← Quay lại trang sách

Chương 15

Người bạn tâm tình của Vân lúc này là Thủy Tú. Họ chơi với nhau sòng phẳng rõ ràng ngay từ phút đầu nên dễ dàng cởi mở với nhau tất cả mọi chuyện. Chiều nay Thủy Tú đến tìm Vân trong căn phòng nhỏ của cô. Căn phòng đã đổi khác nhiều từ hai tháng nay. Một tấm nệm cao su dầy được trải trên nền gạch hoa mới, tường dán giấy hoa ngoại màu hồng. Chiếc buffet trắng viền nâu để vài loại ly tách Nhật, vài con búp bê, một con thiên nga phồng bằng cao su to kềnh càng nằm giữa mặt tủ cùng vài thứ lặt vặt khác. Bàn trang điểm mới tinh nằm trong góc nhà với đủ loại son phấn, nước hoa, eau de cologne, gương lược, móc kẹp, sấy tóc như một cửa hiệu mỹ phẩm nhỏ. Tivi màu, vidéo đa hệ kiểu mới nhất, cassette hai băng được trình diễn ngăn nắp trên chiếc kệ dài sát tường, đối diện với giường ngủ. Nó chứng tỏ cuộc đời đang lên như diều gặp gió của một cô gái Sài Gòn. Chẳng cần hỏi Thủy Tú cũng hiểu những thứ đó ở đâu ra. Cô thầm phục tài năng của Vân đã khiến cho anh chàng ngoại kiều mê điên đảo.

Vừa gặp Vân, Thủy Tú than ngay:

- Anh chàng của em về Mỹ từ hôm qua rồi, buồn quá, chẳng biết đi đâu. Hôm qua em sang tìm chị hai lần, chẳng lần nào gặp chị ở nhà. Mê mệt với thằng Tom phải không?

- Ừ thì nó mới sang vài hôm nay, phải bù lại những ngày xa cách chứ. Lần này sang, nó mang đủ thứ, phát ngộp. Nguyên quần áo không thôi cũng một hòm, còn máy móc, đồ trang điểm dùng cả năm không hết.

- Đó là phần thưởng vì đứa con chị sắp cho nó chứ gì? Chắc chưa?

- Trăm phần trăm. Đi khám bác sĩ đàng hoàng, thử nước tiểu và nắn bóp lung tung. Thằng Tom như bắt được vàng.

– Mừng cho chị.

Vân cười, cầm chiếc lược lên chải tóc:

– Mình cũng không biết nên mừng hay lo nữa.

- Nếu chị có sợ thì cũng là cái sợ thông thường của một đứa con gái như bọn mình khi mang thai lần đầu mà không có gì bảo đảm về anh chồng tương lai thôi.

Thủy Tú ngồi dựa lưng vào ghế bành:

- Bởi vậy chị phải thủ sẵn. Để dành năm bẩy cây lo cho "hậu sự". Nếu có chuyện gì không may xảy ra sẽ dư sức nằm ấp một năm.

- Thằng Tom bảo đảm hết mọi mặt. Nó để cho tôi tổng cộng mười cây trong ngân hàng ngay khi mới sang.

- Xộp nhỉ. Thằng ấy có vẻ được lắm. Nhưng em thì em tính khác. Em chỉ chịu có con khi nào xong hôn thú và chắc hơn cả là qua được bên Mỹ đã. Thú thật với chị là đối với Nhân, em rất giữ gìn, không "thả cửa" như với những anh khác. Chúng em chưa có gì, chưa làm gì quá cái hôn.

Vân ngả người ra phía sau cười khanh khách:

- Hóa ra những thằng trung hậu, chân thật bao giờ cũng bị thiệt thòi, phải không?

Thủy Tú cũng cười, cô lý luận:

- Thiệt bây giờ nhưng sẽ được tất cả sau này.

- Có chắc là tất cả không hay chỉ là một tí còn lại?

- Chẳng có gì mất đi và chẳng có gì còn lại.

- Hỏi thật nhé, Tú định xây dựng đàng hoàng với anh chàng "Việt kiều yêu nước" ấy à? Hay là cũng chỉ tính một cuộc hôn nhân để được đi Mỹ, được "giải phóng" khỏi cuộc sống này rồi sang bên đó mọi sự sẽ xét lại?

Hàng mi cong của Thủy Tú chớp nhẹ, cô trầm giọng:

- Đầu tiên em cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ em nghĩ khác. Em bị Nhân chinh phục gần như hoàn toàn rồi chị ạ. Anh ta hiền lành, dễ thương, chân thật. Nói thẳng với chị là anh ta không cho em nhiều tiền như Richard hay những anh cả ngố khác. Nhân không có nhiều tiền đâu. Anh ta có một quan niệm đứng đắn về quê hương và tài năng của mình sẽ được dùng cho ai, vì cái gì. Những ngày đầu tiên, em cho là anh này hơi "tốc kê", kiểu trí thức mọt sách. Nhưng càng ngày em càng nhận ra anh chàng không gàn tí nào. Anh ta muốn có cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc với vợ con, tài năng phụng sự cho xã hội, cho con người, nhất là cho con người Việt Nam. Lẽ tất nhiên anh ta không chấp nhận một chế độ cai trị khắc nghiệt, một xã hội trói buộc. Anh ta muốn thấy ở đây có đời sống tự do và anh ta sẵn sàng trở về, vận động bạn bè trở về, vận động bọn ngoại quốc đầu tư và làm tất cả những gì có thể làm được cho quê hương mình.

- Cô nói như truyền đạo. Cô bị anh ta mê hoặc rồi.

- Không, em chỉ nhận xét về anh ta thôi. Anh ta có quyền sống như thế. Và cuối cùng em nhận ra là anh ta có lý. Sự trung hậu vẫn thắng thế mặc dầu nó nhẹ nhàng, nó âm thầm, gần như nó không có màu sắc nhưng nó là sức mạnh ghê gớm đấy chị ạ.

Vân đứng lên nhìn Thủy Tú đăm đăm. Cô nâng cằm Thủy Tú để nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp:

- Cô thay đổi nhiều quá nhỉ.

- Tình yêu làm người ta thay đổi. Em yêu Nhân và chúng em sẽ làm đám cưới. Nhân về Mỹ lo làm ăn, thu xếp mọi thứ. Năm sau chúng em sẽ cưới nhau.

- Một năm biết bao nhiêu thay đổi. Cô có dám đóng cửa phòng the nằm đó chờ ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm trôi qua không? Tôi khó thể tin điều đó.

- Em thì em tin. Lúc này em rất tin em có thể trung thành với Nhân trong một năm hay hơn nữa. Còn nếu khi nào em không thể trung thành được, chẳng ai cấm em trở lại cuộc sống bay bướm như em đã sống. Lúc đó thì em tự hiểu rằng cái tính chất khốn nạn trong con người em đã tàn phá hạnh phúc của em, nó sẽ là sự hối tiếc suốt đời em.

- Biết được như vậy là khá đấy. Song tôi sợ rằng sự hiểu biết ấy cũng vô ích khi làn sóng đô-la tràn vào cuốn cô đi. Chẳng thiếu gì những tấm lòng trung hậu bị xé toang.

- Em vẫn tin chỉ cần một chút cố gắng, một tấm lòng thương yêu sâu sắc, một chút tự trọng tối thiểu người ta sẽ vượt qua được tất cả. Vả lại lúc này em cũng dành dụm được một số vốn rồi. Nhân còn hứa là sẽ gửi về tiếp tế thêm. Em hy vọng là không bị dồn vào bước đường cùng để đánh mất hạnh phúc của mình. Hạnh phúc trong tình yêu khó tìm lắm. Có người đi tìm nó cả cuộc đời đấy chị ơi.

Vân vỗ nhẹ lên vai Thủy Tú:

- Lập luận của người đang yêu khó có gì bẻ gẫy nổi.

- Chị có tin em không? Bây giờ thì em hiểu cái bi kịch của chúng ta là không tin nổi mình. Vì thế em cố tin tưởng hoàn toàn ở mình.

- Lúc này thôi.

- Em mong rằng câu trả lời của chị sẽ còn như thế cho đến ngày này năm sau.

- Lúc đó tôi ở Hồng Kông rồi.

- Chị cũng phải về đây đóng vai phù dâu cho em.

- Với đứa con bế trên tay à?

Cả hai cùng ôm nhau cười rúc rích. Vân nói thêm:

- Mấy cậu Việt kiều về đây lấy vợ là khôn. Vừa đỡ tốn vừa dễ kiếm vợ ngoan. Ở phương Tây, con gái đắt giá lắm và họ đòi bình đẳng hẳn hoi, tôi đi làm anh đi làm, tôi nấu cơm anh giặt quần áo, tôi đi chợ, anh xách giỏ. Các cậu mệt phờ. Còn con gái Việt Nam mình dù sao cũng quen cái truyền thống hầu hạ chồng, phục vụ chồng, coi đó là bổn phận thiêng liêng, một cái thú, một niềm tự hào tự nhiên của đàn bà. Dù tâm hồn thuần túy Việt Nam bây giờ còn rất ít trong các cô gái Việt, nhưng vẫn thừa sức làm vừa lòng các ông chồng đã sống ở nước ngoài.

- Một cô gái dù ăn chơi đến mấy, khi lấy chồng vẫn có thói quen hầu hạ chồng. Bọn mình cũng thế thôi, phải không chị? Em nghĩ khi lấy Nhân rồi, em sẽ lo cho anh ấy tất cả để anh ấy có thì giờ làm việc.

Vân lại ngắc ngư cái đầu:

- Ái chà, tiếng nói tình yêu nghe hay hơn mọi bản nhạc.Tôi mong sẽ được yêu như cô. Tiếc rằng tôi- không được ở trong cái tâm trạng ấy. Tôi đang- gật gưỡng vì mấy cái chuyện đó. Yêu chẳng ra yêu, không chẳng ra không.

Thủy Tú nhìn Vân, phỏng đoán chuyện gì đang xảy ra. Cô bỗng nghĩ đến Khánh, rồi nghĩ đến Tom, cô không hiểu Vân yêu ai giữa hai người này. Hai mẫu đàn ông hoàn toàn khác nhau. Cô muốn hỏi, song lại thôi, đợi Vân tự nói ra. Nhưng Vân có vẻ tư lự, ngồi bần thần.

Thủy Tú đành phải uớm lời:

- Khi Tom vắng mặt, chị vẫn đi chơi với Khánh à? Anh chàng ấy ra sao? Cũng là tay chơi có phong độ chứ?

- Cậu Bẩy Út đấy. Cũng hách không kém cậu Mười Út, em bà thủ tướng Khiêm hồi xưa.Thời nào cũng vậy. "Con vua thì lại làm vua, con anh sãi chùa thì quét lá đa". Chẳng có gì thay đổi. Chỉ có cái lưỡi không xương thay đổi kiểu cách đạo đức thôi. Nhưng mặc xác những chuyện đó. Cậu Bẩy Út hôm nay là tay biết điều, sừng sỏ, khôn ngoan, làm ăn bạo hơn, lớn hơn, liều hơn.

- Về tình yêu cũng vậy chứ?

- Điều đó thì không chắc. Anh chàng Khánh có vẻ là tay lọc lõi song đôi khi mình có cảm tưởng anh ta nhát gái, chưa quen giao thiệp với loại người như mình. Có lẽ anh chàng mới chỉ gặp gỡ sàm sỡ với mấy cô gái cách đây vài năm còn vận sơ mi trắng kiểu đàn ông, vận quần tây kiểu thợ máy và đi dép cao su. Anh ta mới ăn chơi, giao thiệp với "bọn áo đầm" như chúng mình có nhiều khác biệt, cho nên anh ta còn đôi chút mặc cảm nào đó. Anh ta không bao giờ tin mình có thể yêu anh ta một cách trung thực.

- Nhưng chị có yêu anh ta thật không?

- Thích thì có, nhưng yêu thì- cũng khó nói. Mình-

Vân bỏ lửng câu nói. Cô định nói thẳng với Thủy Tú rằng từ đầu cô chỉ muốn có con cho Tom và cô bằng lòng buông thả với Khánh để có con càng sớm càng tốt. Sau vài lần như thế, cô cũng thấy Khánh có những nét chân thực hay hay nên có cảm tình với Khánh. Chỉ có vậy thôi. Nhưng cô thấy sự thú nhận như thế là không thành thật với chính mình và là điều không cần thiết với Thủy Tú nên cô suy nghĩ vài giây rồi nói theo hướng khác:

- Thật ra mình chỉ muốn đi chơi với Khánh cho đỡ buồn, vì sự tử tế ân cần của anh chàng mà thôi.

Thủy Tú bắt ngay được cái ý nghĩ thầm kín của Vân bởi đã có lần Vân tâm sự với Tú là Tom muốn có con với Vân và sự cần thiết của Vân là có con để được chính thức về Hồng Kông làm vợ Tom, chính thức cướp lấy cái cơ nghiệp đồ sộ của Tom sau này. Cơ hội ấy là một cơ hội bằng vàng. Nếu Thủy Tú ở địa vị của Vân, cô cũng không thể hành động khác được. Hiểu vậy song Tú lại hỏi Vân:

- Nhưng anh chàng Khánh lại đâm ra "mết" chị, quá phải không?

- Cũng gần như thế. Bởi vậy đôi lúc mình phải làm bộ lảng ra để anh chàng tốp bớt cái thứ tình yêu mãnh liệt của anh ta lại. Mình nói thẳng là tôi với anh không thể lấy nhau được đâu, thích nhau thì đi chơi, thương nhau thì "cho", anh khỏi cần bận tâm. Anh tặng tôi cái bóp, tôi tặng anh cái đồng hồ trị giá gấp ba. Anh cho tôi cái kính, tôi cho lại anh cái bật lửa Dupont trị giá gấp đôi. Mình đối với anh ta như vậy đó.

- Có bao giờ anh ta nói yêu chị không?

- Tất nhiên là có, anh ta còn yêu cầu mình rút đơn xin đi tỵ nạn, ở lại làm đám cưới đàng hoàng. Song mình không bao giờ để cho câu chuyện ấy kéo quá một phút, coi như chuyện khôi hài. Mặc dù thật tâm mình không muốn như vậy. Có vẻ tàn nhẫn quá, tàn nhẫn cả với chính mình.

- Cứ lững thững con cá vàng như thế các anh còn mê nặng hơn nữa. Cái "nghiệp" ái tình nó thế, mình đuổi thì nó chạy, mình chạy thì nó đuổi theo. Câu nói cũ như trái đấy nhưng đúng như đồng hồ trong viện hàn lâm Thụy Sĩ.

Im lặng vài giây rồi tiếng Vân dịu dàng hơn:

- Tôi nghĩ kỹ rồi. Ý kiến ở lại đây làm vợ Khánh, cũng đáng lưu ý lắm đấy chứ. Lấy Khánh, cũng có bảo đảm về cuộc sống, cũng tạm gọi là xứng đôi vừa lứa còn hơn là lấy anh chồng Tàu bốn mươi tuổi, lại phải phiêu bạt mãi Hồng Kông hay Úc Châu. Nhưng xét cho cùng, sự bảo đảm của Khánh chỉ là giai đoạn thôi, anh ta không có cơ sở vững chắc. Lỡ xảy ra chuyện gì là mình trắng tay, ba đào trong tích tắc. Hơn thế, phải về làm dâu một gia đình kiểu cán bộ Bắc Kỳ, sợ muốn chết. Đó không phải con đường nên chọn. Chỉ là khúc quanh ngắn đi cho biết thôi. Kể cũng tội nghiệp anh chàng công tử hào hoa kiểu Sài Gòn Chín Mươi ấy. Từ ngày Tom sang lần thứ hai này, mình đi biệt, để tránh Khánh đến tìm, kẻo lại lằng nhằng mất công nói dối.

- Chị tính đúng. Thật ra nếu yêu nhau thật thì lấy nhau, ở lại đây chứ cần gì đi đâu. Đã có bao nhiêu cặp trai gái bây giờ không chịu ra đi, họ ở lại vì tình yêu, điều đó rất đẹp. Nhưng không có tình yêu thì phải thế thôi.

Vân cười.

- "Gặp thời thế, thế thời phải thế".