ hết từ lâu rồi.”
“Tiếc thật. Con đã định mời mẹ cái này hay lắm đấy.”
Ellis đứng đậy. “Nếu con đến đây để trút vấn đề của con lên đầu mẹ, con có thể đi.”
“Nhưng con có thể ở lại nếu con đến đây để làm hòa như Jasper phải không? Hoặc nếu như con là một đứa nhóc tội nghiệp bị bắt cóc chẳng biết đúng sai phải không?”
“Con biết đấy, bây giờ mẹ có rất nhiều chuyện trước mắt.” Ngay cả khi nói ra điều đó, cô cũng cảm thấy ghê tởm chính mình.
“Mẹ có rất nhiều chuyện trước mắt, còn trong bụng con thì rỗng tuếch đây. Mẹ không ngại để bọn con vọc chút đồ ăn trước khi mẹ đá đít bọn con ra khỏi đây chứ hả?”
Thằng nhóc ở đây là để trừng phạt cô. Rõ ràng là đang khiêu khích cô bằng hành vi xấu tính của nó. Có lẽ nó muốn cô tống nó khỏi nhà để mà có lý do căm ghét cô. Sự thù ghét là một thứ cảm xúc gây nghiện, và nó sinh trưởng tốt nhất thông qua việc thường xuyên tiếp thêm động lực để giữ cho cảm xúc đó luôn duy trì. River đã không có thêm động lực nào mới từ khi còn bé. Nó không muốn cô cho nó một liều thuốc để xoa dịu nỗi đau, mà nó muốn một cú tát để làm nỗi đau thêm xót. Và điều đáng buồn là thằng bé cũng tin rằng bản thân xứng đáng bị ăn một cái tát.
Không, cô sẽ không tiếp tay cho sự thù ghét bản thân của thằng bé. “Con có thể ăn bất cứ thứ gì trong bếp. Và con có thể ở nhà khách này bao lâu cũng được. Nhưng con phải báo cho Jonah biết con ở đâu. Ông ấy cần biết phòng trường hợp khẩn cấp.”
“Ổng có thể gọi bọn con mà,” River nói.
“Ông ấy có quyền biết các con ở đâu.”
“Ổng chả quan tâm con ở chỗ quái nào hết, miễn là con khuất mắt khỏi nhà ổng.”
“Sao anh lại nói thế?” Jasper nói.
“Chả biết,” River nói. “Thỉnh thoảng sự thật nó cứ phun ra từ miệng anh mày thế đấy.”
“Đi tìm gì đó cho con ăn thôi,” Ellis nói.
River gom theo chỗ bia còn lại. Ellis đưa Jasper chiếc điều khiển từ xa để mở cổng và chỉ cho thằng bé chỗ đỗ xe rồi mang đồ của cả hai vào nhà.
Raven lúc này đang ở trong bếp và ăn món seitan [2] cuộn rau củ mà cô làm cho mình. Cô nhìn River nhét bia vào tủ lạnh.
“River và Jasper sẽ ở qua đêm trong nhà kho,” Ellis nói.
Raven không đáp lại. Cô đẩy đĩa đồ ăn của mình ra giữa bàn. “Cô muốn ăn nốt không?” Cô hỏi.
“Con nên ăn đi. Hôm nay con hầu như không ăn gì rồi.”
“Tôi mệt.”
Con bé thường xuyên nói vậy. Nó đang sút cân quá nhanh. Con bé trông hốc hác và mệt mỏi dưới ánh điện sáng. Phải rời xa Washington đang khiến con bé kiệt quệ. Ellis tự hỏi mình có thể can thiệp để giúp con bé trở về đó hay không. Nhưng để làm như vậy thì cô sẽ phải nói chuyện với người giám hộ hợp pháp của con bé, và Ellis thì không muốn dính dáng đến Jonah bằng bất cứ phương thức nào cả.
Jasper bước vào bếp. “Em để túi của anh trong nhà khách rồi đấy.” Cậu bảo River.
Cô không muốn dính dáng gì đến Jonah, ấy vậy mà ở đây đang có ba đứa con của cô và anh ta. Ở trong bếp của cô. Căn phòng đột nhiên trở nên thật nhỏ bé với ba thanh thiếu niên mới lớn. Căn nhà lúc này thật xa lạ với cô, giống như một căn nhà trong một thế giới song song nơi mà cô chưa từng bỏ lại Viola trong rừng.
“Hai đứa muốn ăn giống Raven không?” Ellis hỏi cả hai.
Jasper xem xét miếng bánh kẹp trên đĩa của cô. “Đấy là thịt à?”
“Seitan. Mẹ đổi từ ăn chay thường sang ăn chay trường.”
“Con cũng ăn chay trường,” Jasper nói.
River nốc cạn chai bia thứ hai. “Cái vụ tẩy não của mẹ có hiệu quả đấy.” Thằng bé nói với Ellis, lại mở một chai bia khác. “Jasper nó chẳng bao giờ vượt qua được cảm giác tội lỗi mẹ áp lên đầu bọn con khi ăn thịt đâu.”
“Để bà ấy yên!” Jasper nói. “Là em chọn như thế. Em chưa bao giờ thích thịt.”
“Tẩy não chính là thế đấy,” River nói. “Làm mày nghĩ điều mày tin vốn là chủ ý của mày.”
“Anh đang tỏ ra như đồ khốn toàn tập đấy,” Jasper nói.
“Sao tao phải tỏ ra nhỉ?” River cười nhăn nhở, quay sang Raven. “Chắc nhóc cũng ăn chay chứ?”
“Không,” cô đáp.
“Nhóc ăn thịt á?”
Cô gật đầu.
“Chà chà, trời ạ, chẳng trách nhóc thấy bệnh vì ăn cái thứ Cứt-tan [3] đó. Đi xuống phố ăn thịt nướng đi.”
“Con không được lái xe,” Ellis nói. “Đấy là chai bia thứ ba trong hai mươi phút rồi đó.”
“Thật đấy à?” Cậu ta nói. “Đột nhiên mẹ lại muốn chơi trò phụ huynh rồi đấy à?”
“Con còn vị thành niên, và mẹ cho con uống bia. Mẹ có thể gặp rắc rối lớn nếu con gặp tai nạn.”
“Rồi, nghe giống mẹ mà con biết rồi đấy. Tất cả là vì mẹ hơn là lo lắng cho con.”
“Đã bảo thôi đi rồi mà,” Jasper nói, đẩy vai River.
Cú đẩy khiến River loạng choạng lùi lại vài bước. River lấy lại thăng bằng và tung một cú đấm mà Jasper chỉ né được trong gang tấc. Jasper tóm lấy tay River, hét lên. “Dừng lại đi! Sao anh lại làm thế này chứ?”
“Thế sao mày lại làm thế này?” River hét, đẩy Jasper lùi lại. “Tại sao mày lại muốn đến chỗ này? Con mẹ nó chứ, mày và tao đã có thể ở biển đấy!”
Cả hai va vào giá làm bánh, xô đổ một trong số rất ít những món đồ mà Ellis quan tâm, một bình thuốc kiểu cổ Keith tặng cho cô dịp sinh nhật vào năm đầu tiên cả hai bên nhau. Ellis đã dần dần lấp đầy nó bằng những món quả nhỏ là những đóa hoa dại Keith mang về từ những lần anh đi vòng quanh vùng đất của cả hai.
Chiếc bình vỡ tung khi chạm xuống sàn. Những bông hoa được ép khô văng tung tóe giữa một bãi mìn đầy những mảnh vụn thủy tinh.