← Quay lại trang sách

❖ 6 ❖ ELLIS

“Con gái cô cũng chăm làm như cô vậy,” Tom nói.

Quả thực là như vậy. Về mặt đó thì Raven rất giống cô. Con bé thích lao động chân tay, đặc biệt khi coi đó là một cách để giải tỏa áp lực. Raven luôn vận động - có khi là đi dạo bên ngoài, giúp việc ở vườn ươm giống, có khi lại dọn dẹp, giặt giũ hoặc nấu ăn trong nhà. Khi không làm gì thì con bé vùi đầu vào bài tập và tiểu thuyết. Ellis cảm giác được rằng con bé luôn cần phải vận động vì điều đó giúp con bé chấp nhận việc bị ném khỏi cuộc đời hiện tại sang một cuộc đời khác mà con bé không hề mong muốn.

Sau khi chất xong chỗ cây giống lên xe tải, Max giơ tay lên, chờ đợi một cái đập tay, và Raven đập tay với cô. Sau đó cả hai đi ra nhà kính để bón phân cho cây.

“Con gái cô ngoan đó,” Tom nói.

“Đúng thế.”

“Dạo này Keith đi đâu rồi?” Anh ta hỏi.

“Anh ấy chuyển ra ngoài rồi,” Ellis đáp.

Tom quan sát cô. “Đấy là chuyện tốt hay chuyện xấu vậy?”

“Chỉ là chuyện thôi.”

“Muốn uống bia tâm sự chút không?”

“Không.”

“Vậy xem ra là chuyện xấu rồi. Nếu anh ta là người rời đi thì đúng là tên khốn mà.”

“Tôi thực sự không muốn nói về chuyện này,” Ellis nói.

Anh ta nhìn xuống đồi. “Nếu đây là anh chàng mới của cô thì tôi thấy mình già thật rồi đấy.”

River đang đi từ nhà kho đến chỗ họ. Trông cậu ta bồn chồn kỳ lạ khi mới chỉ buổi sáng. Cậu cùng Jasper đã nằm trên giường đến quá buổi trưa hai ngày trước đó kể từ khi họ tới đây. Ellis nghi là River đã tìm được cách kiếm thuốc và rượu ở thị trấn đại học gần đó. Cả thằng bé và Jasper đều được thoải mái sử dụng thẻ tín dụng mà Jonah đưa cho chúng.

“Tom, đây là River, con trai tôi,” Ellis nói.

Hai người họ bắt tay.

“Cậu nghỉ hè ở đây sao, chàng trai?” Tom hỏi.

“Chịu thôi,” River nói. “Cháu còn chưa học được cách thở khi có nhiều nước trong không khí thế này.”

Tom cười. “Nhóc sống ở phía Bắc sao?”

“New York,” River đáp. “Cháu nghĩ người sống ở đây hẳn là giấu đi mang cá nếu như họ sống được ở đây vào mùa hè.”

“Độ ẩm ở đây đúng là cần chút thời gian thì mới thích ứng được,” Tom nói. “Nếu nhóc ở đây và cần việc làm thì đội môi trường đô thị của chú đang thiếu người đấy.”

“Cháu chẳng tưởng tượng nổi tại sao phải thế,” River nói.

Tom trông như thể sự châm biếm của River đã chạm đến anh ta. “Chà, tôi nên đi thôi. Hẹn gặp lại tuần tới nhé, Ellis. Rất vui được gặp nhóc, River.”

“Làm như con sẽ đào đất cả ngày ấy,” River làu bàu sau khi Tom nổ máy xe.

“Sao lại không? Có thể nó sẽ tốt cho con đấy.”

“Con thà đi vật nhau với cá sấu ở đằng sau nhà còn hơn.”

“Điều gì làm con dậy sớm thế?” Cô hỏi.

“Đâu có sớm lắm. Lúc nãy con còn tự hỏi mẹ ở chỗ nào nữa kìa.”

Ellis cảm giác được sự căng thẳng từ cậu ta.

“Con cần gì không?”

“Có, có lẽ là bữa sáng đi, nếu được.”

Kể từ khi River và Jasper tới, mỗi khi đến giờ ăn thì River đều lái xe đến Gainesville hoặc Ocala để mua đồ ăn nhanh. Jasper thỉnh thoảng có đi theo, nhưng hầu hết thời gian cậu ăn chung với Ellis và Raven.

“Không có thịt với trứng đâu đấy,” Cô cảnh báo.

“Con biết rồi.”

River rõ ràng là đang hành xử kỳ lạ. Cô tự hỏi là có chuyện gì.

Trong khi cô đang nấu ăn, Jasper bước vào bếp. “Sao anh đã dậy rồi thế?” Cậu hỏi anh trai mình.

“Đương nhiên là vì món đậu phụ cùng rau củ trộn rồi.”

“Ờ, phải rồi,” Jasper đáp.

“Con muốn một ít không?” Ellis hỏi Jasper.

“Vâng. Con cảm ơn.” Cậu ngồi xuống bàn ăn cùng River.

Ellis làm thêm đồ ăn khi Raven vào. Cô chỉ có vừa đủ nguyên liệu để nấu cho ba đứa, còn phần mình thì hâm thức ăn thừa lại và ăn.

Cô bỏ bốn chiếc đĩa lên bàn và ngồi xuống. Hai đứa nhóc ăn rất nhanh; còn Raven thì ăn như bình thường.

“Có muốn đi thử trò mô tô nước ở chỗ suối đó không?” Jasper hỏi.

“Để sau đi,” River đáp.

“Em muốn đi cùng bọn anh không?” Jasper hỏi Raven.

“Đi mô tô nước là gì?”

“Em thuê một cái thuyền phao và trôi trên sông gọi là Ichetucknee. Hiển nhiên đấy là một trong những điểm nhấn khi sống ở đây.”

“Nhưng đừng quá phấn khích.” River nói. “Đi ngắm chim ở Đồng cỏ Paynes xếp đằng sau đấy.”

“Đồng cỏ Paynes rất đẹp,” Ellis nói.

“Điều này thì con tin mẹ,” River đáp.

Điện thoại River rung lên. Cậu ta nhìn một cái, rồi ném cho Ellis ánh mắt kỳ lạ.

“Sao thế?” Cô nói.

“Không có gì.”

“Anh River...” Jasper lên tiếng.

River nhìn sang cậu.

“Anh làm gì thể? Anh đang hành động kỳ lạ đấy.”

“Và rất bình thường, đúng không nào?” Cậu ta đứng dậy, bỏ cái đĩa trống không vào bồn rửa.

Ở bên ngoài, Quercus bắt đầu sủa.

Ellis đi ra chỗ cửa sổ phòng khách và nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên con đường sỏi đá.

“Hôm qua có đứa nào để cổng mở à?” Ellis gọi.

Tất cả đến chỗ cửa sổ và nhìn ra phía chiếc xe.

“Con mở đấy,” River nói. “Lúc sáng nay.”

Giờ Ellis đã hiểu vì sao thằng nhóc bồn chồn từ sáng đến giờ. “Là ai vậy? Jonah? Con bảo anh ta đến đây à?”

River khịt mũi. “Nếu mẹ nghĩ bố lái một cái xe như thế thì mẹ thực sự không nhớ rõ ông ấy rồi.”

Thằng bé nói đúng. Đó là một chiếc Sedan đã cũ.

Ellis bước ra hiên, theo sau là lũ trẻ. Người đàn ông trong xe không dám bước ra vì Quercus đang sủa ngay bên cạnh cửa xe.

Ellis gọi Quercus chạy đến. Nó biết nghe lời hơn nhiều so với hai người tiền nhiệm của mình.

Người đàn ông bước ra khỏi xe. Ông có lẽ tầm sáu mươi tuổi, đầu hói và hơi béo. Gương mặt ông trông rất quen thuộc. Ông nhìn chăm chú vào Ellis.

“Ôi Chúa ơi,” Ellis nói.

“Là ai vậy mẹ?” Jasper hỏi.

“Là Zane.”

“Anh làm cái quái gì thế hả?” Jasper thì thầm với River.

“Chỉ nói là Ellis Abbey muốn gặp ổng thôi.”

“Làm sao con tìm được ông ấy thế.” Ellis hỏi.

“Facebook. Trên đó có mỗi ổng là Zane Waycott mà. Ổng cũng chẳng ở xa lắm, ở Bắc Carolina, và vẫn còn làm đầu bếp.”

“Sao con lại làm thế này?” Cô hỏi.

“Từ cái cách mẹ nói về ông ta thì con cho rằng mẹ cần một kết thúc.” Điệu cười của River tràn ngập ác ý. “Cảm giác gặp lại ai đó bỏ mặc không quan tâm đến mình từ lâu khá kỳ cục mẹ nhỉ?”

“Đồ khốn!” Jasper rít lên.

“Cứ nói đi...” River đáp. Cậu ta đứng lùi về sau mỉm cười, tay khoanh trước ngực nhìn Zane đang đến gần.

Zane bước đi như thể bị đau sau chuyến đi dài. Tuổi tác đã làm gương mặt ông trông khắc khổ hơn. Ellis nhớ gương mặt ông đã từng dịu dàng hơn thế.

Ông nhìn chằm chằm Raven khi đang bước đi trên con đường lót đá như thể nhìn thấy Ellis hồi còn trẻ. “Ellis...” ông nói, hiển nhiên là bối rối. “Ta được báo là...” Ông nhìn sang River. “Con trai con nói con sắp chết và muốn được gặp ta.”

“Zane...” Ellis nói, bước đến chỗ ông. “Thật tuyệt khi gặp lại ông.”

“Ta cũng vậy,” Zane lơ đễnh đáp.

“Con không sắp chết,” cô nói.

“Ta hiểu,” Ông ném một ánh mắt sang phía River. “Ta được bảo là thời gian sống của con chỉ còn tính bằng giờ. Thằng nhóc đó nói con tuyệt vọng muốn được gặp ta.”

“Con rất xin lỗi,” Ellis nói. “Con trai con... có chút vấn đề.”

Zane sấn lại gần River, đã gần như không còn cà nhắc nữa. “Mày bị cái gì thế hả? Ta đã phải lái xe cả đêm đấy!”

“Mẹ thấy chưa?” River nói với Ellis. “Giờ mẹ biết ổng thực sự quan tâm đến mẹ nhé.”

Zane giơ ra nắm đấm. “Mày mà không phải con trai của con bé thì...”

River trông như sắp sửa lao vào ăn thua với ông.

“Zane,” Ellis nói. “Làm ơn vào đi.”

Zane và River tiếp tục trừng nhau.

“Tới chỗ này có điều hòa đây,” Ellis nói. “Ông dùng trà đá nhé?”

“Ừ, được đấy,” Ông nói, đảo mắt khỏi River.

Raven đến chỗ hai người, nhưng Jasper thì nắm tay River kéo đi.

Ellis đưa cho Zane một cốc trà đá ở phòng khách.

“Con rất xin lỗi về chuyện con trai con đã làm,” Ellis nói. “Con không biết thằng bé đã liên lạc với ông.”

“Ta có thể đoán được,” ông nói.

“Gia đình con đang gặp một chút vấn đề.”

“Chồng con có ở đây không?”

“Chúng con đã ly dị.”

Zane nhìn quanh. “Chỗ này được đấy. Ta từng mường tượng ra cảnh con sẽ sống ở một nơi như thế này. Con từng đi vào rừng đằng sau chỗ mẹ con ở còn gì.”

“Ông gọi nơi đó là Rừng Hoang,” cô nói.

“Ta nhớ được,” Zane mỉm cười đáp.

“Con lấy cái tên đó để đặt cho vườn ươm giống này đấy.”

Zane ngồi trên chiếc ghế bọc đệm, nhìn kỹ Ellis. “Ta và con luôn gặp phải những chuyện tệ hại nhỉ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao con trai con lại làm thế này? Hẳn phải có một lý do nào đó.”

“Câu trả lời dài thì sẽ quá nhiều thông tin. Còn câu trả lời ngắn là con nhắc đến tên ông trong một cuộc nói chuyện vài ngày trước.”

“Và...?”

“Thằng bé dường như nghĩ rằng con cần một kết thúc. Ít nhất thì nó nói như thế.”

Ông nhìn sang Raven như muốn ám chỉ ông không muốn nói trước mặt con bé. Nhưng Raven ngồi nguyên chỗ. “Ta xin lỗi vì đã không quay lại,” ông nói với Ellis. “Ta luôn nghĩ là ta sẽ quay lại. Mẹ con giống như thuốc phiện vậy. Rất tệ với ta, nhưng ta không ngừng lại được.”

“Con biết.”

“Vào cái lần cuối cùng đó, khi mà ta rốt cuộc cũng dứt ra được, ta biết mình không thể quay lại, bằng không ta sẽ lại bị cuốn vào mất. Bằng cách nào đó, ta cuối cùng cũng có được ý chí để tránh đi thật xa.”

Những lời của ông xé mở những vết thương đã cũ. Ông không hề một lần nói gì về việc ông nhớ cô.

“Để đảm bảo bản thân không bao giờ trở lại nữa, ta đã chuyển đi,” ông nói.

“Con biết. Mẹ đã nghe được từ ai đó.”

“Ta nghe nói bà ấy chết vài năm sau đó vì sốc thuốc.”

Ellis gật đầu.

“Con đã đi đâu vậy?”

Ông ấy không biết ư? Ông ấy còn chẳng đủ quan tâm để tìm hiểu xem liệu Ellis có tìm được một nơi an toàn để sống hay không ư?

“Con đến sống với ông ngoại con ở Youngstown.”

“Thật sao? Ông ta sao?”

“Ông ấy không xấu xa như lời bà ấy nói. Bà ấy chỉ ghét vì ông từ mặt bà khi bà mất kiểm soát. Ông ấy là người tốt.”

“Ta hiểu được. Đúng là bà ấy luôn nói quá mọi chuyện.”

“Ông đã kết hôn sao?” Ellis hỏi.

“Đã được mười tám năm rồi.”

“Ông có con chứ?”

“Vợ ta có hai đứa con với người chồng đầu tiên, và ta thì không muốn thêm con nữa, như vậy hoàn toàn ổn với ta,” ông cầm chén trà lên và uống. “Đứa bé còn lại ngoài kia cũng là con trai con sao?”

“Vâng.”

Ông nhin Raven. “Và ta thì không cần hỏi xem quý cô xinh đẹp đây có phải con gái của con không. Cháu trông thật giống mẹ mình đấy. Tên cháu là gì vậy, cháu gái?”

“Raven,” cô đáp.

“Cháu bao nhiêu tuổi? Mười bảy sao?”

“Mười sáu,” cô đáp.

“Cháu sống ở đây hay với bố?”

“Chuyện đó phức tạp lắm,” Ellis xen ngang.

Zane gật đầu. Ông nghiêng người sang như thể muốn nói điều gì đó bí mật cho dù Raven đang ở ngay đó. “Đứa nhóc River của con. Ta nghĩ nó không chỉ giống mẹ của con một ít thôi đâu.”

Làm sao ông ấy có thể nói thế? Làm sao ông ấy lại có thể không biết điều đó làm Ellis đau lòng đến nhường nào? Sự tốt bụng của ông chỉ là thứ cô tưởng tượng ra suốt bấy lâu nay sao?

Ông tựa trở lại chiếc ghế. “Ta đã ở đây rồi, nên có chuyện này ta muốn cho con biết. Ta cảm thấy có lỗi khi không nói cho con biết trước khi ta rời đi.”

Ellis không thể tin được. Cuối cùng cô cũng sẽ được nghe những lời cô khao khát được nghe suốt từng ấy năm.

Cánh cửa trước bật mở. Jasper tiến vào với River đi đằng sau.

“Cháu rất xin lỗi về chuyện cháu đã làm,” River nói. Cậu ta trông không hề tỏ ra có lỗi, và còn liếc sang Jasper, cái miệng nhẹ cười khẩy. Jasper bằng cách nào đó đã bắt được cậu ta phải xin lỗi.

Jasper nói, “khi nào ông về, bọn cháu sẽ đi mua cho ông một bình xăng ở trạm xăng trên đường đi.”

Đúng hơn là Jonah sẽ mua vì anh ta là người trả hóa đơn thẻ tín dụng của Jasper.

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu,” Zane nói.

“Ông cũng có thể nghỉ ở nhà khách một chút,” Jasper nói.

Zane nở một nụ cười với Ellis. “Dạo này trông ta yếu nhược đến thế sao?”

“Trông ông rất ổn,” Ellis đáp. “Ông định nói gì vậy? Lúc nãy ông nói là cảm thấy có lỗi khi không nói cho con biết chuyện gì đó.”

“Phải rồi. Là chuyện về bố của con.”

Cô không hề nghĩ mình sẽ được nghe bất cứ điều gì về bố mình. Khi cô còn bé, chủ đề đó bị khép kín lại đến mức bố của cô giống như không hề tồn tại vậy.

“Ông biết ông ấy là ai sao?” Cô hỏi.

Ánh mắt Zane thay đổi. Trông ông bây giờ giống với hình ảnh người đàn ông tốt bụng Ellis nhớ hơn.

“Phải, ta biết bố của con,” ông nhẹ nhàng nói. “Ta nói chuyện này trước mặt các con của con được chứ?”

“Con chắc là chúng cũng muốn biết một chút gì đó về ông ngoại của chúng thôi.”

“Trừ khi ổng là kẻ giết người hàng loạt,” River nói. “Cái đó thì con thà không biết còn hơn.”

Zane lờ cậu ta đi. “Ta biết ông ấy từ lâu trước cả mẹ con. Ta nấu ăn cùng ông ấy. Đến tận bây giờ ta vẫn xem ông ấy là bạn thân nhất của mình.”

“Bạn thân nhất của ông? Vậy tại sao ông không nói cho con biết?”

“Mẹ con không cho phép ta. Ông ấy là người rất tốt, Ellis ạ. Đó là điều ta luôn muốn nói với con.”

“Mẹ con nói bà không biết bố con là ai cả.”

Zane bực bội. “Bà ấy nói thế là để chửi mắng thôi. Bố của con là Lucas Rosa. Nhưng thường ông ấy tự gọi mình là Luke .”

Vậy ra phần tên bố trong giấy khai sinh của cô là thật. “Vậy tại sao Rosa không phải là họ của con?”

“Bởi mẹ con thích để nó làm tên đệm cho con hơn - và bà ấy rất biết cách xoay Luke vòng vòng. Ít nhất thì ban đầu là thế.”

“Đó là tên của một người Ý sao?”

“Bồ Đào Nha,” Zane đáp. “Bố con đến từ một gia đình ngư dân ở Massachusetts.”

“Thú vị quá,” River nói. “Chẳng trách bố chẳng thể thuyết phục được con theo ngành luật. Gen trong con đang vẫy gọi con đến một con thuyền ở giữa Đại Tây Dương.”

Zane quăng cho River ánh mắt nghiêm nghị. “Đó là một nghề đáng được tôn trọng, và cũng rất nguy hiểm, ngay cả đối với những thủy thù dày dạn kinh nghiệm cũng vậy. Bố và em trai Luke đều đã chết trong một cơn bão.”

“Bố con bao nhiêu tuổi khi chuyện đó xảy ra?” Ellis hỏi.

“Mười sáu. Và ông ấy là trẻ mồ côi vì mẹ của ông đã chết từ khi ông còn bé. Ông ấy sống với bà mình vài năm, sau đó vào đất liền sống với một người bạn. Chúng ta gặp nhau ở một nhà hàng tại Pittsburgh khi cả hai vẫn còn là đầu bếp tập sự.”

Zane mỉm cười. “Con sẽ chẳng thể nào biết được cuộc đời Luke vất vả ra sao. Ông ấy rất biết cách để vui vẻ,” ông nhìn kỹ gương mặt Ellis. “Con biết không, ta nghĩ con bây giờ giống ông ấy hơn là khi con còn bé đấy.”

Thì ra đó là lý do Ellis trông khác mẹ mình đến vậy. Cô được thừa hưởng những đường nét từ bố mình. Giờ thì cô có thể hình dung ra gương mặt của ông rồi.

“Cái tên Ellis có liên quan đến gia đình đó không?” Cô hỏi.

Zane lắc đầu. “Mẹ con có thai được vài tháng khi Luke dẫn bà ấy về thăm nơi ông ấy lớn lên. Bọn họ cắm trại khắp miền đông bắc và...”

“Cái gì? Mẹ con đi cắm trại sao?”

“Bà ấy làm rất nhiều chuyện mà con không biết đâu. Luke thích đi cắm trại và lan tỏa niềm yêu thích đó đến bà ấy. Cũng khá thú vị khi con đặt tên cho một đứa con của con là River - bởi đó là cách con có được cái tên Ellis. Cái tên đó đến từ một dòng sông ở dãy núi White nơi hai người họ đi cắm trại.”

“Con được đặt tên theo một dòng sông trên núi sao?”

Ông nở nụ cười. “Ta biết con sẽ thích mà. Nó khiến ta phát điên khi không thể nói cho con bất cứ điều gì khi con còn bé.”

“Bố con đã gặp chuyện gì? Tại sao mọi chuyện lại bị giữ bí mật như thế?”

“Theo ta đoán thì là để đảm bảo con không bao giờ hỏi những câu như thế. Không ai trong chúng ta được phép nói về chuyện đó.”

“Ai không được phép nói về chuyện gì chứ?”

“Con thấy chưa? Đây là điều mẹ con không muốn xảy ra đấy.”

“Bà ấy không có ở đây. Cho con biết điều mà con đã không được phép biết đi.”

“Ta đoán con biết được ông ngoại con đã tống cổ bà ấy khỏi nhà.”

“Vâng.”

“Khi chuyện đó xảy ra, bà ấy theo một gã đến Tây Ohio, nhưng chuyện không thành. Bà ấy chuyển đến sống với một người bạn, cũng là người đã giúp bà ấy kiếm được công việc phục vụ bàn. Ở một thị trấn nhỏ như của chúng ta, mọi người làm ở nhà hàng đều quen biết nhau cả. Mẹ con ập vào cuộc sống của chúng ta như một cơn bão vậy. Bà ấy rất hoang dại, luôn có những ý tưởng điên rồ nhưng thật vui. Mọi anh chàng gặp bà ấy đều si mê bà ấy cả.”

Ellis khó khăn khi cố tưởng tượng ra điều đó.

Zane biết cô đang nghĩ gì. “Chuyện đó là từ trước khi có đám rượu bia và thuốc phiện kia. Hồi đấy bà ấy thực sự hút mắt người khác mà. Nếu phải nói về vẻ đẹp của bà ấy thì ta sẽ gọi đó là kinh tâm động phách đấy. Nhưng bà ấy chỉ muốn duy nhất một người trong chúng ta, và đó là Lucas Rosa.”

“Khi đó họ bao nhiêu tuổi?”

“Bà ấy hai mươi mốt tuổi, còn ông ấy hai mươi sáu. Bọn họ hoàn toàn bị thu hút bởi nhau. Nhưng trời ạ, họ cũng có thể cãi nhau một trận ra trò đấy. Họ kiềm lại một chút khi mẹ con có thai. Cả hai đã thuê một chỗ ở chung và dường như rất hạnh phúc.”

“Họ muốn có con sao?”

“Ừ. Họ đều muốn như thế. Chúng ta đều mừng cho họ. Con có đâu đó hai mươi người cô và chú đỡ đầu khi mới ra đời. Con chính là cô công chúa nhỏ trong những buổi tiệc tùng của chúng ta - và chúng ta thì tiệc tùng rất nhiều.”

Ellis vẫn nhớ. Khi cô bò lên đùi một người. “Tới đây với cô nào, bé yêu.” Nhớ được những cánh tay nâng cô lên. Có ai đó xoay cô vòng vòng như một cái máy bay. Một căn phòng đầy khói, một người đàn ông đổ thức uống của cô ra cốc của mình. “Đừng để đứa bé say chứ, đồ ngốc này.”

“Con mấy tuổi thì họ đường ai nấy đi?”

“Ba tuổi.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ông thở ra một hơi dài chần chừ. “Luke quen người khác. Ông ấy bắt đầu bồ bịch với người khác sau lưng mẹ con. Một đêm nọ khi vài người chúng ta ở nhà họ, mẹ con say và chất vấn ông ấy về chuyện đó. Ông ấy nổi giận nhưng cũng thừa nhận mọi chuyện. Bà ấy bảo ông ấy hãy đi đi và đừng bao giờ quay lại. Luke rất tức giận khi bà ấy quát mắng ông trước mặt tất cả mọi người...”

Zane nhìn xuống ly trà trong tay.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông ấy nhảy lên mô tô của mình và lái đi. Ông ấy chỉ vừa đi qua nửa khu phố lúc ông ấy vượt biển báo dừng và bị đâm.” Zane ngừng lại, vẫn nhìn xuống cốc trà. “Chúng ta nghe tiếng lốp xe rít trên mặt đường. Thật kỳ lạ, nhưng chúng ta đều biết ngay chuyện gì đã xảy ra và chạy tới. Chúng ta chứng kiến ông ấy chết.” Ông nhìn vào mắt Ellis. “Con cũng vậy. Lúc đó con còn nằm trong vòng tay ta.”

Ellis cố nhớ lại nhưng không thể. Nhưng cô vẫn nhớ gương mặt của những bảo mẫu của cô, hay như Zane gọi là những người “cô và chú” của cô. Giờ thì cô đã hiểu được, họ đã giúp đỡ mẹ cô sau khi Lucas qua đời.

“Mẹ con đã không bao giờ còn được như xưa nữa,” ông nói. “Bà ấy nghĩ chính mình đã giết chết ông ấy. Nhưng bà ấy chưa bao giờ nói như vậy. Bà ấy chỉ nói rằng ghét bố con nhiều như thế nào khi đã qua lại với người phụ nữ kia. Tất cả tình yêu còn đó trong bà với ông ấy biến thành thù ghét. Điều đó đã hoàn toàn hủy hoại bà ấy.”

“Con nghĩ là con hiểu được vì sao bà chưa từng nói cho con biết về ông ấy.”

“Thật sự là quá khó khăn cho bà ấy khi phải đối diện với con; con trông quá giống ông ấy. Bà ấy đã quá khắc nghiệt với con. Và khi con lớn lên thì bà ấy đại khái là coi như con không có ở đó. Nhưng đến đây thì có lẽ ta không cần nói cho con thêm nữa.”

Ông ấy không cần làm vậy. Ellis đã luôn cho rằng bản thân có thiếu sót nào đó khiến mẹ cô ghét cô. Thế nhưng sự ghét bỏ đó vẫn luôn là về bố của cô.

“Lúc ta bắt đầu chung đụng với bà ấy, ta đã cố gắng ở đó vì con, Ellis ạ. Ta thật sự đã cố gắng. Ta nợ bố của con điều đó. Ta rất quý ông ấy.”

Vậy ra đó là sự thật. Zane bước vào cuộc đời cô là bởi mẹ của cô, như ông ấy đã nói lúc trước, giống như thuốc phiện với ông ấy vậy. Và ông ấy gần như giống một người bố đối với cô cũng chỉ vì ông ấy yêu quý bạn của mình mà không phải cô. Tệ hơn nữa là có lẽ ông ấy chăm sóc cô cũng chỉ là để làm vui lòng người phụ nữ đẹp đến kinh tâm động phách đó, người đã chọn bạn thân nhất của ông thay vì ông.

Ellis liếc nhìn River. Biểu cảm của thằng bé lúc này rất khó hiểu. Nó trông như cũng đang cố đọc được cảm xúc của cô giống như bọn họ đang chơi trò poker với lá bài là cảm xúc vậy. Nếu cô để thằng bé thấy Zane đã gây ra nỗi đau ở một tầm khác cho cô thì thằng bé có vui vì là người mang lại điều đó hay không?

“Tất cả tình yêu biến thành sự thù ghét,” Zane đã nói như thế. Có phải điều đó đã xảy đến với River khi cô bỏ rơi thằng bé không?

Zane duỗi người tại chỗ và gãi đùi. “Chà, ta mừng vì rốt cuộc cũng nói được hết những điều đó với con. Ta cảm thấy có chút lấn cấn khi con không biết gì cả.”

Có chút lấn cấn. Ellis gần như cười trước sự trớ trêu đó.

Zane cười, đôi mắt xanh dương lấp lánh theo cái cách mà Ellis yêu thích khi cô còn bé. “Ta mừng vì con không chết, Ellis ạ.”

“Con cũng thế,” cô đáp.

“Con vẫn luôn là một đứa thú vị,” ông nói, đứng dậy khỏi chiếc ghế. “Ta nên đi thôi.”

Cô đứng dậy. “Ông có thể nghỉ ngơi trước mà.”

“Cảm ơn con. Nhưng ta có nơi cần tới. Con còn nhớ người bạn tên Rocky của mẹ con và ta không?”

“Đương nhiên là có rồi.”

“Ông ấy có một căn nhà nhỏ gần bờ biển Daytona. Ta nói với ông ấy là sẽ tới Florida và ông ấy mời ta tới đó. Bọn ta sẽ ra biển câu cá và tụ hội anh em với nhau.”

“May là con không đang sắp chết để giữ chân ông,” cô nói.

Zane bật cười. “Rocky sẽ vui mừng khi biết chuyện đó không phải thật. Ông ấy bảo ta gửi lời chào đến con đấy.”

“Ông cũng gửi lời chào đến ông ấy giúp con nhé.”

“Tất nhiên rồi,” ông bước ra cửa rồi quay lại. “Tới đây nào. Ta muốn được cô con gái xinh đẹp của Luke ôm một cái.”

Ellis nhẹ nhõm khi phát hiện bản thân muốn ôm ông. Cô không cảm thấy sự cay đắng nào cả. Zane đã dạy cô về tình yêu thương khi mẹ cô không thể. Ông ấy yêu hay không yêu thương lại cô thì có vấn đề gì đâu?

“Tạm biệt, Zane.”

“Tạm biệt, Ellis. Giờ thì, con hãy bảo trọng nhé.”

Mặc dù phải mất đến hơn ba mươi năm, rốt cuộc cô cũng đã nghe được ông nói ra điều đó.