← Quay lại trang sách

Chương 6

Kate Forrester nóng lòng đợi Briscoe trước buồng C để nói lại với anh những biến chuyển mới nhất về bệnh trạng của Claudia. Cô nhẹ cả người khi không đầy năm phút sau đã thấy anh đẩy cửa phòng cấp cứu bước vào.

Briscoe lắng nghe Kate thuật lại tình hình.

- Tôi cần phải có một cái que thăm phẫu thuật dài – Nghe xong anh nói – Tôi sẽ thử xem xem có phải cô ấy đang bị chảy máu trong không.

Họ bước vào buồng, trong đó bà Cronin đang đo huyết áp cho Claudia.

- Huyết áp hạ - Bà khẽ nói để bà Stuyvesant khỏi nghe thấy.

- Truyền dịch nữa và chị đi lấy giúp một que thăm cho bác sỹ Briscoe – Kate nói và đứng vào làm thay cho bà Cronin.

Nghe thấy nói “que thăm”, bà Stuyvesant giật mình.

- Anh chị định làm gì đấy?

- Mời bà ra khỏi buồng! – Briscoe nói. Thấy bà Stuyvesant nhìn lại mình với vẻ thách thức, Briscoe nghiêm giọng nhắc – Tôi yêu cầu bà ra khỏi buồng, xin bà vui lòng cho.

Cuối cùng Nora Stuyvesant đành hậm hực bước ra, và suýt nữa thì bà vấp phải bà Cronin lúc ấy cũng đang vội về mang theo một que thăm. Trong khi bà y tá đứng vào chỗ máy theo dõi huyết áp thì Kate chăm chú nhìn Briscoe sửa soạn đưa que thăm vào âm đạo Claudia để hút máu có thể tích tụ trong bụng cô gái trong trường hợp cô bị chảy máu trong.

Briscoe sắp sửa đưa que thăm vào cửa âm đạo cô gái thì đột nhiên bà Cronin kêu lên:

- Không còn mạch! Cô ấy không còn mạch nữa!

Ngay lập tức Kate và Briscoe bế cô gái đặt lên một cái cáng nằm ở sát tường.

- Làm hồi sức tim ngay! – Kate ra lệnh.

Bà Cronin vâng lệnh ngay. Kate và Briscoe đẩy cáng ra khỏi buồng trong khi bà Cronin vừa rảo bước theo vừa làm hồi sức. Họ đẩy xe cáng về phía buồng chăm sóc đặc biệt, nơi có những thiết bị cần thiết cho việc cấp cứu. Đứng gần cửa, bà Stuyvesant thấy vậy cũng hoảng hốt nhao theo.

- Làm sao? Con tôi làm sao? – Bà kêu lên – Cái gì đã xảy ra với con tôi?

Nhưng không ai dừng lại để trả lời bà. Đến trước buồng chăm sóc đặc biệt, Kate đứng chặn bà lại, bất chấp những lời phản kháng của bà.

- Tôi là mẹ nó, tôi có quyền …

- Bà chỉ làm phiền chúng tôi thôi – Kate nói rồi đóng sập cửa lại.

Hai bác sỹ và ba nữ y tá bắt tay vào việc.

- Truyền dịch – Kate ra lệnh – Truyền cho cô ấy một chai dung dịch ưu trương để thay cho những điện phân. Cronin, chị tiếp tục làm hồi sức. Còn chị - Kate nói với nữ y tá ở buồng chăm sóc đặc biệt – chị phụ trách máy điện tim.

Thấy chị y tá gắn điện cực lên ngực bệnh nhân, Kate ra lệnh:

- Một ống Epinephrine!

Lập tức chị y tá thứ hai mang đến một ống thuốc và bơm tiêm. Kate nhanh chóng thắt dây cao su vào bắp tay Claudia, tìm được ven và tiêm cho cô một liều Epinephrin để trợ tim.

Trong khi đó, Briscoe vạch miệng cô gái và cẩn thận luồn qua họng đến tận khí quản cô gái một ống chất dẻo, hết sức tránh không để làm tổn thương đến những dây thanh đới. Sau đó anh gắn vào đầu ống một quả bóng để bơm oxy.

- Oxy! – Anh ra lệnh cho chị y tá thứ hai.

Chị này cầm quả bóng và bóp, cố gắng phối hợp nhịp nhàng động tác của chị với động tác của bà Cronin lúc ấy cũng đang tiếp tục làm hồi sức cho cô gái.

Briscoe quay ra cửa và gọi:

- Castillo! Juan Castillo!

Có tiếng trả lời từ bên kia vách ngăn:

- Tôi đến đây, bác sỹ!

- Juan, hai chai nhóm máu O, nhanh lên!

Hiểu rằng người ta sắp truyền máu cho con mình, bà Stuyvesant phải dựa hẳn người vào tường. Giờ bà đã quá sợ hãi nên chẳng còn tâm trí đâu mà phản đối hay đòi hỏi bất cứ điều gì.

Briscoe lại gần Kate, cô lúc này đang theo dõi huyết áp. Cả hai lo lắng nhìn đồng hồ chờ đợi những phản ứng của tim. Nhưng mặc dù tim rõ ràng vẫn tiếp tục hoạt động, hai người đã nhận ra ngay là những cố gắng của họ đã không đủ đế lấy lại huyết áp. Tim vẫn hoạt động theo phản xạ, nhưng mạch thì không thấy, bởi hệ thống mạch đã không còn đủ máu. Tại sao? Phải chăng là chảy máu trong?

- Khi nào thì Castillo mới mang máu tới? – Briscoe sốt ruột kêu lên.

Một lúc sau, Castillo bước vội vào, mang theo hai chai nhóm máu O. Ngay lập tức Kate tiến hành truyền máu, đưa vào người Claudia cái chất lỏng quý giá mà nó có thể kịp cứu sống cô trước khi cơ thể cô ngừng hoạt động.

- Nếu chúng ta làm được cho cô ấy hồi lại thì tôi sẽ đưa cô ấy sang phòng mổ.

Nhưng chẳng mấy chốc họ đã nhận ra một sự thật hiển nhiên: đó là máu truyền vào đã không bù được cho lượng máu bị mất do xuất huyết trong.

- Tôi sẽ mổ cho cô ấy – Briscoe nói – Cần phải tìm ra chỗ chảy máu và chặn nó lại.

Anh quay lại ngăn tủ đựng bộ đồ mổ có những dụng cụ tối thiểu để dùng trong những trường hợp cấp tốc. Anh lấy ra một đôi găng tay cao su và chọn một dao mổ. Trong khi Kate tiếp tục truyền máu và bà Cronin vẫn không ngừng làm hô hấp cho Claudia thì Briscoe đưa một đường rạch dài trên bụng cô gái.

Một dòng máu vọt ra như suối.

Theo thói quen, Briscoe hét:

- Hút máu.

Đúng là phải hút máu ra thì mới có thể tìm được nguồn của chỗ bị chảy máu. Nhưng anh đã nhanh chóng nhận ra là ở đây, người ta không có đủ dụng cụ cần thiết để làm việc ấy. Chỉ còn trông chờ vào linh tính, Briscoe luồn hai bàn tay đeo găng vào vết mổ, cố lần cho ra nguồn của chỗ bị chảy máu.

- Kẹp! – Briscoe ra lệnh.

Trong khi anh làm, Kate, bà Cronin và một trong hai chị y tá vẫn làm mọi cách để hồi sức cho cô gái.

- Vẫn không có mạch – Kate đành phải công nhận sau vài phút cố gắng làm.

Tuy nhiên, còn nước còn tát, mọi việc để cứu người bệnh vẫn được tiếp tục.

Nhưng cuối cùng, bà Cronin đã thốt ra cái điều mà mọi người không muốn chấp nhận:

- Hết rồi… Cô ấy đã ra đi!

- Không, không thể thế! – Kate cố cưỡng lại – Tiếp tục nữa đi, chúng ta sẽ làm cho cô ấy sống lại, chúng ta phải làm cho cô ấy sống lại!

Briscoe rút tay ra khỏi vết mổ và rời xa bàn.

- Đành cam chịu vậy thôi, Kate, tất cả đã hết.

Thấy mấy chị y tá đã lần lượt bỏ cuộc, Kate nhảy vào chỗ bà Cronin và tiếp tục làm những động tác hô hấp.

- Không, xin bác sỹ! – Bà Cronin cầu khẩn – Việc đó chẳng có ích gì đâu.

Tóc đẫm mồ hôi, Kate bướng bỉnh ấn ngực cho Claudia, trong một nỗ lực tuyệt vọng để giúp cô gái hồi lại. Là một bác sỹ, Kate Forrester hiểu tình thế đã tuyệt vọng, nhưng là một phụ nữ, cô lại từ chối điều đó.

- Kate! Bác sỹ Kate Forrester! – Briscoe kiên quyết can thiệp – Cô ấy đã chết và không một cách gì có thể cứu sống được cô ấy nữa. Hãy ngừng lại, Kate, tôi ra lệnh cho chị đấy!

Nhưng anh đã phải bỏ găng ra và nhảy vào ôm lấy Kate để buộc cô phải rời xa bàn.

Khi rốt cuộc kinh nghiệm nghề nghiệp đã buộc cô phải chấp nhận sự thật, Kate đau đớn hỏi:

- Anh có biết tại sao cô ấy lại chết?

- Tôi thậm chí còn chưa tìm ra được nguồn của chỗ bị chảy máu. Nhưng bây giờ thì điều đó phỏng có ích gì?

- Phải … đúng thế … anh có lý.

Sau chín giờ được đưa vào khoa Cấp cứu tại Bệnh viện thành phố, bốn mươi phút sau khi mạch thôi đập và bất chấp mọi cố gắng để làm cô sống lại, Claudia Stuyvesant đã ra đi ở tuổi mười chín. Cô mất vì những nguyên nhân gì, người ta chưa biết, nhưng rồi qua phẫu thuật, người ta sẽ xác định rõ. Theo luật của bang New York, mỗi khi có một bệnh nhân tử vong trong vòng hai mươi bốn giờ kể từ khi được đưa vào bệnh viện, luật đòi hỏi phải có một cuộc mổ để khám nghiệm tử thi.

- Tốt hơn là để tôi đến báo cho mẹ cô ấy biết – Cuối cùng Briscoe nói.

- Không, đó là phần việc của tôi - Kate gạt đi.

- Kate, việc ấy sẽ không dễ dàng đâu.

- Tuy nhiên, chính tôi sẽ phải làm việc ấy.

Một tay đặt lên nắm cửa, Kate ngoảnh lại một lần nữa để nhìn cô bệnh nhân trẻ. Các y tá đã tháo bỏ điện cực, các dây … tất cả các thứ mà vừa nãy đã tỏ ra bất lực. Bà Cronin nhẹ nhàng kéo tấm vải xanh phủ lên mình Claudia.

Trong hành lang, Kate chưa kịp báo tin cho bà Stuyvesant thì bà đã đọc được điều đó trong mắt cô.

- Cô đã giết chết con tôi! Cô đã giết chết con tôi!

- Thưa bà Stuyvesant, chúng tôi đã cố làm tất cả những gì có thể làm được.

- Tôi có thể giúp được nó, nhưng cô đã bắt tôi đứng ra bên. Lẽ ra tôi đã có thể cứu được nó – Người mẹ gào lên.

Nghe thấy tiếng la hét, một số người chạy ra khỏi buồng. Họ thấy một nữ bác sỹ trẻ đang cố làm cho một phụ nữ bị cuồng loạn trấn tĩnh lại.

- Tôi xin thề chúng tôi đã cố làm tất cả những gì có thể làm được.

- Tất cả những gì các người có thể làm được ư? Phân tích rồi lại phân tích. Cô có thể gọi thế là điều trị được không? Điều trị gì mà ta chỉ thấy các người hết phân tích rồi lại truyền dịch, hết truyền dịch rồi lại phân tích. Ta đưa đến chỗ các người một đứa con gái mười chín tuổi bị đau bụng. Thế là các người, chỉ cần mấy giờ thôi là các người đã giết chết nó. Mười chín năm yêu thương và chăm sóc, mười chín năm đầy hy vọng vào tương lai, thế mà chỉ vài giờ là đã tiêu tan hết. Ôi, con tôi, đứa con duy nhất của tôi… Tội nghiệp con, Claudia bé bỏng của mẹ…

Kate muốn nắm lấy vai bà ta để an ủi.

- Tôi xin bà, bà Stuyvesant…

- Đừng có chạm vào tôi, bác sỹ! Và đừng tưởng thế là cô đã xong chuyện với tôi. Còn pháp luật, hãy còn pháp luật để trừng trị những kẻ vô trách nhiệm như cô.

Dù bị bà ta buộc tội và đe dọa, Kate vẫn thấy trong lòng cô trào lên một niềm thương xót vô hạn đối với một người mẹ đang than khóc.

- Bà Stuyvesant, bà có muốn gọi cho ai không? Hay bà để tôi gọi giúp?

Qua khuôn mặt đầm đìa nước mắt, cái nhìn căm giận của bà Stuyvesant như xoáy vào cô. Briscoe thấy vậy liền bước đến dìu bà đi về phía tấm biển có ngọn đèn nê ông đỏ báo hiệu phòng cấp cứu.

Để mặc cho Briscoe dìu, bà vừa đi vừa rên rỉ:

- Ông ấy oán giận tôi mất! Ông ấy oán giận tôi mất!

Khi Briscoe đã dìu bà đi ngang qua phòng tiếp nhận, chị y tá trực ở đấy liền bước ra nhìn theo họ. Rồi chị lại gần Kate:

- Bác sỹ Forrester, cô có biết bà ấy là ai không?

- Bà Stuyvesant – Kate trả lời như một cái máy, trong khi mắt vẫn hướng về phía lối ra vào với một cái nhìn vô hồn.

- Bác sỹ, không phải chỉ bà Stuyvesant không đâu, mà bà Claude Stuyvesant.

- Hình như bà ấy có nói với tôi cái tên đó một lần. Chồng bà ấy phải chăng là một nhân vật quan trọng?

- Còn hơn cả quan trọng nữa kia. Ông ấy có một tài sản đồ sộ, không kể hàng chục cơ sở kinh doanh và đặc biệt ông ấy có một ảnh hưởng chính trị rất lớn.

- Nhưng ông ấy đã ở đâu trong khi con gái đang rất cần đến ông? – Kate hỏi.

Cô không đợi câu trả lời. Mệt mỏi, rã rời, cô quay lại buồng chăm sóc đặc biệt. Các y tá đã dọn lại buồng. Trên xe cáng, cô gái trẻ Claudia Stuyvesant vẫn nằm đó, phủ lên người một tấm vải xanh. Kate không ngăn nổi mình vén tấm vải lên để nhìn lại lần cuối khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền và mái tóc lòa xòa ướt đẫm của cô gái, cô gái bệnh nhân của cô.

Cô đã không cứu được Claudia. Cô gái trẻ này đã được trao vào tay cô, thuộc trách nhiệm của cô trong chín giờ đồng hồ. Cô đã có tất cả các phương tiện chuyên môn để chăm sóc chữa trị mà bệnh viện lớn này đã được trang bị. Thế mà cô lại để cô gái trẻ mười chín tuổi đầu này chết, một cô gái chỉ mong được sống.

Phải chăng trong tất cả những năm vừa qua, cô đã bị mắc lừa về những khả năng của mình. Cô đã bị lừa phỉnh, và đã lừa phỉnh những người khác, nhờ vào những tấm bằng tốt nghiệp y học loại ưu? Là một sinh viên đặc biệt xuất sắc, chẳng nhẽ cô lại không có khả năng áp dụng những kiến thức của mình để cứu mạng sống một con người? Cô biết khá nhiều sinh viên khoa y đã bỏ học nửa chừng, khá nhiều bác sỹ trẻ nội trú đã lùi bước khi cần phải có những quyết định quan trọng có quan hệ tới sự sống của một con người! Thậm chí cô còn biết một bác sỹ nội trú đã bỏ dở sự nghiệp của mình vào năm thứ hai.

“Có lẽ chính vì cái đó mà người ta cần phải có chế độ nội trú, và thực tập bắt buộc ở một bệnh viện – Kate nghĩ – Để loại trừ khỏi nghề nghiệp tất cả những ai không có khả năng đương đầu với những thực tế của thực hành nghề y”.

Cuối cùng một câu hỏi mấu chốt được đặt ra với cô: có một cái gì mà cô, Kate Forrester, có thể làm, và phải làm để cứu được Claudia? Một cái gì đó mà cô không thấy được, nhưng đối với bất kỳ một bác sỹ nào khác, thì điều đó lại hiển nhiên?

Sau khi đưa bà Stuyvesant đến tận xe, Eric Briscoe quay lại với Kate. Nỗi niềm về một sự thất bại và tội lỗi hiện rõ trong mắt cô.

- Kate, tất cả chúng ta, có phải lúc nào chúng ta cũng cứu được bệnh nhân cả đâu. Chị chẳng có gì mà phải tự trách mình như thế.

Kate gật đầu, Briscoe bảo bà Cronin mang lại cho cô một viên thuốc an thần. Bà Cronin mang thuốc và cốc nước lại và Briscoe đã giúp cô uống.

“Nếu biết Kate bị dằn vặt như thế - Briscoe không khỏi suy nghĩ – thì tốt hơn là tránh không để chị ấy phải nghe những lời đe dọa của một bà mẹ đang bị cuồng loạn vì đau đớn. Tội nghiệp cho Kate, mình không nghĩ chị ấy lại bị khổ tâm về việc này đến thế.”

Vào lúc trời rạng sáng, bác sỹ Forrester đã viết nốt những bổ sung vào phiếu điều trị của Claudia Stuyvesant và ký vào giấy chứng tử. Cô đã được tự do trở về nhà.