❖ 8 ❖ ELLIS
Jasper không muốn ăn tối. Cậu cứ như vậy hờn dỗi ngồi trong nhà khách, ăn bim bim và xem TV. Cậu tức giận vì anh trai cậu đã lấy xe đi mất trong khi cậu đang tắm.
Ellis bất ngờ khi biết Raven đã đi cùng River. Cả hai không để lại lời nhắn, và River thì không trả lời tin nhắn của Jasper. Khi mặt trời hạ thấp hơn, Ellis cảm thấy lo lắng, nhưng Jasper thì tin chắc cả hai chỉ đi ăn tối mà không nói cho họ biết. Cậu nói rằng đó là kiểu hành động ích kỷ mà River luôn làm.
Có chuyện gì với các con cô vậy chứ?
Đối với chúng, cô chính là “chuyện”. Không những thế, cả mẹ của cô cũng là “chuyện”. Và cả bố cô, người đã nóng nảy đến nỗi để bản thân chết đi vì một lần cãi vã cũng là “chuyện”. Tất cả cũng chỉ vì bố mẹ cô đã mong muốn có một đứa trẻ trong khi họ hiển nhiên không thể nào chịu trách nhiệm cho một sinh linh được sinh ra đời.
Một số người lẽ ra không nên có con cái. Ellis chưa từng nghĩ cô nên hay sẽ có con. Thế rồi Jonah ập đến cuộc đời cô và xới tung hết những kế hoạch cho tương lai của cô giống như xới tung những chiếc lá héo úa xác xơ trên mặt đất vậy.
Quercus đặt bàn chân lên đùi cô và liếm cằm cô. Nó là con chó ngọt ngào và thông minh nhất trong ba con mà cô đã nuôi. Có lẽ là bởi Keith là người đã chọn nó cho cô.
Cô xoa rối bù cái bờm dày của nó. “Mày cũng nhớ anh ấy, nhỉ?”
Thấy đã thu hút sự chú ý của cô, Quercus chạy theo quả bóng của mình. Cô hiếm khi nào chơi đùa cùng nó. Keith vẫn luôn là người làm điều đó. Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa và ném quả bóng đến chỗ rừng cây. Quercus bắt được quả bóng, rồi cô lại lần nữa ném đi. Vào lần thứ tư, quả bóng bị kẹt trên phần thân đầy gai nhọn của cây cau. Quercus nhìn nó chằm chằm không bỏ.
Nếu là Keith thì anh sẽ lấy một chiếc thang và mang quả bóng xuống, nhưng cô quá mệt mỏi để làm chuyện đó.
Cô vào nhà lấy điện thoại và quay trở lại ghế tựa. Một chiếc là của cô, và chiếc còn lại là của Keith.
Cô nhập số điện thoại của Keith. Cô không biết vì sao mình làm thế, hay cô sẽ nói gì với anh. Cũng giống như cái đêm đó ở Ohio sau khi cô đã chôn chiếc điện thoại và ảnh gia đình mình dưới lòng sông ở Rừng Hoang.
“Chào em,” Keith nói khi bắt máy.
“Chào anh,” cô nói.
“Có chuyện gì thế?” Anh hỏi.
“Quả bóng của con chó bị kẹt trên cây rồi. Ở cao lắm.” Thật là một điều ngu ngốc hết cỡ cô có thể nói ra mà.
“Thế tệ quá.”
“Ừ.”
Một khoảng im lặng tồi tệ. Cô sợ anh sẽ chào tạm biệt và sự im lặng đó sẽ kéo dài mãi mãi.
“Anh không nghĩ em gọi anh là vì chuyện đó đâu,” anh nói.
“Không phải vì chuyện đó.”
“Thế sao em lại gọi?”
“Em nhớ anh. Em tự hỏi anh có tha thứ cho em không.”
“Anh đã tha thứ cho em rồi. Cơ bản là thế.”
“Thật sao?”
“Cơ bản là thế. Anh có thể hiểu vì sao em không kể cho anh về các con em. Việc cảm thấy bản thân có trách nhiệm về việc con mình bị bắt cóc hẳn là điều tồi tệ nhất một bậc cha mẹ phải trải qua. Giờ anh đã hiểu vì sao em sống ở những khu cắm trại khi anh gặp em lần đầu tiên rồi. Khi ấy em đang chịu đau khổ còn hơn cả từ việc ly dị nữa.”
Ngừng một chút, anh nói tiếp. “Nhưng anh vẫn thấy khó khăn lắm Ellis à. Anh cứ tự hỏi bản thân tại sao em không tin tưởng anh. Ngay cả khi anh đã tin tưởng em đủ để cầu hôn em và mong muốn rằng em sẽ mang thai con của chúng ta.”
Nước mắt lăn dài trên má cô.
“Em có hiểu được điều đó đau đến nhường nào không?” Anh hỏi.
“Em có.”
Lại một khoảng im lặng. Rồi anh lên tiếng. “Em đang khóc.”
Cô cố gắng nói một tiếng “Có,” nhưng tiếng nói từ miệng cô lại thành một tiếng nức nở.
“Mọi chuyện ở đó vẫn ổn chứ?”
“Hôm nay đã có chuyện xảy ra.”
“Sao cơ?”
“Khó giải thích lắm.”
“Em cứ thử đi.”
“Khi em con bé, em từng có một người giống như bố mình vậy. Hôm nay ông ấy đã đến đây.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Em khám phá ra sự thật về một vài chuyện mà em chẳng thể hiểu được.”
Anh chờ đợi, nhưng cô không biết phải nói thêm gì nữa.
“Sự thật đau lắm hả?” Anh hỏi.
“Đau hơn em tưởng sau từng ấy năm.”
“Nhưng em không thấy mừng vì đã biết được sao?”
Cô mừng vì biết được bố mình là ai, nhưng biết được Zane không thực sự yêu thương hay nhớ nhung cô vẫn làm lòng cô đau nhói.
“Em nghĩ có vài sự thật không nên nói ra thì tốt hơn,” cô nói.
“Nhưng không phải là những điều giữa hai con người thực lòng quan tâm đến nhau,” anh nói.
Ellis đã quan tâm; nhưng Zane thì không. Tình yêu vẫn luôn là từ một phía. Ông ấy không đủ quan tâm để nói cho cô biết về bố mình, hay thậm chí là nói lời tạm biệt khi ông rời đi. Giữa họ không có sự thật nào cả, và điều đó còn đau hơn nhiều so với những sự thật mà Zane đã tiết lộ cho cô.
Cô chợt nhận ra vì sao cô lại gọi cho anh.
“Em yêu anh, Keith.”
Không có thanh âm nào cả, nhưng bằng cách nào đó cô biết rằng anh đang khóc.
“Anh có thể đến được chứ? Em muốn kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra hôm nay.”
“Tốt rồi, Ellis.”
“Cái gì tốt cơ?”
“Em đã muốn chia sẻ nỗi đau của mình.”
“Nếu anh có thể chịu được, thì em có khá nhiều nỗi đau đấy.”
“Anh có thể chịu được, em biết mà. Tất cả cũng không sao.”
“Em biết.”
“Hai mươi phút nữa anh sẽ ở đó.”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh vẫn ở phòng khách nhà Ben.”
Ben là một người kiểm lâm khác sống gần Ocala.
“Anh nên nhanh lên nếu muốn ngắm hoàng hôn. Xem ra sẽ đẹp lắm đấy.”
“Anh đang tới đây.”
Keith đến nơi trước khi mặt trời lặn. Anh còn chưa đóng cửa xe trước khi họ sà vào lòng nhau. Quercus chen vào và vồ lên Keith cho đến khi anh chịu dời sự chú ý khỏi Ellis. Anh quỳ xuống và ôm con chó, “Tao cũng nhớ mày đây, đồ cây sồi to bự lắm lông ạ.”
“Mẹ anh sao rồi?” Ellis hỏi.
Mẹ Keith đã sa sút tinh thần từ khi bố của anh qua đời hơn một năm trước.
“Bà khá hơn rồi,” Anh nói. “Bà tham gia một câu lạc bộ người cao tuổi và kết bạn mới. Tuần trước anh đã lên thăm bà.”
“Anh lên Pennsylvania sao? Anh có gặp em gái và mấy đứa bé không?”
“Tất nhiên là có rồi.”
“Anh có nói chuyện của chúng ta không?”
Anh gật đầu.
Cô đã biết anh sẽ làm thế mà. Keith rất gần gũi với mẹ và em gái mình, giống như anh rất gần gũi với bố mình vậy. Còn em rễ của anh thì giống như một người anh em ruột thịt vậy. Ellis chưa từng thấy gia đình nào hòa hợp với nhau đến thế. Cô trước đó thậm chí còn chẳng tin một thứ như thế có tồn tại.
“Đám nhóc có biết không?” Cô hỏi.
“Anh nghĩ câu chuyện về vụ bắt cóc có thể sẽ hơi quá sức với chúng.”
“Vậy những người còn lại nghĩ gì về chuyện đó?”
“Họ nhớ được Thượng nghị sĩ Bauhammer. Họ cũng sốc như anh khi biết em làm dâu nhà đó.”
“Em đoán là giờ họ đều ghét em nhỉ?”
“Sao em có thể nói thế được?”
“Em nói dối anh bao nhiều năm nay. Đương nhiên là họ ghét em rồi.”
“Ellis, em gái anh đã khóc ngay khi con bé nghe được em đã phải trải qua những gì.”
Ellis có thể tưởng tượng ra điều đó. Cô ấy là kiểu người đầy lòng vị tha và chân thật mà Ellis luôn muốn trở thành. Và cô ấy là một người mẹ mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng, là hình mẫu phụ huynh mà Ellis mơ ước có được khi cô còn bé.
“Em ấy nói đáng lẽ anh không được bỏ rơi em như thế,” Keith nói.
“Em ấy nói không thể tưởng tượng ra cảm giác mất đi con của mình là như thế nào, và anh nên cho em một cơ hội.”
Ellis chớp chớp mắt. Đôi mắt cô đã ướt nhòe tự khi nào.
“Và em biết mẹ anh đã nói gì không?”
“Bà nói gì vậy?”
“Bà nói anh là một thằng đần khi bỏ rơi tình yêu của đời mình như thế.” Giờ thì anh cũng đang cố kìm nước mắt. “Gia đình anh đã nói hết mọi điều mà anh cần nghe. Mọi điều mà anh muốn nghe. Vậy nên giờ anh ở đây rồi.”
Anh ấy đang nói là anh ấy đã trở lại và không rời đi sao? Cô sợ đến mức không dám hỏi.
Hai người họ nắm tay trở về chỗ chiếc ghế tựa. Cô và anh ngồi trên chiếc ghế của mình. Quercus nằm quanh chân Keith để đảm bảo anh không đi đâu cả.
Họ cùng nhau ngắm sắc trời đằng sau cây sồi phủ đầy rêu, và cô kể về chuyện con trai mình đột ngột xuất hiện, chuyện lũ trẻ cãi cọ, và chuyện River nói dối để Zane tới đây. Cô nói cho anh điều Zane đã nói. Câu chuyện về cách bố cô chết. Về lý do mà mẹ của cô ghét cô.
“Em thực sự tin bà ấy ghét bỏ em sao?” Keith hỏi.
“Chà, thì bà ấy không thể nào yêu thương em được. Zane cơ bản đã xác nhận chuyện đó còn gì.”
Anh kéo cô khỏi ghế và ôm cô trong vòng tay mình. “Ấy vậy mà em có thể có khả năng yêu thương đến nhường này. Đây là minh chứng cho sự mạnh mẽ của em đấy Ellis.”
Cô đẩy anh ra và nhìn vào mắt anh. “Tại sao anh lại nói em có khả năng yêu thương đến vậy khi rõ ràng em đã thất bại chứ?”
Anh mỉm cười. “Em yêu thương rất đậm sâu, Ellis. Chỉ là em thất bại khi không thể tin vào tình yêu.”
“Vậy em có thể tin tưởng điều này không? Anh sẽ ở lại chứ?”
“Anh sẽ ở lại. Anh nhớ em đến phát điên lên được.”
“Em cũng thế. Điên hơn cả mọi khi luôn đấy.”
Hai người hôn nhau khi bóng tối dần bao phủ. Thường thì họ sẽ vào nhà và làm tình, nhưng mọi thứ giờ đây thật mới mẻ, và hôn thì thích hợp với bầu không khí của một khởi đầu mới hơn. Lần này cô không phải nàng phù thủy dẫn dụ anh vào khu rừng tăm tối của mình nữa. Anh đã biết tất cả về cô, ấy vậy mà anh nói rằng sẽ ở lại. Cô không còn cần đến một bùa phép nữa rồi.
Ánh đèn pin sáng lên sau lưng họ. Cả hai tách ra và thấy Jasper đi đến từ nhà kho. “Mẹ!” Cậu gọi. Jasper ngừng lại một giây để nhận ra Keith đang ở đây nhưng không chờ để được giới thiệu. “Anh River... Anh River và Raven bị tai nạn. Chúng ta phải đến bệnh viện!”
“Là ai nói với con thế?”
“Bố gọi con. Ông ấy nói Raven bảo bệnh viện gọi cho ông ấy.”
“River có sao không?”
“Con nghĩ là không ổn. Anh ấy đang ở trong phòng cấp cứu.”
Keith khăng khăng đòi lái xe. Khi tất cả đến đường đoạn đường 441 kéo dài cắt ngang cánh đồng cỏ, họ nhìn thấy những ánh đèn pin ở phía bên kia đường. Có xe cảnh sát và xe cẩu. Cảnh sát đang chỉ dẫn mọi người đi vòng qua hiện trường tai nạn.
“Hai đứa nó bị đụng xe ở chỗ đó sao?” Ellis hỏi.
“Con không biết,” Jasper nói. “Con không thấy xe của tụi con ở bên đó.”
Keith thả mọi người tại lối vào phòng cấp cứu và đi đỗ xe.
Một bác sĩ ra gặp Jasper và Ellis tại bàn làm việc phòng cấp cứu, “Cô là mẹ của River Bauhammer và Raven Lind phải không?”
“Phải, đây là em trai River, Jasper. Cả hai đứa nó vẫn sống sót chứ?”
“Cho đến giờ là như vậy. Tình trạng của River khá nghiêm trọng, nhưng cậu ta đã ổn định lại rồi.”
“Cháu muốn gặp anh ấy!” Jasper nói.
“Tôi biết, nhưng chúng tôi đang xem xét tình trạng của cậu ta.”
“Mấy người làm gì cơ?” Ellis hỏi.
“Vụ va chạm khiến chiếc xe lộn nhiều vòng và rơi xuống vùng nước sâu đủ để ngập cả xe.”
Cánh đồng cỏ Paynes. Là nơi hai đứa đã đi qua khi gặp tai nạn. Kể từ khi trận bão lớn tiến vào đất liền trước đó, nước ở khu vực này đã trở nên sâu hơn.
“Con gái cô có lẽ đã cứu mạng River. Cậu ta bất tỉnh, và cô bé kéo cậu ta khỏi xe khi chiếc xe chìm xuống. Nhưng hiện tại cậu ta không thở. Cậu ta đã ở dưới nước ít nhất một phút và còn bị thương ở đầu nữa.”
“Chúa ơi,” Jasper nói, nước mắt lăn dài trên má.
“Hai người qua đường đã sơ cứu cho cậu ta tại hiện trường,” bác sĩ nói. “Đó là chuyện tốt. Chúng tôi cho là cậu ta chỉ bị thiếu oxy không quá vài phút.”
“Thằng bé đã tỉnh chưa?” Ellis hỏi.
“Cậu ta đang hôn mê. Chúng tôi đang cố gắng xác định mức độ tổn thương đến não bộ.”
“Thằng bé tự thở được chứ?”
“Có. Mọi người có biết đến việc cậu ta gặp vấn đề về lạm dụng chất kích thích chứ?”
Ellis cho là có, và Jasper xác nhận điều đó.
“Máu cậu ta có nồng độ cồn cao, ngoài ra còn có ma túy. Raven xác nhận cậu ta uống rượu whiskey và dùng thuốc phiện trước khi xảy ra tai nạn.”
“Con bé đâu rồi?” Ellis hỏi. “Con bé có sao không?”
“Tôi không dám nói chắc. Cô bé hơi trầy xước một chút, nhưng cô bé từ chối để chúng tôi chạm vào người. Thực sự đấy. Cô bé nói chúng tôi sẽ bỏ thuốc cô bé và gắn cô bé với những cỗ máy giết người. Chị có biết cô bé bị hội chứng sợ bệnh viện không?”
“Không, nhưng tôi biết nguyên nhân từ đâu mà ra,” Ellis nói.
“Một số trường hợp thì nguyên nhân là do một cú sốc,” bác sĩ nói. “Có lẽ hai người có thể thuyết phục cô bé cho phép chúng tôi dùng một liều thuốc an thần và kiểm tra thương tích của cô bé.”
Ellis thì hoài nghi chuyện đó. Raven là người kiên định với niềm tin của mình. Con bé còn có hai nhân tố bồi đắp nên cái tính cách đó. Một là bẩm sinh, còn một là từ nuôi dưỡng mà thành.
Bác sĩ dẫn họ đến một căn phòng ở cuối hành lang. Ellis không nghĩ con gái cô sẽ trông tệ như thế. Con bé cuộn tròn như quả bóng trên sàn nhà, tựa mình vào một bức tường trong góc. Con bé đi chân trần, mái tóc ẩm ướt và váy thì dính đầy bùn đất. Các loại cây cỏ dưới nước đã khô vương khắp người. Con bé trông như một sinh vật biển đáng thương bị lưới vớt lên và ném lên bờ vậy.
Raven bỏ tay khỏi đầu khi nghe tiếng hai người họ bước vào. Cô suýt khóc khi nhìn thấy Ellis, nhưng sự nhẹ nhõm nhanh chóng bị che khuất bởi sự không tín nhiệm rõ ràng đối với vị bác sĩ.
“Chúng tôi muốn ở riêng một chút,” Ellis nói với bác sĩ.
Vị bác sĩ gật đầu, đóng cửa lại và rời đi.
Ellis không thể ngăn lại mình được. Một cảm giác đau nhói của tình mẫu tử mà cô không biết rằng vẫn còn đó thôi thúc cô bước đến đứa con gái chưa từng gọi cô là Mẹ. Cô ôm Raven vào lòng và kéo con bé vào lồng ngực. Raven bật khóc trong ngực cô.
Jasper ôm lấy em gái mình từ phía sau. “Cảm ơn em đã cứu River,” cậu nói. “Cảm ơn em.”
Tiếng khóc của Jasper khiến nước mắt Ellis dâng trào. Bọn họ thật là một đám người kỳ lạ. Abbey, Lind, Bauhammer. Không có gì ở họ tương đồng. Không có một chút trải nghiệm nào cùng nhau suốt mười sáu năm. Tất cả bị đột ngột bị buộc lại cùng nhau bởi nỗi đau nhiều hơn là tình máu mủ ruột rà.
“Con muốn thấy River!” Raven khóc. “Họ không cho phép con.”
Ellis giữ lấy con bé, “người ta phải làm xét nghiệm.”
“Chúng ta phải xem họ làm cái gì. Họ có thể giết anh ấy mất.”
“Chúng ta phải tin họ. Ta biết con được nuôi lớn với nỗi sợ bệnh viện, nhưng River bây giờ cần được điều trị. Chúng ta sẽ được gặp thằng bé sớm thôi.”
“Con sợ anh ấy sẽ chết lắm!” Raven nói. “Con cố kéo đầu anh ấy khỏi nước. Con đã cố. Nhưng anh ấy cứ chìm xuống. Anh ấy không thở khi người ta kéo anh ấy ra.”
“Em đã cứu được anh ấy,” Jasper nói. “Bác sĩ đã nói vậy.”
“Là những người hô hấp nhân tạo cứu anh ấy,” cô nói.
“Họ sẽ chẳng làm được như thế nếu anh ấy chìm theo chiếc xe,” Jasper nói.
“Con đáng lẽ không nên để anh ấy lái xe,” cô khóc. “Anh ấy uống rượu, lại dùng thuốc phiện. Con có thể thấy anh ấy không ổn. Nhưng con nghĩ nếu con quan sát anh ấy lái xe thì sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra.”
Ellis nghĩ đến rất nhiều lần cô lái xe khi đang bị thuốc ảnh hưởng. Cô thực sự đã mạo hiểm một cách khủng khiếp, và không chỉ mạo hiểm tính mạng của cô mà thôi.
Cô lần nữa ôm lấy Raven. “Con không có lỗi gì trong chuyện này cả. Không hề. Con có hiểu không?”
Một y tá bước vào. Cô muốn đo huyết áp và thân nhiệt của Raven, nhưng Raven từ chối. Ellis không thấy Raven cần điều trị ngay lập tức. Con bé bị vài vết bầm tím và trầy xước, nhưng áp lực tâm lý của con bé mới là điều đáng lo ngại. Ellis không cố ép con bé phải nghe theo mình. Cô hỏi xin y tá một bộ quần áo.
Jasper rời đi trong khi Ellis giúp Raven thay bộ đồ bệnh nhân. Ellis kiểm tra người con bé xem có cần chụp X-quang và CAT như bác sĩ đề nghị hay không. Cô không nhìn ra điều gì rõ ràng, nhưng khi cô nhắc đến việc kiểm tra, Raven lắc đầu nguầy nguậy. Cô hoảng hốt nhìn chằm chằm ra cửa như thể đang chuẩn bị lao vọt ra.
“Được rồi, ta sẽ chờ xem con thế nào,” Ellis nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Không ai làm tổn thương con đâu.”
Ellis lấy khăn lau và lau bụi đất khỏi mặt Raven. “Keith đã chở chúng ta đến,” cô nói. “Ta có nên bảo chú ấy về nhà, hay là con muốn gặp chú ấy?”
“Chú ấy quay về rồi sao?”
“Ừ, ngay trước khi chúng ta biết về vụ tai nạn của con.”
“Chú ấy sẽ ở lại hẳn chứ?”
“Ta nghĩ thế.”
Cô nhìn kỹ đôi mắt Ellis. “Hẳn là cô vui lắm.”
“Đúng thế. Ít nhất thì lúc đó là như vậy.”
“Chú ấy đâu rồi?”
“Ở trong phòng chờ. Ta cần cho chú ấy biết đang có chuyện gì.”
“Cô sẽ quay lại ngay chứ?”
“Ta sẽ quay lại ngay.”
“Cô không muốn chú ấy rời đi,” Raven nói. “Cô có thể mang chú ấy vào đây.”
Ellis tìm Keith và dẫn anh vào phòng kiểm tra. Jasper và Raven đã ngồi vào chỗ, tay Jasper ôm lấy em gái. Ellis suýt nữa lại khóc khi nhìn thấy cảnh này.
Họ chờ gần hai tiếng trước khi được phép gặp River. Cậu ta vấn bất tỉnh. Gương mặt bầm tím, còn đầu thì được quấn băng. Xung quanh River là những cỗ máy - giống như Raven lo sợ - bao gồm ống thông mũi để bổ sung oxy. Jasper và Raven bật khóc. Ellis thì nhẹ nhõm khi thằng bé không phải đeo mặt nạ thở. Cô nhẹ hôn lên má River, lần đầu tiên kể từ khi thằng bé bốn tuổi.
Hai giờ sau đó, River được chuyển đến phòng bệnh nhân tại khoa hồi sức tích cực.
Một giờ sau đó Jonah bước vào.
Ngoài vẻ mệt mỏi và lo âu hiện tại thì Jonah không thay đổi quá nhiều. Anh ta vẫn thon gọn và cân đối. Trên gương mặt đã có nét trũng và nếp nhăn của tuổi tác, mái tóc cũng lấm tấm sợi bạc. Khác biệt dễ nhận thấy nhất chính là điều gì đó khác lạ trong ánh mắt anh ta. Ban đầu Ellis không hiểu được nó là gì, thế rồi cô chợt nhận ra. Ánh mắt của anh ta dường như lớp lang hơn bình thường. Bên dưới màu mắt xanh dương sáng tự tin thường thấy của anh ta là nỗi buồn sâu đậm mà cô chưa từng thấy bao giờ.
“Bố!” Jasper kêu lên, lao vào vòng tay bố mình.
Jonah ôm cậu thật chặt. Ellis vẫn hiểu đủ rõ Jonah để biết anh ta đang cố không rơi nước mắt.
Jasper không ôm lấy Jonah. “Con xin lỗi. Bọn con đến đây là do ý tưởng của con. River không muốn tới đây. Đây là lỗi của con!”
“Không phải lỗi của con đâu,” Jonah nói.
“Anh không biết chúng ở Florida sao?” Ellis hỏi.
“Anh nghĩ chúng ở Outer Banks,” Jonah đáp.
“Tôi bảo chúng báo cho anh biết. Tôi đã khăng khăng bảo chúng làm vậy.”
“Con xin lỗi,” Jasper nói. “Bọn con không muốn làm bố giận.”
Jonah bước đến chiếc giường, nhẹ đặt tay lên má River. “Anh nói chuyện lần cuối với bác sĩ lúc máy bay hạ cánh ở Orlando. Có tiến triển gì không?”
“Không,” Ellis nói. “Họ cho là thằng bé sẽ sớm tỉnh lại. Thằng bé chỉ bị tổn thương não nhẹ.”
“Bác sĩ có nói thằng bé bị một ít nước tràn vào phổi.”
“Một lượng nhỏ thôi. Vậy nên thằng bé đang được cho thở oxy và truyền kháng sinh.”
Jonah quay sang Raven lúc này vẫn khoác áo choàng bệnh nhân. “Con đã kéo thằng bé lên lúc xe chìm. Bên cứu hộ nói với bác sĩ rằng con đã cứu mạng nó.”
Raven không nói gì cả. Ellis biết con bé tin điều ngược lại.
Jonah vỗ vai Raven. “Con là cô gái thông minh và dũng cảm,” sau đó ôm con bé vào ngực. “Cảm ơn con. Con đúng là một phép mầu.”
Raven bật khóc khi Jonah buông cô ra.
Cuối cùng thì Jonah và Ellis đã hoàn toàn nhìn nhau. Mười sáu năm đau đớn, tội lỗi, oán trách, và giận dữ dồn nén trong ánh mắt của cả hai. Và có thể là một chút tình yêu trong đó nữa. Jonah ôm cô, và cô ôm lại anh ta. Điều kỳ lạ nhất là cách cơ thể cô dễ dàng nhớ lại cảm giác thuộc về Jonah. Mùi hương của anh ta, cách anh ta ôm lấy cô, tiếng thở nhẹ của anh ta trong tai cô. Cả ngàn ký ức bùng lên trong tâm trí Ellis chỉ trong vài giây ngắn ngủi hai người chạm vào nhau.
“Jonah, đây là Keith Gephardt,” Ellis nói.
“Rất vui được gặp anh, Keith,” Jonah nói trong khi bắt tay Keith.
Keith đã được Ellis bổ túc một bài lớn về quá khứ của cô trong sáu tiếng kể từ khi quay trở lại. Nhưng anh vẫn tiếp nhận mọi thứ tốt. Anh nói với Jonah rằng bản thân rất tiếc về vụ tai nạn và mời anh ta ăn gì đó.
Jonah từ chối, bước đến chỗ River và cầm tay thằng bé.
Ellis ngồi cạnh Keith. “Em cố gắng ngủ một chút đi,” anh nói, kéo cô vào ngực.
“Anh mới phải cần ngủ,” cô nói. “Anh còn phải đi làm sớm mà.”
“Anh không đi. Anh nói là ở nhà có chuyện khẩn cấp rồi.”
Cô rời vòng tay Keith và nhìn vào mắt anh.
“Em là gia đình của anh,” Keith lặng lẽ nói. “Và điều đó nghĩa là con cái của em cũng như vậy.”
Cô trở lại vòng tay ôm ấp của Keith, tựa đầu vào ngực anh và chìm vào giấc ngủ trong khi lắng nghe nhịp đập đều đặn nhẹ nhàng của nó.
Theo đồng hồ trên tường, Ellis thức dậy ba mươi lăm phút sau đó. Nhưng giấc ngủ tiếp thêm năng lượng cho cô như thể cô đã ngủ hàng giờ liền. Cô thèm một cốc cà phê giống như cô vẫn như thế khi thức giấc vào buổi sáng. Cô hỏi Keith có muốn uống một cốc không nhưng anh từ chối lời đề nghị đó.
Jonah đã rời khỏi căn phòng. Jasper thì ngủ trên chiếc ghế tựa. Còn Raven thì đứng bên giường River.
“Có thay đổi nào không?” Ellis hỏi con bé.
Raven lắc đầu. Con bé trông như sắp ngất vì mệt mỏi. Chỉ mới vài giờ trước con bé đã kéo một người đàn ông cao lớn khỏi một chiếc xe đang chìm. Ellis không tưởng tượng ra được làm thế nào mà con bé vẫn còn có thể đứng.
“Con cần phải ngủ đi,” Ellis nói với con bé. “Con có muốn chú Keith chở con về nhà không?”
“Không muốn.”
“Ngoài phòng nghỉ có ghế dài đấy. Chúng ta có thể tìm gối và chăn cho con.”
“Con không thể ngủ chừng nào anh River còn chưa tỉnh lại,” cô nói.
“Con có thể ngã bệnh đấy,” Ellis nói. “River sẽ không muốn như thế.”
Raven nhìn vào gương mặt River. “Điều anh River muốn là tỉnh dậy, nhưng nơi này khiến anh ấy không muốn làm vậy.”
“Thằng bé không biết mình ở đâu cả,” Ellis nói. “Nó vẫn còn bất tỉnh mà.”
Raven mím môi như thể đang giữ lại những suy nghĩ ảo tưởng trong lòng.
Ellis đi tìm cà phê và nhìn thấy Jonah đang đặt một cốc ở quầy.
“Keith có vẻ là người tốt đấy,” Jonah nói khi cả hai trở về phòng hồi sức tích cực. “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Chúng tôi sống chung được mười năm rồi.”
“Chà, lâu thật đấy.”
“Thế còn anh? Anh có bạn gái không?”
Jonah ngừng bước và đối mặt với cô.
“Gì vậy?” Ellis hỏi.
Jonah vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. “Anh còn chưa nói cho hai đứa nhóc biết...”
“Anh sắp kết hôn đấy à?”
Anh ta nhìn quanh phòng nghỉ để chắc chắn không có ai nghe lén. Vào lúc sớm thế này thì chỉ có họ đang ở đây. “Anh đã gặp một người bảy tháng về trước. Anh ấy là tình yêu của đời anh.”
Sự mệt mỏi khiến đầu óc cô chậm chạp không kịp xử lý những lời anh ta vừa nói. Cô cứ đứng đó nhìn anh ta chằm chằm.
Jonah mỉm cười yếu ớt. “Trông em có vẻ cần ngồi xuống đấy.”
Đúng là cô cần điều đó. Jonah ngồi đối diện cô tại một cái bàn thấp nơi họ đặt cốc cà phê của mình xuống.
“Anh xin lỗi,” Jonah nói. “Giờ không phải là lúc hay là nơi để nói chuyện đó. Anh mệt mỏi quá.”
“Vì Chúa, đừng xin lỗi. Tôi mừng vì anh chia sẻ chuyện này với tôi. Tôi thật lòng mừng cho anh đấy.”
“Trông em có vẻ bất ngờ. Anh luôn nghĩ em đã biết rồi cơ...”
Một trăm cái lý do cho việc vì sao cô lẽ ra nên biết điều này làm đầu óc cô minh mẫn trở lại. “Anh là người lưỡng tính sao?”
“Là gay.”
“Hai đứa nhóc có biết không?”
“Em là người đầu tiên anh nói chuyện này. Thật lạ, phải không?” Jonah nhìn sang nơi khác, cố gắng ngăn nước mắt rơi. Nhưng khi anh quay lại nhìn cô, đôi mắt anh ta đã ướt. “Như anh đã nói. Anh rất mệt mỏi. Anh không phải là mình nữa.”
“Đừng nói thế. Đây là con người chân thật nhất của anh mà tôi từng thấy. Đẹp lắm, Jonah ạ.”
“Ellis... Chúa ơi... Em vẫn luôn là người con gái xinh đẹp... những gì anh đã làm với em...” Anh ta đưa tay ôm lấy mặt.
“Jonah...”
Anh ta ngẩng lên nhìn cô.
“Tôi hiểu được vì sao anh phải chối bỏ con người của mình lâu đến vậy. Bố anh, rồi mẹ anh nữa, hẳn là chẳng khác gì tra tấn.”
“Nó thực sự là địa ngục. Bố anh là một trong những người kỳ thị đồng tính ác liệt nhất trong lịch sử đất nước này đấy.”
“Và anh biết mình như thế từ khi còn nhỏ sao?”
“Như em đã nói, anh đã chối bỏ nó. Anh nghĩ việc anh bị con trai thu hút khi học cấp ba chỉ là một trò nổi loạn biến thái một chút của tuổi mới lớn chống lại niềm tin của bố mẹ anh. Anh tự nhủ với mình như thế cho đến những năm hai mươi tuổi, nhưng anh chưa từng tìm được người phụ nữ nào mà anh muốn ở bên. Cho đến tận cái đêm anh gặp được em ở bữa tiệc đó.”
Chính là bữa tiệc Halloween. Ellis đã mặc như một đám mây, còn Jonah thì mặc trang phục của thần Zeus.
“Lần đầu tiên trong đời anh bị một người phụ nữ thu hút. Anh không thể nói với em điều đó khiến anh nhẹ nhõm thế nào đâu. Nhưng điều đó quá mức sai lầm. Thực sự quá mức sai lầm.”
“Cái gì sai cơ?”
Nước mắt Jonah tiếp tục rơi. “Khi anh lần đầu tiên nhìn thấy em ở bữa tiệc, anh đã nghĩ em là một người đàn ông. Em là người đàn ông xinh đẹp nhất mà anh từng thấy đấy.”
“Lúc đó tôi cắt tóc ngắn mà.”
“Phải, còn toàn thân em thì bị đám mây che đi mất.”
“Sau đó anh phát hiện ra tôi là phụ nữ. Nhưng tôi là người phụ nữ mà anh có thể cảm thấy bị thu hút.”
“Tha thứ cho anh. Anh biết là em không thể. Anh biết điều đó là sai trái. Nhưng anh thật sự đã yêu em, Ellis, thực sự đấy. Anh chưa từng cảm thấy được kết nối với ai nhiều như với em đâu.”
Mọi thứ đã bắt đầu tiến vào trọng tâm. Anh ta nói yêu cô quá sớm khi cả hai chỉ vừa mới bắt đầu mối quan hệ. Anh ta cần được yêu thương, nhưng cô cảm nhận rõ ràng sự xa cách trong cảm xúc của anh ta. Anh ta gặp vấn đề khi làm tình với cô. Đó cũng là cách mà cô đã mang thai: Vào cái đêm cô hi sinh biện pháp bảo vệ để giúp anh ta cải thiện phản ứng yếu ớt của cơ thể anh ta.
“Thế anh không bị Irene thu hút tí nào à?” Cô hỏi.
“Irene... Chúa ơi, Ellis, sao anh lại có thể nói với em những chuyện này chứ?”
“Nói cho tôi đi. Như thế tốt hơn là giữ trong lòng đấy.”
“Có một người đàn ông, một luật sư khác. Anh nghĩ anh ta là gay. Nhưng anh không thể tiến tới được. Em biết anh không thể mà. Anh có em, đám trẻ, mẹ anh, Thượng nghị sĩ Bauhammer... rồi cả cái đất nước này nữa, trời ạ.”
“Vậy là anh đến với cô nàng dạy tennis đó để cô giết đi sự hứng thú với đàn ông của mình.”
Anh ta gật đầu.
“Tôi đoán là vì khi đó tôi không còn giống như một người đàn ông xinh đẹp nữa. Bầu bí, rồi sữa chảy ra từ bộ ngực lớn và hàng tá chuyện khác nữa.”
Jonah lần nữa gật đầu. “Anh đã nghĩ có thêm một đứa nữa sẽ giải quyết được vấn đề, nhưng lại chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn. Em là một người mẹ xinh đẹp biết bao. Thực sự rất đẹp...”
“Nhưng về cơ bản như thế trái ngược với điều ban đầu khiến anh cảm thấy tôi hấp dẫn.”
Jonah nâng cốc cà phê, nhưng bàn tay quá run không thể nhấp một ngụm và phải bỏ xuống. “Chết tiệt,” anh ta nói và lại bắt đầu khóc.
“Tôi thật lòng khi nói mình tha thứ cho anh,” cô nói. “Tin hay không thì tùy, nhưng giờ đã biết chuyện thì tôi thấy khá hơn nhiều. Chuyện của Irene khiến tôi rất đau lòng, nhưng giờ tôi hiểu được.”
“Em có hiểu thật không?” Đột nhiên giọng nói của anh ta trở nên mãnh liệt. “Em bỏ lại Viola trong rừng bởi em nhìn thấy anh và Irene. Anh là lý do con bé bị bắt cóc. Anh là lý do em phải tìm đến rượu bia và chất kích thích. Anh là lý do em phải rời bỏ hai đứa nhóc. Anh là lý do mà River bê tha đến mức này,” anh ta chỉ vào thang máy. “Thằng bé nằm trên cái giường đó là vì anh. Em nhận hết lỗi lầm về mình, nhưng vốn dĩ tất cả là lỗi của anh!”
“Jonah, thôi nào...
“Em biết đó là sự thật mà! Anh đã phá hoại tất cả những cuộc đời này! Đôi khi anh nghĩ mình không thể nào sống với điều đó được! Nếu như anh không tìm thấy được Ryan...” Jonah đột ngột đứng dậy và đi ra góc bên kia căn phòng.
Ellis bước tới chỗ anh ta. “Tôi mừng vì anh đã tìm được người để yêu thương. Yêu và được yêu bởi Keith là điều tốt đẹp đã đến với tôi. Tôi hy vọng anh cũng có được điều tương tự khi ở bên Ryan.”
“Anh đã giấu bọn nhóc chuyện đó,” anh ta nói, giọng cay đắng. “Anh không thể nói với mẹ anh. Anh lén lút qua lại với anh ấy. Điều đó thì tốt đẹp được đến đâu chứ?”
“Vậy nói cho mọi người biết đi.”
“Nói với mẹ anh sao? Em biết bà ấy như thế nào mà. Giờ bà ấy sống trong nhà anh đấy, Ellis.”
“Thế thì đã sao? Nếu bà ta không thích điều đó thì vẫn có cả đống tiền để chuyển ra cơ mà. Anh đã sống với một lời nói dối suốt bao nhiêu năm qua vì cái gì vậy? Vì cái khuôn mẫu đạo đức tồi tệ đáng kinh tởm của bố mẹ anh à? Giờ đã biết được sự thật thì tôi thấy họ mới là những kẻ phải chịu trách nhiệm cho việc Viola bị bắt đi. Tất cả chung quy lại cũng chỉ bởi họ đã nghiền nát tâm hồn của một đứa trẻ.”
“Em không thể trách họ,” anh ta nói. “Bố mẹ của họ đã tiêm nhiễm những niềm tin đó vào đầu họ.”
“Và ai đã nuôi lớn bố mẹ họ? Ta cứ như vậy đào bới trở lại tận ngày xưa thật là xưa hay sao? Đã đến lúc dừng cái vòng lặp thù ghét này rồi. Nói với các con rằng anh đang yêu đi. Hãy đưa Ryan về nhà. Để Jasper và River thấy được anh là ai và người anh yêu là ai. Tôi biết điều đó sẽ giúp chúng được chữa lành. Và nếu Mary Carol cố gắng hủy hoại tất cả thì cứ đá đít bà ta ra khỏi ngôi nhà đi!”
Jonah bật cười, như trẻ ra mười tuổi. “Anh mừng vì em vẫn giữ phần mạnh mẽ đó trong em. Anh đã luôn yêu điều đó ở em đấy.”
“Jonah... Tôi rất xin lỗi vì đã để anh lại một mình nuôi nấng con của chúng ta. Tôi đã nghĩ Irene sẽ giúp đỡ anh, và tôi thì không biết làm sao để...”
“Cả hai ta đều không biết phải sửa chữa mọi chuyện như thế nào cả. Khi đó anh nghĩ chuyện đã hết thuốc chữa rồi. Nhưng bây giờ ta có thể một lần nữa cố gắng, được chứ?”
“Tôi cũng muốn như vậy,” cô nói.
Jonah đưa tay ra. “Làm bạn nhé?”
“Chắc chắn rồi.” Khi Ellis nắm lấy tay Jonah, anh kéo cô đến và ôm thật chặt.
“Trở lại thôi,” anh nói. “Ta nên ở đó khi thằng bé tỉnh lại.”
Khi thang máy mở ra phòng điều trị tích cực, Keith đã đứng ngay bên ngoài.
“Anh đang tìm em đấy,” anh nói.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Cô hỏi. “River đã tỉnh chưa?”
“Thằng bé vẫn vậy,” Keith nói. “Là Raven.”
“Con bé làm sao?”
“Nó đang làm gì đó rất lạ. Các y tá đang buồn bực lắm. Em phải vào đó đi.”
Ellis và Jonah vội chạy theo hành lang đến phòng điều trị tích cực. Họ dừng lại trước cửa và nhìn vào cái cảnh tượng kỳ lạ khi toàn thân River được phủ đầy cỏ, hoa và cành cây. Một chiếc lá cọ nhô ra từ gối sau đầu River giống như một vòng hào quang màu xanh lá vậy.
Raven dường như đã nổi đóa, sự mệt mỏi và cảm giác tội lỗi đã quá lớn. Cô bé đang cẩn thận sắp xếp chỗ cỏ và hoa trên chăn của River, thỉnh thoảng vần một cánh hoa được bóp vụn gần cái mũi đang gắn ống thở của River. Jasper, cũng giống như hai cô ý tá, đang nhìn Raven như thể con bé đã điên rồi.
“Con bé bỏ đi ngay sau em,” Keith lặng lẽ nói. “Con bé trở về với cả đống thứ này giấu trong một cái túi ni lông đựng rác.”
Raven đã lấy chúng từ chỗ hòn non bộ đằng trước bệnh viện. Jasper đã đưa con bé ra đó để tránh khỏi căn phòng điều trị bé xíu trước đó.
“Làm ơn hãy bảo cô bé dừng lại,” người trẻ hơn trong hai nữ y tá nói. “Những cái cây đó đều từ ngoài mang vào. Cậu ấy không nên hít thở thứ đó. Nơi này cần phải tiệt trùng.”
“Sai rồi,” Raven nói. “Chỗ này quá mức tiệt trùng. Con người tiến hóa nhờ không khí trong lành, đất đai và thực vật. Người ta không thể thấy tốt hơn ở một nơi thế này. Người ta chỉ có thể thấy bệnh thôi. Anh ấy cần cảm nhận được đất thì mới có lý do để tỉnh lại được.”
Vẻ đẹp của nó gần như khiến Ellis bật khóc.
“Ý tưởng rất hay đó Raven,” cô nói, bước đến cạnh giường. “Nhưng thường người ta mang hoa đến bệnh viện cơ.”
“Con đang làm như thế mà.”
“Những bông hoa cần phải đến từ một chỗ sạch sẽ. Một cửa hàng hoa.
Và con cắm hoa vào lọ chứ không phải ở trên người bệnh như thế này.”
“Anh ấy cần chúng ở gần. Phải ngửi và cảm nhận nó.”
Một con nhện bé xíu bò trên tấm chăn trắng về phía mặt River. Ellis bắt được nó trong cốc nhựa và úp một chiếc khác lên để giữ nó bên trong.
“Mọi người thấy chưa.” Cô y tá trẻ nói. “Còn có cả bọ nữa. Nếu cô bé không dừng lại thì chúng tôi phải mời cô bé ra ngoài.”
“Tôi không đi!” Raven nói. “Mấy người đi đi, để chúng tôi chăm sóc anh ấy theo cách chúng tôi muốn. Máy móc của mấy người không đánh thức được anh ấy đâu.”
“Những cỗ máy ở đây để giám sát cậu ấy,” người y tá lớn tuổi hơn nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn. “Chúng không phải để đánh thức anh của cháu.”
Raven bóp nát một chiếc lá và ngửi trước khi đưa đến mũi River. “River, chẳng phải mùi rất thơm sao?” Cô nói. “Anh có ngửi được không? River, mau dậy đi.”
“Chuyện này thật lố bịch. Tôi sẽ đi gọi bác sĩ đến ngăn chuyện này lại,” cô y tá trẻ hơn nói, lao ra khỏi phòng.
“Raven...” Jonah nói. “Bác sĩ có lẽ sẽ muốn thằng bé được sạch sẽ. Chúng ta phải bỏ mấy thứ này đi thôi.”
“Để đến khi anh ấy tỉnh dậy mới được,” Raven nói.
Jonah nhìn sang Ellis. Cô cũng chẳng biết phải làm gì cả.
Một bác sĩ tiến vào. Trông cô rõ ràng là mệt mỏi và không có tâm trạng để thương lượng với một cô bác sĩ phù thủy thiếu niên.
“Có bọ bò khắp người cậu ấy, thưa bác sĩ,” cô y tá nói.
“Thôi nào, cô biết đó là nói quá mà,” Ellis nói.
“Chúng tôi không thể chữa trị cho bệnh nhân khi trên người cậu ấy có mấy thứ này. Phải bỏ chúng đi,” vị bác sĩ nói.
“Có thể để chúng lại đó một chút nữa không?” Ellis nói. “Đây là cách con bé giải tỏa áp lực thôi.”
“Phải đó, cứ để thế đi,” Jasper nói.
“Tôi thực sự không thấy chuyện này có vấn đề,” Jonah nói, lén lút phủi một con kiến khỏi chiếc chăn, nhưng vị bác sĩ đã nhìn thấy.
“Mọi người không thể mang đất cát và côn trùng vào phòng hồi sức tích cực khi đang có bệnh nhân ở trong này,” vị bác sĩ nói.
“Người ta mang đất cát và côn trùng trên quần áo và giày dép mà,” Keith nói.
Raven chọc một cọng cỏ lên má River. “Anh có cảm thấy không River?” Cô thì thầm vào tai cậu. “Tỉnh dậy đi.”
“Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi phải bỏ chúng đi,” bác sĩ nói.
“Không được!” Raven nói. “Anh ấy là anh trai tôi, và gia đình tôi đã nói là không sao hết. Mấy người đi đi, để chúng tôi yên!”
Ngay lúc ấy, River mở mắt và ho sặc sụa. Cậu ta nhấc tay lên và nhìn ống truyền dịch với vẻ bối rối, và bắt đầu kéo ống thở khỏi mũi.
“Em biết mà!” Raven nói, nghiêng người với qua thành giường và hôn lên má River.
“Raven đấy à?”
“Đúng vậy! Anh thấy khá hơn chưa?”
River nhìn xuống đám thực vật trên người mình. “Nhóc làm cái quái gì thế? Chôn anh đấy à?”
“Ngược lại mới đúng,” Jonah nói.