← Quay lại trang sách

Chương 7

Thường thường sau một đêm trực kiệt sức ở khoa Cấp cứu, Kate Forrester đều cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn sung sướng khi được trở về với căn hộ giản dị của cô. Mỗi đường gân thớ thịt ở con người mệt mỏi của cô đều khát khao được nghỉ ngơi, thư giãn.

Nhưng ngày hôm ấy, vào 6 giờ sáng, cô lại không cảm thấy thế. Cái chết của Claudia Stuyvesant đã đè nặng lên vai cô và khiến cô quên cả mệt mỏi. Vả lại hãy còn một ca nữa làm cô phải băn khoăn. Vì vậy lẽ ra trở về nhà, cô lại qua cửa khoa Cấp cứu và đi thẳng vào khoa Nhi ở tầng ba. Đầu tiên cô tìm bác sỹ Harve Golding và đã gặp anh đang làm việc trong buồng tối, ngồi trước đèn đọc phim để nghiên cứu một loạt phim. Kate nhận ra đó là phim của một đứa bé được chụp dưới nhiều góc độ.

- Harve?

Chẳng cần quay lại, Harve đã nhận ra giọng Kate.

- Vào đi và đến đây ngó qua một cái. Cô có lý, cô bạn trẻ ạ! Harve kêu lên – Hãy nhìn hai chỗ gãy này ở chân. Một ở xương đùi, một ở cẳng chân.

- Và kia, ở chân trái, có phải là chỗ mới gãy mà tôi đã nghi không?

- Hoàn toàn đúng. Lại còn nhìn phim chụp sọ nữa, tôi gần như phát sợ.

- Anh nghĩ là xấu ư?

- Tôi sẽ hỏi Sperber. Cần phải có một đánh giá toàn bộ về thần kinh của con bé. Đó là cách duy nhất để biết những trận đòn mà nó phải hứng chịu có để lại di chứng hay không?

- Tôi nghiệp cho bé Maria. Tại sao lại có những kẻ nỡ đang tâm gây ra cho trẻ con những đau đớn như thế?

- Cô hãy tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra nếu đêm hôm qua cô để cho tên vũ phu ấy bắt đứa bé đi. Cô có thể tự hào về việc đó, cô đã cứu được một mạng sống.

“Cứu được một mạng sống và để mất một mạng khác – Kate thầm nghĩ – Nếu đơn thuần chỉ tính theo toán học thì cái nọ bù trừ cho cái kia. Nhưng nếu xét về mặt con người thì cách lập luận như vậy không thể chấp nhận được. Dù bất cứ thế nào.”

- Thôi cô về nhà đi, Katie, và có một ngày nghỉ xứng đáng – Giọng bác sỹ Harve nồng nhiệt âu yếm. Nhưng không thấy Kate trả lời, anh ngạc nhiên quay lại – Sao, cô có điều gì không ổn chăng, Katie?

- Vâng, đêm qua quả là một đêm nặng nề đối với tôi. Kate trả lời và bước ra.

Thường thì mọi hôm, sau một đêm làm việc đến bã cả người ở khoa Cấp cứu, Kate hay gọi một taxi. Cô cảm thấy vô cùng dễ chịu khi được ngả người vùi mình vào chiếc ghế sau xe và để mặc người ta lái đưa cô về đến căn phòng cô ở cùng với Rosalind Chung. Khu nhà chung cư cô ở là thuộc về bệnh viện mà nhờ có nó, những dân nội trú hay những bác sỹ trẻ như cô chẳng những có được một chỗ ở kha khá, mà còn chỉ phải trả một món tiền thuê với giá phải chăng – một vấn đề không phải không quan trọng, nhất là đối với một thành phố có giá cho thuê vào loại cao nhất nước như New York.

Mặc dù rất mệt, sáng nay Kate muốn đi bộ hơn. Phố xá Manhattan hãy còn ướt đẫm sau một đêm mưa. Không khí trong mát, như được rửa sạch mọi ô nhiễm thường ngày. Từ vịnh Hudson thổi về một cơn gió nhẹ, mọi ngày nó vẫn làm cô khoan khoái dễ chịu nhưng hôm nay dường như chẳng có tác dụng gì đối với nỗi đau đang đè nặng trong cô.

Dọc đại lộ Chín, những chiếc xe tải đang giao hàng buổi sớm cho những cửa hàng nhỏ bán đồ khô, những hiệu ăn thuộc loại tầm tầm, những cửa hàng thịt, hàng rau – sáng nào họ cũng phải trữ một lượng hàng đủ để bán cho cả ngày. Cả khu vực phía Tây New York đang nhộn nhịp chuẩn bị cho một ngày mới.

Kate đi lẫn vào giữa những người lái xe đang bận bịu dỡ hàng. Có những người nhìn theo cô với ánh mắt thán phục, ấy là khi họ không buông ra những lời trêu đùa cợt nhả, thậm chí cả những lời đề nghị táo tợn. Thực ra đối với họ, đó chỉ là những giây lát mà họ muốn phá vỡ đôi chút cái nhàm chán của những công việc thường ngày.

Sinh ra ở một trang trại nhỏ ở bang Ilinoi, nơi cô sống và lớn lên từ tấm bé, Kate không quen với những lời tán tỉnh có phần sàm sỡ của những người dân New York. Thoạt đầu cô cảm thấy mình bị xúc phạm nhưng sau dần cô cũng quen đi và đã chấp nhận nó với thái độ dửng dưng pha chút vui vui. Song sáng nay, không còn thiết gì với mọi thứ xung quanh, cô bước đi như một cái máy, đầu óc chỉ còn nghĩ về cái chết của Claudia Stuyvesant.

Đến trước phòng mình, cô mở khoá, đẩy cửa và bước vào.

- Rosalind! – Cô gọi – Cậu có nhà không?

Chẳng có ai trả lời. Bấy giờ Kate mới chợt nhớ Rosie phải đi làm đến chiều muộn mới về. Cô bước vào buồng riêng và bắt đầu cởi quần áo. Nhận ra mình chưa mở vòi nước, cô đi vào buồng tắm và xả nước vào bồn.

Cô sắp sửa tắm thì có tiếng chuông điện thoại réo.

“Lạy Chúa! – Cô lập tức nghĩ – miễn là không phải Walter! Sáng nay, mình quả là không ổn để giải quyết những chuyện riêng tư.”

Nhưng cô không thể phớt lờ tiếng chuông điện thoại, nhất là khi nó cứ réo liên hồi.

“Dù mình chắc chắn không yêu Walter nữa – đến hồi chuông thứ chín, cô nghĩ – thì mình cũng không thể không trả lời anh ấy. Thôi đành vậy, mình cần phải nói cho anh ấy biết.”

- A lô? – Cô nói một cách miễn cưỡng.

Đúng là Walter thật. Giọng anh vang lên bên tai:

- Kate… Tha lỗi cho anh vì đã gọi đến bệnh viện cho em đêm qua, nhưng anh không thể tự ngăn mình được. Anh cần phải được gặp em.

- Walt, tôi đã nói với anh là điều đó chẳng có ích chi.

- Chẳng nhẽ lại thế sao, Kate? Sau tất cả những gì chúng ta đã gắn bó với nhau, đã xây dựng những dự định cùng nhau…

- Không, Walter, đó chỉ là những dự định của anh thôi. Còn tôi, tôi cũng có những dự định của riêng mình. Tôi đã phải mất ba, bốn năm mới có được một chỗ đứng trong nghề, cho nên tôi không thể lập gia đình chừng nào còn chưa đạt được mục đích của tôi. Tất cả chỉ có vậy thôi.

- Em sẽ không nói như thế nếu như em còn yêu anh.

- Walter, anh Walter thân mến – Kate nói thong thả từng từ một để trả lời – vô tình mà chúng ta đã cùng đi đến một kết luận. Anh có lý, chắc chắn tôi sẽ không nói thế nếu tôi còn yêu anh.

- Em yêu, ít ra chúng ta có thể gặp nhau, dù chỉ một lần nữa thôi.

- Walt, tình yêu không biết đến lý lẽ. Tôi rất quý mến anh, nhưng tôi không còn yêu anh… Và bây giờ, Walt, tôi xin anh, tôi không thể làm gì được hơn nữa! Tôi vừa trải qua một đêm nặng nề nhất trong tất cả các đêm làm việc ở bệnh viện từ hai năm nay. Tôi cần được tắm, được ngủ một giấc cho quên đi. Và lúc này, hơn tất cả mọi thứ trên đời, tôi cần được yên tĩnh một mình… Chỉ một mình thôi… Tôi xin anh…

Cảm thấy trong giọng nói của Kate có cái gì đó căng thẳng hơn là mệt mỏi, Walter Palmer thấy tốt hơn là nên kết thúc cuộc gọi ở đây.

- Chắc chắn thế rồi, em yêu. Nhưng anh sẽ gọi lại. Em cần có thời gian. Em hãy suy nghĩ đi. Anh tin cuối cùng chắc chắn rồi em sẽ cũng nghĩ như anh.

Anh đặt máy. Và khi Kate cũng đặt máy xuống, cô nhận thấy mình đã khóc.

“Phải chăng việc cắt đứt với Walter đã làm cho mình xúc động đến thế? – Vừa gạt nước mắt Kate vừa tự hỏi – Dù sao cũng có một lúc nào đó, mình ngỡ mình yêu anh ấy. Nhưng… Hay mình khóc vì mình đã nghĩ đến Claudia Stuyvesant, đến khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, đến những mớ tóc dính bết vào vầng trán ướt đẫm những giọt mồ hôi cuối cùng của cuộc đời cô ấy?”

Cô cũng hiểu ngay là Walter không có khả năng làm cô xúc động. Ngược lại, cái chết của cô gái trẻ sẽ còn làm cô đau khổ lâu hơn nữa.

Cô cố tự lý giải, phân tích, cố gạt bỏ những hình ảnh đau đớn ấy ra khỏi tâm trí. Đối với một bác sỹ, những tai nạn kiểu ấy xảy ra đâu phải là hiếm và đã có bác sỹ nào có thể cứu sống được tất cả mọi bệnh nhân. Một chầu tắm nước nóng sẽ làm cô thư giãn và sau đó cô sẽ ngủ một giấc thật dài. Chiều đến, rồi cô sẽ thấy mình tươi tắn, sảng khoái như thường lệ.

Nhưng khi nằm vào giường, cô không sao tìm được giấc ngủ mà lúc này đối với cô nó cần thiết biết bao. Mặc dù đã cố để không nghĩ đến Claudia Stuyvesant nữa, song từng giây phút một, cái đêm tai họa

ấy lại vẫn như sống lại trong cô. Cô thấy mình đang hỏi Claudia, sàng lọc những câu trả lời mơ hồ và rất có thể là dối trá của cô gái. Kate băn khoăn tự hỏi: Nếu tình trạng của Claudia tuyệt vọng tới mức ấy, thế thì tại sao cô gái lại không thấy đau nhiều hơn? Kate nhớ lại từng việc cô đã làm trước khi cô gái chết: truyền dịch, xét nghiệm mấy lần, thử có thai mà kết quả là âm tính. Cô đã yêu cầu cho siêu âm để xác minh khả năng có thể chửa ngòai dạ con nhưng vì vắng mặt người chuyên môn nên việc đó đã không làm được. Đó là một trong những điều bất trắc của khoa Cấp cứu; không phải lúc nào các bác sỹ cũng có được sự trợ giúp về kỹ thuật và y tế mà họ cần đến.

Dần dần, Kate thôi không lật lại những sự việc xảy ra trong đêm nữa mà cô thử tự bào chữa cho mình. Trước đây khi còn đang học, không một giáo sư nào cho rằng y học là một môn khoa học chính xác. Dù người ta có cố gắng làm đúng những gì cần phải làm, lựa chọn những phương pháp điều trị thích hợp và thực hiện nó theo đúng bài bản, thì người ta vẫn không dám chắc là cứ làm thế thì họ sẽ chữa được khỏi cho tất cả mọi người bệnh. Nhưng hỡi ôi… Kate nghĩ, đối với một cô gái mới mười chín tuổi đầu, bề ngòai có vẻ đang khỏe mạnh, lại không có những triệu chứng gì nghiêm trọng, thì đây chỉ là một lời an ủi rất tồi khi cô ấy bị chết.

“Song nếu đúng cô ấy khoẻ mạnh thật như thoạt đầu người ta tưởng – Kate bác lại – thì cô ấy đã không thể chết. Vậy thì cái gì đã gây ra chứng xuất huyết ấy? Và tại sao người ta lại không phát hiện ra?”

Tuy nhiên, Briscoe cũng có mặt ở đấy. Anh ấy đã đồng tình với những nhận xét cũng như những kết luận của cô. Hay đúng ra là với việc chưa thể kết luận được của cô, chưa thể đưa ra được một chẩn đoán chính xác, và như thế cũng có nghĩa là chưa thể xác định được một cách điều trị.

Không, Kate buộc phải nhận trách nhiệm về mình. Gạt bỏ sự chê trách sang Briscoe, dù chỉ một phần, cũng chẳng có ích gì để làm vơi bớt nỗi đau của cô. Claudia Stuyvesant từ lúc nhập viện đã là bệnh nhân của cô. Vậy nếu có một ai đó đã phạm sai lầm thì người đó sẽ chỉ có thể là cô, là bác sỹ Kate Forrester.

Từ hồi còn ở trung học, Kate Forrester là một học sinh gương mẫu. Luôn luôn đứng đầu lớp và luôn luôn sẵn sàng giơ tay khi thầy hỏi ai có ai xung phong trả lời. Kết thúc trung học với tấm bằng tốt nghiệp loại ưu và những phần thưởng cao nhất, Kate vào học tại trường đại học Ilinoi, và ở đây, vì muốn nhanh chóng được vào học trường y ở Aihôoa, cô đã giành được những tấm bằng chỉ mất có ba năm chứ không phải bốn năm như quy định. Từ hồi trung học, cô đã được phép vào làm việc không ăn lương tại bệnh viện tuy chưa đủ tuổi yêu cầu. Trong số người làm tình nguyện ấy, cô tỏ ra là cô gái hiếu học và nhanh nhẹn, hoạt bát nhất. Đến khi thi vào khoa y, cô đã có được sự giới thiệu của ba bác sỹ và tất cả các trưởng khoa của bệnh viện cô làm.

Học y tỏ ra gay go rất nhiều hơn là cô chờ đợi. Nhưng vì thế cô lại càng làm việc hăng say hơn, chỉ mong đến lúc được thực hành những kiến thức của mình dù chỉ với tư cách bác sỹ nội trú. Cô đã có ý lựa chọn Bệnh viện Thành phố, bệnh viện lớn nhất và tốt nhất trong thành phố này để thực tập. Cô muốn được tự nâng cao trình độ khi được làm việc cùng với những bác sỹ và những nhà phẫu thuật tài ba nhất, được ganh đua cùng với các bác sỹ thực tập trẻ và giỏi nhất thuộc thế hệ mới. Có một cái gì đó gần giống như thời ở trung học, mỗi khi có câu hỏi gì, cô vẫn thường là người hăng hái giơ tay vẫy rối rít trước mặt giáo sư và với vẻ mặt như muốn nài nỉ: “Em thưa thầy. Em biết câu trả lời, xin thầy hỏi em!”

Nhưng từ buổi sáng nay, bị day dứt và không sao ngủ được, Kate đành phải chấp nhận một sự thật, đó là không phải bất cứ việc gì cô cũng biết câu trả lời. Hay ít ra thì như trường hợp đêm qua, cô đã để lọt mất những câu trả lời khi mà sinh mạng của cô gái trẻ đã tuột tay cô vì những nguyên nhân chưa được xác định.

“Mình có nhầm về khả năng, có ngộ nhận về thiên hướng của mình không? – Cô lo lắng tự hỏi – Mình có mắc sai lầm gì khi đêm qua chứng đau bụng của cô gái đã biến thành một ca nguy hiểm chết người?”

Kate thử tự trấn an: “Mình quá mệt để có thể lý luận, và cảm thấy quá tội lỗi để có thể logic. Ngủ, mình cần phải ngủ cái đã.”

Tuy nhiên, một vài câu hỏi vẫn ám ảnh cô, ngăn không cho cô ngủ được: “Liệu mình đã thực sự làm tất cả những gì mình cần làm chưa? Người ta có thể luôn luôn tự bào chữa sau một việc xảy ra… Nhưng liệu mình có lý sự quá không? Có cố tìm cách để biện minh cho những quyết định của mình không?”

Càng nghĩ cô lại càng khó ngủ. Cuối cùng cô tung chăn và đứng dậy mặc quần áo. Chừng nào cô còn chưa quay lại bệnh viện để xem xét lại phiếu điều trị của Claudia Stuyvesant thì chừng ấy cô còn chưa ngủ được.

Kate vào khoa Cấp cứu qua một cửa bên. Chẳng biết có đúng không, cô cảm thấy hình như mọi con mắt của các y tá và các bác sỹ nội trú như đổ dồn vào cô. Thấy tốt hơn là cứ lờ đi, cô đi thẳng vào ban hành chính và lục lại bệnh án của Claudia Stuyvesant.

Lạ lùng thay nó không có ở đấy!

Kate biết là bệnh án chỉ được lấy đi khi mà người bệnh được chuyển sang một khoa khác, ví dụ như sang khoa Phẫu thuật, khoa Tim mạch chẳng hạn. Trường hợp của Claudia Stuyvesant thì hẳn lúc này thi thể cô ấy đang ở chỗ bác sỹ pháp y, theo như luật định, và bệnh án của cô ấy không cần phải mang theo.

Không còn sự lựa chọn nào khác, Kate quyết định phải đi hỏi cho ra, dù việc đó đối với cô có phiền phức thế nào chăng nữa.

- Ồ, tập bệnh án ấy à? Sáng sớm hôm nay bác sỹ Cummins đã cho người đến lấy rồi – Cô y tá trực giải thích.

Bác sỹ Cummins? Tại sao ông giám đốc bệnh viện lại phải chịu khó tự mình đọc bản bệnh án ấy? Ở bệnh viện này ai mà chẳng biết ông ta suốt ngày chỉ bù đầu vào việc quản lý tiền nong, đến nỗi ngay cả các cấp trưởng phòng trưởng khoa muốn gặp riêng ông một lúc cũng khó. Điều này thì chính tai Kate đã nhiều lần nghe thấy các ông ấy phàn nàn. Thế mà bây giờ không biết tại sao ông giám đốc lại quan tâm đến hồ sơ bệnh án của Claudia Stuyvesant. Kỳ cục thật. Nhưng bây giờ nếu ông ấy đang cầm bệnh án, thì dù ông có bận đến mấy Kate cũng quyết định phải đến gặp.

Bước vào chỗ thư ký của Cummins, Kate có cảm giác không mấy dễ chịu là ở đây người ta đang đợi mình. Cô được lập tức đưa ngay vào chỗ làm việc của giám đốc, một căn phòng nom có vẻ oai vệ, tường lát gỗ nấp sau những giá sách, ngăn nào cũng xếp đầy sách thuốc. Cúi mình xuống bên bệnh án của Claudia, Cummins đang hí húi ghi chép.

- Mời ngồi, bác sỹ Forrester – Không ngoảnh lên nhìn cô, Cummins nói.

Vẻ lúng túng, Kate làm theo và đợi ông ta đọc xong những phiếu điều trị. Mặc dù không muốn, cái nhìn của cô vẫn như bị hút một cách không cưỡng lại được vào tập hồ sơ đặt cạnh bàn.

- Tốt – Cuối cùng Cummins lẩm nhẩm với một vẻ nhẹ nhõm – Thế này, bác sỹ Forrester… - Kate không lạ gì kiểu mở đầu quen thuộc ấy của ông mỗi khi nói chuyện với những dân nội trú hay những bác sỹ trẻ - Theo những ghi chép của cô, thì có vẻ như tất cả các quyết định của cô đều thích hợp với tình trạng bệnh nhân. Tất nhiên ở đây có một điểm mấu chốt, là người ta không thấy cô giải thích tại sao bệnh nhân lại chết. Nhưng tôi chắc rằng rồi đây tất cả sẽ được làm sáng tỏ khi nào chúng ta có được báo cáo của bác sỹ pháp y. Khi nào bản báo cáo ấy đến tay thì tôi sẽ báo ngay cho cô biết.

- Tôi có thể xem lại bệnh án được không, thưa ông? – Kate hỏi.

- Dĩ nhiên. Tuy vậy, tôi muốn nói là nó không được rời khỏi nơi làm việc của tôi. Vậy nếu muốn, cô có thể đọc nó ở phòng chờ… - Ông chìa cặp hồ sơ qua bàn cho Kate nhưng trước khi đưa, ông còn nói – Những lời ghi của cô được viết rất hoàn hảo, tôi nghĩ rằng xét trong hoàn cảnh này thì điều đó sẽ có ích đấy.

Dù nhận xét đó có thể được hiểu như một lời khen, nhưng sao trong cái nhìn của Cummins, Kate thấy như có một cái gì ngập ngừng khó nói. Sau khi đỡ cặp hồ sơ, Kate đứng dậy và bước ra cửa.

Đi được nửa chừng, bỗng nhiên cô quay lại, mắt nhìn thẳng vào ông giám đốc.

- Bác sỹ Cummins, tôi có thể hỏi được ông không, là tại sao ông lại phải đọc tập hồ sơ này?

- Ồ, tôi đã quên không nói với cô sao? Sáng sớm nay tôi đã nhận được một cú phôn… Thực ra, lúc ấy tôi vẫn đang còn ở nhà.

- Một cú phôn?

- Phải. Của Claude Stuyvesant.

Kate soát lại tất cả các thông tin được ghi vào phiếu điều trị, và một lần nữa nghiên cứu lại các lần xét nghiệm mà cô yêu cầu. Mỗi một quyết định của cô đều được dựa vào các cứ liệu cô có trong tay. Cô nghĩ mình đã đúng khi cho làm thử có thai, mặc dù kết quả của nó là âm tính. Thực ra, báo cáo duy nhất cô còn thấy thiếu là báo cáo xét nghiệm để tìm chất ma tuý hoặc thuốc gây nghiện trong máu. Nhưng việc này dễ dàng thôi, khi nào có thì người ta sẽ bổ sung vào hồ sơ.

Bây giờ cô đã hình dung được rất rõ ca bệnh của Claudia và sự tiến triển của nó. Thậm chí cô còn nhớ được chính xác cả những lúc cô phải khám cho cô gái để kịp thời cấp cứu cho những bệnh nhân khác.

Gần như yên tâm, cô bước ra khỏi nơi làm việc của Cummins. Và lúc này, cô cảm thấy mình hoàn toàn có đủ cơ sở để có thể giải thích và bảo vệ được từng quyết định mà cô đã đưa ra trong đêm thứ bảy vừa qua.

Qua khoa Nhi, cô tạt vào thăm bé Maria một lát. Golding không còn trực ở đấy, nhưng Mike Sperber, bác sỹ của khoa, thì lúc này đang có mặt. Anh ấy sẽ tiếp tục xác định những di chứng, hậu quả của những trận đòn mà con bé phải chịu đựng.

Kate liếc mắt vào buồng Maria. Con bé đang ngủ say, có vẻ như nó biết từ nay nó sẽ được yên ổn.