← Quay lại trang sách

Chương 5

Hai giờ trôi qua. Bác sỹ Kate Forrester bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Tách cà phê đậm đặc và nóng bỏng cũng không trợ giúp được gì nhiều như cô mong đợi. Trong sáu chục phút vừa qua, cô đã khám và sơ bộ chăm sóc cho tám bệnh nhân trước khi gửi họ đến các khoa. Cô cũng đã cho bảy người khác về nhà sau khi hướng dẫn cho họ một số điều trị, chủ yếu là giúp họ yên tâm.

Còn lại vấn đề là ca bệnh của Claudia Stuyvesant ở buồng C. Hai lần gần đây nhất quay lại xem, Kate thấy cô gái có vẻ càng đau hơn. Nhưng đợt thử thứ hai mà Kate yêu cầu bên xét nghiệm làm thì cũng chưa thấy có gì thay đổi. Cho nên cô cũng chưa có thể đưa ra một cách điều trị. Vào cái giờ quá khuya này, bên xét nghiệm làm việc hay chậm, nhân viên trực của họ chẳng có mấy và lại còn thường nghỉ tay để uống cà phê hay nhấm nháp một cái gì đấy.

Chưa thể lập được một chẩn đoán, Kate quyết định hỏi ý kiến bác sỹ phẫu thuật cùng trực ca đêm.

Cô nhấc máy.

- Cho tôi xin bác sỹ Briscoe. Yêu cầu anh ấy đến ngay buồng C, khoa Cấp cứu. Cảm ơn.

Vừa đặt máy xuống, cô đã trông thấy bà Stuyvesant đang không ngừng ngó cô. “Đã đến lúc rồi, cô gái trẻ ạ - đôi mắt giận dữ của bà như muốn nói – thậm chí còn rất đúng lúc nữa là khác!”

Vài phút sau, bác sỹ Briscoe bước vào buồng C.

- Chị hỏi tôi, Kate?

- Vâng, đúng thế.

Nhẹ nhàng kéo Briscoe ra một góc để bà Stuyvesant không nghe thấy, cô thuật lại tình hình cho anh nghe và đưa anh xem những phân tích mới nhất.

Dưới con mắt gườm gườm của bà mẹ cô gái, bác sỹ Briscoe nắn bụng Claudia trước khi tiến hành khám phụ khoa. Không để ý đến cái nhìn soi mói của bà Stuyvesant, bác sỹ quay về phía Kate:

- Bụng có cảm giác đau nhưng chưa tới mức phải có một điều trị đặc biệt.

- Còn tử cung?

- Hơi dãn nhưng cổ không bị nhiễm sắc tố.

- Anh không thấy có cái gì khiến ta phải can thiệp bằng phẫu thuật?

- Lúc này thì chưa. Chị hãy tiếp tục theo dõi những phân tích và có gì thì báo cho tôi biết…

- Theo dõi! Lại theo dõi! – Bà Stuyvesant kêu lên – Ngòai cái đó ra, bác sỹ các người không còn biết làm cái gì khác nữa sao? Tôi muốn một bác sỹ già dặn hơn! – Nhìn bác sỹ phẫu thuật trẻ, bà nói – Một người nhiều kinh nghiệm hơn.

- Bác sỹ Forrester – Briscoe bình thản nói – khi nào có kết quả phân tích mới thì chị nhớ cho tôi biết nhé.

Đến ba giờ sáng, bác sỹ Kate Forrester đã khám thêm cho hai mươi sáu bệnh nhân mới. Cô đã gửi bốn người đến khoa Tim, hai người đến khoa Phẫu thuật trong đó có một ca để mổ ruột thừa, một ca cần cắt bỏ túi mật. Cô giữ lại bảy ca để theo dõi, còn cho về hơn một chục ca mới chỉ thấy những dấu hiệu thứ yếu hay thậm chí đau giả vờ.

Nhưng không một lúc nào cô không ngừng nghĩ đến cô gái vào cấp cứu mà ca bệnh của cô ấy vẫn chưa được giải quyết. Hy vọng sẽ có những kết quả của loạt xét nghiệm lần thứ ba, Kate quay lại thăm cô.

Vừa bước vào buồng, cô đã thấy bà Stuyvesant ném cho cô một cái nhìn đầy chê trách.

- Báo cáo xét nghiệm đã đợi cô ở đây ít nhất cũng được nửa giờ rồi.

- Tôi còn nhiều bệnh nhân khác cần phải xem cho họ, thưa bà Stuyvesant.

Lần này thì có một chuyển biến, mà chuyển biến quan trọng. Bạch cầu trước đã cao nay lại tăng vọt đến 21000. Ngược lại, thể tích hồng huyết cầu lại tụt xuống còn có 19%. Dĩ nhiên sự mất nước luôn kéo theo việc giảm hồng huyết cầu nhưng giảm đi một cách trông thấy như thế thì khó có thể nghĩ là chỉ do mất nước. Và đáng chú ý hơn nữa là người bệnh có vẻ bớt vật vã hơn, ít nhạy cảm với cái đau hơn và ngủ lịm nhiều hơn. Liệu có thể cho tất cả những cái đó là do bệnh trạng tiến triển hay do lúc này đêm đã quá khuya?

Kate quyết định nắn bụng Claudia lần nữa. Lần này cô thấy bụng cô gái căng hơn và hơi rắn. Qua ống nghe, thấy những tiếng động trong bụng đã giảm. Cố giấu không để cặp mắt nghi ngờ của bà Stuyvesant phát hiện được nỗi lo của cô, Kate lại nắn bụng cô gái, cố xác định ra chỗ có khả năng bị nhiễm trùng.

Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Kate. Bất chấp sự có mặt của bà mẹ, cô cúi xuống người bệnh và nhắc lại một câu hỏi trước đây đã nêu.

- Claudia, em hãy nói thực với tôi, vấn đề quan trọng đấy. Những tháng vừa rồi em có quan hệ tình dục không?

- Em bảo đảm với chị là không.

- Em không bị chậm kinh chứ?

- Hoàn toàn đều, em xin thề với chị.

- Nó không có chửa, nếu đó là điều cô muốn bắt nó nói – Bà Stuyvesant xen vào.

Ý thức được Claudia sẽ tiếp tục nói dối khi mẹ cô còn ngồi đấy, Kate quyết định làm cho rõ vấn đề. Cô thấy cần phải chắn chắn là nếu như có chỗ nhiễm trùng thì chỗ nhiễm trùng ấy không có liên quan gì đến việc có chửa, ngay cả chửa ngòai dạ con.

Vội vàng lấy một mẫu nước tiểu, Kate làm gấp mọi thao tác:

- Kéo! Cô ra lệnh cho bà Cronin.

Bà ta đưa kéo phẫu thuật, loại có đầu tròn. Ngay lập tức, Kate định cắt một bên ống quần Jeans của Claudia.

- Lạy Chúa! Cô làm cái gì thế? – Bà mẹ kêu lên.

- Tôi phải làm gấp một mẫu nước tiểu – Cô giải thích.

Vừa đáp lại Kate vừa xẻ ống quần Jeans đến tận bẹn, rồi cắt đến quần lót của Claudia. Bà Cronin đưa một ống thông bàng quang. Kate liền luồn ống vào niệu đạo. Rất cẩn thận, cô cho chảy một ít nước tiểu vào một chiếc ống nghiệm mà bà y tá vừa đưa.

- Thử bằng “Kit”! - Kate ra lệnh.

Như đón được ý định của cô, bà y tá đã mở sẵn một túi kín rồi lấy ra một pipet và một lọ tròn. Bà sắp sửa vất túi thì Kate hỏi:

- Đã kiểm tra hạn sử dụng chưa, chị Cronin?

Bà Cronin đọc to giấy nhãn:

- 30 tháng 12 năm 1993.

Yên tâm về hạn sử dụng, Kate dùng pipet hút mấy giọt nước tiểu rồi dùng ngón tay cái bịt chặt miệng pipet, cô đưa nó vào sát miệng lọ và dời ngón cái ra. Nước tiểu thấm qua màng lọc trên miệng và chảy vào trong lọ tới khi cách miệng khoảng hai xăng-ti-mét.

Từ nãy đến giờ vẫn lo lắng theo dõi hành động ấy của Kate, đến lúc này bà Stuyvesant mới hỏi:

- Cô làm gì thế, bác sỹ?

- Một thử nghiện miễn dịch để phát hiện xem có hoc-mon thúc sinh dục về màng đệm trong nước tiểu của con gái bà không.

Đúng như Kate đã dự đoán, bà Stuyvesant chẳng hiểu tí gì về lời giải thích ấy cả. Ngược lại, bà Cronin đã hiểu ngay là Kate đã nghi Claudia nói dối, và cô muốn nhanh chóng kiểm tra lại chúng bằng một thử nghiệm về có thai.

- Cái thử nghiệm miễn dịch quái quỷ ấy là dùng để làm gì? – Bằng một giọng nghi ngại, bà Stuyvesant hỏi tiếp.

- Những hoc-mon tôi vừa nói là do những phụ nữ có thai sản sinh ra. Thử nghiệm vừa rồi sẽ giúp chúng tôi kiểm tra được trong nước tiểu của Claudia có những hoc-mon ấy hay không.

- Nếu có thì rốt cuộc cô có thể cho tôi biết Claudia đau gì không?

Bà Cronin liếc nhìn Kate, tò mò muốn biết cô sẽ trả lời ra sao. Nhưng Kate chẳng do dự:

- Không, thưa bà, nhưng chúng tôi sẽ biết được là cô ấy có chữa hay không.

- Thế con gái tôi chẳng đã nói với cô là nó không ăn nằm với ai kia mà? – Bất bình, bà Stuyvesant bác lại.

Không trả lời, Kate rót vào lọ nước tiểu vài giọt chất lỏng đựng trong một lọ nhỏ trên nhãn có ghi “Chất thử A”.

- Cô làm gì thế? – Bà Stuyvesant lại hỏi.

- Thử nghiệm này rất đơn giản, nhanh và hiệu quả. Dùng chất thử này, chúng tôi sẽ cố định được những hoc-mon thúc sinh dục có trong nước tiểu của Claudia.

- Nhưng chúng tôi vừa nói…

- Thử thế này chẳng có gì hại cho con bà…

Kate nhỏ thêm vài giọt “Chất thử B” để loại bớt những phân tử hoc-mon sinh dục – những hoc-mon này có thể có và nó sẽ tách ra chỉ giữ lại những hoc-mon cần cho việc thử “Chất thử C”. Đinh ninh giả thuyết của mình sẽ đúng, cô cẩn thận nhỏ vài giọt “Chất thử C” vào lọ nước tiểu rồi chờ kết quả. Nếu cô không lầm thì hỗn hợp này sẽ chuyển sang màu xanh và nó sẽ chứng tỏ là có hoc-mon thúc sinh dục trong nước tiểu của Claudia.

Cô quan sát lọ nước tiểu, chắc chắn là chẳng mấy chốc nó sẽ đổi màu, nhưng rồi thời gian đủ cho thử nghiệm đã hết mà kết quả cô chờ đợi chẳng thấy gì cả!

Cảm thấy mình đúng, bà Stuyvesant hỏi với một giọng đắc thắng:

- Thế nào?

- Tôi không thấy có gì chứng tỏ Claudia có thai – Kate đành phải công nhận.

- Thôi, đừng để mất thời giờ vào việc kiểm tra những giả thuyết kỳ cục của cô, cô hãy làm một cái gì đó cho con tôi.

- Vâng, vâng, chắc chắn thế bà Stuyvesant.

“Nhưng tại sao?” – Kate lo lắng tự hỏi.

Có cái gì đó vẻ giả dối trong trường hợp này đây. Trái với những khẳng định ban đầu của cô, lúc này Claudia thiêm thiếp, có vẻ như cô đang chịu tác động của một thứ thuốc gây nghiện nào đó. Kate biết có nhiều thứ thuốc gây nghiện có thể che giấu hoặc làm giảm đau, khiến cho người bệnh cũng như bác sỹ có thể lầm lẫn về tình trạng nghiêm trọng của bệnh.

Kate quyết định lại cho thử máu để tìm một cách triệt để những dấu hiệu của mocphin, heroin, Valium, cocain. Những thuốc có thuốc phiện sẽ có thể giải thích những cơn nôn oẹ và cái vẻ đờ đẫn, mê mụ của Claudia khiến cô không thể nói rõ được cô đau ở đâu. Nhưng những xét nghiệm này chí ít cũng phải mất hai mươi bốn giờ, nên không cho phép cô có thể tiến hành một chẩn đoán tức khắc. Tuy nhiên nó cũng sẽ có ích cho việc điều trị sau này.

Kate lấy máu và cho gửi sang phòng xét nghiệm, và yêu cầu họ tìm thật kỹ những dấu vết của những thứ ma tuý hay thuốc gây nghiện, mà một cô gái New York như Claudia có thể dùng.

Dù kết quả thử có thai cho Claudia là âm, giả thuyết này vẫn kích thích trực cảm nghề nghiệp của Kate.

- Claudia, như đã khám cho em, tôi thấy em đã từng có quan hệ tình dục. Vậy trước đây em có những biện pháp ngừa thai không, thuốc hoặc vòng tránh thai?

Claudia do dự một lát.

- Có – Cuối cùng cô gái nói – Em có dùng một thời gian nào đấy – Rồi hướng về mẹ bằng cái nhìn của một kẻ có tội – Chính bác sỹ Eaves cũng đã khuyên em như thế.

- Mặc dù giữa hai mẹ con có vẻ căng thẳng, Kate vẫn quyết định tiếp tục hỏi theo chiều hướng ấy. Nhấc điện thoại, cô bấm máy.

- Khoa Xquang? Tôi muốn làm siêu âm cho một bệnh nhân để xác định khả năng chửa ngòai dạ con.

- Nhưng các thử nghiệm đã chẳng xác minh con tôi không có thai là gì – Bà Stuyvesant phản đối.

Kate phớt lờ sự can thiệp của bà mẹ để tập trung chú ý vào cuộc nói chuyện.

- Bác sỹ Forrester, tôi hy vọng việc đó có thể chờ đến chiều mai.

- Tại sao?

- Chị biết việc siêu âm đó rất tinh tế. Bác sỹ Gladwin chính là người phụ trách thế mà chiều mai chị ấy mới có mặt. Nếu như chị muốn khám…

Kate ngắt máy rồi bấm luôn số khác.

- A lô, phòng xét nghiệm? – Kate hỏi – Tôi, bác sỹ Forrester ở khoa Cấp cứu đây. Tôi vừa gửi sang một mẫu máu để tìm xem có chất gây nghiện. Ngòai ra, tôi còn yêu cầu các anh làm thêm cho một thử nghiệm nữa về có thai.

- Mong rằng là chị không cần gấp chứ?

- Về thuốc gây nghiện, tôi biết bên anh phải mất hai mươi bốn giờ. Nhưng còn về thử nghiệm có thai thì tôi muốn anh làm ngay cho càng sớm càng tốt.

- Đây chính là vấn đề mà tôi muốn nói. Huyết thanh sử dụng vào việc này đòi hỏi phải có một chất liệu đặc biệt và một nhà chuyên môn riêng. Vì vậy cứ hai ba ngày chúng tôi mới làm một lần. Cho nên theo tôi thì ít ra phải một ngày rưỡi nữa chị mới có kết quả.

- Thôi kệ. Dù sao anh cũng dành cho một ít huyết thanh để thử cho trường hợp tôi đã đưa. Biết đâu nó có thể vẫn có ích.

Sau khi đặt máy xuống, Kate quyết định lại khám bụng cho Claudia lần nữa. Thật hết sức kinh ngạc khi Kate thấy bây giờ bụng cô gái căng cứng lên một cách khủng khiếp. Không muốn để bà Stuyvesant lo sợ một cách vô ích, cô liền chạy đến phòng dành cho các nữ y tá và nhấc máy.

- Tìm cho tôi bác sỹ Briscoe, ngay lập tức! Có việc gấp. Bảo anh ấy đến ngay buồng C, khoa Cấp cứu. Tôi nhắc lại, khẩn cấp đấy!