❖ 5 ❖ RAVEN
Raven bị cắt vào chân khi cô chạy đến giúp đỡ.
Ellis nạt con bé vì đi chân trần và giẫm vào thủy tinh.
Jasper thì bị cắt vào tay.
Máu hòa lẫn với thủy tinh vỡ và hoa khô.
River không làm gì cả, chỉ tựa vào tủ lạnh và uống bia.
Ellis đưa Jasper một hộp băng cứu thương và bảo thằng bé rửa vết thương ở bồn rửa bát. Cô đưa Raven vào nhà tắm để xem gan bàn chân con bé. “Vết cắt sâu đấy,” cô nói.
“Tôi tự xử được,” Raven nói.
“Ngồi yên,” Ellis nói. Cô rửa và băng bó vết thương, sau đó để Raven ngồi với một chân để trên gối.
Ellis vào bếp, và Raven nghe thấy tiếng cô cảm ơn Jasper vì đã dọn sạch đám thủy tinh.
“Hy vọng mẹ không phiền khi con vứt chỗ hoa đi,” Jasper nói. “Chúng nó bị lẫn nhiều mảnh vụn thủy tinh quá, không thể nào lựa ra được.”
“Không sao,” Ellis nói.
Dĩ nhiên là có sao. Raven hiếm khi nói chuyện với Ellis, nhưng cô bé đã quen với tính tình của Ellis và có thể thấy được Ellis bị áp lực tâm lý nặng vì sự có mặt của các con trai mình. Raven cũng chẳng vui vẻ gì về chuyện này. Cô và Ellis đã tạo dựng được một sự cân bằng mong manh. Cả hai đều biết Raven sẽ sớm rời đi và chẳng có lý do gì để cố trở thành bạn của nhau cả. Việc không có rắc rối và cảm xúc gì giữa cả hai là điều cần thiết khi cô đang phải giằng xé bản thân vì những gì Mama đã làm. Tất cả những gì Raven muốn từ Ellis là ở trên đất của cô cho đến khi cô được về nhà. Những người bạn đồng hành thân thiết nhất của cô là cặp cây sồi già nua mở rộng cành lá xuống cho cô, là những cánh đồng để cô nằm ngủ trên thảm hoa của mình, là tiếng những bầy sếu kêu vang cả ngày như tiếng nhạc với cô.
Nhưng giờ hai con người cãi cọ này đã đến và hủy hoại tất cả. Họ đã phá vỡ đi nhiều thứ hơn là một chiếc lọ thủy tinh. Raven đã cảm nhận được điều đó ngay khi nhìn thấy họ, mọi thứ trong đời cô lại tan vỡ, và cô không nghĩ mình có thể chịu thêm được sự đổ vỡ nào nữa.
Raven nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh bật mở. Là River đang hỏi xem có thứ gì mạnh hơn bia không. Ellis nói rằng cô chỉ có bia thôi. Cô yêu cầu cả hai ra ngoài phòng khách trong khi cô nấu ăn.
Jasper hỏi Raven có ổn không khi cùng anh trai mình bước vào phòng.
“Không sao,” Raven nói, nhấc bên chân bị thủy tinh đâm khỏi gối và ngồi dậy.
“Không sao á?” River nói, nhìn vào bên chân bị quấn băng của cô. “Đỉnh ghê. Đoán là nhóc đã chữa lành nó bằng thứ siêu sức mạnh linh hồn gì gì đó rồi đấy nhỉ.”
Trong đầu mình, Raven nhảy khỏi ghế và đấm anh ta mạnh hơn cả Jasper. Còn thực tế thì cô cố gắng không bộc lộ phản ứng gì cả. Người xứng đáng bị đấm một cú ở đây chính là người bác lắm lời của cô.
River nhìn ra được cô đang bực bội. “Ừ, bọn anh đây biết đó,” anh ta nói. “Bố chúng ta nói cho bọn anh biết về cái tôn giáo lập dị đó của nhóc rồi.”
“Anh im đi,” Jasper nói.
“Anh mày muốn nói gì cũng được, thằng đần. Mấy cái linh hồn đó làm được gì thế?” River hỏi Raven.
“Một kẻ lạc lối như anh sẽ chẳng hiểu gì cả đâu,” cô đáp.
“Trả lời hay lắm,” Jasper phụ họa.
River hiển nhiên là rất tức giận khi đứa em trai của mình về phe Raven. Cậu ta dốc nốt chỗ bia còn lại vào miệng và khui một chai mới.
“Nhóc có biết mụ đàn bà bắt cóc nhóc bị điên không?” River hỏi. “Nhóc biết đấy, người ta đã cố nhốt mụ lại không chỉ một lần thôi đâu.”
“Anh mới là người nên bị nhốt lại.”
“Có lẽ thế,” River nói. “Và nhóc sẽ ở phòng bên cạnh anh thôi. Và tại sao lại thế nhỉ? Bởi mụ đàn bà khốn kiếp đã bắt nhóc đi đấy. Mụ ta đã hủy hoại rất nhiều cuộc đời. Và nhóc thì hành xử như thể mụ ta là con người vĩ đại, điều đó khiến mọi người trong cái nhà này tức điên lên được! Chấp nhận sự thật đi! Mụ ta từ đầu đến chân đều là con mụ điên thôi!”
Raven bật dậy, đẩy vào ngực cậu ta. “Đừng có nói bà ấy như thế?”
Ellis kéo Raven ra trong khi Jasper giữ lấy tay River. Cả hai lại sắp có một trận ẩu đả nữa.
“Dừng lại!” Ellis hét lên. “Tất cả dừng lại!”
“Tất cả?” Jasper nói. “Phải là anh River mới đúng chứ!”
“Ra ghế ngồi ngay, River!” Ellis hét.
“Ôi trời ạ,” River bật cười. “Giờ con bị cấm túc à? Mẹ quên con đã không còn là đứa trẻ bốn tuổi hay sao?”
“Mẹ bảo ngồi xuống!” Ellis gầm lên. Raven thấy được đôi mắt cô lúc này giống như đôi mắt của Mama khi bão nổi, bàn tay cô run run chỉ vào ghế.
River làm theo.
“Tại sao hai đứa lại làm thế này?” Ellis hỏi, nhìn cả hai. “Tại sao hai đứa chỉ muốn xâu xé lẫn nhau mà không phải giúp đỡ lẫn nhau chứ?”
“Là anh River,” Jasper nói. “Ảnh luôn làm thế.”
“Đúng rồi, con luôn làm thế,” River nói. “Và đoán xem ai đã dạy con như thế, hả mẹ?”
“Mẹ chưa bao giờ hành xử như con hết!”
“Nhưng mẹ đã làm rất tốt khi xé nát cái gia đình này đấy.”
Ellis quay mặt khỏi River, nhìn ra khung cửa sổ đen kịt.
Raven thấy được Ellis muốn gì. Cô muốn ra ngoài, ở trong rừng. Lúc này cô trông như một con thú đang bị giam cầm. Raven hiểu được cảm giác đó. Cô cho là Ellis sẽ ra khỏi nhà.
Nhưng Ellis quay lại, đối diện với River. “Được. Hãy nói về chuyện đó đi. Đó là điều con muốn phải không?”
“Đúng vậy, hãy nói về chuyện đó đi, ” River mỉa mai.
“Con muốn biết điều gì đây?”
“Mẹ biết mà! Tại sao mẹ lại bỏ rơi hai đứa nhóc vốn đã bị ám ảnh sau khi em gái chúng bị bắt cóc như vậy?”
Từ giọng nói, ánh mắt của River, và cả trong mắt Ellis và Jasper nữa. Raven có thể thấy một chút những gì Mama gây ra cho họ. Cô cảm thấy phát bệnh còn hơn lúc ở trong bếp trước đó. Cô thả người xuống chiếc ghế dài.
“Mẹ đã... Mẹ đã nghĩ mẹ sẽ gây hại đến các con nhiều hơn khi mẹ ở lại,” Ellis nói. “Lúc đầu bố các con phải bắt mẹ uống thuốc. Để chữa trầm cảm và mặc cảm tội lỗi của mẹ. Mỗi giây mỗi phút mẹ tỉnh táo là mỗi lúc mẹ tự trách chính mình vì đã bỏ lại đứa con của mình trong rừng. Điều mẹ làm được chiếu trên tin tức. Tất cả bạn bè và hàng xóm của mẹ đều biết. Bà của các con chẳng khi nào để mẹ quên đi được. Bố các con thì tức giận với mẹ...”
Cô lấy tay quệt mắt. “Trong vòng vài tuần lễ, mẹ bắt đầu uống rượu vì chỉ thuốc thôi là không đủ. Thế rồi mẹ uống thêm cả thuốc giảm đau họ đưa cho mẹ để chữa chứng đau lưng. Mẹ không thể dừng lại được. Mẹ uống càng nhiều thì càng cần nhiều hơn. Mẹ đã nghĩ rằng rồi mẹ cũng sẽ giống như mẹ của mình. Mẹ đã nghĩ rằng mẹ sẽ là một kẻ nghiện ngập cho đến hết đời - và mẹ không thể nào để các con phải trải qua những chuyện giống như mẹ đã từng khi còn bé.”
“Con không biết bà ngoại là người nghiện đấy,” Jasper nói.
Ellis ngạc nhiên vì Mary Carol và Jonah Đệ Nhị còn không nói cho chúng biết. Có lẽ Jonah rốt cuộc đã phân định giới hạn rạch ròi với họ.
“Bà ấy dùng gì vậy?” River hỏi.
“Bất cứ thứ gì, nhưng tình hình bà tệ đi rất nhiều khi bắt đầu sử dụng heroin.”
“Oa,” River nói.
“Bố của mẹ là người như thế nào?” Jasper hỏi.
“Mẹ không biết ông ấy là ai, còn mẹ của mẹ thì không chịu nói.”
“Không có bố dượng gì cả sao?”
“Trong một thời gian ngắn thì có. Là Zane Waycott. Ông ấy giống như bố của mẹ vậy. Ông là đầu bếp ở một vài nhà hàng nơi mẹ của mẹ làm việc. Ông ấy và mẹ rất thân thiết - ít nhất là mẹ nghĩ thế. Và rồi một ngày ông ấy biến mất.”
“Nghe quen đấy,” River nói.
“Ông ấy chẳng hề chào tạm biệt,” Ellis nói.
“Nếu mẹ nghĩ hôm đó lời chào từ biệt của mẹ có tác dụng nào đó thì không có đâu nhé,” River nói. “Nó làm con bị ám ảnh khá nặng đó.”
“Nếu điều này khiến con thấy khá hơn, mẹ hối hận vì đã rời bỏ các con,” Ellis nói.
“Vậy sao mẹ không quay lại?”
“Nhiều lý do lắm. Ly hôn, rồi Irene...”
“Irene chỉ trụ được đâu đó ba tháng thôi mẹ à,” River nói.
“Chuyện phức tạp hơn là hai điều đó. Ngay cả sau khi mẹ bỏ được thuốc và bia rượu, mẹ vẫn phát bệnh vì tội lỗi đã để mất em các con. Đến khi đó thì mẹ đã đi xa rất lâu rồi. Mẹ sợ rằng quay trở lại cuộc sống của hai đứa sẽ chỉ gây tổn thương mà chẳng giúp được gì.”
“Mẹ đã có thể quay lại mà,” River nói.
“Có lẽ. Nhưng có chuyện đã xảy ra...”
“Là chuyện gì vậy?” Jasper hỏi.
Ellis lúc này trông mong manh đến nỗi khó mà đứng được. Cô ngồi xuống ghế cạnh Raven.
“Mẹ bị... hai gã đàn ông tấn công ở một khu cắm trại. Chúng đâm vào bụng mẹ.”
“Trời ạ,” River thì thầm.
Nước mắt lăn dài trên má Ellis. “Mẹ suýt để mình chết vì nhiễm trùng. Ban đầu, mẹ không đến bệnh viện. Mẹ nghĩ rằng có lẽ mẹ đáng chết. Nhưng mẹ cũng rất sợ. Mẹ sợ rằng các con và bố sẽ phát hiện.”
“Tại sao chuyện đó lại quan trọng chứ?” Jasper hỏi.
“Mẹ không biết! Mẹ bị rối trí! Các con đã thấy vì sao mẹ phải rời khỏi các con chưa? Ngay cả khi không phê thuốc thì mẹ vẫn đưa ra những quyết định tệ hại. Mẹ cố gắng lắm mới giữ cho mình sống được, nói gì đến chuyện chăm sóc hai đứa trẻ. Mẹ quá yêu các con nên mẹ không thể đến gần hai đứa. Để cưỡng lại ham muốn đến với các con, mẹ đã phải bắt bản thân sống lại cái ngày mẹ bỏ lại Viola trong rừng hết lần này đến lần khác. Nó thực sự chẳng khác nào một vòng lặp địa ngục đâu.”
Tất cả luôn quay về thời điểm đó, vào cái ngày Mama tìm thấy đứa bé với mái tóc và đôi mắt của quạ. Đứa con gái trong mơ của bà. Phép màu của bà.
Đôi mắt Jasper đã ngập nước. River ném cho Raven ánh mắt mãnh liệt như thể muốn nói. Nhìn thấy con mụ điên bắt cóc nhóc đã làm gì với chúng ta chưa?
Ellis tiếp tục kể. “Mẹ bị lo âu rất nặng sau vụ tấn công đó. Có một thời gian mẹ không thể lái xe được. Mẹ bị rối loạn lo âu.”
Cũng giống như Jackie sau khi bố anh ấy qua đời.
“Đó là cách mà mẹ dừng chân tại Gainesville,” Ellis nói. “Một người bạn đại học của mẹ sống ở đó. Mẹ sống cùng cô ấy trong hai năm. Cô ấy cũng là người động viên mẹ làm việc ở vườn ươm giống.”
“Và khi đó thì mẹ không đời nào quay lại nữa,” River nói.
“Đúng thế,” Ellis đáp. “Mẹ cảm thấy khá hơn. Mẹ nghĩ mẹ đang hồi phục dần, và mẹ nghĩ hai đứa cũng vậy. Nếu như mẹ trở lại với hai đứa, bới móc lại quá khứ, thì điều đó đã có thể là một thảm họa với tất cả chúng ta. Đại khái là mẹ tự nhủ như vậy đấy.”
Cô vỗ hai bàn tay vào nhau và nhìn xuống chúng. “Nhưng mẹ không phải như con nói lúc trước - giống như là các con mẹ chỉ là tập tin trên máy tính mà mẹ có thể xóa đi.”
“Mẹ nghĩ về chúng con sao?” Jasper hỏi.
Ellis nhìn chằm chằm bàn tay đan vào nhau. “Cây cối có thể làm một điều vô cùng kỳ diệu gọi là phân tách thối rữa. Khi chúng chịu thương tổn, các tế bào quanh vết thương sẽ thay đổi và tạo nên một màn chắn bao bọc lấy quá trình thối rữa của vết thương đó. Xung quanh rào chắn đó, các tế bào lần nữa biến đổi để tạo nên một lớp màn chắn thứ hai, và rồi thứ ba, thứ tư.”
Cô nhìn Jasper và River. “Dưới ngọn đồi có một cây sồi rất lớn với một cái lỗ lớn trên thân, nhưng nó vẫn sống. Lớp màn bảo vệ giúp cây vẫn có thể lớn lên xung quanh vết thương ngay cả khi nó trở nên rỗng ruột.”
“Vậy mẹ muốn nói mẹ là một cái cây thối rữa đấy à?” River nói.
“Mẹ muốn nói đó là một ẩn dụ tốt hơn cho những gì đã xảy ra. Mẹ không bỏ rơi các con. Các con vẫn luôn ở đó, sâu trong tim mẹ, nhưng được bao bọc lại theo một cách có thể giúp mẹ vượt qua được nỗi đau.”
“Trời ạ, giờ con là một cái cây thối rữa,” River nói.
“Không phải đâu. Ngày mai con hãy ra đó và xem cái cây đẹp như thế nào.”
River không có trò đùa nào để bồi vào cả.
“Mẹ không nói tấm màn chắn mẹ dựng lên là tốt, mẹ cũng không muốn nói là nó tệ. Đó chỉ đơn thuần là cách một số người có thể sống được với nỗi ám ảnh của bản thân. Có lẽ nhờ nó mà cả gia đình ta mới tới được bước này.”
“Con thấy cũng ổn rồi đấy,” River nói. “Một gia đình cây trống rỗng.” Cậu dốc cạn chai bia. “Giờ thì bụng con rỗng đến mức con có xơi cái món Cứt-tan kia cũng chẳng sao cả.”
“Mẹ sẽ trở lại nấu ăn nếu mấy đứa tụi bay ngừng đánh nhau chỉ năm phút thôi cũng được.”
“Trời ạ, giờ mẹ cũng nói mấy đứa tụi bay rồi đấy à?” River nói.
“Ở đây vài ngày nữa rồi con cũng sẽ bị lây cách nói đó cho coi.”
“Anh với mày phải chuồn thôi,” cậu nói với Jasper.
“Trước đó phải chơi cái trò vật nhau với cá sấu đã,” Jasper đáp.
Raven tự hỏi bọn họ đang nói về cái gì. Nhưng trong một khoảnh khắc, giữa họ đã có sự hòa bình, và như thế là đủ rồi.