← Quay lại trang sách

❖ ❖ ❖

Ba ngày sau, cơn bão ập đến và buổi gặp gỡ Người Nghiện Rượu Giấu Mặt đã bị hủy. Đó là chuyện tốt vì Ellis và Maxnie cần cả hai đến giúp chạy bão đám cây giống. Qua một đêm, đường đi của bão đã thay đổi. Nó sượt qua bờ đông trên đường tiến về phía bắc, mang đến những trận gió mạnh hơn vào đất liền so với dự báo ban đầu. Có khả năng bão sẽ đổ bộ và trung tâm bán đảo. Ellis nói nếu chuyện đó xảy ra thì gió mạnh có thể gây thiệt hại cho vườn ươm giống.

Những trận gió và mưa bắt đầu muộn khi trời sáng. Cả người Raven ướt sũng và cô cảm thấy kiệt sức. Cô đã chuyển rất nhiều cây vào nhà kính và những nơi khác được bảo vệ trong vườn ươm giống. Những chậu thông lá dài, cây cọ lùn, cỏ đầm lầy. Cô đẩy một chậu hoa sang cho River trong khi mang lên một chậu cỏ với cái tên mà cô thích. Fakahatchee.

“Nhìn xem kìa,” River nói.

Cô nhìn lên những tảng mây lớn hai màu đen xám đang cuộn trào không ngừng ở phía đông.

“Trông như một cái ống phễu đang thành hình ấy nhỉ? Mẹ nói bão như thế này có thể tạo ra lốc xoáy đấy.”

Những tảng mây đen sôi trào trông như đang giận dữ. Raven tự hỏi Mama sẽ nghĩ gì về bầu trời đó. Liệu bà có nhìn thấy những linh hồn ở trên đó không? Bà có sợ hãi cơn thịnh nộ của chúng không? Raven đã bắt đầu hoài nghi những linh hồn. Cô cảm thấy chúng dần rời bỏ mình từ cái ngày cô trách chúng suýt thì đã giết chết anh trai cô. Sự biến mất của chúng làm lòng cô nhói lên, khiến cô cảm thấy cực kỳ cô đơn ngay cả khi cô đang ở bên gia đình mình. Mama đã nói điều đó sẽ xảy ra nếu cô sống ở thế giới bên ngoài.

Một cảm giác trơn trượt dâng lên trong bụng cô. Cô đặt tay lên đó, không phải trên bụng mà là ở bên dưới. Chuyện này lại xảy ra lần nữa. Giống như có một con cá đang bơi lội bên trong cô vậy.

“Nhóc ổn chứ?” River hỏi.

Sinh vật nhỏ bé trong bụng cô lại cử động. Cô nhấn hai bàn tay lên đó. Nước mưa theo gió thổi đến rơi trên mặt cô. River không thể thấy những giọt nước mắt cô đã tuôn rơi.

Nhưng Maxine nhìn cô đăm đăm, giống như thể đã biết được. Cô thường chăm chú quan sát Raven như thế. Cô đến bên Raven, nắm lấy cánh tay và nhìn vào mắt cô bé.

“Có chuyện gì thế?” River hỏi.

Maxine gật đầu ra dấu về phía ngôi nhà để nói rằng cậu ta và Raven nên trở về nhà. Cô lại ra hiệu để nói rằng cả hai đã làm đủ rồi và nên trở về nhà.

Ellis bước đến. “Phải đấy, hai đứa nên đi thôi,” cô nói. “Tranh thủ tắm nước nóng trước khi ta mất điện nhé.”

“Mẹ chắc là sẽ mất điện à?” River hỏi.

“Ở vùng nông thôn thế này thì gần như cứ có bão lớn là có cây đổ vào đường dây điện. Và khi có lốc xoáy thì điện có thể mất đến nhiều ngày, có khi nhiều tuần cũng nên.”

“Thế chúng ta không có nước để dùng à?”

“Máy bơm chạy bằng điện, nhưng Maxine sẽ nối nó với máy nổ nếu mất điện lâu. Nhưng sẽ phải tắm nước lạnh đấy vì bình nước nóng sẽ không dùng được đâu.”

“Tắm nước lạnh á?” River nói. “Không thể nào,” sau đó chạy vụt về phía nhà kho.

“Con cũng đi nữa. Ở đây chúng ta sắp xong rồi.” Ellis nói với Raven. “Cảm ơn con đã hỗ trợ nhé.”

Raven bước đi giữa trời mưa gió. Phần trên của cây sồi lắc lư dữ dội giữa những trận gió mạnh. Mái tóc ướt sũng của cô quất vào mặt nhưng cô chẳng cảm nhận được gì. Sự dữ dội của vạn vật lúc này không chạm được đến cô. Lúc này Raven dường như vô cảm với mọi thứ.

Keith đã ở nhà từ trước. Cấp trên đã cho anh về sớm khi vẫn đủ an toàn để lái xe. Raven thích Keith. Chú ấy là một trong những người tốt bụng nhất mà cô từng gặp, nhưng cô không muốn nói chuyện với Keith, cũng chẳng thể nói chuyện với ai khác. Cô chỉ muốn được tĩnh lặng một mình mà thôi.

Cô sẽ đi đến chỗ đám cây, nhưng không phải là cái cây mẹ to lớn ở vùng đất phía dưới. Ở đó sẽ không có gì che chắn cô khỏi màn mưa cả. Cô sẽ đến cái cây ưa thích thứ hai của mình, là cái cây mà Ellis đã nhắc đến vào cái ngày River và Jasper đến, cây sồi đã rỗng ruột một phần nhưng vẫn còn sống tốt.

Raven đi xuống đồi đến chỗ cái cây. Từ chỗ cửa sổ phòng ngủ chính chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy nó mà thôi. Cô phải chui vào cái cây trước khi Keith nhìn thấy cô. Cô đứng trên phần rễ và trèo vào cái lỗ trên thân cây. Cô ngồi trên bề mặt đầy mùi của đất bên trong không gian nhỏ hẹp. Ellis nói cái cây đã dựng lên bốn lớp tường chắn bảo vệ để ngăn thương tổn của bản thân lan ra. Raven thích điều đó, ngồi bên trong không gian bé xíu ngang một túp lều nhỏ cho một người mà cái cây đã tự mình tạo ra.

Một trận gió mạnh thổi qua lỗ hổng của cây sồi nhưng cô vẫn khô ráo. Raven tựa mình vào thân cây. Khi cuộn người lại, phần đùi của cô bị ép vào bụng không hề thoải mái chút nào.

Bởi vì bụng của cô đã lớn hơn.

Cô không muốn nghĩ về điều đó. Cô nhắm mắt lại, giữ sự chú ý của bản thân vào tiếng mưa rơi như tiếng trống bên ngoài, tiếng ngọn cây đung đưa xào xạc giữa những trận gió mạnh, tiếng thân cây kêu lên răng rắc, tiếng ngọn gió nỉ non khi thổi trúng phần thân cây trống rỗng.

“Raven!”

Cô mở mắt ra. Cô đã ngủ quên mất. Ellis đang nhìn vào phía trước cái lỗ trống rỗng. Trông cô không vui vẻ chút nào.

“Làm sao cô biết con ở đây?”

“Là Max,” Ellis nói lớn để át đi tiếng gió rít gào.

“Làm sao cô ấy biết được?”

Ellis chuyền cho cô một mẩu giấy đã ướt. Đó là một mẩu giấy trong cuốn sổ nhỏ Ellis và Maxine dùng để nói những điều họ không thể dùng cử chỉ để diễn đạt được.

Dòng đầu tiên viết: Cô có biết Raven ở đâu không?

Maxine trả lời: Con bé không ở trong nhà sao?

Không. Ở nhà kho cũng không thấy. Tôi lo quá.

Đến xem bên trong cây sồi rỗng đi.

Gì cơ???

Tìm trong đó đi. Maxine viết. Cô cần nói chuyện với con bé. Phải thực sự NÓI CHUYỆN với con bé.

Raven vo mẩu giấy lại và thả nó rơi xuống.

“Ý của Max là gì?” Ellis hỏi.

“Có chuyện gì không đúng sao?”

Có chuyện gì không đúng sao? Cả cuộc đời cô đã là một chữ SAI to lớn rồi.

“Làm ơn hãy nói chuyện với ta,” Ellis nói. “Con có thể nói với ta mà.”

Raven lấy tay lau mặt.

“Sao con lại khóc vậy con yêu?” Ellis nói. “Làm ơn hãy nói cho ta đi.”

Cô sẽ phải nói với Ellis. Và tốt hơn là nói vào lúc này khi không có ai khác ở đây để nghe cả.

“Mẹ của con... Audrey...”

Ellis bất ngờ khi Raven gọi người đó bằng tên. Con bé trước giờ chưa từng nói như thế.

“Bà ấy lừa con,” Raven nói. “Bà ấy nói dối con.”

Ellis không biết nói gì cả. Bởi vì tất nhiên là Audrey đã nói dối. Mọi người đều biết như thế. Ngay cả Raven cũng đã hiểu và chấp nhận rằng Mama đã nói dối cô. Nhưng cô từng nghĩ đó là những lời nói dối cần thiết. Những lời nói dối vì mục đích tốt.

Raven ngồi thẳng lưng bên trong cái cây. “Cô có biết con từng tin vào điều gì không?”

Ellis tựa vào cây để lắng nghe giữa tiếng mưa rơi và gió thổi bên ngoài.

“Con tin rằng bố của con là linh hồn của một con quạ. Bà ấy nói con là một phép mầu tạo ra từ linh hồn của mặt đất hiện thân cho mọi con quạ từng sống trên thế giới này. Là nó cùng linh hồn của bà đã tạo ra con. Con đã thực sự tin rằng mình chỉ có một nửa là con người.”

Ellis cố gắng ngăn mình bật khóc.

“Không ai biết tên thật của con cả,” Raven nói. “Không phải là Raven Lind.”

“Tên con là gì?” Ellis hỏi.

“Con gái của Raven. Con không có tên của con người vì con là đứa con của linh hồn của mặt đất. Mẹ con hầu như đều gọi con là Con gái.”

“Sao con không ra ngoài và chúng ta cùng nói chuyện trong nhà kho nhỉ? River đang ăn trưa cùng Keith và Max ở đó đấy.”

Raven nghe được cô nói, nhưng lời nói cứ thế tuôn ra. “Cô có biết bà ấy còn nói gì khác với con không? Rằng một người chỉ có một nửa là con người thì không thể có con. Cô đã bao giờ nghe đến cách ly sinh sản chưa? Khi hai sinh vật không cùng loài không thể tạo ra đời sau ấy?”

“Có,” Ellis nói.

“Tất cả chỉ là lừa dối,” Raven nói. “Bà ta muốn một đứa bé khác. Bà ta cứ bảo con hãy làm tình với những đứa con trai con gặp ở trường đi.”

Nước mắt lăn dài trên má Ellis.

“Bà ta nói bố của con là quạ sẽ muốn con tận hưởng việc làm tình. Bà ta nói con không cần lo lắng về chuyện có em bé. Bà ta nhốt con lại suốt từng ấy năm, thế mà đột nhiên lại để con đi ra ngoài với con trai bất cứ khi nào con muốn.”

Raven cầm mẩu giấy bị vo lên và mở nó ra. “Maxine đã biết rồi. Con đúng là đồ ngốc mà.”

“Con đang nói gì thế?” Ellis hỏi.

“Cô biết đã có chuyện gì khi chúng ta ở vườn ươm giống lúc nãy không?”

“Chuyện gì thế.”

“Con cảm giác có một đứa bé đang cử động bên trong mình. Một đứa bé. Có một đứa bé trong bụng con đấy.”

Thứ tội ác xấu xa ở đó ngay trước mắt cô, phản chiếu bên trong phản ứng kinh sợ của Ellis.

Raven bật ra một tiếng khóc, âm thanh phát ra từ sâu trong linh hồn cô, và rồi lại một tiếng khóc nữa. Giọng cô đã lạc đi gần như không thành tiếng giữa tiếng khóc. “Nó không phải là của con. Nó là của bà ta. Là đứa con của Audrey Lind. Bà ta đã sắp xếp để có được đứa bé đó từ khi con chỉ mới là một đứa bé. Con đã lớn quá nhanh. Bà ta luôn nói như thế. Và bà ta không ngừng nói về việc muốn có một đứa bé nữa. Con đang mang đứa con của con người kinh khủng đó bên trong con!”

Raven che mặt và tựa vào cây mà khóc lớn. Mùi hương thật là thơm làm sao, giống như một Cây Mẹ vậy, là loại cây mà người ta có thể hướng đó mà cầu xin. Đó là điều cô được dạy.

Cây Mẹ ơi, hãy làm con trống rỗng như người đi. Hãy mang đứa bé này đi. Hãy lấy Mama đi khỏi con. Hãy biến cái nơi bà ta đang ở thành một khoảng trống nhỏ đẹp đẽ giống như người đang có đi. Con muốn sống ở đó mãi mãi.

Có cánh tay đang nhấc cô lên. Một đôi tay mạnh mẽ. Là Ellis đang kéo cô ra khỏi cái lỗ trên cây, và Raven không ngăn cô lại.

Ellis kéo Raven vào lòng. Raven nghĩ cô hẳn là đã nhớ được mùi hương ngọt ngào và cảm giác nằm trong lòng mẹ từ khi cô còn bé. Bởi Ellis chính xác là điều mà cô muốn. Thậm chí còn tốt hơn cái cây nữa.

Raven chưa từng khóc to như vậy.

“Con sẽ ổn thôi,” Ellis nói. “Con cứ khóc đi. Con cần phải khóc. Xả ra như vậy là tốt. Ta yêu con nhiều lắm. Ta yêu con. Bé yêu của ta. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Một vòng lặp nữa của cơn bão thổi qua rừng cây, nhưng lần này đã bớt mãnh liệt. Gió đã dịu lại, và mưa chỉ nhẹ nhàng phủ xuống.

Raven lấy tay lau mặt. Cảm giác như mặt cô đã sưng lên vậy.

Ellis đặt tay lên má Raven. “Con yêu... con có chắc không? Con có chắc là con cảm thấy được đứa bé trong đó không? Liệu có thể nào...”

“Là một đứa bé. Maxine biết. Cô ấy thấy con nôn một lần. Con đã nghĩ là con bị ốm do nhớ nhà ở Washington.” Cô đã nôn vào cái ngày bác Sondra đến nhà cô với lá thư của em gái mình. Điều đó khiến Raven nghĩ việc cô bị ốm vì không vui là chuyện rất bình thường.

“Gần đây con không đến ngày sao?”

“Có lần con thấy vài vết máu. Con đã nghĩ là cơ thể mình thay đổi do mọi chuyện đã xảy ra, nhất là sau vụ tai nạn.”

“Ta có thể xem được chứ?”

Raven chống tay lên thân cây và nhấc áo lên.

Ellis vuốt ve chiếc bụng. Cô cố gắng để không khóc. “Ta đã nghĩ con rốt cuộc cũng lên cân. Nhưng thứ này chắc chắn trông giống một đứa bé. Nếu con cảm thấy đứa bé di chuyển lần đầu, vậy hẳn con đã mang thai được sáu tháng rồi.”

“Chuyện đó xảy ra từ hồi tháng Ba.”

Là kỳ nghỉ xuân. Cô và Jackie đã làm tình rất nhiều vào tuần lễ đó. Anh ấy sẽ nói gì nếu biết chuyện đây? Cô đã nói với anh là cô không thể mang thai.

Cô lại lần nữa òa khóc.

“Không sao đâu. Không sao đâu. Chúng ta sẽ nghĩ ra cách. Bố của đứa bé là ai?”

“Jackie. Jack Danner.”

“Đó là bạn trai con... hay là bạn...?”

“Đó là bạn trai con. Nhưng có lẽ bây giờ anh ấy bỏ con rồi. Và anh ấy sẽ nghĩ con đã lừa dối anh ấy giống như Mama đã lừa con. Con đã nói với anh ấy con không thể có em bé.”

“Cậu ấy sẽ hiểu thôi, phải không? Hai đứa hẹn hò được bao lâu rồi?”

“Con biết anh ấy từ khi con lên bảy. Con yêu anh ấy hơn bất cứ ai trên đời.”

Ellis trông bất ngờ. “Sao con không nói chuyện này cho ta biết? Con có liên lạc với thằng bé không?”

Raven lắc đầu.

“Tội nghiệp con! Đáng lẽ con nên hỏi mượn điện thoại của ta. Hoặc chúng ta đáng lẽ nên mang điện thoại của con theo.”

“Con chưa bao giờ được phép dùng điện thoại cả. Mama luôn nói chúng là xấu. Và River thì nghiện điện thoại của anh ấy.”

Ellis kéo túi áo mưa và lấy điện thoại ra. “Con cũng biết là ta cũng không thích điện thoại đâu. Nhưng lúc này... Lúc này chắc chắn là lúc mà điện thoại rất có ích. Con sẽ gọi cho bạn trai con ngay bây giờ.”

“Ở đây sao?”

“Chúng ta chỉ có sóng điện thoại ở bên ngoài vì phần mái kim loại của ngôi nhà và nhà kho chắn mất sóng. Và mưa đang làm ảnh hưởng sóng điện thoại nữa. Con phải nhanh lên trước khi mưa nặng hạt hơn nữa.” Ellis đưa điện thoại cho cô. “Ta sẽ đi để con được riêng tư.”

“Con không biết số của anh ấy.”

“Tên bố mẹ cậu ấy là gì? Ta sẽ gọi tổng đài.”

“Mẹ anh ấy là Rose Danner. Bố anh ấy mất rồi.”

“Bà ấy có làm việc vào thứ Bảy không?”

“Không, bà ấy là giáo viên.”

“Chết thật, ta mới nhận ra một chuyện,” cô nhét lại điện thoại vào túi. “Ta cần cho con biết một chuyện trước khi con gọi điện thoại. Ta muốn con nghe được điều này từ ta mà không phải Jack hay mẹ cậu ấy.”

“Chuyện gì vậy?”

“Ngoài đó có nhiều chuyện xảy ra lắm. Ta chưa cho con biết vì ta không muốn làm con buồn. Nhưng con đã bị nói dối đủ rồi.”

“Người ta tìm thấy xác bà ấy rồi sao?”

“Phải. Họ phải giám định pháp y để chắc chắn đó không phải là một trò lừa.”

Raven hình dung ra cảnh các bác sĩ cắt xẻ xác của Mama. Điều đó làm cô thấy bệnh. Cô nhắm chặt mắt và đưa tay lên che mắt để không phải nhìn thấy cảnh đó.

“Họ phải biết cô ta chết vì lý do gì,” Ellis nói. “Họ lo là Sondra hoặc ai đó khác có dính líu đến cái chết của cô ta.”

Raven mở mắt ra. “Bác Sondra sao?”

“Người ta đã mở cuộc điều tra để đảm bảo cô ta không hỗ trợ hành vi phạm tội của em gái mình.”

“Họ có tìm được nguyên nhân Audrey chết không?”

“Cô ta bị bệnh tim - giống với căn bệnh đã giết chết mẹ của cô ta. Nhưng có lẽ cô ta chết vì bị hạ thân nhiệt. Cô ta cởi quần áo, nằm trong một cái lỗ đã đào từ trước và phủ lá cây lên người để che giấu.”

Raven dễ dàng thấy được cảnh Audrey làm thế. Thấy một cách rõ ràng. Nước mắt cùng nước mưa tèm lem trên mặt cô.

“Ta rất tiếc,” Ellis nói. “Ta rất tiếc phải nói cho con biết điều đó. Nhưng chúng ta đã thấy việc giấu giếm sự thật đã làm gì gia đình ta rồi đó.”

“Giờ Audrey đang ở đâu?” Raven hỏi.

“Ta không biết.”

Raven bất ngờ vì cô không buồn khổ hơn khi không được biết xác của Audrey ở đâu. Cô không biết mình cảm thấy thế nào về Audrey Lind nữa. Điều River nói với cô vào buổi trưa thứ Tư ám ảnh cô. Nghĩ đến việc cậu bé tội nghiệp tự trách chính mình suốt bao nhiêu năm vì vụ bắt cóc, vì điều Audrey Lind đã làm. Điều đó khiến con tim Raven như bị xé toạc.

Ellis ôm lấy vai cô. “Bạn trai con và mẹ cậu ấy có lẽ sẽ biết những chuyện này. Câu chuyện về việc Audrey làm đã trở thành tin tức lớn trong cộng đồng của họ. Chuyện đã được lên TV và đủ các mặt báo. Vậy nên không có ai nói gì về chuyện con trở lại. Ta không cho là con muốn ở ngoài đó ngay bây giờ đâu.”

Raven có thể dễ dàng hình dung được chuyện đó. Cảnh mọi người trong trường bàn tán về nó. Tội nghiệp Jackie. Hẳn là chuyện đó kỳ lạ với anh ấy lắm.

“Có lẽ ta có thể để Jack bay đến đây thăm con,” Ellis nói. “Ta đang không có tiền, nhưng Sondra có thể dễ dàng trả tiền từ phần thừa kế của con.”

“Anh ấy có thể tới đây sao?”

“Cậu ấy còn đang đi học sao?”

“Anh ấy đang học năm cuối cấp ba.”

“Chuyện đó có thể có chút vấn đề. Nhưng cứ hỏi cậu ấy đi, nếu ta có thể gọi cho cậu ấy,” Ellis nghiêng người lại gần Raven hơn. “Ta nên gọi thôi. Lại có mưa nữa đấy.”

Ellis gõ gì đó lên điện thoại và cuối cùng thì nói chuyện với ai đó. Cô hỏi Raven tên thị trấn và số đường, và rồi cô nói. “Vâng, làm ơn kết nối cho tôi.” Cô đưa điện thoại cho Raven. “Đang có chuông rồi. Chờ cô ấy một chút rồi con nghe điện thoại nhé.”

“A lô?” Cô Danner lên tiếng.

Raven cảm thấy thật lạ lẫm khi được nghe tiếng của cô qua một cỗ máy bằng kim loại và thủy tinh trong tay.

“Con là Raven đây,” cô nói.

“Raven! Ôi Chúa ơi! Cháu yêu. Cô khóc mất. Cháu chờ một chút nhé.”

Raven cũng bắt đầu khóc.

Ellis rời đi để cô bé được riêng tư.

Sụt sịt vài tiếng sau đó, cô Danner hỏi. “Cháu sao rồi, cháu yêu?”

“Cháu vẫn ổn. Cháu nhớ cô lắm.”

“Chúng ta cũng nhớ cháu lắm đấy! Cháu đang gọi điện từ đâu vậy?”

“Florida. Giờ cháu sống với mẹ cháu.”

Mẹ cháu. Cô không thể tin mình đã nói như thế. Cô Danner lại lần nữa bật khóc.

“Để cô gọi Jackie,” cô nói. “Thằng bé đang ở trên nhà.”

Cảm giác bồn chồn trong bụng Raven lúc này hiển nhiên không phải do đứa trẻ mà tới.

Gió lại lần nữa thổi mạnh. Cô sợ rằng mình sẽ không nghe được tiếng Jackie mất. Cô trèo vào bên trong cây trong lúc cô Danner gọi Jackie đến nghe điện thoại.

“Raven đấy à?” Jackie nói.

Một tiếng “Vâng” bật ra thành tiếng khóc.

“Em đang ở đâu thế.” Cậu đang cố để không khóc.

“Florida. Ở nhà của mẹ em.”

“Như vậy có ổn không? Em thích ở đó chứ?”

“Bây giờ đã tốt hơn rồi. Ban đầu khó khăn lắm.”

“Anh có thể tưởng tượng được.”

“Em nhớ anh nhiều lắm,” cô nói.

“Anh cũng thế.”

“Ở trường dạo này thế nào?”

“Rất tệ khi không có em.”

“Mọi người đều nói về em sao?”

“Ừ. Điều đó khiến mọi thứ tệ hơn. Thậm chí còn có phóng viên cố hỏi anh về chuyện của em nữa.”

“Em xin lỗi.”

“Đó đâu phải lỗi của em!”

“Jackie này...”

“Sao em?”

“Anh nghĩ anh có thể bay đến chỗ em không? Mẹ em nói tiền thừa kế em nhận được tư Audrey có thể chi trả cho chuyến bay.”

“Được mà! Khi nào vậy?”

“Ngay bây giờ.”

“Ngay bây giờ? Kiểu, ngay hôm nay sao?”

“Không. Nhưng ngay sau khi bọn em mua được vé máy bay.”

“Anh sẽ phải nói với mẹ về chuyện nghỉ học.”

“Em cần nói chuyện với anh. Em cần nói cho anh biết một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

Cô muốn nói cho Jackie biết khi cô gặp được cậu. Cô muốn được chạm vào cậu.

“Raven, nói với anh đi? Có chuyện gì vậy?”

Cô phải nói cho anh ấy biết. Có lẽ sẽ tốt hơn khi cô không thể nhìn thấy Jackie nếu anh ấy tức giận.

“Audrey Lind - người đã bắt cóc em - bà ta nói dối em. Bà ta nói em khác với người khác.”

“Em đúng là như vậy mà,” Jackie nói, cố tỏ ra vui vẻ. “Theo những cách tuyệt nhất có thể.”

“Bà ta nói cơ thể em khác biệt. Bà ta nói cơ thể em không thể có em bé được.”

Không gian chỉ còn sự im lặng.

Cô trượt từ trên cây xuống nền đất. “Em đang mang thai con của chúng ta.”

“Ôi Chúa ơi,” Jackie thì thầm.

“Mãi đến hôm nay em mới biết. Em cảm nhận được nó cử động. Bà ta nói dối em. Em xin lỗi, Jackie. Em xin lỗi.”

“Em đừng xin lỗi! Đó là lỗi của bà ta.”

“Anh có tức giận không?”

“Anh chỉ bất ngờ thôi, anh không giận, nếu ý em là như vậy. Anh lo cho em nhiều hơn - khi em phải trải qua chuyện này... sau tất cả những chuyện khác.” Anh im lặng, không thể nói tiếp nữa vì xúc động.

Cô cũng thế, không thể nói nên lời.

“Anh sẽ tới đó,” Jackie nói. “Anh có thể nghỉ vài hôm. Anh chắc mẹ anh sẽ hiểu thôi.”

“Mẹ anh cũng có thể đến nếu muốn. Có lẽ cả Huck và Reece nữa. Em có thể mua vé máy bay cho mọi người.”

“Huck đang bận ở trường nên không thể nghỉ được. Còn Reece...”

“Sao vậy?”

“Có tin buồn. Mẹ anh ấy chết vào tháng Bảy. Giờ anh ấy sống ở nhà anh rồi.”

“Reece sống ở nhà anh sao?”

“Anh ấy không có nơi nào để đi nữa, lại không đủ tiền thuê một chỗ để ở. Anh ấy đang suy sụp lắm.”

“Vậy hãy đưa anh ấy tới đây đi!”

“Giá mà anh có thể. Nhưng giờ anh ấy đang làm hai công việc. Anh ấy đang cố tiết kiệm để đi học đại học.”

Ellis nhìn vào cây. “Gió ở đây đang to lắm rồi.” Cô nói. “Con mau ra khỏi cái cây này đi. Nó làm ta lo quá.”

“Ai vậy em?” Jackie nói.

“Là Ellis, mẹ em.”

“Mẹ em mới nói gì về cơn gió thế?”

“Ở đây đang có bão.”

“Anh thấy trên bản tin rồi. Anh không biết em lại ở vùng bị bão ảnh hưởng đấy.”

“Mau ra thôi con,” Ellis nói.

Raven nghe được tiếng gió gầm thét, cảm nhận được cơn gió khiến thân cây rung rẩy.

“Em phải đi rồi,” Raven nói. “Em đang ở trong một cái cây rỗng, và gió thì thổi mạnh lắm.”

“Em đang ở trong một cái cây? Giữa một cơn bão à?”

“Vâng.”

“Anh phải kể cho Reece nghe mới được. Ảnh sẽ thích lắm cho xem.”

“Gửi anh ấy cái ôm của em nhé.”

“Anh sẽ làm - kể cả có bị trêu đi nữa.”

“Em yêu anh, Jackie.”

Im lặng, có lẽ vì Jackie đang khóc.

“Anh đã sợ sẽ không bao giờ được nghe em nói điều đó lần nữa,” cậu nói. “Anh rất sợ việc vẫn tiếp tục yêu em.”

“Anh vẫn yêu em chứ?”

“Anh yêu em nhiều hơn bao giờ hết.”

“Em muốn gặp anh lắm.”

“Anh biết. Hôn chào con giúp anh nhé.”

“Sẽ khó đấy.”

“Anh đùa thôi. Mau xuống khỏi cái cây đi trước khi nó bị thổi bay mất.”

Cô đưa điện thoại cho Ellis và trèo xuống khỏi cây sối, giữa bốn bề mưa gió.

“Cậu ấy tiếp nhận chuyện này thế nào vậy?” Ellis hỏi khi cả hai trở về nhà.

“Anh ấy không giận. Anh ấy nói yêu con.”

Ellis cầm lấy tay cô và nắm chặt. “Ta rất mừng cho con. Con có hỏi cậu ấy có muốn đến thăm không?”

“Anh ấy sẽ đến. Ngay khi chúng ta mua được vé máy bay.”

Một trận gió mạnh thổi gãy những cành cây trên đầu họ. Cả hai chạy về nhà, bật cười khi đều ướt sũng khi chạy đến được mái hiên.

“Nói chuyện với Jack đã giúp con tốt hơn rồi đó,” Ellis nói. “Ta rất mừng vì sẽ sớm được gặp cậu ấy.”

“Cô sẽ thích anh ấy thôi. Anh ấy là người ngọt ngào nhất.”

“Raven...” Ellis nhẹ chạm vào má cô. “Ta thấy được con yêu cậu ấy nhường nào. Và đứa bé này là kết quả của tình yêu đó. Con, thằng bé và tình yêu của hai đứa đã tạo nên đứa bé này mà không phải là ai khác, hay bất cứ điều gì khác. Con có hiểu không?”

“Con sẽ cố.”

Cô hôn lên má Raven.

“Con có thể bắt đầu gọi cô là Mẹ được chứ?”

“Tất nhiên là được rồi, mẹ.” Raven đáp.

Hai người đều sắp sửa bật khóc. Cả hai nhìn ra phía Rừng Hoang. Gió đã ngừng thổi, ánh nắng đột ngột chiếu rọi qua tán cây sồi. Nước mưa nhỏ tí tách từ những chiếc lá và lớp rêu phủ lấp lánh ánh nắng trông như những hạt kim tuyến giữa những chùm sáng chiếu rọi thẳng từ bầu trời hãy còn hơi nước. Đó là cảnh tượng thần kỳ nhất của mặt đất mà Raven từng được chứng kiến.

“Chà, nhìn xem kìa,” mẹ cô nói.

“Bão đã tan rồi sao mẹ?” Cô hỏi.

“Không đâu, chúng ta vẫn còn nhiều giờ nữa phải vượt qua,” Ellis đáp. “Trung tâm lốc xoáy sẽ tạo ra những luồng gió mạnh khiến thời tiết thay đổi nhanh chóng.”

Ngay khi cô đang nói, những tảng mây xám khỏa lấp đi ánh mặt trời, đẩy Rừng Hoang vào bóng tối kỳ bí. Và rồi trước sự kinh ngạc của Raven, cơn gió đột ngột quay lại dữ dội không gì cản được, cuốn trôi những cành cây rêu và lá bay loạn xạ trong không khí.

“Con thấy chưa?” Ellis nói. “Bão trở lại rồi đó.”

“Con nghĩ nó thật đẹp,” Raven nói.

Mẹ cô bật cười và ôm lấy cô. “Con thật giống mẹ đấy con gái ạ.”

Đúng là như vậy. Raven thường cảm nhận được điều gì đó, giống như một thứ sức mạnh của trái tim và linh hồn giúp cô vững vàng khi Audrey bệnh nặng không thể chăm sóc cô. Mỗi khi cô lang thang trong rừng như một đứa trẻ bán linh hồn cô độc. Khi cô thề sẽ không bao giờ buông bỏ Jackie, Huck và Reece khi cô tìm thấy họ. Cô từng nghĩ sức mạnh đó đến từ linh hồn của quạ đen. Nhưng giờ đây cô đã biết phần lớn sức mạnh đó là từ Ellis truyền sang cô, từ người phụ nữ đang cùng cô ngắm nhìn cơn bão, từ người mẹ có thể ôm cô vào lòng, từ một người có thể cùng khóc, cùng nói chuyện và thấu hiểu cô.

Một nửa của cô là từ Ellis, mà không phải là linh hồn. Và cô chưa từng cảm thấy mạnh mẽ hơn lúc này.