← Quay lại trang sách

Chương 8

Vào lúc Kate Forrester dời buồng bé Maria, giám đốc Cummins lấy can đảm để bảo cô thư ký gọi điện cho ông ta nói chuyện với Claude Stuyvesant.

Khi xin được điện thoại, cô thư ký chuyển máy cho ông. Với một giọng rầu rĩ, ông bắt đầu câu chuyện với những lời chia buồn:

- Thưa ông Stuyvesant, chúng tôi mong ông hiểu chúng tôi rất đau buồn về nỗi mất mát bi thảm mà gia đình ta đang phải gánh chịu.

- Vâng, tôi hiểu tấm lòng của ông – Stuyvesant lạnh nhạt đáp – Nhưng sáng nay tôi đã gọi cho ông từ rất sớm không phải để mong đợi sự thông cảm của ông. Tôi muốn biết, không cần nói vòng vo, là chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Và tại sao con gái tôi lại chết?

Cái kiểu xẵng giọng không cần lễ độ khách sáo gì ấy của Claude Stuyvesant đã xác nhận những lo sợ tồi tệ của Cummins. Ông ta đã biết quá rõ là mình đang có chuyện với một trong những nhà kinh doanh có ảnh hưởng lớn nhất của New York. Và một khi Claude Stuyvesant đã giở cái giọng khô cứng, lạnh lùng ấy với ai thì người ấy hẳn biết là rắc rối sẽ đến với mình chẳng bao xa.

“Mình phải cố hạn chế những tổn hại – Cummins tự nhủ - Trước hết phải cố hạn chế những tổn hại.”

Thế là lấy một thái độ có tính nghề nghiệp nhất, thái độ ông thường dùng mỗi khi kêu gọi cánh nhà giàu tài trợ cho bệnh viện, ông nói:

- Thưa ông Stuyvesant, cú điện thoại sớm nay của ông đã làm tôi xúc động đến nỗi tôi quyết định phải tự mình làm rõ sự việc ngay. Thực vậy, tôi vừa mới dành ra mấy tiếng đồng hồ để nghiên cứu hồ sơ bệnh án của tiểu thư con ông. Vào lúc tôi đang thưa chuyện với ông đây, tập hồ sơ ấy vẫn đang còn ở trước mặt tôi.

- Tôi bất cần tất cả những cái đó, Cummins! Chỉ có một điều khiến tôi quan tâm đó là ai đã giết con tôi?

- Đó đúng là điều mà tôi đang muốn giải thích với ông, thưa ông Stuyvesant. Không ai giết con ông. Hiện tại, chúng tôi vẫn còn chưa biết tại sao con ông lại chết, nếu không phải là do một xuất huyết trong mà nguyên nhân còn chưa được xác định rõ.

- Này, Cummins, thế thì cái bệnh viện mà ông đang phụ trách nó là cái thứ bệnh viện gì? Một bệnh nhân chảy máu chết mà rồi chẳng một ai biết tại sao?

- Vâng, vâng, đó là điều tôi đang muốn giải thích, thưa ông. Nếu tôi tin vào những gì ghi trong bệnh án của con ông thì bác sỹ Forrester đã có những quyết định cần thiết…

- Ai là cái tay bác sỹ Forrester ấy?

- Đó là bác sỹ trực cấp cứu khi con gái ông được đưa vào. Chính cô ấy đã phụ trách ca bệnh của con ông.

- À phải, vợ tôi đã nhắc đến một tay bác sỹ Forrester nào đó của các ông. Có phải là một phụ nữ không, nếu tôi nhớ đúng?

- Vâng, đúng thế.

- Và tôi nghi ngờ ông đã lấy cô ta vào làm là để theo mấy cái luật lệ quái quỉ bắt buộc ông phải có trong biên chế một tỷ lệ nào đó về cái đám phụ nữ, đám mọi đen và dân Tây Ban Nha? Còn đâu cái thời mà người ta chỉ xét người theo năng lực của họ. Tôi ấy à, không đời nào tôi lại cho phép một nữ bác sỹ trẻ ranh đụng đến một sợi tóc của một người trong gia đình tôi. Giờ thì ông hiểu tại sao rồi chứ?

Đã đến nước này thì Harvey Cummins thấy mình cần phải dứt khoát đương đầu với Claude Stuyvesant.

- Thưa ông Stuyvesant, xin ông biết cho, Katherine Forrester là một trong những bác sỹ giỏi nhất của chúng tôi. Nếu ông được trông thấy bản khen thưởng thành tích hồi học đại học của cô ấy, cũng như những nhận xét tốt đẹp của khoa y về cô, thì tôi tin chắc là ông cũng sẽ đồng tình với tôi. Thật là một may mắn cho chúng tôi khi cô ấy đã lựa chọn vào làm việc ở Bệnh viện Thành phố. Ở thời buổi chúng ta, tôi nghĩ không dễ gì tìm được một bác sỹ trẻ có tài năng như cô ta mà lại xin vào làm việc tại một bệnh viện công, trong khi ở bên ngòai một đám khách hàng giàu có sẵn sàng chìa tay ra với cô ta.

- Hừm, giá mà cô ta cứ buông mình chạy theo cái cám dỗ ấy trước khi giết con tôi thì có phải là hay hơn không?

- Ông Stuyvesant, tôi đang giải thích với ông là cô ấy không giết con ông.

- Cummins, tôi biết là ông buộc phải bênh vực người của ông, dù họ có sai lầm đến đâu. Nhưng như ông biết quá rõ, trong hội đồng quản trị ở chỗ ông, tôi có khá nhiều bạn bè thân cận đấy. Rồi ông sẽ còn nghe nói nhiều đến tôi. Và cả cái cô bác sỹ Forrester của ông cũng thế!

Rồi chẳng để Cummins kịp trả lời, Stuyvesant đã dập mạnh máy. Sau một lúc phân vân, ông giám đốc quyết định gọi cho thẩm phán Trumbull.

Ông này đã sắp đến tuổi về hưu và không còn làm việc cho một tòa án nào nữa, nhưng ông lại là người kỳ cựu nhất trong số các thành viên của văn phòng luật Trumbull, Drummond & Baines đóng tại phố Wall. Ông được coi như một trong những người tinh thông và vững vàng nhất trong số các luật gia đang hoạt động trong thành phố.

Khi nghe Cummins thuật lại xong cuộc nói chuyện vừa rồi với Stuyvesant, ông liền nói:

- Hãy bảo cô bác sỹ trẻ ấy đến ngay chỗ tôi càng sớm càng tốt. Với một con người giàu có và quyền thế như Claude Stuyvesant, có khả năng thuê mọi luật sư tài giỏi nhất, thì chúng ta cần phải rất, rất thận trọng. Có thể là chúng ta sẽ phải tự bào chữa trong một vụ kiện về tội vô trách nhiệm, mà cái đó thì tốn kém vô cùng, có khi phải hàng triệu, hàng triệu đấy!

- Lionel, tôi vừa mới nghiên cứu hồ sơ vụ ấy. Tôi đảm bảo với anh là không hề có chểnh mảng, sai sót.

- Ôi! Thời buổi ngày nay thì ở chỗ nào mà các vị quan tòa chẳng trông thấy chểnh mảng, sai sót? Chỉ cần một tí sụt sịt ho hắng là người ta đã đủ cớ để kiện anh rồi. Huống hồ đây lại là cái chết của một cô gái còn trẻ, việc phải tính bạc triệu chứ không ít. Ấy đó còn chưa kể rồi thanh danh của cả bệnh

viện các anh sẽ bị giáng một đòn ghê gớm. Thôi, tôi nhắc lại, tôi muốn gặp cô bác sỹ ấy ngay!

14 giờ, đúng như người ta yêu cầu, Kate Forrester đã có mặt ở chỗ làm việc của bác sỹ Cummins. Lần này ông giám đốc không ngồi sau chiếc bàn cổ kính như mọi khi, mà ông ngồi ở một đầu chiếc bàn dài thường dùng để họp hành, kê choán một góc lớn trong căn phòng rộng. Kate ngạc nhiên khi thấy ngòai ông ra, ngồi cạnh ông, bên bàn còn có một người đàn ông nữa, một ông đã có tuổi, đầu hói chỉ còn trơ một vành tóc muối tiêu, mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào cô.

- Bác sỹ Forrester, giới thiệu với cô ông thẩm phá Trumbull, cố vấn luật của bệnh viện chúng ta.

Cái chức danh cố vấn luật ấy đã cho cô biết không phải cô được triệu tập đến đây để thảo luận chuyên môn như trước đó cô đã nghĩ.

Đột nhiên, những lời hăm dọa của bà Stuyvesant đêm hôm kia lại trở về trong tâm trí cô.

- Mời cô ngồi xuống, bác sỹ Forrester.

- Xin ông cho biết cuộc họp này có liên quan gì đến cái chết của Claudia Stuyvesant không? – Vẫn chưa ngồi, cô hỏi luôn ông Cummins.

Cái nhìn rất sắc của ông Trunbull vẫn không rời cô. Đoán được nghi ngờ của mình là có căn cứ, cô cảm thấy nỗi lo sợ mỗi lúc một tràn ngập trong cô.

- Hãy ngồi xuống đã, cô Forrester – Cummins nhắc lại.

Kate kéo ghế ngồi xuống, đối diện với Trumbull.

- Cô đoán đúng – Ông giám đốc buồn rầu nói – Chúng ta phải thảo luận về cái chết bất hạnh đó.

- Mọi thông tin tôi đã ghi trong hồ sơ, và như ông biết, tôi đã đọc lại nó cẩn thận. Tất cả đều đầy đủ và trung thực.

- Bác sỹ Forrester, cô nói cô đã đọc lại cẩn thận tất cả mọi nhận xét mà cô đã viết trong hồ sơ? – Bấy giờ ông Trumbull mới lên tiếng.

- Vâng.

- Tại sao?

Kate ngạc nhiên nhìn ông. Hiển nhiên là phải làm thế rồi chứ còn gì?

- Tại sao ư? À, thế này, thưa ông …

Trong một ca có những điểm còn mơ hồ, rắc rối như ca đó mà hậu quả là một cái chết bi thảm thì bất cứ một bác sỹ có lương tâm nào cũng phải thấy tò mò muốn biết.

- Tò mò muốn biết? – Trumbull nhắc lại – Biết về cái gì?

- Tất nhiên là về nguyên nhân cái chết. Tôi đang nóng lòng chờ đợi báo cáo của bác sỹ pháp y.

- Tất cả chúng ta cũng đang mong cái đó, Cummins xen vào nói.

- Cummins, tôi nghĩ anh cần cho bác sỹ Forrester biết về sự nghiêm trọng của tình hình để cô ấy có thể có biện pháp đề phòng.

- Biện pháp đề phòng? – Kate sửng sốt nhắc lại – Biện pháp gì, thưa ông?

- Cô hãy hiểu tôi, bác sỹ. Với tư cách cố vấn pháp luật của bệnh viện, văn phòng của tôi sẽ bảo vệ cô. Nhưng trong những trường hợp như trường hợp này, một số bác sỹ muốn tự mình chọn lấy một luật sư.

- Bảo vệ cho tôi? Nhưng chống lại cái gì, và chống lại ai?

Bằng ánh mắt, Trumbull dành cho Cummins cái công việc tế nhị là giải thích cho cô bác sỹ rõ.

- Bác sỹ Forrester - Sau khi đằng hắng một tiếng, ông giám đốc nói – bởi vì cô là người ở miền Tây, cho nên đối với cô, cái tên Stuyvesant chẳng gây cho cô một tác động gì đặc biệt.

- Tôi biết ông ta là một nhân vật quan trọng.

- Đó chỉ là một cách nói cho nó uyển chuyển thôi. Ông ta có những vũ trường ở Atlanta City và ở Las Vegas, một loạt khách sạn hạng sang ở hàng chục thủ đô bang và khá nhiều những ngôi nhà cho thuê làm văn phòng đủ để ông ta thành lập một thành phố của riêng mình.

- Thế thì cái đó có liên quan gì đến tôi? Kate hỏi.

- Ông ta không chỉ nắm một quyền lực lớn - Cummins tiếp tục giải thích - Mà nói một cách chính xác thì bản thân ông ta là quyền lực. Người ta nói rằng, không một ai có thể được bầu là thị trưởng Niu Work nếu như người đó không có được sự trợ giúp về tài chính và tinh thần của Claude Stuyvesant. Nếu Stuyvesant tin rằng con gái ông ta bị chết do chểnh mảng, sơ xuất thì ông ta sẽ có thể trả thù người hoặc những người gây ra cái chết cho con ông ta.

- Trước đây văn phòng của tôi đã có lần có chuyện với Stuyvesant, Trumbull xen vào nói - Cho nên rất biết ông ta, tôi tin chắc con người này rồi sẽ tìm cách trả thù. Chúng ta sẽ phải chờ đợi một vụ kiện về tội chểnh mảng, sơ xuất.

- Đối với con gái ông ấy, tôi đã làm tất cả những gì có thể làm được - Kate căm phẫn bác lại.

- Tôi tin cô và cả ông Cummins cũng tin cô. Nhưng chúng ta phải có chứng cớ, phải đưa ra được chứng cớ trước tòa.

- Chúng ta sẽ chứng minh cho họ biết! - Kate phẫn nộ kêu lên.

- Đó, thế là lại thêm một lý do nữa để suy nghĩ đến gợi ý của tôi. Chúng tôi sẵn sàng để bào chữa cho cô. Nhưng cô cũng có thể lựa chọn một luật sư nào đó theo ý muốn của cô.

- Thuê luật sư rất tốn kém, mà tôi thì còn phải trả những món nợ tôi vay khi đang còn học y.

- Vậy thì trong trường hợp này, cô có thể tin cậy vào chúng tôi - Bằng một giọng trấn an, Trumbull nói - Tôi bắt đầu công việc này bằng cách đưa ra cho cô một lời khuyên: đừng nói với ai là cô đã quay lại bệnh viện để xem lại bệnh án.

- Nhưng tôi đã làm!

- Tôi biết, song điều đó lại có thể khiến người ta đưa ra những lời giải thích, hay những cách suy diễn khác.

- Cái chết này làm tôi vô cùng bối rối, và kích thích... trí tò mò nghề nghiệp của tôi. Cho nên một cách hoàn toàn tự nhiên, tôi muốn xem lại những quyết định của tôi - Kate giải thích.

- Bác sỹ, hay có phải vì cô hãy còn nghi ngờ về những quyết định của mình, hay vì cô sợ mình đã phạm phải một sai lầm nào đó nên cô đã phải quay lại bệnh viện để xem bệnh án?

- Thưa, đương nhiên không phải thế!

Có một lúc im lặng. Và Kate chợt hiểu là có thể một ngày nào đó, một luật sư ác ý có thể đặt ra cho cô đúng những câu hỏi đại loại như vậy, những câu hỏi gây ấn tượng như những lời buộc tội mà để chống lại nó, người ta hoàn toàn không có cách gì để tự bào chữa.

- Tôi đã hiểu ý ông muốn nói gì rồi - Kate nói.

- Hãy nghe theo lời khuyên của tôi, cô Forrester. Cô đừng nói với ai về chuyện này, ngoại trừ nam hay nữ luật sư mà tôi sẽ chỉ định để bảo vệ cho cô. Cô cũng đừng quên rằng một nhận xét tưởng chừng như vô hại nhất cũng sẽ có thể một lúc nào đó quay sang chống lại cô.

- Quay sang chống lại tôi - Kate nhắc lại như một cái máy - Thế chẳng hóa ra tôi sắp trở thành một bị cáo ư? Thế còn toàn bộ sự nghiệp của tôi, những năm học vất vả của tôi ở trường y, rồi những dự định của tôi...

Cummins muốn trấn an cô:

- Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ cô, cô Kate thân mến. Nhưng nếu Stuyvesant thắng kiện...

- Ông chắc sẽ có một vụ kiện ư?

Trumbull nhăn mặt:

- Thời gian vừa qua, các ông quan tòa đã xét xử giới y tế quá nhiều đến nỗi cả những người lành mạnh cũng muốn nhảy đi thưa kiện. Cho nên đối với một con người như Stuyvesant, chúng ta phải dự kiến những điều xấu nhất.

- Nhưng tôi không làm gì xấu! - Kate kêu lên - Và tôi sẽ chứng minh điều đó. Khi nào thì tôi sẽ được gặp luật sư của ông?

- Chiều nay cô thư ký chỗ chúng tôi sẽ gọi để hẹn cô.

Từ cuộc gặp đi ra, Kate vừa phẫn uất vừa bị giày vò, day dứt. Trên suốt dọc đường về, cảm giác ấy mỗi lúc một tăng. Thật không công bằng tí nào. Sau tất cả những hy sinh cô đã phải chấp nhận, sau tất cả những năm tháng vất vả học hành, thật là bất công khi mà một con người mới cách đây hai hôm cô còn chưa biết tên, nay lại có quyền xuất hiện trong đời cô để đe dọa, để huỷ hoại sự nghiệp của cô. Để tự an ủi, cô thử tự thuyết phục mình là một người giàu có và quyền thế như Stuyvesant thì liệu ông ta sẽ được lợi lộc gì khi đi kiện cô. Bởi dù tiền đền bù có lớn đến đâu, ông ta cũng không thể làm sống lại được con gái của mình.

Nghĩ vậy, Kate thấy mình cần phải giải thích cho ông ta rõ là con gái ông đã được đưa đến khoa Cấp cứu trong tình trạng như thế nào. Bởi nếu ông ta biết rằng căn bệnh của con ông chẳng có triệu chứng gì thật đặc biệt, rằng ngay những phân tích của khoa Xét nghiệm cũng không cho phép người ta đưa ra một chẩn đoán thì chắc chắn ông ta sẽ phải công nhận là cô vô tội.

Khi vừa bước vào nhà, cô đã nghe thấy tiếng Rosie hỏi từ buồng tắm:

- Kate đấy hử?

- Phải, mình đây.

Giọng cô chán nản đến nỗi bạn cô phải lập tức bước ra, bộ tóc đen dài hãy còn quấn trong khăn tắm.

- Cummins muốn gì?

Kate cố che giấu nỗi sợ hãi:

- Họ sẽ cử cho mình một luật sư.

- Một luật sư? Tại sao cậu lại cần một luật sư?

- Họ nghĩ rằng sẽ có thể có một vụ kiện về tội vô trách nhiệm.

- Tội vô trách nhiệm - Rosie bực tức nhắc lại. Bất kể cái trầm tĩnh Á Đông quen thuộc của con người cô, Rosalind Chung thường cực kỳ nhạy cảm với những gì bất công - Với những giờ chúng ta làm việc quần quật, và trong những điều kiện khó khăn mà chúng ta đã phải làm! Lẽ ra người đi kiện phải là chúng ta mới đúng chứ! - Rồi hiểu ngay cái mà lúc này Kate cần hơn hết là tình bạn và sự giúp đỡ, cô ôm chặt lấy bạn - Kate ơi, đừng để bị hạ gục nhé. Sẽ không có một bác sỹ hay một dân nội trú nào mà lại không đứng về phía cậu đâu. Đây sẽ là một dịp tốt để chúng ta có thể nói toạc ra trước tòa án những lời phàn nàn, chê trách của chúng ta. Ôi, mình quên mất! Mình vừa pha cà phê xong, cậu làm một tách nhé?

Kate khẽ ngúc ngắc đầu khiến Rosie lại tưởng cô đồng ý. Thực ra những lời động viên của Rosie lại càng như thêm vào những lo lắng của cô một nỗi sợ hãi: đó là sự việc củacô sẽ biến thành một vụ kiện lớn. Cô chỉ muốn nó được dàn xếp một cách nhẹ nhàng êm thấm và tốt nhất là không phải đưa ra công khai. Rồi cô sẽ được tiếp tục làm cái công việc mà cô nguyện gắn bó suốt đời: đó là cứu chữa, giúp đỡ cho những người bệnh.

Khi Rosie đưa cho cô tách cà phê nóng hãy còn bốc khói, cô lẩm bẩm nói:

- Mình vẫn không ngừng nghĩ...

- Đừng nghĩ nữa - Rosie khuyên bạn - Bác sỹ nào mà chẳng có lúc phải đương đầu với một vấn đề loại đó. Cái chết là cái giá mà sự sống phải trả, trong cái nghề của chúng mình, cậu đã biết quá rõ điều đó. Chỉ không may là không phải lúc nào cái chết của một người bệnh cũng có thể cắtnghĩa theo cái cách tất yếu đó như trong sách chúng mình đã học.

- Khi Briscoe đưa bà mẹ cô gái ra xe, điều cuối cùng mà mình thấy bà ấy không ngừng than vãn là câu nói: Ông ấy sẽ oán giận tôi mất! Ông ấy sẽ oán giận tôi mất!

- Thế theo cậu thì bà ấy muốn nói gì?

- Bà ấy hết sức đau đớn vì cái chết của cô con gái nhưng hơn thế nữa, bà ấy còn có vẻ rất sợ một ai đó.

-Ai?

- Mình nghĩ là ông Claude Stuyvesant, chồng bà ấy.

- Nếu vậy thì mình mong là họ sẽ gửi đến cho cậu một luật sư thật giỏi. Bởi một ông chồng mà đã có khả năng làm bà vợ khiếp sợ đến thế thì hẳn ông ta phải là một kẻ thù ghê gớm.

Một cách máy móc, Kate nhấp một ngụm cà phê trước khi đặt tách xuống.

- Mình sẽ gọi cho bố mẹ mình. Mình cần phải nói chuyện với các cụ ngay lập tức.

- Để thư thả cho rõ chuyện tí nữa rồi hãy gọi cho các cụ chẳng hơn sao? Rosie gợi ý.

- Nhưng nó cũng có thể xấu thêm? Không, mình cần phải gọi về cho bố mẹ mình ngay. Bố mình có quyền biết mọi chuyện, sau tất cả những gì ông đã làm cho mình.

- Hãy bớt cái thứ mặc cảm “nợ nần” ấy đi, Kate. Tất cả chúng ta ai mà chẳng mang nợ bố mẹ. Nhưng cái nợ ấy đâu phải chúng ta muốn, mà chính là họ! Mình chưa bao giờ muốn bố mình phải làm việc quần quật để nuôi mình ăn học. Số tiền đó ông ấy có thể lại đầu tư vào cái tiệm ăn nho nhỏ của ông để mở mang nó và kiếm lời thêm. “Quá nhiều việc - Ông ấy cứ luôn miệng ca cẩm - tao không muốn chết vì phải làm ăn vất vả thế này.” Nhưng không đúng, ông ấy hoàn toàn có thể làm được. Bây giờ, có lẽ ông ấy đang được nghỉ ngơi một cách thoải mái. Nhưng còn con Rosie bé bỏng của ông ấy thì sao? Nó có thể trở thành một bác sỹ như nó hằng mong ước hay không? Phải, chính nhờ ông ấy mà nay nó phải làm việc với những giờ giấc mệt đến mụ cả người, phải đấu tranh với những tên chủ độc ác, phải chịu đựng những bệnh nhân ngạo mạn và luôn mồm hạch sách. Và chính nhờ ông ấy mà giờ đây nó đang phải ở trong một thành phố mà hễ bước ra khỏi nhà là cứ phải lo nơm nớp.

Thấy lời tâm sự tràng giang đại hải của mình càng làm Kate suy sụp, Rosie muốn nói đùa cho bạn vui:

- Thôi, mình đã nói thích miệng rồi. Giờ thì đến lượt cậu!

- Mình... mình cần phải gọi cho bố. Giờ này, chắc bố mình đã từ ngòai đồng về rồi. Cả nhà sắp sửa ăn trưa, ở quê mình, bữa trưa và bữa sáng có thể là một, nhưng nó là bữa chính và luôn dồi dào món ăn. Bữa ăn có bố mẹ mình, cậu em Clint và bốn người thợ làm nghề nông. Xưa, thợ có bảy người, nhưng bố đã bán bớt một phần đất nên bây giờ chỉ còn giữ lại bốn. Bố mình lấy cớ là bán đất lấy tiền gửi nhà băng thì có khi còn lãi hơn là cứ nhọc sức làm để rồi chẳng được hưởng mấy từ số hoa màu còn lại. Phải nói rằng, các ông bố luôn luôn tìm được những cách giải thích có lý cho những hy sinh vô lý mà các cụ phải gánh chịu vì con cái.

Rosie phì cười.

- Dù thế nào, mình có thể nói với cậu một điều: sau này mình sẽ không làm một tý gì cho con cái. Cần phải để chúng nó tự xoay sở lấy. Như thế ít ra chúng sẽ cảm thấy chúng không có tội với ai, không nợ nần ai. Nhưng nhớ rằng khi mình chưa có cái đó thì mình nói vẫn dễ. Mình không tự gây cho mình nhiều ảo tưởng đâu, song có lẽ mình sẽ lặp lại cũng cùng những sai lầm như bố mẹ mình.

Kate lại gần điện thoại đặt ở đầu ghế sofa. Liếc đồng hồ, cô hình dung ra cái cảnh đang diễn ra ở nhà mình vào giờ này. Cha cô ngồi ở đầu bàn và quanh bàn là mấy người thợ và Clint. Mẹ cô đang đặt trước mặt họ những đĩa súp rau hay món ragu bốc khói thơm ngào ngạt và những chiếc bánh mẹ cô tự làm lấy. Có lần bố cô chê là dạo này bánh mua ở hiệu không thể gọi là bánh nữa, và để chứng minh, ông móc lấy ít ruột và nhào nặn vo viên nó thành một cục đặc không ai có thể nuốt nổi. Và thế là từ đó bánh nhà ăn đều do mẹ cô tự nhào bột, ủ men rồi nướng lấy. Bếp nhà Forrester, ở cái xó xỉnh tận cùng của Ilinoi, đối với New York sao mà nó xa vời thế! Cứ như thể là cách hàng năm ánh sáng, Kate thầm nghĩ.

Cô bấm máy và đợi. Chuông reo hai lần, ba lần rồi bốn lần. Trong khoảng vài giây chờ đợi ấy, cô ngỡ ở nhà có điều gì chẳng hay. Nếu không có ai trả lời vào giờ ăn trưa này thì có thể là có điều gì đó không ổn. Cuối cùng đến hồi thứ sáu thì có người nhấc máy.

- A lô?-Tiếng mẹ cô ở đầu dây.

- Con đây, mẹ.

- Katie! - Tiếng mẹ cô reo lên nhưng liền đó là một giọng lo lắng - Con không có gì phiền muộn chứ?

- Không, không có gì cả, mẹ yên tâm đi - Cô đáp, chợt thấy xấu hổ vì đã nói dối mẹ.

- Gọi vào giờ giá cước cao nhất này mà con lại bảo không có điều gì phiền muộn? - Mẹ cô nói với vẻ hòai nghi - Nếu chỉ để hỏi thăm nhà một câu thì hẳn con đã để đến buổi tối.

- Bố có đấy không mẹ? Con muốn nói chuyện với bố một tý.

Bây giờ thì mẹ cô chắc chắn con gái mình đã có chuyện rắc rối gì rồi.

- Ừ, để mẹ đi gọi.

Kate đợi một lát, rồi cô nghe thấy tiếng bố hắng giọng trước khi cầm máy.

- Bố đấy hả?

- Bố đây, con yêu. Bố rất mừng khi nghe tiếng con. Từ dạo con có những giờ trực ở khoa Cấp cứu, bố thấy con ít gọi về nhà hơn trước.

“Bố vờ chuyện linh tinh đây, Kate thầm nghĩ. Ông cố tỏ ra vui vẻ, bình tĩnh để cho mình được thoải mái, nhưng chắc chắn là ông đã cảm thấy mình có chuyện gì nghiêm trọng rồi. Thôi, tốt hơn là mình cứ đi thẳng vào việc.”

Và cô đã làm như thế. Bằng những lời lẽ lạnh lùng và có tính chất nghề nghiệp, cô đã thuật lại cái đêm bất hạnh ấy với những gì cô đã làm và cuối cùng là cái chết bi thảm của cô gái. Bố cô lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng điểm vào câu chuyện những tiếng: “Ồ”, “Thế à”, “Phải, bố hiểu”, hay “Đương nhiên rồi, con làm thế là tốt nhất” để bày tỏ sự tán thành hay công nhận của mình. Qua máy, cô nghe được tiếng mẹ hỏi: “Có chuyện gì thế, ông Ben?” và cô hình dung mẹ đang đứng cạnh bố, phải kiễng chân lên mới tới vai chồng, bồn chồn, lo lắng. Kate thừa hưởng ở mẹ cái dáng vóc nhỏ nhắn, và ở bố mái tóc vàng hoe, hai điểm ưu việt nhất ở hai người mà hồi cô còn bé, bố mẹ cô thường thích thú nhận xét.

Sau khi lắng nghe xong câu chuyện, Ben Forrester nói:

- Con tự mướn lấy luật sư có tốt hơn không? Một người nào đó như George Keepworth chẳng hạn. Bố thấy ông ta còn đáng tin hơn là một người ngòai.

- Vô ích thôi, bố ạ, bệnh viện buộc phải trả tiền thuê luật sư cho con.

- Có lẽ bố sẽ đến gặp con.

- Không, không cần đâu bố. Chúng ta hãy còn chưa chắc họ có kiện hay không. Con chỉ muốn cho bố biết sự việc để bố khỏi phải nghe tin từ một nguồn nào khác.

- Một nguồn nào khác? Ý con muốn nói sao?

- Cái ông Claude Stuyvesant ấy là một nhân vật rất quan trọng ở New York. Tất cả những gì liên quan đến ông ấy đều được đưa tin trên báo, thậm chí có khi còn phát trên đài, trên vô tuyến.

- Có phải con đang nói với bố là cái tên “quan trọng” chó đẻ ấy sắp sửa làm hại đứa con bé bỏng của bố? Hắn hãy giờ hồn khi mà bố tới New York, bố sẽ đập vỡ cái mũi quan trọng của hắn.

Bố chắc đang nổi xung lên. Nếu riêng cánh đàn ông với nhau, ông đôi khi có thể dùng những lời cục cằn, thô lỗ, nhưng trước mặt vợ con thì không bao giờ ông đi quá xa để nói năng như thế.

- Không, không có gì đâu - Kate vội vàng trấn an bố.

Kate biết bố cô hoàn toàn có thể bỏ tất cả công việc, nhảy lên xe và phóng thẳng đến New York. Đương nhiên là mẹ cô sẽ đòi đi theo, để cứ vài cây số là xin ông đừng có phóng nhanh. Kate không muốn làm mẹ cô hoảng hốt, nhưng rõ ràng cô đã làm thế.

- Bình tĩnh đi bố. Việc có thế nào con sẽ báo cho bố mẹ biết ngay.

- Đồng ý - Bố cô trả lời có vẻ miễn cưỡng - Con biết đấy, bố vẫn cứ luôn nghĩ... Quái quỷ gì mà con lại phải đến làm việc ở một thành phố như New York? Người ở đây rất cần một bác sỹ tốt và đương nhiên họ sẽ quý con hơn tất cả các dân mọi rợ ở nơi khác đến. Con hãy suy nghĩ lại đi. Con hãy quay về đây, sống giữa mọi người quen thuộc của con.

Kate hiểu là bố cô đã suy tính sẵn cho cô một cách “rút lui trong danh dự” rồi, đề phòng trường hợp mọi sự trở nên xấu, mà quên rằng vụ kiện mới chỉ là một mối đe dọa.

- Con không có ý định quay về nhà, thưa bố. Con sẽ ở lại... và con sẽ chiến đấu.

- Con quên là ở đây mọi người đều quý mến con sao, Katie? Không ai không biết rằng con là học sinh xuất sắc nhất của trường, thậm chí đám con trai cũng không vượt nổi con! Mọi người vẫn còn nhắc đến con, quan tâm tới con. Bố ra phố mà không lần nào không có người dừng bố lại để hỏi: “Thế nào, Katie của chúng ta dạo này ra sao?” Có thể nói, con như người thân của tất cả mọi người. Khi bố cho họ biết con đã được nhận vào làm việc ở Bệnh viện Thành phố thì không một ai thấy ngạc nhiên. Tất cả đều cho rằng việc con được nhận vào làm ở một bệnh viện vào loại to nhất, tốt nhất của nước Mỹ là đương nhiên thôi. Vậy thì, nếu thật cần thiết, con cứ đương đầu với cái tên Stuyvesant con hoang ấy đi nhưng rồi sau đó, con hãy mặc cho họ cắn xé lẫn nhau. Con hiểu ý bố chứ?

- Vâng, thưa bố.

Kate đặt máy, lòng cảm thấy còn chán nản hơn là trước khi gọi về nhà cho bố mẹ. Tưởng là an ủi động viên cô, nào ngờ bố lại càng làm cô thêm hoang mang lo sợ khi nhắc đến sự quý mến mà bà con địa phương dành cho cô.

Người luật sư ấy. Cô cần phải gặp người luật sư ấy.