Chương 13
Ma-đô-na Gò Vấp từ chợ Tân Định chui ra, leo lên chiếc mobylette xanh, phóng một mạch lên chợ Bàn Cờ, đi một vòng, ghi vào cuốn sổ nhỏ số hàng bán thuốc lá rồi vù lên chợ An Đông, làm lại tất cả những việc như đã làm từ mấy hôm nay qua các chợ Gia Định, Cầu Ông Lãnh, Gò Vấp để nhận mối bán thuốc lá. Nó có trong sổ tay gần hai trăm cửa hàng, tủ con bán thuốc lá sẽ là mối hàng. Mọi điều kiện đã được thỏa thuận đúng theo chỉ đạo của Khiêm Câm. Yểm trợ cho nó là cánh Minh Cả Ngố và Cung Lắc Lê sẽ sử dụng "luật giang hồ" nếu gặp sự tráo trở nào. Ma-đô-na Gò Vấp mệt nhoài, ghé vào một quán ăn giữa chợ An Đông, tính làm một bữa thịt nướng, Đảo mắt nhìn quanh, nó bỗng nhận ra Nghĩa-pê-cu đang vắt vẻo ở hàng chè vắng khách. Có lẽ anh chàng rảnh rang đang tán gẫu với cô Tàu lai tóc bím. Ma-đô-na Gò Vấp xà đến bên Nghĩa-pê-cu:
- Ê bồ! Lâu nay trốn đâu vậy? Tưởng vượt biên rồi?
Nghĩa ngước lên cười lớn:
- Người đẹp! Tớ vượt biên rồi nhưng đếch thích Mỹ nữa nên quay về đây, được không? Mấy lần định ghé thăm cậu nhưng rách quá nên đợi trúng xổ số đã.
- Vẫn sửa xe ở cổng bệnh viện Hồng Bàng à?
- Không. Tớ về đây rồi. Ngay đầu phố này thôi. Ngồi đây đã, uống gì?
Nghĩa đẩy cái ghế thấp tè cho Ma-đô-na. Con bé ngồi xuống:
- Đói và mệt quá trời, ăn cái gì đã. Cậu ăn chưa?
- Tớ gặm tạm cái "cơm tay cầm".
- Rách thế cơ à?
- Không rách lắm, mắc sửa cái Vespa cho thằng khách quen, nó ngồi chờ nên tớ vừa ăn vừa sửa.
- Vậy tớ mời cậu một chầu, ăn gì tùy ý.
- Hách nhỉ? Coi bộ ăn nên làm ra.
Ma-đô-na quay sang gọi mười cái chả giò, hai cặp bún thịt nướng. Ngồi với Nghĩa-pê-cu bao giờ Ma-đô-na cũng thấy thoải mái. Ngay từ hồi còn ở trại tù Hàm Tân, hai đứa đã thích nhau. Nghĩa là dân Phục Quốc, bị bắt năm 1977 vì tội rải truyền đơn chống chính phủ, mưu đồ "phục quốc", phục lại chế độ cộng hòa đã sụm bã chè. Trong trại có nhiều tù nhân tên Nghĩa nên cánh tù hình sự phân biệt thành Nghĩa đại-tá, Nghĩa-thợ-mộc, Nghĩa-điên, Nghĩa-đĩ và Nghĩa-pê-cu (P.Q là phục quốc). Ma-đô-na vào tù năm 1985 vì tội chém người, khi nó mới mười bẩy tuổi. Lúc ấy trong trại cải tạo, Nghĩa-pê-cu đã là thứ tù đàn anh lâu năm, nhưng Nghĩa cũng bị bắt từ năm mười bẩy tuổi nên đến năm 1985 mới có 25, là một trong những anh tù trẻ nhất so với cánh tù đàn ông gồm cả tù chính trị và tù hình sự. Nghĩa-pê-cu được cho làm "tự giác". Nó ở căn nhà ngoài cổng trại có để chiếc máy phát điện ọc ạch, khi thì chạy bằng thủy điện, khi suối hết nước thì chạy máy dầu. Nó làm tổ trưởng coi luôn cả một anh thiếu tá quân đội Sài Gòn cũ, một anh tàu lai chuyên sửa máy và một anh nguyên là Đại úy quân đội Bắc Việt đã dại dột hồi chánh theo chính quyền Miền Nam năm 1972. Bởi vậy Nghĩa-pê-cu tương đối tự do hơn người khác và có điều kiện quan hệ mua bán đủ các thứ cần thiết dù là những thứ bị trại tù cấm ngặt như rượu, ma túy, dao kéo hoặc là chuyển các loại thư từ viết lén về cho gia đình.
Khi Ma-đô-na được đưa từ Chí Hòa về đây, chỉ nửa tháng sau đã liên lạc được với Nghĩa-pê-cu và được Nghĩa giúp đỡ triệt để bởi Ma-đô-na được Mai Cơn là một cô tù cũ ở đây giới thiệu và cũng là cô gái trẻ nhất trong bọn tù con gái. Lần đầu tiên chúng nó gặp nhau bên bờ suối, sau khi trao đổi đôi lời gởi gấm, hai đứa thân nhau ngay. Mặc dầu bị bọn cai tù theo dõi chặt chẽ, chúng nó vẫn lén lút gặp nhau khi thì ở giữa cánh đồng, khi thì ở ngay nhà bếp trong trại. Một năm sau Nghĩa-pê-cu được tha. Hơn một năm sau nữa đến lượt Ma-đô-na được tha. Cảm thông với những bạn cũ còn lại trong tù, Nghĩa-pê-cu vẫn gửi quà cáp cho Ma-đô-na, thư từ thăm hỏi nên Ma-đô-na đến tìm Nghĩa. Hai đứa đưa nhau đi ăn một chầu tưng bừng. Song có điều đặc biệt là Nghĩa chưa bao giờ đặt vấn đề yêu đương hay gạ gẫm Ma-đô-na. Chính Ma-đô-na cũng chẳng hiểu anh chàng này có yêu mình hay không nữa. Song với Ma-đô-na, đó không phải là vấn đề quan trọng. Dù chưa đầy hai mươi tuổi, nó cũng đã thu nhập được cái tư tưởng "yêu là chết trong lòng một ít, yêu thêm tí nữa là chết cả cuộc đời", nên coi thường những chuyện gắn bó keo sơn. Trước mắt, tình yêu của những người xung quanh mà nó biết chỉ là chuyện phức tạp, gây gổ, đánh lộn, ghen tuông, đập phá, chửi bới rồi bỏ nhau, rồi lại yêu, lại đánh lộn. Cứ như thế tiếp diễn. Nó cho rằng kéo dài cái tình trạng ẩm ương với Nghĩa-pê-cu như thế mà lại hay. Thích nhau thì cứ đi với nhau ít lâu rồi xa nhau êm đẹp. Nhưng Nghĩa-pê-cu chẳng bao giờ dám ngỏ ý thích nó, mặc dù đôi lúc Ma-đô-na hiểu rằng Nghĩa-pê-cu rất muốn ôm nó trong vòng tay. Nó sẵn sàng, song Nghĩa lại đánh trống lảng nói qua chuyện khác. Có những anh chàng rất láu cá, rất tinh nhanh, đấu hót như máy nhưng lại vô cùng nhút nhát trong tình yêu, chẳng bao giờ dám bày tỏ tình cảm thực sự của mình. Nghĩa ở trong trường hợp đó chăng?
Đã có lần Ma-đô-na đưa Nghĩa đến nhập băng của Khánh. Nhưng sau vài lần gặp Khiêm Câm, Viên Thổ Mừ, Cung lắc lê; Nghĩa lắc đầu từ chối thẳng thừng:
- Toàn mấy thằng Cộng sản biến thái, tớ đếch chơi.
- Anh ngu bỏ mẹ, bọn này mới làm ăn lớn trong thời buổi này được chứ "quốc ra quốc vào" như anh, thò ra nó đập cho nát xương, làm ăn gì được!
- Bởi vậy tớ đếch chơi. Dù sao chúng nó cũng là cộng sản, dù là du đãng cộng sản. Tớ kỵ cộng sản trong mọi trò, kể cả con điếm cộng sản cũng không khoái nổi. Tớ biết tớ quá khích và có thể là vô lý đấy. Song tớ vậy đó. Đừng tưởng như thế là tớ yêu cái chế độ cộng hòa tự do mà hồi đó tớ chẳng ăn cái giải gì. Đừng tưởng như thế là tớ tích cực chống cộng. Không phải! Cộng sản không còn gì để mà chống nữa. Tớ cũng cóc cần cái chế độ cộng hòa cũ rích. Nhưng tớ đã bảo là tớ bị "dị ứng" về tất cả các loại hàng mang "mác" cộng sản. Bố khỉ, nghe một chị danh ca có cái giọng ố lên kiểu opera cộng sản, dù là bài hát hay đến mấy tớ cũng đếch chịu được. Đọc một câu văn chương, thơ phú kiểu hòn sỏi thành hột gạo, miếng đất thành nắm xôi, lao động quên mình... đại khái thế, tớ muốn quăng đi cho rồi. Bởi tự tớ nó thế, cái bệnh tâm thần của tớ nó thế. Cậu hiểu thế cũng được hay cho rằng tớ ngu cũng đúng.
Ma-đô-na hiểu là không thể thuyết phục được Nghĩa. Vì vậy hai đứa ít có dịp gặp. Ở trong tù, Nghĩa học nghề sửa xe từ anh Tàu lai, và năm ở tù sau cùng, Nghĩa đã sửa đủ các loại xe cho đám cán bộ coi tù, nên khi về Sài Gòn, Nghĩa sắm dụng cụ ngồi ở cổng bệnh viện sửa xe gắn máy. Bố mẹ Nghĩa đã về quê sống lầm than với bầy con không được học hành. Nghĩa ở lại căn nhà cũ phía sau khu ngã tư cùng gia đình ông cậu làm nghề sửa giày dép, cặp da. Cũng là dân giăng miếng vải bố cũ, ngồi đầu đường, cuối chợ kiếm ăn.
Từ ngày về, Nghĩa không còn liên lạc với cánh đồng chí Phục Quốc nữa. Hồi gia nhập cánh này, Nghĩa được phong làm tiểu đoàn trưởng, dưới tay có ba người. Một bị bắt, một vượt biên sang Mỹ, một quay về tỉnh làm ăn. Cái mộng phục quốc sôi sục năm nào đã lịm tắt hay tạm thời lịm tắt. Giấc mơ hùng tráng của tuổi trẻ sớm nguội lạnh ngay trong lòng. Học hành dở dang vừa hết bậc trung học, Nghĩa bị ném vào tù rồi ném ra đời với hai bàn tay trắng, với cái đầu trống rỗng, nỗi hờn giận tức tủi sâu thẳm mà như không hề có nguyên nhân. Con người như thế có thể làm bất cứ cái gì muốn làm, cần làm, thích làm với bất kỳ tác động nào. Nhưng bản chất Nghĩa vốn là cậu học trò chăm chỉ, tuy nghịch ngợm, song lại có đôi chút tư tưởng tự do, có tham vọng anh hùng nên vẫn giữ được đôi chút giá trị của loại khí khái, của sự tự trọng. Bởi vậy Nghĩa-pê-cu bằng lòng với cái nghề sống ở đầu đường này. Nghĩa chưa làm gì bậy và tất cả đời sống cũng như tư tưởng, nghề ngỗng đều chỉ là tạm bợ. Còn điều gì là chắc chắn, chính Nghĩa cũng chưa biết. Rồi có thể anh ta thành người lương thiện và nổi danh với thành tích Phục Quốc ở tù chín năm như các nhà chính trị khác và cũng rất có thể sẽ tàn lụi, tối tăm, bê tha như con chuột sống dưới cống rãnh của thành phố không còn ai buồn biết tới nữa. Cái khốn khổ nhất của tuổi trẻ như Nghĩa là chính mình không hiểu nổi mình là ai, mình muốn gì và làm được gì.
Ma-đô-na ăn hết sạch mẹt bún thịt nướng, năm chiếc chả giò, gọi một ly chè nhãn sen rồi nói với Nghĩa:
- Tụi tớ có chương trình làm ăn mới. Cậu có muốn làm đại lý thuốc lá ở vùng này không? Tớ sẽ giao hết thuốc lá cho cậu và có thể còn vài thứ linh tinh khác nữa, toàn là của quý hiếm, cậu chỉ việc giao cho dân bán lẻ ở đây, ăn hoa hồng. Tớ nghĩ cậu sẽ có cuộc sống khá giả hơn là cái nghề sửa xe đầy dầu mỡ chết tiệt này. Ngày mưa là đói dài.
- Hàng lậu à?
- Nửa lậu nửa không. Hàng giả thôi, thứ "luých".
- Thèm vào. Tớ không chơi hàng lậu.
- Cậu nhát như cáy bao giờ mới mở mày mở mặt nổi.
- Đừng tưởng tớ nhát. Nếu cần làm, nhẩy vào kho đạn tớ cũng nhẩy như thường. Thằng này đã dám tung truyền đơn trong rạp hát trước mũi cảnh sát, dám bắn truyền đơn trước tòa đô chính, có phải chuyện chơi đâu. Nhưng tớ làm cái gì đáng làm, chết với cái đáng chết chứ không chứ không chết ở chỗ chân trâu. Thà là bây giờ cậu bảo tớ buôn khí giới, bán đô la, buôn bạch phiến như bọn mafia.
Ma-đô-na cười tít:
- Mộng của cậu lớn thật, nhưng cậu chẳng tự biết mình. Ma-phi-a nào dùng cậu là thằng Ma-phi-a mù. Cậu không làm được chuyện nhỏ sao làm được chuyện lớn!
- Ấy vậy mà sẽ có ngày cậu thấy. Không xa nữa đâu. Chuyện nhỏ dành cho những đứa có chí nhỏ, chuyện lớn dành cho người có chí lớn. Tớ ám sát tổng thống chứ không thèm đâm chém mấy thằng ma-cô.
- Mẹ đếch! Cậu vẫn là thằng ngây thơ, mơ mộng hão. Tớ thật lòng lo cho đời sống của cậu, mong cậu có ít tiền vung vít, tậu cái xế, kiếm con vợ đẹp và phốp pháp như con Tàu bán chè này. Cậu tưởng tượng xem ở với nó có khoái không. Nhưng với điều kiện cậu phải có tiền. Không tiền thì không có hạnh phúc đâu. Tớ... thật tình đấy, đừng tưởng tớ dụ cậu vào băng của tớ, chúng nó cóc cần cậu và cậu cũng đừng tưởng tớ mê cậu. Hoàn toàn không phải thế. Tớ thích cái tính của cậu. Vả lại, cậu tử tế với tớ. Cậu hiểu không?
Nghĩa xua tay:
- Thôi dẹp, dẹp cái vụ "thanh minh, thanh nga" lại, chỉ biết rằng mình tử tế với nhau. Thế thôi. Cái gì đến sẽ đến, cái gì không thể đến thì quên đi. Cũng như tớ không bao giờ nhập băng của cậu dù là một băng rất bảnh, rất đàng hoàng theo đúng luật giang hồ. Tớ cũng không đụng vào mấy cái thứ hàng nửa thật nửa lậu của cậu. Song tớ vẫn cám ơn cậu đã lo cho tớ rất tử tế. Tớ hiểu cậu.
- Hy vọng từ tháng sau tớ sẽ có dịp qua lại khu này hoài, nếu làm ăn được, tớ sẽ chi cho cậu ít tiền tiêu vặt.
- Cái đó nghe được, tớ không chê tiền của cậu đâu.
- Cậu từng cho tớ tiền nhiều rồi. Thôi, bây giờ tớ phải chạy việc, hẹn gặp lại cậu sau. Tìm cậu ở đầu phố này à?
Nghĩa chỉ tay về phía cuối chợ:
- Đi lối này, tớ ngồi bên anh chàng sửa kính, phía trái.
Ma-đô-na xách chiếc túi vải nylon đứng lên. Nhưng cô vừa quay người ra đã sững lại, trố mặt nhìn về phía hàng vải trước mặt. Cô nhận ra Vân đứng cạnh một anh chàng Việt kiều hay ngoại kiều và đang mua vải. Vân vận một bộ đồ rất đẹp, rất hợp thời trang. Ma-đô-na nhìn đăm đăm quên cả mình đang đứng ở đâu.
Nghĩa-pê-cu cũng đứng lên:
- Gì vậy? Bộ chưa thấy con gái Việt Nam đi với ngọai kiều à?
- Tớ biết... con bé ấy.
- Tớ cũng biết. Ở chung xóm với tớ mà. Lạ gì nhau. Hai đứa này ở trong cái vi-la của một người quen tớ. Tháng trước tớ đã có dịp đến đó trả cái xe gắn máy cho chủ nhà. Thằng này là thằng tàu Hồng Kông chính hiệu đấy. Nó tên là Tom, cũng đã thuê tớ xem lại cái xe Dream của tụi nó, lau chùi đàng hoàng trước khi chúng nó chở nhau đi Vũng Tàu. Nó chi xộp lắm. Hai tờ mười ngàn mà chỉ lau chùi vớ vẩn. Con bé kia tên là Vân, con một thiếu tá thời xưa đấy, ông ấy cũng ở trại với tớ, nhưng tớ được tha trước. Bây giờ lại ở gần nhau. Con bé ăn chơi ra gì, lẳng bỏ mẹ, nói tiếng Anh líu lo "darling" ngọt như mật. Thằng Tàu này chắc chịu chi lắm, gặp mấy cô nàng ỏn ẻn chỉ có sạch túi.
Ma-đô-na kéo Nghĩa-pê-cu đi lẩn vào sau mấy quán hàng ăn để đi ra đầu chợ. Cô hỏi:
- Cái vi-la ấy ở đâu?
- Dưới mạn Phú Nhuận. Tớ không nhớ đường nhưng biết rất rành. Tớ đã đến đấy năm bẩy lần rồi. Nhưng cậu hỏi để làm gì? Điều tra hay đánh ghen giùm đó?
- Chuyện này không liên quan tới tớ mà liên quan tới một người quen tớ. Khi nào cần, cậu đưa tớ tới đó được không? Đưa tới cổng thôi, cậu không cần hiện diện.
Nghĩa-pê-cu có vẻ lừng khừng:
- Chuyện không liên quan đến cậu thì kệ xác người ta có được không. Mỗi đứa có cách sống riêng của mình. Hại nhau làm gì. Tớ cảm thấy cậu làm chuyện này không đúng luật đâu. Các cậu buôn lậu, làm hàng giả thì cũng phải cho người ta buôn theo cách của người ta chứ. Cậu nghĩ lại coi.
- Đừng giở cái giọng đạo đức ra nữa đi, ông nội. Hay là cậu định bênh người cùng xóm? Tôi xin nhấn mạnh là không hại ai hết mà chỉ muốn biết chắc chắn có chuyện như ông vừa kể hay không mà thôi. Hay là ông "phịa" đấy?
- Cậu khỏi phải khích tớ. Ăn cái giải gì mà tớ phịa chuyện ra hót với cậu? Tớ biết vậy thì nói vậy thôi.
- Cậu chỉ trả lời tớ là cậu có...
- Được rồi, với cậu thì tớ sẵn sàng, cậu muốn tớ đưa luôn vào phòng ngủ của tụi nó cũng được, sợ gì. Tớ chỉ muốn nói với cậu đừng làm cái gì mà cậu không muốn người khác làm với cậu. Thế thôi. Còn tớ với cậu thì khỏi bàn. Cậu muốn là tớ làm.
- Nói chung cậu vẫn là người tử tế với tớ nhất.
Ma-đô-na Gò Vấp bám lấy tay Nghĩa-pê-cu như một cặp tình nhân thực thụ sau giờ đi ăn trưa về, chuẩn bị cho cuộc "la xiết" đầy hứng thú.
Ra đến đầu chợ, Ma-đô-na nhéo nhẹ cánh tay Nghĩa để tạm biệt, leo lên xe phóng về nhà Khiêm Câm nằm trong hẻm đường Điện Biên Phủ. Căn nhà Khiêm Câm gồm hai tầng lầu rộng rãi, mát mẻ. Đồ đạc không sang trọng nhưng đầy đủ. Hắn có riêng hai phòng trên lầu dành cho bạn bè, khách khứa. Hắn sống độc thân, chỉ có một chú bé giúp việc vặt, nghe nói là con bà chị hắn từ miền quê Hải Hưng vào. Chú bé đã quen với hai dì cháu Ma-đô-na thường lui tới đây như cơm bữa rồi. Bà dì Ma-đô-na là Mơ Lai vốn già nhân nghĩa non vợ chồng với Minh Cả Ngố, nhưng ít lâu nay lại lén cặp với Khiêm Câm và thỉnh thoảng vẫn ở lại trong phòng ngủ của Khiêm Câm. Ma-đô-na là người canh cửa. Khiêm Câm tận tình giúp dì cháu Ma-đô-na từng có thời kỳ bị Khánh trừng phạt kinh tế đến xính vính. Nhờ đó mà Khiêm Câm dễ dàng cặp với Mơ Lai là một thiếu phụ đẹp nồng nàn đầy nhiệt tình, đang đến thời kỳ phát triển dữ dội.
Khi Ma-đô-na đến nhà, Khiêm Câm đi vắng. Nó vào phòng riêng dành cho khách, cởi đồ chui vào phòng tắm. Sau đó trở ra nằm dài trên chiếc đi văng, nệm mousse bọc vải dày, một cách khoan khoái. Vài phút sau, nó lơ mơ nửa thức nửa ngủ, đầu óc quay về với chuyện Vân đi với thằng Tom. Nó nhớ lại lần thứ nhất gặp Vân ở quán cà-phê đường Tú Xương, nó đã bị "hố to". Bữa đó Vân đã tỏ rõ vẻ đàn chị, tha thứ cho lỗi lầm của nó. Một thái độ rất trịch thượng và được coi là rất đẹp mà nó phải cảm ơn. Vân cũng chẳng hề nói lại với Khánh về chuyện nhỏ nhặt này. Vài lần gặp sau này, Vân tảng lờ như không hề nhớ tới chuyện cũ, đối xử với nó thật bình thường như một người đàn chị khả ái và biết điều. Nhưng bây giờ đứng trước chuyện Vân đi với Tom, từ tận cùng tâm gan của Ma-đô-na bỗng nổi lên một sự ganh ghét gần như thù hằn kỳ lạ. Một ý nghĩ tiềm ẩn lắng sâu đến nỗi chính Ma-đô-na cũng không ngờ tới. Nó chỉ biết lúc này nó nắm được cơ hội trả thù cái vẻ đàn chị, đập vào cái vẻ rộng lượng của Vân và nó háo hức muốn thực hiện ý muốn trả thù ấy. Làm ơn nên oán, phải chăng đó là điều quái gở trong tâm trạng của con người? "Không nên hạ nhục nhau làm gì, mỗi người có cách buôn lậu riêng của mình, kệ xác người ta". Nó phân vân nghĩ đến lời Nghĩa, nhưng rồi nó biết nó sẽ làm, dường như đó là sự tinh quái dẫn đến độc ác ngầm bắt vít trong đầu nó từ hồi phải kiếm ăn trong chợ, không dừng lại được. Nó nghĩ rằng có thêm lý do là phải trung thành với Khánh, nó không được phép giấu Khánh chuyện này.
Đầu óc Ma-đô-na lại quay về với Khánh, nhớ lại những ngày vừa qua lẫn lộn với cuộc đời nó. Từng đoạn phim ngắn hiện lên lờ mờ trong bộ óc láu lỉnh đôi khi minh mẫn đến quỷ quyệt nhưng đôi khi rất ngây thơ đến gần như ngu xuẩn để lộ ra một tính chất bộc tuệch, thạt thà. Đó là những thứ đặc biệt của một đứa con gái vừa tròn hai mươi tuổi nhưng từng nếm trải cuộc sống phong trần cay nghiệt.
Ma-đô-na ra đời không hề biết bố nó là ai và cũng không có giấy khai sinh. Mẹ nó không biết chắc nó là con người đàn ông nào vì bà ta có quá nhiều đàn ông. Bà ta là một vũ nữ khá nổi tiếng nhưng đã về già ở các hộp đêm quen thuộc của Sài Gòn: Tự Do, Mỹ Phụng, Văn Cảnh, Maxim, Moulin Rouge, Olympia... Ngay khi mới đẻ, nó đã được gởi cho bà ngoại nuôi nấng để mẹ nó có đủ thì giờ tự do hành nghề "nhẩy thuê" lấy ticket nuôi thân. Bà ngoại nó ở Gò Vấp và đến nay vẫn ở Gò Vấp nên nó được gọi là Ma-đô-na Gò Vấp. Nó ở cùng với dì Mơ, cô em út của mẹ nó mà sau này có cái tên Mơ Lai vì dì nó có sống mũi cao, mặt trái xoan, trông hơi có vẻ lai tây, và còn được gọi "lái" Mơ Lai thành Mai Lơ cho có vẻ đầm hơn. Cả hai dì cháu đều lớn lên trong cái thế giới của những cửa hàng trong chợ. Khi thì giúp bà ngoại bán thịt heo lậu thuế, khi thì bán cơm bình dân, khi bán bún riêu, bún mọc, bánh cuốn. Nó bưng từng khay bún gồm năm sáu tô, len lỏi chạy trong đám người chen chúc đông như kiến và sẵn sàng gây sự mỗi khi bị va chạm, hoặc bắt đền ăn vạ khi có người lỡ làm đổ khay bún của nó. Cuộc sống "chiến đấu lao động và học tập" của nó ở giữa chợ đã dạy nó gan góc, lì lợm, bướng bỉnh, ngang tàng để tồn tại giữa đám người lớn và trẻ con đang phải chiến đấu từng ngày từng giờ. Tuy vậy cũng có thời gian nó được nuôi nấng khá tử tế. Bà ngoại nó và dì Mơ thương yêu nó hết lòng. Ngược lại nó cũng thương yêu dì Mơ hơn cả mẹ nó và yêu bà ngoại nó hơn mọi thứ trên đời. Nó đi tù cũng chính vì vậy.
Bà ngoại nó nhận bán một con heo lậu thuế, bị cảnh sát săn đuổi phải ôm đống thịt trong cái bao tải chạy ngang chạy dọc tìm đường thoát thân. Cánh bán thịt heo quốc doanh của hợp tác xã tất nhiên về phe với cảnh sát triệt hạ bọn lậu thuế. Một thằng "cớm chìm" trong cửa hàng Quốc Doanh ngáng bà ngoại nó ngã chổng kềnh, thịt heo văng tung tóe giữa chợ. Bà nó bị chảy máu đầu. Ma-đô-na điên tiết, sẵn con dao thái thịt trên tay, xông lên chém hai phát giải vây cho bà. Thằng "cớm chìm" ôm mặt chạy. Nó phóng tới bồi thêm một nhát nữa vào lưng, khiến thằng kia ngã quỹ trên vũng máu. Cảnh sát ập tới, nó bị bắt rồi bị đưa đi cải tạo. Cũng may thằng cớm chìm chỉ bị thương nặng không chết. Thành tích ấy khiến nó nổi danh, cánh giang hồ gọi dì cháu nó là "nữ quái Gò Vấp" và được thu dụng vào băng Khánh Lỳ. Chính Khánh Lỳ gửi gấm nó cho trưởng trại tù và tìm cách cho nó được tha sớm hơn thời hạn đã định.
Còn cái tên Ma-đô-na của nó phát sinh từ trong tù. Khi nó được nâng đỡ, người ta kêu nó vào đội văn nghệ của nhà tù. Đội văn nghệ gồm ba mươi đứa, cả nam lẫn nữ tù nhân thuộc đủ mọi thành phần. Những anh sĩ quan có tí tài vặt của chế độ cũ là thành phần chủ chốt. Còn lại là cánh vượt biên, cánh tù hình sự trộm cướp, giết chồng, thụt két và những tội chẳng ra tội. Ma-đô-na biết ca hát sơ sơ và nó rất thích ca những bản nhạc nước ngoài mà dì Mai đã dạy nó hát theo mấy cuốn băng cát sét. Nó hát và được một anh đại úy không quân dạy cho nó nhẩy múa, vặn vẹo, rên rỉ đúng kiểu ca sĩ thời đại mới. Nó thành công vẻ vang, được hơn một ngàn tù nhân hoan hô nhiệt liệt và mấy anh cai tù cũng ngẩn tò te. Từ đó nó được tặng biệt hiệu là Ma-đô-na Gò Vấp.
Với "bề dày thành tích" ấy, Ma-đô-na quên hẳn cả tên thật của mình và được nhập băng Khánh Lỳ mà bọn nó gọi là cậu Bẩy Út. Trong làm ăn, có lần nó và dì Mơ "nhảy dù" đi làm lẻ ở các khách sạn trên đường Đồng Khởi, Nguyễn Huệ kiếm thêm bằng nghề giới thiệu gái Sài Gòn và đổi đô-la, đây là điều cấm trong băng của cậu Bảy Út. Cậu có phạm vi làm ăn riêng. Giới giang hồ ở Sài Gòn đều có nơi chốn, chia từng khu vực làm ăn riêng. Dì cháu nó bị cấm hành nghề ba tháng. Đói dài, phải đi xin từng đồng bạc của bạn bè cho đến khi "lệnh cấm vận" của cậu Bảy Út được giải tỏa.
Vào thời gian được giao việc trở lại, nó gặp Vân và biết Vân là bồ của Khánh. Ba ngày sau, nó được Khánh gọi đến cùng với Viên Thổ Mừ họp ở nhà Khiêm Câm. Ba đứa sẽ đi Campuchia bằng con đường du lịch. Khánh đóng vai nhà báo mang theo cái máy quay phim, trong máy là khẩu súng nhỏ sáng bóng. Ma-đô-na đóng vai tình nhân hờ làm liên lạc cho Khánh. Viên Thổ Mừ là gốc Miên làm thông dịch viên. Chúng nó có nhiệm vụ giải tỏa bằng mọi giá số ba chục ngàn cây thuốc lá ngoại nằm kẹt gần biên giới.
Sang đến đất Miên, tình hình có vẻ gay go hơn. Dân Miên ngày càng lãnh đạm với người Việt, thậm chí còn tỏ thái độ thù hận công khai. Bọn Khánh Lỳ ở khách sạn Phnom-Pênh, khoảng mười giờ đêm, đi lo công việc với người liên lạc của đường dây mật. Công việc diễn tiến khó khăn, nhưng rồi Khánh cũng thu xếp được. Thuốc lá được tiếp tục chở về Sài Gòn bằng hai con đường khác nhau. Khánh theo dõi từng ngày. Khi mọi thứ êm xuôi, Khánh đi sâu vào vùng biên giới Thái Lan dưới cái lốt người Miên chính hiệu và đi theo cánh bộ đội của chính phủ Hun-xen. Ma-đô-na đóng vai cô vợ Miên đi theo chồng. Viên Thổ Mừ ở lại coi đường dây chuyển hàng.
Một đêm, từ thành phố nhỏ người liên lạc đến đưa Ma-đô-na đi sâu vào trong rừng, đến một căn lán, Ma-đô-na nhận một cái túi vừa bằng nửa bàn tay mang về trao cho Khánh. Khánh giở ra xem xét cẩn thận rồi trao vàng cho người liên lạc. Ma-đô-na nhận rõ đó là một túi đựng vài chục viên đá quý, có thể là kim cương hay ngọc thạch gì đó mà nó chưa biết tới bao giờ. Cuộc mua bán vừa xong, một anh thiếu tá trong quân đội Campuchia xuất hiện đưa hai người trở về một nơi an toàn. Đó là một căn nhà nhỏ hẹp nằm giữa thành phố. Ba người đến vào lúc nửa đêm, không bật đèn, người chủ nhà lặng lẽ đưa Khánh và Ma-đô-na vào căn phòng nhỏ xíu, thắp một cái đèn dầu hỏa lù mù. Phòng chỉ có một cái giường tre không rộng quá một thước. Anh thiếu tá Miên nói với Khánh bằng tiếng Việt lơ lớ không sành sỏi:
- Cứ ở đây, yên tâm. Đồn chúng tôi ở đầu phố. Mai hay mốt có đoàn xe về Phnom Pênh.
Thế là Khánh và Ma-đô-na ở lại căn phòng tối tăm đó hai ngày. Hai đứa ngủ vùi trên chiếc giường chật chội. Đêm sau, lúc Ma-đô-na tỉnh giấc, nó nhận ra Khánh đang gác chân lên người nó, một tay vòng qua bụng. Ma-đô-na khẽ cục cựa dò xem phản ứng của Khánh ra sao. Khánh ú ớ cựa mình rồi lại nằm im, tay vắt ngang ngực Ma-đô-na, chân ghếch lên bụng nó. Căn phòng hoàn toàn im ắng trong ánh sáng lờ mờ của đèn dầu. Ma-đô-na ghì chặt lấy Khánh, nó hôn bừa lên mặt Khánh, hơi thở nó dồn dập nóng ran. Khánh bỗng choàng dậy, tiếng anh rít lên với khẩu súng trong tay:
- Mày làm cái khỉ gì thế, con bé này?
Ma-đô-na hoảng hồn lắp bắp:
- Tôi tưởng anh... thích làm... như thế.
- Thích cái con bò. Đang lo bỏ cha đi đây. Mày nên hiểu là sống ở đây với mấy chục viên đá quý này trong mình có thể bị giết bất cứ lúc nào, bất cứ vì tay bọn nào. Bọn bán đá cho mình, bọn Pôn Pốt hay là chính bọn trong phe Hun-xen hay bất kỳ một anh Miên ngớ ngẩn nào cũng có thể giết mày. Không cẩn thận là về chầu ông bà ông vải ngay. Đã từng có ít nhất vài chục đứa mất mạng ở đây vì cái thứ này rồi đấy. Đơn vị cũ của tao cũng có dăm bẩy thằng "hy sinh vì tổ quốc" trong cái xó xỉnh khổng lồ này. Tao nằm đây lo sốt vó, không có hứng thú gì nữa.
Ma-đô-na xoay người nằm co trên giường, kéo tấm chăn hôi như tổ cú đắp lên bụng che đậy mấy cái nút áo của nó đã phanh ra từ lúc nào. Nó vừa ngượng, vừa sợ, vừa thú vị. Nó cười dàn hòa:
- Tôi chỉ sẵn sàng phục vụ bất cứ cái gì anh muốn.
Khánh cũng cười. Anh nhận rõ trong hoàn cảnh này thì dù đối với một đàn em cũng nên xử sự hòa dịu. Anh nhét khẩu súng vào lưng quần rồi ngồi xuống bên Ma-đô-na:
- Tao hiểu. Mày cũng được lắm chứ, nhưng để khi khác rồi tính. Có xông pha nguy hiểm mới hiểu được nhau.
- Dù bất cứ với ai, đã nhận lời chịu chơi tôi sẽ rất trung thành. Không bao giờ bỏ bạn bè, bỏ anh em. Cần chết cho bạn, tôi chết ngay. Anh thấy đấy, anh bảo tôi đi với thằng Miên lạ hoắc chui sâu vào trong rừng cả năm bẩy cây số, tôi đi ngay, chẳng cần biết gặp cái gì ở phía trước. Tôi không cần hỏi anh một câu nào mà chỉ gật đầu...
- Mày sẽ có phần xứng đáng của mày.
- Tôi cũng chẳng nghĩ tới điều đó.
- Vậy mới là đúng điệu tay chơi. Tao ghét cái lối ra điều kiện trước khi nhận việc. Những đứa đó chỉ muôn đời là dân đâm thuê chém mướn chứ không thể là anh em sống chết có nhau được.
Rồi hai người nhỏ to tâm sự về cuộc đời, về tình yêu, về những đứa trong băng. Khánh Lỳ hỏi nó:
- Tao cứ tưởng thằng Nghĩa-pê-cu là bồ của mày, hai đứa "kết" nhau từ trong trại tù cơ mà. Tiếc rằng thằng Nghĩa của mày gàn quá, không sử dụng được nó. Tao nghe nói nó cũng là thằng chơi được lắm phải không?
Ma-đô-na thành thật:
- Tôi khoái nó thôi chứ chưa có gì cả. Nó học hành dở dang, trí thức nửa mùa, chống cộng hết thời, theo Mỹ đứt hơi, xin đi tỵ nạn chẳng ai nhận. Tôi khuyên nó theo anh, nó cũng không chịu. Nó lửng lơ như thằng bị treo cổ. Tôi chẳng hiểu nó ra sao cả. Chơi với nó nhức đầu song tôi vẫn thương nó vì... tội nghiệp nhiều hơn. Nó là thằng bạn rất tử tế. Đấy là quan hệ giữa tôi và Nghĩa-pê-cu.
- À một thứ tình bạn trong sạch đấy.
- Tôi chẳng nghĩ gì đến sạch hay dơ.
- Phải, mày là đứa không cần nghĩ đến gì cả. Thích là làm, cho là cho hết, chơi là chơi đến cùng. Phải vậy không?
- Anh nghĩ sao cũng được. Tôi hiểu tôi làm cái mốc gì cho phiền cái sự đời ra. Cứ thế mà sống, cứ thế mà chết. Còn cái vụ bồ bịch, tôi cũng khỏi nghĩ tới. Chưa đầy mười bẩy tuổi đã vào nhà tù nghỉ mát. Ra đời lêu bêu, tôi chẳng để ý tới thằng con trai nào cả. Chúng nó ngu hơn tôi nhiều.
Khánh gật gù cười thầm. Anh nhận thấy đứa con gái này vẫn có nét ngây thơ riêng trong cái vẻ phóng đãng của nó. Nó đang cố gắng trở thành một dân anh chị có hạng xứng với danh hiệu người ta đã tặng cho nó. Nếu nó cứ cố gắng trên cái đà ấy sẽ có ngày nó bi hạ hoặc nó sẽ vào tù nữa. Song anh không nói ra điều đó. Anh hỏi sang chuyện khác:
- Mày thấy tao thế nào? Trong băng mình chúng nó đối với tao ra sao. Cứ thành thật đi, tao không tự ái đâu, tao muốn biết để sửa mình. Tao cũng không cần dò hỏi mày xem có đứa nào nói xấu tao hay dự định chơi xấu tao. Cái đó tao chấp, tao có cách riêng của tao.
Ma-đô-na chớp mau đôi mắt đen láy:
- Anh ấy hả. Tôi thấy chúng nó khoái anh, sợ anh như cọp. Tôi cũng vậy thôi. Nhưng cũng có đứa nói là anh bị ông Khiêm Câm giật dây. Còn thằng Viên Thổ Mừ thì lầm lì, dường như nó có điều gì bất mãn với anh đấy.
- Chẳng có gì lạ. Khiêm Câm rất trung thành và quỷ quyệt. Một số tụi mày không ưa nó. Còn Viên Thổ Mừ có đường làm ăn riêng ở mạn Châu Đốc, nó hợp tác với tao là tạm thời dựa vào tao để dễ tiêu thụ hàng của nó ở Sài Gòn và Hà Nội thôi. Khi đủ lông đủ cánh nó sẽ đi với bọn Thái Lan và cánh Xiêm Rệp. Đấy là tất cả sự thật. Vì thế tao không cho nó lên đây ngửi mùi đá quý, tao bắt nó ở lại coi đường dây. Có thể đây là đợt cuối cùng rồi phải ngưng, chờ tình hình biến chuyển sẽ tính sau. Nếu Viên Thổ Mừ muốn tiếp tục, tao nhường luôn cho nó. Không nói ra, nhưng tao hiểu đó là hợp đồng không biên bản trong chuyến đi này.
- Rắc rối quá. Các anh cũng chẳng tử tế gì với nhau.
- Thế là tử tế rồi, không phá nhau, không xâm phạm nhau. Tao chỉ cần có thế. Mày đừng hở môi với thằng Thổ Mừ về chuyện này. Cứ nói là đi giúp việc cho quân khu bẩy. Mà thực tế thì cũng có phần của mấy ông ấy ở đây. Họ giúp mình mọi cách mà. Tao tin mày, nói cho mày biết, cấm hở môi. Mất mạng như chơi. Thằng Miên cũng thịt mày và thằng Việt cũng thịt mày luôn đấy. Rất có thể từ lần sau, tao không thò mũi sang đây được nữa. Khi chính phủ ba bốn phe của Campuchia thành hình, tao sợ ông Việt Nam nào mò sang đây cũng sẽ bị "cáp duồn" ngay từ biên giới kìa. Lúc đó mày sẽ buôn bán vớ vẩn với bọn con buôn ở đây và sẽ thay tao làm cái chương trình đá quý này. Dân Miên khai thác đá quý ngay dưới lòng đất của họ đấy. Mày nên nhớ vụ này lời không ít đâu. Chở của về cho quốc gia ta, âu cũng là chính nghĩa. Về đến Sài Gòn mày sẽ bán cho bọn Thái Lan, tụi Hồng Kông trả bằng đô la hẳn hoi, tao sẽ nói sau. Tao cho mày đi chuyến này là vì thế. Từ chuyến sau, tao tin chỉ có đàn bà mới lọt sang đây được thôi. Mày nên chú ý tới phong tục tập quán của dân Miên, học được ít câu tiếng Miên nữa là số một, học cung cách làm ăn của bọn này đi là vừa. Mày thấy có làm được không?
Ma-đô-na suy nghĩa rồi gật đầu:
- Chắc là được, nếu anh giúp tôi, dạy bảo tôi.
-Đừng giở cái trò khôn vặt của mày ra. Tao nói thẳng ra là tao gây dựng cho mày, bảo vệ mày hết mình là vì tao chứ không phải vì mày đâu. Tao không ưa cái lối bốc láo.
Ma-đô-na cười hinh hích:
- Anh thành thật quá, xứng đáng là đàn anh của tôi.
- Cười khẽ chứ. Tao đập vỡ mõm mày ra đấy.
Ma-đô-na đưa hai tay bịt mồm lại, nó khoan khoái lạ lùng, giống hệt một đứa con nít. Bây giờ nhớ lại, nó vẫn thấy khoan khoái.
Xong việc, ba đứa trở lại Sài Gòn êm thấm. Mọi công việc trót lọt. Khánh Lỳ kêu nó tới nhà Khiêm Câm, cho nó một triệu bạc và cho dì Mơ năm trăm ngàn:
- Cầm tiêu tạm. Mày cần tiền gì nữa cứ nói.
Ma-đô-na cầm tiền về đưa hết cho bà ngoại. Tính mấy bà già thích giữ tiền vậy thôi. Khi nào cần gì nó lại móc ra hết. Bà ngoại cằn nhằn, nhưng rồi cũng lần lưng đưa không ra. Tất nhiên bà cũng giấu đi đôi chút để phòng khi đau ốm.
Hơn một tháng trôi qua, nó lại nhận được của Khánh cho một triệu nữa và dì cháu nó bước vào địa hạt làm ăn mới của nghề cung cấp thuốc lá lậu, thuốc lá thật, thuốc lá giả cho các mối ở chợ. Nó đã hoàn thành gần trọn công việc, chỉ đợi Khiêm Câm về để báo tin và nếu cần sẽ trao danh sách bạn hàng cho Khiêm Câm để nhận nhiệm vụ khác. Nó vẫn mơ tới vụ làm ăn đá quý ở Campuchia, vừa có vẻ mạo hiểm, vừa lớn lao quan trọng và như thế sẽ thay đổi hẳn địa vị của nó trong giới giang hồ. Đó cũng là cái mơ ước ngấm ngầm của Ma-đô-na từ khi ở trại cải tạo ra. Trại này đã dạy cho nó biết thế nào là oai quyền của những đàn anh đàn chị.
Nó lại quay về với hình ảnh của Vân đi bên Tom và câu chuyện của Nghĩa-pê-cu kể về cái vi-la ở Phú Nhuận. Nó hiểu rằng chơi vố này với Vân là chơi xấu giữa cánh con gái với nhau, ít ra cũng đã có đôi chút ân tình. Song nghĩ đến Khánh, nghĩ đến sự ưu ái của Khánh dành cho nó cùng cái công việc làm ăn lớn nó sắp được gánh vác, nó trở nên phân vân, trằn trọc mãi không ngủ được. Nó nằm lơ mơ suốt một buổi chiều. Sự ngây thơ, lòng quỷ quyệt, lòng trung thành và sự độc ác đang hành hạ, ray rứt nó.