Chương 16
Cơn mưa chiều ập xuống đột ngột. Thành phố tối sầm. Gió rít từng cơn dài, thổi tung những chiếc lá bay xào xạc rồi thả xuống mặt đường ướt nhẹp. Những cơn mưa cuối mùa hung dữ kéo dài từ ba hôm nay khiến Sài Gòn đôi khi lành lạnh như không khí cuối thu. Những cơn mưa lạnh báo hiệu một mùa nắng bỏng cháy đang tới.
Trong căn phòng khách rộng ở nhà Khiêm Câm, Mơ Lai ngồi thu gọn trên chiếc salon bọc vải màu gạch cua. Mơ Lai mặc bộ đồ ngủ mỏng bằng hàng lụa màu mận chín có hoa xanh đậm, vài hàng ren trắng nhỏ viền theo đường cổ hình trái tim và tay áo ngắn để lộ cánh tay thuôn dài, trắng trẻo với những lông măng hồng hồng. Cặp đùi dài duỗi ra làm lộ rõ hình dáng bắp đùi thon thả xuôi xuống sau lần vải mỏng. Bàn chân trắng lấp ló sau đôi quai dép đan lưới óng ánh vàng. Mơ Lai có sống mũi cao, tóc hung hung. Cô ta có đầy đủ dáng vẻ của một mệnh phụ đài các, đa tình, chứ không hề có chút dấu vết giang hồ hay tay trùm thuốc lá lậu nào. Mơ Lai đã tạo được cho mình cái dáng vẻ riêng biệt ấy mỗi khi rảnh rỗi nằm nhà hay là nằm ở nhà tình nhân, nhất là từ ngày lén chồng cặp với Khiêm Câm, Mơ Lai còn có đầy đủ phương tiện hơn để trở thành một mệnh phụ đắt giá.
Sau giấc ngủ trưa, Khiêm Câm đi gặp Phúc Bệu để mối lái bán cho "cục R" số thuốc chở về sau. Mơ Lai đang nằm ườn trên giường thì Khánh tới. Thế là Mơ Lai vớ lấy dịp này thuật cho Khánh nghe toàn bộ câu chuyện mà con bé Ma-đô-na đã kể cho cô về người tình của Khánh đang ở với thằng ngoại kiều trong cái vi-la dưới Phú Nhuận.
Khánh hoàn toàn bất ngờ, xây xẩm mặt mày, ngồi chết lặng trên ghế. Đôi mắt như tóe lửa nhìn ra ngoài khung cửa đầy gió. Khánh không thể ngờ bị một đòn đau đến thế. Anh nghĩ lại tất cả những gì Vân đã dâng hiến cho anh. Cô ta yêu anh thật tình, cô ta cho đi tất cả mà không đòi hỏi gì hết dù là một chút tình yêu đáp lại. Cô ta tuyên bố không cần gì của anh, cả đến trách nhiệm cỏn con. Ngay khi biết rằng đã thụ thai, cô ta vẫn thản nhiên, vui vẻ và còn tặng anh một cái đồng hồ Oméga vỏ vàng. Anh đã tháo cái Rolex cà chớn cất đi để đeo chiếc đồng hồ mới cứng, mặt trắng, số La mã rất nhã nhặn. Anh còn đang đeo trên tay đây, chưa quá một tháng. Cô đối xử với anh mặn nồng như một người tình tuyệt vời nhất, quý phái nhất, sang trọng nhất mà anh gặp đầu tiên trong đời. Phải nói rằng, đôi khi anh không hiểu Vân. Anh như ở một giai cấp khác, từ một thế hệ khác lạc vào thế hệ của Vân - hay là vươn tới thế hệ của Vân - và đang cố gắng đồng hóa với cái thế giới này. Cũng gần giống như một anh nông dân bỗng chốc trở thành triệu phú và đang kín đáo cố gắng để tự đồng hóa vào với toàn bộ dáng điệu cách thức cho đến cảm quan của lớp người trưởng giả. Khánh dấu nhẹm cả chính mình sự cố gắng ấy, song rồi có lúc như lúc này anh mới chịu nhận ra. Anh cay đắng với sự gặm nhấm đau lòng ấy. Đã nhiều lần anh cố tìm hiểu tính chất thật trong tình yêu với Vân hay là sự dan díu với Vân, song anh luôn bị cô đánh lạc hướng. Khi thì cô cho anh bay lơ lửng trên mặt hồ, khi thì kéo lê anh trên triền núi rồi nhấc bổng anh lên đỉnh Vu Sơn. Anh đành đầu hàng, đành buông mặc cho những lạc thú kéo đi. Đã có lần anh thử đùa với Vân bằng cách đưa cô vào một tiệm nhẩy có cô gái quen từng đi chơi với anh vài lần ngồi ở quầy rượu. Khánh làm vẻ tình tứ thân mật, hẹn hò nhăng cuội với cô gái trong khi Vân ngồi sát gần đó. Nhưng Vân tảng lờ như không biết, không tỏ vẻ ghen tuông. Cuối cùng cô chỉ hỏi anh nếu đêm nay cần đi chơi riêng thì cô sẽ về nhà ngủ cho khỏe. Tất nhiên Khánh không đi chơi riêng và sau đó thì Vân không hề chú ý tới chuyện đó nữa, cô vẫn thản nhiên sống nồng nàn với Khánh như vũ trụ chỉ có riêng hai người. Quả thật Khánh chưa hiểu nổi người con gái ấy. Nhưng anh không muốn biến chuyện đơn giản thành rắc rối nên quên đi và nghe theo cô "thản nhiên hưởng mọi cái trên đời đang dâng cho anh".
Đã gần một tuần, Khánh không gặp Vân. Có buổi tối anh ngồi trước balcon nhìn sang ba căn lầu bên kia đường nhưng không thấy Vân, chỉ thấy ông già Huy thấp thoáng sau khung cửa, rồi thấy bà Linh ưỡn ẹo trở về vào lúc chín giờ tối. Anh sang hỏi hai đứa em Vân đều được trả lời gọn lỏn: "Không biết chị ấy đi đâu, chẳng biết bao giờ về". Khánh đành chịu thua, anh lang bang đi với lũ bạn làm đủ mọi ngành nghề. Tụi này cũng có vài chỗ hay hay nhưng chẳng gây cho anh chút thích thú nào. Anh vẫn không thể quên được Vân, chỉ thấy đất trời trống rỗng. Anh hiểu rằng mình nhớ Vân kinh khủng, chẳng có gì thay thế được. Không bao giờ có thể thay thế người tình này bằng người con gái khác, chỉ có thể thay vào đó một nỗi nhớ sâu lắng hơn mà thôi. Anh chưa dám thú nhận với bất cứ ai về chuyện đó vì dầu sao anh cũng có tiếng là một tay công tử giang hồ sừng sỏ, cũng khá lẫy lừng trong giới làm ăn ngang tắt ở Sài Gòn. Anh cố giữ vẻ thanh thản ngang tàng như giữ một ngai vàng vững chãi không để nó lung lay. Bởi vậy anh cũng chẳng dám hé môi nhờ ai tìm Vân, để khỏi lộ sự yếu đuối đáng buồn cười của mình. Bạn bè anh đều là cánh giang hồ có thể đàm tiếu như một trò ngớ ngẩn nhất thành phố. Còn gì là tiếng tăm Khánh Lỳ, còn gì oai phong Cậu Bẩy Út! Khánh đành ngậm miệng làm thinh. Tuy vậy, khi đi chơi, anh cố tình đi thật nhiều chỗ, cố liếc ngang liếc dọc xem có thấy hình bóng Vân đâu không. Từ trong đáy sâu tâm tư, anh đã có đôi chút nghi ngờ, biết đâu Vân chẳng đi chơi với mấy cánh con trai khác như trước đây cô vẫn đi. Ý nghĩ ấy thôi cũng đủ làm Khánh đỏ bừng mặt. Anh cố dẹp nó lại.
Bây giờ trời đất như sụp đổ trước mắt. Anh ngồi rất lâu im lặng. Toàn thân như bị kim châm. Răng cắn chặt.
Thái độ của Khánh khiến Mơ Lai không dám ba hoa thêm một lời nào. Rồi Mơ Lai phát hoảng, muốn nín thở. Cô không biết cơn giận của Khánh Lỳ sẽ bùng lên lúc nào và nổ ra kiểu nào. Rất có thể thằng này sẽ móc súng bắn lung tung là bỏ mẹ. Không phải đầu lại phải tai. Rõ ngu, đem tâu với nó một chuyện động trời như thế. Con Ma-đô-na đã bảo phải cẩn thận, nó chưa dám nói thì mình đã hớt lẻo, tâu trước, đúng là mang họa. Rất có thể nó cáu sườn xáng cho mình mấy cái bạt tai có oan gia không! Mơ Lai đang thầm than thân trách phận như thế. Cô muốn đứng dậy tìm cớ chuồn đi cho lẹ, nhưng đôi chân cứng đờ, không nhấc lên nổi. Cô ngồi chết trân trên ghế, tháo mồ hôi dù trời lạnh. Bộ ngực phập phồng, tim đập binh binh như trống làng bởi cô từng chứng kiến khi Khánh giận dữ trừng phạt đàn em. Bất ngờ một quả đấm tung ra, một phát súng bên mạng sườn, một cú đá ngang hông, một miếng chém karaté độc địa. Mơ Lai rùng mình khi nghĩ hàm răng mình có thể văng ra nằm trên sàn gạch. Cô nhìn bộ mặt Khánh đỏ bừng rồi tái ngắt. Đúng là Khánh Lỳ! Nó vẫn không nói một câu. Nó nghĩ cái quỷ gì thế nhỉ? Thời gian sao chậm thế. Trời mưa hoài mãi thế. Sao chẳng có ai bất ngờ đến đây lúc này! Căn phòng khách rộng vẫn vắng lặng, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, tiếng gió rít dài. Rất lâu Khánh mới lên tiếng khiến Mơ giật nẩy mình.
– Cô biết chỗ chứ?
Mơ Lai hiểu ngay Khánh muốn hỏi chỗ của Tom và Vân. Cô vui mừng:
- Dạ biết. con Ma-đô-na mới chỉ cái vi-la đó cho em sáng nay.
- Nó biết chuyện này từ bao giờ?
- Thưa anh, sáng hôm qua. Chiều tối hôm qua nó rủ thằng Nghĩa-pê-cu đi ăn và nhờ thằng Nghĩa chỉ nhà cho nó. Cái vi-la ở ngay đường Chi Lăng cũ rẽ vào, bây giờ là đường Phan Đăng Lưu, quẹo trái, đi vào chừng ba trăm thước, có cái cổng sắt sơn đỏ-
- Khỏi cần. Nói lung tung ai mà tìm ra. Cô đi với tôi.
- Dạ, thưa anh đi bây giờ?
- Không. Đợi ở đây. Lúc nào đi sẽ có người gọi.
Khánh Lỳ đứng lên:
- Có mấy đứa biết chuyện này?
- Có em, con Ma-đô-na, thằng Nghĩa-pê-cu.
- Vậy là ba đứa thôi? Tôi muốn không còn người thứ tư nào ngoài tôi ra biết nữa đấy. Nếu có đứa nào bép xép là lỗi tại cô và con Ma-đô-na. Tôi rạch mép hết cả lũ.
- Vâng thưa anh.
Mơ Lai hoảng hồn. May quá, cô chưa bép xép với ai, kể cả Khiêm Câm. Trưa nay hai đứa gặp nhau hơi muộn, kéo nhau lên giường rồi quay ra ngủ chưa kịp chuyện trò gì hết. Tuy vậy Nghĩa-pê-cu là đứa sống ngoài băng, ai cấm được nó. Nếu chuyện này vỡ tung ra là ăn đòn. Cô tính ngay đến cách bắt con Ma-đô-na bịt miệng Nghĩa-pê-cu lại. Yên tâm với ý nghĩ ấy, cô nhìn Khánh chờ đợi một mệnh lệnh tiếp theo. Nhưng Khánh không nói thêm, lừng khừng bước ra khỏi phòng. Mơ Lai thở ra một hơi dài.
Khánh kéo chiếc áo mưa trong túi vải để sau xe, trùm kín đầu, mở máy lái xe ra đường giữa cơn mưa lớn. Cơn giận trào lên khiến anh không chú ý đến bất cứ thứ gì xung quanh. Mặc trời mưa, mặc đường xá đầy nước, mặc những cành cây gẫy nằm rải rác đây đó, Khánh phóng đi như một thằng điên. Anh vòng ra đường Trần Hưng Đạo, đi về phía Cầu Ông Lãnh, quẹo vào một ngõ hẻm. Dừng lại trước một cổng gỗ nhỏ, anh bấm chuông ba lần một ngắn, hai dài. Cánh cổng gỗ mở ra. Khánh rồ ga cho xe vọt qua thanh gỗ nằm ngang phía dưới, chui vào chiếc sân xi măng nhỏ. Cánh cửa tức khắc đóng lại. Anh dựng xe vào khoảng trống của căn nhà tối mù bước lên một cầu thang gỗ hẹp dẫn lên lầu ba. Anh đi qua một hành lang dài rồi lại chui vào một cánh cửa đen thui. Một gian nhà vuông vắn tối tăm hiện ra với bộ phản gỗ trống trơn và một bàn thờ kiểu Tàu. Mùi thơm của thuốc phiện tỏa ra. Khánh bước sâu vào căn phòng phía trái, đẩy nhẹ cánh cửa. Hai người đang nằm hai bên bên bàn đèn thuốc phiện ngóc cổ dậy nhìn rồi cùng ngồi lên. Tiếng anh Tàu già khàn khàn:
- Cậu Pảy, lâu lắm mới tới chơi.
Khánh gật gù:
- Ờ, có chuyện nên mới tới.
Phú điên co chân ngồi xích lên nhường chỗ cho Khánh ngồi trên bộ ván gỗ:
- Anh kiếm em phải không?
- Vậy tao đi kiếm chủ tịch thành phố ở đây à?
- Em đang rách, gặp anh kể như gặp thần tài rồi.
- Mày kéo mấy khói rồi, đủ "đô" chưa?
- Xong rồi. Dù không xong mà anh cần chuyện đội đá vá trời trên cái cõi đời khốn lịn này em cũng làm ngay.
- Đừng ba hoa nữa. Đi kiếm thằng Sơn Trổ cho tao.
- Anh cần gì cái thằng đâm thuê chém mứớn ấy?
- Không phải việc mày. Hẹn nó đúng sáu giờ chiều gặp tao ở quán Hồ Xuân Hương. Trước khi đến đấy, mày tới nhà Khiêm Câm dắt con Mơ Lai theo. Việc kín, cấm không đánh động với đứa nào dù ở trong băng. Mày và con Mơ Lai phải ăn diện thật bảnh, hệt như Việt kiều. Rõ chưa?
- Anh yên tâm. Mọi sự đâu có đó hết.
Khánh móc túi ra một xấp giấy năm ngàn đưa cho Phú Điên, quăng cho chủ Tàu vài tờ:
- Cầm xài chơi.
Lão Tàu không cầm tiền vội, giơ tay mời Khánh:
- Trời mưa quá mà. Đi đâu. Nằm đây nghỉ lưng đã. Trời này làm vài cặp mới thú.
Phú Điên nhanh nhẹn nhẩy xuống đất:
- Anh nằm đây đi. Chưa bao giờ thấy anh chơi cái của quý này cả. Hàng của mình đấy anh ạ. Ngon nhất thế giới. Anh làm một cặp xem sao. Trời mưa gió. Anh cứ nằm đây, em sang cầu chữ Y, kiếm thằng Sơn Trổ ngay bây giờ kẻo nó tếch mất.
Khánh lừng khừng. Anh đã vài lần nếm thử cái thú hút xách này song không thích, vừa bệ rạc vừa mất vệ sinh. Hôm nay, trong cơn giận đến trào máu này, anh muốn thử xem nó có làm bớt ngọn lửa đang bùng cháy khiến anh muốn điên lên này không. Anh vừa nằm xuống vừa hậm hực. Phú Điên giơ tay ngang trán cháo theo kiểu nhà binh:
- Em đi nha. Đúng sáu giờ em có mặt. Báo cáo anh-
- Báo cáo cái tiên sư mày. Đi đi.
Phú Điên cười hì hì có vẻ thú vị vì được chửi có nghĩa là được ưu ái. Nó khoác cái áo mưa ngắn tủn. Cao hứng vì vừa no thuốc vừa có tiền, nó đẩy cánh cửa rồi đứng nghiêm chào Khánh:
- Báo cáo anh, em vù-
Cái thân hình cao ngỏng như con sào của nó mất hút ngay. Khánh nằm im trong khi anh Tàu già thoăn thoắt chấm cái tiêm dài vào hộp thuốc bằng đồng hơ lên ngọn đèn dầu lạc, xoay tròn trên mặt tẩu rồi lập lại như thế vài ba lần cho đến khi điếu thuốc to bằng cái đầu đũa, nở phồng ra rồi lại xẹp xuống tròn như hạt đậu đen, nhét vào giữa cái lỗ tròn cho dính cứng vào tẩu rồi xoay dọc tẩu mời Khánh. Khánh đỡ lấy dọc tẩu, kề miệng kéo một hơi dài. Điếu thuốc cháy xèo xèo, khói thuốc thơm phức. Anh nhổm dậy uống một ngụm trà nóng. Vẫn chưa thấy tâm hồn lâng lâng. Đầu óc anh lại quay về với hình ảnh Vân, những cử chỉ dịu dàng, những lời nói tình tứ và những ái ân sôi bỏng. Lúc này cô cũng đang làm như thế với một người đàn ông khác, một anh ngoại kiều tất nhiên là nhiều tiền. Anh không nghĩ rằng Vân đã làm vậy vì tiền. Một cô gái như thế, một lối sống như thế, không phải vì tiền. Nếu cô cần, lúc nào Khánh cũng có thể cung cấp cho cô, cung cấp nhiều là đằng khác. Nhưng thái độ gìn giữ của cô đã khiến Khánh chẳng bao giờ dám ngỏ ý giúp đỡ cô về tiền nong cả. Biếu cô một xấp vải cũng bị cô mắng như tát nước vào mặt, tặng cô cái gì, cô trả lại gấp đôi. Người như thế đâu phải loại người thích quà tặng như một số cô gái khác mà anh từng quen biết! Vậy thì vì lý do gì?
Khánh hút tiếp điếu thứ hai. Anh cố bình tĩnh để trả lời câu hỏi vừa đặt ra. Vân muốn tính tới tương lai? Cô sẽ đi Mỹ và chỉ anh chàng ngoại kiều mới có điều kiện giúp đỡ cô ở nước ngoài. Thằng ngoại kiều khốn nạn chắc đã hứa nhăng hứa cuội để chiếm đoạt người con gái Việt Nam đang nuôi mộng ra nước ngoài hướng tới một tương lai sáng choang. Chắc chắn là như thế, thằng ngoại kiều láu tôm láu cá, đáng bị trừng phạt! Ngay cả Vân, cô cũng sẽ bị trừng phạt. Cô đã làm nhục anh. Cô đập vào mặt anh, chà đạp lên danh dự của anh, dày xéo lên tình yêu của anh. Dù không là tình yêu cũng là thứ tình cảm qúy trọng anh đã dâng cho cô. Cô không còn xứng đáng với tình yêu ấy nữa. Anh sẽ từ bỏ cô không thương tiếc như bỏ một cái giẻ rách.
Khánh hút điếu thứ ba. Tâm hồn lâng lâng. Oán thù như dịu lại. Anh nghĩ đến đứa con của Vân. Tất nhiên là con anh, không thể là con thằng ngoại kiều mới quen được. Anh sẽ có một đứa con với Vân, phải tính sao đây? Bỏ mặc tất cả, anh không cần đứa con vì anh chẳng hề muốn có con với Vân bao giờ. Việc đó là do Vân muốn, Vân cố níu giữ nó lại. Phải, anh sẽ quên nó đi như chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra. Vậy thôi. Nhưng, dù sao anh cũng thấy chút nhẫn tâm. Tình yêu có thể xóa, nhưng khi đứa con ra đời, không thể nào xóa được. Khánh trở lên ray rứt.
Anh từ chối điếu thuốc thứ tư do chú tàu đưa lại:
- Nị hút đi. Ngộ nằm nghỉ đã.
Chú Tàu xoay dọc tẩu lại, kéo thẳng một hơi dài. Khánh nằm ngửa mặt nhìn lên khoảng tối trên trần nhà đầy màng nhện đen nhẻm. Tâm tư anh lúc này cũng bối rối, giằng xé, u ám như thế. Cả cuộc đời tuổi trẻ của anh thật ra cũng gần như thế, có khác gì đâu! Tất cả là hàng lậu, tất cả đều trong bóng tối, kể cả anh hùng cũng là thứ anh hùng lậu. Khánh bỗng bật ra tiếng thở dài. Anh vùng ngồi dậy, bởi nếu cứ nằm đây anh sẽ trở nên buồn bã, chán nản và sẽ lại hút thêm vài điếu nữa cho say khướt, nôn thốc nôn tháo như có lần anh đã bị bọn Sơn Nháy, Mai Cơn, Chiến Tàu Bò cho hút một trận nằm dài luôn. Tối nay anh cần tỉnh táo để tiến hành dự tính của mình. Anh phải đi.
Khánh bước xuống nhà, lôi chiếc xe ra, quăng cho cô bé mở cổng tờ giấy bạc mười ngàn rồi phóng xe trở về nhà. Anh nhìn sang nhà Vân và biết giờ này Vân không có nhà, không thấy chiếc xe mới của cô đâu. Anh lầm lũi mở cửa sắt. Anh nghĩ nếu gặp Vân lúc này anh cũng sẽ tỉnh bơ, làm như anh không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Anh muốn bắt tại trận cả hai đứa và anh sẽ trừng phạt đúng theo kiểu giang hồ. Anh có vẻ hài lòng, hả hê với ý nghĩ ấy.
Bước vào nhà, Khánh gặp bà chị mới từ Bắc vào. Anh niềm nở chào hỏi. Gia đình anh chỉ còn một mình bà chị lấy chồng ở ngoài đó mà thôi. Bà cũng có một thời hoạt động "cách mạng" và tham gia chính quyền. Bà từng làm Phó bí thư huyện. Ông chồng làm trưởng ty Nông Lâm Súc ở một tỉnh vùng Thượng Du. Thật ra cả hai vợ chồng bà đều ít nhiều dựa vào ảnh hưởng của bố mẹ Khánh để được đề bạt nắm giữ vài chức vụ then chốt. Mấy năm gần đây, bà đau yếu luôn nên xin nghỉ công tác về mở một cửa hàng tạp hóa ở Tuyên Quang, nơi ông chồng đang làm việc. Cả hai vợ chồng đều đủ ăn.
Hai chị em ngồi với nhau, bà chị hỏi Khánh:
- Nghe nói ông già sắp về Bộ Thương Nghiệp làm giám đốc hay tổng giám đốc đối ngoại gì đó phải không?
- Em cũng nghe lơ mơ vậy thôi.
- Chưa có quyết định à?
- Sắp có thì phải. Thấy mấy ông ở Bộ, ở Thành đến tiếp xúc lung tung cả rồi. Chắc cũng không lâu đâu.
- Như vậy bố làm việc ở trung ương, phải về Hà Nội? Cậu có về không?
- Không. Mẹ nhất định ở đây. Mẹ không muốn bố nhận việc ấy. Mẹ bảo làm giám đốc thương nghiệp đối ngoại chỉ tổ mệt thêm, bố thì già rồi. Bà già muốn ông già nghỉ khỏe. Còn ông già muốn làm thì cứ ra Hà Nội mà ở.
- Vậy ai trông nom nhà cửa hầu hạ ông già?
Khánh nhún vai:
- Ối chà, chị lo bò trắng răng. Làm giám đốc thương nghiệp thì thiếu gì người tình nguyện trông nom nhà cửa. Cần bao nhiêu "lính" cũng có.
- Tôi nói là nói người nhà mình ấy chứ. Người ngoài thì nói làm gì. Thời buổi này chẳng tin ai được.
- Vậy thì chị về Hà Nội trông nom hầu hạ ông già đi. Đưa cả mấy đứa nhóc con về Hà Nội cho ông già vui và cho nó học hành tử tế.
Bà chị cười giả lả:
- Tôi cũng định thế đấy nên vào bàn với mẹ xem sao. Nếu bố xin cho nhà tôi về làm việc luôn với bố thì tôi kéo cả gia đình về Hà Nội. Tôi ở đó vừa lo cho bố vừa mở một cửa hàng mỹ phẩm buôn bán cũng có tiền cho cháu ăn học, chứ ở chỗ tôi bây giờ khó làm ăn lắm rồi. Còn phải lo cho các cháu ăn học đến nơi đến chốn với người ta nữa chứ. Không có chữ nghĩa sau này chỉ có đi làm đầy tớ. Cậu nói hợp ý chị lắm. Cậu nói với bố dùm chị nhé.
- Được rồi, có dịp em sẽ nói.
- Tôi tính xuống thăm cậu Đức, nhờ cậu ấy nói với ông già là có "uy tín" hơn cả. Nhưng cậu Đức khó tính, lại xét nét thành tích, khả năng chồng tôi có xứng đáng mới chịu nói, tôi ngại quá. Cậu cứ nói với bố đi, tối nay tôi bàn với mẹ trước.
Khánh gật gù ngồi im. Anh không ngờ tin tức đi nhanh thế. Chắc bà chị nghe tin bố làm lớn vội vàng phóng vào ngay để nhận chỗ trước cho ông chồng, đồng thời tính toán luôn cách dựa dẫm vào chức vụ mới của bố để làm giàu. Khánh buồn cười và chợt thấy thương hại bà chị gày gò của mình. Lo bon chen quyền chức mãi cũng chẳng ăn thua gì. Về làm dân buôn bán ở miền Thượng du ấy cũng nhì nhằng chẳng ra sao. Sáu bẩy đứa con, năm đứa còn quá nhỏ. Nhìn cách ăn mặc lôi thôi của chị, Khánh mủi lòng, nghĩ khi nào bà chị trở về Bắc, anh sẽ cho bà một số tiền và mua một lô quần áo, đồ chơi, sách bút cho mấy đứa cháu "rừng rú" của anh. Trước khi bước lên lầu, anh hỏi:
- Chị ở chơi đây bao lâu?
- Tôi tính vào thăm bố mẹ với hai cậu một tuần thôi. Nhà tôi sắp phải đi học một lớp nữa. Ấy ông ấy đang đi học bổ túc tại chỗ để lấy bằng đại học đấy. Anh, Pháp ngữ cũng khá lắm rồi. Đúng là cái dân mình xu thời thật cậu ạ. Khi thì học tiếng Nga, tiếng Trung Quốc ào ào, bây giờ thì nháo nhào nhẩy ra học tiếng Anh, tiếng Pháp. Bộ Mỹ nó sắp sang lập bang giao, buôn bán với ta thật sao? Ở ngoài Bắc, ông cán bộ nhà nước nào được gọi là thức thời cũng học tiếng Anh hay bắt con cái luyện chuyên đề tiếng Anh. Lũ trẻ nhà tôi cũng vậy, bố nó kèm ngoại ngữ riết lắm.
Khánh nửa đùa nửa thật:
- Thời nào cũng học ngoại ngữ mà chưa thấy anh nào khá cả. Tiếng Liên Xô cũng dốt, tiếng Tàu cũng dốt, Anh Pháp ngữ dốt luôn.
Hai chị em cùng cất tiếng cười. Khánh nhẩy ba bậc thang lên phòng mình thay quần áo. Anh nhìn tấm hình màu anh và Vân chụp chung trên bãi biển Ô Quắn, Vũng Tàu vào tháng trước, anh đã lồng khung kính đặt trên mặt bàn ngủ. Anh nhấc tấm hình, nhìn cặp đùi con gái trắng nhễ nhại, bộ ngực no tròn căng lên, bộ bi-ki-ni hai mảnh càng thêm khêu gợi, nụ cười hồn nhiên đầy hạnh phúc, mái tóc bay tung trong gió lồng lộng. Vân đang nghiêng đầu vào vai anh, anh đang cười, nụ cười sung sướng, nhưng sao lúc này anh thấy nó ngờ ngệch lạ lùng. Khánh muốn quẳng tấm hình ra ngoài cửa sổ. Nhưng rồi anh lại thôi, tiếc rẻ một kỷ niệm chăng?
Anh nhét tấm hình xuống dưới nệm như muốn cho thời gian vùi lấp cái vật phản bội ấy. Nó sẽ bị chìm vào bụi bậm, tối tăm và lãng quên. Nó không đáng được nhớ. Chẳng ai muốn nhớ một vết nhơ trong đời mình. Người ta chỉ muốn nhắc nhở những kỷ niệm êm đềm, những "một thời vang bóng" vào những lúc người ta chẳng bao giờ làm được gì hơn thế nữa. Khánh nằm dài trên giường, ba điếu thuốc phiện khiến anh tỉnh táo thêm. Anh nhoài người kiếm cuốn sách tiếng Anh đàm thoại mà anh đã học qua, ôn lại một vài câu thông thường, anh nghĩ là sẽ phải dùng tới trong tối nay. Anh cố tập trung tinh thần học thuộc lòng năm bẩy câu đó.
- I like to see- What’s your name-
- She is my wife- my girlfriend-
- Where, what, how- of mine, not of you