← Quay lại trang sách

❖ 7 ❖ RAVEN

Bảy con hạc bay ngang qua đầu Raven, và cô dừng lại để lắng nghe. Raven chưa bao giờ chán nghe những tiếng xoẹt trong không khí khi bầy chim vỗ cánh. Âm thanh đó là thứ mới mẻ đối với cô. Những con hạc, diệc, sếu, cò. Chúng bay qua vùng đất của Ellis cả ngày. Những chú chim lớn là một trong những điểm mà cô thích khi sống ở đây.

Nhưng nếu phải chọn một thứ cô yêu thích thì đó sẽ là hai cây sồi già. Những bậc trí giả của khu rừng, mỗi cây là có một tính cách khác nhau. Raven đến chỗ cái cây cô yêu thích nhất, thân cây mẹ già nua phủ đầy dương xỉ với phần thân to lớn và tầng tầng lớp lớp những cành cây xoắn lại tỏa ra bốn phía như những con rắn to lớn trên mái tóc của Medusa.

Raven nhìn xuống hai nghi thức Câu thông mà cô đã làm dưới gốc cây. Một cái là để cô có thể nhanh chóng trở về Washington. Cái còn lại là để gửi gắm tình cảm của cô ra ngoài thinh không. “Em yêu anh, Jackie.”

Cô ngồi giữa hai cái hốc ở phần rễ cây phủ đầy rêu và tựa người vào phần thân to lớn. Cô nhắm mắt lại, cô gắng tưởng tượng xem Jackie đang làm gì.

“Làm sao nhóc chịu được đám muỗi này thế?”

Cô mở mắt ra. River đang dòm cô từ chỗ một đám cây cau.

“Anh theo tôi tới đây đấy à?”

“Đại loại thế,” River đáp.

“Sao không nói hẳn ra là đúng vậy đi?”

“Bởi như thế sẽ nghe giống như là một tên bám đuôi biến thái, và anh đây thì không như thế. Anh phải đi chỗ khác vì bọn họ trên kia đang bực bội với anh lắm.” River đẩy đám cành lá sang một bên để đến gần. “Anh thấy nhóc bỏ đi, và đó có vẻ là một ý hay - cho đến khi mồ hôi anh vã ra như tắm chẳng khác nào đang bị ninh nhừ trong nồi súp làm bằng mồ hôi vậy. Làm sao người ta sống được ở cái nhà tắm hơi này thế?”

“Anh sẽ quen với điều đó.”

“Trông nhóc ngồi thế giống một linh hồn đất mà nhóc nói lắm đấy.”

Cô đến chỗ vườn cây bởi cô cảm thấy bệnh và cần nghỉ ngơi, nhưng giờ thì cô chẳng cảm thấy được nghỉ ngơi chút nào nữa.

River để ý tới một trong những nghi thức mà cô làm và bước đến gần. “Cái gì đây? Cống phẩm cho nữ thần cây à?” Khi thấy cô không trả lời, cậu ta hỏi. “Linh hồn lấy mất lưỡi nhóc rồi à?”

“Sao anh cứ phải làm người khác tức giận thế?”

“Vì như vậy thú vị hơn là khiến người ta vui lòng với anh.”

Có lẽ cô có thể hiểu được. Những người vui lòng với mình sẽ đặt kỳ vọng cao hơn ở mình.

“Nhóc có muốn làm gì không? Mấy người kia đang ném cho anh ánh mắt viên đạn vì đã đưa Zane tới đây đấy. Kể cả cái bà cô mặt sẹo kia cũng thế nữa.”

“Tên cô ấy là Maxine. Và cô ấy không biết về Zane.”

“Có khi mẹ nói cho cô ta biết đấy.”

“Tôi không nghĩ thế. Maxine bị khiếm thính.”

“Ồ. Chẳng trách.”

“Gì?”

“Cô ta hành động kỳ lạ như vậy.”

Raven đứng dậy. “Anh im đi được chứ?”

“Uầy. Nhóc bị sao đấy?”

“Tôi thích cô ấy.”

Không bao lâu khi Raven chuyển tới, Maxine nhìn thấy cô nôn ở chỗ bụi cây. Hẳn là cô ấy hiểu Raven đang nhớ nhà. Max ngồi cạnh cô và nhẹ nhàng lau miệng cho cô bằng chiếc khăn có trong túi. Thế rồi cô khoác tay qua vai Raven như cái cách Reece làm và cứ giữ như thế, nhẹ nhàng ôm cô một lúc.

“Thế nhóc muốn đi đâu không?” River hỏi. “Sắp năm giờ chiều rồi. Ta có thể đi ăn tối sớm đấy.”

Cô cảm thấy thương hại anh ta. Anh ta rõ ràng không muốn ở một mình, ấy vậy mà anh ta luôn châm chọc và khiêu khích để người khác xua đuổi anh ta đi.

“Tại sao anh nói dối để khiến Zane phải tới đây?” Cô hỏi.

“Muốn biết sự thật hả?”

Cô gật đầu.

“Lúc nhắn tin cho ổng là anh đã uống kha khá whiskey rồi. Sáng nay lúc ổng nhắn lại rằng sắp tới nơi thì anh thực sự đã hoảng lên đấy. Nhưng lúc đó thì làm gì cũng đã muộn mất rồi.”

“Anh thấy hối hận à?”

“Chẳng biết nữa. Ổng đã tỏ ra nhiệt tình hơn với vụ câu cá ngoài biển. Còn mẹ thì biết được bố bà ấy là ai. Có lẽ anh đây đã giúp cả hai người họ cũng nên.”

“Tôi cũng nghĩ là thật tốt khi Ellis biết được bố mình là ai.”

Anh ta mỉm cười. “Đúng vậy nhỉ? Tuyệt, một người trong cái nhà này không ghét cái bản mặt anh.”

“Trừ việc tôi không thích lời nói dối anh dùng để kéo ông ấy đến đây. Như vậy thật xấu tính.”

“Anh biết. Đúng là xấu tính thật. Nhưng anh khi say còn tệ hơn thế nữa kìa. Nhưng tên đó không phải người đang mời nhóc đi ăn tối, mà là anh đây. Nhóc thích ăn bít tết chứ hả?”

“Tôi thích đấy,” món ăn đó gợi cho cô nhớ đến tiệc sinh nhật của Reece.

“Và nhóc ăn đồ ăn cho thỏ mẹ nấu suốt bấy lâu nay sao? Chúng ta phải bồi bổ thêm dinh dưỡng cho nhóc mới được,” River nói thêm. “Không có ý xấu tính như cái tên say rượu trong anh đâu nhé, nhưng lúc mới đến anh đây đã ngạc nhiên khi thấy nhóc kiệt quệ thế nào đấy. Nhóc sút cân à?”

“Tôi không biết.”

“Anh nghĩ bít tết sẽ tốt cho nhóc đấy.”

Có lẽ anh ta đã đúng. Cô đã quen ăn thịt với Mama rồi. Và giờ thì cô lúc nào cũng thấy ốm yếu và mệt mỏi.

“Tất nhiên là anh sẽ mời rồi,” River nói để khích lệ cô. “Trời ạ, như thế này nghe như hẹn hò ấy, nhóc còn là em gái anh nữa chứ.” Anh ta đưa tay lên cổ họng và giả vờ nôn.

Chẳng khác gì Reece cả. Che giấu sự bất an bằng sự hài hước.

“Được, vậy đi ăn bít tết đi,” cô nói.

Trông River thực sự vui vẻ, và cô cảm thấy tốt hơn nhiều sau một thời gian dài.

River xem xét cái cây. “Chúng ta làm thế nào trước khi rời đi với mẹ cây này đây nhỉ? Anh có nên quỳ, hay là hôn lên rễ của nó không?”

Cô đánh vào lưng anh ta.

“Ui da. Nhóc xấu tính thật đấy,” anh ta nói.

Cả hai đi về nhà để thay đồ. River nói cô gặp anh ta ở xe và đừng nói cho Jasper cùng Ellis biết về kế hoạch của họ. “Anh đã chịu quá đủ phán xét từ họ trong một ngày rồi đấy,” anh ta nói.

Raven không hiểu vì sao anh ta bị phán xét vì đi ăn tối, nhưng cô vẫn đồng ý. May mắn là Ellis không có ở nhà, có lẽ là đang ở vườn ươm giống với Maxine.

Raven thay một bộ váy. Đó là bộ cô đã mặc đến trường và thỉnh thoảng đi hẹn hò với Jackie. Nó quá ấm cho tháng Sáu ở Florida, nhưng cô đi dép để trông có vẻ giống mùa hè hơn.

River mặc quần bó, áo sơ mi ngắn tay thả cúc và dép lê.

“Anh nói gì với anh Jasper vậy?” Cô hỏi khi đã ở trên xe.

“Chẳng gì cả - thằng cu đang tắm, nghĩa là anh đây chưa tắm. Cảm ơn Chúa vì thuốc xịt thơm nách.”

Anh ta dường như đã biết phải làm thế nào rồi. Anh ta lái xe lên đường cao tốc cắt ngang vùng đầm lầy Paynes Prairie, một trong vài địa điểm nổi bật Raven biết được khi vài lần đi cùng Ellis đến Gainesville.

Họ lái xe đến một nhà hàng chuyên về bít tết mà River tra được. Nơi này lịch sự hơn cô tưởng. Những nam nữ phục vụ trong bộ đồng phục trắng tinh tươm dẫn họ đến chỗ ngồi và nhận đặt món.

River gọi một cốc whiskey có đá, giơ tấm thẻ căn cước lên khi người bồi bàn hỏi.

Sau khi người đó rời di, Raven hỏi. “Ở đây tuổi được phép uống rượu là dưới hai mươi mốt à?”

“Căn cước giả đấy,” anh ta nhỏ giọng đáp. “Anh đây cầm nó hàng mấy năm nay rồi. Nhưng đừng nói với mẹ... mẹ anh... Ellis... Sao cũng được.”

Anh ta hớn hở khi thấy cô bật cười.

Khi đồ uống được mang ra, anh ta giơ nó lên để cạn chén. “Uống mừng em gái bé nhỏ của anh, người đã một lần nữa hất tung tất cả chúng ta vào biển cả bão tố. Chúc cho chúng ta tìm được đường về bờ.”

Cô cụng ly nước lọc với anh ta và uống. Anh ta uống phân nữa cốc whiskey.

“Việc tìm đường về bờ với gia đình anh thì khác với tôi,” cô nói.

“Nhóc là một phần gia đình này mà.”

“Không phải.”

“Nhóc nghĩ thế, nhưng rồi nhóc sẽ hiểu thôi. Giống như Luke và Leia cũng phải đấu tranh với xuất thân u ám của họ thôi.”

“Ai cơ?”

“Anh em nhà Skywalker. Chiến tranh giữa các vì sao ấy.”

Jackie có một tấm poster Chiến tranh giữa các vì sao trên tường phòng khi còn bé. Nhưng cô vẫn không hiểu được liên hệ ở đây là gì.

“Nhóc chưa xem phim Chiến tranh giữa các vì sao bao giờ à?”

“Chưa.”

“Uầy,” River uống hết cốc whiskey và nhờ một người phục vụ đi ngang mang thêm một cốc nữa. “Nhóc bị bao bọc đến cỡ nào thế? Nhà có TV xem không?”

“Không có.”

“Điện thoại thì sao?”

Raven lắc đầu.

“Chúa ơi, làm sao nhóc sống được thế? Nhóc có tí mạng Internet nào mà dùng không vậy?”

“Mẹ tôi dùng điện thoại và máy tính có mạng Internet để đặt những đồ dùng cần thiết. Tôi chỉ được phép dùng máy tính để làm bài tập trên trường thôi.”

“Nhóc có bao giờ lén dùng máy để lướt web không?”

“Bà ấy kiểm tra lịch sử duyệt web sau khi tôi dùng máy tính.”

“Đệch, tệ thật đấy.”

“Như thế rất thông minh. Bà ấy nói cho trẻ con điện thoại, mạng Internet và trò chơi điện tử khi chúng còn nhỏ giống như là cho chúng chất gây nghiện vậy.”

“Ờ phải, người ta còn cho mấy đứa nhóc dùng những thứ đó luôn cơ.”

“Bố một người bạn của tôi đã bỏ mạng bởi một người vừa xem tin nhắn vừa lái xe.”

“Tệ quá. Vậy là ở ngoài đó nhóc từng có bạn cơ à?”

“Tôi có bạn ở ngoài đó.”

“Thế nhóc có biết khi nào sẽ quay lại không?”

Cô lắc đầu. “Bác tôi và bố anh kiểm soát chuyện đó và chẳng ai cho tôi biết đang có chuyện gì cả. Tất cả những gì bác tôi nói với Ellis là chuyện mảnh đất vẫn chưa được giải quyết và tôi cần trốn khỏi cánh phóng viên.”

“Bà ta che giấu nhóc để bảo vệ lợi ích của bả đấy,” River nói.

“Tôi biết. Nhưng tôi tán đồng việc bà ấy làm. Tôi không muốn mẹ tôi trở thành tin tức sốt dẻo để cho người ta nói những điều không hay. Tôi sẽ ở đây một thời gian để ngăn chuyện đó xảy ra.”

River cắn một miếng bánh mì phết bơ. “Nhóc chỉ có lý do đó để ở lại đây thôi sao? Không mừng tí nào khi được gặp lại gia đình mình à?”

“Tôi chẳng biết gì về bất cứ ai trong mấy người cho đến một tháng rưỡi trước.”

“Ừa, giờ nhóc biết rồi đó. Thế cái nhà này không có tí ý nghĩa nào với nhóc à?”

Cô cố gắng nghĩ ra một câu trả lời không quá mức cay nghiệt. “Một người không thể tự nhiên mà cảm thấy gần gũi với người khác được. Và chẳng ai trong mấy người khiến tôi cảm thấy dễ thân cận cả.” Cô sẽ không nói cho anh ta biết rằng Maxine, một người không có liên hệ gì với cô, mới là người cô cảm thấy gần gũi nhất kể từ khi cô xuất hiện ở nơi bờ đông đất nước này.

Anh ta cười theo kiểu khôi hài của mình. “Anh đoán cái nhà này cũng chẳng phải là gia đình đáng yêu nhất quả đất gì cho cam.” Đột nhiên anh ta trở nên nghiêm túc. “Nhưng chuyện đó cũng là có lý do.”

“Tôi từ chối nhận trách nhiệm cho mọi chuyện xảy ra với gia đình anh.”

“Đương nhiên nhóc không cần làm thế. Nhưng nhóc biết phải hướng trách nhiệm đến ai.”

“Anh cũng không thể trút mọi tội lỗi lên đầu mẹ tôi được. Anh nghe ông Zane hôm nay đã nói rồi đấy. Gia đình Ellis đã có vấn đề trước cả khi bà ấy được sinh ra. Tôi cá là với Jonah cũng thế thôi. Tôi thấy mẹ ông ta là người như thế nào rồi.”

“Ừa, bà nội Gram đúng là trần đời có một đấy. Với bà ấy thì mẹ anh chỉ bớt ác độc hơn Ác Quỷ một tí tẹo thôi. Ông nội anh cũng ghét mẹ anh luôn.”

“Và mọi thứ đã như thế trước cả khi tôi rời khỏi gia đình anh.”

“Ừa, nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều Audrey Lind đã làm khiến chuyện xấu trong nhà lòi ra và hủy hoại tất cả mọi thứ, chả khác nào bà ta lôi một bộ xương người trồi lên từ dưới đất và biến nó thành một con thây ma đi ăn thịt người vậy.”

Anh ta càng lúc càng khiến cô nhớ đến Reece nhiều hơn. Nhưng có lẽ cũng chỉ vì cô nhớ Reece rất nhiều. Anh ấy không có một chút xíu xấu tính nào, thứ mà River có rất nhiều.

“Tiếc là nhóc hoàn toàn là tay mơ về trò chơi điện tử,” River nói. “Anh nghĩ phép ẩn dụ đó khá hay đấy.”

“Tôi biết thây ma là gì,” cô nói. “Chúng không thể là bộ xương người được.”

“Nếu trong thế giới của nhóc có thể có linh hồn, thì thế giới của anh cũng có thể có thây ma xương người nhé.”

Cốc whiskey thứ hai của anh ta được đưa đến. Anh ta nhanh chóng uống cạn nó khi cả hai ăn salad, và rồi lại gọi thêm cốc thứ ba.

“Tưởng anh nói không phải tên say xỉn trong anh mời tôi đi ăn trưa chứ?” Cô nói.

“Anh bự con mà. Phải thêm nhiều whiskey nữa mới làm anh say được.”

“Anh có lái xe về được không thế?”

“Anh đang ăn nguyên một bữa tối đây, sẽ hấp thu hết rượu thôi. Anh ổn mà.”

Cô chỉ có thể hy vọng là như vậy. Anh ta trông đã say rồi. Trong lúc ăn, River say sưa nói về lý do anh ta không tin tưởng chuyện đi học ở một trường đại học đắt giá như em trai mình. Quan điểm tràn đầy sự cay nghiệt cảm tính với xã hội hiện đại và hướng đi của nó khiến cô nhớ về Mama. Anh ta thậm chí còn một lần dùng từ cỗ máy để mô tả nó.

Khi cả hai rời khỏi nhà hàng đã tối đèn, River phàn nàn rằng mặt trời vẫn còn chưa lặn. Anh ta muốn đến quán rượu nhưng nói rằng trời vẫn còn sớm quá.

“Tôi mới mười sáu, đằng nào tôi cũng không đến đó được.”

“À phải.”

Việc anh ta quên mất cô còn vị thành niên khiến cô lo lắng. Anh ta đã uống ba cốc whiskey và một ly brandy rồi.

“Đi kiếm gì khác làm đi,” anh ta nói. “Anh không muốn quay về.”

“Chúng ta phải về. Họ có lẽ đang lo không biết chúng ta đi đâu.”

“Họ biết ta ở đâu mà. Jasper gửi anh cả đống tin nhắn hỏi sao anh không dẫn nó đi ăn tối cùng kia kìa.”

“Anh có trả lời không?”

“Không.”

“Tại sao không?”

“Vì Jasper phiền chết đi được.”

Raven không thể tưởng tượng ra được cảnh Jackie và Huck đối xử với nhau như thế.

Ở trong xe, River mở ra một túi giấy nhỏ. “Muốn thử tí không?”

“Cái gì thế.”

“Đá - cần sa đấy.”

Đồ ăn cô mới ăn dường như đang trào lên đến cổ họng. Cô chưa thấy ai dùng cần sa bao giờ cả.

“Muốn thử một tí không?” River hỏi.

“Không. Và tôi nghĩ anh không nên làm thế trước khi lái xe.”

“Anh phải cân bằng lại chỗ whiskey vừa nãy mới được.”

“Vừa nãy anh nói nó không làm anh say cơ mà.”

“Đâu có đâu. Anh chỉ cần một ít cho tỉnh táo.”

“River... Tôi không muốn anh làm thế đâu.”

“Bình tĩnh đi. Có gì đâu. Ai chả làm thế này.”

Anh ta hít hai hơi bột trắng và ánh mắt sáng rực lên.

“Nhóc chắc là không muốn thử đấy chứ? Thích lắm đấy.”

“Đừng có hỏi nữa,” cô nói. “Anh chắc là anh lái xe được đấy chứ?”

“Được mà, chỉ cần một bài nhạc hoàn hảo để...”

Anh ta mất hồi lâu chọn một bài hát từ điện thoại của mình. Anh ta mở tiếng đài phát thanh trên xe quá to, nhưng cô không nói gì cả.

Raven chú ý tới con đường trước mặt và việc River lái xe trong khi anh ta điên cuồng giải thích thêm những lý do anh ta ghét bỏ thế giới này. Khi cả hai tăng tốc tiến vào khu vực Paynes Prairie, anh ta nhìn điện thoại để đổi bài hát. Anh ta liếc mắt lên nhìn những chiếc xe đang đỗ lại ven đường cao tốc.

“Có chuyện gì thế?” Anh ta hỏi.

“Người ta đến ngắm hoàng hôn. Ellis nói đó là một nghi lễ ở vùng này.”

“Vậy thì cùng ngắm đi. Nhóc muốn ngắm không?”

“Tôi nghĩ chúng ta nên...”

“Có một cây cầu tàu ở đằng đó kìa,” River nói. “Đỗ xe ở đó nhé.”

River đột ngột chuyển làn để đến chỗ cầu tàu ở bên kia đường giữa. Anh ta vẫn nắm chặt điện thoại trong tay khi xe của họ va chạm với một chiếc xe khác. Anh ta giật vô lăng sang bên phải bằng một tay để tránh khỏi tiếng kim loại va chạm.

Mọi thứ đột ngột lộn tùng phèo. Raven nhắm chặt mắt lại. Khi cô mở mắt ra thì họ đã ở dưới nước. Chiếc xe đã lăn khỏi gờ bê tông ở rìa vùng đất. Chiếc xe của họ lật trở lại đúng vị trí nhưng đang chìm dần, bên xe của cô nhô cao khỏi mặt nước so với bên của River.

“River! Chúng ta phải ra ngoài. Ta đang chìm xuống nước đấy!”

Đầu anh ta đầy máu, mắt nhắm chặt. Cô có thể nhìn ra anh ta đã bất tỉnh.

Cô phải lôi anh ta ra trước khi chiếc xe chìm xuống. Nước chưa ngập đến cửa sổ xe cô, nhưng cô sợ nó sẽ không hoạt động nữa khi nước ngấm vào phần máy. Cô nhấn nút, nhẹ nhõm khi nó vẫn hạ xuống. Raven tháo dây an toàn, cố không hoảng loạn khi cửa số khép kín bên River đang chìm dần xuống nước. Cô tháo đai an toàn của anh ta và kéo. Lúc này thì anh ta chẳng khác nào cục tạ vậy.

“River!” Cô hét lên khi nước tràn vào cửa sổ xe bên cô. “River!”

Nước nâng đỡ cơ thể River và giúp cô di chuyển anh ta. Nhưng họ đang chìm xuống nước. Bằng cách nào đó cô lôi được anh ta khỏi cửa sổ. Dòng nước ấm với vị lưu huỳnh bao trùm thân thể cô. Đầu River đang sắp chìm xuống nước.

Mọi thứ khác trong đầu Raven biến mất, để lại một suy nghĩ duy nhất - cứu sống River. Cô xoay xở kéo phần lớn thân thể anh ta khỏi cửa sổ. Nhưng phần đầu River chìm dưới nước, và phần mặt thì còn ở đó lâu hơn thế. Anh ta đang chết đuối. Cô phải đưa anh ta lên chỗ có không khí. Cô vòng tay qua ngực River và dốc sức bình sinh kéo anh ta lên mặt nước. Anh ta níu cô lại, và cô cần không khí. Nhưng cô sẽ không buông. Cô sẽ không làm thế, không đời nào. River đến Florida là vì cô. Anh ta ở dưới nước cũng là vì cô. Nếu anh ta chết, cô muốn chết cùng anh ta.

Những cánh tay bao bọc lấy Raven. Có ai đó đang ở dưới nước. Nhưng cô sợ họ sẽ bắt cô buông River và anh ta sẽ chìm mất. Cô túm lấy anh ta chặt hơn nữa. Khi được kéo lên mặt nước. Cô hít vào một hơi thật sâu. “Anh trai tôi!” Cô nói. “Giúp anh ấy đi! Anh ấy bị thương!”

“Tôi giữ được cậu ta rồi!” Một người đàn ông lên tiếng. “Buông cậu ta ra đi!”

Ba người đàn ông đã nhảy vào chỗ đầm nước. Một người khác xuống nước và chuyền River cho những người đang đứng ở gờ đá bê tông. Cơ thể anh ta mềm nhũn, gương mặt anh ta gần như xanh xám và đầy máu.

Trông River lúc này như đã chết vậy. Cô đã không đưa anh ta ra ngoài kịp lúc được.

Những người ở dưới nước đang giúp cô lên bờ. Có tiếng ai đó hét lớn. “Cậu ta không thở. Có ai biết hô hấp nhân tạo không?”

Một người đàn ông và một người phụ nữ chen qua đám đông, quỳ xuống hai bên River. Người đàn ông áp tai lên ngực River và nghe. Anh ta nói có tiếng tim đập, Raven thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi người phụ nữ mở miệng cậu ta ra để hà hơi, chẳng có gì xảy ra cả. Cậu ta không thức dậy, không di chuyển, cũng chẳng thở nữa.

Bên ngoài đám xe cộ và những khuôn mặt hoảng sợ, cánh đồng cỏ và mặt nước đẹp đến vô thực. Một bầy sếu trắng chậm rãi vỗ cánh bay trên bầu trời xanh điểm xuyết những áng mây hồng.

Tại sao linh hồn của vùng đất mạnh mẽ ấy lại làm thế với một đồng loại của nó chứ?

Làm ơn để anh ấy sống. Mau đến và làm anh ấy thở đi.

Cô để ý chí của bản thân mệnh lệnh những linh hồn đến giúp đỡ River, nhưng anh ta không hề thở.