Chương 10
Sáng hôm sau, Kate Forrester dậy sớm hơn thường lệ. Cô muốn đến bệnh viện trước khi bản phân công được niêm yết. Cứ nhìn bé Maria nằm thiêm thiếp mê mệt, người chỗ nào cũng bị tổn thương, là cô thấy vô cùng xúc động. Cô tính sẽ qua thăm con bé để xem nó có đỡ hay ngược lại, tình trạng lại tồi tệ hơn khi được đưa vào cấp cứu. Một số trẻ bị ngược đãi được đưa vào bệnh viện quá chậm, và chúng dần dần suy kiệt rồi chết. Kate hy vọng Maria sẽ không nằm trong số trẻ bất hạnh đó.
Đến khoa Nhi, cô biết con bé đã được giao vào tay bác sỹ Mike Sperber, chuyên gia về thần kinh của trẻ thời kỳ sơ sinh.
Họ chưa bao giờ gặp nhau nhưng rõ ràng Sperber đã nghe nói đến cô, vì khi cô vừa bước vào buồng Maria,Sperber, lúc ấy đang khám cho con bé, đã niềm nở chào hỏi cô:
- Rất mừng được làm quen với nhà quán quân mới hạng nhẹ - Anh vừa ngồi vừa nói - Lần sau, chị hãy chọn một đối thủ ngang ngửa với tầm cỡ của chị.
- Tôi không hiểu...
- Golding đã kể tôi nghe chuyện chị đã đương đầu với ông bố của con bé tội nghiệp này. Thật may mà chị đã có mặt ở đấy. Con bé đã tới giới hạn mà chỉ cần bị hành hạ thêm chút nữa là coi như nó xong đời.
Kate nhìn Maria. Nó có vẻ tỉnh táo hơn lúc cô gửi nó sang khoa Nhi.
- Tình hình nó thế nào rồi anh?
Sperber ra hiệu cho Kate lại bên giường Maria. Anh cầm tay cô và đặt lên mặt con bé. Cô thấy nó khẽ giật mình và có một phản xạ như muốn lùi lại. Rồi có vẻ dần quen với bàn tay dịu dàng ấm áp ấy, nó từ từ đưa tay nắm lấy mấy ngón tay cô. Trong cái bấu tay còn yếu ớt, nhưng nó chứng tỏ con bé đang có một nhu cầu tuyệt vọng nào đấy.
- Bác sỹ Forrester, tôi có thể nhờ chị một việc được không?
- Tôi chỉ có ít thời giờ vì tôi còn phải đến chỗ phân công mới.
- Không, không mất thời giờ lắm đâu. Tôi chỉ muốn xin chị hãy bế cháu bé lên một lúc. Chúng ta cần phải làm cho cháu bé hiểu là tất cả mọi người lớn đều không nguy hiểm,để trả lại niềm tin cho cháu. Rủi thay, mấy chị y tá ở đây đều quá bận để có thể làm được việc đó. Chị hãy bế cháulên, tôi chỉ xin chị thế thôi.
Kate ngồi ghé xuống giường để bế con bé lên. Mới đầu Maria hơi cưỡng lại nhưng dần dần nó buông mình để Kate ôm lấy. Thậm chí, vài phút sau, nó còn có vẻ như hài lòng được Ồm ấp như thế, má áp chặt vào ngực cô bác sỹ trẻ.
- Rất tốt - Sperber nói - Từ nay, nếu mỗi ngày làm vài lần như vậy, dù mỗi lần chỉ một phút, có lẽ chúng ta sẽ có thể làm cho conn bé trở lại bình thường.
- Thế còn về mặt thần kinh - Kate hỏi - anh thấy con bé thế nào?
- Chúng tôi mới đang cònở giai đoạn khám. Nhưng tôi cũng có một số lý do để hy vọng, tuy chưa dám chắc một điều gì.
*
Kate Forrester xem bản phân công hơi muộn. Mới đầu, cô không tìm thấy tên mình trong số những bác sỹ phân công về các phòng, khoa. Tìm mãi cô mới thấy nó ở mấy dòng cuối trang hai.
- Forrester - Cô lẩm nhẩm đọc - ban thống kê, bác sỹ Nicolas Troy. Buồng B-22.
Troy? Cái tên này hơi quen quen, nhưng cô không biết người này là thuộc một chuyên khoa nào của bệnh viện. Còn về cái tên ban thống kê, nghe sao mà nó có vẻ lạc lõng ở một nơi như bệnh viện này, thì thực tình cô chưa từng nghe đến. Nhưng cô cũng biết buồng B-22 là nằm dưới tầng hầm, ở đâu đó giữa một hệ thống hành lang chạy ngầm nối liền các tòa nhà của bệnh viện.
Mặc dù bối rối, Kate cũng không có một lựa chọn nào khác là tuân theo.
Buồng làm việc của Troy khá rộng, tuy nhiên Kate lại cảm thấy nó chật chội thế nào ấy, có lẽ vì ở đây người ta xếp ngổn ngang những máy tính cũ và nhất là hàng chồng hàng đống những tập hồ sơ xếp cao chất ngất đến tận trần nhà. Bác sỹ Troy có lẽ phải đến bảy mươi chứ không ít. Tóc ông bạc trắng xòa ra lởm chởm, ông đang nghiên cứu cuốn giấy từ chiếc máy in đặtở đầu bàn cứ không ngớt cuồn cuộn tuôn ra. Mỗi lần cảm thấy có điều gì mâu thuẫn hay một chi tiết nào làm ông bối rối, ông lại đưa tay lên gãi đầu khiến cho mái tóc của ông vốn đã rối lại càng thêm rối.
Kate biết là mình đến không đúng lúc, bởi cô thấy ông thậm chí còn không buồn ngẩng đầu lên để tiếp cô.
- Cái gì? - Ông sốt ruột hỏi.
- Tôi là bác sỹ Kate Forrester.
- Thế thì sao - Ông cáu kỉnh đáp lại - tôi phải làm gì chocô?
- Tôi được phân về làm việc chỗ ông.
- Tôi có yêu cầu ai đến giúp đâu? - Ông tuyên bố không úp mở - Những con số chết tiệt này! - rồi ông làu nhàu về một chuyện gì đó.
Đột nhiên ông nhớ lại hình như sáng nay có một lúc nào đó ông bị quấy rầy bởi một điện thoại, lúcngười ta có nói gì ông cũng không chú ý lắm.
- À! Tôi nhớ rồi, cô là người mà sáng nay Cummins đã nói với tôi! Trời đất hỡi, cô bác sỹ trẻ, cô đã gây nên tội khủng khiếp gì để đến nỗingười ta phải đầy cô sang tận Xibia? Tôi rất hiểu là đối với một bác sỹ trẻ mới bắt đầu nghiệp như cô, mà lại phải chúi đầu vào cái đống tài liệu gồm toàn những sự kiện sống và những con số khô khan này, thì điều đó có khác chi là một chuyến đi đày thực sự.
Rồi ngước mắt nhìn cô, ông có vẻ bị ấn tượng mạnh.
- Chà! Giá mà hồi còn trẻ tôi được gặp một cô gái nào như cô thì có lẽ tôi đã chẳng trở thành một gã độc thân chai lỳ. Thôi, hôm nào chúng ta quen biết nhau hơn, tôi sẽ kể cô nghe về thiên tình sử với một cô y tá của tôi. Nhưng lúc này thì trước hết cô cần phải nhìn thẳng vào việc. Và nói một cách thực thà thì quả là tôi không thích thú gì lắm về sự có mặt của cô. Tại sao? Bởi cô sẽ thấy khổ sở khi không được săn sóc bệnh nhân, do cô nghĩ rằng tất cả những gì mà người ta làm ở đây chẳng dính dáng gì đến y học cả.
Khoát tay một cái, ông chỉ khắp căn phòng với cái mớ lộn xộn toàn những hồ sơ và máy tính.
- Cô nhìn thấy tất cả những thứ này chứ? Ấy chính vì nó mà các bác sĩ rất sợ tôi đấy. Với những máy tính và những biểu đồ của tôi, mọi lầm lẫn của họ sẽ được làm minh bạch. Tôi có thể chứng minh một huyền thoại mà từ nhiều năm nay người ta đeo đuổi là sai. Nói cho phải phép lịch sự, thì đó là những sai lầm không tự giác. Các bác sĩ trẻ bắt buộc phải học ở các nhà thực hành đi trước. Kiến thức rồi niềm tin cứ thế được truyền từ đời trước đến đời sau. Đến nỗi mà gần như y học luôn luôn bị chậm mất một thế hệ. Đó là lý do tại sao mà phần lớn các bác sĩ lại mắc phải cũng vẫn những sai lầm như nhau cho tới khi người ta phanh phui được nó ra và từ đó rút ra được những hậu quả.
Troy ra hiệu mời Kate ngồi. Thấy chẳng còn một ghế nào trống, ông gạt luôn xuống đất một chồng giấy in đầy những số liệu ra khỏi một chiếc ghế đặt gần. Kate lẳng lặng ngồi xuống, bấm bụng chịu đựng cho hết bài “diễn văn” dài dòng của ông. Rõ ràng chẳng mấy khi có dịp làm giá trị công việc của mình nên hễ có dịp là ông chẳng chịu bỏ lỡ.
- Ví dụ - Ông tiếp tục nói - nếu chúng ta cẩn thận ghi chép và lưu trữ lại trong hồ sơ những điều trị được hướng dẫn trong vòng khoảng tám, chín chục năm, thì chúng ta sẽ thôi không nghĩ rằng không khí trong lành và ánh nắng mặt trời sẽ chữa được bệnh lao phổi. Và trong nhiều thập kỷ, chúng ta cứ khuyên mọi người hãy dùng sữa và kem tươi để chữa viêm loét. Thế nhưng cách điều trị ấy chẳng những không chữa khỏi bệnh, mà nó lại còn làm cho viêm loét nặng thêm, đó còn chưa kể tỷ lệ cholesterol tăng lên một cách nguy hiểm. Lẽ ra chúng ta phải tự hỏi: những huyền thoại y học ấy, những môn thuốc thần ấy, có đúng chúng đã thực sự chữa được khỏi bệnh không? Và nếu căn cứ vào những sự kiện và những số liệu - chúng lạnh lùng thật đấy nhưng lại rất khách quan - thì đã có bao nhiêu người bệnh được chữa trị theo cách này hay cách khác đã thực sự nhờ đó mà được lành bệnh? Cho nên bất kể các vị giáo sư đáng kính của chúng ta nói sao, cái mà chúng ta cần phải xem xét, đó là những điều mà những sự kiện thực tế đã chứng minh và đó cũng là cái mà chúng ta phải luôn luôn tự đòi hỏi. Nói cách khác, dưới con mắt của nhiều bác sỹ, tôi chỉ là một lão già khó tính, hay càu nhàu và ưa phá rối. Kệ cho họ nói, tôi chỉ biết là khi tôi sưu tầm và nghiên cứu sự kiện và số liệu, công việc của tôi nhằm để nói: “Thưa các quý bà quý ông, chúng ta đang thực hành một cách chữa bệnh tồi. Chúng ta cần phải từ bỏ cái cũ để tìm một cái mới. Nhưng trên hết, chúng ta đừng nên coi bất cứ cái gì đã làm xong rồi thì cái đó tất nhiên là bất biến. Không, không phải thế và do đó chúng ta phải không ngừng học hỏi”.
Chừng bản thân Troy cũng đã cảm thấy thấm mệt, bởi đến đây Kate thấy ông đề nghị:
- Cô nghĩ sao nếu chúng ta làm một tách trà? Về phần tôi thì tôi thấy rất cần.
Kate gật đầu ra hiệu đồng ý.
Sau khi đặt xoong nước lên chiếc bếp điện duy nhất, ông đột nhiên nói:
- Bác sỹ Forrester, tôi có điều này muốn thú nhận với cô.
- Cái gì vậy, thưa ông?
- Thực ra tên cô không xa lạ gì với tôi và tôi đã nghe nói về tình hình khó khăn lúc này của cô. Khó khăn ấy có thể không lâu nữa sẽ càng lớn hơn - Ông bỏ mấy túi trà vào nước sôi - Cô là một nạn nhân mới của thời đại chúng ta, thời đại mà đồng tiền đang điều khiển toàn xã hội. Các luật sư, luôn luôn rình rập, sẽ chộp bất cứ cái cớ nào để kêu ầm lên rằng đó là do lỗi của cái thói vô trách nhiệm. Các gia đình đau khổ vì mất mát người thân sẽ tự an ủi với một khoản bồi thường kha khá. Và nói cho cùng thì tại sao lại không? Ngày nay tuần nào trên truyền hình người ta chẳng thấy có biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ: nào những người, phải gọi họ là nghệ sỹ bậc thầy mới đúng, dù đặt một miếng băng dính cũng không xong, ấy thế mà khi họ đóng vai một bác sĩ, thế là đột nhiên họ trở thành những vị anh hùng cứu nhân độ thế. Vì vậy cuối cùng công chúng mới tưởng rằng, nếu các diễn viên mà còn làm được những điều kỳ diệu như thế, thì các bác sĩ thực thụ ắt hẳn sẽ phải làm được tốt hơn. Rất có thể cô sẽ là nạn nhân của cái ảo tưởng đó và chính vì vậy mà cô có mặt ở đây. Họ không muốn có cô nữa, ở khoa Cấp cứu cũng như ở các khoa khác, bởi nếu chẳng may mà cô lại dính dáng đến một sự cố nào khác, thì bảo hiểm của bệnh viện sẽ khiển trách họ là tại sao họ lại giữ cô.
- Thế nếu vậy thì tại sao họ lại không bảo tôi đi?
- À! Cô vừa vạch ra đúng cái điều phi lý trong sự việc này. Nếu bệnh viện để cô đi, thì có khác nào họ công khai thừa nhận cô là một bác sỹ bất tài. Từ đó người ta sẽ có cớ để quy kết cho họ trách nhiệm về việc sử dụng cô... Cho nên họ không thể đưa cô ra khỏi bệnh viện, cũng như không thể chuốc lấy rủi ro khi vẫn để cô tiếp tục chữa trị cho bệnh nhân.
- Tôi sẽ xin thôi việc!- Kate nhổm dậy, kêu lên.
Troy đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô gái cứng đầu cứng cổ.
- Làm thế cũng có nghĩa là thừa nhận cô phạm tội. Tuy nhiên cô không phải loại người dễ buông tay đâu. Hãy ở lại và chiến đấu, nhưng cần biết rằng nếu thất bại thì cô sẽ bị nguy hiểm. Điều quan trọng là cô phải khẳng định, một cách vững vàng, mạnh mẽ, là cô tin chắc cô đã làm cho Claudia Stuyvesant tất cả những gì cần phải làm. Và nếu như tôi không nhầm thì đối với cô gái ấy, cô đã làm tất cả những việc đó. Để rồi cuối cùng mọi người đều thấy rõ là cái chết bi thảm của cô ấy không phải là do lỗi của cô.
Ông ngừng lại một lúc để nhìn cô chăm chú.
- Cô đã làm đúng theo trình tự phải làm, có phải vậy không cô gái?
- Vâng! Tất cả những quan sát của tôi đều được ghi trong hồ sơ và nó vẫn còn đó để chứng minh.
- Những quan sát... Vào cái thời của tôi, các bác sĩ thường làm các báo cáo dối trá, viết sau khi có tử vong vài giờ, thậm chí có khi đến vài ngày!
- Tất cả các nhận xét của tôi đều xác thực và viết ngay trong đêm ấy.
- Nếu cô cho phép, tôi muốn được xem qua những ghi chép đó, chỉ vì tò mò thôi. Trong khi chờ đợi, cô hãy làm việc với tôi. Cô sẽ có thể bất ngờ vì những điều cô khám phá ra được trong cái đống tài liệu lộn xộn này đấy. Rồi có lẽ lúc ấy, thậm chí cô còn hiểu rằng tôi không phải là một lão già lẩm cẩm, chỉ vì không chịu được cái chuyện phải về hưu, nên mới phải chui vào giấu mình ở cái xó xỉnh dưới tầng hầm này.
Để động viên cô, ông cười và nói thêm:
- Hãy nghe tôi, cô gái bé nhỏ của tôi. Một tuần hay một tháng thì có nghĩa lý gì đối với cuộc đời còn trẻ của cô? Suy cho cùng thì tất cả đều chỉ là tương đối. Với cô thì một tháng chẳng có gì to tát khi mà cô còn có biết bao nhiêu năm tháng nữa ở phía trước. Nhưng ở cái tuổi của tôi thì ba mươi ngày là tương đương với cả cuộc đời rồi đấy. Vả lại... có gì là xấu nào khi mà sáng sáng tôi được hưởng cái niềm vui là hối hả đến đây để được thấy vẻ mặt xinh xắn tươi trẻ của cô? Thôi, bây giờ hãy cạn tách trà đi và chúng ta cùng bắt tay vào việc.