← Quay lại trang sách

❖ 9 ❖ RAVEN

Keith ném chiếc đĩa bay cho Raven, cô tung nó lên cao để River với lấy nó. Anh chuyền lại cho Keith, lúc này ném một đường thấp và dài đến chỗ Ellis lúc này vừa từ vườn ươm trở về. Cô chạy theo để bắt lấy, nhưng chiếc đĩa rơi xuống đất khiến cô bắt trượt. Cô ném đĩa về lại cho River và nhập cuộc với họ.

River đã cởi áo ra, và Raven đánh giá cao tình trạng sức khỏe đã chuyển biến tốt hơn của anh. Hai tháng qua River đã làm việc cho Tom và giúp Ellis cùng Maxine ở vườn ươm giống. Từ khi vụ tai nạn xảy ra đến nay, anh đã kiêng rượu bia và chất kích thích được ba tháng.

Raven nhìn vào chiếc đồng hồ Keith cho cô mượn. “Chúng ta phải đi trong hai mươi phút nữa,” cô gọi River.

“Hôm nay ta nghỉ không được à?”

“Không được.”

Anh ném mạnh chiếc đĩa vào đầu Raven. Anh chơi ném đĩa giỏi, nhưng Raven cũng thế. Cô bắt được nó và lập tức tung về phía River.

“Chúng ta nên nghỉ thôi, để con có thời gian tắm rửa nữa,” Ellis nói.

“Sao con phải làm thế vì một đám nghiện ngập cơ chứ?” River nói.

Ellis và Keith rời khỏi cuộc chơi. Họ sẽ không cho River cái cớ để đến muộn buổi gặp gỡ Người Nghiện Giấu Mặt. Vào mỗi thứ Tư, Raven lái xe đưa anh đến những cuộc gặp gỡ như vậy, và vào thứ Bảy, cô đưa anh đến cuộc gặp Người Nghiện Rượu Giấu Mặt. Cô thi lấy bằng lái xe chuyên để đưa anh đến các buổi họp mặt ở Gainesville. Bằng lái xe của River đã bị thu hồi sau vụ tai nạn, và Ellis cùng Keith thì thường quá bận rộn để đưa anh đi.

River ném chiếc đĩa cho Raven, và cô không ném trở lại. “Đi tắm đi,” cô nói.

“Trời ạ, mấy người đúng là một đám thích kiểm soát mà,” River ngồi xuống bãi cỏ và nằm bệt ra, tay gối lấy đầu.

Raven bước tới. “Kiến lửa kìa!”

“Đệch!” Cậu ta nhảy dựng.

“Đùa thôi.”

“Thế để anh cho nhóc kiến lửa này!”

River tóm lấy Raven trước khi cô kịp chạy đi. Anh nhấc bổng cô lên, mang cô đến một tổ kiến lửa gần đường đi và giữ cô lộn ngược, đầu lơ lửng ngay trên tổ kiến. Tóc cô gần như đã chạm vào chỗ đó.

“Dừng lại đi!” Cô hét lên, phá ra cười.

“Nhóc có xin lỗi không?”

“Em có mà!”

“Nhóc có chịu nói là hôm nay anh không cần đi dự buổi gặp mặt kia không?”

“Không.”

“Nhóc sẵn sàng để kiến lửa bò lên mặt luôn sao?”

“Đúng thế.”

River đặt cô xuống. “Sự chấp nhất của nhóc với mấy buổi gặp gỡ ngớ ngẩn này đúng là kỳ lạ mà.”

“Chúng không ngớ ngẩn. Chấp nhất của em là anh trở nên khá hơn, và như thế không kỳ lạ chút nào cả. Đi mặc áo vào và lên xe đi.”

“Làm ơn đấy, hôm nay mình không đi được không? Anh thực sự không có tâm trạng đâu mà.”

“Anh phải đi. Bão sắp đến rồi, buổi gặp mặt hôm thứ Bảy có thể sẽ bị hủy mất.”

“Chỉ anh cách cầu nguyện linh hồn của đất với bão để hủy nốt mấy cái này luôn đi mà.”

“Đi mau đi!”

River nhặt chiếc đĩa lên, lấy nó gõ lên đầu cô một cái và đi vào. Đôi lúc anh đúng là trẻ con. Nhưng cô yêu cái phần trẻ con đó trong River nhiều như cô yêu quý anh vậy. Cô đã không biết về River khi anh còn bé, và thật vui khi được nhìn thấy những gì cô đã bỏ lỡ.

Như mọi khi, River nhìn chằm chằm điện thoại trên đường cả hai đi đến Gainesville. Điện thoại đối với cậu cũng gây nghiện chẳng khác gì rượu bia và chất kích thích. Raven mừng vì cô được nuôi lớn mà không sa đà vào nó.

“Xem này,” River nói, giơ điện thoại lên trước mặt cô.

“Em đã nói anh không được cho em xem điện thoại khi em đang lái xe mà.”

“Nhìn một giây thôi là được mà.”

“Không. Anh nói cho em có chuyện gì là được.”

“Jasper gửi anh một tấm ảnh chụp nhà bọn anh với bảng ‘Rao bán’ trước cửa. Cuối cùng thì hôm nay bố anh cũng đem nó rao bán rồi.”

“Vậy là bà anh thực sự đã chuyển ra ngoài.”

“Ừ. Giờ bả sống ở một ngôi làng dưỡng lão sang chảnh nào đó rồi. Và bả còn nói sẽ không để cho bố anh một xu nào nếu ông ấy không nói là mình không gay.”

“Thật tệ.”

“Đó là chiêu Gram Búa Tạ Ép Người Ta Chịu Thua điển hình đó mà.”

“Jonah sẽ không chịu thua chỉ để nhận số tiền đó.”

“Ông ấy sẽ không làm thế. Và anh tự hào về ông ấy vì rốt cuộc cũng đã đứng lên chống lại bả.”

“Ông ấy bán nhà rồi thì sẽ sống ở đâu đây?”

“Ông ấy với Ryan đang cùng nhau tìm chỗ mới.”

“Anh có buồn khi không còn ngôi nhà nơi mình đã lớn lên không?”

“Có và không. Anh sẽ nhớ chỗ đó, nhưng anh có rất nhiều ký ức không hay gắn liền với nơi đó.”

Raven đoán hầu hết những ký ức không hay đó có liên quan đến việc cô bị bắt cóc và Ellis rời đi.

Cô tấp vào bãi đậu xe của nhà thờ nơi buổi gặp mặt được tổ chức.

“Sao nhóc không vào để vui cười một trận nhỉ?” River nói.

“Em phải đọc sách để còn học nữa.”

“Thế là lỡ mất trò vui rồi nhé,” River nói, ra khỏi xe.

Một vài lần đầu tiên, Raven vào chung với anh ấy. Nhưng ở đó cần nắm tay quá nhiều. River phải tự mình mong muốn trở nên khá hơn. Vì điều đó nên cô đã phải thuyết phục anh đến những buổi gặp gỡ quá thường xuyên rồi.

Khi ra ngoài, River im lặng. Và những lúc như thế thì khó mà không chú ý tới được. Anh vẫn như thế khi cô lái xe đến một nhà hàng để ăn tối, việc mà họ thường làm sau khi đến các buổi gặp gỡ.

Trong lúc chờ đồ ăn, cô hỏi. “Hôm nay anh đã nói gì ở buổi gặp gỡ thế?”

“Thực tế là nói về nhóc,” River đáp.

“Có gì để nói về em thế?”

“Việc nhóc bị bắt cóc. Trước giờ anh chưa kể chuyện đó cho người ta.”

“Anh còn nhớ rõ chuyện đó không?”

“Ồ có chứ, anh nhớ mà,” River nói, giọng chua chát.

“Lúc đó anh mới có bốn tuổi.”

“Bốn tuổi rưỡi,” River nhìn ra khung cửa sổ nhà hàng. Lúc quay lại nhìn Raven, anh nói. “Chuyện là, anh phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện nhiều hơn tất cả những gì người khác nói với nhóc. Ban đầu mẹ đã nhận hết tội lỗi về mình. Kiểu như là, tất cả luôn ấy. Điều đó đã hủy hoại bà ấy quá nhiều. Nhưng như nhóc đã biết, bố nói với bọn anh ông ấy là người có lỗi. Anh phải thừa nhận rằng việc ông ấy nói với bọn anh là mẹ đã nhìn thấy ông hôn Irene ngày hôm ấy quả thực là một cú sốc.”

Chuyện đó thực sự đã là một cú sốc. Cái ngày trước khi Jonah và Jasper quay trở về New York hồi hè, Jonah đã ngồi xuống cùng các con mình và nói cho chúng biết Ellis đã nhìn thấy anh ta hôn tình nhân của mình vào cái ngày xảy ra vụ bắt cóc. Đó là lý do cô đưa các con vào rừng. Cô được an ủi khi ở trong rừng, và cô đến đó để nghĩ xem phải làm gì. Khi đó cô đã quyết định ly dị Jonah, nhưng khi đó cô quá buồn bực, nên đã bỏ quên con mình ở bãi đậu xe.

“Mẹ biết sự thật, nhưng bà chưa bao giờ nói về điều đó,” River nói. “Anh là đứa đã làm bà phân tâm và khiến bà bỏ nhóc lại bãi đậu xe. Anh làm đổ đám nòng nọc ra xe, và anh hành xử như một thằng khốn chỉ vì chuyện đó. Anh hét muốn bể đầu và bắt mẹ phải bỏ lại đám nòng nọc vào bình.” Những giọt nước mắt lấp lóe lớn dần trong đồng tử màu xanh xám của River. “Bà ấy quên đưa nhóc vào xe là vì anh.”

“Lúc đó anh chỉ là một đứa bé. Tất nhiên anh sẽ khóc khi nòng nọc của anh bị đổ ra ngoài rồi. Đó không phải lỗi của anh.”

“Lúc đó anh là một thằng nhãi tệ hại, giờ thì anh là một thằng lớn đầu tệ hại. Và nếu nhóc nghĩ mấy buổi gặp gỡ này có thể thay đổi bất cứ điều gì thì nhóc cũng chỉ đang tự lừa mình dối người giống như tất cả mọi người khác thôi. Ngay bây giờ anh muốn uống đến mức anh sẽ đi uống ngay và luôn nếu vẫn còn cái căn cước giả ở đây.”

“Anh sẽ không làm thế.”

“Nhóc không ngăn được anh đâu! Anh là đồ phá hoại! Nhóc không thấy à?”

Cô sang chỗ River và ôm lấy anh ta.

“Dừng lại!” River rít lên. “Trông nhóc như đồ đần ấy!”

Cô vẫn ôm lấy River không rời.

“Bỏ ra!” River gầm gừ.

“Không.”

“Nhóc còn bị hủy hoại bởi tất cả những chuyện này nhiều hơn cả anh nữa. Nhóc biết mà phải không? Nhóc bây giờ là một mớ hỗn độn đấy. Nhóc đang hành động điên khùng đấy có biết không hả?”

Mọi người trong nhà hàng nhìn về chỗ họ. Raven không quan tâm. Cô sẽ không buông River.

“Chúa ơi! Được rồi, anh biết rồi. Tình yêu vô điều kiện mới tuyệt vời làm sao. Giờ buông ra hộ anh cái.”

“Anh có phải là đồ phá hoại không?” Cô hỏi.

“Không, anh là Cái Đầu Máy Nhỏ Bé Có Thể Phá Hoại. Nhóc buông anh ra được rồi đấy.”

Cô buông ra. “Cái Đầu Máy Nhỏ Bé Có Thể Phá Hoại anh vừa nói là gì thế?”

“Là quyển sách ông bọn anh từng đọc cho hai đứa. Nó dở chết đi được. Giờ thì sang bên bàn của nhóc đi.”

Cô trở về chỗ của mình.

“Nhóc cần phải lùi xa một chút nữa đấy,” River nghiêm túc nói.

“Vì sao?”

“Vì điều nhóc làm kích thích kẻ thích tránh né trong anh đấy.”

“Em đang làm gì?”

“Quan tâm quá nhiều.”

“Anh thực sự muốn em bớt quan tâm đi à?”

“Phải.”

Cô nghiêng người qua chiếc bàn. “Cái ngày xảy ra vụ tai nạn, em đã không để anh chết đuối dưới đó, và em sẽ không để anh nhấn chìm bản thân trong những suy nghĩ tiêu cực đó đâu. Hôm đó em còn gần như chẳng biết gì về anh, nhưng mà em quan tâm. Em rất quan tâm chuyện anh sống hay chết. Anh là anh trai em, và anh là bạn của em. Anh có thể làm kẻ tránh né hay xấu tính với em tùy thích, nhưng em vẫn sẽ quan tâm.”

“Thế lỡ anh ném nhóc vào ổ của đám cá sấu thì sao?”

“Anh đã làm thế rồi.”

River bật cười. “Hôm đó có cá sấu à? Nhóc thấy con nào không?”

“Em mải cứu anh nên không để ý. Nhưng Ellis nói ở chỗ đó có rất nhiều cá sấu.”

“Thế nhóc có dám lăn xả với một con cá sấu vì anh không?”

“Có.”

“Có dám đánh nhau với Godzilla vì anh không?”

“Có.”

“Nhóc biết Godzilla là gì không thế?”

“Không.”

“Thấy chưa? Nhóc không biết sẽ gặp phải chuyện gì nếu dính lấy anh đâu.”

Có lẽ Raven không biết thật. Ai mà biết được tương lai với người mình quan tâm sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Mà kể cả nếu người đó bằng cách nào đó biết được chuyện gì đó không may sẽ xảy đến với người họ quan tâm thì liệu người đó có từ bỏ họ hay không? Để cho người họ quan tâm đau khổ một mình hay không? Tình yêu đâu thể bị lấy đi như lấy một cái gai nhọn khỏi ngón tay đâu.