Chương 17
Thằng Phú Điên đi với Mơ Lai. Hai đứa làm khách du lịch vào hỏi thuê biệt thự. Cứ làm như Việt kiều mới về. Nó đòi giá bao nhiêu cũng gật. Mơ Lai sẽ đứng đấu hót với con mẹ chủ nhà, Phú Điên đứng nhìn ra cổng, chặn mọi đứa ra vào khả nghi. Tao với Sơn Trổ sẽ vào phòng ngủ của chúng nó, Sơn Trổ canh cửa phòng khách. Một mình tao thừa sức làm ăn với tụi nó rồi. Có gì phải hỏi nữa không?
Phú Điên trong bộ đồ bảnh chọe thắt ca-vát đi "giầy tây" đàng hoàng, thọc tay vào túi quần:
- Dễ ợt như đi hóng mát.
Sơn Trổ to kềnh càng, xắn cao tay áo để lộ đôi cánh tay lực lưỡng với những vết xâm xanh biếc hình con rồng chạy dài từ vai xuống quấn lấy một trái tim nhỏ máu có mũi tên xuyên qua và hàng chữ lờ mờ "Hận đời đen bạc", cánh tay kia cũng xâm như thế với hàng chữ "Hận tình thiên thu". Vì vậy nó được gọi là Sơn Trổ, đôi khi còn gọi là Sơn Chém vì chuyên chơi dao, không chơi súng. Mặt nó vuông như cái bánh chưng, quai hàm bạnh, râu quai nón lún phún, tóc dựng ngược cứng như rễ tre, trông nó "ngầu" giống như tài tử Nhật Toshiro Mifuné đóng vai tướng cướp trong phim "Địa Ngục Môn". Nó tợp nốt hộp la de trong khi Khánh nói tiếp:
- Càng im lặng càng tốt. Có chuyện cần đối phó mới dùng bạo lực, chỉ đánh đòn cảnh cáo thôi. Xong việc rút về "Quán Hít" lão Tàu già.
Bốn đứa im lặng ra xe. Hai chiếc xe gắn máy vèo đi khi đèn đường vừa lên. Thành phố vẫn tấp nập trong không khí mát mẻ cuối thu, thanh bình và êm ả.
Cái kế hoạch Khánh đặt ra được thực hiện xuôi rót không sai một ly.
Khi cánh cổng của ngôi biệt thự hiện ra, Phú Điên và Mơ Lai dong xe vào. Mơ Lai diện như một nữ tài tử đi dạ hội. Bộ robe trắng xòe quý phái, thơm phức. Cổ quấn chuỗi dây vàng năm bẩy vòng xà xuống gần rốn, toòng teeng ngôi sao sáu cánh, chính giữa nổi lên một mặt đá đỏ tươi. Mặt mũi thoa phấn trắng bóc, mái tóc nhuộm lất phất màu hung hung, mắt quầng thâm điệu nghệ với hàng mi giả cong vút như đầm, trông Mơ Lai càng giống lai và thời buổi này lai là của quý. Đôi bông tai giống như chùm lồng đèn Trung Quốc nối đuối nhau rung rinh dài xuống gần vai, Mơ Lai còn đeo chiếc bóp đầm màu trắng hờ hững. Cô khoác tay Phú Điên đi thẳng vào căn phòng nhỏ dãy nhà dài kế bên ngôi biệt thự xinh xắn, tĩnh mịch chỉ có vài ngọn đèn vừa đủ sáng.
Tiếng mụ chủ nhà kiêm quản gia đon đả mời chào và tiếng Mơ Lai cố làm vẻ dịu dàng, đoan trang, sang trọng vọng ra. Sau đó là tiếng cười rôm rả. Phú Điên quay ra quan sát một vòng xung quanh biệt thự như muốn xem khung cảnh có hợp với một cặp vợ chồng giàu có từ nước ngoài về không. Nó yên trí mọi chuyện bình thường, rút bật lửa bật ba bốn lần châm điếu thuốc cắm trên môi. Đó là ám hiệu để Khánh và Sơn Trổ đi thẳng vào biệt thự như khách quen.
Trong khi Mơ Lai gợi chuyện với mụ chủ nhà, Khánh cùng Sơn Trổ nhanh nhẹn men theo bóng của hai cây me cao luồn vào hông biệt thự nhìn qua cửa sổ. Khánh đã thấy chiếc Dream của Vân trong góc phòng khách. Sơn Trổ vọt lên hè, thân hình kềnh càng như con gấu nhưng nhanh như sóc. Nó nâng nhẹ cánh cửa ra vào, mở êm ru. Khánh lao theo, cả hai lọt vào phòng khách. Sơn Trổ khẽ khép hờ cánh cửa lại. Nó đi thẳng vào giữa phòng, thản nhiên ngồi xuống chiếc sô-pha dài bọc da êm như nhung, vớ lấy tờ báo trên mặt bàn mở xem mấy tấm hình quảng cáo các loại máy móc bóng lộn xen lẫn mấy cô gái nằm xoãi cẳng gần như khỏa thân. Nó có dáng ông chủ nhà đang ung dung trong buổi tối nhàn nhã, no đủ, chẳng có gì bận tâm hơn là tìm mấy cái "thú vui tinh thần" đó. Khánh rất bằng lòng kiểu cách điềm tĩnh như một tay giang hồ thượng thặng bậc đàn anh ấy của Sơn Trổ. Nó khiến Khánh tự tin, bình tĩnh hành động.
Khánh đi vào hành lang. Anh đã nghe tiếng động nhẹ trong căn phòng có ánh đèn sáng hắt qua khe cửa. Tiếng rào rào như tiếng nước chảy từ vòi sen. Tiếp theo là tiếng nhạc từ máy truyền hình, tiếng nhạc mở đầu chương trình truyền hình buổi tối báo hiệu đúng bẩy giờ. Khánh dừng trước cánh cửa bọc mica có tay nắm bằng đồng chẳng hợp chút nào với cái bề ngoài của căn biệt thự xinh đẹp này. Anh nắm nhẹ tay nắm, xoay thử. Cánh cửa không khóa. Anh quyết định trong tích tắc rồi đẩy mạnh ra. Khánh nhẩy vào phòng, cánh cửa ập lại sau lưng, khẩu súng mạ kền sáng loáng trên tay. Khánh nhìn rõ gã ngoại kiều trong bộ pyjama sọc xanh đang nằm ườn trên giường bên đống chăn gối ngổn ngang, vài cái quần áo mỏng đàn bà còn vương vãi. Điều ấy làm Khánh sôi tiết hơn, mắt anh sáng quắc quan sát quanh phòng rất nhanh. Không có gì lạ ngoài mấy cái tang vật tình ái rơm rác kia.
Gã ngoại kiều vọt dậy ngơ ngác. Gã chưa kịp có phản ứng nào, Khánh đã sủa mấy câu tiếng Anh thuộc lòng:
- Ngồi im. Nhúc nhích tao bắn.
- Ông muốn gì? Tống tiền?
Khánh không hiểu nghĩa hai chữ tống tiền, anh tảng lờ, trả lời lại bằng một giọng hách dịch:
- Tên mày là gì?
- Tom.
- Tàu, Tây, Anh?
- Quốc tịch Anh. Ông là cảnh sát?
Khánh hiểu chữ "police" nên hiểu câu hỏi. Anh lắc đầu và trả lời một câu ngô nghê không chuẩn bị:
- Không! Tao là- tao.
Rồi anh nói chữa:
- Tao là chồng của cô Vân. Mày biết chứ?
- Biết! Tôi biết cô Vân song không biết cô ấy có chồng, không biết ông là chồng cô ấy. Chẳng bao giờ cô ấy nói với tôi như vậy cả.
Khánh lại hiểu câu bào chữa của Tom. Anh hất đầu:
- Cô ấy đâu?
Tom nhìn vào cánh cửa phòng tắm:
- Trong đó. Anh cần gì?
- Không cần gì cả. Tao muốn gặp cả hai đứa. Mày là thằng ma-cô, con kia là con điếm. Tao đến để trừng trị chúng mày. Hiểu chưa?
Câu tiếng Anh của Khánh phun ra xuôi chảy, hùng hồn. Anh bằng lòng với mình vì cái vẻ oai phong như trên màn ảnh. Thằng ngoại kiều đã lết ra mép giường, lắp bắp:
- Anh nói chuyện với tôi được rồi.
Tom vừa đứng lên đã bị ngay một cú đấm như trời giáng làm nó vật xuống, văng sang mép giường bên kia, lăn xuống giữa thành giường và bức vách tựa hồ chui xuống trốn trong cái khe đó. Khánh vòng xuống cuối giường, trong khi Tom lóp ngóp bò dậy. Nó cuống quít xua tay:
- Xin đừng đụng tới tôi. Ông muốn gì cũng có.
Khánh tóm lấy tóc nó, bồi thêm một cú đấm vào bụng làm nó gục xuống, rồi cái khuỷu tay Khánh hất lên làm nó ngã bật ngửa ra phía sau đụng đổ loảng xoảng mấy thứ chai lọ lỉnh kỉnh trên mặt bàn ngủ. Bàn tay Tom quờ quạng làm rơi luôn chiếc cassette nhỏ cùng chồng băng nhạc, kéo theo chiếc đèn ngủ gây một tiếng động lớn. Khánh sững lại nghe ngóng, nhưng tiếng nhạc từ chương trình ca múa thiếu nhi trên ti-vi vẫn vang lên át mọi tiếng động.
Tom cố vịn tay vào thành giường bò dậy. Nó đứng dựa lưng vào tường, một vệt máu chảy dài trên mép, người rũ ra như tàn lá gặp mưa, giơ hai tay năn nỉ:
- Xin đừng giết tôi.
Khánh cười, muốn nói một câu tiếng Anh: "Tao không thèm giết mày", nhưng kiếm không ra chữ nên lại thôi. Anh nói một câu đã học thuộc:
- Tao khinh bỉ chúng mày. Tao đánh cảnh cáo tội lường gạt của chúng mày, thế thôi.
Tom không hiểu ý Khánh. Nó cất tiếng điều đình:
- Anh cần gì? Đô-la nhé? Mười ngàn.
Khánh lắc đầu ra ý không thèm nhận, song Tom hiểu là chưa đủ nên tố thêm:
- Mười lăm ngàn.
Khánh vẫn lắc đầu dù anh nghe rất rõ.
- Hai mươi ngàn.
Khánh mỉm cười khinh bỉ:
- Tao nói không là không.
- Năm mươi ngàn đô-la.
Khánh lắc đầu kiêu ngạo. Thằng Tàu cuống lên:
- Một trăm ngàn đô-la. Tôi chỉ còn bằng ấy.
Giữa lúc đó, Sơn Trổ đẩy cửa nhìn vào. Khánh quay ra, Sơn Trổ hất hàm:
- Có gì không? Tôi nghe tiếng lộn xộn trong này, tưởng anh cần tôi.
- Tao vừa cho nó nếm đất. Nó gạ một trăm ngàn đô-la đổi lấy cái mạng bẩn thỉu của nó đấy. Tao không-
Sơn Trổ trố mắt:
- Một trăm ngàn đô? Lấy đi, tội gì mà chê.
Tom nhanh nhẹn với tay vào gầm tủ, lôi cái va-li dày cộm. Nó thoăn thoắt mở va-li, lục dưới đống quần áo, bóc lần vải đáy va-li, lôi ra từng xấp giấy một trăm đô-la. Nó hì hục móc đến đồng cuối cùng xếp bừa bãi trên mặt gạch hoa.
Khánh Lỳ và Sơn Trổ đứng nhìn đăm đăm. Hai đứa chưa bao giờ thấy nhiều đô-la đến thế. Chính Khánh cũng nghĩ có nằm mơ cũng không ngờ được vụ này lại mang về cái gia tài kếch xù ngay cả tay găng-tơ quốc tế cũng khó kiếm được. Sơn Trổ vốn nhiều kinh nghiệm nên thỉnh thoảng hé cửa nhìn ra ngoài đề phòng bất trắc. Nó làu bàu:
- Lẹ lên rồi chuồn. Tha cho nó.
Tom đứng lên, quệt tay áo lau dòng máu trên mép:
- Đấy! Các ông lấy tất cả đi.
Khánh nhìn Sơn Trổ hất hàm:
- Mày ra ngoài trước đi:
Sơn Trổ nhìn quanh, chộp một cái túi da, dốc ngược mọi thứ trong túi ra mặt bàn, thuồn đống đô-la vào. Nó xách túi bước ra, đóng cửa lại. Khánh vẫn đứng nhìn Tom trừng trừng. Tom lắp bắp:
- Ông còn cần gì nữa, tôi trao tiền rồi. Các ông đã lấy thì tha cho tôi.
Khánh trả lời:
- Tao cần gặp cô Vân, mày hiểu không?
- Hiểu. Tôi tưởng ông nói với tôi vậy là đủ rồi.
Cánh cửa phòng tắm bật mở, Vân bước ra. Cô chỉ choàng tấm khăn tắm lớn lông xù trắng toát trên vai như đứng trên bãi biển với thân hình trắng lạnh, tròn trịa trong bộ đồ lót hai mảnh bé xíu. Tiếng cô lạnh lùng vang lên:
- Tôi đây. Chào anh Khánh. Có chuyện gì vậy?
Khánh nhếch môi, nụ cười nửa miệng:
- Thế này mà không có chuyện gì sao?
Đôi mắt Vân tròn lên vẻ chế giễu:
- Tôi vẫn không hiểu anh nói gì đấy.
- Hừ hừ. Tôi đến để chứng kiến cái cảnh khốn nạn, bẩn thỉu của cô. Rõ chưa? Cô là đứa phản bội, đê tiện.
- Tôi phản bội ai? Anh à? Thế nào là phản bội? Anh là cái thá gì của tôi? Rõ- ngốc thật. Anh làm tôi phì cười.
– Cô trâng tráo nhỉ.
- Anh mới trâng tráo. Anh nói với Tom tôi là vợ anh. Thế không là trâng tráo sao? Một sự bịa đặt hoàn toàn lố bịch. Cái gì làm anh nghĩ tôi là vợ anh nhỉ? Người yêu cũng không. Cho dù tôi có đi chơi với anh, có bằng lòng "cho không" anh vài lần cũng không có nghĩa tôi là người tình của anh. Mà cho dù là người tình đi nữa thì có ăn thua gì đâu.
- Sao lại không ăn thua. Tôi không cho phép bất cứ người tình nào của tôi được đi ngủ với thằng đàn ông khác.
- Tôi xin nhắc lại, anh chẳng là cái gì của tôi cả. Đời tôi tôi sống, đời anh anh lo. Anh nên nhớ tôi chưa bao giờ nói đến tình yêu với anh. Tôi từng nói thẳng với anh rằng chẳng bao giờ tôi có thể lấy anh và anh cũng chẳng có trách nhiệm gì về tôi. Như thế mà anh còn không hiểu à?
Khánh khoanh tay, dựa lưng vào cánh cửa, khẩu súng sáng bóng dắt trước bụng, mắt anh tóe lửa:
- Mày ăn nói như một con điếm hạ cấp. Mày chẳng hiểu tình yêu là gì. Mày ăn nằm với tao rồi bây giờ cái mặt dầy của mày trơ ra như đá. Tao tiếc là đã có con với mày.
- Ngu xuẩn. Tôi có con với người tôi yêu. Người đó là Tom. Anh chỉ là thằng chầu rìa, chẳng ăn thua gì.
- Không như vậy được.
- Đó là sự thật. Được hay không, thây kệ anh. Anh chẳng có tư cách gì đến đây để bắt ghen cả. Đồ nhà quê.
- Tao không bắt ghen, tao đến để tận mắt thấy bộ mặt bỉ ổi của mày. Mày là đứa đĩ thõa, lẳng lơ, làm tiền lũ ngoại kiều ngu ngốc. Được thí cho vài trăm đô là tối mắt lại. Còn thằng Tom chỉ là thằng điếm, chìa đô-la ra dụ dỗ, phá hoại mọi gia đình, giết chết mọi thứ tình nghĩa. Chúng mày là loại bùn nhơ, tanh hôi, cặn bã xã hội. Đáng lẽ nên cho mỗi đứa một viên đạn. Nhưng tao không thèm giết loại cóc nhái. Tao nhổ vào mặt chúng mày để chúng mày hiểu rằng đất Sài Gòn này là giang sơn của tao. Giang sơn nào anh hùng nấy. Chúng mày nhớ lấy. Gặp tao lần sau thì tránh xa ra. Tao không muốn ngửi mùi hôi thối của cống rãnh. Rõ chưa?
Vân trề môi:
- Hách nhỉ. Cầm súng đàng hoàng. Tôi cóc sợ đâu. Anh cũng chỉ là thằng tống tiền, thằng buôn lậu, thằng đào ngũ hèn hạ, cậy thần cậy thế dựa hơi bọn tham ô để kiếm ăn bằng đủ ngón bất lương. Thuốc phiện, hàng lậu, hàng giả, chứa chấp bọn sâu mọt, bọn đầu trộm đuôi cướp. Anh là thứ chui dưới cống rãnh lên. Tôi nhìn anh rõ như ban ngày. Anh bịp thằng Tom, nói tôi là vợ anh để lấy cả trăm ngàn đô. Cũng may mà tôi không đồng lõa với anh. Tôi biết anh đếch dám bắn tôi đâu. Thôi, cút đi mà chia tiền với đồng bọn của anh.
- Mày tiếc thằng Tom mất cả trăm ngàn đô-la mà mày không "sơ múi" được xu nào, phải không? Ngu thì ráng chịu. Tao truyền đời báo danh cho hay mày mà còn cái giọng "tố khổ" tao kiểu ấy, mặt mày sẽ rách toang ra đấy, không dưới mười cái thẹo trên bộ mặt dâm đãng trơ tráo của mày đâu.
Tiếp theo là một cái tát giữa mặt Vân. Cô lộn về phía sau lọt vào trong tay Tom, đom đóm bay vù vù như sao trước mắt. Tai cô ù đi, nhưng còn nghe tiếng Khánh đắc thắng:
- Cho mày nếm sơ đòn báo động, để mà nhớ đời.
Khánh cười khẩy quay ra, đẩy cánh cửa. Nhưng cánh cửa đã khóa lại. Anh xoay quả nắm đồng, nó cứng ngắc. Anh xoay mạnh, nó vẫn trơ trơ, anh đẩy mạnh vào khe cửa, chẳng ăn thua gì. Anh đẩy nữa, nó vẫn nằm trơ. Khánh chợt bối rối, không hiểu chuyện gì xẩy ra. Anh rút khẩu súng ngắn cầm trên tay vừa đẩy cánh cửa vừa gọi nhỏ:
- Sơn! Sơn! Sơn Trổ! mở cửa cho tao.
- Nó biến rồi.
Khánh giật mình quay lại nhìn Tom và Vân, không hiểu ai vừa lên tiếng. Rõ ràng là tiếng đàn ông, không phải tiếng Vân. Anh chĩa súng vào giữa ngực Tom.
Tom bỗng mỉm cười tỉnh queo:
- Tao nói nó biến rồi.
Trời ơi, thằng Tom nói tiếng Việt! Thằng khốn này nguy hiểm thật. Nhưng Khánh vẫn tin vào khẩu súng của mình. Tom tiếp:
- Cậu Bẩy Út ngu như con pò. Đồ con pò!
Khánh trợn tròn mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận. Anh thấy Vân cũng nhích xa Tom và tròn mắt lên nhìn. Tom bình tĩnh như không, mắng Khánh như mắng đàn em:
- Mày không nghe thấy tiếng thằng Sơn Trổ của mày khóa cửa ngoài à? Mày có điếc không? Nó khóa cửa ngay sau khi ôm cái túi đựng trăm ngàn đô-la của tao đi ra. Như thế có nghĩa là nó chuồn êm rồi, hiểu không? Mày giao trứng cho ác. Đồ ngốc. Vậy mà ra vẻ anh chị, ra vẻ dân chơi thứ thiệt. Mày là đồ "dỏm", nhóc con ạ. Mày không nghe tiếng xe gắn máy phóng đi ngoài ngõ sao? Ngu đến như mày là hết chỗ nói. Cái thứ anh chị như mày chỉ là loại tập tọng, loại con nít học tài khôn.
Mồ hôi Khánh toát ra đầm đìa trên mặt, trên cổ, bàn tay cầm súng cũng nhớp nháp mồ hôi. Anh không hiểu thằng Tàu này tin vào đâu mà ngồi bình tĩnh xỉ vả anh như thế. Anh hất đầu khẩu súng, gầm lên:
- Câm mõm ngay. Tao bắn bể sọ.
- Bỏ súng xuống đi, thằng nhóc. Từ nãy đến giờ tao đã chịu đấm để xem mày đóng trò rồi. Vở kịch của mày con nít nào cũng đóng được. Xách súng lẻn vào phòng người khác, múa may, chửi bới huyên thuyên ẵm một mớ tiền rồi chạy lẹ. Bọn trộm cắp vặt có súng hay bất cứ thằng nhà quê nào cũng làm được. Khó mẹ gì! Mày tưởng ôm cả trăm ngàn đô-la của người ta dễ như bắt trộm gà hả, nhóc con? Nếu quả thật mày đi tống tiền cũng chỉ vớ nổi vài triệu Việt Nam là nhiều rồi đấy. Tao dâng cả khoản tiền kếch sù như thế mày không lấy làm lạ sao? Có lẽ mày cũng lạ đấy, bị bất ngờ đấy, nhưng khi thấy đống đô-la, mày quên ráo hết, đầu óc mụ mẫm hết, danh dự, sĩ diện, anh hùng, quân tử cũng quăng đi hết, chỉ mong bê đống đô-la đi cho nhanh. Phải vậy không? Nhìn cặp mắt tham lam, hung ác của thằng bạn mày trước đống đô-la, thằng ngốc cũng đoán được thằng bạn mày đang nghĩ gì và sẽ làm gì. Nhìn bộ mặt non choẹt, ngẩn tò te của mày càng thú vị hơn. Chỉ có mày là không biết thằng bạn thân của mày thôi, nhóc con ạ. Tao cố nhịn cười xem cái nghệ thuật diễn trò của mày tới đâu, liệu có thể thu dụng mày vào làm đệ tử tao được không. Mục đích của tao là thế đấy. Mày có tin không mặc mày, nhưng rồi mày sẽ phải tin.
- Mày còn nói một tiếng nữa, tao nổ.
- Nếu cần nổ, tao là thằng nổ trước. Mày không bắn nhanh bằng thằng em út tao đâu. Muốn bắn cũng phải học hành đàng hoàng, có trường có lớp, tập bắn cả ngàn viên, súng cũng phải thử, là thứ súng chuyên nghiệp chứ đâu có lơ mơ như mấy thằng chuyên bóp cò lếu láo ngoài cánh đồng tụi mày được. Đừng có lầm. Chúng mày lạc hậu nhưng tao không ngờ mày lạc hậu đến thế. Mày tưởng cứ đi lính về là ra làm xếp xòng anh chị được à? Cái thứ anh hùng của mày là anh hùng rơm, anh hùng lậu thuế. Hiểu chưa?
- Tao bắn đấy.
- Đừng hù láo. Tao đá một phát dính vào tường bây giờ. Mày ngước lên nhìn trên tường kia xem, một thằng em tao đang ngồi đó, mày có thấy khẩu súng của nó chĩa vào đầu mày không? Chúng tao đi đâu làm ăn là thằng này làm vệ sĩ cho thằng khác, nó ở ngay phòng bên cạnh, đánh hơi thấy mùi lạ là nó trổ nóc trần nhà bò lên tường ngồi đợi. Nó bắn nhanh hơn tao nữa đấy. Súng của nó là đạn 12 ly, bắn chưa trật bao giờ và loại đạn đó cứ trúng là da thịt mày toác ra ngay như kiểu Colt 12, mày đi lính chắc biết loại súng này. Khẩu súng tài tử màn ảnh của mày không đủ sức giết tao ngay đâu, thằng em tao thừa thì giờ hạ mày chớp nhoáng. Mà đã chắc gì mày bắn trúng. Trong khi đó nó có thể bắn trúng điếu thuốc lá trên môi mày. Nghĩa là bắn trúng boong cái lỗ rốn mày. Muốn vậy, nó phải học thầy ba năm. Đấy là tao chưa nói đến khẩu súng của tao, vừa ngã xuống là khẩu súng đã nằm trong túi tao rồi, nếu là trường hợp khác tao nổ liền tù tì một hơi. Nhưng tao biết chắc mày không dám bắn và tạm thời tao còn muốn nghe mày diễn thuyết, xem mày múa ra sao. Những thằng như mày thích diễn thuyết lắm mà.
Rồi Tom cười. Thằng Tàu này cười đểu thật.
Khánh liếc nhìn lên phía Tom vừa chỉ, anh nhận ra phía góc trần nhà, trên bức tường lửng ngăn chia giữa phòng ngủ và toilette, ngay sát phía đầu Khánh là một thằng vận quần đùi, áo thung đang hướng khẩu súng vào đầu Khánh. Thấy Khánh ngước lên, nó gật đầu cười ra ý chào hỏi. Có lẽ mũi súng của nó đã theo anh ngay từ khi mới vào. Khánh lạnh người, bàn tay cầm súng của anh trở nên ngượng ngập, trơ trẽn. Tom cười nhạt:
- Bỏ súng xuống đi, đừng tự ái. Muốn làm anh chị thì phải biết chấp nhận khi được khi thua. Thua keo này bày keo khác. Phải biết tiến lui đúng lúc. Lúc nào mày cũng đòi thắng chỉ có nghĩa là mày đòi chết. Mà thắng cũng chỉ có nghĩa là chưa chết đó thôi. Cho nên luận anh hùng không phải là luận được thua. Cái kiểu cầm súng lăm lăm của mày chỉ để nhát khỉ, còn chúng tao rút súng ra khỏi bao là nổ rồi, khẩu súng chỉ xuất hiện trong nháy mắt chứ có thằng nào cầm khư khư như thế mà giết người được đâu. Dẹp cái trò phường tuồng của mày lại, hết ăn khách rồi. Ngồi xuống đó nghe tao nói chuyện đàng hoàng.
Khánh vẫn còn ngần ngại, nhất là trước mặt Vân. Tom dùng chân đẩy một chiếc ghế thấp bọc da đang để trước bàn phấn bên cạnh. Chiếc ghế trượt đi trên mặt nền gạch, đụng nhẹ vào tường sát bên Khánh, song Khánh đứng im, tay vẫn không rời khẩu súng. Tom gật gưỡng:
- Mày vẫn là thằng trẻ con ngớ ngẩn. Hoàn toàn không biết thế nào là phải trái, chẳng hiểu thế nào là thắng bại, không chịu nhận ra mình khi thất thế. Mày phải biết lùi một bước để tiến vài ba bước. Đừng có buồn, chàng trẻ tuổi ạ. Tương lai cậu còn dài, xá gì mấy cái chuyện vặt vãnh này. Rồi cũng có lúc cậu cũng như tôi.
Khánh ngập ngừng thốt lên:
- Mày là C.I.A?
Tom cười hừng hực:
- Bố khỉ. Dưới mắt mày, ai cũng là C.I.A. trong khi C.I.A nó nằm tận tổ con chuồn chuồn, ở Liên Xô, ở Trung Quốc, ở Đông Đức thì chúng mày không biết gì cả. Chúng mày sợ cái bóng ma C.I.A đến nỗi không làm ăn được gì cả. Không an cư làm sao lạc nghiệp? Cứ sợ như vậy rồi đóng chặt cửa ôm nhau ở trong nhà mà chết đói cả lũ. Mở cửa ra là sợ C.I.A rồi kéo nhau chạy thụt vào. Có mà ăn cám. Tao nói thẳng, chẳng bao giờ tao làm C.I.A. Mệt quá. Xách súng đi khắp thế giới lo chuyện trời ơi đất hỡi mà lương lậu có bao nhiêu, lâu lâu còn nghe báo chí nó chửi, lôi thôi một tí là đi tù, là bị nó "cạch". Tội đếch gì tao làm. Tao có tiền, tao buôn bán, đi Đông về Tây bằng phản lực, sang Âu ngủ Hotel hạng nhất, sang Á ngủ biệt thự hạng sang, xách cặp đến đâu cũng kẻ đưa người đón, vào cơ quan nào cũng hách như ông hoàng, ra Hà Nội vào phủ nào cũng như vào tiệm ăn đói khách. Như thế không sướng hơn sao? Tao nói thật đấy.
- Sao mày chơi súng rành thế?
- Mày ngớ ngẩn thật. Thời buổi này, buôn bán lớn đi lại trên khắp thế giới phải có tổ chức hết, tổ chức chặt chẽ, tinh vi không kém cơ quan tình báo nào. Tình báo kinh tế là loại khủng khiếp chứ mày tưởng buôn bán khơi khơi cái kiểu vồ đồng nào hay đồng ấy như chúng mày sao? Thứ nào cũng phải học, kinh tế, thương mại, pháp luật, phải theo dõi mọi biến động ngoại giao, chính trị, kinh tế, xã hội khắp nơi. Những thằng đi đầu của các công ty lớn đều được bảo vệ bằng mọi cách, trước hết là phải biết tự vệ, biết giữ mình, biết bắn giết, biết luật giang hồ. Mày càng giỏi càng được các ông chủ tin cậy, càng có nhiều tiền. Ngoài ra, trước khi tao đến đây, tao cũng phải học, phải nghiên cứu từng vấn đề, từng con người tao sẽ giao tiếp, từng nhu cầu, từng món hàng chúng mày có sẵn dễ ăn mà chưa ai khai thác. Tao biết từng anh trong các cơ quan có thẩm quyền, biết cả tính chất, thói quen, ưu điểm, khuyết điểm. Anh nào cộng sản thật sự, anh nào cộng sản bề ngoài, anh nào thoái hóa, anh nào có vợ, có nhân tình, cách đút lót, cách móc hầu bao, cách gài, cách gỡ. Chúng tao có đủ tài liệu, hình ảnh, thuê hoặc mua cả bọn tình báo kinh tế và ngay cả bọn ở đây. Cho nên đừng lấy làm lạ là tao biết cái mặt mày ngay khi mày mới lò dò vào đây. Mày là Khánh Lỳ hay Bẩy Út, trùm một băng anh chị đã làm được vài việc đáng để chúng tao chú ý. Nhưng tất cả công việc của chúng mày trông cậy vào sự liều lĩnh hơn là có tổ chức, thêm nữa là chúng mày đã gặp đôi chút may mắn và có thời, có thế. Vậy thôi, chứ nói về tài năng và kinh nghiệm chỉ là con số không lớn. Mất cái thế dựa là cả bọn chúng mày đi đứt hết. Một thằng phản phé thôi là cả bọn vào tù. Mày nghĩ kỹ xem tao phân tích như vậy có đúng không?