Chương 4
Kate Forrester chạy dọc hành lang tới chỗ hai người y tá đang đẩy một xe cáng. Cứ xem cái dáng tất tả vội vã của họ, Kate đã hiểu ngay là người bệnh đang trong cơn nguy. Theo sau xe cáng là một phụ nữ trẻ mà do hành lang quá hẹp nên phải đi ở phía sau. Kate ra hiệu cho họ đưa người bệnh vào một phòng còn trống.
- Có chuyện gì thế? Kate lập tức hỏi.
- Dùng thuốc quá liều – Một y tá trả lời – Chúng tôi nghĩ là anh ta cố ý.
Đặt xong người bệnh lên bàn, hai y tá quay ra, trong buồng chỉ còn Kate và chị phụ nữ trẻ ở lại với bệnh nhân.
- Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy? – Kate hỏi.
Thay cho trả lời, chị phụ nữ chìa ra cho Kate một lọ thuốc viên. Kate nhận thấy ngón tay chị có đeo nhẫn cưới. Kate đọc nhãn hiệu thuốc.
- Gácđênan… năm mươi viên… Anh ta đã uống tất cả? – Kate quay ra hỏi chị phụ nữ.
- Rõ ràng là chị ta đang cố nén mình để khỏi bật khóc.
- Tất cả số viên còn lại.
- Chị đã phát hiện ra anh ấy trong tình trạng này lúc nào?
- Từ khi tôi về đến nhà.
- Nghĩa là bao lâu? – Kate hỏi lại – Trong bao nhiêu giờ ấy?
- Gần hai giờ.
- Chị đi vắng có lâu không?
- À vâng! Tôi đi làm tối.
Kate suy nghĩ một lát.
- Anh ấy cho rằng lúc nào thì chị về?
- Khoảng sau nửa đêm một tí. Nhưng như thế thì nghĩa là làm sao hả chị?
Đang bận nhẩm tính trong đầu, Kate không trả lời. Có khả năng người đàn ông trẻ này đã dùng tất cả năm mươi viên Gácđênan. Cũng có khả năng từ lúc anh ta uống cho đến khi người vợ phát hiện ra, nếu tính một cách lạc quan thì có thể đã mất từ hai cho đến bốn tiếng. Nếu vậy thì trong trường hợp này, anh ta còn có cơ may được cứu sống. Vạch mi mắt nạn nhân và chiếu đèn bấm, Kate thấy anh ta còn hơi có phản ứng.
- Anh ấy tên gì hả chị?
- Karl. Karl Christie.
Kate ghé miệng vào sát tai nạn nhân và gọi:
- Karl! Anh có nghe thấy tôi nói không, Karl? Karl!
Anh ta từ từ đưa mắt về phía cô. Cô kết luận là anh ta ý thức được sự có mặt của cô, dù đôi mắt trống rỗng và không một chút biểu cảm. Tuy nhiên cũng khá đủ để cứu chữa cho anh ta. Kate gọi bà Beathard.
- Ống dẫn, dung dịch mặn và bơm tiêm – Kate ra lệnh.
Vài giây sau, Kate mở miệng nạn nhân, đưa ống dẫn vào miệng và từ từ luồn nó qua họng cho tới dạ dày. Rồi nhận chiếc bình inốc đựng nước mặn từ tay bà Beathard, Kate rót nước từng tí một vào miệng ống dẫn.
Khi nước đã vơi được nửa bình, Kate dùng bơm tiêm hút dung dịch natri ra rồi bơm dung dịch ấy vào một cái chậu mong tìm thấy những gì còn sót lại của Gácđênan. Làm đến lần thứ ba, cô đã tìm thấy vài dấu vết của thuốc. Cứ tiếp tục làm như vậy, cô rửa dạ dày cho nạn nhân và dần dần hút được một phần của thuốc ra. Cuối cùng, có vẻ như cơn nguy kịch của nạn nhân đã giảm.
- Truyền dịch và làm điện tâm đồ - Kate lại ra lệnh.
Ngay lập tức, bà Beathard đặt chai và dây truyền để tiếp nước cho nạn nhân, rồi sau đó gắn điện cực để làm điện tâm đồ cho anh ta. Trong lúc ấy Kate nghe bệnh và bắt mạch. Luồn tay vào nách nạn nhân, cô nâng anh ta ngồi dậy và lấy làm mừng khi thấy người không sụp xuống. Cô ép anh uống một dung dịch than. Dù anh cưỡng lại và ho sặc sụa làm bật ra một phần dung dịch nhưng cô vẫn cố ép anh phải uống hết. Làm cách này không những ngăn không cho cơ quan tiêu hoá hấp thụ Gácđênan mà còn giúp anh nôn bớt ra thứ thuốc đó.
Một lần nữa, Kate lại xem mắt, thử phản ứng, tiếp tục nói với anh ta… cho đến khi anh đáp lại. Bằng một giọng chỉ hơi nghe thấy, nạn nhân ấp úng nhưng đã có đáp lại. Có vẻ anh đã lấy lại ý thức nên Kate quyết định để cho anh nghỉ một lát và để hỏi chuyện thêm chị vợ.
- Đây có phải là lần đầu không chị? – Kate hỏi.
Người vợ trẻ ngập ngừng một lát trước khi lắc đầu.
- Không, đây là lần thứ hai – Chị thú nhận – Anh ấy rất nhạy cảm, và sau mấy tháng thất bại vừa rồi… Anh ấy là một nhạc sỹ có tài, chị biết không, nhưng mọi người đã chế nhạo, đã coi thường anh ấy.
Nước mắt đầm đìa, chị nói bằng một giọng đứt quãng:
- Không nên trách móc bởi anh ấy đâu có lỗi. Nhưng xin bác sỹ hãy cứu lấy chồng tôi, tôi van chị, hãy cứu lấy anh ấy!
- Đó chính là điều chúng tôi đang cố làm. Vả lại tôi nghĩ anh ấy đã thoát khỏi cơn nguy, may mà vừa kịp thoát đấy… Nào, chị hãy nói cho tôi biết, anh ấy có biết là đến mấy giờ thì chị về không?
- Từ khi tôi… làm thủ quỹ ở một tiệm ăn… Tôi phải làm việc khuya và thường trở về nhà vào khoảng nửa đêm.
- Anh ấy biết chứ?
- Vâng. Và đó là điều khiến anh ấy day dứt nhất… Vì tôi làm việc mà anh ấy thì không. Mọi hôm anh thường đón tôi bởi như chị biết đấy, New York dạo này rất đông không an toàn! Đêm nay không thấy anh ấy đến và tôi thấy lo.
- Tại sao? Hay chị đã nghi ngại anh ấy có thể sẽ kết liễu đời mình?
- Tôi không biết và tôi thấy lo, chỉ có thế thôi. Tuần này, anh ấy có vẻ suy sụp hơn thường lệ. Thế là tôi vội quay về ngay. Thậm chí tôi còn đi taxi, dù rằng đi thế rất tốn kém. Và bây giờ, rồi anh ấy sẽ ra sao hả chị?
- Chị y tá sẽ ở cùng anh ấy để theo dõi xem anh ấy có thể thở được đều không. Tôi nghĩ anh ấy sẽ không lưu lại một thương tổn nào, tôi muốn nói về mặt tâm lý. Sau đó tôi sẽ yêu cầu một bác sỹ tâm thần trao đổi với anh ấy.
- Bác sỹ tâm thần?
- Ông ấy sẽ xác định xem đây có phải là trường hợp có ý định tự sát thực sự hay chỉ muốn cầu cứu. Riêng tôi, tôi nghiêng về giả thiết thứ hai hơn. Anh ấy muốn chị sẽ biết và cứu sống anh ấy, và chị đã làm được như vậy. Bây giờ, cứu anh ấy là việc của chúng tôi và chúng tôi sẽ làm hết sức mình.
- Cảm ơn bác sỹ, rất cảm ơn. Xin chị cho biết, sẽ… sẽ không có điều tra nào của cảnh sát chứ?
- Đó là một quan niệm lạc hậu về nhiệm vụ của chúng tôi. Chúng tôi không phải ở đây để trừng phạt những người muốn tự kết liễu đời mình. Chúng tôi muốn giúp đỡ chứ không muốn trừng phạt.
Vô cùng xúc động, chị phụ nữ trẻ cầm tay Kate và hôn.
- Tôi xin chị… - Ngượng nghịu Kate rút tay ra và nói – Tôi rất vui sướng được giúp đỡ chị.
Sau khi dặn dò thêm bà Beathard một số việc, Kate quay ra với những bệnh nhân khác.
* * *
Kate Forrester khám lại cho Claudia Stuyvesant. Những triệu chứng cũng như những phân tích không thấy tiến triển đủ để có thể đưa ra một chẩn đoán. Rồi sau đó, cô tiếp và điều trị cho mấy ca thông thường: vài ca đau bụng, một ca cảm cúm biến chứng thành sưng phổi, một ca sảy thai, hai nạn nhân bị thương trong trường hợp bị tấn công bằng vũ khí, may mà vết thương không nặng lắm, và cuối cùng là một ca nhiễm trùng thận…
Khi quay lại với Claudia Stuyvesant, Kate thấy cô đã nửa thức nửa ngủ. Bà mẹ vẫn ngồi ở bên và có vẻ chẳng yên tâm hơn. Đôi mắt bà như muốn cầu khẩn mọi người hãy làm một cái gì đó nhanh lên để cứu chữa cho con mình.
Kate tranh thủ một lúc ngơi tay để cập nhật một số ghi chép vào phiếu theo dõi bệnh. Nhưng chỉ được vài phút thì đã có tiếng gọi từ phòng tiếp nhận.
- Bác sỹ Forrester! Bác sỹ Forrester!
Giữa lúc Kate chạy tới thì trên hành lang, cô trông thấy mấy y tá của phòng cấp cứu đang đẩy một xe cáng, trên đặt một phụ nữ trẻ. Một người đàn ông khoảng hai mươi lăm tuổi đang nắm tay cô ta.
Khi họ tới gần, Kate nghe thấy người con trai nói:
- Tất cả sẽ qua thôi, em yêu. Chúng mình đã tới. Người ta đã gọi bác sỹ. Em sẽ khỏi, nhất định sẽ được chữa khỏi!
Kate chỉ cho y tá một buồng bệnh nhân vừa được chuyển đi. Xe cáng được đẩy sát vào bàn và một y tá giúp bệnh nhân nằm lên.
- Tốt – Kate nói với người y tá – Bây giờ anh cho biết điều gì đã xảy ra?
Trong khi vừa hỏi, cô vừa chăm chú quan sát người bệnh. Người cô gái đẫm mồ hôi, mặt mũi nhợt nhạt, môi tím tái, cô thở nặng nhọc, và có vẻ rất đau đớn.
- Có gì không ổn? – Kate hỏi.
- Tôi… tôi không thể… Tôi…
Không thể diễn đạt nổi, cô gái ngoảnh mặt đi. Có vẻ như cô ấy không biết cô đau thế nào. Kate thấy vậy liền hỏi người đàn ông.
- Cô ấy ở tình trạng này từ bao lâu rồi? Và nó bắt đầu như thế nào?
Vừa hỏi Kate vừa vén tay áo cô gái, cô ta mặc một áo mưa, một áo trong nhà và một áo ngủ, để đo huyết áp.
- Cô ấy đang khoẻ… - Người chồng trả lời – Ý tôi muốn nói là đến sáng nay cô ấy vẫn bình thường. Sau đó vào khoảng trưa, cô ấy bắt đầu cảm thấy… Tôi không rõ là gì, nhưng có một cái gì đó hơi kỳ lạ. Tôi muốn nói là cô luôn ốm yếu, ngay cả trước khi chúng tôi lấy nhau, nhưng thời gian gần đây, cho đến sáng nay, cô ấy đã có vẻ khoẻ lên.
Kate xem huyết áp của cô gái: 9/5. Quá thấp nhưng tự nó chưa đủ là một triệu chứng để lập được một chẩn đoán. Kate luồn nhiệt kế điện tử vào một bọc nhựa vô trùng và đặt vào miệng người bệnh.
- Cô hãy giữ yên nó dưới lưỡi – Kate xem đồng hồ nhiệt kế và nó nhanh chóng chỉ vạch 38 độ - Bây giờ xin cô ngồi dậy.
Thấy người chồng có vẻ muốn giúp vợ, Kate ra hiệu cho anh ta không nên.
- Cứ để cô ấy tự ngồi dậy.
Vẻ ngượng ngùng, người chồng trẻ lùi lại một bước. Kate thấy cô gái ngồi dậy một cách rất khó nhọc, có vẻ như cô ta bị đau ở lưng. Được nửa chừng, cô gái ngã ngửa người về phía sau, dường như bị kiệt sức vì cố gắng vừa bỏ ra.
- Tôi không thể… - Cô hổn hển nói.
Như vừa để xin lỗi, vừa đồng thời cung cấp cho bác sỹ thêm một số thông tin, người chồng đỡ lời cho vợ:
- Cô ấy cứ suốt ngày như thế. Hễ mỗi lần tôi bảo cố gắng ngồi dậy để ăn tí súp thì cô ấy đều bảo cô ấy không thể làm được. Còn khi tôi đỡ ngồi lên thì cô ấy lại kêu chóng mặt và buồn nôn. Tôi xin bác sỹ, bác sỹ hãy làm một cái gì đó đi!
Nghe giọng nói nghẹn ngào của người chồng, Kate hiểu anh ta yêu vợ biết bao và ý nghĩ có thể mất cô ấy đã làm cho anh khiếp sợ.
“Lo sợ của người chồng không phải không chính đáng”. Kate thầm nghĩ, bởi nếu như những triệu chứng của người vợ chưa đủ để xác lập một chẩn đoán cuối cùng, thì ít ra nó cũng tỏ ra đáng lo ngại và đòi hỏi phải có những xử lý cấp bách.
Kate lấy máu của người bệnh, rồi ngoảnh ra hành lang cô gọi:
- Juan! Juan Castillo. Buồng A. Có việc gấp!
Người y tá chạy tới.
- Tôi đây, bác sỹ? – Vừa nói anh vừa thở gấp.
- Anh mang ngay mẫu này sang bên xét nghiệm. Tôi muốn họ phân tích kỹ, cả tốc độ lắng, cả điện phân. Và anh ở lại đợi kết quả.
- Vâng, thưa bác sỹ.
Juan cầm mẫu máu và đi ngay. Kate quay lại người chồng, cái nhìn của anh ta như đang van nài cô.
- Chị nghĩ sao, thưa bác sỹ? – Anh ta hỏi.
Chưa thể trả lời ngay, Kate quay lại tiếp tục khám cho người vợ. Trong khi nghe tim phổi cho cô ta, Kate nói chuyện với người chồng, tay anh lúc này đang nắm tay vợ. Thấy cô ta có vẻ đang ngủ, Kate nghĩ có thể tranh thủ lúc này để trấn an người chồng và hỏi chuyện thêm anh ta.
- Lúc nãy anh có nói với tôi… - Kate bắt đầu nói.
- Vâng – Anh ngắt lời cô – cho đến sáng nay cô ấy vẫn bình thường.
- Không phải tôi nghĩ tới điều đó. Anh có nói là cô ấy đã rất ốm. Tôi nhớ anh đã dùng từ “ốm” và còn nói rõ là cố ấy “luôn” ốm yếu. Như vậy là có ngụ ý gì?
- Việc đó thường xảy ra, ngay cả trước khi cưới.
- Anh nói cái gì xảy ra?
- Những… cơn.
- Cơn gì? – Kate hỏi dồn dập.
- Những cơn khó thở. Nhưng lần này thì có vẻ khác.
- Bác sỹ gọi những cơn khó thở ấy là gì? Bác sỹ có nói đến hen suyễn không?
- Có.
Bây giờ, từ những triệu chứng, Kate có thể bắt đầu sơ bộ lập ra một hội chứng. Tuy nhiên vẫn còn có những điểm cần phải xác định thêm.
- Bác sỹ có hướng dẫn cách điều trị thế nào không?
- Có, và điều đó đã đem lại kết quả. Như vừa nãy tôi đã nói với bác sỹ, cô ấy đã thấy khá hơn nhiều, và thế rồi tôi không hiểu cái gì đã xảy ra, chỉ thấy đột nhiên một cái…
- Cô ấy dùng thuốc gì? Có phải Cortisone không?
- Vâng, đúng đấy! Đó là tên thuốc ông dược sỹ nói.
- Anh nói là cô ấy đã khá hơn nhiều, có phải thế không? Nghĩa là sau đó cô ấy không dùng thuốc nữa?
- Cô ấy đã cắt cơn hen được nhiều tuần và cảm thấy dễ chịu đến nỗi cô ấy đã gọi đến bác sỹ để hỏi có thể thôi dùng thuốc được không, và bác sỹ đã đồng ý.
- Thế là cô ấy nhanh chóng thôi ngay?
- Vâng, bởi vì bác sỹ đã cho phép.
Kate lập tức nắm bàn tay cô gái mà từ nãy người chồng vẫn âu yếm nắm trong tay. Cô quan sát kỹ từng ngón, từng đốt tay một và cô đã khám phá ra điều mà cô đã nghi ngại: ở một vài chỗ trên bàn tay, cô thấy da có màu sẫm hơn. Tuy trước đây Kate chưa từng điều trị loại bệnh này bao giờ, nhưng hồi còn thực tập nội trú, cô đã được nghe vị giáo sư hướng dẫn nói nhiều đến nó. Ngòai ra qua sách vở, cô cũng đã được biết kỹ những mô tả về nó, đến nỗi giờ đây tất cả các triệu chứng của cô gái đã hình thành một cách tổng thể liên kết với nhau một cách chặt chẽ: huyết áp thấp, sốt nhẹ, chóng mặt, ngủ lịm, đau ở lưng và tay chân, và nhất là những nếp da bị sạm.
Đúng là một ca điển hình của bệnh Addison mà không nghi ngờ gì, gây ra do việc dừng đột ngột dùng Cortisone trong khi cô gái đang dùng nó để chữa hen. Các tuyến thượng thận của cô gái đã vì thế mà không cung cấp đủ lượng bình thường Cortisone và Corticosteroid cho cô.
Sau khi đặt lại dây truyền vào bắp tay cô gái, Kate giao người bệnh lại cho một chị y tá và dặn chị làm một số việc trong khi chờ đợi kết quả xét nghiệm.
- Sau khi có kết quả, chị gọi tôi ngay – Kate còn dặn với thêm khi cô bước ra khỏi buồng.
Đi dọc theo hành lang, Kate chợt nhớ tới một câu nói mà trước đây một vị bác sỹ già đã nói với cô: “Forrester, một tuần làm việc ở khoa Cấp cứu, cháu sẽ học được nhiều hơn là một năm đi thực hành. Cháu sẽ phải nhờ cậy đến tất cả các những gì cháu đã đọc, để có thể xử lý được tất cả các trường hợp mà cháu phải giải quyết”.
Qua đêm này, cô mới thực sự ngấm điều mà bị bác sỹ muốn nói.